Chương 1

LạcAnh mệt nhọc đưa tay xoa bụng, nàng cảm thấy khó chịu và hình như đứa bé trong bụng cũng khó chịu theo nàng nên nó cũng quậy lung tung. Đoàn tàu đã từ từ vào trạm dừng. Ngửa cổ thở dọc, Lạc Anh vỗ về đứa con trong bụng thì thầm :

– Ngoan nào con của mẹ. Mẹ mệt lắm, con đừng quậy nữa có được không ?

Nhưng mặc cho nàng nói, thai nhi không những hông yên mà còn quậy mạnh hơn. Tàu đã đi hẳn Lạc Anh chậm rãi xuống xe tìm nước rủa mặt cho tỉnh táo vì cả ngày đã ngồi gò bó suốt trên tàu. Vòi nước công cộng làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, và hình như thai nhi trong bụng nàng cũng ngoan hơn thì phải.

Lạc Anh chậm rãi quay về toa. Đi được một lúc, nàng chợt nghe tiếng ai gọi.

Giật mình quay lại và vì không chú ý, nàng trượt phải hòn đá và lao về phía trước mất thăng bàn và muốn té. Bỗng có một bàn tay đưa ra và đỡ lấy nàng, và một giọng nói ấm áp chợt vang lên :

Cô không sao chứ ?

Lạc Anh níu chặt tay kẻ đã đỡ mình.

Tôi không sao ...Cám ơn ...

– Không sao thì tốt rồi. Cô ở toa nào, có cần tôi giúp không ?

– Cám ơn, không cần đâu. Tôi đi một mình được.

– Nhưng cô ở toa nào ? Chàng thanh niên nhìn nàng ái ngại - Cô đi một mình thật sao ?

– Vâng - Nàng gật đầu xác nhận – Tôi đi một mình. Cám ơn anh đã giúp đỡ, cũng sắp đến nơi rồi.

– Nhưng cô ở toa nào ? - Anh ta gặng hỏi - Tôi ở toa hàng hóa. - Nàng đưa tay chỉ - Anh đừng ngạc nhiên, tôi không đi đâu đâu ?

Tôi không có ý đó - Anh ta mỉm cười - Có phải cô đi buôn không.

– Không - Nàng mỉm cười - Tôi không có tiền nên ...

Chợt bỏ lửng câu nói, Lạc Anh lảng chuyện hỏi nhỏ :

– Anh đi với ai ?

– À ! Vợ tôi Cô ấy cũng mang em bé như cổ. Cô ấy vẫn ở trên tàu - Anh ta chợt nhìn nàng - Nếu cô đi một mình thì cô hãy lên toa của chúng tôi, toa rất rộng rãi vì chỉ có hai người.

– Nhưng ... - Lạc Anh ái ngại – Tôi ... tôi thấy không tiện đâu ?

– Có gì mà không tiện - Anh ta khẽ lắc đầu – Trông cô có vẻ không khỏe lắm, phải ở toa hàng hóa thì thật tội cho cô. Cô đừng sợ phiền hà. Vợ tôi cũng không khỏe lắm nên tôi mới mua luôn một toa để cho cô ấy nghỉ ngơi, có thêm cô cũng có sao đâu.

– Nhưng tôi sợ cô vợ anh.

Yên tâm đi ! Mẫn Chi có người đồng cảnh ngộ như mình bầu bạn suốt chặng đường dài như thế, cô ấy không những không khó chịu mà còn thích nữa đấy.

– Nhưng mà. .... – Cô còn nhưng nhị gì nữa ! - Chàng thanh niên khoát tay - Cô nên nghe tôi, tàu cũng sắp chạy rồi. Vả lại, cô bụng mang dạ chửa thế này lỡ có sớ sẩy, xảy ra sự cố ở những nơi như thế này thì gay go lắm đấy.

Lạc Anh nhìn chàng thanh niên, thầm nghĩ :

– Anh ta nói cũng đúng. Nhưng nếu anh ta là người tốt thì không sao. Nhưng ngộ nhỡ, anh ta là người xấu thì ...

