Chương 1

Chí Thiện trầm ngâm dõi mắt nhìn tận xa khơi. Màu ráng hồng của buổi chiêu hoàng hôn, biển càng làm tăng thêm nỗi ưu hơàl trong lòng anh.

Thế là hết! Người con gái anh yêu đã quay mặt bước đi với tình yêu khác, khi biết anh đang mang chứng bệnh hiếm nghèo.

Thật xót xa ngậm ngùi cho anh khi phải đối diện với sự thật này. Anh như mất niềm tin và hy vọng về tương lai tươi sáng.

Chí Thiện bất giác thở dài nhìn mọi người đang vui vẻ rong chơi hứng gió biển, anh thấy mình lạc lõng làm sao.

Chỉ riêng anh mang nỗi cô đơn giữa dòng người mang đầy hạnh phúc.

Anh rảo bước đi, quên cả người thân cùng đi bên cạnh. Thanh Phong vội kéo tay Thiện hỏi:

– Mày làm gì thế thằng khỉ?

Chí Thiện đáp gọn:

– Chẳng có gì!

Gác tay lên vai bạn, Phong nói:

– Tao nghĩ mày đi Đà Lạt cùng tao một chuyến Thiện ạ.

Thiện mỉm cười hỏi lại:

– Để làm gì?

Phong nhìn bạn thông cảm:

– Tao thấy mày sao ấy, đi đổi gió may ra có hứng thú hơn, tội gì tỏ ra chán đời thế.

Mày bảo tao làm gì với chứng bệnh này? Cả người yêu tao cũng bỏ tao khi hay tin tao thế này?

Thanh Phong nhăn mặt kêu lên:

– Rõ chán mày! Tao đã bảo Kim Ngân không chung thủy với mày rồi, bỏ quách cô ta đi, mày nhớ chi con người phản bội ấy.

Giọng Thiện trầm buồn:

– Tao không hiểu tại sao lại mắc chứng bệnh này? Nó đáng sợ lắm sao mà Ngân bỏ tao hả Phong?

Rồi chợt thở đài, nhún vai:

Nhưng tao nghĩ thế cũng tốt. Tao sẽ không lay rứt và Kim Ngân cũng không đau khổ nếu như tao cớ chết, hoặc giả ...

Phong nổi nóng với bạn:

– Hừ? Mày toàn nói gì, khối u màng não có gì đáng phải sợ?

Thiện khoát tay:

– Nó rất đáng sợ đối với Kim Ngân.

Phong nói tiếp:

– Nó đâu phải là căn bệnh thế kỷ, bệnh này vẫn chưạ ....vàọ. thời . kỳ nguy hiểm, chẳng phải lo gì.

Với vẻ chán chường, Thiện nói:

– Chưa vào nhưng rồi cũng sẽ thôi Phong ạ:

Phong gắt:

– Nhưng nó không phải bệnh nan y.

Nếu giải phẫu nó vẫn còn hy vọng. Chí Thỉện lắc đầu?

– Hy vọng gì nữa hả Phong? Giải phẫu chẳng đem lại ích lợi gì cho tao đâu Cái chết chẳng có nghĩa gì đối với tao, nhưng có một điều làm tao phải khiếp sợ. Mày biết tao sợ gì không?

Tao sợ tao sẽ trở thành một người mất trí, sợ phải sống trong những ánh mắt thương hại của người đời. Còn gì đáng sợ hơn Phong ơi.

Choàng tay qua vai bạn Phong xúc động chia sẻ:

– Bình tĩnh nào Thiện? Phải tin vào mày chứ. Hãy vứt bỏ những ý nghĩ ấv đi, mày sẽ chẳng sao cả, y học ngày nay rất tiến bộ. Mày không tin tao thì cũng phải tin vào y học chứ.

Chí Thiện im lặng giây lát, niềm xúc động đi qua, anh cười buồn:

Xin lỗi mày. Tao thực sự không có ý xem thường nghề của mày.

Phong đấm nhẹ vai bạn:

– Mày không cười tươi lên nữa được sao? Rõ khỉ! Mày xem kìa, nhịp sống của mọi người nhộn nhịp. Còn mày chỉ lo nghĩ vớ vẩn. Bệnh rồi sẽ khỏi mày cứ sống thế có mà khổ thêm.

Chí Thíện phân trần:

– Tao biết chứ Phong, nhưng mỗi lần nhớ đến tình yêu đã mất, nhớ đến Kim Ngân dịu dàng, dễ thương như nàng tiên yêu kiều, tim tao lại se thắt. Tao không ngờ Ngân phản bội tao chạy theo tình yêu khác. Cái dễ thương ấy của nàng đã làm cho tao hụt hẫng.

