Chương 1
Quả bóng đang ở trong chân của cầu thủ mang áo số 9 - Lê Sang. Anh khoác áo đội tuyển Việt Nam đấu với đội tuyển Hàn Quốc trong trận chung kết giải đương kim vô địch Đông Nam Á. Bằng những pha điêu luyện, đôi chân anh lướt bóng vượt qua các đối thủ đi dần về phía khung thành của đối phương ... Sút xa! Sút!– Vào!Cờ đỏ sao yàng tung bay, những tiếng vỗ tay như pháo vang lên sau tiếng vào của bình luận viên .– Thắng rồi! Thắng rồi!Những cổ động viên ôm nhau tuôn trào nước mắt. Trong sân, các cầu thủ cố giữ trật tự tiếp tục trận đấu cho hết hiệp mà lòng phấn khởi sung sướng. Sau hai hiệp bất phân thắng bại với đội Hàn Quốc, phút 89 danh thủ bóng đá Lê Sang đã ghi một bàn thắng thật đẹp giành chiến thắng cho đội nhà.Phút hồi hộp căng thẳng rồi cũng đi qua,sau tíếng kết thúc trận đấu, của hài đội Hàn Quốc - Việt Nam.– Tỷ số bây giờ là 1- 0. Việt Nam đã giành chiến thắng với đội Hàn Quốc đoạt được chiếc cúp vàng giải vô địch Đông Nam Á.Các cầu thủ bắt tay nhau trong tình hữu nghị. Những ánh chớp loé lên ghi lại hình ảnh lịch sử của bóng đá nước nhà.Lê Sang đã thấm mệt vì những lời chúc mừng, những cái bắt tay, những cái ôm hôn cuồng nhiệt của những fan hâm mộ. Một chút gì đó có vẻ như phớt đời hiện ra trong cử chỉ của anh Huấn luyện viên trưởng Chí Quân nhìn anh có về như không hài lòng:– Đây là bệnh của các ngôi sao. Tuy không phải là căn bệnh mãn tính. Nhưng muốn điều trị nó cung không phải là chuyện dễ dàng.Lê Sang đi về phòng dành cho các cầu thử để tránh tiếp xúc với các phóng viên. Anh không muốn nói về mình lại càng không muốn trả lời các câu hỏi có vẻ hơi ngớ ngẩn của họ.Tưởng thoát được vòng vây phiền toái, Lê Sang vươn vai định hít thở cho khoan khoái trong người.– Chào anh!Mất hứng, anh bực dọc nhìn lên:– Cô là ai? Tại sao lại vào đây được? Không phiền vì thái độ hống hách của Lê Sang, cô gái nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng ngà và hai chiếc đồng tiền duyên dáng.– Em là người mẫu Ái My, em vừa ...– Đoạt giải ảnh hậu của thành phố chứ gì?Chút nổi bật nhỏ có gì mà khoe khoang chứ?Trước lời lẽ trịch thượng của Lê Sang, Ái My chẳng những không giận dỗi à còn cười hòa:– Em biết, nếu đem so sánh với anh, em chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc thôi. Em thật là vô cùng ngưỡng mộ anh, anh yừa là một danh thủ bóng đá vừa là một nghệ sĩ tài hoa. Giọng ca của anh thật sâu lắng,truyền cảm và ...– Thật trữ tình phải không?Ái My trố mắt:– Thì ra anh cũng có cùng một suy nghĩ với em?Lê Sang khoác tay:– Cô hiểu lầm rồi.– Hiểu lầm thế nào hả? Tối không phải là đồng cảm với cô, mà là tôi nghe nhiều quá nên thuộc nằm lòng đó thôi. Hơi ê trước lời lẽ đanh đá của Lê Sang, Ái My chữa thẹn:– Thì chỉ vì anh là người có tài nên được nhiều người hâm mộ. Ở địa vị anh có biết bao nhiêu người thầm mơ ước.– Người ta chỉ thật sự hài lòng với những điều làm thoả mãn dược cái khát vọng của mình thôi.– Với những thành công đó không làm anh hài lòng sao?– Bên cạnh nhưng thành công là biết bao sự phiền toái cho mình.– Ái My ngạc nhiên:– Tại sao lại là phiền toái?– Lê Sang nhíu mày:– Nói thế mà cô vẫn không hiểu sao? Thế thì tôi vô cùng ngạc nhiên tự hỏi:Tại sao cô lại lọt qua vòng trả lời những câu ứng xử nhanh của ban giám khảo để đoạt được giải ảnh hậu? Thật là lạ.– Ý anh là, sau cuộc thi đấu sôi nổi và đầy căng thẳng, tôi đã đem toàn sức lực của mình để ghi một bàn thắng đem vinh quang về cho đội nhà. Tôi thật sự thấy mệt mỏi, cần nghĩ ngợi, thi lại bị cô quấy nhiễu Ái My lắp bắp:– Lê Sang! Anh thật là.. Lê Sang nhún vai:Cô muốn hiểu về tôi thế nào cũng được.– Bây giờ tôi xin cô hãy trả lại sự bình yên cho tôi.Tự ái trổi dậy, Ái My bừng bừng nổi giận:Lê Sang! Có lúc nào đó anh phải trả một cái giá thật đắt cho thái độ ngạo mạn của mình.