Mùa hè tươi đẹp - Chương 01
VÀO THỜI ĐÓ LUÔN LUÔN CÓ LỄ HỘI. Chỉ cần bước ra khỏi nhà, băng qua đường là có thể vui như điên. Tất cả mọi chuyện đều đẹp, nhất là về đêm, dù nhiều khi trở về nhà mệt phờ cả người thế mà người ta vẫn hy vọng sẽ có thêm một biến cố động trời gì nữa, chẳng hạn một đám cháy, trong nhà có đứa bé mới chào đời, hay bỗng nhiên đêm hóa sáng để mọi người lại đổ xô ra đường, tiếp tục đi, đi nữa, đi đến tận những bãi cỏ nằm phía sau đồi. - Các cô còn trẻ, khỏe mạnh... - Nhiều người nói - Trông là biết... các cô chẳng có gì để phải bận tâm... Tina, một người trong bọn họ, vừa xuất viện, chân đi cà nhắc, trong nhà không còn gì để ăn, thế mà vẫn cười vì những chuyện không đâu. Một buổi tối, vì cố chạy theo các bạn... cô đã phải đứng lại rồi bật khóc, bởi về ngủ ở nhà là điều ngu xuẩn, là đánh mất cả thời gian vui chơi. Với Ginia, nếu một cơn khủng hoảng tinh thần như vậy xảy ra, cô sẽ không để lộ cho ai thấy mà sẽ về nhà với một cô bạn nào đó, nói liên tu bất tận cho đến khi không còn gì để nói. Rồi, sau khi đi với nhau một quãng đường dài, Ginia sẽ chia tay bạn và tỉnh bơ về nhà, chẳng thèm tiếc nuối vì đã không đi chung với nhó Dĩ nhiên buổi tối vui và đẹp nhất là tối thứ bảy, họ có thể đi khiêu vũ đến tận khuya mà sáng hôm sau vẫn có thể ngủ nướng. Nhưng nhiều lúc cũng chả cần phải ngủ nhiều đến thế, chỉ cần đi làm buổi sáng là Ginia có thể hạnh phúc suốt quãng đường đang chờ đợi mình. Còn các cô khác lại nói: “Về trễ, buồn ngủ muốn chết mà còn bị ông bà già la mắng”. Nhưng Ginia chẳng bao giờ thấy mệt, anh trai cô đi làm ca đêm chỉ gặp cô vào bữa cơm chiều, ban ngày anh ta phải ngủ bù. Vào giữa trưa, khi Ginia về nhà, Severino còn nằm trên giường. Cô dọn cơm, ngồi ăn lai rai, lắng nghe những tiếng động trong nhà. Thời gian trôi qua chậm rãi như trong các căn nhà bỏ trống. Ginia có thừa thời gian để rửa chồng chén bát bỏ trong bồn, quét dọn nhà cửa, rồi thả người trên ghế sô pha gần cửa sổ, nằm nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức đặt ở phòng bên, rồi ngủ thiếp đi. Đôi khi cô còn buông màn để căn phòng tối lại và thấy mình cô độc. Tuy vậy cô biết là khoảng ba giờ chiều thế nào con Rosa cũng xuống cầu thang, dừng trước cửa và cào nhẹ, để khỏi làm Severino thức giấc, cho đến khi nghe Ginia trả lời là mình còn thức. Sau đó họ cùng bước ra khỏi nhà và từ giã nhau ở bến xe điện. Ginia và Rosa không có gì chung ngoài quãng đường đó và cái trâm hình ngôi sao có gắn hạt cài trên mái tóc. Nhưng một lần đi ngang cửa kiếng của một tiệm bán hàng, Rosa buột miệng: “Chúng mình giống hai chị em quá”. Ngay sau đó Ginia nhận ra là cái trâm đó quá tầm thường nên khi ra đường cần phải đội mũ để mọi người khỏi biết mình là công nhân. Còn Rosa, nó vẫn còn sống chung với ba mẹ nên chẳng biết lúc nào mới dành dụm đủ tiền để mua được một cái mũ. * Khi đến đánh thức Ginia, nếu chưa muộn, có khi Rosa cũng bước vào nhà và Ginia nhờ bạn giúp mình dọn dẹp nhà cửa, cười thầm Severino, vì cũng như bao người đàn ông khác, không biết sắp xếp thế nào để cho căn nhà ngăn nắp. Rosa