Chàng đến thành phố này vào một buổi chiều cuối năm. Chuyến xe bus màu đỏ vỏn vẹn hai người khách. Chàng và một người Mễ. Mỗi người chiếm một băng dài, nằm thoải mái, gác chân sang ghế bên cạnh - trong một đoạn cuối của cuộc hành trình hơn 2000 miles. Gã đàn ông Mễ ứ ứ hát đi hát lại một bài hát. Ban đầu, chàng hơi khó chịu. Sau quen và kệ hắn. Chàng vật vờ trong giấc ngủ ngắt quãng. Mãi đến lúc người tài xế đến cạnh, gọi dậy.

- Đã đến Wichita.

Chàng giật mình, cười xin lỗi và xuống xe. Trời lạnh căm với cơn mưa tuyết đang đổ. Bến xe vắng tanh. Loáng thoáng một vài người qua lại. Chàng đảo mắt, vẫn không thấy ai đầu đen cả. Chắc Thúy ra trễ. Chàng nhún vai theo thói quen sẵn có từ ngày đi học. Nhún vai như vừa gặp phải một vấn đề nào, và bỏ quạ Một thói quen xấu. Thúy vẫn thường bảo. Chàng mỉm cười nghĩ đến Thuý. Người đàn bà lãng mạn từ năm 16 tuổi. Yêu nhau. Xa nhau. Thúy lấy chồng. Chàng lấy vợ. Rồi lưu lạc, sang đến đây mỗi người ở một tiểu bang, xa tít, xa tít mù khơi như chẳng bao giờ gặp. Vậy mà tình cờ biết được địa chỉ của nhau. Liên lạc. Đến thăm. Dĩ nhiên. Tình cũ không rủ cũng đến. Huống chi là tình đầu và cả hai đang sống một mình tại xứ người. Đã lâu lắm rồi, dễ chừng gần 10 năm chưa gặp. Hẳn phải có nhiều bỡ ngỡ. Bất giác chàng nhìn bóng mình trên chiếc gương dài đính vào cột nhà. Một gã đàn ông ngoài ba mươi. Cặp lông mày rậm, cái mũi thẳng. Cười thử xem. Vẫn đẹp trai chán! Chàng nghịch ngợm với chiếc bóng. Nheo một mắt. Đá lông nheo đấy mà. Và bật cười một mình.

- Anh chờ lâu không?

Chàng giật mình quay lại. Một người đàn bà lộng lẫy trong lối trang điểm đang mỉm cười. Thúy đó. Vẫn đẹp. Vẫn đẹp như xưa. Chàng nắm tay Thuý.

- Trời ơi! Em chẳng thay đổi tí nào cả.

- Anh cũng thế. Vẫn nghịch ngợm như xưa. Em đứng sau, nhìn anh cười, nheo mắt, hỉnh mũi. Mười năm mà vẫn thế.

Chàng bật cười. - Buồn cười lắm phải không?

- Buồn cười và cảm động.

Chàng nhìn Thúy thông cảm. Những lần nghịch ngợm ngày xưa là kỷ niệm rõ nét nhất. Trong số đám thanh niên theo đuổi Thúy chỉ mình chàng là kỳ cục. Đùa giỡn và khôi hài hoá tất cả.Ngay lúc tỏ tình cũng thế. Hình như, với chàng mọi việc xảy ra đều buồn cười. Đã có lần Thúy bảo:

- Ai mà lấy anh, cả đời chả được gì cả. Trừ nụ cười.

- Em chứ ai.

- Đừng ham...

- Phải ham chứ. Còn gì hơn lấy người mình yêu.

- Em sẽ không lấy anh.

- Em sẽ lấy anh.

Chàng vẫn tỉnh bơ, cười cười như mọi chuyện đã xong. Lạc quan,hài hước là bản chất của chàng. Vậy mà xa nhau. Chẳng một lý do gì cả. Xa nhau lúc tình yêu đang rực cháy. Bình thường như trăm ngàn cuộc tình khác. Chỉ có điều đẹp nhất là chẳng ai phụ ai. Ngày nhận được thiệp cưới của Thúy chàng hơi ngỡ ngàng. Và từ Đà Lạt bay về ngaỵ Trước ngày cưới hai hôm họ gặp nhau.

