Chương 1

Tiếng cười trong vắt phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh đáng yêu của cô gái nghe thật giòn giã, không khí vui tươi tràn ngập cả văn phòng.

Khánh Nguyên xua tay, lắc đầu dằn tiếng cười đang sắp thoát tiếp ra cửa miệng. Cô ngăn Trung:

- Thôi anh đừng kể nữa. Chuyện anh kể làm em cười vỡ bụng ra đây, nhưng chẳng đáng tin chút nào.

Viết Trung cười, tiếp lời:

- Chưa hết đâu, để anh kể tiếp em nghe.

- Thôi, em không nghe nữa đâu. Anh đừng phịa. – Khánh Nguyên lại cười nắc nẻ, bịt tai, lắc đầu.

Viết Trung tỏ vẻ hào hứng, nheo mắt, nhìn cô:

- Sao thế? Anh chưa kể hết mà. Chuyện chẳng phia. đâu, chẳng qua chưa được kiểm chứng đấy thôi.

Khánh Nguyên vuốt ngược mái tóc, nhảy một chân lên ghế xa lông, cao giọng:

- Anh đó. Tính giêt em chết bằng cách chọc cười, hả một tên tội phạm thật nguy hiểm?

Viết Trung bật cười, không vừa:

- Hợ Đỡ hơn em là kẻ vu khống trắng trợn.

Khánh Nguyên nhăn mặt giận dỗi, đánh vào anh tới tấp:

- A! Sao anh dám nói em là vu khống trắng trợn?

Viết Trung vừa cười, vừa kên lên ối ối tránh né.

- Ê! Hôm nay không phải là ngày Quốc tế Phụ Nữ đâu nhé. Đừng có vùng lên, anh sẽ trị em đấy.

- Phải rồi. Anh chưa phạt em cái tội anh gọi điện về bao lần mà chẳng nghe em chả lời máy. Nhiều lúc anh nhớ em phát điên lên, thế mà em lại nhởn nhơ dạo phố với bạn bè đâu đó.

- Thế mới đáng tội đào hoa của anh chứ.

Trung vờ nhăn mặt xìu giọng:

- Anh đào hoa đâu chẳng thấy chỉ thấy em làm tội làm tình anh thôi.

Khánh Nguyên ôm miệng cười khúc khích, chế giễu:

- Anh dỗi trông buồn cười lắm.

Trung trừng mắt hăm dọa đưa tay bóp mũi cô rồi giữ chặt:

- Nè! Không được lấy anh ra làm trò cười nhé. Chưa thấy anh nổi nóng hả? Coi chừng đấy.

Nguyên nghênh mặt, nhìn anh:

- Hừ! Thế anh có muốn thấy em cũng nổi nóng không hả? - Rồi điểm tay vào mũi anh, cô dứ dứ: - Chuyện tối qua làm em tức chết, em chưa hỏi cái tội bỏ hẹn mà còn dặm máy khi em gọi tới nữa chứ.

Trung cười cầu hoà, giọng dỗ ngọt:

- Anh giải thích rồi mà, anh cũng đã xin lỗi.

- Xin lỗi là hết được sao? Chuyện anh giải thích hay quá nhỉ? Nhà đang có chuyện thế là đủ rồi đấy hả? Chuyện nhà la chuyện gì mới được chứ?

- Ờ, chuyện riêng của gia đình thôi.

Trung lảng tránh câu đáp chẳng giải thích rõ được gì hơn.

Nguyên nhìn anh, khẽ dịu giọng lại:

- Chuyện quan trọng lắm sao?

Trung khoa? lấp:

- Cũng không có gì. - Rồi không hiểu sao, anh ngập ngừng khẽ giọng: - Chú An vừa về.

Nguyên nhìn anh không hiểu:

- Chú An nào?

- Ờ, chú An….mà thôi. Không cò gì cả đâu. Em đừng lo lắng.

- Anh Trung! Sao anh đang nói lại giữa chừng bỏ dở thế hả? – Nguyên nhìn anh phụng phịu.

