Mưa !

Mưa to quá ! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy... bởi chiều ấy, em có anh !

Mẹ bảo, ngày em chào đời là một ngày mưa tháng Sáu. Có lẽ vì vậy mà em yêu mưa hơn bất cứ điều gì em có được. Thế sao chiều nay em lại ghét mưa quá?! Chắc tại nó làm em nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm tưởng chừng như đã chôn vùi tận đáy lòng. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian...

Chiều mưa, chúng ta đi bên nhau, chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn em? Em ngập trong hạnh phúc, em im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình. Anh bảo rằng anh yêu em, và em tin những gì anh nói bởi em biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi... nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như em. Anh đem đến cho em niềm vui và hạnh phúc để em được biết thế nào là tình yêu. Em cảm thấy mình may mắn, và em đem cái may mắn của mình san sẻ cùng nhỏ - người bạn của anh mà em thân nhất. Nhưng lạ chưa em cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt nhỏ (??). Em đã suy nghĩ mãi. Em không hiểu !! Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng...

Song, từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và em đều có sự hiện diện của nhỏ. Em bảo anh hãy lo lắng cho nhỏ như đã lo lắng cho em, phải quan tâm đến nhỏ như quan tâm đến em... bởi một lý do đơn giản: em sợ nhỏ buồn! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc (?!)

Em cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi. Thật không ngờ khi anh quay lưng bỏ mặc em, nỗi đau trong em không có gì bù đắp nổi. Em không hiểu vì sao nhỏ hẹn chúng ta đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Em chẳng hiểu tại sao mắt nhỏ lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trốn. Em hoảng hốt định đuổi theo thì anh đã kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:

- Khoan đã ! Em... em... hãy nghe anh nói...

Em để yên tay mình trong lòng bàn tay anh. ánh mắt anh nhìn em... hình như, hình như có một cái gì đó là la... Sao bây giờ em mới cảm nhận được điều này nhỉ? Anh đã nói với em rất nhiều, nhưng em không thể nghe được gì. Tai em lùng bùng. Khuôn mặt anh nhòe đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia mà tưởng như nước mắt em đang khóc... Cho đến tận bây giờ em cũng chẳng còn nhớ rõ những gì anh đã nói với em chiều mưa hôm ấy. Em chỉ biết rằng, nhìn vào mắt anh, em mơ hồ hiểu ra tất cả... Em hiểu, anh sẽ xa em và em đã mất anh mãi mãi !! Trong em như có dịp vỡ ta ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay... Cũng như tình cảm của anh đối với em vậy, cũng nhẹ nhàng bay...

Thời gian vẫn cứ trôi qua, hai năm rồi phải không anh? Em đã cố quên anh như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt em vẫn lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa chỉ trong một khoảnh khắc nhớ đến anh. Chẳng hiểu sao lòng em vẫn yên như mặt hồ, tim em thật không thể lỗi nhịp trước một ai... Em cảm thấy mình thất bại. Em đã mất đi niềm tin đối với nguyện ước của mình. Dẫu biết nhỏ có dư khả năng làm anh cười, cái nụ cười mà anh đã từng cười với em. Thế nhưng em lại ước rằng nhỏ không làm được điều ấy... Bởi nụ cười đó vẫn thuộc về em... !

Hết