– Cô cứ tự do nguyền rủa thoải mái đi. Nhưng đĩều tôi yêu cầu là cô hãy rời khỏi nơi đây ngây. Ái My dù sau cũng là con gái, mà lại là con gái đẹp. Sắc đẹp của cô đã được tôn vinh qua cuộc thi ảnh hậu thành phố. Có biết bao người vây quanh, tôn sùng cô. Với sắc đẹp và sự thành cóng của mình, cô ngưỡng mộ anh, muốn kết hợp cùng anh. Thật không ngờ.. Có lẽ Ái My quá tự tin vào sự quyến rũ với nét đẹp trời ban của mình.Ái My phản kháng:– Anh không cần phải đuổi, Nhưng trước khi rời khỏi nơi đây, tôi có lời cảnh báo anh.Lê Sang xua tay:– Không cần. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm mọi hậu quả của việc mình làm.Lê Sang đã nói thế, Ái My cũng không còn lời gì để nói thêm. Cô quay bước đi trong ánh mắt bực bội của Lê Sang Lê Sang cùng không phải là gỗ đá. Một thoáng ngại ngần hiện lên trong anh.Anh cũng biết là thái độ của anh hơi quá đáng,dù sao ái My cũng là con gái, lại là con gái đẹp. Nhưng trái tim anh đã chai lì mọi cảm xúc từ biến cố xảy ra với gia đình anh. Và tình yêu cùng mọi khát vọng của anh cũng tan bíến đi vì thói đời đen bạc.Dĩ vãng ... Dĩ vãng đau thương mà suốt cuộc đời anh không bao giờ quên được. Dù sự thành công có đưa anh lên tột đỉnh của vinh quang. Dù bây giờ có biết bao người hâm mộ, có biết bao người con gái đẹp vây quanh anh vẫn không thể dễ dàng quên bao uất nghẹn mà cuộc đời anh đã trải qua.– Làm sao quên? Làm sao quên được ngày ấy; một ngày đau thương xảy ra cướp mất tất cả niềm tin và hy vọng của một thằng con trai mới bước vào đời cùng một tình yêu nồng cháy trong tim. Ngày ấy luôn chập chờn hiện về trọng tâm não của anh. ...Lê Sang một sinh viên vừa tốt nghiệp loại ưu của trường Đại học thể dục thể thao quốc gia. Anh hăm hở trở về quê nhà, một thành phố nằm bên dòng sông Tiền thơ mộng với bao dự tính tương lai tươi đẹp. Điều anh vui nhất có lẽ là anh sẽ gặp lại được Đan Thuỳ. Người con gái đã cùng anh đắm trong men nồng của tình yêu từ thời còn là học sinh thời trung học.Thành phố vẫn sôi nổi, trẻ trung với những hoạt động hằng ngày. Con đường Lê Lợi vẫn rợp bóng me, và nhà anh vẫn cánh cổng rào ngợp màu đỏ rực của giàn bông giấy.Nhưng sao nhà anh không bình thường như mọi ngày. Cổng rào mở toanh và những màu sắc phục trên người của các chiến sĩ công an làm anh sửng sốt. Anh chạy như bay vào nhà. Một chiến sĩ công an giữ tay anh lại:– Xin lỗi, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, những người không phận sự không được vào.Lê Sang vùng vầy:– Nhưng tôi không phải người ngoài. Đây là nhà của tôi.– Anh là ...– Tôi là Lê Sang con trai của ông Lê Hoàng. Tôi muốn gặp ba tôi.– Xin lỗi, chúng tôi đang tiến hành kiểm kê tài sản của ông Lê Hoàng.– Tại sao lại làm thế? Ba tôi có tội gì?– Chúng tôi đang làm nhiệm vụ. Mọi thắc mắc của anh sẽ được giải đáp sau.Xin mời anh đến cơ quan của chúng tôi tại số ... đường ...– Ba tôi đâu? Ông Lê Hoàng đã được chúng tôi đưa đến cơ quan điều tra để làm rõ một số vấn đề – Còn mẹ tôi?– Bà đang ở trong nhà để chứng kiến và ký vào biên bản kiểm kê của chúng tôi.– Tôi muốn gặp mẹ tôi.– Xin anh vui lòng chờ đợi, sau khi chúng tôi làm xong nhiệm vụ anh sẽ gặp bà thôi.Lê Sang bàng hoàng thầm nghĩ:– Không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Ba mình, một giám đốc của công ty có nhiều uy tín trên thương trường vơi mặt hàng xuất khẩu đông lạnh hải sản. Mẹ mình, một giáo viên vừa nghỉ hưu. Cơ ngơi này là do công sức của hai người đã phấn đấu giành được trong suốt quảng đời tuổi trẻ. Việc gì đã đưa đến chuyện ba bị bắt, tài sản gia đình bị kiểm kê? Không biết mẹ mình có chịu đựng nổi cú sốc này không? Ba mẹ anh chỉ có mỗi một mình anh, anh phải làm gì để gánh vác chuyện gia đình đây?Bà Hồng Vĩnh tựa hẳn vào người chị Tâm, người giúp việc của gia đình anh bước ra Lê Sang chạy đến:– Mẹ ! Mẹ có sao không ? Bà Hồng Anh nước mắt rành rụa nhìn con trai:– Sang! Con về hồi nào? Thưa mẹ con mới về việc gì xảy ra với gia đình ta vậy mẹ.Mẹ không biết rồi bà khóc nức nở:– Sang ơi! Ba con bị bắt rồi.