gọi đùa đó là “ông xã mày”. Nhưng không ít lần Ginia sụ mặt than thở là phải làm đủ mọi chuyện lặt vặt này mà vẫn chưa có một người đàn ông cho riêng mình thì buồn thật! Ginia nói vậy thôi, chứ cô cũng rất thích là giờ ấy còn được nằm một mình như một bà chủ, nhưng lâu lâu cũng cần nói thế để con Rosa biết là cô không còn trẻ con nữa. Còn Rosa thì, ngay những lúc ở ngoài đường cũng chẳng biết giữ kẽ, cứ hò hét, cười cợt nên nhiều khi Ginia muốn quay lại cú vào đầu bạn. Tuy vậy khi đi khiêu vũ thì sự có mặt của Rosa lại là điều không thể thiếu, gặp ai cô ta cũng huyên thuyên mày tao mi tớ... Kiểu cách ồn ào tưng tửng của Rosa làm Ginia nổi bật như một cô gái lịch thiệp. Những năm tươi đẹp đó, Ginia sớm nhận ra sự khác biệt giữa mình với các bạn gái khác là được sống độc lập, sống một mình trong nhà, coi như ông anh Severino không có trong nhà, và tuy mới 16 tuổi, cô đã sống như một người đàn bà. Có lẽ vì thế mà, khi còn cài trâm ngôi sao trên tóc, cô vẫn đi với Rosa, vì nó làm cô vui. Trong khắp cái khu phố này đâu có đứa con gái nào ngốc như nó. Nó có thể làm “quê độ” bất kỳ ai, vừa cười vừa nhìn trời, suốt buổi tối nó chỉ chuyên làm trò hay nói những điều ngớ ngẩn để chọc cười mọi người. Khi nóng máy, nó có thể cãi nhau như con gà trống. - Có chuyện gì vậy, Rosa? - Có thằng bạn nào đó hỏi khi chờ dàn nhạc bắt đầu. - Tao sợ! - Mắt cô ta mở lớn như thể lòi con ngươi ra ngoài - Lão già đứng đằng kia đang nhìn tao chăm chăm. Không chừng lát nữa lão chờ tao bên ngoài. Tao sợ lắm! - Chắc ông nội mày đó! - Thằng bạn có vẻ không tin và châm chọc. - Đồ ngốc! - Thôi, mình nhảy đi! - Không! Tao sợ! Nhảy được nửa bản, Ginia nghe anh chàng la lớn: - Mày là đứa mất dạy. Con phù thủy! Biến đi! Đi vào xưởng máy đi. Mọi người nghe Rosa cười to làm những kẻ khác cười theo. Chỉ có Ginia là vẫn tiếp tục nhảy và cô nghĩ rằng chính xưởng máy đã tạo ra những cô gái như vậy. Bọn công nhân vẫn thường đùa như vậy để làm quen. Nếu trong bọn họ có một chàng trai thể nào buổi tối đó cũng có cô nổi giận, hay ngốc hơn thì bật khóc. Họ sẽ chòng ghẹo như Rosathường làm, lòng vòng chỉ muốn đưa mấy em đến bãi cỏ. Với những ông mãnh này, các cô không chỉ biết chuyện trò mà còn phải biết tự vệ. Tuy nhiên khi họ cùng hát thì rất vui, có chàng hát rất hay, nhất là khi có Ferruccio, một anh chàng cao ráo, tóc vàng, luôn thất nghiệp, những ngón tay đen đủi vì bị than cào xước, nhưng chơi guitar rất ác. Thật khó tin là đôi tay tài hoa như vậy lại mang những ngón to ụ và thô tháp. Có lần cả bọn từ ngọn đồi trở về nhà, Ginia đã bị những ngón tay đó chạm dưới nách mình. Ginia cố không nhìn những ngón tay ấy lúc anh ta chơi đàn. Rosa đã nói với cô, Ferruccio đã hỏi thông tin về cô hai ba lần và Ginia trả lời: Nói hắn cắt móng tay trước đã! Sau lần đó cô tưởng là Ferruccio sẽ cười, nhưng anh ta không thèm nhìn cô nữa. Rồi một ngày khi Ginia bước ra khỏi tiệm may, đang sửa lại cái mũ bằng hai tay chợt thấy Rosa đang bước về phía mình: - Chuyện gì vậy? - Tao trốn khỏi xưởng máy! Cả hai cùng đi đến trạm xe điện nhưng Rosa không nói