Chương 1
Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác cùng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là:- Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm.Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào cũng như sắp khóc.Về tới cô nhi viện,nó lúc nào cũng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó cũng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.Trong giấc mơ,nó thấy bố mẹ đang dang tay đón nó và tất nhiên nó chạy lại với bố mẹ.Họ dắt nó đi một đoạn rồi tự dưng biến mất:- Bố mẹ đừng bỏ con mà,con không muốn sống trên trần gian lạnh lẽo này đâu,con cô đơn lắm!Sáng hôm sau,người ta thấy xác một cô bé nằm cạnh gốc cây cổ thụ.Nó đã chết vì lạnh.Nhưng linh hồn nó không lên thiên đàng,không xuống địa ngục mà lại nhập vào một con búp bê của một khu trưng bày thời trang.Điều lạ là từ khi nó nhập vào một con búp bê,con búp bế này nhìn y như người thật,không còn các phần nối với nhau rời rạc mà y như con người,đặc biệt,con búp bê này cũng xó đôi mắt to,rất to,cái đôi mắt lúc nào cũng ươn ướt ấy.Thực ra lúc đầu con búp bê này khá xấu xí,nhưng bây giờ lại trở nên xinh đẹp lạ thường.Người đầu tiên phát hiện ra là bác lao công của khu trưng bày này.Thực ra lúc đầu vào trong kho bác cũng chẳng chú ý nhưng cặp mắt to tròn cứ nhìn bác chằm chằm làm bác rùng mình.Và từ như thế,nó được đem ra làm búp bê trưng bày chứ không còn ở trong kho tối tăm,lạnh lẽo kia nữa.Hắn là giám đốc của công ty FS,một công ty nổi tiếng thế giới về những mặt hàng thời trang cao cấp.Hôm nay hắn được mời đến tham dự buổi trưng bày thời trang.Dù biết là không có gì đáng chú ý nhưng hắn cảm thấy như bị thôi thúc.Thôi thì đành đến xem sao.Đúng thật là buổi trưng bày chả có gì.Nhưng có một vật làm hắn chú ý đến.Hắn tiến lại gần nó,nhìn chằm chằm vào mắt nó thật lâu,sau đó mỉm cười,một nụ cười hết sức lưu manh.Nó thì chưa bao giờ nhìn ai ở mức độ sát như thế,lại là đàn ông nữa,làm nó ngượng chín cả lên,hai má ửng hồng,tim đập thình thịch.Nhưng công nhận là rất đẹp trai.Đôi mắt sắc sảo,nhưng đôi mắt ấy cũng rất lạ.Đó là một đôi mắt màu hổ phách!Hắn đi một lát,sau đó quay về và chỉ vê phía nó:- Tôi muốn mua con búp bê này!- Con này ạ?- Người quản lý lắp bắp- Đúng vậy.Bao nhiêu cũng được.Chuyện như thế đấy và nó được đưa về công ty của hắn.À không,nói rõ ra là được đưa vào phòng hắn.Một lúc sau,hắn cũng bước vào phòng,đóng cửa lại,tiến đến gần nó,lại nhìn một cách chăm chú nhưng lần này là bật cười thành tiếng:- Haha,hay lắm.Lần đầu ta thấy một con búp bê như vậy đấy.Nhà ngươi giấu ai thì giấu nhưng không giấu được ta đâu!“Giấu ư?Nó có giấu gì đâu?”- Nói đi!Ngươi rốt cuộc là cái gì?Im lặng….- Đừng ngoan cố nữa!Ta biết hết rồi!Vẫn im lặng….