Mải lưỡng lự không biết nên làm thế nào, thì đoàn tàu như muốn chuyển mình và đoàn người như xô đẩy nhau lên tàu. Cùng theo dòng chảy đấy, muốn hay không thì Lạc Anh cũng bị dòng người ấy cuốn lên tàu và bàn tay nàng được anh thanh niên đó nắm chặt và được đưa đến toa đặc biệt. Tàu chuyển hình xuất phát.

Lạc Anh thở dốc, nàng mệt nhoài vì bị đẩy lên tàu như thế. Sau một lúc thở dốc và đưa mắt ngó quanh, mắt nàng chợt giao ánh mắt người phụ nữ trong toa cũng bụng mang dạ chửa như nàng và cũng đang chăm chú nhìn nàng. Đoàn tàu chuyển mình có trớn và đi nhanh hơn. Tiếng ngươi phụ nữ chợt vàng lên :

– Cô ngồi xuống đi, không khéo lại ngã bây giờ.

Lạc Anh gật nhẹ, nàng ngồi xuống như một phản xạ tự nhiên, mắt nàng cũng không rời khỏi người phụ nữ khi nàng nhìn thấy hình ảnh mình trong chị ta.

– Lạ thật ... Nàng lẩm bẩm lắc đầu Chẳng lẽ mình hoa mắt.

Lạc Anh chớp nhẹ và nhìn lại vẫn thấy hình ảnh ấy không thay đổi trong mắt nàng. Bỗng có tiếng hắng giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, tiếng người thanh niên lúc nãy giúp nàng chợt vang :

– Xin lỗi, đây là vợ tôi, cơ ấy là Mẫn Chi. Còn tôi là Nhật Quang.

Lạc Anh hoàn hồn khẽ gật nhẹ :

– Xin chào. Cám ơn anh đã giúp tôi. Tôi là Lạc Anh. Tôi không làm phiền anh chị chứ ?

Mẫn Chi ngắm nhìn Lạc Anh lắc nhẹ :

– Có gì đâu ! Ở đây rộng rãi, cô có thể ngả lưng một chút cũng được, xin cứ tự nhiên.

Nhật Quang nhìn vợ.

– Cô ấy có một mình lại. Ở toa hàng hóa, nên anh ...

– Được mà, có sao đâu anh. Nhưng hình ảnh giúp cô ấy vì cô ấy rất giống em, có đúng không ?

Nhật Quang mỉm cười đến bên vợ.

– Em nói bây giờ anh mới để ý, cô ấy rất giống em. Nhưng lúc nãy ở đó tranh sáng tranh tối anh cũng đâu có để ý. Thấy cô ấy té nên anh đến giúp. Đến khi anh biết cô ấy ở toa hàng hóa lại đi có một mình, anh đã đề nghị đưa cô ấy đến đây. Vì dù sao chỗ chúng ta có thêm vài người nữa cũng không đến nỗi như toa hàng hóa, em xem có đúng không ?

– Anh thấy đúng thì làm, em có phản đối bao giờ đâu. Cô ấy đúng là người chúng tà cần giúp đỡ Anh lấy gì cho cô ấy ăn !

Lạc Anh nhìn cả hai người, lắc nhẹ :

– Cám ơn anh chị, tôi không đói.

– Cô đừng có ngại, tôi biết là cô chưa ăn gì ? Vả lại cô không muốn ăn thì cũng hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng mà ăn.

– Mẫn Chị nói phải đấy ! - Nhật Quang đồng tình với vợ - Để tôi tìm món dễ tiêu và dễ nuốt. Cô hãy coi chúng tôi là những người bạn, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhật Quang đứng dậy đi lấy thức ăn cho Lạc Anh. Mẫn Chi đến bên nàng, khẽ hỏi :

Tôi không ngờ lại nhìn thấy một người rất giống mình như thế ! Lạc Anh à !

Cô ở đâu ?

– Cô định đi đâu ?

Lạc Anh khẽ nhún vai :

– Tôi cũng không biết nữa ! Tôi định vào thành phố để tìm việc làm.

Mẫn Chi tròn xoe mắt :

Với cái bụng cao vượt mặt này ư ? Cô nghĩ vào thành phố là dễ kiếm việc Sao ? Cô ngây thơ quá đi. Vậy còn mấy tháng nữa là cô sanh em bé ?

