Chương 1: Quả trứng màu máu
Bùa Ngải là một vật tâm linh có từ thời cổ đại xa xưa. Thời mà người ta gọi những người Luyện Ngải là Phù Thuỷ, Pháp Sư. Những người dành cả đời để tu luyện những thứ tà ma, dị đạo...Xã hội ngày càng phát triển nhưng càng tiến bộ thì con người ta lại càng muốn tìm hiểu về cái gọi là Tâm Linh, những thứ khoa học chưa thể giải thích được. Và những câu chuyện về Bùa Ngải được dân tình truyền tai nhau, không ít người dám lấy cả mạng sống của mình ra thề trước trời đất: Bùa Ngải Là Có Thật.
Bạn có tin vào chuyện Ma Quỷ...? Tôi cũng không tin, nhưng khi nghe chính nhân vật kể lại thì tôi thấy lạnh sống lưng, đôi mắt vô hồn, nó như nhìn sâu thẳm vào trong tâm can người đối diện, nhưng nó u uất, lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến người ta phải nổi da gà khi nhìn vào nó. Đôi mắt chứa đầy ám ảnh đó là của Vân, cô gái năm nay 24 tuổi. Tôi không quen Vân và Vân cũng không quen chú tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên ba người chúng tôi gặp nhau. Chú tôi là bộ đội xuất ngũ những năm 1975, là bộ đội cho nên những năm chiến tranh phải đóng trong rừng, trong núi có khi cả năm trời. Rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào ông ấy cưới luôn gái trong Bản, người mà bây giờ tôi gọi là cô.
Hai vợ chồng sống với nhau bao năm nay nhưng chưa hề có cãi vã. Tại sao tôi hay sang nhà ông ấy chơi vì sang đó tôi được nghe về những câu chuyện kì dị, những câu chuyện rừng thiêng nước độc, chuyện những ông thầy pháp luyện Ngải nơi thâm sâu cùng cốc. Tôi không rõ vợ chồng cô chú tôi làm gì nhưng tháng đôi lần họ vẫn dẫn người lên Hoà Bình, về bản của cô tôi. Nhiều lúc tò mò tôi cũng hỏi ông ấy:
- Sao tháng nào cô chú cũng đưa người lên đó vậy...?? Mà lần nào cũng chỉ đưa một người mặc dù cháu thấy nhiều người đến tận nơi hẹn lịch.
Ông ấy ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái sạp bằng gỗ lim, rít hơi thuốc lào rõ đanh, ông ấy nhả khói, chầm chậm nhấp ngụm trà rồi mới nói:
- Chú nói sợ mày không tin nhưng chú dẫn người lên đó giải bùa, mà làm bùa cũng có...Trên đó có ông Thầy năm nay đã gần 90 tuổi...ông ấy....
Đang nói thì bà cô tôi đi ra hắng giọng:
- E hèm...e hèm...
Ông chú vội vã lặng câm sau cái liếc sắc như dao của vợ. Bà cô đi vào trong ông ấy ghé sát lại tai tôi nói nhỏ:
- Ông ấy Luyện Ngải...
Nghe xong câu đó tôi tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng, tôi giật mình lùi lại:
- Chú lại trêu cháu, chắc hai người lên đó mua đặc sản hay thuốc thang mà dưới này không có..
Ông ấy cười nhẹ rồi lại vê bi thuốc lào chuân bị làm bi nữa. Nhưng số người đến nhà ông ấy không phải ít, tuy nhiên không phải ai vợ chồng chú ấy cũng tiếp. Chỉ khi nào cô Muôn ( vợ ông chú) đồng ý sau khi nhìn mặt thì mới nói chuyện tiếp. À quên không nói tên ông chú, ông ấy tên Năm nhé. Tên các cụ đặt từ ngày xưa ấy mà, nhà có 4 ông con trai thì Ba, Năm, Bảy mỗi chú út đẻ sau khi giải phóng thì tên đẹp hơn một chút, chú Thái. Vì cái tên này mà vào làng chỉ cần hỏi vợ chồng Muôn Năm thì ai cũng biết.
