Chương 1
Chúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7.000 năm. Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau.Ngay cả lúc ngủ, trông mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ bật dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. “Anh nhấn thêm tí ga nữa đi,” tôi sốt ruột lấy tay chọc chọc vai anh Steven, “Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa.” Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang trừng mắt cảnh cáo: “Đừng bao giờ động vào người đang lái xe… Còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống.” Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng.
Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ. “Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi.” “Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói,” anh Steven cười khẩy. “Có những thành phần đáng ra phải cấm không cho lái xe ra đường mới đúng.” “Ối giời, anh xem…” tôi ngồi bật dậy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
“Người ta đi bộ mà cũng vượt cả anh rồi kìa.” Anh Steven lờ tịt đi vờ như không nghe thấy gì. Chẳng còn người nào để trêu chọc, tôi quay sang vặn vẹo mấy cái núm radio. Một trong những thú vui của tôi mỗi khi ra biển là bật thật to đài lên và hát theo những bài hát đang được phát trên sóng.
Chúng đã trở nên quá đỗi quen thuộc đối với tôi, hầu như không ngày nào tôi không chỉnh sang kênh Q94 để nghe, đủ các thể loại từ pip, rock hip-hop đến cả cổ điển. Sau một hồi mày mò cuối cùng tôi cũng tìm ra kênh ca nhạc yêu thích của mình, Ca sỹ Tom Petty đang hát bài “Free Fallin”.
Ngay lập tức tôi ngửa cổ hát theo “Nàng là một cô gái tốt bụng, hâm mộ Elvis đến cuồng nhiệt. Yêu những chú ngựa và cả bạn trai”. Anh Steven với tay định đổi kênh khác nhưng đã bị tôi nhanh hơn, tét cho một cái rõ đau vào tay. “Belly, nghe giọng em làm anh chỉ muốn lao thẳng xe xuống biển thôi,” vừa nói anh ấy vừa giả vờ như bị đảo tay lái, hết nghiêng sang phải lại nghiêng sang trái.
Đã vậy tôi càng được thể gào to hơn, làm mẹ ở băng ghế sau cũng phải choàng tỉnh dậy và… nghêu ngao hát theo. Được cái giọng mẹ cũng chẳng hay hơn tôi là mấy, nên anh Steven chỉ con biết lắc đầu ngao ngán. Anh ấy xưa nay vốn rất ghét bị người khác áp đảo. Đó cũng là điều khiến anh ấy không vui nhất khi bố mẹ tuyên bố ly hôn, bởi điều này đồng nghĩa với việc từ nay trong nhà chỉ còn mình anh ấy là con trai, không có bố về phe nữa.
Xe bắt đầu dỉn dỉn rẽ vào trong phố. Lúc nãy trêu anh Steven một tẹo cho vui thôi chứ thực ra việc anh ý lái nhanh hay chậm với tôi chẳng thành vấn đề. Trái lại, tôi cảm thấy khá hứng thú khi được ngồi xe dạo phố chầm chậm như thế này. Lướt qua tiệm bán đồ lướt sóng Putt Putt, hay tiệm bán đồ bơi của chú Jimmy và hàng chục cửa hàng quen thuộc dọc thị trấn… tôi có cảm giác như đang trở về nhà, sau một quãng thời gian dài cách biệt, với hàng triệu triệu lời hứa sẽ quay trở lại đây vào mùa Hè.
Càng gần tới căn nhà ấy tôi càng cảm thấy sự thân thuộc đó dâng trào trong lồng ngực. Sắp đến rồi! Tôi hạ hết cửa kính bên ghế mình xuống. Không khí ở đây vẫn vậy, mùi vị vẫn không thay đổi. Gió biển ùa vào trong xe mát rượi, như thể đang giang tay chào đón tôi ngày trở lại.