– Chắc cũng sắp rồi ! Thế còn chị, bao giờ thì chị sinh em bé ?

Mẫn Chi cười rạng rỡ :

Có lẽ còn cả tháng nữa, bác sĩ báo thế. Bà ấy bảo sanh dứa đầu lòg khó mà canh cho chính xác được.

– Vậy đứa bé này là con đầu lòng của chị sao ? Nàng khẽ hỏi Mẫn Chi, rồi đưa tay xoa lên bụng – Đây cũng là đứa con đầu lòng của tôi Nhưng việc nó có mặt trên cõi đời này là là ngoài ý muốn của tôi, lẽ ra nó không nên có mặt trên đời này thì tốt hơn.

– Chị nói gì mà nghe như đang buồn một việc gì đó hay một người nào đó.

Chị hãy suy nghĩ kỹ di, bản thân một mình chị cũng đã kiếm việc không phải dễ, bây giờ một nách thêm một dứa con nữa, chị nghĩ họ sẽ nhận chị vào làm hay sao ?

– Tôi cũng không biết nữa ! - Lạc Anh chau mày - Bây giờ tôi chỉ biết là tới đâu hay tới đó Vả lại, ông trời cũng đâu cắt đường sống của con người.

Biết là thế - Mẫn Chi ân cần – Nhưng ta cũng đâu thể phó mặc cuộc đời ta cho ông trời được Cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ đến tương lai đứa bé.

Lạc Anh cười như mếu :

– Chính vì nghĩ đến đứa bé ở trong bụng mà tôi phải tha phương cầu thực như thế này đây Tôi có muốn thế đâu.

– Vậy cha của đứa bè đâu ? - Mẫn Chi e dè - Ít ra thì tôi xin lỗi, tôi không có ý tò mò. Tôi chỉ muốn hỏi để có thể giúp gì được chị không ?

– Tôi biết mà ! - Lạc Anh gật gù - Việc anh chị giúp tôi được ở một chỗ như hoainamh :

– Đừng quá bi quan như thế ! Hôm nay cô như thế nhưng ai biết dược ngày mai, tương lai chứ ? Hãy cố gắng phấn đấu để vượt lên số phận.

Tôi có thể vượt lên số phận ư ? Trong khi trước mắt tôi, tương lai đang là một vực thẳm mênh mông vô tận, bản thân tôi chưa biết đi về đầu ?

– Dẫu có như thế nào thì cô cũng không được buông xuôi và đầu hàng số phận cô còn quá trẻ. Cô có thể tìm đến bạn bè hay người thân giúp đỡ.

Tôi mồ côi từ bé, tôi không có ai là bà con thân thích cả, chỉ có một người đó là cha cái bào thai này, nhưng anh ta đã bỏ rơi tôi khi biết tôi mang thai.

Mẫn Chi lẫn Nhật Quang đều sửng sốt nhìn Lạc Anh cùng bật thốt :

– Thật là vô lương tâm !

Lạc Anh chợt bật cười :

– Hai người có biết anh ta ép tôi hủy đi đứa bé, nếu không muốn bị bỏ rơi.

Nhưng tôi không thể nào làm được chuyện ấy tôi không thể nào giết đi đứa con vẫn còn trong trứng nước của mình được.

Cô làm thế là đúng ... - Mần Chi gật gù – Chúng ta bất ngờ gặp nhau như thế này coi như là chúng ta có duyên với nhau, nếu cô cần chúng tôi giúp đở thì trong khả năng vợ chồng chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ cô.

Mẫn Chi nhìn chồng :

– Có phải thế không anh ?

Nhật Quang nhìn vợ gật gù, khẽ nói với Lạc Anh.

– Dĩ nhiên rồi, tôi là dân thành phố mà, tôi sẽ hết sức giúp cô. Bây giờ thì hai người nói chuyện đi. Phụ nữ với nhau, tội xen vào không tiện, tôi đi nghỉ trước đây. Lúc nào mệt thì cả hai hãy đi nghỉ nhé.

– Dạ, xin anh cứ tự nhiên ...

Nhật Quang ngả lửng xuống ghế nằm, Mẫn Chi ngồi xuống bên cạnh Lạc Anh.

– Cô ăn thêm đi !