Đó là một buổi tối cuối năm. Thành phố biển sống dậy vẻ tưng bừng. Dọc con đường chính nối dài từ chợ Đầm, đến cuối khu Độc Lập người người chen vai đổ xô về miệt chợ Tết. Hai dãy sạp được dựng trong lòng đường Phan Bội Châu. Sáng choang ánh điện. Suốt một năm, thàng phố sống bình lặng với gió, với nắng. Chỉ ồn ào thời gian này. Mùa Tết và mùa cưới. Chàng vẫn nói với Thúy lúc còn ở Nha Trang. Thúy gật đầu.

- Thiên hạ chỉ đợi mùa này làm đám cưới.

- Em biết tại sao không?

- Chắc tại gần tết.

- Đúng và không đúng.

- Đúng và không đúng?

- Phải... Đúng là gần tết và không đúng vì lý do khác.

- !!!

- Nha Trang nóng quanh năm, chỉ mùa này mát dễ... nằm gần nhau.

- Nham nhở.

- Rồi mình cũng thế.

- Mình nào?

- Anh và em chứ ai.

- Khỏi đi. Em sẽ lấy chồng vào mùa hè.

Thế đấy. Nhưng cuối cùng Thúy cũng đi lấy chồng vào mùa đông. Chàng xót xa nhìn quang cảnh cũ. Thúy đi bên cạnh im lặng. Hai người đưa nhau đến rặng dương, phía xéo góc bưu điện.

- Cuối cùng em cũng bỏ anh.

- Nhưng...

Chàng quay sang Thuý. Ánh mắt thật buồn. Có lẽ đây là lần đầu tiên, từ lúc yên nhau Thúy thấy chàng buồn. Thúy bồi hồi cầm tay chàng.

- Em xin lỗi anh.

- Em chẳng có lỗi gì cả. Tất cả là cuộc sống. Em không thể chờ anh mãi được.

- Dù sao em cũng có lỗi...

Chàng cười gượng gạo. Nhìn thẳng vào mắt Thuý.

- Đừng nói thế. Hãy để tình yêu của mình thật đẹp. Xa nhau nhưng chúng ta chẳng mất nhau. Anh mãi yêu em và anh hiểu em mãi yêu anh. Thúy im lặng, nhìn về khoảng biền trước mặt. Tháng mười hai với từng cơn sóng dữ, tưởng như đang gào thét, phẫn nộ. Chàng nói bâng quơ những câu chuyện cũ. Chẳng ăn nhập vào đêm cuối cùng của nhau. Thúy hiểu: chàng chỉ muốn mình an tâm. Dĩ nhiên phải buồn chứ. Một mối tình thật đẹp. Vậy mà mình đi lấy chồng. Thúy liên tưởng đến Quí, người đàn ông sẽ lấy làm chồng vào ngày mai. Một gương mặt bình thường, cặp kính trắng. Sống cần cù với từng đồng bạc. Một mẫu đàn ông tốt đẹp để làm chồng. Công chức. Đứng tuổi. Có tài sản. Không mơ mộng viễn vông và đo lường được tương lai bằng thứ giác quan riêng biệt của những người vốn quen thận trọng. Lấy Quí, hẳn cuộc sống mình sẽ trôi dài. Thúy nhắm mắt lại. Gạt bỏ hình ảnh của người chồng tương lai.

- Em đang nghĩ gì thế?

- Chẳng gì cả. Mai anh có đến nhà thờ với em không?

- Đến chứ. Chàng bình thản nói. Anh sẽ làm... đàng gái. Đến dự lễ ở nhà thờ. Tiếp khách tại nhà hàng. Nghĩa tử, nghĩa tận mà!

Thúy bật cười, chàng luôn luôn nghịch ngợm. Bất giác nàng thấy yêu chàng vô vàn và nảy ra ý nghĩ thật táo bạo.

- Anh...

- Sao em?

- Hay em... đi với anh.

- !!!

- Em... Em... bỏ đám cưới!

- Bỏ đám cưới?

- Vâng.

- Đi với anh?

- Vâng.

Chàng phì cười. Ôm vai Thuý.

- Đừng đùa cô bé. Mai lấy chồng thật. Và đó là cuộc sống. Giọng chàng nghiêm lại. Em đừng nghĩ bậy nữa. Lúc nào anh cũng yêu em và muốn em hạnh phúc. Còn đi theo anh! Trời đất, anh đang đi học. Sống bữa có, bữa không...

- Em nói thật mà.

- Thì anh cũng nói thật. Em phải nghĩ đến gia đình. Nếu không thuận thì không thuận từ đầu. Bây giờ...