– Con biết rồi mẹ. Từ từ rồi chúng ta sẽ tính – Sang ơi! Chúng ta không có nhà để ở nửa rồi. Lê Sang ôm mẹ vỗ về:– Mẹ! Mẹ yên tâm. Có con đây con sẽ lo cho mẹ.Một chiến sĩ, công an nghiêm trang nói với bà Hồng Anh:– Xin lỗi bà.– Không sao. Chúng tôi chịu đựng được mà. Chúng tôi chỉ mong cơ quan pháp luật xử đúng người, đúng tội để những người dân lương thiện như chúng tôi không phải chịu oan ức.– Bà yên tâm, pháp luật lúc nào cũng nghiêm minh. Cánh cửa gia đình đã bị khoá chặt cùng tờ niêm yết. Thế là mẹ con anh phải lìa bỏ tổ ấm của mình rồi.– Mẹ! Tạm thời chúng ta hãy thuê một phòng trọ để mẹ con mình tạm ở chờ toà án xét xử.Bà Hồng Anh thở dài:– Cũng đành vậy. Chớ biết làm sao.Lê Sang đưa mẹ đi cùng với chiếc va li tư trang của mẹ. Tạm thời anh vẫn giữ chị Tâm ở lại bầu bạn cùng mẹ. Anh tin tưởng ông Lê Hoàng, ba anh sẽ hoàn toàn vô tội.Lê Sang! Anh đừng buồn nữa.Lê Sang khẻ thở dài trả lời Đan Thuỳ:– Làm sao mà anh không buồn cho được. Phiên toà đã xét xử xong, ba anh không phải vô can. Ngoài tội tắc trách, thiếu trách nhiệm với công ty, ông còn tham ô một số công quỹ của nhà nước. Số tiền lên đến hàng tỷ đồng. Anh không ngờ ba anh lại nông nổi như thế. Chỉ tội cho mẹ anh, bà không hay biết gì cả bởi vì ba anh đã thầm lén với người đàn bà khác. Bản án dành cho ông quá thích đáng nhưng đối với mẹ và anh thì lại quá đau xót.– Lê Sang! Em hiểu không có nỗi xót đau nào bằng nỗí đau tan nát một gia đình.– Đan Thuỳ! Trong giây phút tột cùng đau xót này anh cũng còn có em bên cạnh.– Lê Sang! Em cũng không thể ở bên anh mãi để mà an ủi anh được.Lê Sang ngạc nhiên:– Đan Thuỳ! Em nói thế là sao?Đan Thuỳ cúi mặt:– Lê Sang! Em xin lỗi.Lê Sang lờ mờ hiểu câu chuyện mà Đan Thuỳ sắp nói. Anh phẫn nộ:– Thì ra em cũng tầm thường như bao người khác. Cũng vì cái bã vinh hoa phú quý mà từ bỏ tình thương. Cũng chỉ vì anh bây giờ là một kẻ trắng tay, sa cơ thất thế nên em mới vội dứt tình anh phải không ?– Không! Không phải thế đâu Lê Sang .Em cũng vì bất đắc dĩ thôi:Em không nở đứng nhìn gia đình mình tan nát Hãy hiểu cho em, Lê Sang.Lê Sang hét lớn:Đừng nguỵ biện. Tôi không muốn nghe em nói gì nữa cả.Nắm chặt tay Lê Sang, Đan Thuỳ năn nỉ:– Bình tĩnh đi anh! Hãy nghe em nói một lần.Sau phút chấn động tinh thần Lê Sang có vẻ chấp nhận sự thật.Anh nhỏ giọng:Em nói đi!Những giọt nước mắt rơi đầy trên má Đan Thuỳ:– Gần đây công việc làm ăn của gia đình em liên tục thất bại. Tài sản trong nhà cũng cất cánh bay đi, nợ nần thì chất chồng, còn cái nhà cũng đã cầm cố ngân hàng đến hạn phải trả. Có một người giới thiệu em với một ngoại kiều Mỹ.Sau khi kết hôn ông ấy sẽ chi trả cho gia đình em tất cả số nợ để cứu vãn gia đình trong cơn khánh kiệt. Em không thể ích kỷ, không thể vì tình riêng mà bỏ mặc gia đình. Ba mẹ em đã già, còn các em của em nữa, chúng cần có tổ ấm, cần được ăn học. Em đành phải xin lỗi anh.Hơn bao giờ hết, Lê Sang thông cảm nỗi khổ đau của Đan Thuỳ. Anh tự xét mình còn thua cả Đan Thuỳ. Là con gái mà Đan Thuỳ có thể đưa vai gánh vác gia đình mình trong cơn khốn khổ. Còn anh, thân trai, lưng dài vai rộng mà lạí phải đứng yên nhìn gia đình tan nát mà không có cách gì cứu vãn.Nắm lấy tay Đan Thuỳ, Lê Sang nghẹn ngào:– Em không có lỗi gì cả Đan Thuỳ. Lỗi là ở anh, anh không thể nào bảo vệ được tình yêu, bảo vệ em. Anh là một thằng con trai tồí rất tồi Đan Thuỳ ạ!– Anh đừng nói thế mà đau lòng em lắm Lê Sang ơi. Có lẽ định mệnh khắc nghiệt không cho chúng mình tròn duyên nợ.Lê Sang xót xa:– Có lẽ là thế. Số kiếp của chúng ta là thế Thuỳ ơi!– Lê Sang, Anh còn cớ cả một tương lái. Đừng vì em mà phí bỏ cả tài năng của mình.Lê Sang cười mũi:– Tài năng. Tài năng mà làm gì khi đã mất tất cả sự nghiệp và tình yêu.– Không. Anh không mất tất cả đâu Lê Sang. Anh còn có cả một hy vọng ở tương lai phía trước:Tất cả những thất bại hôm nay chỉ là khởi sự cho thành công ngày mai thôi.– Cám ơn em. Cám ơn em đã động viên anh. Anh sẽ mang những lời nói của em làm hành trang cho cuộc đời mình.