VĂN ÁN
MUA PHU
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE.
Tình trạng convert: 15 chương + phiên ngoại, hoàn
Tình trạng edit: Hoàn
Converter: Meoconnular (TÀNG THƯ VIỆN)
Editor: Docke
GIỚI THIỆU VẮN TẮT:
Sắp hết năm cũ, mọi nhà đều vội vàng đón mừng năm mới. Nhưng nàng lại chỉ có một căn phòng lạnh lẽo trống rỗng.
Khống muốn trải qua những ngày tịch mịch, cho nên hôm đó, nàng lớn mật mua về một nam nhân.
Cho dù thoạt nhìn, hắn có vẻ như đang bị bệnh, chỉ còn sót lại chút hơi tàn, nhưng nàng không sợ.
Chỉ vì hắn có một đôi mắt cô tịch giống nàng, khiến nàng đồng tình thương cảm.
Cho nên, nàng nghĩ: Nếu có thể trị khỏi bệnh cho hắn, có lẽ mình sẽ có được một người bạn.
Vậy thì ngôi nhà của mình mới có thể xứng đáng được gọi là “Nhà”???
Người là do nàng bỏ tiền mua về. “Mục Ấp Trần” – cái tên này cũng là do nàng đặt cho.
Lúc hắn khó giữ được cái mạng nhỏ, là nàng đã liều mình ở trước quỷ môn quan cứu hắn trở về.
Vậy thì hắn đã nợ nàng một cái mạng rồi, làm trâu làm ngựa cho nàng cũng phải lắm chứ.
————- *** ————
Nhưng chủ tử này, sao lại khó chơi như vậy a? Vừa không hiền tuệ, lại không ôn nhu.
Tiền cũng kiếm về được khá nhiều, nhưng hắn phát hiện, cho dù mình có làm trâu làm ngựa cũng không đủ.
Chỉ có thể rưng rưng bước lên thuyền giặc, ai bảo há miệng mắc quai chứ!
VĂN ÁN:
Mùa đông năm ấy rất lạnh, càng lúc càng lạnh, tựa như sẽ không bao giờ kết thúc.
Năm mới sắp đến, nhà nhà đều bận bịu mua sắm hàng tết, quây quần chờ đón giao thừa mừng năm mới.
Năm nay đã là năm thứ tư nàng mất đi người thân. Nhưng nàng vẫn như trước, không thể làm quen được với cảnh không có người thân trong nhà cùng quây quần đón giao thừa mừng năm mới.
Nàng chán ghét căn phòng im ắng, nói mà không có người trả lời. Cái bàn, cái ghế… không lạnh, nhưng sao ngồi vào vẫn thấy bất mãn.
Ai cũng vậy, khi cô đơn một mình đối mặt với năm mới đều cảm thấy rất tịch mịch, rất buồn tủi.
Tiễn bước vị khách cuối cùng, nàng thu dọn ổn thỏa. Nhà hàng xóm vẫn còn treo bán hai cái bánh nướng. Nàng dứt khoát mua hết, nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Một mình đẩy xe đi trên con đường trống trải. Phố cảnh lúc trước từng phồn hoa, nườm nượp tiểu thương buôn bán, mà nay chỉ còn dư lại vài hàng quán nhưng cũng đang thu dọn, chuẩn bị chạy về nhà mừng năm mới.
Rồi sau đó, nàng phát hiện ra hắn.
Lúc trước, nơi này là nơi buôn bán gia súc. Ngẫu nhiên, chủ buôn cũng trưng bày một vài nha đầu hoặc tráng đinh ngoan ngoãn nhu thuận cho mấy tay quản sự nhà giầu lựa chọn, mua về làm người hầu.
Nàng không thích kiểu giao dịch mua bán con người như mua bán súc vật thế này. Bởi vậy, chưa bao giờ nàng liếc mắt nhìn xem nơi này nhiều hơn một cái.