Giọng chàng nhỏ hẳn và ngắt ngang. Cơn gió biển ào đến. Những cánh dương khô bay vào tóc Thuý. Nàng đưa tay định gỡ. Mép bàn tay đặt trên tóc chợt cảm thấy có hơi nóng. Thúy bồi hồi quay lại, gặp đôi mắt chàng âu yếm. Nàng nhắm mắt. Họ hôn nhau giữa trời biển và tình yêu. Và đó, họ xa nhau.

Sau đám cưới Thuý, chàng bỏ Nha Trang đi biền biệt. Không một lần trở lại vùng biển cũ. Mối tình đầu như một vết hằn trong tim.Chàng sợ hãi từng cơn sóng biển, từng dải cát trôi dài. Né tránh những vùng trời biển mênh mông. Đà Lạt. Sài Gòn. Rồi những quân trường. Pleikụ Komtum. Rồi cơn bão lịch sử ào đến. Từng địa danh xa lạ mọc trên những vùng đất thân quen. Những hàng thép gai bọc quanh trại tù cải tạo. Cực nhọc trên từng thớ thịt, góc xương. Đói khát. Đầy đọa. Chàng như lãng quên chính mình. Lãng quên cả một thời mơ mộng cũ. Rồi trôi nổi. Chàng lấy một người đàn bà. Cũng xong một đời. Tưởng xong một đời. Những vẫn đổi thaỵ Người đàn ông dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam trở thành bất lực. Chàng bám víu vào người vợ tần tảo. Dĩ nhiên sẽ vỡ nát. Bắt đầu là mặc cảm từ chàng. Rồi đến sự khinh mạn của người vợ. Rồi những lần cãi vã. Và cuối cùng...

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Thúy lay vai chàng:

- Dậy anh. Ngủ gì mà tài thế...

Chàng ậm ừ.

- Anh hơi mệt. Hai ngày một đêm ngồi từ Sunvalley về đây. Bị nhồi như một quả bóng chứ ít sao?

- Ai bảo anh đi xe bus...

- Anh thích thế. Nhìn nước Mỹ cũng là cái thú...

Thúy cười. Hai người xuống xe. Căn nhà nằm riêng biệt với một khoảng sân rộng rãi. Lối đi lát cement trải dài từ cổng. Vài khóm hoa khô queo trong mùa tuyết. Mặt đất ngập trắng. Cái lạnh se sắt. Chàng kéo cao cổ áo:

- Lạnh thật.

- Nhanh lên anh.

Thúy kéo tay chàng bước vội về phía cửa. cái va-li đong đưa theo nhịp chân. Thúy lẹ như một con sóc. Người thiếu phụ vẫn còn những nét son trẻ của thời đi học.

***

Họ yêu nhau ngay từ phút đầu gặp. Chàng và Nhã đều hiểu diều đó. Mối tình nghe thật phi lý với những người ba mươi. Nhưng với chàng, đó là sự thật. một điều rất thật và tất nhiên phải xảy đến cho chàng. Hơn mười năm ôm mối tình của Thúy để lại. Chàng đã mơ mộng thật nhiều về khoảng đời cũ. Rồi thời gian trong trại cải tạo, chàng - qua những dằn vặt, những tận cùng của khổ đau đã thèm được một mối tình dịu dàng. Và vẽ vời một mẫu đàn bà hiền lành, mơ mộng. Cho phù hợp với bản chất lãng mạn của mình. Lấy vợ, cuộc sống đầy mặc cảm bên cạnh người vợ tần tảo ngày đêm, chàng càng khao khát cuộc sống cũ. Nuôi dưỡng thứ tình cảm lãng mạn tận đáy hồn. Dấu kín và sống với tình cảm đó. Ngoài ba mươi nhưng con tim vẫn hai mươi. Mơ mộng, lãng mạn như một vai nam trong truyện tình yêu. Gặp Nhã với mái tóc xõa, với nét đẹp dịu hiền. Với cái cười nhỏ nhẹ. Chàng bàng hoàng và đột nhiên thấy Thúy xa lạ. Mối tình hơn mười năm từ vùng biển cũ đã chết.

