Ngày xửa, ngày xưa có một thiếu nữ mồ côi, nhà lại nghèo khó, phải đi làm thuê cho người ta. Quần quật suốt ngày trong bếp, đầu tắt mặt tối, người thiếu nữ có nhan sắc mặn mà, nay biến thành một cô gái lọ lem... và người ta gọi nàng là "Nàng Lọ Lem."

Ngày xa xưa ấy, khi cánh cổng nhà trời còn mở rộng, chư tiên hay xuống trần dạo chơi và làm phúc. Thấy hoàn cảnh của cô bé đáng thương, một bà tiên động mối từ tâm, bà hiện ra và dặn dò cô hãy tìm một trái dưa gang còn xanh, bốn con chuột bạch và một chú cào cào thật to. Nàng lọ lem y lời...

Một đêm trăng sáng, hoàng thái tử mở hội hoa đăng để kén vợ. Các cô đẹp nhất, đẹp nhì, đẹp ba, đẹp tư, đẹp năm... trong nước đều được vời đến. Các cô đẹp nhất xứ được khiêu vũ cùng hoàng tử, còn các cô khác thì đã có các vương tôn công tử, con nhà danh gia vọng tộc thù tiếp, chỉ có nàng lọ lem hiền hậu đáng thương với hàng tá nồi niêu xoong chảo.

Bà tiên nhân hậu liền vun chiếc đủa thần lên. Trái dưa gang hóa thành cỗ xe kết đầy hoa hồng đỏ và trắng, bốn con chuột bạch biến thành bốn con ngựa bạch hùng dũng, chú cào cào biến thành anh kỵ mã rất ư là oai phong. Bộ y phục hôi hám dính đầy dầu mỡ lọ chảo của nàng Lọ Lem hóa thành một bộ y phục khiêu vũ rất hợp thời trang, sực nức mùi hoa lài hoa bưởi, hoa dạ lý.

Người đẹp Lọ Lem chúng ta liền lên đường tiến thẳng đến hoàng cung. Cả dạ hội đều ngây ngất, sửng sốt trước sự xuất hiện của công chúa Lọ Lem. Các chàng trai nhìn nàng với vẻ trìu mến và chiêm ngưỡng, các cô gái tức tối ganh tỵ. Hoàng tử nghiêng mình trước xe tứ mã đưa tay xin phép được dìu người ngọc xuống... Và Lọ Lem cùng chàng khiêu vũ cho đến khi đồng hồ gõ 12 tiếng. Sực nhớ lời bà tiên dặn, Lọ Lem hối hả từ giã hoàng tử leo lên xe và cho phi nước đại giữa ánh mắt nuối tiếc của hoàng tử. Chiếc xe từ từ mất sau một khúc quanh thì Lọ Lem "mèo lại hoàn mèo"... Nàng Lọ Lem chúng ta đứng bơ vơ giữa đường dưới ánh trăng. Tay cầm cái lồng nhốt bốn con chuột bạch, tay phải ôm trái dưa gang và chú cào cào nhảy loi choi trong túi áo.

Lời Bàn

Các em thân mến,

Câu chuyện cổ trên đây là một câu chuyện tình có hậu đẹp như mơ. Nàng Lọ Lem được kết duyên cùng hoàng tử, bà tiên chúc lành họ rồi trở về thượng giới với một nụ cười thật tươi trên đôi môi nhân hậu. Đôi vợ chồng xinh đẹp và giàu sang này sống bên nhau cho đến đầu bạc răng long. Họ sanh ra những đứa con kháu khỉnh như tiên đồng ngọc nữ. Hoàng tử yêu nàng Lọ Lem say đắm nên không có một cuộc đánh đập gây gỗ nào xảy ra trong đời sống lứa đôi của họ. Khi nào gặp một chuyện rắc rối, nàng Lọ Lem chỉ cần ngồi ôm mặt khóc thì bà tiên Nhân Ái đã vội vã vén mây bay xuống với chiếc đũa thần lấp lánh trên tay. Và đó cũng là tất cả kết cấu của các câu chuyện đời xưa...

Viết lại câu chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi nhỏ với em, những cô bé Lọ Lem đáng thương đang loay hoay, tất tả ngược xuôi bán hàng ngoài đường phố, hoặc nhễ nhại mồ hôi trên ruộng lúa, nương khoai, có phải chăng trong một đời người ít nhất cũng có một lần, tôi và em - những cô bé Lọ Lem - bỗng nhiên trở thành xinh đẹp rực rỡ, rất ư là cần thiết đối với một người khác phái nào đó... khi mà thần ái tình đã vung đôi đũa ngọc? Chúng ta sẽ trở thành một nàng công chúa kiều diễm đẹp nhất xứ cho đến lúc đồng hồ điểm 12 tiếng. Đó là lúc mà chúng ta rơi tõm vào chiếc bẫy của Thượng Đế như một tư tưởng gia Tây Phương đã nói: "Tình yêu là một chiếc bẫy mà Thượng Đế đã gài ra để bắt con người truyền giống." Cái giờ phút định mệnh này thật là bi thảm biết bao. Hôm qua ta còn là một bà chúa, đầy quyền uy nghiêng thành đổ nước, thì hôm nay ta biến thành một con mụ bán mắm, con mẹ bán hột vịt lộn nào đó. Cánh cửa nhà trời đã đóng, nên mặc tình cho các nàng Lọ Lem của thời đại chúng ta ôm mặt khóc. Hoàng thái tử vẫn thẳng tay nện củi, búa, cuốc, cán rựa hay bất cứ thứ gì mà chàng vớ được vào người ngọc. Những đứa con "tiên đồng ngọc nữ" của họ thì đang bò lê, trên mặt đầy ruồi! Vậy thì nên cao chạy xa bay, leo lên ngựa phi nước đại trước đôi mắt thẩn thờ tiếc nuối của hoàng tử trước khi đồng hồ điểm 12 tiếng... Hay là nán lại để chàng cùng ta chứng kiến cái phút giây: "mèo lại hoàn mèo"?

Em tính sao đây?

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt