Tập 1

Thôi nhé ! Biển ơi, chào mi !

"Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về ".

Chẳng hiểu Đoan Mỹ có về Nha Trang nữa không ? Đất Nha Trang , biển Nha Trang luôn nồng thắm với Đoan Mỹ nhưng con người chẳng mặn mà, lại hất hụi Đoan Mỹ.

Người không dugn nạp thì Đoan Mỹ ra đi ...

Thế nhưng phút giây chia tay đã đến mà bước chân bịn rịn vẫn còn ở ngoài biển.

Gió lộng. Biển xanh rì rào. Rì rào bài hát muôn thuở của đại dương. Hàng thùy dương lao xao. Sóng bạc đầu lao xao ...lao xao.

Nhìn ngắm đi rồi mai chia xa.

Đoan Mỹ thả bộ ven theo bãi biển. Cát trắng mịn màng dưới chân. Nước biển mát lạnh vuốt ve hai bàn chân xinh thon thả.

- Ấy ! Cô cứ đứng yên như thế nhé !

Giọng nói ma quái từ trên trơi rơi xuống hay từ lòng biển vang lên.

Chẳng những không đứng yên mà Đoan Mỹ còn động đậy ...tìm.

Đằng kia trên bờ đá , một gã đàn ông và một giá vẽ.

Hắn đang lúi húi làm xiếc cùng cọ màu.

Thấy gã đàn ông đăm đăm nhìn mình và ...vẽ, Đoan Mỳ bất mãn kêu lên :

Nè , tôi không phải người mẫu cho anh vẽ đâu nhé !

Khai Yên, anh chàng hoa. sĩ thản nhiên nói với Đoan Mỹ:

- Người mẫu một khoảnh kkhắc thôi.

Rồi anh giở giọng triết lý.

- Trong đời sống thường có những khoảnh khắc tuyệt vời. Khoảnh khắc làm nên lịch sử.

Khoảnh khắc tuyệt vời ! Khoảnh khắc làm nên lịch sử. Hăn" muốn nói gi ? Đoan Mỹ dang tức vì nãy giờ bị hắn ..."chiếu cố". Hắn ung dung vẽ Đoan Mỹ. Còn Đoan Mỹ thì ung dung dạo biển. Nào hay...

Hắn nghĩ sao mà vẽ bộ mặt Thị Nở chứ ? Định bêu rế Đoan Mỹ chắc.

Đoan Mỹ hầm hè vặn vẹo hắn.

- Ai cho anh vẽ tôi ?

Giọng hắn thảnh nhiên đắc thắng đến rợn người vang lenL^ giữa biển.

- Không cho tôi cũng vẽ rồi.

- Tôi xé !

Vừa tuyên bố hùng hồn, Đoan Mỹ vưa xăm xăm tiến lại giá vẽ của Khai Yên.

Tay Khải Yên ngăn Đoan Mỹ lại. Đông thời với tia mắt nhìn cô ánh lên nét giễu cợt.

- Cô không đủ can đảm xé đâu !

- Cái gỉ ?

Giọng điệu trinch. thượng của hăn" khiến Đoan Mỹ cáu tiết chồm tơi" hỏi tiếp.

- Tại sao tôi không đủ can đảm xé ?

Đôi môi đàn ông hé nở nụ cười. Đoan Mỹ không sao lý giải đuỢc nụ cười bí ẩn của Khải Yên.

- Cô không thấy cô đẹp tuyệt vời ... trong tranh sao ?

Định khoe mình vẽ đẹp đấy chắc ? Đoan Mỹ chưa nói gì, Khải Yên bồi tiếp với giọng hăm he :

- Cô mà xé là có tội vơi" đất trời đó.

Đoan Mỹ buột miệng kêu lên :

- Lãng nhách ! Làm gì có tội với đất trời ?

Giọng lý giải của Khải Yên rất tự nhiên nhưng Đoan Mỹ thấy ngang như cua biển khi phải nghe :

- Tạo hoá đã tạo ra một kiệt tác mỹ miều. Tôi đang lưu giữ lại , mà cô đòi xé , không có tôi.i với đất trời sao ?

Đoan Mỹ lắc đầu vờ khống hiểu :

- tôi không biế anh nói gì ?

- Trời đất ! Mặt mày sáng sủa , chăng lẽ cô kém thông mình ?

Bị 1 gã đàn ông lạ chê bai, Đoan Mỹ bực dọc , quyết ăn thua đủ với giá vẽ của Khải Yên.

Thoáng thấy thái độ hùng hổ của Đoan Mỹ , Khải Yên nhanh chóng ngăn chặn nguye cơ bùng nổ ... rách tranh :

- Đừng ! Xé tranh có tôi.i mà còn phá bỏ công sức lao động của tôi nữa đó.

Đoan Mỹ nghênh mặt đáp trả :

- Công sức lao động của anh chẳng dính dáng gì đến tôi.

Khải Yên khẳng định :

- Sao không ? Cô dã hiện lên trang giấy vẽ của tôi.

Đoan Mỹ đáp bằng giọng hết sức đơn giản và logic.

- Anh làm cho hiện lên thì tôi làm cho biến mất...

Khải Yên tặc lưỡi phê phán :

- Cô đúng là không có óc nghệ thuật.

- Cái gì ?

Thấy Đoan Mỹ càng tức , Khải Yên càng khiêu khích :

- KHông biết thưởng thức hội hoa. !

Đoan Mỹ tức cành hông. Núi tức đè lên tới cổ rồi. Hắn cho cô là kẻ dốt nát ngu ngốc , không biết gì cả đây.

Không chịu thua, Đoan Mỹ đốp chát lại ngay :

- Anh nên xấu hổ vì tranh vẽ bị người ta chê chư" không chịu thướng thức.

- Khải Yên tự nhiên :

- Tại người mẫu tưởng mình bị kẻ xấu có thêm râu nên không dám thưởng thức ?

Ném cho Khải Yên tia nhìn có thể cắt anh ra trăm mảnh , Đoan Mỹ rắn giọng :

- Hừ ! Tự phụ ! Tưởng anh vẽ là hay lắm nhỉ.

Khải Yên nhe răng cười :

- Không hay ! Chỉ là hoa. sĩ...

Đoan Mỹ tiên tri :

- Sẽ không ai thưởng thức tranh của anh đâu.

- Tôi chỉ cần mình cô thưởng thức thôi.

- Tôi càng không ?

- Tại sao ?

- Tôi không xem tranh của hoa. sĩ... dõm.

Khải Yên ưỡn ngực nhìn thẳng Đoan Mỹ.

- Tôi , hoa. sĩ thứ thiệt nghe !

Đoan Mỹ vẫn giọng phê phán :

- Nhìn kẻ vỗ ngực tực khoe thường là dõm.

- Cô cứ nhìn cô sẽ rõ.

Không hiểu Khải Yên nói gì, Đoan Mỹ tròn xoe nhìn hắn.

Khải Yên đưa tay chỉ giá vẻ , lý giải.

- Cô trogn tranh không giống Thị Nở đâu. Tôi có tay nghề mà ...

Đoan Mỹ tò mò nhìn trên khugn vẽ. Nét phác thảo trời biển menh mông , thấp thoáng hình ảnh một cô gái. Chẳng lẽ Đoan Mỹ ? Đúng là Đoan Mỹ.

Quan sát từng cử chỉ của Đoan Mỹ , Khải Yên thích thú thấy tia nhìn trong veo của cô dán vào khung vẽ.

Giọng trịch thượng của Khải Yên vang lên như phán lệnh :

- Chỉ ngắm , nhìn, xem và cấm... xé !

Đoan Mỹ lên giọng thách thức :

- Tôi xé anh cũng chẳng làm gì được... tôi !

Lia ánh mắt đen pha vào mặt Đoan Mỹ , Khải Yên dáp với vẻ tự tin.

- Chỉ có loài quỉ dữ mới huỷ cái đẹp. Còn cô không có trái tim quỉ dữ đâu.

Không muốn cho Khải Yên đắc ý với nhận định của mình , Đoan Mỹ nghên mặt lên giới thiệu :

- Tôi có trá tim của mụ phù thuỷ đấy.

Khải Yên phá lên cười. Tiếng cười ấm áp sảng khoái :

- Ồ không sao ! Trái tim mụ phù thuỷ mà gương mặt tiên nữ nhân từ là được.

Đoan Mỹ độp lại :

- Anh muốn mơ gặp tiên thì hãy biến thành con nít đi vào thế giới cổ tích còn may ra !

Khải Yên nhăn trán :

- Cô đừng xúi quẩy ! Tôi là gã đàn ông, ngu sao biến thành con nít ?

- Là con nít mới gặp tiên.

Khải Yên cười khà khà đầy vẻ tự hào :

- Không là con nít mà tôii gặp tiên mới hay chứ. Tôi là người đàn ông được gặp tiên giữa chốn hồng trần này.

Đoan Mỹ nhìn Khải Yên chằm chặp. ANh chăng cố nói chuyện , cố tình pha trò để Đoan Mỹ quên chuyện xé tranh chứ gì ?

Giọng Đoan Mỹ cố tình châm chọc :

- Anh muốn thành Tú Uyên gặp nàng tiên Giáng Kiều trogn tranh bước ra chứ gi ? Đừng có mơ !

Vẻ mặt tỉnh bơ , Khải Yên đáp :

- Tôi gặp tiên thật chứ đâu có mơ.

Đoan Mỹ bật cười :

- Tiên gap*. anh chắc là tiên mắc đoa..

Không ngờ Khải Yên gật gù tán thành :

- Đúng vậy. Cô tiên mắc đoa. , đang bị ngọc hoàng đày xuống trẫn gian nên tôi mơi" gặp.

- Và anh gặp trogn cõi chiêm bao ?

- Ngay bây giờ , là cô đó !

Đoan Mỹ phồng mặt lên phủ nhận.

- Tôii không phải tiên đâu.

Khải Yên điềm tình lý giải vẫn với giọng ngang như cua.

- Cô là tiên chứ còn gì nữa ? Tôi đang ngồi một mình giữa trời biển bao la thì cô từ trên trời rơi xuống ...

Đoan Mỹ hạ ngay một câu.

- Từ trên trời rơi xuống, tôi không bị gãy xương cũng chết cháy đen rồi.

- Chẳng lẽ cô từ ở đâu chui ra.

- Tôi từ dưới biển chui lên.