Nhã hiền lành đến độ tội nghiệp. Sống chung với Thúy như hai thái cực. Thúy là mặt trời chói bừng, đốt lửa cuồng nhiệt trong từng nhịp thở. Nhã là mặt trăng âm thầm nhớ thứ ánh sáng dịu mát trên mặt người vồn vã. Nhã khép kín cuộc sống trong căn phòng với những bức tranh. Nguồn vui duy nhất của nàng từ ngày đến đây. Hai mươi bảy tuổi với mối tình vỡ vụn từ ngày mất nước. Nhã im lặng nhìn cuộc đời trôi quanh. Những người đàn ông của thành phố này ban đầu còn theo đuổi. Sau chán nản và xoay sang Thúy - Khối nam châm rực lửa. Nhã mỉm cười nhìn bọn đàn ông, không một phê bình, không một buồn bực. Ý nghĩ được nàng phết trên khung vải. Và ngưng lại tại đó. Ngày 8 tiếng đi làm. Hết giờ trở về. Chuyện trò với Thúy dăm câu. Xem truyền hình. Đọc sách và vẽ. Cuối tuần, đảo quanh một vòng thành phố. Mua sắm lặt vặt. Lại vẽ. Tranh xếp khắp basement. Chẳng cần treo. Chẳng cần xem lại. Vẽ như một lối thoát của ý nghĩ. Ngày một nhiều. chồng chất lên nhau cho đến lúc gặp chàng.

Người đàn ông trung niên đến và đảo lộn cuộc sống của nàng. Tấm gương tại bàn phấn vẫn bỏ quên nay thành nơi chốn của buổi sáng khi thức giấc, của buổi chiều trước giờ cơm. Sự thay đổi từ ngày thứ hai từ lúc chàng đến. Giá vẽ được căng khung vải mới. Đám màu nâu sẫm buồn nản đựơc thay bằng sắc xanh. Một cảnh trời đất mênh mang hy vọng với nhữntg cánh hoa hướng dương phía trước mặt người con gái. Nét vẽ dịu lại. Nhã âu yếm phết từng cọ sơn trên khung vải. Sau cho màu sắc hài hòa. Sao cho khung cảnh ngút mắt hạnh phúc. Sự say mê bộc lộ trong dáng người nghệ sĩ. Chàng xuống basement, tự nhiên như hai người đã quen nhau từ lâu lắm. Đảo một vòng. Lật từng bức tranh. Và dừng lại trước người đàn bà đang vẽ.

-... Thật là bất ngờ!

- Bất ngờ gì ạ?

- Cô và những bức tranh.

- Đó là niềm vui...

- Phải gọi là hạnh phúc mới đúng. Trong thế giới riêng biệt của cái basement này hẳn cô đã sống những phút đẹp nhất.

- Anh nghĩ thế? Nhã thân mật trong lối gọi.

- Vâng. Giữa những xô bồ của xã hội này, cô tách rời...

- Thúy nói?

- Phải, Thúy nói và tôi thấy.

Nhã mỉm cười. Anh chàng tàn gái theo lối... cổ điển. Nhập đề “lung khởi”. Bất giác nàng buồn cười. Đã lâu lắm mới gặp lại mẫu đàn ông thế này ở xã hội Mỹ. Đám đàn ông vây quanh nàng trước kia bạo dạn, bạo dạn đến độ trâng tráo.

-... Hẳn tôi nói sai?

Nàng lắc đầu. Đừng nói nữa, đừng nói nữa anh chàng hiệp sĩ cổ điển ạ. Từ cái nhìn và thái độ hôm qua của anh, em đã hiểu. Chẳng phải em có đầy kinh nghiệm về tình yêu nhưng tự em cũng có những rung động. Thế chẳng đủ hay sao?

- Anh về chơi lâu không?

- Chẳng biết nữa. Thúy bảo ở lại luôn, nhưng tôi chưa biết thế nào...

Lại Thúy bảo. Nhã đột nhiên bực bội, vất mạnh cây cọ xuống sàn. Mỉa mai.

- Anh có vẻ... nghe lời Thúy quá nhỉ...

Nàng giật mình vì thái độ của mình. Bỏ lửng câu nói. Họ nhìn nhau. Im lặng. Ngoài trời mặt trời muộn của một ngày mùa đông vừa rực sáng.

Tình yêu bắt đầu từ hôm đó. Cả hai không hẹn đều mặc nhiên chấp nhận sự liên hệ tình cảm một cách thầm lặng giữa cái rộn ràng nhưng nhỏ bé của một mùa xuân trên xứ người. Săn sóc nhau bằng những cử chỉ, thái độ. Chia xẻ hạnh phúc cho nhau trong từng cái nhìn. Cuộc sống tay ba tại căn nhà nhỏ đột nhiên thành một vòng tròn. Thuý, bằnh linh cảm của một người đàn bà khôn ngoan đã nhận thấy. Nhã, một buổi sáng đi vắng, còn lại chàng và Thuý. Bấy giờ họ đang ngồi trong phòng khách.

- Anh thấy cuộc sống ở đây thế nào?

- Bình lặng và hiền lành.

- Thích chứ?