– Tối no rồi - Lạc Anh lắc nhẹ - Cám ơn trời đã cho tôi được gặp vợ chồng chị.

– Cám ơn gì chứ ! - Mẫn Chi mỉm cười. - Gặp nhau được như vầy chứng tỏ chúng ta có duyên gặp nhau. Nhưng tôi hỏi thật cô nhé, và cô đừng có tự ái. Chị hỏi đi, có gì mà tôi phải tự ái. Có thật cô không có người thân nào ở thành phố có đúng không ?

– Đúng ! Tôi nói dối chị để làm gì ?

– Không phải tôi nới cô nói dối tôi, nhưng tôi chỉ muốn khẳng định lại cho rõ ràng.

– Để làm gì ? - Lạc Anh thắc mắc ý của chị là ...

Mẵn Chi mỉm cười :

– Tôi muốn cô hãy cùng tôi về nhà họ Dương với tôi Như thế, tôi mới có thể giúp cô được, cô có hiểu không ?

– Nhưng với tư cách nào ? - Lạc Anh lắc nhẹ - Còn chồng chị thì sao ?

– Với anh ấy điều này thì không lo, tôi có cách của tôi. Vả lại, anh ấy rất yêu tôi, nên tôi muốn gì chính đáng không bao giờ anh ấy từ chối.

Nhưng ... - Lạc Anh ấp úng - Chị định ...

Mẫn Chi nhìn Lạc Anh :

– Cô hãy nhìn kỹ đi, chúng ta rất giống nhau, đây là ưu điểm để cô có thể làm em song sinh của tôi một cách hợp pháp.

– Nhưng như vậy là chúng ta đang lừa dối gia đình anh ấy. Chẳng lẽ chị lại ...

Mẫn Chi mím môi khẽ thở dài :

– Tôi cũng vì muốn giúp cô và giúp chính bản thần tôi nên tôi mới nảy ra ý định như thế Có lẽ phải, nói đến, việc xuất thần cô, tôi và cô có hoàn cảnh giống nhau.

– Nói như thế thì chị cũng là ...

Mẫn Chi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt cô như bỗng đi vào cõi xa xăm, giọng cô trở nên lặng trầm hắn đi, kỷ niệm tuổi thơ bỗng quay về trong trí nhớ, cô thì thầm kể :

Tôi xuất thân từ cô nhi viện, nhưng tôi có được sự may mắn hơn cô là tôi được các soeur cưu mang nuôi dưởng, tôi dược dạy dỗ, được ăn học. Nhưng cho dầu là như thế thì bản thân tôi cũng phải nỗ lực cố gắng rất nhiều.

– Đúng là ông trời đã ưu đãi chị. Nhưng nghe tiếng nói thì anh chị không phải là người Hà Nội có đúng không ?

Mẫn Chi gật nhẹ :

– Chúng tôi là người Sài Gòn ra đấy lập nghiệp. Chúng tôi yêu nhau nhưng không được mẹ anh ấy cho phép, nên anh ấy đã vì tôi mà rời khỏi gia đình.

– Có phải gia đình họ không chấp nhận thân phận của chị ?

– Có lẽ là như thế. Với một gia đình thế giả như gia đình anh ấy thì rất khó chấp nhận một cô con dâu có gia thế thấp kém như tôi. Điều ấy thì cũng dễ hiểu thôi.

– Nhưng hai người vẫn cứ cưới nhau có phải không ?

Mẫn Chi mắt rạng ngời hạnh phúc :

– Phải, chúng tôi vẫn cưới nhau cho dù bị rất nhiều áp lực, rất nhiều trở ngại, bản thân Nhật Quang bị tước luôn quyền thừa kế vì cưới tôi.

Tôi thật ngưỡng mộ anh chị. Chắc là chị rất hạnh phúc vì anh ấy rất yêu chị ?

– Vâng, tôi rất hạnh phúc. Anh ấy là một người đàn ông rất đáng ngưỡng mộ.

Có điều dù rất hạnh phúc bên anh ấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi với mẹ anh ấy, chắc là mẹ anh ấy rất đau lòng rất nhớ thương anh ấy.

– Chẳng lẽ mẹ con họ lại từ nhau luôn ư ?