- Vậy cô là Hà Bá hay bà Thuỷ ?

- Tôi là mụ phù thuỷ !

Khải Yên bật cười ha hả :

- Chưa thấy ai như cô. Tiên không chịu , ham làm phù thuỷ.

- Làm phù thuỷ có nhiều người....sợ !

Nghe câu giải thích rất trẻ con của DM , Khải Yên cắc cớ hỏi lại :

- Thế có ai sợ cô không ?

Đoan My ngắc ngự. Có ai sợ cô gái Đoan Mỹ này đâu. Đoan Mỹ là cái gai của bên nội. Bởi thế Đoan Mỹ phải... ra đi ! Ra đi mà lòng biết bao luyến lưu mảnh đất quê nhà ...

Ánh mắt mơ màng nhìn ra biển xa , Đoan Mỹ đáp từng tiếng :

- Không ai sợ thì mình anh sợ tôi.

Khải Yên kêu lên :

- Cô thật là...

Anh không biết nhận xét về cô gái đối diện như the6' nào cho đúng. Cô không bướng bỉnh , ngộ ngáo , cũng chẳng mềm mỏng , dịu dang. Nhiều người thấy tranh vẽ thì thích nhìn ngă"m nhất là khi có mình trong tranh , còn cô chẳng chút quan tâm...

Chính sử khác thường của DM khiến Khải Yên lại chú ý và muốn tìm hiểu cô !

Khải Yên mà sợ cô à ? Sợ gì chư" ? Bỗng dưng anh hạ giọng hỏi :

- Thế không ai sợ cô ...u?a, sợ mụ phù thuỷ à ?

DM tỉnh queo :

- Thì anh sợ !

Gió vẫn rì rào. Biển vẫn âm vang. Sóng bạc đầu vẫn dội vào gò đá.

Khải Yên nhìn vào khung vẽ. Thoáng hình cô gái hiện ra.

Bất chợt Khải Yên buộnt miệng kêu lên :

- Đúng rồi ! Tôi sợ cô... Sợ cô biến mất !

Đoan Mỹ gật gù khẳng định lời nói của Khải Yên bằng giọng chắc gọn.

- Tôi sẽ biến mất khỏi nơi đây. Biến mất khỏi biển mênh mông lộng gió này.

Khải Yên bỗng kêu lên với vẻ thảng thốt thật sự :

- Cô biến mất làm sao tôi vẽ cô ?

DM buông chậm từng tiếng :

- Cấm anh vẽ tôi và vẽ biển của tôi.

Ngang bướng thật. Khải Yên cũng ngang tàng đáp trả.

- Tôi vẫn cứ vẽ !

- Tôi xé !

Tay DM chộp và khung vẽ. Cho biết cô không đùa , k hông doa. suông.

Hoảng quá , Khải Yên chồm tới bảo vệ bức vẻ của mình.

Bàn tay to lớn của Khải Yên chạm vào tay Đoan Mỹ. Cô rụt lại thật nhanh và liếc Khải Yên với ánh mắt sắc như dao cạo :

- Anh làm gì vvậy ?

Khải Yên buông câu nhận xét không vị nể :

- Đồ phù thuỷ độc ác !

DM hiên ngang gật đầu :

- Đúng ! Tôi là phù thuỷ ác độc. Anh hãy coi chừngw đó.

Nói xong , Đoan Mỹ biến nhanh khỏi biển , Khải Yên ngớ người nhìn theo cô.

Bức vẻ chưa hoàn thành.

Chào nhé ! Nha Trang ơi ! Biển ơi !

Chuyến xe đưa Đoan Mỹ đến thành phố đã lăn bánh.

Sai Gon hiện ra. Phố xá đông người xe cộ giăng giăng. Nhộn nhịp. Riêng Đoan Mỹ nghe buồn nhịp chân bơ vơ.

Đến thành phố, việc đầu tiên Đoan Mỹ tìm nhà Hà Vy - Nhỏ bạn thời đi học.

Căn biệt thự có giành hỳnh anh vàng rực rỡ đổ từ trên cao xuống.

Mấy năm đại học thỉnh thoảng Đoan Mỹ có đến đây - Mơi" đó mà thấy như xa lạ rồi.

Mở cổng cho Đoan Mỹ không phải người giúp việc, cũng chẳng phải Hà Vy.

Một gã con trai còn non choẹt. Chẳng biết là ai của nhà Hà Vy ?

Thấy cái hất hàm của tên non choẹt , Đoan Mỹ lật đật hỏi nhanh :

- Ha Vy có ở nhà không... ?

Không biết gọi tên con trai là gì ? Bằng anh thì lỗ vì Đoan Mỹ cảm thấy gã này trẻ hơn cô.

- Chị Hà Vy đi làm chưa về !

Hắn gọi Hà Vy là chị. Đoan Mỹ thở phào. Thế là yên tâm gọi hắn bằng câu "em" chứ nói trống không thì kỳ.

Tưởng Đoan Mỹ không nghe, tên con trai lặp lại :

- Chị HaVy chưa vễ !

Đoan Mỹ quên một điều đơn giản Hà Vy chưa hết giờ làm việc. Biết làm sao đây. Cô cảm thấy lúng túng.

- Tôi có thể ngồi đợi Hà Vy về được không ? Cậu ?

Gã con trai nhún vai kiểu cách :

- Được thôi !

Cổng vừa mở thì một cô gái từ trong nhà chạy ra :

- Khách nào vậy anh Đan Viễn ?

Đan Viễn nhẹ đáp :

- Hỏi chị Hà Vy. Chắc bạn ?

Một ánh nhìn soi mói dành cho Đoan Mỹ.

Cô cũng nhìn lại cô gái. Bộ váy đầm hoa trẻ trung tươi tắn nhưng cổ khoét khá sâu. Sợ dây chuyền lấp lánh đâu có đủ che đậy chiếc cổ hở và khoảng ngưctrắng ngần.

Cô gái nhí nhảnh hỏi Đan Viễn:

- Anh trả lời chưa ?

- Rồi, Vân Thuyên !

- Sao còn mở cổng ?

- Thì mở cho khách !

Thấy Đoan Mỹ xăm xăm tiến vào trong cùng với chiếc vali. Cô gái tên Vân Thuyên ra vẽ chủ nhà nói với Đoan Mỹ.

- Chị Hà Vy không có nhà , lúc khác chị ghé nhé !

Đan Viễn lên tiếng đáp thay Đoan Mỹ.

- Chị ấy muốn chờ chị Hà Vy đó Vân Thuyên.

Vân Thuyên bĩu môi la Đan Viễn.

- Người lạ sao anh dám cho vào nhà chớ ?

Đoan Mỹ thoáng bất bình trước câu hỏi thẳng thừng của Vân Thuyên. Trogn khi Đan Viễn dễ chịu hơn.

- Đợi chút có sao đâu.

Đoan Mỹ lên tiếng :

- Tôi chờ ở ngoài sân , hai người cứ vào trong đi !

Vân Thuyên lại chép miệng :

- Ngồi ngoài sân đợi , biết thế nào.

Phải giả vờ k hông nghe câu nói của Vân Thuyên , nếu không lại tức.

Đề cao cảnh giác như cô bé là phải. Với người lạ ai cũng dè chừng nhưng nói thì phũ phàng quá !

Là người lương thiện Đoan Mỹ không đủ niềm tin cho Vân Thuyên sao ?

Tự ái ngút trời Đoan Mỹ chỉ muốn rời khỏi biệt thự hoa huỳnh anh. Nhưng bỏ nơi đây thì đi đâu ?

Đoan Mỹ chưa có điểm đến thứ hai. Phải chờ Hà Vy. Mọi việc nhờ Hà Vy thu xếp.

Đến Sai Gòn , Đoan Mỹ như con nai vàng ngơ ngác. Tiếc là không có lá vàng khô để con nai đạp lên.

Đặt vali xuống đất cạnh chiếc ghế mây, Đoan Mỹ ngồi xuống ... dù chẳng được gia chủ mời. THật ra chủ đâu còn ớ đây.

Ánh mắt đăm chiêu của Đoan Mỹ dảo khắp hoa viên. Lối vào nhà tráng xi măng phẳng phiu. xung quanh rực rỡ các chậu hoa, luống hoa.

Hồng đủ loại dỏ, trắng vàng, cúc, thược dược , tường vi. Tỉ muội, hải đường, cẩm chướng ... đua nhau nở.

Được ở trogn căn biệt thự trắng lệ này, môĩi chiều thảnh thơi được ngắm các loài hoa kheo sắc toa? hương thì còn vui thú nào bằng.

Hà Vy thật hạnh phúc khi ở đây.

Chiều. Hà Vy đi làm về. Đoan Mỹ mừng rơn như bắt được vàng.

Thoáng thấy Đoan Mỹ , Hà Vy reo lên.

- Ủa Đoan Mỹ vô hồi nào vậy ? Đợi ta có lâu không ?

- Đợi mi một lúc !

Đoan Mỹ đáp nhanh rồi ngắm nhìn Hà Vy. Gương mặt Hà Vy đẹp khả ái. Nét đẹp kiều diễm trời ban. Bộ váy màu tím than kiêu sa gợi cảm.

Nở nụ cười hiền từ , Đoan Mỹ khen Hạ Vy. - Mi càng ngày trẻ đẹp ra. Giống nàng tiên vậy.

Bỗng dưng lại so sánh với nàng tiên. Đoan Mỹ tự cười mình.

Hà Vy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đoan Mỹ nheo mắt với cô.

- Mi khăn gói lặn lội từ Nha Trang vào đây không phải chỉ để khen ta rồi chứ ?

Đoan Mỹ chỉ chiếc va ly dưới đất thông báo với Hà Vy.

- Ta từ giã Nha Trang rồi.

- Ôi sao thế ?

Ha Vy kêu lên rồi hỏi tiếp :

- Mi mới đến , còn ở đây hả ? Thằng Đan Viễn đâu ? Nó không đưa mi vào nhà sao ?

Đoan Mỹ phân bua :

- Tại ta muốn ngồii đợi mi.

- Cái thằng tệ thật !

Hà Vy tặc lười phàn nàn như đang nói với chính Đan Viễn vậy.

Rồi Hà Vy thăc mắc hỏi Đoan Mỹ :

Sao bỏ Nha Trang vậy ? Hay là theo chàng vào đây lập nghiệp ?