Phong cười nhếch môi:

– Trò chới mà Thiện, tất cả những gì mày cảm nhận đều giả dối thôi. Mày dừng buồn vì tao nói thẳng, đó cũng là dịp may cho mày để hiểu rõ tình yêu của Kim .Ngân đối với mày, cô ta thật sự chỉ yêu cái mã công tử con nhà quyền quý và vẻ đẹp trai được. mệnb danh là “Hoa đế” - của mày thôi.

– Mày đừng nói nữa, tao không muốn nghe Phong à. . . .

Thiện vuốt mặt thở ra rồi láy sang chuyện khác:

Mày rủ tao đi Đà Lạt. Thế bao giờ lên đường?

Thanh Phong đáp nhanh:

– Thứ hai này Thiện kêu lên:

– Sớm thế?

Phong gật đầu:

– Tao có chuyến. công tác ngoài đó, vả lại cũng muốn. đổi gió một tuần Thiện ạ. Còn hai hôm nữa đặng mà.

Thiện gật gù.

– Tao sẽ tính lại.

Phong cười.

– Đồng ''ý quách '' cho rồi, tính lại làm gì nữa thằng khỉ. Chí Thiện nở môi cười.

– Còn phảị ....thu xếp công việc ở câu lạc bộ nữa chứ mậy.

– Công việc, của mày nay đây mai đó, cứ báo cáo đi săn ảnh quách cho rồi.

Thiện khẽ nói:

– Được, tao sẽ đi. - thằng khỉ ạ:

– Nhưng để về xin phép ông bà già và cần lấy chút ít tiền nữa chứ.

Cùng lúc Phong và Thiện đưa tay đấm vào vai nhau bật cười vang, đó là thói quen của cả hai mỗi khi đồng ý với nhau chuyện gì.

Phong lại lên tiếng:

– OK. Mình về chuẩn bị sớm nha Thiện. Tao mượn xe của ba tao để hai đứa cùng đi. Lấy ''uyt' với các em mà mậy.

Rồi cả hai cùng kéo nhau vào quán nước ven biển kêu nước giải khát. Hớp ngụm cà phê, Phong lại nói tiếp:

– Mấy hôm nay tao bận công tác liên miên ở vùng ngoại thành nên không gặp mày, giờ gặp lại mày vẫn ủ ê.

Chí Thiện bật cười vẻ chán đời:

– Mày nói cũng bằng thừa. Đời tao có gì đâu mà vui, Phong nhăn mặt lắc đâu:

– Tao không muốn mày thế này Thiện ạ Tao muốn thấy thằng Chí Thiện luôn luôn vui vẻ yêu đời ngày nào kìa.

Thiện lại cười nhưng không phải nụ cười chán chường khi nãy.

Mày thông cảm cho tao, tao có tâm sự buồn mày lại cứ muốn tao phải vui thì làm sao vui được.

– Hừm, tao hết thuốc trị mày rồi Thiện ạ. À, mày có nói chuyện với cha mẹ mày chưa?

Chí Thiện lắc đầu:

– Chưa Phong ạ. Tạo không muốn ba mẹ tao phải lo lắng về bệnh của tao:

Chuyện hai người họ còn lo chưa xong nữa là ...

Phong than thở:

– Chả trách sao càng ngày mày càng sinh bệnh. Biết vậy tao đã kéo mày theo chuyến công tác vừa rồi thì hay biết mấy.

Chí Thiên cười:

Vui lắm sao mà nghe giọng mày hồ hởi thế?

Thanh Phong gật đầu:

Vui có, buồn cũng có:

Buồn vì thấy những bệnh nhân ở vùng xa xôi thật đáng thương, đau không có một viên thuốc sẵn trong nhà. Vui khi thấy những chú bé bụ bẫm do ba mẹ biết nuôi con giỏi. Về đó mày thấy người dân rất hăng say lao động, họ luôn tìm niềm vui trong công việc.

Thiện hỏi:

– Mày chỉ trị bệnh cho trẻ nít thôi à?

– Không, tao chẩn đoán, khám bệnh cho thuốc miễn phí cả người lớn lẫn trẻ con.

Thiện nhìn bạn cảm phục; – Mày đúng là bác sĩ có lương tâm và yêu nghề.

Phong trầm giọng:

– Tao nguyện đem hết sức mình cống hiến cho mọi người Thiện ạ. Tao nhớ mãi chứng bệnh tao đã cướp đi mẹ tao, tao quyết không để mất mày đâu.

