Chương 1 - thất tình đáng chết
Thời tiết trong xanh, nhìn lên bầu trời, vạn dặm là mây, thật là xanh thẳm cùng mỹ lệ."Âu Dương tổng tài, em yêu anh." Thu Tiểu Quân đứng ở sau lưng Âu Dương Kiện Vũ, ngắm nhìn bóng lưng cao to cười cười nói, thanh âm nho nhỏ, nhưng trong lòng lại cực kì khẩn trương.
Âu Dương Kiện Vũ có một khuôn mặt tuấn tú, nho nhã mà thành thục, đột nhiên nghe cô thổ lộ, sửng sốt vài giây, sau đó xoay người nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười ôn nhu mà tàn khốc nói: "Tiểu Quân, cô đã là thư kí bên cạnh tôi 5 năm, tôi rất tán thưởng cô, cũng thực thích cô, nhưng, đó lại không phải là yêu."
Cô, bị hắn cự tuyệt.
Thu Tiểu Quân cảm giác tâm tan vỡ, vừa buồn vừa lạnh lẽo, không muốn hắn nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt mình, cúi đầu xuống xoay người đi. Tựa hồ như giờ phút này, cô chỉ muốn tìm một cái hang rồi chui vào.
"Tiểu Quân, ngày mai cô không cần đến công ty nữa." Trầm mặc một hồi, Âu Dương Kiện Vũ bình thản mà nói.
Nghe vậy, Thu Tiểu Quân trong lòng đau đớn, khổ sở, nhanh chóng ngẩng đầu lên, con mắt rưng rưng nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú mà cô ngày nhớ đêm mong, "Tổng tài, em phải làm như thế nào, anh mới có thể yêu em dù chỉ một chút?"
Âu Dương Kiện Vũ nghĩ nghĩ, nửa thật nửa đùa nói: "Cô nếu trở nên quyến rũ, câu dẫn hơn, có lẽ tôi sẽ thích cô một chút, hoặc có khi tâm tình tốt, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua tình một đêm." Nói xong, hắn rời bước từ cửa sổ ưu nhã quay về bàn làm việc, ngồi xuống ghế da màu đen, chầm chậm mà đưa cho cô một tờ chi phiếu, "Cầm đi, hy vọng khoản tiền này có thể làm cô vừa lòng."
Cô không cầm lấy.
Chi phiếu, tiền bạc, vinh hoa cùng phú quý đã từng là thứ cô theo đuổi, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy tờ chi phiếu trên tay hắn, so với cặn bã còn dơ bẩn hơn.
Cô nhìn thoáng qua hắn, nhìn đến khuôn mặt từng làm cô lưu luyến, con ngươi rưng rưng một hồi, quay đầu bước nhanh ra khỏi văn phòng xa hoa của hắn.
...
Ánh năng tươi sáng tỏa chiếu, Thu Tiểu Quân lại đang thất tình, còn chưa bắt đầu thật tâm yêu đương, đã bị thất tình, chuyện này, thật làm người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Hai mươi ba năm qua, cô chưa từng thật tâm yêu ai, vừa nãy đã lấy hết dũng cảm mà thổ lộ, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô.
Cô giấu kĩ phần ái mộ này trong lòng, không cẩn thận làm nó ngày càng lớn mạnh hơn, hy vọng một ngày nào đó mình sẽ được đáp lại, nhưng không ngờ, lại bị Âu Dương Kiện Vũ trào phúng mà từ chối.
Đi ra khỏi tòa cao ốc, không trung vẫn là màu xanh của mây, của ánh mặt trời, vẫn là sáng lạn cùng lóa mắt như thế, nhưng mà trong lòng cô lại không như thế, nơi đó như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo, cái băng giá lan truyền đến khắp cơ thể cô.
Hắn nói, Tiểu Quân, ngày mai cô không cần đến công ty.
Hắn, không cần cô. Rời bỏ hắn, cô không biết bản thân nên đi nơi nào, từ khi được mười tám tuổi, cô đã đi theo hắn làm việc, trở thành thư ký của hắn.
Lang thang đi trên đường, đầu óc dần dần trở nên hôn mê, không biết chính mình đã đi qua đám đông như thế nào, không biết chính mình đã đi qua ngã tư như thế nào, cũng không biết chính mình như thế nào lại đang đứng giữa đường cái.
"Két...", bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng thắng xe dồn dập, cô như bừng tỉnh, thì ra từ lúc nào cô đã đứng ở nơi nguy hiểm nhất trên đường.