Đoan Mỹ gật đầu :

- Đúng là vào đây lập nghiệp nhưng không phải theo anh chàng nào đâu.

Hà Vy nhìn Đoan Mỹ với ánh mắt dò hỏi :

- Mi lạ thật. Lúc mới ra trường, ta bảo ở đây xin việc làm không chịu. Một hai đòi về Nha Trang.

- Lúc đó phải về quê nhà với mẹ. Bây giờ mẹ mất, bên nội không ưa sợ mình đòi chia tai sản hay sao ấy, cự nặng nhẹ chì chiết mãi. Mình đi là thượng sách.

Đoan Mỹ kể sơ cho Hà Vy nghe rồi phán gọn :

- Mi cho ta ở tạm vài hôm rồi tìm ra một nơi ở trọ.

Hà Vy sốt sắng :

- Mi ở đây luôn với ta có sao ? Phòng ta rộng mà !

Đoan Mỹ lắc đầu :

- Ta ngại lắm phiền lắm , còn người lớn nữa. Cứ cho ta tá túc ít hôm là ổn rồi tìm nhà trọ cho ta.

Hà Vy buông gọn :

- Được ! Còn gì nữa !

Đoan Mỹ nói tiếp :

- Mau chóng tìm giúp ta một công việc làm. Nếu không mi sẽ nuôi ta đó.

Môi Hà Vy nở nụ cười châm chọc hiền khô.

- Nuôi mi là nhiệm vụ của anh chàng xấu số nào đó chứ không phải ta.

Đoan Mỹ cất giọng tinh nghịch :

- Trong khi chờ đợi anh chàng xấu số nào đó , ta phải tự cứu lấy mình.

Hà Vy gật đầu lia lịa :

- Được rồi. Ta sẽ lo !

Đoan Mỹ nôn nóng :

- Tìm ngay cho ta một công việc để làm. Buôn bán , giúp việc, giữ trẻ gì cũng được.

Ha Vy tròn mắt :

- Tấm bằng đại học ngoại ngữ của mi mà để làm những việc đó sao ?

- Đường cùng phải chấp nhận việc gì chẳng được.

- Việc gì cùng được nhưng giữ trẻ thì chắc chắn mi không biết. Có kinh nghiệm đâu chứ !

- Bộ có kinh nghiệm mới giữ trẻ được sao ?

Thì báo đăng ai cần người giữ trẻ cũng đòi phải có kinh nghiệm.

Đoan Mỹ làm bộ tiếc rẽ :

- Vậy là mất một việc rồi.

Hà Vy nhắc :

- Mọi việc để ngày mai giải quyết. Bây giờ vào nhà tắm rửa , rồi ăn cơm. Ba mẹ cũng sắp về rồi. Tối ta đưa mi đi chơi !

Nói rồi Hà Vy đứng dậy xách chiếc vali cho Đoan Mỹ :

Đoan Mỹ bảo :

- Mi cho ta mượn tất cả những tờ báo ra ngày hôm nay đi !

Hà Vy gật :

- Tắm rửa đi rồi tha hồ xem và tim.

Cuối cùng Đoan Mỹ cũng có một chỗ trọ và một công việc làm.

Căn gác trọ tàm tạm. Đối vời một người cầu bơ cầu bất lên Sai Gon sinh sống như Đoan Mỹ thì căn gác như thế là tốt. Xinh, tiện lợi, có gường nằm, tủ bàn. Có khung cửa sổ nhìn thấy được khoảng trời xanh bên ngoài và mấy cây xoài củ nhà bên kia.

Những lúc mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Đoan Mỹ chợt nhớ câu hát :

"Gác lạnh về khuya cơn gió lùa. Trăng gầy nghiêng bóng cày song thưa. Nhớ ai mà ánh đen hiu hắt. Lá vàng nhè nhẹ rơi... "

Đoan Mỹ nhớ ai. Nhớ mẹ đã nằm lại giữa đất trời Nha Trang.

Nhớ biển xanh, cát trắng đã cách xa

Nhớ Hàng thùy dương lộng gió ...

Chỉ thế thôi mà vẫn bồn chồn.

Đoan Mỹ có việc làm để cho nỗi nhơ" tạm nguôi.

Đoan Mỹ là nhân viên giao dịch của công ty san xuất hàng trang trí.

Nữ giám đốc là bà Ngân Hảo một người đàn bà sang trọng , quí phái và lịch lãm có đầu óc kinh doanh và sáng tạo nắm bắt kịp thời những nhu cầu của thời đại.

Công ty sản xuất mật hàng trang trí của bà Ngân Hảo theo quy trình công nghệ sản xuất những bộ hoa lá cây cảnh bằng vật liệu chính bằng nhựa Compostite để trang trí nội ngoại thất.

Đặc biệt công ty đã sản xuất loại non bộ treo tường - Một sản phẩm mới lạ được khách hàng ưa chuộng. Non bộ được thiết kế theo nhiều chủ đề như phụ tử , quân thần ... mang nhiều bản sắc nghệ thuật dân tộc , các thắng cảnh đẹp như vịnh Hạ Long , Hà Tiên , Đà Lạt ...

Ngoài việc tieu thụ trong nước , công ty cũng đã ký hợp đồng xuất khẩu non bộ qua thị trường Pháp , Mỹ, Canada ...

Đoan Mỹ rất thích các mặt hàng non bộ hoa lá cây cành của công ty. Chất liệu màu sắc giống như thật vậy. Mượt mà tự nhiên , tươi đẹp và rất sinh động chứ không có chút gì giả tạo. Nhìn thấy là muốn mua ngay để tặng bạn be, người thân trang trí nội ngoài thất.

Đoan Mỹ đến công ty cùng Hà Vy , sau khi thử việc Đoan Mỹ được bà giám đốc nhận ngay. Mừng như lên thiên đường. Sau ba bốn chổ bị từ chối Đoan Mỹ chán nãn , xuống tinh thần. Hà Vy phải động viên mãi.

Thất vọng có lúc Đoan Mỹ bảo :

- Việc cao cấp không được. Đành xin giúp việc nhà thôii.

Hà Vy trợn mắt :

- Mỹ tưởng xin giúp việc nhà dễ lắm sao ?

- Báo Phụ Nữ đăng ào ạt đó.

Hà Vy ra vẻ trinh trọng :

- Nhưng phải có tiêu chuẩn.

- giúp việc nhà mà phải có tiêu chuẩn gi.

- Phải trên 40 tuổi , không vướng bận gia đinh - Tức là không có chồng con cháu chắt. Ưu tiên cho người miền Tay Nam bộ nữa.

Hà Vy tuôn một tràng dài rồi nhận xét :

- Nhưng tieu chuẩn đó mi đều không có.

Đoan Mỹ đáp bừa :

- Sao không có ?

- Mi chưa đủ 40 tuổi. Mi có dám cam kết là không lập gia dình không ? Hì ! Hì ! không chứ gi ?

Hà Vy châm chọc rồi cất giọng khuyên :

- Thôii, hãy bỏ ước mơ làm quản gia hoặc chị giúp việc nhà đi !

Đoan Mỹ đưa tiếp ý kiến :

- Hay xin làm gia sư ?

Hà Vy lắc đầu cả chục cái.

- Mi mà làm gia sư chắc ông bố xin học , chứ k hông phải thàng con.

- Con quỉ !

Đoan Mỹ đập vai Hà My. Cả hai cười xoà :

Cuối cùng Đoan Mỹ là nhân viên giao dịch của công ty. Công việc làm phù hợp với bằng đại học ngoại ngữ của cô.

Và giờ đây cô đang làm hồ sơ hợp đồng vơi" cong ty của MỸ. Họ đăng ký mua một trăm hồn non bộ.

Đoan Mỹ đem hồ sơ vào phòng giám đốc.

Sau khi gõ cửa phòng, tay Đoan Mỹ cũng nhẹ nắm cửa bước vào.

Trời đất !

Đôi mắt Đoan Mỹ tròn xeo và mở lớn đến hết cở.

Ngồi chễm chệ trên ghế giám đốc không phải là giám đốc !

Một gã đàn ông !

Hắn cũng đang mở lớn mắt nhìn lại Đoan Mỹ như cô đã nhìn hắn.

Và cả hai cùng kinh ngạc !

Sẽ không có gì đáng nói nữa gã đàn ông là một người đàn ông nào đó...

Sẽ không có gì đáng nói nếu Đoan Mỹ là một cô gái nào đó...

Đằng này ...

Hắn là gã đàn ông hoa. sĩ ngồi vẽ bên bãi biển Nha Trang.

Và Đoan Mỹ là cô gái bị phác hoa. trong tranh.

Giây phút "trùng phùng" kỳ thú trôi qua , Khái Yên cười trước. Có lẽ hắn hoan hỉ trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này lắm.

Cất giọng trước bao giờ cũng là tư thế của nguoi8` đàn ông , Khải Yên đã tâm niệm điều đó.

- Ôi thì ra là cô. Cô đang tìm giám đốc hơ?

Đoan Mỹ đưa mắt nhìn khắp phòng xem bà giám đốc có thể biến đi đâu sau "biến cố " bị giành mất ghế.

Không tha6ý bà Ngân Hảo , Đoan Mỹ hỏi nhanh rồi bước ra.

- Anh đang chờ giám đốc hả ?

Không trả lời mà Khải Yên hỏi :

- Cô làm ở đây ư ? Thôi nhường cho cô gặp giám đôc trước đó.

Đoan Mỹ phẩy tay :

- Anh cứ chờ đi ! Lát tôi trở lại !

Đoan Mỹ xăm xăm trở lại phòng của cô tiếp tục công việc.

Đoan Mỹ đâu hay Khải Yên đã rời khỏi văn phòng giám đốc.

buổi chiều tan sở. Đoan Mỹ thả bộ ra khỏi cổng công ty.

- Đoan Mỹ !

Tiếng gọi cất lên và một bóng người xuất hiện.

Gã đàn ông hoa. sĩ ! Hắn từ trên trời rơi xuống hay dưới đất chui lên ? Không thể từ công ty phóng ra. Hắn đang ở bên ngoài.

Thấy ánh nhìn dè dặt của Đoan Mỹ , Khai yên nói nhanh :

- Đoan Mỹ, Tôii đợi cô nãy giờ.

Lại biết tên Đoan Mỹ nữa. Lạ nhỉ ! Đợi Đoan Mỹ làm gì ? Cô phân vân trước gã đàn ông đây bí hiểm này.