Anh Steven huych cái cùi chỏ hỏi đầy châm chọc: “Êu, đang nghĩ tới Conrad đúng không?” “Không phải,” tôi quay sáng ném cho ông anh một cái nhìn không ra gì. Sự thật là thế mà, lúc này thì không! Ngay lập tức, mẹ nhoài người lên băng ghế trước, nghiêng đầu hỏi: “Belly, con vẫn mê Conrad à? Ô thế mà từ mùa Hè trước mẹ tưởng con hấp háy gì với Jeremiah cơ đấy.” “HẢ? Em và Jeremiah á?” Anh Steven nhăn mặt kinh hãi.
“Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Chẳng có gì hết,” tôi xua xua hai tay, trong khi mặt mũi đang đỏ tưng bừng vì ngượng, hoặc chí ít là tôi cảm thấy thế, “Mẹ ơi là mẹ, chỉ vì bọn con là bạn tốt của nhau không có nghĩa là giữa hai đứa có chuyện gì xảy ra. Từ nay về sau mẹ đừng có nhắc lại chuyện này nữa đấy.” Mẹ ngả người cái phịch ra đằng sau: “Ờ, thì thôi.” Được cái mẹ luôn biết lúc nào nên dừng, lúc nào nên ép, chứ không như anh Steven.
“Này, em và Jeremiah là sao? Nói đi, đừng có hòng ỉm đi. Nói mau lên.” “Thôi thôi không có gì hết,” tôi còn lạ gì ông anh mình. Chuyện gì kể cho anh ấy nghe sớm muộn gì cũng sẽ bị biến thành trò cười tuốt. Hơn nữa, có chuyện gì đâu mà kể. Conrad và Jeremiah là hai cậu con trai của cô Beck.
Cô Beck tên thật là Susannah Beck, sau khi lấy chồng đổi họ thành Fisher, Susannah Fisher. Mẹ tôi là người duy nhất vẫn gọi cô ấy là Beck. Hai người chơi thân với nhau từ khi cả hai mới khoảng chín tuổi và tự nhận là chị em gái ruột. Họ thậm chí còn có một hình xăm nhỏ hình trái tim trên cổ tay để làm tin.
Cô Susannah từng nói với tôi rằng, ngay khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên ở bệnh viện lúc mới chỉ một ngày tuổi, cô ấy đã biết tôi sinh ra là để dành cho một trong hai người con trai của mình. Cô ấy nói đó là định mệnh. Mẹ, vốn ít khi tin vào những kiểu suy nghĩ tâm linh như thế, thế mà lần này cũng hí hửng hùa theo: “Nếu được như thế thì quá hoàn hảo rồi.
Nhưng trước khi kết hôn và ổn định, con bé cũng nên trải qua vài ba cuộc tình đã.” Cô Susannah âu yếm bẹo má tôi và nói: “Belly, con lúc nào cũng nhận được lời chúc phúc của cô, vô điều kiện. Cô thật không muốn mất hai đứa con trai của mình vào tay bất kỳ đứa con gái nào khác, ngoài con.” Cả nhà tôi Hè năm nào cũng tới nghỉ tại căn nhà ven biển của cô Susannah ở bãi biển Cousins từ khi tôi còn rất nhỏ, thậm chí cả trước khi tôi ra đời.
Trong mắt tôi, Cousins không phải là một thị trấn đơn thuần, mà nó giống như một ngôi nhà. Và ngôi nhà đó chính là thế giới của tôi, với những cuộc đuổi bắt ngoài hiên, những cốc trà tự chế dưới ánh Mặt Trời, những buổi tắm đêm ngoài bể bơi… và trên hết cả là hai anh bạn nối khố - người đã cùng tôi tạo nên những mùa Hè đầy ắp kỷ niệm và đáng nhớ ở Cousins.
Tôi luôn tự hỏi không hiểu hai người đó trông như thế nào vào tháng 12. Tôi cũng đã từng thử hình dung anh em họ trong chiếc áo cổ lọ và khăn len màu việt quất, với đôi má ửng đỏ vì lạnh, đang cười toe toét bên cạnh cây thông Noel… nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Tôi chưa bao giờ gặp Jeremiah hay anh Conrad vào mùa Đông cả, vì vậy đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng ghen tỵ với những ai đã từng gặp họ trong bộ đồ mùa Đông.