Chí Thiện xúc động siết vai bạn:

– Mày là thằng bạn tốt của tao, mày thật bản lĩnh Thanh Phong ạ. Chả trách tao, một thằng chết tiệt không ra gì làm mày thêm lo cho tao.

Thanh Phong chợt nghiêm mặt nhìn Thiện:

– Chí Thiện! Tao muốn mày như ngày nào, say mê với công việc, mày hãy tìm niềm vui hạnh phúc trong công việc. Thiện ạ, mày hãy quên đi bao đau buồn, hãy sống theo ý tưởng của mày, sống có ích cho xã hôi, mày hứa với tao không Thiện?

Chí Thiện nhìn Thanh Phong thật lâu, giây lát anh khẽ chớp mắt nở nụ cười tươi, khẽ gật đầu:

Đôi tay họ siết chặt nhau trong niềm tin tưởng.

Chiếc xe đu lịch lướt êm đêm trên triền dốc. Chí Thiện phóng tầm mắt nhìn xa hai bên đường. Trước mắt anh tất cả là một màu xanh, màu xanh cây lá của những hàng cây xanh thẳng tắp pha lẫn chút hơi sương là đà khói phủ trông thật có hồn và thơ mộng tuyệt vời.

Xa xa là đồi núi ngút ngàn. Đà Lạt lắng đợng nên thơ trong hồn anh. Xe xuống dốc rồi đơ đêu chầm chậm.

Chí Thiện phát tay vào vai bạn:

– Ngừng đi Thanh Phong.

Thanh Phong ngạc nhiên:

– Mày làm gì thế, chưa đến điểm du lịch mà Thiện?

Khoát tay, Thiện nói:

– Còn gì phải đến, phong cảnh ở đây tuyệt đẹp tao muốn xuống đoạn dốc này.

Thanh Phong gật đầu:

– Được chiều ý mày vậy.

Thanh Phong cho xe đỗ sát vào lề. Đôi bạn song song bước xuống triền dốc, họ dừng chân bên thác nước nằm sâu trong vùng đồi, một phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp làm sao.

– Tuyệt thật!

Chí Thiện kêu lên, anh đưa máy ảnh lện bấm nhấp nháy chiếc nhà dù bé tí nằm gần thác có đôi ba người ngồi nơi đó. Thanh Phong vẫn ngồi nơi đó. Thanh Phong vẫn tiến gần với bạn và lên tiếng:

– Lâu quá không đi đến đây. Bây giờ khác lạ nhìêu quá Thiện.

– Tao muốn đưa mày đến đây để thay đổi không khí, tâm trạng vui vẻ rất tốt cho sức khỏe của mày nhiều đấy Thiện.

– Mày nhìn kìa, Chí Thiện. Những hoa hướng dương vàng ánh đang vươn mình tắm cái nắng êm dịu. Tao thích nhất những bông hoa hướng dương, lúc nào cũng hướng về cái tươi sáng để vươn lên. Mày thấy đớ, taơ, muốn mày cũng như những bơng hoa ấy, taơ chắc mày làm được điều này phải không Chí Thiện?

Thanh Phong xoay lại chăng thấy Thiện bên cạnh mới biết tự nãy giờ chỉ có mình anh độc thoại.

Phong chắc lưỡi:

– Ủa, thằng khỉ này đâu rồi nhỉ?

Bước trở lại tìm Chí Thiện, Thanh Phong mỉm cười khi thấy bạn mình đang say sưa với chiếc máy ảnh trên tay.

Thanh Phong biết lúc này Chí Thiện đã quên tất cả, chỉ còn niềm say mê nghệ thuật. Phong mừng thầm cho bạn quên được những nỗi đau khổ chán chường và đang sống thực với chính mình. Điều này rất có lợi cho sức khỏe của Thiện.

Đến gần bạn, Thanh Phong hắng giọng:

– Thằng khỉ! Mày dừng lại không bảo tao một lời để tao độc thoại một mình với cây cỏ quanh đây. May là không có cô nào trông thấy, nếu không họ bảo tao là thằng điên.

Chí Thiện nhìn Thanh Phong cười khanh khách:

– Tao quên. Vì thấy cảnh đẹp phải nhấp máy ngay để lâu mất cảm hứng chụp không đẹp mày ạ.

Phong gật gù ca ngợi:

Hôm nay trời đẹp quá, Chí Thiện.

– Chiều nay tao với mày đến một nơi bảo đảm mày tha hồ thu ảnh nghệ thuật.

Thiện phát vai bạn:

– Chà! Lâu quá mới nghe vị bác sĩ trẻ này nhắc đến đi chơi.