Đoan Mỹ hỏi cho có hỏi :

- Anh có gặp bà giám đốc chưa ? Việc của anh giải quyết xogn rồii chứ ?

Khai Yên hấp tấp đáp :

- Rồi ! Rồi.

Đoan Mỹ thờ ơ.

- Thế à ?

Khai Yên trịnh trọng bảo :

- Tôi chờ từ nãy giờ. Tôi rất muốn gặp cô.

Đoan Mỹ hỏi nhanh :

- Gặp tôi làm gi ?

Khai Yên trầm giọng :

- Tôi sợ cô biến mất như ở bãi biển Nha Trang khiến bức vẽ của tôi dở dang.

Đoan Mỹ nhăn mặt như bị đau răng :

- Tôi đã cấm anh vẽ tôi và vẽ biển mà.

- Cấm là chuyện của cô, vẽ là quyền của tôi.

- Hứ ! Anh không có cái quyền đó.

Khai Yên nở nụ cười cầu hoà kèm theo câu hỏi :

- Có gì cô không cho tôi vẽ ...cô ?

Doan Mỹ đáp tỉnh bơ :

- Tôi không muốn thấy Thị Nở trong tranh.

"Thị Nở sẽ có Chí Phèo "! May cho Khải Yên không nói câu tệ hại này. Anh cất giọng hỏi Đoan Mỹ.

- Cô quên cô là ai rồi sao ?

- Là phù thuỷ.

- Cô tiên !

- Tiên biến mất rồi !

Mắt Khải Yên sáng lên như hai vì sao lấp lánh:

- Đã hiện ra ở công ty. Ông trời đã cho tôi gặp lại cô để vẽ tiếp.

Đoan Mỹ nghiêm giọng :

- Tôi sẽ kiện ông trời.

- Đừng !

Khải Yên giơ tay ngăn rồi hạ giọng trầm ấm tâm sự.

- Sợ cô biến mất khỏi công ty tôi đã ngồi chờ hàng giờ bên quán cà phê kia kìa.

Một đốm lửa bùng lên trogn đáy mắt Đoan Mỹ :

- Tức là tôi không thoát khỏi được tầm nhìn của anh?

- Cứ cho là như vậy.

- Cơ" gì anh theo dõi tôi ?

Khai Yên đột ngột đề nghị :

Chúng ta đi ăn chút gì nhé ! Tôi còn muốn nói chuyện với cô nữa.

Tự nhiên hắn tỏ ra thân thiện với Đoan Mỹ. Cô thoáng bối rối ...

Thấy cô còn ngần ngừ, Khải Yên giục.

- Đi nhé Đoan Mỹ , tôi thật sự mời cô...

Nói rồi Khải Yên nhanh chóng lấy xe đưa Đoan Mỹ đến một hiệu ăn.

- Ở Nha Trang cô ăn đặc sản biển rồi. Giờ ăn món ăn Sai Gon nhé ?

Đoan Mỹ :

- Sai Gòn có món gì, anh cứ gọi hết đi !

Khai Yên ranh mãnh đáp :

- Từ từ ! Vài món thôi. Lẫn khác gọi tiếp nữa.

Đoan Mỹ cất giọng rất vô tư.

- Làm như tôi sẽ ăn với a nh lần khác nữa vậy.

Mắt Khải Yên lấp lánh nét cười tự tin :

- Chắc chắn là có lần khác nữa.

- Không có đâu.

- Tôi tin là cô sẽ không biến mất nữa.

Đoan Mỹ chế nhạo Khải Yên :

- Anh vẫn sợ tôi biến mất kia mà !

Khai Yên thản nhiên :

- NGôi đây với Đoan Mỹ tôi hết sợ rồi.

Thức ăn được nhân viên phục vụ dọn ra : Chả giờ , mì xào, lẩu chua ăn với bún.

Khai Yên mời Đoan Mỹ cầm đũa trogn khi cô mãi đưa mắt nhìn khắp chung quanh. Những chậu bonsai, hòn non bộ, đặt trên các bàn, kệ tủ, hoa lá treo tường nơi gần cửa sổ toa? màu sắc lung linh.

Đoan Mỹ mỉm cười vẻ tự hào.

- Hàng trang trí của công ty tôi đó.

Khải Yên nheo một bên mắt chọc Đoan Mỹ.

- Bà giám đốc mà nghe cô khen sản phẩm sẽ tăng lương cho cô.

- Có gì đâu mà tăng lương.

- Cô có công tiếp thị , quảng cáo.

Đoan Mỹ giải thích thật hiền :

- Hàng đẹp thì phải khen.

Khai Yên cắc cớ buống lời.

- Sao cô không khen tranh tôi vẽ đẹp ?

- Có đẹp đâu mà khen.

Lại nhắc đến tranh nữa. Đừng mong đừng tưởng Đoan Mỹ chịu làm người mẫu cho anh.

Bất chợt Khải Yên cất tiếng gọi Đoan Mỹ :

- Tại sao lần đó cô biến mất khỏi Nha Trang ?

- Để khỏi bị anh vẽ.

- Lý do không chính đáng ...

Đoan Mỳ giải thích lại :

- Tôi biến mất khỏi Nha Trang để rồi hiện ra ở công ty trang trí đó.

Vô tình Khai Yên khai báo :

- Làm tôi kiếm cô ở Nha Trang muốn hụt hơi.

- Anh kiếm tôi chi ?

- Để vẽ tiếp.

Đoan Mỳ giơ nắm tay lên. Khai Yên bật cười.

- Giống cô đòi xé bức vẽ quá. Hùng hổ quá !

Đoan Mỳ buông tay xuống ậm ờ bảo.

- Nhưng tôi có xé đâu !

- Nhờ đó tôi mới hoàn thành tiếp.

Đến phiên Đoan Mỹ tò mò hỏi Khai Yên :

- Còn anh sao rời Nha Trang vào đây ?

- Tôi đi khắp nơi tìm đề tài và cảm hứng đến... vẽ !

Gắp thức ăn vào chén cho Đoan Mỹ , Khai Yên giục :

- Cô ăn đi ! Tôi rất thích ăn cùng người khác. Vì ngày thường tôi chỉ ăn có một mình.

Trong Khai Yên phấn chấn ăn lẩu , Đoan Mỹ ngạc nhiên.

- Tai sao anh ăn chỉ có một mình.

Hỏi và Đoan MỸ lại tự trả lời :

- Tại anh đi hoài nên đâu có ở nhà ăn với gia đình phải không ?

Mắt Khai Yên thoáng nhìn xa xôi.

- Chắc vậy !

Đoan Mỹ bưng chén lên cho chiếc chả giò vào miệng với ít sau dưa. Cô thú vị vì các thức ăn ở đây đều nhiều rau. Nhất là lẩu ở miền biển của cô ít có rau và trái cây.

Đoan Mỹ bổ sung lời Khai Yên :

- Ăn đi rồi về nhà , chứ đâu có đi luôn mà than không ăn cơm cùng gia đình.

Khai Yên nín thình , mắt ánh lên tia nhìn khó hiểu. Doan Mỹ cười bảo.

- Có lẽ anh về nhà không đúng giờ cơm.

Rồi ra vẻ thông cảm Đoan Mỹ bảo việc làm ăn bận rộn. CẢ gia dình không có thời gian ăn cơm bên nhau là chuyện thường.

Khải Yên hỏi lại :

- Cô có trongn hoàn cảnh đó chứ ?

- Thỉnh thoảng. Lúc trước kia.

- Còn bây giờ ?

- Tôi cũng ăn một mình !

- Ồ !

Khải Yên reo lên ngạc nhiên. Đoan Mỹ nói tiếp :

- Anh thì đây đó để vẽ. Còn tôi chỉ muốn ở một chỗ, muốn về Nha Trang.

- Sao cô lại rời Nha Trang ?

Mím môi, Đoan Mỹ đáp với giọng triết lý :

- Thông thường ai làm việc gì cũng có lý do cả.

Khải Yên tò mò :

- Lý do của cô thế nào ?

- Lý do riêng ...

Đoan Mỹỹ chẳng giải thích gì cả, cô về Nha Trang với 1 lý do. Lý do gì ? Cô chẳng chịu kể cho Khải Yên nghe. Bí mật ư ?

Đoan Mỹ đâu muốn rời Nha Trang. Cô rất yêu biển. Khải Yên biết vì đã nhìn thấy cô dạo biển và ngắm biển một mình.

Vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt buồn dịu của Đoan Mỹ đã cuốn hút anh phác hoa. nét vẽ về cô.

Xuất hiện để rồi mất hút. Khải Yên đâu nghĩ sẽ gặp lại Đoan Mỹ ở đất Sài Gòn, lại trong công ty sản xuất hàng trang trí.

Cuộc trùng phùng bất ngờ khiến Khải Yên xao động mạnh. Nhờ gặp ở công ty mà Khải Yên mới biết tên Đoan Mỹ.

Đó cũng là điều thắc mắc của Đoan Mỹ. Cô hỏi ngay :

- Sao anh biết tên tôi ?

- Cô là nhân viên giao dịch mới của công ty Ngân Hảo. Ai mà chẳng biết tên.

Đoan Mỹ tiếp tục với giọng thánh thoát :

- Sẽ bất công nếu anh không cho tôi biết tên ?

Môi nở nụ cười, mắt Khải Yên ánh nét vui :

- Khải Yên. Tôi chờ mãi cô hỏi tôi câu hỏi đó.

- Sao chớ ?

Khải Yên tinh nghịch nhìn Đoan Mỹ :

- Chẳng lẽ tự giới thiệu. Tôi sợ cô bảo tôi vỗ ngực xưng tên lắm.

Đôi môi hồng thắm như màu cánh sen của Đoan Mỹ nở nụ cười. Nụ cười khiến cho một gã lãng tử như Khải Yên trở nên lóng ngóng.

- Anh khiêm tốn quá nhỉ.

Trước cô một kẻ cao ngạo phải trở nên khiêm tốn.

Đoan Mỹ nghịch ngợm hỏi tiếp :

- Trước tôi anh còn "trở nên" gì nữa không ?

Khải Yên buông gọn :

- Tôi muốn trở thành tài xế cho cô.

Đoan Mỹ cười khúc khích :

- Tôi đâu có xe con. Anh nên làm tài xế cho bà giám đốc thì đúng hơn.