– Lời cám ơn của anh như những mũi kim đâm xoáy vào tim em. Tại sao chúng ta phải là ngưới xa lạ? Phải đối xử với nhau như những kẻ chưa hề có một tình thâm.– Đan Thuỳ! Lời nào dành cho nhau cũng đau đớn xót xa cả. Có nói gì thì mình cũng vĩnh viễn mất nhau.– Lê Sang! Ngày mai này em sẽ phải đi về một phương trời, chưa biết là anh phúc hay bất hạnh. Nhưng có điều chắc chắn nhất là em sẽ mãi nhớ về anh.– Anh sẽ đưa mẹ anh về quê ngoại ổn định cuộc sống cho Người rồi sẽ phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Anh hy vọng rằng với công việe của mình anh sẽ quên được em để sống có ích cho đời.– Dù ở nơi đâu em luôn cầu nguyện cho anh luôn hạnh phúc.– Tạm biệt em Đan Thuỳ.– Lê Sang ! Tạm biệt anh.Đan Thuỳ cố giấu nước mắt quay mặt bước đi. Lê Sang đứng nhìn theo mà tan nát cõi lòng. Biến cố đã làm anh mất đi tất cả.Giờ phải làm sao cho vững vàng sau phút chao đảo này.Nói thì dễ chớ phút đi lên đâu có dễ dàng gì. Con đường của một cầu thủ bóng đá chưa hề có tên tuổi, chưa hề có một kinh nghiệm trên sân đấu thật gian nan. Nhờ có giọng ca thiên phú và một khá năng thanh nhạc từ thời còn trung học, Lê Sang bước vào con đường nghệ thuật từ những tụ điểm ca nhạc trong thành phố. Một đêm hát bảy, tám số ở bảy tám tụ điểm chỉ kiếm được bữa cơm và chút tiền dành cho mẹ thỉnh thoảng vào trại thăm ba, Những trận đấu chỉ để rèn thể lực và kỹ năng thi đấu. Khán giả thành phố đã biết được giọng ca của anh cùng sự nổ lực hết mình.Nhạc sĩ Thái Quang đã để ý đến chất giọng và phong cách của anh. Một giọng ca trữ tình, lãng mạn. Nhạc sĩ thường nói với mọi người:– Lê Sang sẽ là một thiên tài nếu được phát triển đúng mức. Âm nhạc hiện nay đang trên một trào lưu trữ tình, giọng ca của Lê Sang đang chiếm thế thượng phong. Tối tin rằng với những ca khúc trữ tình, ngọt ngào và sâu sắc sẽ đưa tên tuổi Lê Sang lên đỉnh cao của nghệ thuật âm nhạc.Nhạc sĩ Thái Quang đã mạnh dạn tổ chức một liveshow khá quy mô dành cho Lê Sang với chủ đề “Bay bổng ước mơ”. Đây là một chương trình riêng không có ca sĩ khách mời. Người hâm mộ giọng ca Lê Sang lần đầu nghe anh hát suốt mấy giờ đồng hồ với những ca khúc tuyệt vời."Bay bổng ước mớ' là một ước mơ được ấp ủ của mình trong lãnh vực ca hát. Anh đã gởi gắm tâm tư của mình đến được với khán giả. Một khán giả đã phát bỉểu:– Tôi hâm mộ giọng ca của ca sĩ Lê Sang, dòng nhạc trữ tình, chậm buồn đã làm xao xuyến tâm tình của giới mộ điệu. Đó là tất cả sự mới mẻ, sinh động, bất ngờ của ca sĩ với khán giả. Khi các ca sĩ nhạc trẻ khác làm mới mình với những dòng nhạc trẻ, sôi động thì anh lại hát những ca khúc trữ tình ngọt ngào, sâu sắc.Một khán giả khác nói:– Âm nhạc của Lê Sang không cao nhưng qu hát của ánh rất đẹp nên rất thích hợp với dòng nhạc trữ tình. Anh là một ca sĩ trẻ thông minh khi biết khai thác, phát huy ưu điểm của giọng ca chứ không chạy theo trào lưu thị trường. Anh đã hát vì khán giả chớ không phải vì mình.Dự kiến cho tương lai, Lê Sang tha thiết:– Với tôi, ca nhạc đã là máu thịt. Còn sân đấu với tôi là cuộc sống. Hai thứ đó tôi không thể thiếu được phần nào. Cả hai đều tương quan, tương đồng. Tôi không xem nhẹ phần nào.Từ đó Lê Sang đã đứng lên. Anh luôn trau dồi kiến thức và kỹ năng thể thao.Những pha bóng điêu luyện đã giúp anh ghi bàn thắng đem thắng lợi cho đội mình. Một Lê Sang, một ngôi sao ca nhạc, một danh thủ bóng đá đã hình thành.. Và bây giờ sau trận đấu thắng lợi. Một Lê Sang mệt mỏi ngồi đó, nhớ lại quãng đời gian nan, lận đận đã trải qua.– Làm gì mà thờ thẫn thế Lê Sang?Một cái đập vai anh của huấn luyện viên Chí Quân đưa anh về thực tại. Anh cười trừ:– Mơ mộng một chút mả thủ lĩnh.Chí. Quân cũng cười:– Ca sĩ có khác người thường – Ca sĩ thì cũng giống như người thường thôi, chỉ khác là. .... – Tâm hồn lãng mạn phải không?– Thủ lĩnh cũng đâu co khác gì ca sĩ, cũng lãng mạn, cũng yêu đời như ca sĩ.– Nhưng tôi khác ca sĩ một điều.