Trung cười, kéo người yêu đến gần bên, anh lảng chuyện:

- Quên đi cô bé, anh sẽ đền em xuất kịch tối nay nhé.

Nguyên như không để tâm vào câu chuyện của Trung mấy, bất giác cô “à” lên:

- À! Em nhớ ra rồi, em nhớ chú An….- Rồi Nguyên ngẩng nhìn lên đột ngột nhìn vào mắt Trung, nhẹ cất từng lời: - Có phải chú An vẫn thường chơi với mình lúc nhỏ không anh?

Trung thở ra lảng tránh:

- Em hỏi chuyện đó để làm gì?

- Phải không anh? – Nguyên nài, giọng thúc giục.

Trung gật đầu, miễn cưỡng:

- Ờ, mọi người cũng bất ngờ lắm. Chú ấy đột ngột xuất hiện tối hôm qua.

Nguyên ngây người ra vẻ đầy bất ngờ, dầu chỉ mông lung rồi bất giác nét mặt thay đổi. Cô hớn hở đầy vẻ vui đáp chuyện với anh:

- Thế cũng vui quá anh nhỉ? Bao năm rồi…..hình như mấy năm lận đó. Bây giờ chú ấy trở về.

Trung nhẹ cười nhìn vẻ sôi nổi, hồ hởi của người yêu, anh nói:

- Phải. Chú An cũng tốt lắm. Anh không thích khi chú ấy về sao?

Trung lắc đầu, buông gọn:

- Không. - Rồi anh ngập ngừng nói tiếp - Đối với mọi người, bao nhiêu năm qua, chú ấy như đã chết. Giờ chú ấy đột ngột trở về làm ngỡ ngàng cả thảy, dù sao mọi việc bình yên như cũ vẫn tốt hơn mà, phải không?

Nguyên khẽ nhăn mặt, phản đối:

- Anh mới lạ. Em thấy có trở ngại gì đâu. Chú An trở về thì gia đình anh được thêm đoàn tụ, một điều đáng vui mới phải chứ?

- Em không hiểu được gút mắc trong gia đình anh đâu.

- Gút mắc gì? Có phải do chú An không phải là anh em cùng mẹ với cha anh, nên anh không thích.

Nguyên chợt im bặt sau câu nói khi biết mình đã lỡ lời. Cô bối rối nhìn anh, nhỏ gịo.ng:

- Em xin lỗi.

Trung cười như xem chuyện đó là bình thường:

- Không có gì. Ai cũng biết rõ chú An là con rơi của ông nội anh mà.

Giọng Nguyên chợt dò hỏi:

- Thái độ của ông nội anh ra sao khi thấy chú An trở về?

- Ông có vẻ vui lắm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất giận, liền mắng chú ấy đã dám bỏ nhà ra đi, sao giờ còn quay về.

- Rồi chú ấy thế nào?

- Chú ấy chỉ im lặng. Sau cùng mới nói là về sống ở quê ngoại đâu tận xứ Huế.

- Em thấy chú ấy không có lỗi. – Nguyên ngập ngừng nói.

Trung vào mắt cô, hỏi lại:

- Thế em cho rằng gia đình anh có lỗi, phải không?

- Em không có ý đó. – Nguyên đáp lời chống chế rồi cô lảng chuyện – Chú An chắc khác xưa lắm hả? Lúc chú ấy đi, em chỉ độ lên mười.

- Ờ, lúc chú ấy bước vào, anh nhìn mãi không nhận ra, người rắn chắc, cao lớn có vẻ trải đời lắm. Mà cũng phải thôi. Bao nhiêu năm rồi, chú ấy cũng có nhận ra được anh đâu.

Nguyên gật đầu rồi cất giọng như kể:

- Em nhớ khi nhỏ, chú ấy cũng hiền lắm, lại rất ít nói. Chú ấy thỉnh thoảng cũng hay bênh vực em khi bị anh đánh, anh nhớ không? Nhưng có lần chú ấy làm em sợ khiếp, hung hãn tát vào má em một cái đau điếng khi em trêu tức bảo chú ấy không có mẹ. Em còn nhớ như in cái tát ấy đấy, cũng tức tối định trả thù đấy chứ. Ai ngờ, mấy ngày sau, chú ấy đã bỏ nhà ra đi.