- Bà ấy chắc chắn có tài xế rồi.

Khải Yên trả lời rồi thòng thêm :

- Tôi thưa rồi. Mà tôi không muốn làm người thừa.

Đoan Mỹ pha trò một cách vô tư :

- Chừng nào sắm xe, tôi sẽ nhớ đến anh đã đăng ký làm tài xế.

Khải Yên cười, phô hai hàm răng trắng bóng :

- Chờ chừng nào lâu quá. Tôi xin làm tài xế đưa Đoan Mỹ về nhà bây giờ.

Đoan Mỹ phẩy tay :

- Anh định đưa tôi về nhà hả ? Khỏi ! Khỏi !

- Tại sao ?

"Tôi không có nhà. Tôi chỉ ở nhà trọ "

Đoan Mỹ không nói lên những điều đã nghĩ. Cô không muốn cho Khải Yên biết căn gác trọ nơi cô thuê ở.

- Tôi không có nhà.

- Chẳng lẽ cô không có một nơi để ở ?

Đoan Mỹ đáp vòng vo :

- Tôi ở Nha Trang.

- Lúc nãy thoáng thấy cô ở công ty, tôi chợt nghĩ tôi đến Nha Trang tham quan nghĩ mát.

- Quê tôi đấy. Nắng cháy nhưng nhờ có biển.

Khải Yên hóm hỉnh :

- Nhờ có biển cô mới không bị đốt cháy phải không ?

Tôi không bị nắng mà bị thứ khác đốt cháy. Đoan Mỹ muốn nói lên điều đó. Nhưng thôi, cô với Khải Yên là hai kẻ xa lạ. Tại sao lại bộc bạch với anh ta.

Thấy Đoan Mỹ nín thinh, Khải Yên hỏi tiếp :

- Hay cô sợ nắng Nha Trang đốt cháy nên bay vào thành phố này ?

Đoan Mỹ bông đùa một cách có duyên :

- Tiên mới biết bay, còn tôi đi xe đò mệt muốn chết.

Khải Yên ngẩn ngơ nhìn nụ cười có chiếc răng khểnh của Đoan Mỹ. Nụ cười làm con tim khô khốc của anh muốn... rụng.

Chợt nhớ bài thơ "Răng khểnh" của một cậu bé nào đó gởi cho cô bé nào đó.

Ngày xưa Hoàng thị lâu rồi

Ngày nay răng khểnh bé ngồi kể tôi.

Chao ôi là cái miệng cười

Phất phơ hoa bướm điếng người bé ơi !

Tập làm thơ, kết năng mưa

Kết hương hoa, kết rạng ngời trăng thanh.

Chỉ cầu mong chút ngọt lành

Trắng phau răng khểnh, bé gọi "anh một lần "

Bài thơ dễ thương của cậu bé chứ không phải của Khải Yên.

Khải Yên không phải là cậu bé 18, mà là gã đàn ông phong trần.

Đoan Mỹ không phải là cô bé 15, 17 mà là 1 cô gái kiêu sa trí thức.

Nghe giọng đùa vui vẻ của Đoan Mỹ, Khải Yên láu lĩnh bảo :

- Nếu biết cô đáp xe đò vào đây, tôi đã đi chung rồi.

Đoan Mỹ nhẹ đáp :

- Xe tôi đi đã đủ chỗ, bác tài không rước thêm anh đâu.

Khải Yên chép miệng :

- Tiếc thật. Thôi chờ dịp khác vậy ! Thế nào xe cũng còn chỗ trống chứa tôi.

- Tất nhiên anh đi khắp nơi, xe nào cũng có chỗ cho anh. Còn tôi không đi đâu nữa.

- Sao thế ? Tôi chỉ muốn đi chung chuyến xe với cô à ?

Đoan Mỹ bật cười :

- Hoa. chăng là đi xe buýt ớ thành phố này.

- Cũng được.

- Nhưng chắc chắn tôi với anh không ở trong tuyến đường đâu.

Khải Yên nói một cách khôn ngoan :

- Cô chưa nói địa chỉ sao tôi biết không chung một tuyến đường ?

Đoan Mỹ quả quyết :

- Tôi chắc chắn không chung tuyến đường.

- Khác đường, vậy cô phải cho tôi làm tài xế.

- Tôi trả lời anh rồi.

- Tôi rất muốn đưa cô về nhà. Tôi rất muốn biết nhà cô.

- Điều gì anh cũng muốn biết sao ?

- Điều gì liên qua đến cô.

- Không có gì để anh biết cả.

Hai người rời khỏi quán ăn. Khải Yên hỏi khẽ :

- Cô về đâu ?

- Tôi chưa muốn về nhà.

- Thế cô muốn đi đâu, tôi sẵn sàng đưa cô đến.

Tình hình này chắc chắn Khải Yên không bỏ Đoan Mỹ lại giữa đường thế này. Cô nói nhanh tên đường nơi cô đang ở trọ.

- Anh đưa tôi đến đường... rồi đi chỗ khác. Tự tôi biết mình phải làm gì.

Khải Yên hớn hở phónng xe khi có Đoan Mỹ phía sau. Trời chập choạng loang tím. Chút nắng hoàng hôn không còn nữa.

Bữa cơm tối trong gia đình ba Ngân Hảo, ba người phụ nữ trong thuộc ba thế hệ ngồi bên nhau.

Ba Huệ bưng chén cơm càu nhàu :

- Cái thằng bất hiếu ! Nó bỏ cả gia đình mà đi ! Ta muốn từ nó luôn.

Bà Ngân Hảo tiếp theo lời mẹ chồng :

- Hôm qua nghe nói nó đảo về công ty, nhưng có thất tăm dạng đâu.

Vân Thuyên ngừng ăn, nhìn nội và mẹ góp lời :

- Nội và mẹ đừng càu nhàu. Anh con là đàn ông con trai, cứ để anh ấy đi đã. Khi nào thích về thì về.

Bà Huệ quắc mắt nhìn Vân Thuyên :

- Bỏ nhà sống lang thang bên ngoài cho đã rồi muốn về lúc nào thì về hả ? Không được đâu. Phải biết giữ nề nếp gia phong.

Vân Thuyên rụt cổ, le lưỡi :

- Nội khó quá.

Bà Huệ gật đầu. Mái đầu của bà đầy những sợi tóc bạc. Bà có dáng dấp của một người đàn bà quý phái và oai nghiêm.

- Ừ ! Nội khó đó. Không ai được làm trái ý nội.

Không ai được làm trái ý mà thằng cháu nội lại làm trái ý bà.

Sống trong nhà với người thân lại không chịu. Tự ý bỏ ra ngoài sống lang bạt kỳ hồi, không ổn định gì cả.

Bà Huệ giận Khải Yên cành hông. Không muốn nhắc nhưng vẫn phải nhắc tới.

Bà Huệ nghiêm giọng nói với Vân Thuyên :

- Nhà đâu phải là cái chợ. Nó bỏ đi cho đã, có muốn về nội cũng không cho về.

Vân Thuyên mỉm cười cầu hoà :

- Anh con là con trai. Có mất mát gì đâu nội. Tại ảnh muốn tự do thoải mái.

Bà Huệ đặt chén cơm xuống, vặn lại Vân Thuyên mà như đang nói với Khải Yên :

- Bộ muốn tự do là bỏ ra ngoài sống hả ? Bộ nhà này làm cho nó mất tự do sao ? Con với cái thật bất trị.

Sợ bà mẹ chồng nổi giận, bà Ngân Hảo la Vân Thuyên :

- Con lo ăn cơm đi đừng có nói nữa. Bà nội giận bây giờ.

Và bà gắp thức ăn vào chén cho bà Huệ :

- Kệ nó mẹ ạ. Có trách nó cũng đâu có ở đây đâu mà nghe.

- Nhắc đến nó là mẹ tức.

Tức ! Không cho Khải Yên héo lánh về nhà. Nhưng kỳ thực bà lại mong cháu nội về da diết.

Khải Yên là cháu đích tôn của bà. Giận thì la chứ làm sao từ bỏ được.

Bà giận thằng cháu thiếu lương tâm. Không biết suy nghĩ. Bà lo sợ cho Khải Yên chứ có bắt nó làm việc tày trời hay bắt uống thuốc độc chết đâu mà nó đùng đùng cuốn gói ra khỏi nhà.

Khải Yên là con trai, chứ con gái mà làm kiểu đó, bà cho ăn cây và đuổi cổ ra khỏi nhà rồi.

Liếc mắt sang Vân Thuyên, bà Huệ hừ giọng :

- Con mà bắt chước thằng Khải Yên là bà nội "từ" ngay, không nuối tiếc.

Vân Thuyên cắc cớ hỏi lại bà nội :

- Nội nhắm con là gái, bắt chước anh Khải Yên làm gì đây ?

Bà Huệ nghiêm mặt :

- Thì con ra khỏi nhà thử coi !

- Nghĩa là nội không cho con ra khỏi nhà ?

- Ừ !

Vân Thuyên hồn nhiên hỏi :

- Rủi mai mốt có người rước con, nội cũng không cho đi sao ?

Bà Ngân Hảo đế vô :

- Con thì chẳng có mà nào rước đâu.

Mặt Vân Thuyên nhăn như chiếc lá héo :

- Mẹ nói con tệ đến thế sao ?

Bà Ngân Hảo thản nhiên :

- Tệ chứ còn gì ?

Vân Thuyên nghiêng đầu nói :

- Mẹ chê tệ chứ con có khối anh chàng bám theo đó.

Bà Ngân Hảo hứ một cái rõ dài :

- Khối anh chàng nào ? Mấy cái thằng cũng ham chơi lười học như con chớ gì ?

Vân Thuyên nhoẻn miệng cười :

- Lười học mà con bò lên tới đại học.

"Thì đại học dân lập chứ có gì mà khoe".

Bà Ngân Hảo định chế nhạo con gái nhưng thôi. Vân Thuyên đã chịu học và vào đại học là bà yên tâm rồi. Không giỏi bằng những học sinh, sinh viên khác, nhưng Vân Thuyên cũng có nhiều cố gắng.

Thấy con người ta học giỏi mà ham. Công ty của bà đã tài trợ cho những sinh viên học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Những đứa trẻ có ý luôn vượt qua nghịch cảnh, học rất giỏi khiến bà cảm động và khâm phục.