– Điều gì hả thủ lĩnh?– Tôi không hát hay bằng ca sĩ .– Nhưng dân gian mình có câu:"Hát hay không bằng hay hát" mà.– Dù là thế nhưng đâu có ai ngưỡng mộ người hay hát bằng người hát hay.– Thì cũng thế thôi thủ lĩnh ơi.– Thật ra là ca sĩ hay là một danh thủ bóng đá gì cũng thế. Chúng ta đều là người làm đẹp cho đời.Lê Sang thở dài:– Nhưng trái ngược lại đời không hề làm đẹp cho mình.Chí Quân vỗ vai khích lệ Lê Sang:– Đừng bi quan thế Lê Sang:"Sông có khúc, người có lúc". Tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua chính mình để hòa nhập với đời.– Cảm ơn thủ lĩnh đã quan tâm.– Cậu là hạt nhân của đội, tôi không quan tâm cậu thì là một thiếu sót lớn trong nghề nghiệp và tình cảm.– Tôi luôn cố gắng để xứng đáng với niềm tin và tình cảm của thủ lĩnh.Chí Quân cười vang:– Ai bảo cậu là người lạnh lùng với tình cảm thì người đó quá sai lầm. Thật ra cậu là người rất có tình cảm đó chứ.– Tôi cũng không muốn đính chính. Cứ để người ta hiểu về mình như thế nào cũng được.Như vậy cậu sẽ không tìm được hạnh phúc cho mình đâu Lê Sang.Lê Sang cười mỉa:Hạnh phúc! Hai từ ấy nó đã quá xa vời với tôi lắm rồi thủ lĩnh.Đâu có chuyện gì là tuyệt đối đâu Lê Sang. Tất cả sẽ đi qua, mọi việc rồi cũng sẽ đâu vào đấy cả – Nhưng đối với tôi, vết thương lòng đó không thể nào lành lặn được.Chí Quân chợt nhớ:– Mãi tranh luận cùng cậu mà quên mất mục đích của mình.– Việc gì hắn thủ lĩnh?Chí Quân làm ra vẻ bí mật. Anh nói nhỏ vào tai Lê Sang:– Anh em đang đợi cậu ngoài xe. Chúng mình sẽ khao cậu với chiến công của mình.Đâu phải chỉ mình Lê Sang làm nên chiến tích. Đó là công của tất cả anh em trong đội và có cả chiến công thầm lặng của thủ lĩnh.– Là của ai cũng được. Nhưng cậu phải cùng anh em mừng một trận mới được.– Đương nhiên rồi. Tinh thần đồng đội là trên hết mà.Chí Quân nắm tai Lê Sang giơ cao:– “Ô đoàn kết, Đại Đoàn kết.Thành công, Đại Thành công” mà.Lê Sang nghe ấm lòng bởi cái xiết tay vì giọng cười âm ấm của người huấn luyện viên trẻ. Bao nhiêu đau thương chợt tan biến. Anh hoà mình vào niềm vui chiến thắng cùng đồng đội.“Em khóc đi em, khóc nữa đi em. Khóc để rồi quên một cuộc tình buồn.Còn biết tìm ai để mà giận hờn, đêm này gặp nhau lần cuối, thương nhớ biết bao giờ nguôi. Mong đẹp đời tôi đã bay cao vời, lời xưa âu yếm trao người giờ như mây khói tan rồi. Tựa kề vai nhau, sầu như muôn lời, ái ân xa vời nát tan lòng tôi ...Rồi một chiều buồn dìu em trên sân ga, con tàu lạnh lùng dìu em qua bến Vắng. Bao người thương đã đi xa rồi. Anh nguyện trọn đời làm mây khắp phương trờị. Lê Sang đã kết thúc bài hát. Anh cúi đầu chào khán giả. Mà giọng thiết tha, nức nở, hoài vọng một cuộc tình tan vỡ của anh làm xót xa lòng khán giả:Sau phút ngỡ ngàng là những tràng pháo tay vang dội. Ngồi ở hàng giữa khán giả có hai cô gái đang dựa đầu tâm sự thủ thỉ:– Hắn đó! Kẻ lạnh lùng đó.Cô gái ngồi bên ngạc nhiên:– Anh ta tình cảm quá mà. Giọng hát của anh ta thật não nề, xúc cảm cao thấy anh ta rất bi luỵ về tình.Cô gái vừa nói trề môi:Nghệ sĩ mà. Diễn hay lắm. Chúng mình lầm chết. Giả đó.– Sao bồ biết rõ về anh ta như vậy?– Đối diện rồi mới biết.– Bồ gặp anh ta hả?– Ừ!– Trong trường hợp nào vậy?Cô gái đó cười thẹn:– Nói ra bồ sẽ cười mình.– Cười cái gì? Chúng ta là bạn mà. Nói cho mình nghe đi.– Mình chủ động gặp anh ta. Cô gái nọ tròn mắt:Hả? Cái gì? Bồ nói sao?.Cô gái đó gãi đầu:– Tại vì trong lúc anh ta vừa ghi bàn thắng bởi một đường bóng tuyệt diệu giúp đội ta chiến thắng. Quá kích động cùng sự hâm mộ, mình mới bước đến định giao lưu cùng hắn ta.Cô gái nọ gật đầu:– Vậy cũng phải. Dù sao bồ cung là ảnh hậu của thành Phố, gặp gỡ và làm quen với một danh thủ bóng đá nước nhà là điều tất nhiên thôi.– Nhưng anh ta đâu có nghĩ vậy.Chứ anh ta nghĩ gì và đối với bồ thế nào?– Lạnh lùng, khinh miệt.– Sao kỳ vậy?– Theo mình nghĩ, anh ta có vấn đề về tâm lý.– Về mặt nào?Không biết mặt nào nữa. Nhưng có lẽ anh ta bi “man” quá.