– Phải. Nhưng cho đến lúc tôi mang thai và sắp sanh thì mẹ chồng tôi đột ngột cho gọi chúng tôi về, không hề cho biết lý do.

– Vì thế chị sợ, rất sợ bà ấy có đúng không, và có lẽ chuyến đi hôm nay là do mẹ chồng chị gợi về có đúng không ?

Đúng là tôi rất mong anh ấy đoàn tụ với gia đình. Nếu được mẹ anh ấy tha thứ và chấp nhận tình yêu của chúng tôi, thì tình yêu và hạnh phúc của chúng tôi mới được trọn vẹn.

Nhưng dù lòng tôi ao ước và mong muốn như thế, nhưng sao tôi vẫn thấy lo sợ ....

Lạc Anh ngám nhìn Mẫn Chi :

– Tại bà ấy chưa tiếp xúc với chị nên bà ấy mới có thái độ như thế. Chứ nếu hay tiếp xúc với chị, bâ ấy sẽ quý chị ngay thôi mà.

– Tôi cũng mong là như thế ! - Mẫn Chi nhìn Lạc Anh - Cũng chính vì như thế mà tôi muốn có cô bên cạnh.

Chị không tự tin ư ?

– Dĩ nhiên là có ! Nhưng nói sao thì nói, tôi vẫn thấy rất căng thẳng.

– Vậy anh ấy có biết điều ấy không ?

– Có lẽ là biết nên anh ấy luôn động viên tôi an ủi tôi.

– Vậy thì chị còn gì để lo lắng sợ hãi chứ ?

– Lạc Anh nắm lấy tay Mẫn Chi - Hãy tin tôi đi chị sẽ được mẹ chồng chị yêu thương và chấp nhận.

– Cám ơn. - Mẫn Chi khẽ mỉm cười – Tôi cũng mong là thế. Nhưng sao tôi vẫn cứ sợ ....

Lạc Anh xoa nhẹ vào bụng Mẫn Chi :

– Nếu tôi đoán không lầm thì bà ấy vì đứa bé nên kiếm anh chị về. Đã biết thương cháu thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ thương dâu, có gì mà chị phải sợ chứ ?

Mẫn Chi khẽ lắc đầu tủm tỉm :

– Nãy giờ nói chuyện của tôi cho cô nghe, cô nhận lời cùng về vớì tôi nhé !

– Chị để tôi suy nghĩ đã, bất ngờ quá tôi không biết nên làm gì. Thật ra, lời mời của chị là một ân huệ cho tôi, nhưng tôi sợ sẽ có những trở ngại cho chị sau này.

– Có gì chứ ! Tôi không sợ dâu nếu có cô bên cạnh. Cô không tin tôi sao ?

– Tin chị chứ ! - Lạc Anh mỉm cười – Tôi luôn có cái cảm giác chị rất thần thiết, mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau.

– Hay chúng ta nhận chị em. - Mẫn Chi chợt đề nghị - Chẳng phải là chúng ta rất giống nhau hay sao ?

– Điều này tôi không chối cãi, nhưng chị cũng nên hỏi qua anh ấy một chút, nếu anh ấy không đồng ý thì sao ?

Chắc chắn anh sẽ đồng ý.

Mẫn Chi chợt tháo chiếc vòng đang đeo ở cổ tay và đeo vào tay Lạc Anh.

Lạc Anh sửng sốt kéo tay về, nói lớn.

– Chị làm cái gì thế ?

Đầy là thành tâm thành ý của tôi. Lạc Anh à ! -Nó không đẹp, không mô đen, không hợp thời trang, nhưng giá trị của nó không mua bằng tiền được.

– Nói như thế thì chiếc vòng này rất có giá trị, vậy thì tôi không dám nhận đâu. Tôi làm sao dám nhận một món quà có giá trị như thế chứ ...

Mẫn Chi nhìn Lạc Anh với đôi mắt hết sức chân thành, cô thủ thỉ.

Không biết tại sao tôi cảm thấy tôi và cô cô một sự liên hệ vô hình nào đó mà tôi không thể giải ...thích được. Cô thích cũng được mà không thích cũng được, nhưng hãy vì tôi mà nhận món quà này có được không ?

