Chương 1
Hà Thái Hoàng đang bước từng bước liêu xiêu đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Một tay quàng lên cổ sếp lớn chỗ cậu làm việc, một tay chỉ chỉ lung tung phía trước mặt.Cậu vừa đi vừa lèm bèm bằng giọng dạy dỗ như cách bố lúc nhỏ thường nói với cậu, đối với sếp mà nói: "Sếp này, tôi nói cho anh nghe, hức ợ, anh ấy, chính anh đó nghe chưa!" Ngón trỏ kia lờ đờ thu lại chỉ lên mặt sếp, sếp cậu hiện tại đã say đến quáng mắt, vừa đi vừa cười hề hề như nhìn thấy cái gì vui lắm.
Chỉ tay xong xuôi, Thái Hoàng mới buông xuống rồi nấc thêm cái nữa, xong mới nói tiếp, mặt cậu lúc này đã đỏ gay: "Sếp làm thế... ợ, làm thế là không tốt chút nào. Biết chưa? Không tốt!"
Cậu đưa ngón tay lắc qua lắc lại khua lung tung trước mặt sếp. Mà sếp cậu lúc này cũng đang chìm trong chính thế giới của mình hắn, vẫn cười đến ngu ngơ rồi ném cái tay đang quàng trên cổ hắn của cậu xuống. Chạy lại ôm lấy cây cột đèn trên phố.
Vừa lúc đó một đám nhân viên khác cũng nhếch nhác không kém chạy đến, kẻ thì lại gần hỏi thăm sếp, chỉ một người duy nhất trong số ấy là đi đến cạnh Thái Hoàng để đỡ cậu. Nhưng cậu không chịu đi, còn bắt người ta đứng đó tâm sự với mình. Người thanh niên nọ chỉ đành chiều theo ý cậu, nói đúng hơn chính là không nỡ ép uổng Thái Hoàng phải nghe theo cậu ta.
Còn bên kia sếp lớn vẫn một mực ôm cột đèn đường không chịu buông rồi lải nhải duy nhất một câu, nhắc đi nhắc lại bằng giọng điệu cảnh cáo với đám nhân viên vây xung quanh: "Phải về tăng ca! Không tăng ca thì không có tiền thưởng!"
Thật ra hôm nay là buổi liên hoan cuối năm của văn phòng, cả nhóm nhân viên người người nhà nhà đoàn kết, phải kì kèo mãi mới khiến sếp mềm lòng cho tan ca đi ăn được.
Kết quả ai mà ngờ tới tửu lượng sếp lại kém thế, vài ba cốc rượu đã nôn thốc nôn tháo, lại thêm Thái Hoàng cũng say rồi càng thoải mái "tự do ngôn luận", còn phàn nàn sếp về lịch nghỉ lễ vừa ban ra. Vậy là cả hai người đối diện khiêu chiến, thế quái nào thành ra bá vai bá cổ nhau đi về luôn, không một ai hay biết!
Tình huống hiện tại chỉ có thể nói là dở khóc dở cười, nhân viên phải đi dỗ sếp lớn, sếp lớn vừa rồi còn bị nhân viên lên mặt dạy đời! Thật là rượu vào lời ra! Bao nhiêu tính cách quái gở cũng đều bộc lộ ra hết.
Cuối cùng bọn họ đành phải gọi cho lái xe của sếp qua đây đón sếp về nhà. Sau đó thì ai lên taxi về nhà người nấy, còn Thái Hoàng ấy hả, dĩ nhiên là do nhân viên mới đến Lâm Đăng kia lo cho rồi.
Thật ra sinh hoạt sống chung của những nhân viên này ở công ty tương đối hòa thuận, chỉ là không mấy quan tâm đến đời sống riêng của nhau. Và cũng chẳng ai muốn tốn thời gian đi dây dưa với một người có nhiều "lệnh cấm vận" dính quanh người như Thái Hoàng. Thứ gọi là "lệnh cấm vận dính quanh người" này ấy mà, chính là những điều nếu người khác phạm phải sẽ khiến cậu ta khó chịu!
Chỉ có duy nhất cậu nhóc tên Lâm Đăng là "ma mới" đến công ty này, không biết có phải do mới đến không hiểu rõ tình hình hay không mà cậu ta lúc nào cũng bám dính lấy Thái Hoàng.
Đừng hỏi Thái Hoàng có cho cậu ta đặc ân gì không, vì theo quan sát của dân cư văn phòng lâu nay thì ngoài sự lạnh nhạt cùng khó chịu của Thái Hoàng ra, Lâm Đăng chẳng nhận được gì hơn.
Bọn họ ban đầu còn khuyên nhủ cậu ta, nhưng sau này lại nhìn dần thành quen, cũng đều lắc đầu ngán ngẩm. Giới trẻ thời nay đúng là yêu thích cuộc sống phiêu lưu đầy chông gai, không chịu được đời sống bình yên mà!
Lúc này Thái Hoàng chẳng biết làm sao đang ngồi dựa vào tường khóc huhu, như chịu phải uất ức gì ghê gớm lắm, liền tố giác thứ khiến mình khó chịu với người ở trước mặt mình, vừa nấc cục vừa nói: "Nó dám bò lên người tôi, ức... nó dám!"
Đăng Khiêm vẻ mặt nghiêm túc đưa ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy một con kiến lửa đang hí hoáy lăn qua bò lại trên tay áo Thái Hoàng, dùng giọng dỗ dành như đối với con nít mà nói cậu: "Tôi đuổi nó đi rồi, còn búng nó một cái bay mất luôn, đừng khóc nữa nhé?"