– Một danh thủ bóng đá, một ngôi sao ca nhạc làm sao mà bị "man" cho được.Ái My khẽ gật:Bồ nói cũng phải.Cô gái đó chính là Ái My, ảnh hậu thành phố đã bị Lê Sang khước từ giao lưu trong sân bóng hôm nào. Cô mang một mối hận, phải làm sao trả hận với Lê Sang! Cô khẳng định:– Anh ta không thể bị man, nhưng có lẽ anh ta bị bệnh.– Bệnh gì?Bệnh cao ngạo. Anh ta cần được trị bệnh. Thuỳ Anh! Bạn hãy trị bệnh cho anh ta đi.Thuỳ An trố mắt:– Trị bệnh cho anh ta?– Phải.– Nhưng mình đầu phải là bác sĩ, Mình đâu biết cách để trị bệnh cho anh ta.– Đây đâu có dùng cách trị liệu theo y học mà phái dùng tâm lý học.– Ý bạn là sao?– Lấy độc trị độc.Thuỳ An lắc đầu:– Mình không hiểu gì cả.Ái My lại thì thầm vào tai bạn không biết có nói gì mà Thuỳ An lại gật đầu lia lịa. Cô cười tươi:– Trò chơi này thật thú vị. Đã lâu lắm rồi mình không cô thú vui nào để tiêu khiển. Mình sẽ theo kế hoạch của bạn. Nhưng ...– Đã đồng ý rồi còn nhưng nhị gì nữa.– Lỡ anh ta phát hiện thì sao?– Trò chơi kết thúc.– Nếu ...– Nếu cái gì? Bạn nên nhớ hắn ta là một kẻ lạnh lùng với con gái. Sợ chúng mình không thành công, chở không sợ làm hắn buồn đâu.Thuỳ An cảm thấy trò chơi này khá mạo hiểm và thú vị. Nếu có từ chối thì cô đâu có là một Thuỳ An tinh nghịch nữa . Cô siết tay Ái My – Được, Chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch. Bồ có biết lịch trình của anh ta không?– Đã là đối tượng thì phải bám sát chứ. Bây giờ bồ ... như vầỵ. như vậỵ. nhé Thuỳ An hăm hở đứng lên, bỏ luôn buổi ca nhạc để cùng Ái My thực hiện kế hoạch đối phó với Lê Sang.Ái My hậm hực như đang nói với Lê Sang:– Tôi đã bảo là anh sẽ hối hận về thái độ của mình mà Theo thói quen sau những lần biểu diễn, Lê Sang thường đến ngồi ở một góc công viên mà gặm nhấm tâm sự của mình. Ở đây anh được tự do suy nghĩ, không ai biết anh là ai cả, anh được tự do sống bằng ý tưởng của riêng mình, Anh không còn là một danh thủ bóng đá hay một ngôi sao ca nhạc. Anh là một Sang với niềm đau thổn thức.Lê Sang nghe nhớ cha, nhớ mẹ, nhở quê hương nhớ Đan Thuỳ da diết. Trái tim anh thầm thổn thức:– Đan Thuỳ! Đan Thuỳ ơi! Giờ này nơi phương trời xa xôi đó, em đang sống như thế nào? Đang vui vẻ hạnh phúc hay cũng xót xa nhớ quê hương, nhớ người thân như anh. Dù đang sống ở đâu với hoàn cảnh nào anh vẫn luôn nhớ về em mãi Đan Thuỳ ơi.– Anh ơi ! Anh mua giùm em gói đậu phộng đi.Lê Sang bực dọc không nhìn lên. Anh rất ghét những ai quấy rầy làm anh phải cắt dòng suy tưởng của mình .Cô gái vẫn kiên nhẫn:– Anh ơi! Mua dùm em đi anh!Không thể lặng thinh mãi, Lê Sang gắt gỏng:– Không mua !Chừng như không hề tự ái trước thái độcủa Lê Sang, cô gái bán đậu phộng vẫn nằn nỉ:– Anh mua mở hàng lại giùm em đi anh. Chiều giờ em bán ế quá.Giọng nói của cô gái nghèn nghẹn dễ thương nhưng vẫn không làm Lê Sang xúc động. Anh bực dọc nhìn lên:– Đã bảo không mua. Bộ không nghe hả?Cô gái thấy Lê Sang ngẩng mặt lên vội nhoẻn miệng cười:– Anh mua giùm em đi.Lê Sang ngẩng người vì nụ cười và gương mặt khả ái của cô gái. Trong bộ đồ bộ bình thường nhưng ở cô gái lại toát lên nét quý phái thanh cao của con nhà trưởng giả. Và đặc biệt là làn da của cô, dù ánh sáng không mấy sáng nhưng Lê Sang vẫn nhận ra làn da trắng muốt mịn màng của cô. Anh hỏi như ngớ:– Cô là ai?Nụ cười lại nỡ trên môi cô gái:Em là ngườí đi bán đậu phụng. Lê Sang cũng nhận ra câu hỏi khá vô duyên của mình:– Xin lỗi. Tôi hơi mệt nên ăn nói cũng mất bình thường. Tất nhiên tôi phải biết cô là người đi bán đậu phụng rồi.Cô gái có vẻ như mừng rỡ khi Lê Sang chịu nói chuyện. Cô dúi vào tay anh gói đậu phộng còn nóng hổi:– Anh mua giùm êm gói đậu đi.Không thể từ chối, Lê Sang đành phải nhận.– Cám ơn cô.– Sao lại cám ơn em ? Em phải cám ơn anh mới đúng chứ. Anh đã mua giùm em gói đậu phộng.Nghe cô gái nói thế, Lê Sang bỗng hối hận về thái độ của mình. Chỉ vì nỗi đau khổ của riêng mình mà anh đối xử với mọi người bằng sự thù hận, lánh xa, nhất là các cô gái đẹp. Anh gợi chuyện:– Em còn đi học không?Cô gái cúi đầu:– Em nghỉ lâu rồi.