Chương 1: Sảy thai.

Sau một giấc ngủ dài, Khánh Trung mở mắt ra thấy cạnh mép giường chẳng có cô ngủ gục như mọi khi, cũng chẳng thèm để ý. Ngồi dậy lấy tay xoa xoa mặt vài cái cho tỉnh ngủ.

Anh đi rửa mặt rồi đi xuống nhà, thấy Linh Tuyền đang nằm trên sofa, nhàn nhạt liếc mắt đảo qua. Ánh mắt ánh lên một tia chán ghét mơ hồ.

Nghe tiếng bước chân, cô động động trở người, nhập nhèm mở mắt.

"Anh dậy rồi à?"

"Thấy rồi còn hỏi."

Anh ghét bỏ nói, đi thẳng vào bếp rót một cốc nước uống. Cô lẽo đẽo theo ở phía sau, anh liền nhíu mày, khó chịu.

" Chuyện gì? "

" À, ngày mai em đi khám thai. Anh có đi với em không? "

Cô ảm đạm lên tiếng. Không vì anh tỏ thái độ mà bực tức chút nào, trái lại còn khá bình thản.

Bị anh đối xử lạnh nhạt đây không phải là lần đầu mà là chuyện hằng ngày như cơm bữa.

Cô quen rồi.

" Tôi đã nói không muốn giữ nó. Cô nhất quyết giữ nó thì tự mình đi đi, đừng phiền đến tôi. Lần sau còn dám ở trước mặt tôi nói chuyện này cẩn thận cái thai của cô có bị tôi bắt ép phá hay không."

Lời anh nói đâm vào tim cô như hàng trăm mũi tên cắm vào. 

Đau lắm!

Anh không muốn có con thì có thể tàn nhẫn với đứa bé vô tội trong bụng cô sao? Nó là kết tinh của anh và cô mà. Dù anh không cần nó nhưng cô cần nó, cô chỉ đang tìm cách để anh chấp nhận nó từ từ lớn dần trong bụng cô. Nhưng anh chẳng bao giờ chịu nhìn nhận cái thai trong bụng cô lớn dần và anh là cha của nó.

Bởi lí do sâu xa là hôn nhân giữa cô và anh là không hề có tình yêu. Sinh mệnh bé nhỏ cô đang mang là nhờ vào cái đêm anh say rượu quan hệ với cô.

Khi cô báo tin cho anh, anh lạnh lùng quăng vào mặt cô sấp tiền bảo phá bỏ.

Còn nặng lời nói rằng anh chỉ muốn có con khi người đó là người anh thật sự yêu thương.

Lời nói đó ám ảnh tâm trí cô.

Cũng là nỗi đau dày vò bao đêm dài.

Bước chân lui về sau mấy bước, cô đứng yên tại chỗ. Cất giọng đã nghèn nghẹn.

"Về sau sẽ không nói. Em tự đi một mình được."

Đoạn, cô định rời đi. Đi để trốn tránh ánh mắt lạnh như băng của anh, giọng nói muôn phần lạnh lẽo, mỗi câu mỗi chữ thốt ra muốn cào xé nát tim cô.

Đau lắm!

"Khoan đã, còn chưa nói hết vội rời đi làm gì? Từ nay về sau đừng bao giờ ngủ chung phòng với tôi."

Nói xong anh lướt qua cô trong chớp mắt bỏ lên lầu để lại sau lưng một bóng dáng cứ mãi ngây ngốc nhìn theo.

Tại sao ngay cả chiếc giường chia đôi anh cũng không muốn cho em nằm cạnh?

Anh luôn muốn nặng lời với em vậy sao?

Tổn thương em anh sẽ vui ư?

Bỏ mặc em anh nhẹ lòng lắm à!

Từ trước đến nay anh có bao giờ nhìn lại. Tại sao có bỏ đi cũng là anh đi trước, anh luôn bỏ mặc em tuột lại phía sau dõi mắt ngóng trông.

Anh ác lắm!

Em muốn hỏi tim anh làm bằng đá hay sao?

Anh chừng nào mới chịu chấp nhận em đây?

Cô suy sụp ngồi bệch xuống sàn gạch cứng bóng loáng, ôm mặt rưng rưng khóc. Cố dặn lòng thì được gì khi cảm xúc không thể kìm nén lại.

Cô khóc tức tửi, nhưng cho dù gào thét lớn đến đâu anh cũng chẳng nghe thấy?

Khi khóc đủ rồi cô sẽ tự dừng lại thôi.

Lòng cô ngập tràn tủi hờn, tay xoa xoa bụng, nước mắt rơi lã chã, an ủi đứa con bằng tình thương yêu ngập tràn đong đầy của người mẹ.

"Con yêu, con ráng chịu nha! Chỉ vài tháng nữa mẹ sẽ sinh con ra. Con là niềm an ủi lớn nhất của mẹ ngay lúc này."