Cậu ta đưa giấy ướt ra lau mặt cho Thái Hoàng. Thực ra nói là Thái Hoàng khóc cũng không đúng, cậu chỉ là mếu máo thôi, nhưng cả người cậu đều dính nhớp khó chịu khiến cậu muốn phát bực.
Cuối cùng sau khi được người ta phục vụ lau mặt cho xong xuôi, từng cơn gió nhẹ thổi qua lại khiến Thái Hoàng lim dim nhắm mắt muốn ngủ. Lâm Đăng chỉ đành cõng cậu trên lưng, cố gắng đứng vững rồi tiến về phía trước.
Lại nói về chàng trai tên Lâm Đăng này, cậu ta thực ra kém Thái Hoàng hai tuổi. Tính tình lại đặc biệt tốt, mới chuyển đến làm không lâu đã được người trong văn phòng rất yêu quí. Còn về lí do tại sao cậu ta lại thích bám lấy Thái Hoàng như thế, chính Thái Hoàng cậu cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Lâm Đăng lúc này cõng Thái Hoàng đi được một lát đã về được tới căn hộ của cậu rồi, nơi này thực ra cách chỗ liên hoan cũng không tính là xa.
Cậu ta lấy được chìa khóa từ trong túi cậu, mở cửa ra. Một lát sau đèn trong nhà cũng đã được bật lên, Lâm Đăng đặt cậu nằm trên ghế. Lại vô cùng ngoan ngoãn như cũ đi lấy nước hầu hạ người khó tính khó nết nào đó, đưa nước đến miệng cho uống đến cạn cốc, thế mà vẫn bị Thái Hoàng khó chịu nhăn mặt nói nước gì mà lạnh thế.
Nhưng cũng chẳng qua được bao lâu, cậu lại gục xuống nệm sofa bất tỉnh nhân sự, xem ra lúc này rượu hồi nãy uống mới thực sự có tác dụng.
Lâm Đăng tắt đi đèn huỳnh quang trong nhà đang làm Thái Hoàng khó chịu nhíu mày, đi tới nửa ngồi nửa quì trên sàn nhà nắm lấy tay cậu. Ánh mắt mang theo nhiều phần nhu hòa, nói chuyện với cậu: "Thái Hoàng, em muốn đưa anh tới một nơi, đảm bảo anh sẽ chơi rất vui. Anh có muốn tới không?"
Đáp lại câu hỏi của Lâm Đăng đương nhiên chỉ là một mảnh im lặng, cậu ta vậy mà vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Không nói gì coi như anh đồng ý nhé"
Thế rồi, Lâm Đăng chợt đưa ngón tay Thái Hoàng ra ngang tầm mắt mình, đoạn từ đâu lấy ra một chiếc kim nho nhỏ, đâm vào giữa ngón tay ấy.
Máu đỏ lập tức theo vết đâm từ từ trào ra, Thái Hoàng nằm trên ghế không biết có phải cảm nhận rõ đau nhức do kim đâm hay không mà hơi hơi rụt tay lại, muốn quay người.
Thế nhưng người say thì vốn không thể lại sức lại với người tỉnh táo, chỉ giây sau đã bị người nọ vội ấn người nằm nguyên tư thế cũ, đưa ngón tay đang dính đầy máu kia vào miệng ngậm lấy.
Ngay khi ngón tay Thái Hoàng cùng máu của cậu lọt được vào trong khoang miệng Lâm Đăng, cả cơ thể cậu ta có chút run lên.
Lâm Đăng chầm chậm cảm nhận hoàn cảnh, thấy như thế này vừa có chút thân mật lại vừa không thực khiến cậu ta dấy lên nỗi xúc động, vội vàng bỏ ngón tay Thái Hoàng ra từ trong miệng mình.
Nhìn thấy lúc này trên ấy máu đã thôi chảy ra, nhưng lại có thêm thứ không thuộc về Thái Hoàng tồn tại trên đó, ấy chính là nước bọt của Lâm Đăng.
Lâm Đăng vừa mở to mắt nhìn vừa cảm thấy bản thân vừa làm một việc vô cùng thiếu đạo đức, vội vã lấy khăn giấy lau sạch tay cho Thái Hoàng.
Sau đó vô cùng thành khẩn cầm lấy tay của cậu bằng cả hai bàn tay, coi chính mình như tội thần đối với đế vương liên tục dập đầu tạ lỗi, lặp đi lặp lại câu nói "Em xin lỗi, em xin lỗi"
Cậu ta sau đó lau mặt kê gối đắp chăn cho Thái Hoàng xong mới chịu rời đi. Cũng may là gối và chăn hôm qua cậu ngủ còn vứt bừa ở đó, nếu không dù có bị chuốc say Lâm Đăng cũng không muốn tự tiện đi vào phòng cậu.
Khi Lâm Đăng ra khỏi căn hộ của Thái Hoàng thì mặt trăng bên ngoài tấm kính hành lang đã treo lên cao, tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu.
Cậu ta đứng đó thở dài một hơi, Lâm Đăng tự dằn vặt bản thân.
Thực ra chuyện cậu ta thích Thái Hoàng chỉ cần để ý một chút thì bất kể ai cũng có thể đoán ra.
Nhưng cho dù có quan tâm người nọ đến vậy thì Lâm Đăng cũng chẳng có dũng khí thổ lộ tình cảm trước mặt cậu. Bởi vì hắn trước đây từng làm việc có lỗi với Thái Hoàng, còn là việc mà chính hắn giờ có nghĩ lại cũng không cách nào biện minh và tha thứ cho bản thân.
Lâm Đăng quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại từ căn hộ của cậu thêm cái nữa, sau đó mới luyến tiếc đi lên cầu thang trở về căn hộ của mình.