- Dĩ nhiên, vì có em tại đây.

-... và bạn em.

Thúy thêm câu nói thật nhanh. Chàng giật mình. Thúy vẫn thản nhiên trong động tác cắm lại lọ hoa, giọng đều đều:

- Anh và cô ấy có vẻ hợp nhau...

- !!!

- Anh nghĩ sao về cô ấy?

- Nghĩ là nghĩ thế nào?

Chàng gượng gạo hỏi lại. Thúy buông mình xuống chiếc ghế, ngả đầu về phía thành sau. Đôi mắt khép lại. Hai chân duỗi dài trên mặt bàn. Vùng da thịt tươi mát căng lên dưới lớp vải mỏng. Chàng quay mặt về phía khác.

- Anh nói thật đi...

- !!!

- Giữa chúng ta chỉ còn lại mối tình cũ. Chẳng có gì quan hệ điến độ anh phải dối em...

Giọng Thúy nhỏ lại. Căn phòng chìm vào im lặng. Khoảng trống bao quanh hai người. Thứ khoảng trống ngột ngạt của những con người gượng gạo đóng nốt vai trò của mình trong một màn kịch cuối cùng.

- Anh... Chàng ngập ngừng quay sang Thuý.

- Anh cứ nói đi. Em đã hiểu, nhưng muốn anh tự cho em biết. Để những mặc cảm phụ rẫy anh ngày ở Nha Trang không còn đeo đẳng em nữa...

Thúy vẫn giữ nguyên thế ngồi buông trôi. Chàng nhìn chăm chăm vào người thiếu phụ trước mặt. Sự xa lạ đột nhiên hiển hiện. Gương mặt, đôi môi, bờ tóc. Những hình ảnh chấp mối trong suốt một khoảng đời vừa qua vẫn quấn quít bên chàng đã thành xa lạ. Thúy đó sao? Người đàn bà thảnh nhiên nhận sự phụ bạc của mối tình đầu đời bằng thái độ lạnh nhạt. Chàng xót xa nghĩ đến những kỷ niệm cũ. Sự đổi thay thật bất ngờ. Hơn mười năm cho một tình yêu bỗng chốc thành vỡ nát.

- Phải! Anh đã không còn...

- Đã không còn yêu em ?

Nụ cười chớm trên môi. Thúy khẽ mở mắt. Nét bối rối pha chút thương hại ẩn hiện trên gương mặt người đàn ông khiến Thúy khó chịu. Tôi đâu cần sự thương hại. Nhan sắc của tôi đã thắng tuổi tôi. Tôi đẹp, tôi hãnh diện vì nhan sắc. Đám đàn ông ở thành phố này há chẳng điên đảo theo đuổi tôi sao? Đến với anh chẳng có gì ngoài mối tình từ những ngày đi học. Thúy bật dậy, dựa lưng vào thành ghế.

- Cảm ơn anh đã nói thật.

- Anh xin lỗi em.

- Chẳng cần phải nói thế. Giữa chúng ta chỉ còn kỷ niệm.

- Dù sao anh cũng có lỗi với em...

- Em đã bảo: anh không cần nói thế. Sau tình yêu là tình bạn không được sao?

Thúy đứng dậy, bỏ vào phòng ngủ. Chàng tần ngần với tay bẻ một cánh hoa. Sắc gai của cánh hồng đâm vào taỵ Cảm giác đau nhói không đủ nhấc chàng ra khỏi trạng thái hụt hẫng vì thái độ của Thuý.