Bà Ngân Hảo mong cho Vân Thuyên học giỏi như vậy nhưng đâu có được.

Khải Yên tốt nghiệp đại học Mỹ thuật chỉ mê vẽ, không làm nên trò trống gì cho công ty.

Đến lượt Vân Thuyên, bà có chút hi vọng. Nhưng con gái rồi có thuộc về gia đình đâu. Sớm muộn gì cũng có kẻ rước Vân Thuyên đi.

Công ty sản xuất hàng trang trí do một mình bà gánh vác. Con cái lớn rồi chẳng phụ mẹ được chút nào.

Bất chợt bà Ngân Hảo hỏi Vân Thuyên :

- Con có biết anh hai ở đâu không ?

Vân Thuyên đáp nhanh :

- Con đâu có biết.

Bà Huệ mím môi :

- Nó ở đâu mặc kệ, hỏi chi :

Nói thế chứ có lúc bà cũng hỏi Vân Thuyên.

Vân Thuyên nói thêm :

- Anh Khải Yên thay đổi chỗ ở luôn và đi suốt, có trời mới biết anh ấy ở đâu.

Cả nhà đều nghĩ Khải Yên vẫn ở thành phố này. Nhưng tìm thì nhất định bà nội và mẹ không đi tìm. Hai người lớn cứ cho rằng, Khải Yên đi đâu thì cứ đi, miễn không có gì xảy ra tai hại thôi.

Vân Thuyên biết Khải Yên bỏ đi và chưa chịu về đâu. Lý do anh bỏ đi cũng chính đáng mà.

Vân Thuyên cất giọng liếng thoang nói với nội và mẹ :

- Con biết anh hai sẽ trở về nếu nội và mẹ rút lại mệnh lệnh.

Bà Huệ hỏi nhanh :

- Lệnh gì ?

Vân Thuyên thản nhiên :

- Lệnh nội bắt anh cưới vợ đấy.

Bà Huệ diễn giải :

- Nội bảo nó cưới Ngọc Lan là con nhà đàng hoàng tử tế. Chứ có phải cưới một ả phù thủy nào đâu.

Vân Thuyên suýt bật cười, nhưng vẫn cố giữ vẻ Mặt nghiêm nói với bà Huê. –Anh Khải Yên không chiu. Chị Nhật Lam. Nội đã bắt ép.

Bà Huệ Chỉ Bà Ngân Hảo lôi keó đồng minh :

- Mẹ Con cũng chịu nữa kià !

Bà Ngân Hảo lên tiếng :

- Mẹ Thấy Nhật Lam cũng đẹp người, đẹp nết.

Vân Thuyên phát biểu ý kiến :

- Người thì có đẹp, nhưng nết có thấy đâu mẹ !

Bà Huệ đáp thay con dâu :

- Chỗ hai gia đình quen thân biết chứ con. Nhật Lam là con gái đàng hoàng mà.

Vân Thuyên ra vẻ hiểu biết, bô,c lộ cho Khải Yên :

- Nhưng anh Khải Yên đâu có thích chị Nhật Lam. Nội đù*ng bắt anh ấy cưới.

Bà Huệ hấp háy đôi mắt già hua :

- Lời người lớn đã hứa rồi. Khải Yên không được cãi.

Không được cãi ! Tức quá Khải Yên đã bỏ đi.

Thời buổi này mà bắt ép con trai cưới vợ.

Thời buổi này mà hứa hôn từ trong bụng mẹ, bắt con cái phải chịu. Vô lý thật.

Khải Yên bỏ đi là đúng. Nếu là Vân Thuyên, cô cũng bỏ đi thôi.

Vân Thuyên buông gọn :

- Cứ để cho anh Yên chọn vợ, nội ạ.

Giọng bà Huệ sang sảng vang lên :

- Nội chọn thì có sao đâu ?

Rồi bà tự hào khoe :

- Mẹ con, nội cũng chọn đó.

Bà Ngân Hảo không nói gì. Bà cũng vương mang một nỗi niềm tâm sự.

Chuyện cưới vợ cho Khải Yên bà không có ý kiến gì. Bà quá mệt mỏi với hàng trăm thứ chuyện ở công ty. Về nhà bà chỉ mong tìm được những giây phút thảnh thơi. Vả lại bà là người xoa dịu những cơn giận của bà Huê.

Bà vẫn bảo bà Huê :

- Chuyện vợ con Khải Yên cứ để nó giải quyết, mẹ ạ. Ép uổng, ép đặt nó không tốt đâu.

Nhưng bà Huê đâu có chịu. Bà quyết giữ lời hứa bà mới yên lòng.

Bà nói với con dâu :

- Để nó quyết định à ? Không đâu.

Nó đã cãi nội, cãi mẹ đi làm họa sĩ, chẳng lo chuyện công ty. Chẳng biết cái việc vẽ đó có nên tích sự gì ?

Vân Thuyên chen vào đáp bừa :

- Vẽ cũng có ích chứ nội. Vẽ tranh, vẽ các thứ ...

Bà Huê la :

- Thôi đừng có bênh nữa. Anh em bây giờ ...

Bà Ngân Hảo đưa ngón tay lên, ra hiệu cho Vân Thuyên :

- Đến lượt con đó.

Vân Thuyên lè lưỡi, trời oii ! Chẳng lẽ bà nội có hứa gả Vân Thuyên cho con một người nào đó nữa !

- Thôi nghe nội, một mình anh Khai Yên một đủ khốn k hổ lắm rồi.

- Về nhà đi ông. Chẳng lẽ mày cứ lang thang này nhà trọ nay mai nhà trọ khác nữa.

Khai Yên cũng ngôi với Tường Khao bạn thân trogn một quán cà phê sang trọng.

Tuong Khoa là một doanh nhân trẻ thành đat. Giám đốc công ty dệt đang ăn nên làmw ra. Tường Khao rất có chí. Từ một học sinh viên nghèo đã vượt k hó vương lên. Trải qua bao nhiêu vất vả cực học Tường Khao đã thành lập được công ty dệt.

Khai yên đã tham gia vẽ, thiết kế hoa văn cho công của Tường Khao. Những mẫu hoa văn Khải Yên vẽ, Tường Khao đêu ưng ý.

Hai người bạn kết hợp làm ăn rất tốt. Thế nhưng Khải Yên không thật sự là nhân viên của công ty. Anh chỉ làm việc theo ngẫu hứng và đến công ty tùy hứng.

Hớp ngụm cà phê đen đặc, Khải Yên nhăn mặt. Không phải vì cà phê đắng ngắt mà vì lời khuyên của Tường Khao.

- Mãy đừng xúi quẩy ! Tao về nhà là bị chui vào tròng đấy.

Tường Khao đặt tách cà phê đá xuống bàn, cười ngất.

- Mày về với gd chứ có ai bủa lưới giăng tròng bắt chui vào đâu mà than ?

Khải Yên ca cẩm :

- Mày 0 thấy bà nội tao cổ lỗ sĩ ép duyên hay sao ? Còn mẹ tao thì đông tình.

Tương Khoa nháy mắt với Khải Yên.

- Thì bà và mẹ lo vợ đẹp con ngoan cho mày !

- Thằng quỷ !

Khải Yên uống tiếp ngụm cà phê để lấy hơi cự Tường Khao.

- Chuyện tình yêu hôn nhân mày có chịu ngồi yên để các cụ sắp đặt sẵn không ?

Tường Khao dài giọng pha trò.

- Có sẵn , Khỏi tìm kiếm , ừ đại đi cho khẻo !

Khải Yên tức khí độp lại :

- Mày ừ thế tao đi !

Tường Khao đập vai Khai Yên.

- Thằng quỉ , xúi bậy, của mày mà !

Khai Yên nhấn mạnh.

- Tao tự tin tìm ! Mày muốn có sẵn thì cứ việc.

Đôi mày Tường Khao cau tít lại :

- Khỏi ông ! Tôi cũng tìm được rồi.

Khải Yên gặt đầu lai lịa :

- Biết ! Biết Nàng Hà Vy của ông bên công ty du lịch , ông đã giới với tôi rồi.

- Biết sao còn xúi tao ừ thế ?

- Để tao xem phản ứng của mày ra sao.

Tuong Khoa buông câu nhận định.

- Tức là mày đã tìm được một nữa của mình rồi, nên từ chối.

Khải Yên nói nhanh :

- Rồi hay chưa tao cũng từ chối.

Tuong Khao hiến kế :

- Hãy phân tích cho nôi.i và mẹ mày rõ , việc gì phải bỏ nhà đi ?

Khai Yên nhăn trán :

- Mày tưởng tao không phân tích ư ? Nói gãy mười cái lưỡi mà bà nội vẫn khăng khăng giữ ý kiến.

Tường Khao tặc lưỡi :

- Tưởng con gái bị ép gả, nào ngờ em trai cũng bị ép... khổ ghê !

- Bởi thế tao mới cuốn gói ra đi chứ ở nhà nghe hoài chắc cái đầu tao điên mất.

Tường Khoa châm chọc :

- Nghe nhắc hoài thì xiêu lòng chứ.

Khai Yên nhăn nhó mặt mày.

- Nội nhắc nhở ca tụng cô ta. chừng nào tao càng ghét.

- Có biết cô ta không mà ghét.

- Biết sơ sơ.

- Biết sơ sơ thì ghét , biết rõ thì thương đấy !

Khải Yên nhớ như in mấy lần Nhật Lam ghé chơi. Thái độ hách dịch của bà Lâm quản gia, những lời nói ngọt ngào giả tạo với bà Huê khiến anh chỉ muốn tránh xa. Khải Yên là hoa. sĩ chỉ muốn nhìn thấy cái đẹp hoàn thiện.

Nhật Lam chẳng hoàn thiện , cũng chẳng cho anh một cảm giác dễ chịu nào.

Khải Yên hất hàm với Tường Khao :

- Ai mà thương được cô gái đỏng đảnh kênh kiệu đó.

Tường Khao buông lời nhận xét khách quan.

- Đỏng đảnh kênh kiệu là tật chugn của các cô gái.

Khải Yên cươp" lời Tường Khao:

- Tật xấu !

Tường Khoa lại hỏi :

- Mày từ chối còn lý do gì nữa không ?

- Nhiêu lắm ! Tao đòi sự hoàn thiện.

- Mày đốt đuốc đi tìm cũng 0 có sự hoàn thiện.

- tao vẫn tìm.