– Tại sao em lại nghỉ ?Giọng cô gái rưng rưng.– Vì em không có tiền.– Ba mẹ em đâu?Cô gái bật khóc:– Mẹ em mất lâu rồi.Lê Sang bùi ngùi:– Tội nghiệp em quá. Còn ba em?Cô gái hơi giật mình:– Ba em hả?– Ừ.– Ba em. .....Cô gái hơi ngập ngừng làm Lê Sang sốt ruột.– Ba em thế nào?– Đi rồi.– Đi đâu?– Không biết. Nghe nói là đi theo người đàn bà khác.Lê Sang căm phẫn:Thật là vô nhân đạo mà. Ngay cả con mình cũng bỏ.Cô gái ngạc nhiên:– Anh làm sao vậy?– Anh chỉ bất bình vậy thôi. Bây giờ em sống ở đâu?Cô gái hơi bối rối rồi trả lời:Em ở nhà một người quen, hằng ngày đi bán đậu phụng kiếm sống.Tội nghiệp cho em. Em tên gì?Cô gái có vẻ lúng túng:– Em tên.. em tên.. Lê Sang thấy thái độ của cô gái anh chợt bật cười:– Ngay cái tên mình mà nói ra cũng khó khăn thế sao?– Không phải khó khăn mà em hơi ngại.– Em ngại gì?– Tên em xấu lắm.– Điều đó không quan trọng. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà.– Nhưng nếu là gỗ tốt thì chắc rằng không cần nước sơn. Tại vì gỗ xấu nên cũng thật cần một loại nước sơn đẹp. Con người cũng cần có một cái tên đẹp cũng thích thú hơn là tên xấu.Lê Sang nghiêng đầu:– Vậy em tên gì? Cứ nói để anh xem xấu đến mức nào?Cô gái ngẫm nghĩ một lúc úc rồi nói nhanh.– Đan Thuỳ!Lê Sang sửng người.– Đan Thuỳ!– Xấu lắm phải không?Tên em là Đan Thuỳ?– Anh không tin à? Có cần em đem giấy khai sinh ra không?Lê Sang lắc đầu:Không cần đâu Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.– Em trùng tên với người yêu của anh à?Lê Sang không nói mà chỉ khẽ gật đầu.Đan Thuỳ tò mò:– Chị ấy ở đâu? Đẹp lắm không?Lê Sang trả lời uể oải:– Có chồng rồi, – Có chồng. Đan Thuỳ kêu lên:– Tại sao lại có chồng?Lê Sang hơi bực bội:– Thì có chồng là có chồng chứ biết trả lời tại sao?– Bây giờ chi ấy ở đâu?– Hoa Kỳ!– Nước Mỹ hả?– Có cần phải trả lời không?– Xin lỗi! Đã làm anh buồn.Lê Sang lạnh lùng:Không liên quan đến cô.– Anh tên gì?Lê Sang!Đến lượt cô gái trố mắt:– Anh là Lê Sang?– Phải.– Anh là Lê Sang, danh thủ bóng đá.Lê Sang khẽ gật. Cô gái lại hỏi:– Anh là Lê Sang, một ngôi sao ca nhạc.– Thì có khác gì người bình thường đâu.– Có chứ. Anh là một thiên tài .– Câu ấy đã quá nhàm chán với tôi. Tôi mong được nghe một lời nói thật.– Thì đó là một câu thật lòng ông mà.– Không. Nếu là sự thật thì tôi không phải là một thiên tài. Tôi là một kẻ bất tài.– Sao anh lại nói thế.– Nếu tôi là kẻ có tài thì tôi đâu có thể bất lực đứng nhìn gia đình tan nát, người yêu đi lấy chồng.Đan Thuỳ an ủi:– Anh đừng tự trách mình như thế. Đó chẳng qua là do ngộ cảnh mà thôi.Lê Sang đưa tay:– Đừng an ủi tôi. Tôi chịu đựng được mà .Nếu không chịu được thì tôi thua cả một người con gái yếu đuối như cô sao.– Hoàn cảnh của anh khác tôi mà?– Khác gì đâu. Chúng ta đều bị tan nát gia đình, đều phải lưu lạc tha phương mà sống.– Đã thành đạt trong cuộc đời như vậy mà anh vẫn bi quan sao?Không! Tôi không bi quan mà tôi rất lạc quan. Nếu không tôi làm sao vượt qua cảnh ngộ.– Anh thật là đáng để cho tôi ngưỡng mộ.– Đã là những người cùng chung hoàn cảnh khách sáo với nhau làm gì. Tôi rất mong muốn được kết giao cùng em để được chia sẻ với nhau những đau buồn của cuộc sống .Đan Thuỳ cúi đầu cố giấu đi nụ cười bí mật .– Em không dám đâu. Là một ngôi sao như anh, là thần tượng của nhiều người. Có gần gũi thì phải là người mẫu thời trang, một ngôi sao ca nhạc hay là một diễn viên điện ảnh. Chớ còn em chỉ là một cô gái đi bán đậu phộng, lang thang thi làm sao mà xứng với anh.Lê Sang bật cười vì lời nói ngây thơ của Đan Thuỳ:– Ở đâu mà có quy luật như thế ? Chúng ta đồng cảnh tương quan thì kết hợp tình cảm chớ đâu có nhất thiết là anh này phải quen với chị kia. Ngôi sao ca nhạc thì Phải quen với diễn viên điện ảnh. Khờ quá đi cô bé ơi.Lê Sang vỗ nhẹ vào đầu Đan Thuỳ. Cử chỉ ấy làm Đan Thuỳ cảm động. Cô thầm nghĩ:– Anh ấy không phải là người lạnh lùng khô khan như mọi người đã nói.Lê Sang thấy Đan Thuỳ lặng thinh, anh nhỏ nhẹ hỏi:– Thế nào? Thông suốt chưa ?Dạ rồi.Lê Sang thấy lòng mình dâng lên một niềm vui. Một niềm vui mà anh đã mất đi, không tìm lại được. Chưa biết nói thế nào để thể hiện được cảm xúc của mình, thì Đan Thuỳ đã đứng lên:– Xin phép anh em đi bán nhé.Nắm tay Đan Thuỳ, Lê Sang nói vội vàng:– Đừng đi ! Đan Thuỳ! Hãy ở lại đây với Đan Thuỳ có vẻ hoảng hốt:Anh ... anh ...Lê Sang biết tháí độ của mình làm cho cô hoảng sợ. Anh buông tay cô:Xin lỗị. xin lỗi. Tại vì anh quá xúc động thôi .