***

Thúy xoay người, úp mặt xuống nệm. Ngọn đèn ngủ màu xanh nhạt hắt những tia sáng yếu ớt lên căn phòng. Vẻ cô đơn bao quanh như Thúy và ý nghĩ. Thế là hết. Sự tan vỡ thật tình cờ. Em đâu ngờ được. Hơn mười năm cho một mối tình. Em đã sống những ngày dằn vặt bên cạnh người chồng không yêu. Đồng sàng dị mộng. Đồng sàng dị mộng. Mộng mơ em gói trọn cho anh. Anh đi biền biệt, không một lần trở lại vùng biển cũ, đâu biết có những chiều em lang thang dọc theo con đường Duy Tân. Biển và sóng âm vang từng lời kể lể trong tâm tưởng. Em sống như người mộng dụ Người chồng tội nghiệp vẫn cần cù lo toan cuộc sống. Em tách rời và thả trôi cuộc đời trong nỗi nhớ. Để ý tin anh và theo anh trong ý nghĩ. Đà Lạt, Sài Gòn, Pleiku, Komtum, Long An... Những nơi chốn xa lạ anh qua được em lần mò trên bản đồ cho thành thân quen. Và thân quen thật với những người lính Biệt Động Quân xa lạ. Em hạnh phúc trong hình ảnh những người lính cùng đơn vị với anh. Em âu lo với những chết chóc của từng địa danh. Còn nữa, còn sợ hãi vẩn vơ mỗi khi nghe bài hát lá cải “Nguyễn Thị Mộng Thường” viết về cuộc tình của người lính Biệt Động. Ôi vu vơ trăm điều! Cũng từ những dịu ngọt, ân cần của anh quấn quít bên hững hờ của chồng em. Cơn đồng thiếp âu lo càng lớn khi những ngày cuối tháng 3 ào đến thành phố biền cơn bão lửa. Em, mệt mỏi rối bời trong làn sóng người trốn chạy vẫn nghĩ đến anh. Vẫn hãi hùng khi hình tưởng đến anh giữa cuộc chiến. Cầu nguyện suốt đoạn đường di tản dành cho anh. Em đã ngoại tình từ ngày đầu tiên lấy chồng cho đến lúc chồng chết. Qúi nằm xoãi người, đầu nát bét vì sức phá của viên đạn, chỉ còn cái cằm loe ngoe cặm vài chiếc răng. Cảnh tượng hãi hùng của người chồng chỉ làm em lo sợ cho anh. Con đàn bà vô lương tâm là em...

Thúy thở dài, ngẩng đầu lên. Thành giường mica trắng lẫn với sắc xanh nhạt từ ngọn đèn làm những sợi vân quánh lại màu xám ngoét. Nàng rùng mình, với tay bật điện. Ánh đèn loé lên, căn phòng đột nhiên hẹp lại. Khung cảnh thân quen hàng ngày tự nhiên thành buồn tẻ. Chiếc đồng hồ đặt phía bàn phấn buông những tiếng tích tắc đều đặn, nhỏ từng tiếng động buồn nản. Thúy bịt chặt hai tai, nàng vùi đầu vào chiếc gối rộng.

Cuốn theo làn sóng người bỏ nước. Em sang đâu. Nước mắt và nỗi nhớ theo em từng ngày. Ra đi. Đi đến đích là hạnh phúc cho những người vượt biển. Cũng thế, em trôi vào nhịp sống của mọi người. Nhưng chỉ được vài tháng đầu rồi lại khóc ngất. Em ân hận vì đã đi. Bao giờ mới gặp lại anh. Ý nghĩ trái ngược xoay tròn trong em. Nếu em ở lại Việt Nam thì vẫn còn hy vọng gặp anh. Sang đây là mất hết. Em âu lo với khoảng đời trước mặt. Lấy một người chồng. Chẳng khó khăn gì mới một người đàn bà tại đây. Lại nữa, em biết em đẹp! Nhưng với tình yêu của mình em làm sao quên được. Trong tuyệt vọng em bắt đầu rong chơi và dày xéo lên bọn đàn ông chung quanh. Kỹ sư, Bác sĩ. Già, trẻ, Đủ cả. Anh đâu biết, sự ân hận kéo dài, đeo đẳng trong em. Mãi đến lúc nhận tin anh. Hạnh phúc ào đến. Em sống lại từ ý nghĩ đầy mơ mộng. Xa lắm, Hai ngàn miles, nhưng rất gần trong ý nghĩ. Và tìm đến nhau.

Thúy mím chặt môi. Cảm giác ngột ngạt bao trùm. Nàng khẽ nhấc mặt rời gối. Hai tay vẫn vòng quanh chiếc gối rộng. Im lìm mhư một người đã chết. Đêm đã khuya. Hẳn chàng đã ngủ. Hẳn Nhã đã ngủ. Từ lâu chẳng còn tiếng động nào.

Sao vẫn chỉ mình tôi trong thao thức. Giờ này chắc cả hai đang trong những giấc mơ về nhau. Hình tưởng đến gương mặt Nhã bừng lên rạng rỡ, nàng chợt khó chịu. Người bạn gái chung nhà. Quen nhau từ ngày còn trong nước. Nhã chẳng có gì nổi bật, bình lặng và cuốn mình trong cuộc sống riêng tự Chàng nồng nhiệt, ồn ào như gió, như bão. Tưởng như hai thái cực. Vậy mà họ yêu nhau. Và mình trở thành bà mai. Thúy chua chát cười trong bóng tối. Có cơn gió lạc loài rít lên những tiếng vi vút, lạnh tanh như hai hàm răng đang nghiến lại, từ bên ngoài.