- Đòi hỏi cao đấy !

Tường Khoa cười khà ra vẻ tâm lý :

- Thật ra lý do đơn giản mày từ chối người bà nội chọn vì đã có người yêu rôi.

Có phải như lời Tường Khao nhận định không ? Lâu nay con tim khô k hốc của Khải Yên còn đi hoang , còn hoá đá ở một nơi nào.

Thế rồi đá bỗng choa nghiêng.

Khải Yên chưa xác nhân, Tường Khao lại cất tiếng hỏi :

- Cô ấy là ai , ở đâu , giới thiệu đi !

- Cô ấy từ dưới biển chui lên, từ trên trời rơi xuống.

Tường Khoa tròn mắt hỏi :

- Người hành tinh hay trong hành tinh ?

HY thản nhiên :

- Người Nha Trang !

Tường Khao cất giọng hài hước.

- Ra Nha Trang mày gặp "mỹ nhân ngư " ở ngoài biển rồi phải không ?

- Người thật chư" mỹ nhân ngư đâu.

- Ngư hoá người.

Nếu Đoan Mỹ nghe Tường Khao nói cô sẽ ẫm ĩ cự nự cho mà biết.

Đoan Mỹ tu8. nhận là phù thuỷ Khải Yên gọi cô là tiên. Tường Khao dám bảo cô là người cá.

Dường như thích thú với khám phá này, Tường Khao bồi thêm :

- Mày ra Nha Trang gặp mỹ nhân ngư ngoài biển lội vào ... rủ rê đi chơi phải không ?

Khải Yên đính chính nhanh :

- Không phải mỹ nhân ngư mà là mỹ... Đoan Mỹ !

Anh thốt ra tiếng Đoan Mỹ thật bất ngờ.

Đoan Mỹ , Tường Khao mơ hồ có nghe nhắc đến nhưng chẳng biết nghe từ đâu ?

Tường Khao ra vẻ nghiêm túc :

- Nói tóm lại , đó là 1 cô gái thật sự chứ không phải người cá ?

Tường Khao ra vẻ nghiêm túc :

- Nói tóm lại , đó là 1 cô gái thật sự chứ không phải người cá ?

- Ừ ! Thì sao ?

- Thĩ mãy điên !

- Cái gì ?

Tường Khoa buông gọn.

- Người ta xuất hiện rồi biến mất còn mày thì "tương tư chiều" phải không ?

Khai Yên có "tương tư chiều" không ?

Có trời mới biết. chỉ biết rằng Đoan Mỹ là 1 cô gái có chút gì bí ẩn , có chút gì khác lạ mà Khải Yên muốn khám phá.

Gặp nhau và trò chuyện anh vẫn chưa biết được gì về DM. Lạ thật !

Hôm nọ đưa Đoan Mỹ đến đường Nguễn Trãi cô bảo :

- Tôi ghé nhỏ bạn có chút việc. Anh biết nhiệm vụ tài xế rôi `. Tạm biệt nhé !

Nói xong Đoan Mỹ tiến vào một chiếc cổng căn nhà lạ hoắc , Khải Yên chẳng hề biết của ai.

Trước thái độ im lặng của Khải Yên , Tường Khao đắc ý cười :

- Mày "tương tư chiều", còn người ta mất hút rồi. Tìm đâu ra phải không ?

Tìm vẫn đươ.c. Đoan Mỹ không phải là cánh chim bay mất hút giữa trời xa.

Tìm vẫn được. Nếu Khải Yên phóng xe đến công ty DM làm việc. Nhưng Khải Yên không muốn sồng sộc vào công ty.

Muốn tìm DM phải chờ canh me trước cổng công ty. Giống tên trộm rình rặp đối phương.

Khải Yên muốn tìm Đoan Mỹ ở nơi khác. Nhà cô chẳng hạn ...

Nhìn Tường Khao , KHai Yên tự tin đáp :

- Cô ấy không biến mất mà luôn xuất hiện.

- Xuất hiện trong tranh của mày phahỉ không ?

Tường Khao nhếch môi cười ranh mãnh buông câu chế nhạo rồi tiếp tục... bình uận.

- Tao còn lạ gì mấy ông hoa. sĩ , nghệ sĩ lãng mạn như mày.

Khải Yên hất mặt :

- Như tao thì sao ?

- Thì mộng mơ, thiếu thực tế.

Ngân Hảoư sợ Khải Yên chưa thấm nhuần hết lời cúa mình , Tường Khao bổ sung thêm :

- Mày đã bị nét đẹp cuốn hồn, một ánh mắt, một gương mặt, một nụ cười... của phái yếu, mày gặp 1 lần là cứ muốn vẽ để dành.

Khải Yên phân trần :

- Không phải ai tối cũng muốn vẽ đâu mày. Bằng cớ là Nhật Lam đó. Chỉ muốn tránh xa , còn lâu mới vẽ.

Tường Khao cười khà khà.

- Tại mày chưa phát hiện ra "con người nghệ thuật" cúa cô ta.

Khải Yên nhun' vai :

- Cô ta con người phàm tục chứ không phải "con người nghệ thuật".

- Trời đất !

- Con người nghệ thuật phải có tiêu chuẩn.

Tường Khao tò mò hỏi :

- Tiêu chuẩn thế nào ?

Khải Yên chẫm rãi :

- Phải đẹp tự nhiên mềm mại. Nét đẹp cô hồn cuốn hút thanh khiết , gợi cảm. Không khô khan , diêm dúa , phàm tục ... Tóm lại là phải thánh thiện !

Mắt Tường Khao nhìn Khải Yên anh nét tinh quái :

- Vậy là mỹ nhân ngư có đủ tiêu chuẩn ?

- Thằng quỉ ! Tao đã nói không có mỹ nhân ngư.

Khải Yên vừa đập vai Tường Khao , vưa kêu ca.

Tường Khao quả quyết :

- Không là Mỹ nhân ngư thì chắc chắn cũng là một người đẹp của mày.

Rồi Tường Khao xúi bảo.

- Theo tao mày nên nói thẳng với bà nội lý do từ chối và thuyết phục bà.

Khải Yên lắc đầu :

- Từ chối nhưng tao chưa có cơ sở thuyết phục nôi.

Tường Khao sốt sắng :

- Nếu mày không nói , để tao thuyết phục nội cho.

- Mày tưởng nội tao sẽ chịu nghe lời thuyết phục của mày à ? Đừng hòng ! Bà cực kỳ khó và bảo thủ , chỉ khăng khăng giữ ý kiến của mình.

Tường Khao trịnh trọng :

- Tao sẽ nói với nội : "Bà cưới ai cũng vậy hãy cưới cô gái biển mỹ nhân ngư cho Khai Yên đi ".

Khai Yên tiếp lời :

- Và bà nội sẽ nhanh chóng "mời" mày ra khỏi cửa !

Tường Khao nhíu mày :

- Mày sao thiếu tự tin quá ! Chưa thuyết phục đã lo thất bai.

- Vì tao biết tính nội tao hơn mày.

- Dù khô khan đến mấy bà cũng đâu phải sắt thép. Bà rất thương cháu nội nhất định sẽ chiều theo ý mày thôi. Vả lại còn bác gái nữa chi.

Khải Yên nhăn mặt :

- Mẹ tao cũng như nội.

Tường Khao lắc đâu `:

- Bác gái là một phục nữ đầy cá tính. Là một nữ giám đốc lịch lãm giỏi giang , bác rất tiến bộ chứ k hông bảo thủ như nội đâu.

Khải Yên vẫn thấy rất mực k hó khăn.

- Nhưng nội tao là một bà mệnh phụ rất độc quyền , độc đoán.

- Mày nói nội rất quí bác Hảo mà, bác rất có uy tín.

Khải Yên gật đẫu :

- Nội và mẹ tao rất thương quí nhau. Lạ thật !

Tường Khao nói nhanh :

- Tốt chứ sao lạ !

- Đời ta luôn bị hai người phụ nữ kèm kẹp.

Tường Khao cười hì hì châm chọc.

- Bởi vậy mày mới vùng lên thoát khỏi sự kèm kẹp ra ngoài để tự do phải không ?

- Thế sao mày còn xúi tao trở về.

Tường Khao triêt lý.

- Gia đình là trên hết. Tao thèm có bà và mẹ như mày.

Khải Yên bày tỏ.

- Ra ngoài sống thoải mái. Khỏi nghe nội ... tụng lại tự do đi khắp nơi vẽ tranh.

Tường Khao hăm doa..

- Nhưng mày sẽ gặp rắc rối đấy.

- Rắc rối gì ?

- Tự dưng bỏ nhà đi. Mang tiếng cho coi.

Khải Yên cười phá lên :

- May `làm như tao là con gái không bằng.

- Mày là con bà giám đốc sẽ có người dòm ngó.

- Không ai biết tao đâu.

- Tại sao mày không ở Nhà phụ bác gái.

- Đã bảo bà nội tao k hông để yên. Tao mà có ở nhà là bugn `nổ 1 dám cưới đấy.

Tường Khao lại bày.

- Theo tao , mày nên thuyết phục bác gái. Bác nói thế nào nội cũg nghe.

Có nên thuyết phục bà Ngân Hảo ? Khải Yên phản ư"ng mạnh vấn đề này với bà Huê nhiều hơn.

Tại vì lời bà nội lkúc nào cũng rỉ rả bên tai anh. Bà làm cho Khải Yên phát hoảng và cảm thấy bỏ đi cho ổn. Dù cách giải quyết tiêu cực nhưng Khải Yên thấy thần kinh nhẹ nhàng không căng như dây đàn sắp đư"t.

- Khải Yên trả lời Tường Khao:

- Điều đó từ từ tao sẽ nói sau.

T K buông câu nhận xét :

- Thật ra mày là kẻ thích logn nhong hơn ở nhà.

- Có lẽ vậy.

- Không biết Mỹ nhân ngư có cột mày lại được không ?

- tao không thích thì không ai cột được.

- Còn thích thì không cột cũng tự nhiên ...ở nhà !

Tường Khao pha trò và cười cười.

Khải Yên còn thích lông bông , còn muốn đi rong. Vẽ là niềm đam mê của anh. Những bức tranh Khải Yên vẽ phải tự nhiên sinh đông , giàu chất liệu. Vì vậy anh phải đi ...

Khải Yên chưa có ý định dừng chân , cũng chưa muốn bị "cột chân".