Phong cười khì:

– Tao bận việc có thời gian đâu đi chơi. Sao, có đồng ý không thì nói, chậm tao đổi ý à.

– Ê, đĩ nhiên là “ok” rồi. Thiện đáp nhanh.

Đôi bạn song bước bên nhau trên đường, chốc chốc dừng Iại nhìn ngắm những bông hoa dại cảnh vật hai bên sườn đồi.

Dừng chân, Chí Thiện đặt điếu thuốc lên môi bật lửa, từng làn khói bay lả tả Chí Thiện đứng nhìn khói thuốc bay bất chợt nói:

– Thanh Phong! Tao thấy mày đã thay đổi được lối sống của tao một phần nào Phong ạ. Thật tình tao rất cám ơn mày, tâm hồn tao đang thanh thản biết bao.

Phong cười trêu bạn:

Thanh thản thôi nhé chứ đừng để hồn bay theo cô nào ở đây rồi bắt tao mỗi tuần phải đưa lên đây thì khổ tao à. Thiện vỗ vai bạn:

– Thằng khỉ! Mày giễu tao đấy hả?

Phong cười:

– Nói đùa thôi, giờ đây mày chẳng có tâm hồn đâu mà yêu. Tao chỉ cầu mong sao mày bình tĩnh lại và tiếp tục sống những ngày tháng vui vẻ trước đây.

Gạt tàn điếu thuốc, Thiện cười:

– Mày thì lúc nào chẳng muốn tao như vậy phải không? Thôi gạt nó sang bên đi, bây giờ tao muốn hỏi về mày thôi.

Phong ngạc nhiên:

Chuyện tao là thế nào? Câu hỏi của mày, tao chẳng hiểu gì hết:

– Hừ, thì chuyện quan hệ của mày với mấy cô ấy. Sao bao giờ mày cưới vợ đây?

Phong huých chỏ vào hông bạn:

– Tại sao mày hỏi tao câu này thằng khỉ!

Thiện chợt cao giọng trêu bạn:

– Tao thấy mày và cô gái đó ''chí mè phủ'' hôm thứ bảy trông tình lắm.

Phong giải thích:

– Đó chỉ là một cô bạn đồng nghiệp thôi thằng khỉ ạ.

Thiện cười hòa:

– Nói chơi với mày, tao biết mày đợi ba mươi tuổi mới chọn người yêu.

– Không chắc, nếu cùng ý nghĩ chí hướng tao sẽ yêu liền.

– Tao biết. Cô vợ mày chọn chắc dễ thương lắm:

Phong nắm tay Thiện nói:

– Mày nhìn xem chiếc xe đang ngừng đó, hình như người cùng xứ với tụi mình.

Thiện nhìn theo tay Phong:

– Ai thế mậy?

Phong lắc đầu:

– Tao không biết. Mình ra xem, nếu là người quen thì tháp tùng đi chơi cho vui. Mày đưa máy ảnh cho tao mượn, Chí Thiện.

Thiện gật đầu:

– Ư, thì đi.

Từ trên xe bước xuống, hai cô bạn chậm rãi thong thả đi đến phía thác.

Khánh Ly nhìn lên. Thanh Phong đưa máy ngắm vào hai ngưởi, anh bấm liên tục ba ảnh của hai cô gái đang từ từ bước xuống dốc.

Phong nhìn theo hai cô gái:

ngỏ lời làm quen:

– Chào hai cô, Hôm nay cũng đến Đà Lạt đổi gió à? Cho bọn này nhập cuộc vui chung có được không?

Cô gái có mái tóc cao, đáp:

– Nhập cuộc hả? Không dám đâu.

Thanh Phong hỏi:

– Sao thế cô bé?

Cô gái dẩu môi:

– Tôi và anh không quen ạ.

Phong nhanh miệng:

– Nhưng chúng ta cùng đồng hương cũng đủ rồi.

Hất mặt nhìn Phong, cô gái hỏi chẳng ngại ngùng:

– Sao anh biết tụi này cùng đồng hương với anh?

Phong cười, chỉ tay về chiếc xe:

Nhìn vào biển số xe của cô bé. Cô gái cười lúng liếng:

– Anh thật tài ... nhưng xe mượn đấy.

Phong nhìn cô gái gần bên, hỏi:

– Bạn của bé đây hả?

– Vâng, bạn của tôi đấy.

Đưa tay về phía bạn, Phong giới thiệu:

Đây là Chí Thiện bạn của tôi và cũng tự giới thiệu, tôi là Thanh Phong. Cô bé lí lắc chìa tay ra nói với Phong và Thiện:

Hân hạnh làm quen với hai người đồng hương.