Chắc Vân đến tìm vợ chồng chú tôi lý do cũng như những người trước đây. Vân không đi một mình, còn một bà hơi đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, vàng đeo đầy người. Lúc mới vào cửa tôi thấy cô Muôn nói với ra:
- Chị để cháu ở đây rồi ra ngoài hiên uống nước đợi nhé..
Bà kia hẩy nhẹ vai Vân về trước mồm nói:
- Đi....đi vào đi..Ở đây có khi họ giúp được đấy.
Ngay cái nhìn đầu tiên tôi cũng thấy ở Vân có cái gì đó rất khác lạ. Vân có gương mặt thanh tú, tóc dài ngang lưng, đặc biệt mái tóc đen nhánh và dày. Từ khi Vân bước vào phòng khách không khí bỗng nhiên thay đổi. Một cái lạnh tuy rất nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy gai người. Tôi quay sang nhìn ông chú. Cái vẻ cợt nhả thường ngày biến mất, ông ấy lặng im một cách bất thường. Đột nhiên ông ấy nói:
- Cháu đứng im đó đi. Đừng bước tới nữa....
Vân vội rụt chân lại, cô ấy có lẽ cũng hiểu lý do vì sao chú tôi lại yêu cầu như thế. Cô Muôn từ trong đi ra, bà ấy mặc một bộ quần áo theo tôi là của người Dân Tộc. Trên tay cô Muôn cầm một cái túi nhỏ màu đỏ. Đi đến gần Vân cô Muôn lấy ra một chiếc vòng có xỏ những hạt đá màu đen bóng loáng, cô Muôn nói:
- Cháu đeo chiếc vòng bằng dâu tằm này vào. Sau đó ngồi xuống ghế kia, trong thời gian khoảng 1 tiếng nó sẽ không nghe thấy cháu nói gì.
Vân gật đầu, đỡ lấy vòng đeo vào tay, Vân đi tới cái ghế nhỏ mà cô Muôn vừa chỉ. Nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này tôi được nhìn mặt Vân sát hơn. Vẻ ngoài lạnh băng càng làm Vân trở nên bí ẩn với những người xung quanh. Vân thờ ơ với mọi người, tôi chú ý từ lúc vào nhà đến giờ Vân chưa mở miệng nói một từ nào cả. Cô Muôn thắp mấy nén nhang trên ban thờ, lạy ba lạy sau đó cô đưa hai tay đỡ một bức tượng nhỏ màu đen bóng có liền một bát hương nhỏ. Đỡ bức tượng đặt xuống chính giữa bàn cô nói với chú Năm:
- Ông châm điếu thuốc rồi cắm vào đây.
Nói đoạn cô lấy trong ra một quả trứng gà để trong hộp. Đặt quả trứng gần bức tượng đá đen cô Muôn bảo Vân đọc tên, tuổi.
Vân giới thiệu xong cô Muôn nói:
- Cháu đưa cánh tay trái đây cô xem.
Vân xắn tay áo sơ mi lên rồi đưa cô Muôn. Tôi cũng hóng hớt rướn người lên xem thì cô Muôn quát:
- Thằng T ngồi im đó, giờ mày mở cửa về cũng không được. Ngồi im xem thôi không được nói gì cả.
Tôi giật thót cả tim, cả hai vợ chồng bà ấy chẳng giống bình thường chút nào. Ai cũng thay đổi một cách lạ lùng. Tuy ko nhìn rõ nhưng cổ tay Vân chi chít các vết sẹo lớn nhỏ. Không hiểu cô gái này đã chịu đựng những gì mà lại hành hạ bản thân như thế. Cô Muôn lấy quả trứng gà vừa nãy đã được bóc sẵn vỏ lăn qua lăn lại trên cánh tay Vân. Sau đó cô ấy đặt quả trứng trở lại chiếc hộp đóng lại. Cô Muôn hỏi:
- Cháu biết nó bao lâu rồi....??
Vân nhìn cô Muôn trả lời:
- Dạ, thưa cô hai năm nay rồi ạ...
