Chương 1

Bốn thanh niên từ trên xe jeep nhảy xuống, ồn ào ùa vào quán cà phê trên con đường Hoàng Diệu. Đó là những sĩ quan trẻ ra khỏi quân trường Thủ Đức từ mt vài năm nay, và đều trú đóng tại những đơn vị nằm quanh thành phố cao nguyên đất đỏ này. Tuổi đời của họ cũng chênh nhau vài năm. Lực - gốc trung sĩ bộ binh - được đặc cách cho đi học chuẩn úy, về một đơn vị lực lượng đặc biệt; Cần, xuất thân thày giáo, đóng ở tiểu khu; Tín, kỹ sư công chánh, tiểu đoàn công binh kiến tạo; và Thắng, dân trường luật, làm việc trong văn phòng tùy viên của ông tướng vùng.

Thắng quen biết nhiều với chủ quán. Chủ quán còn trẻ, nghe nói có họ với hắn, có thằng em cùng đơn vị với Lực, lên thành phố này vừa làm lính cậu, vừa mở quán cà phê kiếm ăn, khi chiến tranh bắt đầu lan đến vùng này cùng với sự hiện diện của quân đội đồng minh Mỹ. Quán có tí chất văn nghệ, là nơi họp mặt của đám sĩ quan trẻ xa nhà. Khách tới quán ít lộn xộn như những quán cà phê hay những quán nhậu khác. Những chiều thứ bảy cuối tuần, nhất là vào những ngày cuối tháng hai, khi đám sĩ quan trẻ lần lượt hết phép, từ những nơi khác trở lại vùng này, quán thường có nhạc sống, do mấy em gái hậu phương - bạn của lũ em, cháu trong nhà - lên giúp vui.

Thắng hất hàm về phiá chủ quán:

- Chà, chiều nay đông dữ. Có nhạc sống có khác.

Hắn quay lại mấy tên bạn, giọng đùa dỡn:

- ''Quan'' đưa mấy thằng đệ tử này đến nghe tiếng hát liêu trai của em bé ''vườn-cà-phê-nhà-aí', lỡ mai này có thằng nào trúng đạn VC chúng nó đỡ ân hận.

Lực chửi toáng lên:

- Mẹ mày, quan cách gì mày, thấy gái là tối mắt lại, ông đã ở lính nhiều năm, đạn nó tránh ông; còn mày, mày liệu cái thần hồn, cái mồm ăn mắm ăn muối của mày đạn nó dễ tìm đến lắm.

Nói vậy chớ Lực vẫn nể thằng bạn trời đánh này. Nó vừa có cái mã cao ráo, trắng trẻo của dân trí thức, lại vừa có cái lì lợm của mấy gã giang hồ. Hồi ở quân trường, thỉnh thoảng nó chui rào trốn về Sàigòn mt tối với đào. Vào trường, bị quân cảnh đưa đi nhốt, nó vẫn tỉnh bơ. Và cái lần khiến Lực phải ngán nó là khi thằng Lộc sứt kềnh càng, chuyên nạt mấy thằng thư sinh giường bên cạnh, khệnh khạng đòi khện nó thì nó đã bình tĩnh thủ thế:

- Mày mà đụng vào ông thì cả lò nhà mày cũng không thoát!

Nó rút con dao găm dấu sẵn ở đầu giường và xấn tới thằng Lộc. Anh em phải can gián một chặp mới xong. Nó và thằng Lộc đều bị phạt trọng cấm, nhưng sau này hai thằng làm hoà với nhau. Thằng Lộc không biết nó nổi tiếng là thằng du côn ở trường luật, anh em nhà nó hơn mười đứa, và ông già nó làm bên an ninh quân đội. Mãn khoá, thằng Lộc tình nguyện đi biệt động quân. Trong buổi tiệc ra trường, thằng Lộc cụng ly với thằng Thắng, vừa cười, vừa nói: '' Mấy thằng trí thức cô hồn như thằng này, thằng nào cũng kiếm được chỗ trú thân ngon lành''. Thằng Thằng cười hô hố:'' Con ơi là con! Chúng mày đánh đấm được thua là nhờ bố mày cả đấy. Không có bố, bọn Cộng nó muốn nướng các con lúc nào cũng được''. Nó về quân đoàn hai.

Tín ghé tai Cần:

- Tối hôm qua, nó dắt về phòng tao hai con nhóc mới ở Qui Nhơn lên. Bác sĩ Quế ở đường Sư Vạn Hạnh cho chích pénécilline chưa dứt bịnh mà nó dám quất một lúc cả hai. Tụi nó mà biết nó đổ bịnh cho tụi nó thì tụi nó đào mả cha nó lên. Nó o được ột trong mấy em đến hát chiều nay. Em bé này khá xinh, là học trò trường nữ. Tao có gặp em bé một lần ở h ội quán Phượng Hoàng. Cần but miệng:'' Tội nghiệp''. Tín bảo:'' Lính mà em!''.