Lạc Anh nhìn chiếc vòng rồi nhìn Mẫn Chi, nàng nhẹ nhàng :

– Chị nói thế thì tôi có thể nhận, nhưng ít nhất thì tôi cũng muốn biết xuất xứ của chiếc vòng chứ Chị có thể cho tôi biết được không Dĩ nhiên rồi ! - Mẫn Chi bọat nhẹ - Chiếc vòng là gia bảo của dòng họ Dương, là một thứ Đồ cổ quý hiếm mà chỉ được truyền lại cho cô con dâu nhà họ Dương mà thôi.

Vậy chị không được chấp nhận làm sao chị có được.

Kể ra thì dài lắm ... - Mẫn Chi khẽ thở dài - Đúng là tôi không được chính tay mẹ chồng đeo cho, nhưng được anh ấy đeo cho và chính chiếc vòng này đã đem rất nhiều may mắn đến cho tôi.

– Nhưng tôi vẫn không hiểu ... - Lạc Anh chau mày - Chồng chị làm sao có chiếc vòng ấy nếu mẹ anh ấy không cho. Hay anh ấy đã ...

Không có đâu ! Nếu cô muốn biết rõ thì tôi cũng không giầu lý do anh ấy có cái vòng là khi bị tước quyền thừa kế vì nhất định đòi lấy tôi, anh ấy đã nài xin mẹ cho anh ấy chiếc vòng để sau này anh ấy có con, con của anh ấy sẽ biết đường tìm về tổ tông của nó. Đó là lý do tại sao anh ấy có nó ...

– Tôi hiểu rồi ... Nhưng nếu chiếc vòng đối với cô quý giá như thế thì tại sao chị lại dễ dàng đeo nó cho tôi.

– Đúng là với tôi nó rất quý giá, chính vì quý giá như thế mà tôi muốn cô đeo để sự may mắn của chiếc vòng đến với cô như tôi đã từng được và tôi cũng muốn nếu chúng ta lạc nhau, cô sẽ nhờ chiếc vòng mà được giúp đỡ, cô có hiểu không ?

Lạc Anh nhìn Mẫn Chi khẽ hỏi :

– Tại sao cô lại tốt với tôi nhự thế ?

– Cô lẽ vì tôi đã từng chịu khổ nên tôi hiểu thế nào là nỗi cơ cực bị coi thường, chẳng lẽ cô không muốn sự may mắn đến với mình hay sao ?

– Dĩ nhiên là muốn, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy. Lỡ như mẹ chồng chị hỏi về chiếc chiếc vòng chị sẽ nói ra sao ?

– Tôi sẽ có cách ứng phó, nhưng mẹ tôi sẽ chẳng hỏi đâu. Nhưng chẳng lẽ cô không về cùng chúng tôi ư ?

Lạc Anh lưỡng lự :

Để tôi suy nghĩ đã. Thật ra, tấm lòng của vợ chồng chị, tôi xin ghi nhận, nhưng tôi chỉ sợ mình làm liên lụy đến hai người. Có hay không thì tôi sẽ trả lời chị trước khi xuống tàu có được không ?

– Cũng được ! Chắc cô cũng mệt rồi, mải vui chuyện tôi quên mất. Cô ngả lưng một chút cho đỡ mệt.

– Được rồi cám ơn chị. Chị cũng đi nghỉ đi. Đường còn dài lắm, chúng ta tha hồ mà hàn huyên tâm sự.

Mẫn Chi gật nhẹ mỉm cười quay lại bên chồng, Lạc Anh len lén đưa mắt nhìn theo hết sức ngưỡng mộ. Lòng nàng bỗng vô cùng ấm áp, cái cảm giác bơ vơ lạc lõng hình như bỗng biến mất, thay vào đó một tình cảm gia đình bất ngờ nàng có được.

Đưa mắt ngắm chiếc vòng, nàng chợt mỉm cười khi nghĩ lại những gì Mẫn Chi đã nói. May mắn sẽ đến với nàng ư ? Nàng bỗng tin vào điều ấy, biết đâu nó sẽ thay đổi cuộc đời nàng.

Mệt mỏi vì đường xa vì mang nặng, Lạc Anh thiếp ngủ lúc nào không biết, trên môi trong giấc ngủ nàng luôn nỡ nụ cười ...