Một chiếc Porsche màu đỏ ngừng ngay bên người nàng, màu sắc vừa khí phách vừa lóa mắt.
Rất nhanh, chủ nhân của chiếc xe - cũng lóa mắt như nó, xuống xe, dẫm đôi giày cao gót màu đỏ mười tấc xuống đường, tức giận mà mắng: "Cô như thế nào lại đứng giữa đường, muốn chết sao?"
Thanh âm nữ nhân này rất dễ nghe, chỉ có hơi chút chói tai, Thu Tiểu Quân từ từ nhắm mắt, chậm rãi quay đầu về phía nàng, ấn tượng đầu tiên của nàng chính là, cô gái này thật sự xinh đẹp a.
"Thực xin lỗi, hôm nay tôi thất tình." Cô ngây ngẩn, khóe mắt ươn ướt mà nói, sau đó bước nhanh đi đến ven đường, lại tiếp tục bước đi lang thang không có mục đích trên đường.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, mỹ nữ xinh đẹp kia lại đuổi theo, hạ cửa kính xe xuống mỉm cười với cô, ưu thương nói: "Chúng ta đúng là có duyên, hôm nay tôi cũng như cô, cũng thất tình." Nói đến đây, mỹ nữ dừng xe, "Lên xe đi, tôi chở cô đi."
Đúng vậy, rất có duyên, Thu Tiểu Quân cũng không để ý lời nói của cô ấy, cười một cái, suy nghĩ một chút, ngồi vào xe, cửa xe vừa đóng, lại ngửi thấy phảng phất mùi rượu, chân mày nhíu chặt lại, quay đầu về phía mỹ nữ xinh đẹp hỏi, "Cô uống rượu?"
"Ừ, chút ít." Mỹ nữ cười cho qua nói, "Hôm nay thất tình, uống rượu giải sầu là chuyện bình thường." Tham âm nàng hơi trầm xuống, đột nhiên nhấn mạnh chân ga, chiếc xe cứ thế mà lao vun vút trên đường.
Mỹ nữ cho xe chạy thật nhanh, có lẽ là do thất tình, cũng có lẽ là do uống rượu.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, giống như là bay.
"Cô tên là gì?" Nữ nhân một bên vừa tăng tốc, một bên cười hỏi nàng.
"Thu Tiểu Quân." Cô không chút nào giấu diếm, "Cô thì sao? Cô tên gì?"
"Bạch Trục Nguyệt."
"Ha ha, tên của cô nghe rất êm tai." Nàng thật tâm tán thưởng.
Bạch Trục Nguyệt cười một cách kiêu ngạo, "A, đó là điều đương nhiên, tên của tôi là do ba tôi đã suy nghĩ trong khoảng thời gian rất lâu đấy, ách..." Ngay lúc này, một chiếc xe tải lớn từ một quốc lộ khác bỗng chuyển hướng mà lao về phía này.
Hai xe tốc độ đều rất nhanh, ai cũng không kịp phanh lại, cuối cùng hai bên đụng nhau thật mạnh.
"Két, két..."
Tiếng phanh xe chói tay vang lên, chiếc Porsche màu đỏ lộn quanh vào vòng, "Ầm---" một tiếng nổ lớn xảy ra trên đường...
...
Thu Tiểu Quân mở to mắt tỉnh lại, phát hiện bản thân đang mặc một bộ đồ trắng toát, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo.
Bị đụng xe như thế, cô hẳn phải cảm thấy khó chịu mới đúng chứ, nhưng tại sao lại không cảm thấy gì, không đau, cũng không cảm thấy thân thể đau nhức, không thoải mái.
Cô khó hiểu, đứng dậy bước xuống, cặp mắt nhanh chóng nhìn chung quanh phòng.
Đây là một phòng không có cửa sổ, cũng chỉ có một cánh cửa ra vào, mà cửa kia cũng đang gắt gao đóng lại.
Trong phòng không có nhiều đồ trang trí, chỉ có một cái đèn treo cùng một chiếc gương lớn mà thôi, nếu không nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn treo tỏa ra, trong phòng chắc chắn đen nhánh một mảng, cô hiện tại ngay cả bên ngoài đang là buổi tối hay ban ngày cũng không rõ.
Rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào? Tại sao bản thân lại ở trong phòng này?
Cô nghĩ mãi cũng không ra, nhíu nhíu mi, chậm rãi đi đến trước chiếc gương duy nhất trong phòng.