Thanh Phong cười:

– Cô bé khéo đùa thật, tụi này rất hân hạnh làm bạn với hai cô. Cho biết quý danh để dễ dàng xưng hô đi bé.

Cô gái định lên tiếng, nhưng chợt bị bạn bấm nhẹ vào vai, hiểu ý cô liền chun môi lắc đầu:

– Thật đáng tiếc, không cho hai người biết quý danh được.

Chí Thiện không hiểu bèn hỏi:

– Ồ! sao vậy? Đã biết quý danh của chúng tôi.

Cô gái lém lỉnh ngắt lời:

– Đó là các anh tự giới thiệu, tụi này không hỏi, vậy không thiếu các anh gì cả.

– Chí Thiện định lên tiếng nói tiếp, nhưng Phong đã vỗ vai anh chặn lời.

Phong biết họ đang gặp phải đối thủ nặng ký nên anh tủm tỉm cười:

– Thế cũng hay. Không rõ tên nhau càng tạo cuộc gặp gỡ của chúng ta thêm lý thú hấp dẫn, phải không hai cô bé?

Tôi không hiểu, có gì đâu mà hấp dẫn chứ.

– Những gì bí ẩn thì thường hấp dẫn cô bé ạ. Các cô giấu tên càng tạo sự thu hút cho chúng tôi.

Mặt cô gái đỏ gấc vì thẹn, cô gái cãi bướng:

– Các anh ...

– Thôi, Khánh Ly đừng tranh cãi nữa.

Phong chợt kêu lên:

– Khánh Ly. Tên thật tuyệt:

Tôi biết rồi nhe, Nheo mắt Phong nói tiếp:

– Còn một cô nữa cho biết tên luôn đi mà.

Chẳng hề từ chối, cô gái bạn Khánh Ly buộc phải lên tiếng:

– Dạ, em tên Tuyết Nhi.

Phong mỉm cười khẽ nói:

– Cám ơn sự nhiệt tình của Tuyết Nhi nhé.

– Dạ không có gì, Nhi cũng hân hạnh được biết hai anh.

Chí Thiện không nói gì, chỉ gật đầu thay lời chào.

Quay sang Khánh Ly, Phong tủm tỉm:

– Cô bé còn giận sao không nói gì hết vậy? Cho anh xin lỗi nha Khánh Ly, Khánh Ly mỉm môi cười hài lòng:

– Các anh đi du lịch Đà Lạt?

– Anh có chút việc sẵn đi du lịch luôn, còn Tuyết Nhi và cô bạn thì sao?

Lúc lắc đầu, Ly cười:

– Mới thi xong tụi Nhi và Ly được nghỉ một tuần nên ra đây đổi gió.

Bốn người sánh bước bên nhau đi lần lên những con dốc. Nhi nghe lòng xao động khi song bước với người con trai xa lạ là Chí Thiện.

Khoảnh khắc trôi qua chầm chậm trong im lặng, Nhi và Thiện không ai nói với ai lời nào. Nhi muốn lên tiếng trước, nhưng lại thôi, chẳng lẽ mình mở lời trước một người xa lạ vừa quen. Mà lên tiếng hỏi gì đây?

Tuyết Nhi đưa mắt liếc sang Chí Thiện dò xét, bất chợt mắt Thiện cũng nhìn nàng vội lảng tránh nhìn đi nơi khác.

Thiện khơi giọng:

– Tuyết Nhi có thấy cảnh và thác ở nơi đây thật tuyệt đẹp không?

Ngừng lời nói, Chí Thiện nhìn Tuyết Nhi như chờ đợi câu trả lời của nàng.

Rồi ánh mắt thật đa tình của Chí Thiện làm Tuyết Nhi bối rối. Tuyết Nhi cúi đầu nhìn xuống thác. Khánh Ly hỏi bạn:

– Nhở sao vậy? Có nghe lời anh Thiện hỏi không?

Nhi nói nhỏ:

– Theo mày thế nào? Có nên ...

Ly khẽ bấm tay bạn:

Nhiếp ảnh gia đó. Làm quen để có ảnh đẹp đó nhỏ, với lại cũng đỡ tốn tiền.

Nói rồi Ly cưới khì.

Nhéo vào tay bạn, Nhi nói:

– Nhỏ này hết nói mi luôn.

Khánh Ly xoay nhìn kỹ mỉm cười:

– Anh Thiện chụp cho Ly và Nhi một kiểu kỷ niệm nhé.

Thiện gật đầu:

– Đựợc mà, Ly và Nhi làm kiểu đi, tôi sẽ chụp.