Lần nào gặp nhau tôi cũng chỉ có độc một bộ dạng: Chân loẹt quẹt đôi dép xỏ ngón, mũi đỏ lựng vì cháy nắng, và chiếc quần ngố lấm lem đầy cát. Trong khi các cô gái ở New England có thể thỏa thích chơi trò ném tuyết trong rừng với anh em nhà Fisher, sau đó giả vờ khép nép bên cạnh họ cho đỡ lạnh trong lúc chờ xe tới và được họ lịch thiệp cởi áo khoác ra cho mượn.
Khoan, nếu là Jeremiah thì có thể. Chứ anh Conrad thì hơi khó. Anh ấy sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Đó không phải là kiểu của anh Conrad. Tôi thường ngồi kế bên cái máy sưởi trong giờ Lịch sử và trầm ngâm tự hỏi không biết giờ họ đang làm gì, liệu họ có đang sưởi chân ở một nơi nào đó và đếm từng ngày cho tới mùa Hè như tôi không? Đối với tôi ba mùa kia không có nghĩa lý gì hết, chỉ có mùa Hè mới là mùa đáng lưu tâm.
Cuộc đời của tôi được tính bằng các mùa Hè. Dường như tôi chỉ thực sự sống khi tháng 6 bắt đầu, khi tôi đặt chân tới bờ biển ấy và sống trong căn nhà ấy. Anh Conrad lớn hơn tôi 1 tuổi rưỡi. Anh ấy có làn da rám nắng khỏe khoắn. Là một người rất khó đoán định. Khóe miệng anh hơi nhếch lên đầy vẻ thách thức, nhưng cũng không kém phần lôi cuốn, khiến tôi lần nào gặp cũng không thể rời mắt khỏi nó.
Tôi đã không biết bao lần ao ước được đặt lên đó một nụ hôn thật dài để “quét sạch” cái vẻ lạnh lùng, bất cần đó của anh. Hay nói đúng hơn là kiểm soát và chế ngự được nó. Biến nó thành của riêng mình. Và đó cũng chính là điều mà tôi muốn làm với anh Conrad. Biến anh thành của riêng tôi.
Còn Jeremiah - cậu ấy là bạn thân của tôi. Cậu ấy luôn đối xử rất tốt với tôi. Cậu ấy là kiểu con trai vẫn còn thích ôm mẹ, thích nắm tay mẹ kể cả khi đã quá tuổi để làm mấy trò trẻ con đó. Được cái anh chàng này chẳng bao giờ biết ngượng. Jeremiah Fisher luôn biết phải làm gì để tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái nhất, tự do nhất, nên cậu ấy cũng chẳng có thời gian để mà ngượng với ngùng.
Dám cá ở trường Jeremiah nổi tiếng hơn anh Conrad là cái chắc. Bọn con gái chắc chắn sẽ thích kiểu người như Jeremiah hơn. Nếu không phải là viên ngọc quý của đội bóng trường, có lẽ không mấy người sẽ biết tới anh Conrad. Anh ấy sẽ chỉ là một Conrad ít nói, tính khí thất thường mà thôi.
Và tôi thích điều đó. Tôi thích việc anh ấy thích ở một mình và chơi guitar. Trong mắt tôi, anh ở một đẳng cấp khác hẳn so với lũ choai choai mới lớn, thích khoe mẽ ở trường. Nếu anh Conrad chuyển tới trường tôi và không chơi bóng, biết đâu chừng anh ấy sẽ tham gia vào CLB Văn học và để mắt tới một đứa con gái như tôi.
~*~ Xe đỗ xịch trước cửa nhà, Jeremiah và anh Conrad đang ngồi chơi ngoài hiên. Tôi nhoài người sang phía anh Steven vung tay nhấn còi hai lần, và theo ngôn ngữ mùa Hè của chúng tôi thì điều đó có nghĩa là Tới khuân giúp mấy cái túi đê. Anh Conrad năm nay 18 tuổi. Vừa qua sinh nhật anh ấy xong.