Trung bật cười sau giọng kể của người yêu. Anh hiểu ra vì sao cô nhớ về An rõ đến thế. Nắm nhẹ tay cô, anh đưa lên áp vào má. Phút chốc lại hôn nhẹ rồi nhìn vào mắt cô, anh chợt đổi giọng dịu êm:

- Anh đưa em về nhé?

- Hôm ngay ngày nghỉ, anh cũng bận nữa à? – Nguyên tròn mắt hỏi, nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trung gật đầu:

- Ừ. Mấy hôm nay, công ty có nhiều việc lắm, ba bảo anh phải đến giúp ba giải quyết cho xong.

Rồi hôn nhẹ vào má cô, anh nói như tạ lỗi:

- Tối nay mình gặp nhau nhé.

Nguyên lắc đầu, từ chối:

- Không cần đâu. Tối nay em cũng bận.

Trung thoáng thật vọng định cất lời hỏi, Nguyên đã vụt cười, điểm vào mặt anh:

- Em không phải con bé chuyện gì cũng giận cả đâu, đồi ngốc. Đơn giản là em còn việc của em.

Trung nhẹ cười:

- Tiếc thật. Vậy là anh mất quyền ưu tiên trước công việc rồi.

- Cho anh nếm cảm giác của kẻ bị bỏ rơi. – Nguyên đáp rồi cười – Đùa thế thôi. Tối nay, em bận thật. À! Em có hẹn với Ngọc Trân cùng rủ đi shop sáng naỵ Em ngồi đợi con bé ở đây, anh khỏi phải đưa em về.

Trung gật đầu. Anh cúi xuống hôn người yêu lần nữa rồi mới chịu đi. Nguyên nhăn mặt vội tránh né, cô đánh phát vào anh trừng phạt. Trung bật cười giòn, chạy nhanh đi.

Còn lại một mình, Nguyên rảo bước vào phòng đọc sách của gia đình Viết Trung. Nhà họ Trần là một gia đình danh giá nổi tiếng, không những nổi tiếng giàu có mà tiếng tăm còn vang rộng ở khắp thương trường.

Gia đình Nguyên tuy không được nổi danh như họ, nhưng cũng gọi là có nền tảng lâu đời. Sự vững chắc của hai gia đình ở thương trường, cộng với mối thâm tình của ba Trung với cha Khánh Nguyên lâu nay càng tạo thêm sự khắng khít trong tình cảm giữa hai gia đình. Và như lẽ tự nhiên, cô và Viết Trung đến với nhau trong sự tác hợp giữa đôi bên cha mẹ, và một phần tình cảm thưỏ thiếu thời của hai người lớn lên thành tình yêu đôi lứa. Một mối tình êm đẹp bao người đều ước, một niềm hạnh phúc đong đầy cho hai kẻ đang yêu, thế nhưng đôi lúc Nguyên vẫn cảm thấy có gì còn thiếu trong cô, một cảm giác, một nỗi khao khát mơ hồ về điều gì đó mà Nguyên chưa định rõ được.

Cô thấy vui bên Trung, nhưng cũng có lúc lòng cô cũng chợt quá đỗi lặng bình khi ở bên anh. Có lẽ sự quá quen thuộc về nhau đã khiến cô có cảm giác anh đã là sở hữu của riêng và cô chẳng bao giờ lo sợ phải mất anh cả.

Nguyên thở nhẹ rồi vớ tay lấy một quyển sách trong cái thư viện rông lớn này của gia đình Trung, cô cũng phải thầm phục, dù giàu có, nhưng gia đình anh vẫn không quên đòi hỏi gắt gao ở con cháu một nền học vấn cao.