- Ta không có kiên nhẫn đâu.Nếu ngươi không nói,ta sai người đưa ngươi lên máy bay rồi thả xuống đấy!…- Không tin phải không? Người đâu…- Đừng mà…- Haha,rốt cuộc cũng nói rồi sao?Ngươi là ai hả?- Tôi…tôi là…búp bê…- Huề vốn à?Mà thôi không sao.Cô tên gì?- Hoàng Ngọc Bảo Ánh…- Bảo Ánh à?Tên hay lắm.Tại sao cô lại ở đây?- Chẳng phải anh đưa tôi về đây sao?- Cô biết tôi không hỏi như vậy mà.- Hắn liếc nó.- Vậy chứ…ý anh là gì?- Này búp bê ngốc.Là cô cố tình hay ngốc thật thế?- Tôi…tôi không biết thật mà…- Thôi được rồi.Tôi muốn hỏi,tại sao cô lại ở trong con búp bê này.Rốt cuộc cô là yêu quái phương nào?- Tôi…tôi không phải yêu quái.Tôi cũng không biết tại sao mình lại ở trong con búp bê này nữa…Tôi chỉ nhớ là tôi mơ thấy bố mẹ,họ dắt tôi đi và họ biến mất.Sau đó tôi tỉnh dậy thì thấy mình trong này….- Cô khóc đấy à?- Tôi…tôi…huhu…tôi muốn đi với bố mẹ cơ…Cả đời hắn chưa một lần tiếp xúc nhiều với phụ nữ.Đơn giản vì hắn không có hứng thú.Nên bây giờ thấy nó khóc thế này,hắn cuống cuồng cả lên.- Này,cô nín đi.Đừng khóc thế chứ!- Anh đưa tôi về với bố mẹ tôi đi!- Bố mẹ cô ở đâu?- Họ…mất rồi…- Thế thì đưa về như thế nào được.Cô tưởng tôi là thần tiên à?Bây giờ chỉ có nước giết cô thôi!- Hic…huhu…- À thôi mà,tôi nói đùa đấy.Bây giờ muốn cũng chẳng biết giết thế nào,cô là búp bê mà.Nín đi,tôi không trêu cô nữa.Kể cũng lạ.Trước giờ hắn chưa tiếp xúc nhiều với phụ nữ nhưng cũng từng nhìn thấy cảnh phụ nữ khóc lóc dưới chân mình,van hắn cho được ở bên cạnh nhưng hắn nào có động lòng,hắn sắt đá đến mức mọi người đều tưởng hắn không có trái tim,nhất là nụ cười.Đấy là điều không bao giờ xuất hiện ở hắn.Thế mà hôm nay hắn cười những hai lần rồi đấy,lại còn dỗ dành nó nữa chứ.- Mắt cô lạ thật đấy…Nó biết mà,thể nào hắn cũng chê cho xem…- Rất to tròn,lại còn long lanh ươn ướt nữa…Đấy thấy chưa….- Nhìn như sắp khóc ấy…Y như lời mấy đứa hay trêu nó nói…- Đẹp lắm!Hả,cái gì?…- Anh nói sao?- Tôi nói mắt cô rất đẹp!- Anh không đùa chứ?Mắt tôi khác anh,khác mọi người.- Vì thế nó mới không đụng hàng.Ngay cả tôi cũng có đôi mắt màu hổ phách đây này.- Nhưng mà anh…- Tôi làm sao?Tôi giống cô thôi,đừng cãi bướng.- Thôi,được rồi…- Cô sao thế?Buồn à?Chưa thấy ai được khen mà buồn như cô,lạ thật đấy!- Không phải thế.Chỉ là tôi thấy rất cảm động.Từ xưa đến giờ chưa ai khen tôi cả…- Thế thôi à?Nó gật.- Cảm xúc của cô cũng lạ nhỉ? Cô cử động được không?Gật gật.- Hay!Tôi thấy thích cô rồi đấy!Thú vị lắm!Gật gật.- Được rồi,tôi quyết định rồi.Từ hôm nay cô sẽ là búp bê của tôi,luôn luôn phải đi theo tôi.- Sao cơ chứ?- Không chịu à?Nhưng mà kệ cô,biết làm sao được…- Hắn mở lớp cửa kính,tiến đến sát tai nó – Vì cô thuộc quyền sở hữu của tôi mà!