Chí Thiện đưa máy ảnh lên bấm liên tiếp mấy pô.

Thanh Phong chen lời:

– Chụp riêng cho Ly và Nhi mỗi người một kiểu đi Chí Thiện.

Mắc cỡ, Nhi kéo tay Ly đi không muốn chụp nữa.

– Đi thôi Ly. Nhi xí òm chụp làm gì nữa.

Ly hét toáng:

– Đâu có được, để anh Thiện chụp cho Nhi một kiểu làm ngườI mẫu áo dài, cả với Ly nữa nè.

Thanh Phong nói thêm:

Khánh Ly nói đúng đó Tuyết Nhi, làm kiểu đi Chí Thiện, chụp cho ảnh sẽ đẹp lắm.

Lúc này Thiện lên tiếng:

– Tuyết Nhi chọn cảnh đi, tôi sẽ chụp cho Tuyết Nhi một ảnh làm kỷ niệm.

Đồng ý?

– Ly bật cười, tiếng cười trong trẻo ngân vang trong gió bảo với bạn:

– Cả ba đều đồng ý, Tuyết Nhi không được từ chối đó. Chụp Nhi rồi đến phiên Ly.

Nhi không thể từ chối nữa, gật đầu cười hồn nhiên:

– Vâng, Tuyết Nhi sẽ chụp một ảnh để kỷ niệm.

Thanh Phong vỗ tay nói:

– Hôm nay là một ngày vui vẻ phải không các bạn?

Cả bốn người nhìn nhau nở những nụ cười tươi khoan khoái. Riêng Chí Thiện có nỗi buồn riêng nên cũng ít nói, lắng tai nghe những lời nói vui vẻ của ba người bạn mợt cách trầm lặng. Nhúng những tình cảm mới quen nó bao la và cao quý dâng tràn ngập cả lòng anh.

Có phải chăng mang mặc cảm về thân phận của mình hiện tại, nỗi mất mát cuộc tình tan vớ ... mà anh đã lừ chối tất cả Chí Thiện chợt tỉnh khi tay Thanh Phong nhẹ đặt lên vai:

Tao với mày tận hưởng hết nét đẹp vùng cao nguyên này mới về Sài Gòn nghe Chí Thiện.

Thiện trầm giọng:

Tao thì sao cũng được, chỉ sợ công việc của mày, Thanh Phong hỏi Khánh Ly:

– Nhi và Ly bao giờ về Sài Gòn vậy?

Ly đáp gọn:

– Chưa biết anh à.

– Hai người nghỉ ở đâu thế?

Ly dịu dàng:

– Dạ, nhà của người quen.

Phong lại hỏi:

– Ngày mai chúng ta có thể gặp 1ại đi chơi những nơi khác được không?

– Ly và Nhi thấy sao?

Khánh Ly cười đùa:

– Bắt đầu ngày mai chúng ta phải đi tham quan tất cả thắng cảnh nơi đây. Ra đến Đà Lạt mà chỉ sợ lạnh không thưởng thức là ngốc lắm đấy.

Câu chuyện đến đây chợt Thanh Phong và Chí Thiện nhìn lên một lượt về phía trên cao đồi thông. Nơi đó có những người dân tộc thiểu số đang mang gùi và gánh trên vai những miếng thông được cưa bằng phẳng. Và cũng từ nơi đó vang lại những tiếng hát quên đi nặng nhọc.

Tiếng cười trong trẻo lâng lâng vang theo gió những khúc nhạc yêu đời.

Những bóng người nhấp nhô lúc lên lúc xuống dốc, có khi khuất xa khỏi tầm mắt, khi hiện ra mờ dần cuối đường đồi.

Tuyết Nhi ngạc nhiên:

– Họ đang làm gì trên ấy nhỉ?

Ly nhanh nhẩu đáp:

– Họ đang khai phá thông rừng đem ra chợ bán đấy.

Phong tiếp lời Khánh Ly:

– Ly nói đúng. Họ là dân tộc thiểu số sống ở đây chuyên buôn bán thông dầu.

Nhi khen ngợi:

– Anh Phong và Ly là người Sài Gòn mà biết tất cả ở xứ Đà Lạt thật giỏi ghê.

Ly tát yêu vào má bạn:

– Có gì lạ đâu, Nhi nhìn thấy không đoán ra sao.

Tự nãy giờ Chí Thiện một mình đưa máy ảnh ngắm nghía tứ hướng thu ảnh chụp vào máy.

Ly nói với bạn:

– Nhi nhìn kia, anh Thiện mê cảnh khiếp chưa?