So với Hè năm ngoái, anh ấy đã cao lên khá nhiều. Mái tóc được cắt gọn ghẽ trên tai và đen nhánh. Không như Jeremiah, mái tóc hơi dài khiến cậu ấy trông có phần bụi bặm hơn - đầy chất nghệ sỹ. Hồi nhỏ tóc cậu ấy vừa vàng vừa xoăn tít thò lò như con gái. Mà Jeremiah thì ghét cay ghét đắng mái tóc xoăn đó.
Suốt một thời gian dài, cậu ấy bị anh Conrad dọa cho sợ đến nỗi suýt tè ra quần rằng “chớ có ăn bánh ngọt bởi vì bánh ngọt làm xoăn tóc”. Kết quả là Jeremiah không dám đụng tới một mẩu bánh nào, còn anh Conrad thì một mình chén sạch phần bánh của em. Tuy nhiên càng lớn, tóc cậu ấy càng bớt xoăn hơn và giờ đã thẳng ra nhiều.
Thật nhớ mấy lọn tóc xoăn đó ghê! Ngày bé cô Susannah thường gọi Jeremiah là “thiên thần nhỏ của mẹ” bởi vì cậu ấy trông đáng yêu không khác gì một thiên thần, với đôi má đỏ hồng và mái tóc vàng rộm xoăn tít. Jeremiah bụm hai tay lại làm loa và hét rất to: “Anh Steveeeee!” Tôi ngồi trong xe ngó ra nhìn ba anh em họ tay bắt mặt mừng, chào hỏi nhau theo kiểu bọn con trai vẫn hay làm.
Không khí càng lúc càng ẩm ướt và có mùi mằn mặn của biển, như thể ở đây vừa có một trận mưa nước biển không bằng. Tôi giả vờ bận cột dây giày nhưng thực chất là muốn nán lại trong xe để tự do quan sát mọi người, ngắm nhìn ngôi nhà thêm một chút nữa… một mình. Nhà của gia đình Fisher rất to và rộng, sơn hai màu xám và trắng, giống như bao nhà khác quanh đây nhưng tôi vẫn thấy nó đẹp hơn hẳn, nổi bật hơn hẳn.
Nó giống như tưởng tượng của tôi về một căn nhà ven biển. Nó giống như một gia đình. Mẹ mở cửa bước xuống khỏi xe, vẫy tay rối rít gọi Jeremiah và anh Conrad. “Xin chào, mẹ hai đứa đâu?” “Cô Laurel. Mẹ cháu đang ngủ trưa trong nhà.” Jeremiah gọi ầm lên. Bình thường cô Susannah sẽ chạy ùa từ trong nhà ra đón chúng tôi, ngay khi nghe thấy tiếng xe dừng trước cửa nhà.
Mẹ bước rất nhanh về phía hai anh em họ và quàng tay ôm lấy thật chặt. Tay mẹ mà ôm thì khỏi phải nói, vừa cứng vừa chặt, hệt như cái bắt tay của mẹ vậy. Sau đó, để kệ cho bọn tôi tự xoay xở với nhau, mẹ thong dong đi vào trong nhà tìm cô bạn thân. Tôi đẩy cửa bước ra, vắt ba lô lên vai và tiến về phía mọi người.
Ban đầu chẳng ai để ý tới sự hiện diện của tôi cả. Nhưng rồi họ cũng nhận ra. Họ thực sự đã nhận ra. Anh Conrad quét rất nhanh một lượt từ đầu tới chân, như cách bọn con trai vẫn thường làm ở các trung tâm mua sắm mỗi khi nhìn thấy con gái đi ngang qua. Trước giờ anh ấy chưa từng nhìn tôi kiểu đó lần nào.