"A a a..." Nhìn đến gương mặt chính mình trong gương, cô sợ tới mức hét lên một tiếng, bởi vì khuôn mặt của cô không giống khuôn mặt trước kia, mà thay vào đó là khuôn mặt của Bạch Trục Nguyệt.
Khuôn mặt của mỹ nữ ấy, cho dù không trang điểm, cũng là rất xinh đẹp cùng tinh xảo, nhưng mà, khuôn mặt của cô trước kia, cô cũng không có ghét bỏ a, đột nhiên thay đổi một khuôn mặt mới, cô căn bản không thể tiếp thu.
"Ách, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Vì cái gì mà khuôn mặt mình lại biến thành khuôn mặt của Bạch Trục Nguyệt?"
Ngay lúc tâm trí cô đang rối loạn, cửa đột nhiên lại mở ra, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi đến, người đó mang một chiếc kính, nhìn gương mặt của cô trong gương, cao hứng cười cười, "Trục Nguyệt, con rốt cuộc cũng tỉnh."
Nghe thấy tiếng nói, cô lập tức xoay người nhìn về phía ông, khi lướt qua khuôn mặt ông, cô lại kinh ngạc phát hiện ra, cô thế nhưng thừa hưởng kí ức của Bạch Trục Nguyệt. Cô biết người đàn ông trước mặt này chính là cha của Bạch Trục Nguyệt, ông là một nhà khoa học, có sở thích nghiên cứu những sự kiện kì quái cùng thuật quỷ hồn.
"Bạch tiên sinh, tôi, tôi không phải con gái của ông." Cô suy nghĩ, quyết định nói thật với ông, "Tôi là Thu Tiểu Quân, tôi và con gái ông cả hai đã gặp tai nạn giao thông."
"Ta biết." Ông ta gật đầu nói, đôi tay để ở sau lưng, đi đến trước mặt cô, dùng một ánh mắt từ ái nhìn nàng, "Sau vụ tai nạn xe kia, mặt con bị hủy, thân thể Trục Nguyệt bị hư hại, ta mang thi thể hai con về, làm một cuộc phẫu thuật lớn cho các con."
"Ông, ông nói cái gì? Ông mang về thi thể của hai chúng tôi? Thi thể ư?" Cô hoài nghi chính mình có phải hay không đã nghe lầm.
"Đúng vậy, là thi thể." Ông ta gật đầu, "Con hiện tại, không phải là người, mà là quỷ, là một nữ quỷ được ta tạo ra."
"..."
Cô khiếp sợ đến cực điểm, đôi mắt mở to, qua một lúc lâu sau mới lắc đầu cười nói: "Ha ha, Bạch lão tiên sinh, ông chắc hẳn là đang nói giỡn, trên thế giới này, căn bản không có ma quỷ."
"Tin hay không tùy con." Ông ta nói, "Con đã hôn mê hai năm, bây giờ con đã tỉnh, con có thể lựa chọn ở lại tiếp tục làm con gái của ta, hoặc cũng có thể rời đi, đi đến nơi con muốn."
Hả? Hôn mê hai năm? Khoảng thời gian này, có phải là hơi dài rồi hay không?
Cô kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, nói lời xin lỗi: "Bạch lão tiên sinh, tôi sẽ nhận ông làm cha, chỉ là, hiện tại tôi muốn rời đi một chút, trở về quê cũ để thăm em gái tôi."
"Được." Ông cũng không giữ cô lại, từ trong túi lấy ra một bọc đồ nhỏ đưa cho cô, "Đây là CMND cùng hộ chiếu của con gái ta, mặc kệ là người cũng tốt, là quỷ cũng được, ta đều hy vọng con có thể dùng thân phận là con gái của ta, sống một lần nữa trên thế giới này."
"Cảm ơn ông." Cô cười cảm kích, sau đó bước nhanh ra cửa.
"Con có thể gọi ta một tiếng "cha" được không?" Khi nàng sắp ra khỏi cửa, ông ấy có chút tiếc nuối gọi cô lại.
"Đương nhiên có thể." Cô dừng bước, nhìn khuôn mặt từ ái của ông, mỉm cười rồi gật đầu, "Cha."
Nghe một tiếng gọi đó, ông cảm thấy rất vui mừng, "Nhớ kĩ, con không được đứng dưới ánh mặt trời quá lâu, nếu không, linh hồn con sẽ bị tiêu tan."
"Vâng, con đã nhớ." Cô cười nói, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, gấp gáp muốn trở về quê của mình, gặp gỡ người em gái đã hai năm không gặp.