Nhưng một đôi mắt thản nhiên, tịch mịch hiện ra trước mắt nàng. Hơn nữa, chủ buôn còn lẩm bẩm một câu oán hận “Hàng lỗ vốn”. Nàng cảm thấy sáng tỏ vài phần. Đây chính là ba người còn sót lại không được ai chọn mua. Sau này e rằng cũng sẽ không thể bán được nữa.
Chủ buôn trông thấy ánh mắt lảng vảng thăm dò của nàng, có vẻ như muốn giao dịch, vội vàng chịu khó tiến lên bắt chuyện. Lại như thể sợ nàng sẽ thay đổi tâm ý bất cứ lúc nào, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ. Thổi phồng rằng đây là ba gã tráng đinh tốt dùng bao nhiêu, ăn ít, làm nhiều, việc gì nặng đều có thể làm tất. Mua về tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt. Nhất định mua hết ba người luôn đi, nửa bán nửa tặng, tính nàng mười hai lượng thôi…
Ba người ngồi đó, nghe được đều phải chột dạ thay cho chủ buôn. Bệnh bệnh, tàn tàn, đâu ra tráng đinh? Mua về rồi, đừng nói gì đến việc nặng, quan tài chắc cũng phải dựng sẵn một bộ rồi. Đem tặng người ta còn chưa muốn nhận nữa là bán.
Cô gái này không hiểu là do tính tình tốt bụng hay căn bản là ra khỏi nhà mà không mang theo đầu óc, cũng không hề bác bỏ nửa câu, chỉ nghiêng đầu qua lại đánh giá ba người kia một lát. Vốn là không có dự tính mua, lúc này lại tựa hồ như đang nghiêm túc cân nhắc.
Có một bàn tay túm lấy làn váy nàng. Nàng đi không được, cúi đầu nhìn chủ nhân của bàn tay kia.
Hắn kỳ thực… hy vọng được đi cùng nàng sao?
Việc mua bán là phải cần hai bên cùng tình nguyện. Nàng vốn không muốn đánh mất tôn nghiêm của người kia, nhưng nếu hắn có chút ý nguyện thì lại là chuyện khác.
Ngày tháng của nàng còn rất dài, cần có một người thân trong nhà, gặp chuyện gì cũng có thể thương lượng, cùng nàng đón giao thừa mừng năm mới, cùng từ từ trải qua thanh xuân tuổi già.
“Ta chỉ muốn mua một người thôi.” Lấy ra một ít bạc vụn – là số tiền hôm nay buôn bán được, ngay cả mấy văn tiền đồng trong bóp cũng trút ra hết, tổng cộng được năm lượng và bốn mươi bảy văn tiền. “Chừng này đi nha, nhiều hơn ta cũng không có tiền mua đâu.”
“Thành giao!” Chủ buôn không nói hai câu, mừng rỡ thành giao. “Không biết cô nương muốn người nào?”
“Hắn đi.” Ngón tay chỉ hướng, khiến cho chủ buôn sửng sốt, cũng làm cho bàn tay của nam nhân vừa thu giữ vạt váy nàng sững sờ trượt xuống.
“Này… cô nương, ngươi có muốn suy nghĩ lại không?” Hiếm có khi cảm thấy lương tâm trỗi dậy, chủ buôn chột dạ nói: “Nếu không, ta cho ngươi thêm một người nữa.”
“Không, chỉ một thôi.”
“Này…” Người ta đã kiên trì như thế, chủ buôn cũng không nhiều lời làm gì nữa.
Ngu ngốc! Mua bán mà không biết mặc cả sao? Hắn có chỗ nào đáng giá năm lượng bạc? Mua một cái bánh nướng áp chảo ăn còn tốt hơn mua hắn!
Ngay cả người được mua về cũng nhịn không được muốn mắng nàng.
Ngốc tử này ở đâu ra vậy? Tốn mất năm lượng bạc để đi mua một người như vậy về nhà.
Người nào có mắt có óc đều sẽ không chọn hắn.
Nàng thực sự choáng váng rồi à!