Chưa một lần. Làm tôi bỗng dưng cảm thấy hai má nóng bừng lên, tay chân ướt nhẹp mồ hôi. Trong khi đó Jeremiah phải ngó đi ngó lại tới hai lần, như thể phải quả quyết thêm một lần nữa đó là tôi. Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong chừng ba giây mà sao tôi có cảm giác dài như ba tiếng ý.
Anh Conrad bước tới ôm chào hỏi tôi trước, và đó là một cái ôm xa tới một tấc. Anh ấy mới cắt tóc có khác, thảo nào xinh trai thế. Tóc anh có mùi đại dương. Một mùi đặc trưng rất Conrad. “Anh thích em đeo kính hơn,” môi anh thì thầm sát bên tai tôi. Mất hứng lắm. Tôi giơ tay đẩy anh ra và vênh mặt lên, “Kệ em.
Em lại thích đeo kính áp tròng hơn.” Anh vẫn tiếp tục không chịu buông tha, vừa cười vừa vỗ nhẹ lên chóp mũi tôi, “Anh nghĩ em lại mọc thêm mấy nốt mới rồi thì phải.” Anh thừa biết tôi tự ti thế nào với mấy nốt tàn nhang trên mặt rồi, vậy mà lần nào gặp anh cũng phải lôi nó ra trêu mới thôi.
Tiếp đó, Jeremiah chạy tới ôm chầm lấy, gần như bế bổng cả người tôi lên, hét vang, “Belly Button đã thành thiếu nữ rồi.” “Thả mình xuống!” Tôi vừa cười vừa chọc cậu bạn thân, “Kinh quá, sao trông cậu như người rừng thế này!” Jeremiah ngửa cổ cười phá lên, “Ôi vẫn nói giọng đanh đá thế cơ mà,” nói vậy thôi nhưng cái cách cậu ấy nhìn tôi lần này khác thật, như thể vẫn chưa dám chắc người đang đứng trước mặt mình là ai vậy, “Nhưng trông cứ khác khác nhờ, Bellly,” vừa nói anh chàng vừa giơ tay lên gãi đầu ngượng ngùng thú nhận.
“Khác gì? Mình chỉ là đeo thêm kính áp tròng thôi mà,” tôi phẩy tay gạt đi. Đến bản thân tôi cũng còn chưa quen lắm với việc không đeo kính nữa là. Cô bạn thân Taylor đã ra sức thuyết phục tôi đeo kính áp tròng từ hồi lớp 6 cơ nhưng mãi tới bây giờ tôi mới chịu thay đấy. Jeremiah mỉm cười, “Không phải cái đó.
Chỉ là… trông cậu rất khác.” Sau đó tôi quay trở lại xe, theo sau là anh Steven và hai anh em nhà Fisher. Cả đám nhanh chóng dỡ đồ xuống và khuân hành lý vào trong nhà. Vali sách của tôi được đem thẳng vào phòng ngủ quen thuộc - vốn là phòng ngủ trước đây của cô Susannah hồi cô còn bé.
Ga giường đã được thay mới và cái hộp âm nhạc yêu thích của tôi vẫn còn nguyên trên kệ tủ. Mỗi khi mở nắp hộp lên sẽ có một cô gái múa ba-lê nhỏ xíu, xoay tít thò lò theo bản nhạc kinh điển của phim Romeo và Juliet. Tôi thường cất đồ trang sức của mình trong đó. Mọi thứ trong căn phòng của tôi đều cũ kỹ và đã bạc màu nhưng chính thế mới thích! Nó mang đến cảm giác đằng sau những bức tường bạc màu và bên trong chiếc hộp âm nhạc cũ kỹ còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Được gặp lại anh Conrad và được anh nhìn mình theo cái cách đó khiến tim tôi như nghẹn lại, lồng ngực như muốn nổ tung. Tôi vớ vội con gấu bông ở góc giường và ôm thật chặt vào lòng - tên nó là Junior Mint, gọi tắt là Junior. Tôi có cảm giác như nghe thấy cả tiếng tim đang đập bình bịch thổn thức bên trong.