Dường như đứa bé trong bụng nghe được lời cô nói, chân bé nhỏ xinh đạp đạp bụng khiến cô đau nhưng hạnh phúc.

Chống tay đứng dậy. Cô đi lên sân thượng lấy đồ phơi đã khô vào.

Trong lúc đang lấy đồ, cô có hơi bất cẩn vấp phải chân của sào phơi đồ khiến bản thân té đập bụng xuống đất.

Cơn đau từ bụng truyền đến, cô phát hoảng, ôm bụng không ngừng lầm bầm.

"Làm ơn, làm ơn, con đừng có chuyện gì."

Cơn đau càng ngày càng dữ dội. Máu ở hạ thân tràn ra ướt đẫm chiếc váy trắng tinh cô mặc.

Trước khi bị đau đến ngất xỉu, cô vẫn cứ nói.

"Mau cứu con tôi."

Lúc cô mở mắt tỉnh lại, thấy xung quanh trắng toát nên cô biết rằng đây ắt hẳn là bệnh viện. Theo bản năng đưa tay xoa bụng, chỗ đó vốn dĩ nhô lên nhưng giờ đây lại bằng phẳng.

Nước mắt lăn dài trượt xuống gò má.

Đứa bé trong bụng không còn nữa rồi.

Niềm an ủi lớn nhất đã vì một phút bất cẩn của cô đã rời xa thế giới này.

Cạch.

Cửa phòng bệnh có người mở, cô chưa kịp phục hồi tinh thần lại nhận ngay một cái tát như trời giáng.

Muôn lời mắng chửi đều trút như mưa trên đầu cô.

"Tại sao cô lại làm sảy thai? Cô có biết đứa bé quan trọng với gia đình chúng tôi thế nào không? Hay cô không muốn sinh đứa bé này ra? Đồ đàn bà vô tích sự, ngay cả đứa con thơ cũng giữ không được."

Người mắng chửi không ai khác chính là mẹ chồng của cô. Anh đứng một bên lặng thinh không lên tiếng.

Vì cô không được đưa vào phòng Vip nên phòng bệnh này cũng có rất nhiều giường bệnh dành cho người mới sinh hoặc sảy thai như cô.

Một trong số đó thấy cô tiều tụy đau khổ vì mới biết mình mất con. Thấy người mẹ chồng kia cứ đánh mắng cô mãi, không thể trơ mắt nhìn, lên tiếng khuyên ngăn.

"Bác đừng đánh cô ấy. Cô ấy vừa mới mất con đã đau khổ lắm. Bác nên an ủi mới đúng, sao lại nặng lời. Cùng là phụ nữ với nhau bác phải hiểu rõ chứ."

Mẹ chồng cô không những không chấp nhận lời nói của cô gái khuyên ngăn mà còn trợn mắt, há mồm rống giận.

"Chuyện nhà tôi liên quan gì đến cô? Đồ nhiều chuyện."

"Bác còn như thế nữa, chồng tôi sẽ gọi bảo vệ đến đuổi bác ra khỏi đây. Đây là bệnh viện, không phải chỗ để bác ồn ào. Mọi người ở đây có người hạnh phúc khi nhìn thấy mình hạ sinh đứa con, cũng có người đau buồn vì mất con. Họ rất mệt, cần nghỉ ngơi."

Cô gái đó vừa mới sinh xong mấy giờ trước, cơ thể khôi phục hơn mấy người còn lại nên không dễ dàng để mẹ chồng cô muốn làm gì thì làm. Tránh ảnh hưởng đến người khác nhất là những bé sơ sinh.

Mẹ chồng cô đuối lí, lấy gì cãi lại nữa đây, hầm hầm hổ hổ, giậm chân đùng đùng đi ra ngoài.

Chỉ còn anh ở đây với cô. Cô giờ đã nín khóc, nước mắt khô đọng lại trên mặt. Vẻ mặt ngờ nghệch, thẩn thờ nhìn chằm chằm xuống cái bụng.

"Cô đừng ở đó oán trách mẹ tôi. Chỉ tại cô quá ngu ngốc, vô dụng mà thôi. Lỗi đều tại cô. Mà cũng may cô mất con, bằng không nếu nó được sinh ra và quấy khóc làm tôi bực mình. Tôi mặc kệ mẹ ngăn cản, chính tay tôi có bóp chết nó không?"

Trái tim vỡ trăm nghìn mảnh chẳng thể lành lặn như lúc ban đầu. Lòng cô đau thắt quặn từng khúc ruột, bi thương liếc mắt nhìn anh, cười như muốn khóc.

"Anh độc miệng vậy. Nó dù gì cũng là máu mủ của anh kia mà."

"Tôi đã bao giờ thừa nhận nó là con tôi chưa? Cô nằm mơ chưa tỉnh à?"