Nhi nhẹ gật đầu:

– Ừ, Nhi cũng thấy thế.

Buông máy ảnh xuống, Chí Thiện nói:

– Chúng ta đi theo triền dốc này lên cao nữa, tôi thấy trên đó thú vị lắm.

Khánh Ly vui vê nói:

– Bây giờ hai anh cùng Ly và Nhi đua xem ai trèo dốc giỏi nè. Nếu hai anh đi chậm sẽ bị phạt nha.

Thanh Phong hỏi:

– Nhưng phạt thế nào Ly?

Ly nheo mắt cười:

– Ly nhường cho Tuyết Nhi ra hình phạt.

Nhi la át bạn:

– Nhi không biết đâu, đừng bảo thế kỳ lắm.

Phong nhìn hỏi Thiện:

– Mày thế nào Thiện? Bọn mình thua tính sao hả?

Thiện cười khì nói đùa:

– Nếu thua, mày sẽ vừa đi vừa hát cho đến xuống hết con dốc này.

Phong chắc lưỡi:

– Hừ, mày hại bạn thế sao?

Ly cười khúc khích?

– Còn nếu tụi em thua Tuyết Nhi sẽ chịu phạt.

Thanh Phong hỏi Nhi:

– Tuyết Nhi nghĩ sao rồi?

Nhi phản đối:

– Nếu có thua Nhi và Ly chịu chung hình phạt mới công bằng.

– Ly gật đầu ra vẻ đồng ý:

– Cũng được. Thế chung hình phạt gì nào Nhi?

Nhi háy mắt cười:

– Nhi và Ly sẽ làm kiểu cho anh Thiện chụp hình ba kiểu làm mẫu. Đồng ý nhé anh Chí Thiện?

Phong và Ly reo vui:

– Phải lắm. Hoan hô Tuyết Nhi.

Chí Thiện nhìn bạn cùng cười vang.

Khánh Ly nói tiếp:

– Bây giờ bắt đầu chúng ta đua nhé.

– Nhưng chắc chắn tụi em không bị phạt đâu. Anh Thanh Phong chuẩn bị ca là vừa.

Thiện cũng cười sau câu nói vui của Khánh Ly:

– Thôi, các cô bắt đầu lên đường đi, chúc Ly và Nhi sẽ là người mẫu cho chiếc máy ảnh của Chí Thiện này đấy.

Nhi nói với Thiện:

– Ý, không có đâu anh. Thanh Phong lên tiếng:

– Điểm là tảng đá cao trên đỉnh đó nhé các bạn.

Ly nói nhanh:

– Đồng ý! Đồng ý!

Bốn người chia tay nhau. Nhi nắm tay Ly leo dốc, theo bước chân của Nhi đi được một khoảng xa nàng bảo bạn:

– Leo nhanh Nhi ơi. Cho mau tới điểm. Phải bắt cho kịp hai anh ấy, lỡ thua thì mất ba kiểu hình mẫu cho chiếc máy ảnh của Chí Thiện.

Hai người bạn gái nhanh nhẹn trèo dốc. Gió thổi tạt vào đồi thông làm cho hai người rùng mình vì lạnh. Xa xa đàn chim bay lượn theo chiều gió gỉữa màu trời hồng sáng.

Thỉnh thoảng đôi chân của hai người vướng làm họ suýt ngã hoài. Họ nhìn nhau cười khúc khích, giọng cười yêu đời cuốn theo gió như khúc nhạc đầy mộng và thơ của hai tâm hồn tuổi xuân trong trắng.

Leo dốc được một quãng, họ gặp phải những tảng đá chập chùng to lớn từ trên triền dốc nhô ra chắn mất lối đi.

Tuyết Nhi nói:

– Chết rồi, Khánh Ly. Liệu mình có về đến điểm trước?

Dù tiết trời lạnh, nhưng mồ hôi cũng lấm tấm trên trán, Khánh Ly nói:

– Mặc kệ, mình cứ leo tới đâu hay tới đó.

Rồi cả hai tranh nhau leo qua những tảng đá cười nói luôn mồm. Lúc đầu hai người đã thấm mệt, mỏi cả đôi chân.

Bỗng ly nghe tiếng la của bạn:

– Khánh Ly ơi, chiếc giày của Nhi đã lăn xuống thác rồi, nước đã cuốn trôi làm sao bây giờ?

Vỗ vào vai bạn, Ly cười khúc khích:

– Nhỏ dở quá. Thôi bỏ đi nhỏ. Leo nhanh lên thua cuộc do mày đó.