***

Tôi ngột ngạt trong hạnh phúc pha lẫn ân hận. Tình bạn với Thuý. Tình yêu với chàng. Tôi đứng giữa như thân cây nhỏ trước gió. Thái độ của Thúy làm tôi thật ngạc nhiên. Bình thản như không có gì xảy ra. Sống như những ngày bình thường nhưng tôi hiểu, Thúy đã biết về tình yêu của chúng tôi. Ào ạt đến nhanh như không tưởng. Làm sao tránh né khi chính mình cũng còn mời gọi.

Tôi đàn bà nên tôi phải yêu. Và chàng đó, hiện thân của thứ tình yêu tưởng như không có tại đây. Chàng thành thật kể lại chuyện tình với Thuý. Tôi hình dung. Chẳng một chút ghen tương nào cả. Để cuối cùng thông cảm với chàng. Để cuối cùng nhận tình yêu của chàng. Hai mươi bảy tuổi, tôi yêu như ngày mười tám. Đem màu sắc hoà tươi khung vải, mỗi đường cọ là một nụ cười. Mỗi bức tranh là những lần đóng khung ý nghĩ trong hạnh phúc. Chàng đứng cạnh. Chàng ngồi bên. Tôi vẽ. Và nhìn nhau. Mê say như mới yêu lần đầu. Bỏ quên tất cả để sống. Rồi bừng dậy nhìn Thúy ăn năn. Người bạn từ ngày xưa đã cùng tôi chia xẻ tháng ngày của thành phố xa lạ này. Kể hết. Tâm sự hết cả về tình yêu, về cuộc sống. Mỗi lần nhắc đến người đàn ông xa lạ của những năm Nha Trang, Thúy luôn luôn mỉm cười:

- Anh chàng diễu không tưởng được.

Tôi nghe và chẳng một ý nghĩ nào về anh chàng diễu không tưởng được của Thuý. Và bỏ quên như trăm ngàn câu chuyện hỗn độn hàng ngày. Vậy đó, người đàn ông đó đã đến. Mang hạnh phúc và đau khổ chan vào không khí này. Tôi tránh né những lần gặp mặt tay bạ Tôi sợ hãi phải đóng vai trò kỳ cục với tôi. Yêu mà như không yêu. Ghen mà như không ghen. Tôi đàn bà từ lúc yêu chàng. Bắt đầu có những cảm xúc rất là người. Tình yêu và tình bạn đã thành nỗi khó chịu. Phải nói. Phải nói thẳng để cái ngột ngạt không còn.

Nhã buông cọ bước lên cầu thang. Những bước chân của nàng chợt vang lên kỳ cục. Tiếng động như lớn hơn bình thường. Nàng ngạc nhiên khi nhận được điều đó. Đứng lại nhìn quanh. Không khí của cái basement quen thuộc đột nhiên nặng trĩu. Ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ hắt vào một bức tranh tĩnh vật. Chiếc ly màu đỏ trong tranh ánh lên sắc đỏ chói chan. Nàng đăm đăm nhìn vào vệt nắng. Như một đốm máu vừa bắn lên khung vải. Nhã bước xuống thang, đến gần bức tranh. Màu đỏ của màu pha với sắc nắng đã quyến rũ nàng. Tất cả chẳng còn chàng, chẳng còn Thuý, chẳng còn tình yêu. Chỉ hiển hiện một sắc máu vừa tìm thấy.

Bữa cơm diễn ra trong không khí ngột ngạt. Cả ba người đều tránh nhìn nhau. Chậm rãi trong từng động tác rời rạc. Gắp. Nhai. Nuốt. Sự ngượng ngập đan vào từng phút. Bắt đầu thế nào? Cả ba đều tránh né và nhường nhau nói trước. Đã đến lúc phải giải quyết. Thúy xót xa nhìn chàng, vẫn những nét hồn hậu nhưng sao xa lạ. Lần gặp lại đâu ngờ thay đổi. Biết thế chẳng liên lạc với nhau. Để mãi mãi còn những ý nghĩ đẹp cho kỷ niệm. Như hôm nay, giữa không gian của xuân, của những kỷ niệm cũ đang sống lại như tuổi đương độ phải là hạnh phúc, nhưng...

Thúy đặt chén cơm xuống bàn. Buông đũa và ngả lưng vào thành ghế. Chàng ngước lên.

- Thôi hả em?

- Vâng.