Gia đình Trung là một gia đình có truyền thống gia trưởng, cho nên uy quyền của người chủ gia đình là rất lớn. Điều đó đã có đôi lần mang đến cho Nguyên một sự e ngại lớn, khi nghĩ đến một mai sẽ phải về sống với gia đình Viết Trung, cô sợ cái cảm giác người phụ nữ phải phục tùng.

Nguyên lật nhẹ vài trang sách, xem sơ qua rồi nhẹ rảo bước đi về hướng bàn đọc. Bật chợt, cô đầm sầm phải người nào đó.

Nguyên hoảng hốt giật lùi lại, ngẩng mặt nhìn lên. Cô bối rối nhận ra một người đàn ông lạ đang ở trước mắt cô, cũng bất ngờ nhìn cô như thế rồi phút chốc mới vội cúi xuống nhặt lại quyển sách của anh. Nguyên thoáng ngượng ngùng, cô khẽ gật đầu cất giọng lí nhí:

- Tôi xin lỗi….

Người đàn ông cùng thoáng lúng túng, khẽ cúi đầu chào đáp lại rồi không nói gì, chỉ quay bước bỏ đi.

Nguyên hoi bất ngờ. Cô cố nhớ xem gia đình Trung có mối quan hệ gì với người đàn ông xa lạ này không, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra. Bất chợt, không hiểu sao cô lại cất giọng hỏi:

- Anh này!

Người đàn ông quay đầu lại, hơi bất ngờ giương mắt ngó cô, tỏ vẻ ngạc nhiên hàm ý hỏi. Nguyên chợt lúng túng, cô bối rối:

- Tôi không quen anh.

Đôi mắt với hàng chân mày rậm thoáng ngó chằm chặp vào cô, ông buông một tiếng cười khịt:

- Tôi cũng không quen cô.

Lời đáp của người đàn ông làm cô hơi thẹn, cô bào chữa:

- Ý tôi muốn biết anh là ai? Tôi không hề biết anh.

Gương mặt hơi hất lên nhìn cô, người đàn ông hỏi:

- Chắc cô là bạn Ngọc Trân?

Khánh Nguyên vẫn không thôi rời mắt khỏi người đàn ông, lòng đầy những thắc mắc nghi vấn. Cô khẽ giọng đáp có hơi lúng túng:

- Có thể là vậy, mà cũng có thể là không.

Lại một nụ cười khẽ nở trên môi người đàn ông. Nụ cười không mang đến cho gương mặt ấy một nét duyên, nhưng cũng trông rất ngạo nghễ:

- Thế thì cô tìm Ngọc Trân hỏi xem tôi là ai nhé. - Người đàn ông đáp gọn.

Bất chợt, sau lưng người lại có giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Chuyện gì lại có tên em trong ấy thế?

Một cô gái trạc khoảng mười chín, đôi mươi bất chợt ùa vào làm ngắt ngang câu chuyện. Khánh Nguyên nhận ra không ai khác là Ngọc Trân, em gái của Viết Trung, cô vội kéo tay Ngọc Trân, nhưng vừa lúc Trân cũng thoáng hơi khựng lại, nụ cười tinh nghịch trên môi cũng thoáng vơi đi. Cô gái gượng cười, nhìn người đàn ông chống chế:

- Ủa! Chú Út vào đây đọc sách à? Con tưởng có cả anh Trung ở đây chứ.

Khánh Nguyên đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Trân sau câu nói, cô nhỏ giọng trong đôi mắt đang giương to:

- Chú Út nào vậy?

Vẫn nụ cười gượng gạo, Trân giải thích, nhưng chẳng ra vẻ gì giải thích:

- Thì chú Út…chú Út vừa mới về.

Nguyên im lặng, vẻ không hiểu rồi bất chợt cô như nhận ra, vụt chỉ tay kêu lên:

- Chú An!

Và như để chắc chắn, cô lập lại câu nói trong thoáng xúc động:

- Chú là chú An?

Người đàn ông khẽ cười, nhìn Khánh Nguyên quan sát rồi bất chợt bằng giọng thân thiện, anh trầm giọng nửa như hỏi Nguyên, nửa như hỏi mình:

- Mình quen nhau sao?