gì. Ginia hơi bực vì cô cũng không biết phải nói gì với bạn. Chỉ khi bước xuống xe ở trạm gần nhà, Rosa mới nói nhỏ là cô sợ mình có thai. Ginia nói “đồ ngu” rồi hai người cãi nhau ở góc đường. Mọi chuyện rồi cũng qua, bởi vì Rosa đang rơi vào tâm trạng căng thẳng vì sợ hãi, nhưng thực ra chính Ginia mới bị chấn động hơn, cô cảm thấy mình bị bạn qua mặt và bị bỏ rơi như một đứa bé gái trong khi các cô khác mặc sức vui chơi và hưởng thụ, ngay cả cái con Rosa này là con bé ngu ngốc và chẳng có chút tham vọng gì. “Mình có giá hơn nó nhiều, cô nghĩ, mười sáu tuổi mà có thai là quá sớm. Mặc xác nó nếu nó muốn tự phá nát cuộc đời”. Tuy nói vậy nhưng cô không thể nào không bị sỉ nhục vì những đứa bạn khác, tuy chẳng ai nói với ai mà con nào cũng lén trốn ra bãi cỏ. Trong khi cô đang sống tự do, thế mà chỉ một cái chạm tay của người đàn ông đã run như cầy sấy. Ý tưởng này làm cô ta buồn tủi đến nghẹt thở. - Tại sao bữa đó mày kể cho tao chuyện ấy? - Ginia hỏi Rosatrong một buổi chiều họ đi cùng nhau. - Không nói với mày thì tao nói với ai? - Vậy sao trước đó mày không kể gì cho tao biết vậy? Rosa bây giờ đã bình tĩnh hơn, bật cười. Cô thay đổi nhịp bước: - Không nói gì thì hay hơn chứ. He... he... Nói trước xui lắm! Ginia nghĩ thầm: “Con này ngu thật. Bây giờ cười mà trước đó lại muốn tự tử. Nó chưa thành đàn bà đâu. Còn lâu!” Và khi đi một mình ngoài đường, Ginia nghĩ rằng tất cả bọn họ đều còn trẻ, chắc phải đến năm 20 tuổi mới biết cách ứng xử với mọi tình huống. Suốt buổi tối hôm đó Ginia chăm chú nhìn Pino, bạn trai củaRosa. Y có cái mũi meo méo, nhỏ con, chỉ biết chơi bi da và không biết làm gì khác, nói chuyện thì lí nha lí nhí. Ginia không hiểu saoRosa vẫn đi xem phim với hắn cho dù biết hắn ta là một thằng hèn. Cô không thể nào loại khỏi đầu mình cái ngày chủ nhật đó, khi tất cả đều ngồi trên thuyền và nhìn thấy lưng hắn đầy tàn nhang, trông như bị rỉ sét. Bây giờ cô nhớ hôm đó Rosa và anh ta đã lên bờ rồi lẩn vào các lùm cây. Ngu quá, sao hôm đó mình không hiểu nhỉ. Nhưng con Rosa còn ngu hơn, cô cũng đã nói điều đó một lần nữa với Rosa khi họ đến ngưỡng cửa rạp chiếu phim. Họ đã cùng đi thuyền với nhau nhiều lần, cười đùa và cặp đôi để trêu chọc nhau. Ginia thường để ý đến các cặp khác nên hoàn toàn không biết gì về chuyện của Rosa và Pino. Trong cái nóng của buổi trưa hôm đó chỉ có cô và con Tina cà nhắc là còn ở lại trên thuyền. Những người khác, kể cả Rosa, đều lên bờ và cô có nghe tiếng nói của họ. Hôm đó Tina chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, váy ngắn, nhìn quanh và nói: Nếu không có ai thì tao sẽ cởi quần áo để phơi nắng. Ginia nói để tao canh chừng cho rồi ngồi lắng tai nghe những tiếng động và sự yên lặng trên bờ. Thời gian trôi qua, trên mặt nước tất cả đều tĩnh lặng. Tina nằm phơi nắng, trên hông chỉ phủ một chiếc khăn lông nhỏ. Lúc đó Ginia mới nhảy lên bờ, chân trần đi vài bước trên bãi cỏ. Cô không còn nghe tiếng của Amelia, có lẽ nó trốn sau mấy cô gái khác. Ginia, ngu thật, cô cứ tưởng là họ đang chơi cút bắt nên không đi tìm mà quay trở lại thuyền.