Leo được qua khỏi tảng đá, Nhi ngồi vắt vẻo người trên mởm đá để ra nhìn Khánh Ly mỉm cười. Lột chiếc giày còn lại đưa lên ngắm nghía, nàng có vẻ tiếc rẻ, rồi quăng hết xuống dòng thác đang cuồn cuộn chảy.

Nhi liền nói:

– Đi luôn cho có bạn.

Ly nhìn bạn cười:

– Thật tội nghiệp cho bàn chân ngà ngọc của cô tiên.

Tuyết Nhi giận dỗi:

– Nhi đang buồn vì mất giày, còn chọc tức nữa à?

Khánh Ly nhẹ nhàng lần xuống bực đá hăng hái khởi hành tiếp tục miệng liến thoắng:

– Đùa một chút cho đỡ mệt, tiếp tục đi Tuyết Nhi.

Lần này đôi bạn không thèm nhìn trời mây nữa, đôi mắt đăm đăm hướng về phía trước, leo thật nhanh.

Vượt qua những tảng đá dốc cao thì không còn thấy bóng dáng hai anh nữa, mà chỉ là một chấm mờ nhỏ trên triền dốc. Khi hai người leo gần đến nơi thì Thanh Phong cũng đưa tay ra làm hiệu cho hai nàng.

Chí Thiện lên tiếng thật to:

– Hai cô thua cuộc rồi đấy nhé. Bây giờ hai cô nghỉ mệt rồi chịu hình phạt nhé.

Tuyết Nhi ngồi bệt xuống bãi cỏ gần bạn đưa tay bóp vào đôi bàn chân đã mỏi và đỏ lên bởi chân trần leo lên dốc.

Đưa mắt nhìn bạn, Ly nói với hai anh.

– Tụi em chiu thua cuộc hai anh, nhưng xin nộp phạt khi khác nhé. Bây giờ Nhi đang mệt. Cô nàng đã mất đôi giày quý rồi. Trông mặt cô tiên bí xị, chụp không đẹp đâu anh Thiện ơi.

Nhi lườm bạn:

– Ai bảo Ly nói như thế hả?

Thanh Phong thấy vậy xen vào:

– Thôi Khánh Ly đừng lo, nhiếp ảnh Chí Thiện chụp ảnh là phải đẹp thôi Thiện cũng lên tiếng.

– Nếu ảnh của Ly và Nhi có xấu là do sự vụng về kém nghệ thuật của tôi, chứ không phải do hai ngườI đâu. Nhưng hai cô tin đi, ảnh sẽ rất đẹp. Tôi sẽ cố gắng chụp thật đẹp mà.

Nói rồi, Thiện đưa máy ảnh lên nhắm hai người chụp liền ngay sau đó.

Phong thúc giục:

– Chúng ta xuống dốc thôi các bạn.

Tuyết Nhi không cười cũng không đáp. Nàng cảm thấy con đường đi xuống dốc mà ngán ngẩm. Còn đôi chân trần thì lại đau buốt, lúc đầu nàng hăng hái bao nhiêu thì giờ uể oải bấy nhiêu.

Nàng chán nản kêu lên:

– Đôi chân của Nhi đau cả lên, Nhi không đi được nữa đâu.

Cả ba nhìn đôi bàn chân của Nhi ửng đỏ như son lấy làm thương hại. Cả ba đều đi giày chỉ có Nhi là đi chân trần.

Ly chép miệng nói:

– Nhi mang giày của Ly đi. Đôi chân Ly phong trần một bữa cũng không sao.

Thiện khẽ giọng:

– Thôi chúng ta đi vậy. Nếu Tuyết Nhi có đau chân sẽ ngừng nghỉ từng chặng.

Nhi khẽ gật đầu:

– Ừ, phải đi thôi anh Thiện.

Cả bốn người lần lượt đi xuống con dốc, mặt trời xế dần, chiếu ánh nắng hồng ấm áp xuống thung lũng triền núi.

Hai bên đường toàn là rừng thông cùng bụi rậm trông có vẻ tiêu điều hoang vu quá. Gió từ xa thổi đến rừng thông xào xạc như những tiếng thì thầm của rừng núi. Vài tiếng ve sầu ngân lên lảnh lót, lê thê nỗi buồn dịu vợi mênh lnông.

Ly lên tiếng:

– Ly và Nhi về nhà nghỉ, ngày mai tụi em sẽ gặp lại hai anh ở chợ hoa Đà Lạt.

Thanh Phong nheo mắt:

– Vâng, đến sớm nhé Ly.

Họ không nói gì thêm nữa, bước nhanh khỏi con dốc cao đến đất liền. ....