Tiết Tử

Tiết tử

 Phiên chợ náo nhiệt, kẻ đến người đi, tiếng rao bán thanh thúy vang lên bắt đầu một ngày náo nhiệt ở Bắc thành.

 Một tiểu nam tử ăn mặc tôn quý vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía, đôi mắt to nhanh như chớp chuyển động xung quanh, bộ dáng anh tuấn nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

 “Tiểu…….thiếu gia” Một phụ nữ trung niên thở hồng hộc chạy phía sau. Lời vừa phát ra ngay lập tức đã nhận được ánh mắt chằm chằm của tiểu nam tử, nhanh chóng sửa lời

 “Làm gì?” Đổ Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn bà vú , tuy nàng chỉ mới tám tuổi, nhưng lại tinh quái khiến người khác không thể nào chống đỡ.

 “Người………..người đi chậm một chút. Nếu đi lạc thì phải làm sao đây?” Lưu ma ma lo lắng nói, chỉ sợ để lạc mất vị biểu tiểu thư được yêu quý nhất Nghiêm phủ này.

 “Vú khẩn trương cái gì? Nếu đi lạc ta sẽ tự trở về. Bắc thành này cũng đâu phải là ta không quen.” Phiết phiết phấn môi, Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy bà vú đã lo lắng thừa rồi.

 “Cũng không hẳn là nói như vậy. Nếu như người bị kẻ nào đó bắt trói đi, thì trách nhiệm này bà vú ta đảm đương không nổi a” Lưu ma ma vội vàng nói, ánh mắt nhìn vị Tiểu thư nhà mình vừa thương cũng vừa có phần bất đắc dĩ.

 Nàng rõ ràng là một tiểu oa nhi đáng yêu, nhưng lại chỉ thích mặc nam trang, một chút nữ tính cũng không có, không hứng thú với cầm kỳ thi họa, chỉ thích đao kiếm, đã thế chủ tử Nghiêm gia lại vô cùng yêu thương nàng, càng làm cho nàng trở nên vô pháp vô thiên.

 May mà vị tiểu thư này cũng không khó hầu hạ, mặc dù nhận bao nhiêu sự sủng ái nhưng cũng không tỏ ra một chút kiêu căng, điều đáng nói là bản tính như con ngựa hoang của nàng khiến người khác khó chống đỡ.

Hơn nữa, nàng lại đặc biệt thích đùa giỡn với các tiểu cô nương, dường như tất cả các tiểu cô nương trong Bắc thành này đều đã bị nàng chọc ghẹo, khiến cho họ ai ai cũng muốn gả cho biểu thiếu gia của Nghiêm phủ.

Thật là biết nói giỡn nha! Nghiêm phủ chỉ có biểu tiểu thư, kiếm đâu ra biểu thiếu gia để họ gả đây.

Thế nhưng vị Biểu tiểu thư này lại hoàn toàn không lo lắng, còn nói muốn thú các nàng vào cửa. Cái này có thể xảy ra sao??

“Tiểu …………..thiếu gia” Lưu ma ma suýt chút nữa lại quên lời: “Người không phải lại muốn đi đùa giỡn với các tiểu cô nương nữa đấy chứ?” Bà chính là sợ điều đó, thế nên không thể không đi theo sau tiểu thư.

“Có vấn đề gì sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt không chút để ý đáp lời, đôi mắt to tròn nhìn quanh khắp nơi tìm kiếm con mồi mới.

A! Một vị tiểu cô nương mũm mĩm trắng trẻo thật là đáng yêu nha!

Đôi tay nhỏ nhắn, trên người thơm thơm, bị ghẹo mặt sẽ hồng hồng , thật là đáng yêu! Chỉ hận Đỗ Tiểu Nguyệt nàng không phải là nam nhi, nếu không đã sớm thú các nàng vào cửa rồi.

Nghe xong lời nói thầm của tiểu thư nhà mình, Lưu mà ma thật là dở khóc dở cười: “Tiểu thiếu gia, làm ơn xin người trở về phủ đi, những cô nương muốn gả cho người sắp làm sập cửa của Nghiêm phủ rồi” Vấn đề là, nàng làm sao có thể cưới nha?

Lời nói của Lưu ma ma, nàng hoàn toàn đều nghe không lọt tai, bởi vì nàng vừa nhìn thấy mục tiêu mới nha.

Đó có thể nói là một cô nương phấn điêu ngọc mài, vừa nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp đó đôi mắt của nàng đã sáng rực lên, không chút nghĩ ngợi tiến đến phía trước.

Trời ơi! Nhìn gần càng xinh đẹp gấp bội phần nha.

“Tiểu tỷ tỷ, người tên gọi là gì?” Vừa nhìn thấy mĩ cô nương trước mặt, Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức nhoẻn miệng cười thật tươi, nhìn chằm chằm vào người ta

Đôi mắt hẹp dài thâm thúy như sao đêm, mũi cao thẳng lông mi cong vút điểm tô cho khuôn mặt xinh đẹp, điều duy nhất không ổn là dáng hình hơi cao một chút, nhưng không sao cả, bộ dáng xinh đẹp của nàng có thể bù hết thảy. (ôi! trẻ con thế này thật đáng sợ ak)

Thấy Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn mình chằm chằm , ánh mắt sáng rực , bộ dạng giống như sắp chảy nước miếng , khiến tiểu cô nương nhịn không được nhíu nhíu  mày.

Không nghĩ để ý đến nàng,  tiểu cô nương vòng qua Đỗ Tiểu Nguyệt muốn rời đi.

” Ngươi đừng đi nha “, Đỗ Tiểu Nguyệt chạy nhanh đễn giữ chặt tay nàng. ” Tỷ tỷ người tên là gì? Chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”

 ”Buông tay”, Thanh âm lãnh khốc phát ra từ miệng tiểu cô nương.

Đỗ Tiểu Nguyệt làm như không nghe thấy, ngược  lại tò mò cúi đầu, tay nhỏ bé không ngừng vuốt tay tiểu cô nương. “Oa, Tay ngươi sờ thật tốt nha, thật mềm mại” Tuy rằng so với tay nàng to gấp đôi.

 ” Ngươi…..” Tiểu cô nương không khỏi tức  giận nhíu mày, đang muốn gạt tay của Đỗ Tiểu Nguyệt ra thì Lưu ma ma đã chạy đến

” Tiểu thiếu gia , người làm ơn đừng náo loạn nữa” Lưu ma ma nhịn không được vội bắt lấy Đỗ Tiểu Nguyệt, không để cho nàng tiếp tục ăn đậu hũ của người khác.

“Bà vú , người đừng cản ta….”. Đỗ Tiểu Nguyệt mất hứng nói, vừa ngẩng đầu đã thấy tiểu cô nương kia đi mất rồi. ” Này! Ngươi còn chưa cho ta biết tên mà”.

Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận dậm chân, cố gắng muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của bà vú, giãy không được chỉ có thể hô to :”Này! Ta gọi là Đỗ Tiểu Nguyệt, ở Nghiêm phủ, ta cho ngươi biết,  ta nhất định sẽ thú ngươi”.

 Câu cuối cùng của nàng không lớn không nhỏ vừa đủ cho mọi người đều nghe rõ, mà tiểu cô nương cũng phải dừng lại cước bộ, ánh mắt giận giữ lạnh lùng bắn thẳng về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.

 Không quan tâm ánh mắt của mọi người cùng tiếng rên rỉ của bà vú nàng vẫn cười hì hì, nàng sớm quên mình là một cô nương không thể cùng người ta thành thân. Nàng chỉ biết mình nhất định phải có được tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ấy.