Cô Muôn hỏi:
- Cháu có biết ai làm chuyện này không...??
Vân mặt hơi biến sắc, cô cúi nhẹ đầu nói:
- Dạ thưa cô biết ạ....Nhưng.......
Cô Muôn cướp lời:
- Nhưng người đó chết rồi phải không...Và cháu chính là người giết người đó....
Đến lúc này Vân thật sự bối rối, cô chảy mồ hôi, ánh mắt không giấu nổi sự sợ hãi, không còn lạnh tanh như lúc đầu nữa. Vân chối:
- Dạ thưa....không phải....không phải...con không giết...ai....cả.....
Giọng nói của Vân trở nên run rẩy, cô cúi gằm mặt xuống xoã tóc che đi để tránh người khác nhìn thấy sự sợ hãi của cô. Chú Năm lúc này mở hộp lấy quả trứng ra, ông ấy bẻ làm đôi rồi đặt trước mặt cô Muôn với Vân. Tôi không tin vào mắt mình, dụi mắt lần nữa tôi chăm chăm nhìn vào quả trứng. Lòng đỏ của quả trứng có màu đỏ tươi như màu máu, nó đỏ rực luôn. Sống 27 năm trên đời này lần đầu tiên tôi nhìn thấy một quả trứng kỳ quái như vậy. Nuốt nước bọt tôi bắt đầu cảm thấy không gian xung quanh mình đang thay đổi. Những làn khói của nhang trầm, trên chiếc ghế nhỏ là cô gái mặc áo sơmi trắng đang rũ mái tóc đen nhánh che đi khuôn mặt, quả trứng màu đỏ tươi được bửa làm đôi đang nằm trên mặt bàn.....Nhất là ánh mắt của cô Muôn đang nhìn thẳng vào Vân đầy sức ép. Không khí đang căng thẳng như thế, tôi ngỡ như từ lúc quả trứng được bẻ ra mọi người đều đang nín thở. Bất chợt trong ảo giác tôi như cảm thấy có người phà hơi vào sau gáy của mình. Tôi thở dốc theo tiếng thở của Vân. Cảm giác lúc đó Vân thở như nào thì tôi cũng thở như thế. Cô Muôn nắm lấy cổ tay Vân nói lớn:
- Bình Tĩnh lại.......Nếu cháu muốn cô giúp thì cháu phải kể hết sự thật....
Đoạn cô Muôn nhìn sang phía tôi, ánh mắt sắc lẹm của cô Muôn làm tôi giật mình. Cơ thể tôi như được thả lỏng khỏi một thứ gì đó sau cái nhìn vừa rồi. Cô Muôn nhìn Vân lúc này đã trở lại bình thường:
- Quả trứng màu máu này cho biết Ngải này được nuôi rất lâu rồi. Không phải chỉ mới hai năm nay. Ít nhất cũng phải từ 3 năm trở lên.
Vân vẫn im lặng, cô Muôn nói tiếp:
- Cháu đang sở hữu một Ngải Hài Nhi ( Tiểu Quỷ). Cô không thể giải được Ngải này nhưng cô biết người có cách giúp cháu. Nhưng cháu phải kể cho cô biết tất cả sự việc bắt đầu từ đâu mà cháu biết đến Ngải Hài Nhi. Cháu muốn thoát khỏi nó dù có tìm đến cái chết...nhưng nó không muốn thì cháu chưa thể chết được.......
Nghe cô Muôn nói như chạm đến tận đáy tâm can. Vân bật khóc, cô khẽ gật đầu đồng ý với cô Muôn, Vân nói:
- Dạ thưa cô...con khổ lắm cô....Nhiều lần con muốn tự tử nhưng tỉnh lại vẫn thấy mình sống....đã hai năm nay con sống không bằng chết....cô cứu con với...con đội ơn cô....
Lau vội nước mắt Vân bắt đầu kể lại câu chuyện đã xảy ra với cô cách đây hơn ba năm. Cũng là biến cố khiến cuộc đời cô sống dở chết dở.............Còn tiếp