Lại im lặng. Mẩu đối thoại chìm vào khoảng trống. Tắc nghẽn. Như hoàn cảnh hiện tại. Nhã bối rối nhìn bạn. Nét mặt Thúy lạnh tanh. Chẳng một nét gì khác lạ. Vẫn kiêu hãnh như đã từng kiêu hãnh vì nhan sắc của mình. Chuyện xảy ra giữa ba người Thúy đã biết. Vậy mà vẫn thản nhiên. Nhã nhìn bạn đăm đăm. Bất chợt Thúy ngước lên. Hai ánh mắt chạm nhau. Nhã cúi xuống. Hoá ra người đáng thương chính là mình. Thúy như một thân cây vững chãi. Luôn luôn mình chỉ là thứ cỏ nép bên Thuý. Từ lúc còn đi học và đến hôm naỵ Trong tình yêu dù mình có, dù Thúy mất mình vẫn đáng thương. Nhã xô ghế đứng dậy. Cả hai người, Thúy và chàng đều nói cùng lúc.

- Nhã...

Nhã đứng yên ngượng ngập.

- Bồ ngồi xuống. Bọn mình nói chuyện một tí. Giọng Thúy trôi đều đề. Chẳng biểu lộ gì cả. Nhã lại ngồi xuống ghế. Chàng bật lửa châm thuốc chờ đợi. Thúy ném cái nhìn về phía người đàn ông.

- Mình đã hiểu...

Nhã bối rối.

- Tôi... xin lỗi.

- Chẳng ai có lỗi trong việc này. Tự cuộc sống đã thế. Đến một lúc nào đó, mình chẳng còn là mình của những ngày cũ. Đúng vậy không?

Chàng mỉm cười gượng gạo.

- Phải. Giữa chúng ta đã hiểu nhau. Anh xin lỗi Thúy lần nữa. Nhưng...

- Chẳng cần thế anh ạ! Giọng Thúy vẫn đều đều. Mọi việc đều rõ ràng. Cái cần thiết là bây giờ, chúng ta sẽ giải quyết thế nào? Không thể kéo dài như thế này mãi. Em có tự ái riêng của em và hai người còn hạnh phúc riêng...

Giọng Thúy nhỏ lại và mất hút. Một giọt nước mắt lăn xuống. Người đàn bà trong Thúy đã về. Đập vỡ lớp vỏ kiêu hãnh vẫn mang. Sự ê chề của lần mất mát là cái thật nhất cho nàng. Nhã chợt hiểu. Thúy và nàng chỉ là thân cỏ yếu đuối. Tình cảm bạn bè sống dậy. Nhã nắm lấy tay Thuý, bóp mạnh.

- Thuý...

Thúy xoay sang bạn. Nét bối rối pha chút thương hại hiện trên ánh mắt Nhã. Thúy chợt thấy bực bội, nàng hất tay Nhã thật mạnh. Xô ghế và đứng lên. Những hành động ào ạt biểu lộ sự giận dữ. Chàng giật mình với tay sang, bàn tay vừa chạm đến tay Thúy đã bị hất lại.

- Đủ rồi. Mặc tôi...

Thúy nói nhanh, giọng cao như đang hét. Nàng chạy nhanh về phía phòng ngủ. Nhã nhìn chàng.

- Anh nên vào với Thuý...

Chàng lắc đầu, dụi mạnh điếu thuốc xuống chiếc gạt tàn. Không khí lại lắng xuống. Mặt bàn ăn chợt như khoảng cách ngăn đôi hai người.

***

Chàng ngả lưng vào thành ghế, nhìn ra cửa sổ. Trạm xe bus vẫn vắng tanh. Lác đác dăm người khách ngoại quốc đang chờ xe. Khung cảnh hệt như khi chàng đến. Dãy kính đính trên hàng cột vẫn sáng bóng. Quán café vẫn im lặng với lũ bàn ghế chổng chợ Chàng mệt mỏi nhắm mắt lại khi người tài xế bước lên xe. Wichita sẽ chẳng còn từ hôm naỵ Chàng thở dài khi chiếc xe bắt đầu chạy. Ngang qua một ngã tư, chàng đóng mạnh ô cửa sổ. Phía dưới đường, Nhã đặt chiếc valise xuống vệ đường, chờ đèn báo hiệu băng ngang. Trạm xe bus trước mặt là điểm bắt đầu cho lần ra đi. Nàng hà hơi vào bàn tay lạnh ngắt. Liên tưởng đến căn nhà gỗ đã sống. Hẳn giờ này chàng và Thúy đang say ngủ.

Bên ngoài, mùa xuân đã hết.

Hết