– Không sao. Không sao đâu anh.Lê Sang nói như van nài:Hãy ở đây tâm sự cùng anh đi. Anh đang cần và rất cần có người tâm sự – Nhưng. .... Đan Thuỳ lo ngại nhìn mâm đậu phộng trên tay. Lê Sang hiểu ý anh bảo:Được rồi . Đừng lo. Anh sẽ mua hết cho em.– Làm sao mà anh ăn hết?Lo gì. Em nhìn xem.Đan Thuỳ nhìn xung quanh. Thì ra các trẻ em bán thuốc lá, bán vé số đang vây quanh hai người Lê Sang vẫy gọi:– Các em hãy lại đây.Nghe tiếng anh gọi, những đứa trẻ lem luốc chạy đến:– Anh Lê Sang!– Lại đây ăn đậu phộng với anh nè.– Cám ơn anh.– Cám ơn anh.Những đứa trẻ lao nhao. Đan Thuỳ phân chia cho các đứa trẻ. Lê Sang cũng Lột vỏ đậu phộng cùng ăn. Những hạt đậu phộng vừa béo vừa ngọt thấm sâu vào vị giác như thấm những nghĩa tình vào lòng.Đan Thuỳ tưởng như mình đang nằm mơ ,Phải. Chỉ có trong mơ mới có cảnh tượng này. Lê Sang là thế đó sao? Một Lê Sang lạnh lùng, kiêu ngạo lại có thể hoà mình với đời sống bình thường như thế sao?Đan Thuỳ dụi mắt. Trước mắt cô vẫn còn hình ảnh Lê Sang cùng các em nhỏ quây quần cùng nhau. Có lẽ Lê Sang thường hay đến đây nên các em đã quen với những sinh hoạt thế này rồi.– Đan Thuỳ! Em cũng ăn cùng các em đi.– Em đang ăn một món ăn còn ngon gấp trăm lần đậu phộng nữa.Lê Sang cười:Món gì mà ngon quá vậy? Sao lại để ăn một mình như thế?Tình người, Món ăn đó còn quý hơn tất cả các sơn hào hải vị trong đời.Lê Sang ngậm ngùi:– Tình người. Phải chỉ có tình người mới làm cho người ta nếm được hạnh phúc và làm cho người ta được đầy đủ. Còn các món ăn quý chi là phụ thuộc.– Lê Sang! Anh là người khó hiểu:– Có gì đâu. Anh khát khao tình cảm nhưng người cho phải là những tình cảm chân thật chớ không là những hào nhoáng, giả dối bên ngoài. Vì vậy, anh lạnh lùng với tất cả vì anh không cảm thấy sự chẩn thật của người đối diện.– Vì vậy mà trong mắt mọi người anh luôn là kẻ lạnh lùng.– Anh không cần ai hiểu anh cả.– Nhưng từ bây giờ có em, em đã hiểu được lòng anh.Anh cũng rất vui vì anh đã có được em để cùng chia sẻ bao buồn vui trong cuộc sống.– Cám ơn anh.– Em có muốn được tiếp tục đi học hay không ?Đan Thuỳ bối rối:– Đi học hả?– Ừ! Có muốn không.– Có? Nhưng làm sao có điều kiện để đi học ?Anh sẽ lo cho em.Lo cho em hả.– Ừ! Em cứ yên tâm đi học lại. Anh sẽ lo mọi chi phí cho em .Giọng Đan Thuỳ rưng rưng:– Anh tốt quá. Chưa có ai tốt với em như thế ?– Chuyện đó em đừng nói nữa. Hãy trả lời anh là em thích đi học không ?– Em rất thích.– Như vậy không có gì bàn cãi nữa .Em sẽ được đi học.– Cám ơn anh. Bây giờ em về để khuya quá phiền lòng chủ nhà lắm.– Đây là địa chỉ của anh. Em hãy liên lạc với anh nhé.. – Dạ.– Em về.– Tạm biệt.Đan Thuỳ đi về, dáng nhỏ lạc lỏng dưới ánh đèn khuya. Lê Sang chợt nhớ ra, anh chạy đến kéo tay Đan Thuỳ:– Đan Thuỷ! Anh đưa em về.Đan Thuỳ hoảng hốt:– Không! Không thể được.– Tại sao thế?– Em sợ mọi người hiểu lầm. Em còn nhỏ mà có bạn trai, em sợ lắm.Lê Sang gật gù:– Để anh gọi tắc xi.Cám ơn anh.Lê Sang yên tâm dúi số tiền vào tay anh tài xế Đan Thuỳ đưa bàn tay nhỏ lên vẩy chào anh. Anh cũng đưa tay vẫy tay chào với nỗi niềm lưu luyến.– Trên đời không chỉ có mình đau khổ, còn có biết bao nhiêu người cơ nhở, lạc loài. Mình cũng còn có phước hơn, mình phải giang tay bảo vệ các em. "lá lành phải đùm lá rách". Đó là chân lý phải thực hiện ngay thôi.Lê Sang quay về với niềm vui vừa tìm được.