Chưa tình nguyện như Tường Khoa nó đâu.

Tiếng hát trầm ấm vượt từ khung cửa sổ bên kia bay vào khung cửa sổ bên đây :

"Có người từ lâu nhớ thương biển. Ngày xưa biển xanh, không như bây giờ biển là hoang vắng. Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao , biển tràn nỗi đau. Tình em quá lớn , sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất. Giấc mơ không còn , biển xưa đã can.

Có người hẹn tôi cuối phương trời. Biển xưa lắng nghe trắng xoá nỗi niềm, biển không lên tiếng. Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao, chìm trong nỗi đau. Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái. Sóng ru não nề , hải âu không về.

Vắng em trên đời, biển thầm than khóc ngàn lần với tôi. Cùng tôi biển chết , cùng em biển tan. Ngàn năm nỗi đau hoá kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn ".

Âm điệu lời hát mượit mà vang vang khiến Đoan Mỹ càng nhớ biển.

Biển Nha Trang của Đoan Mỹ bát ngát xanh. Biển Nha Trang của Đoan Mỹ bềnh bồng nắng , biển bềng bồng sóng, bềnh bồng gió , bềnh bồng mây.

Biển của Đoan Mỹ dăng đầy dạt dào yêu thương. Không phải biển cạn , biển hoang vắng như lời anh chàng nào đó ngân nga bên kia khung cửa sổ.

Ngày nào cũng bài "Biển Cạn " Đoan Mỹ bỗng thắc mắc về anh chàng "ca sĩ" bên kia.

Anh chàng đang ôm tâm sự gì mà thấy biển cạn , biển tràn nỗi đau.

Biển cạn. Mênh mông cát. Chắc biển xấu lắm.

Không biết có ai làm thính giả ? Hay chỉ mỗi mình Đoan Mỹ.

Giọng hát truyền cảm nhưng lời ca não nề. Đoan Mỹ nghĩ anh chàng đang thất tình. Cùng cây guitar của anh, anh tra tấn tai Đoan Mỹ bằng cung nhạc dịu êm.

Anh chàng có quyền hát. Đoan Mỹ có quyên nghe hay không...

Nghe thì nhăn mặt phàn nàn. Nhưng hôm nào tiếng hát không vang lên, Đoan Mỹ thấy thiếu vắng... Tại sao ?

Đoan Mỹ hình dugn anh chàng thất tình. Giống như một gã nghệ sĩ sầu đời. NGất ngưỡng hát. Ngất ngưỡng say.

Gã sầu đời thất tình có say khôg nhỉ ? Chắc chắn có ? Đoan Mỹ thườngw thấy trong phim, trong kịch những kẻ sầu đời thường ảo não , hát ca sướt mướt và rất... xấu !

Gã thất tình xấu xí cổ quái. Mặt mếu quạo đeo. Râu ria , tóc tai bờm xờm trông dữ tợn.

Xấu trai quải đản thì đâu có giọng ca mượt mà sâu lắng như thế. Đoan Mỹ bật cười cho suy luận áu trĩ của mình. Có khi thiên tài nào cũng là ~ người xấu xí. Chàng Trương Chi có tiếng sao ngọt ngào bay bổng đã cuốn hút công chúa Mỵ Nương có khuôn mặt sần sùi ma quái chứ có điển trai đâu.

Thế là Đoan Mỹ lại tưởng tượng anh chàng ca sĩ thất tình giống anh chàng Trương Chi xấu như ma. Trương Chi đưa sáo cao vút từ bến sông bay đến cung vàng điện ngục của công chúa Mỵ Nương khiến công chúa ngẩn ngơ , chao đảo.

Còn tiếng hát của gã thất tình có làm Đoan Mỹ ngẩn ngơ, chao đảo ? Không ! Đoan Mỹ ghét Biển cạn !

Biển của Đoan Mỹ nước xanh tràn bờ. Anh chàng mất người yêu cứ hát "Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi. Cùng tôi biển chết , cùng em biển tàn. Ngàn năm nỗi đau hoá kiếp mấy ngàn , cô đơn biển cạn ".

Tâm nhớ não nề. Nhớ tiếc khôn nguôi : Đó là nỗi niềm của anh ta. Đoan Mỹ bói một quẻ đúng như thế.

Có hôm cô mở cửa sổ nhìn sang bên kia cửa sổ. Tìm gương mặt cổ quái , râu ria xồm xoàm không hiện ra ! chỉ có tiếng ca bay qua.

Một gã bí ẩn ! Bí hiểm ! Thôi mặc hắn với "Biển cạn " của hắn đi !

Hai hôm nay tiếng hát không rót qua cửa sổ nữa. Gã thất tình đã im hơi lăng tiếng. Đi rồi chăng ? Rời chổ ở rồi chăng ? Bên kia là nhà hắn hay căn gác trọ như Đoan Mỹ.

Bước chân gã thất tình tìm về biển cạn.Lang thang! Mõi mắt ngóng người bỏ đi !

... Buổi chiều Đoan Mỹ đi làm về. Sau khi tắm rửa , cô thấy vô cùng khoan khoái. Với Đoan Mỹ được tắm rửa , nghĩ ngơi là niềm vui và hạnh phúc nhất. Cho nên cô luôn tranh thủ tắm.

Lúc ở Nha Trang tắm biển là niềm đam mê và sở thích của Đoan Mỹ. Vào đây , xa biển rồi. Nhớ ơi !

Theo thói quen, Đoan Mỹ mở cửa sổ và hướng mắt nhìn sang bên kia. Căn gác đìu hiu. Khung cửa sổ im im. Chắc hẳn bên trong then đã cài.

Tự dưng câu hát vang lên trên môi : "Có người từ lâu nhớ thương biển ".

Câu này đúng với tâm trạng , nên Đoan Mỹ thuộc làu. Thật ra, Đoan Mỹ thuộc cả bài hát. Ngày nào cũng nghe tiếng vọng bên tai , không học cũng thuộc. Nếu không thuộc thì bổ nhớ có vấn đề.

Đoan Mỹ suýt bật cười cho ý nghĩ vẩn vơ của mình. Sống một mình, Đoan Mỹ cũng thèm có người trò chuyện.

Ban ngày làm việc , ngồi trogn văn phòng mải miết với hồ sơ giấy tờ , có lúc cô thèm bay ra ngoài, tự do như con chim tung cánh.

Có tiếng gõ cửa phòng, Đoan Mỹ ngạc nhiên. Bà chủ nhà tìm cô giờ này làm gi ?

Cửa không đóng. Tiếng gõ cửa của một người lịch sự ...

Giọng ngọt dịu của Đoan Mỹ cất lên :

- Xin mời vào. Dì cầm hả dì Cầm ?

Không phải dì Cầm , chủ nha `. Đoan Mỹ tròn mắt nhìn gã đàn ông vừa xuất hiện. KHai Yên.

Làm sao anh chàng biết dược chổ trọ của Đoan Mỹ ? Hôm nọ Đoan Mỹ bảo Khai Yên đưa cô đến ngược đường đằng kia và cô vờ đến canh nhà lạ hoắc. Thế mà bây giờ Khải Yên biết cô ở đây. Cứ như là anh ta theo dõi bước đi của Đoan Mỹ vậy.

Sửa soạn bộ mặt phù thuỷ chuẩn bị làm cho đã cũng đổ mồ hôi, nhưng Đoan Mỹ chưa thôi thì Khải Yên ngoa. nghễ cất giọng :

- Ngạc nhiên lắm hay sao mà mời tôi vào nhà hở gia chủ ?

Đoan Mỹ phùng má , cự nự :

- Anh làm cho tôi có cảm giác bị theo dõi.

Nụ cười trên môi , giọng Khải Yên nhẹ tênh :

- Tôi đi công việc mới về , có theo dõi cô đâu.

- Anh đi đâu ?

- Bến Tre. Có quà cho cô đây.

Vừa nói , Khải Yên vừa chìa cho Đoan Mỹ một gói giấy hao rồi thuyết minh :

- Kẹo dừa Bến Tre thơm ngon hảo hạnng.

Đoan Mỹ nhìn Khải Yên bằng ánh mắt tinh nghịch :

- Chẳng lẽ anh đang tiếp thị kẹo dừa ?

Khải Yên dí dóm đáp :

- Tie6p' thị cho mình Đoan Mỹ thôi.

Đoan Mỹ mắc cỡ nói :

- Anh nghì tôi là kẻ hảo ngọt ?

Khải Yên chăm chú nhìn Đoan Mỹ. Đôi môi hồng cánh sen có chiếc răng khểnh hề ra.

- Tôi thích nhìn chiếc miệng xinh của cô ngậ kẹo.

- Cái gì ?

Khải Yên nghe giọng mình lạ hoắc vì không nghĩ mình nói thế và bị Đoan Mỹ phản ứng ngay.

Anh làm tiếp việc diễn giải :

- Ăn kẹo , con gái sẽ nói chuyện ngọt ngào hơn. Tôi ghét chanh chua lắm.

Đoan Mỹ thoáng giận , vặn lại :

- Anh đã từng gặp những chanh chua dấm dăng nên đem kẹo trám miệng bắt tôi phải... nói ngọt như kẹo ha?

Khải Yên đưa tay gãi đầu :

- Đoan Mỹ đừng hiểu lầm thành ý của tôi. Đi Bến Tre , tôi chỉ nghĩ đến 1 mình cô thôi. Cô hãy nhận món quà ...kẹo này.

Bắt Đoan Mỹ nhận quà như mệnh lệnh vậy. Nhưng không sao. Mệnh lệnh êm ru. Đoan Mỹ nhận góio kẹo rồi mời Khải Yên ngồi ghế. Chiếc ghế duy nhất trong phòng, còn Đoan Mỹ thì ngồi xuống mép giường đối diện anh.

Ánh mắt Khải Yên đảo khắp căn phòng của Đoan Mỹ. Mặt cô nóng ran. Đoan Mỹ luôn tự hào căn gác trọ của cô là căn phòng xinh đẹp nhất , sạch sẽ nhất trẫn gian. Thế nhưng trước tia nhìn như nghiêm cứu của nhà khoa học tìm vi trùng , Đoan Mỹ thấy khắp người như bị kiến đốt.

Tia nhìn của "nhà khoa học" dừng lại bên khung cửa sổ :

- Cô đang nghe nhạc ?

- Nhạc đâu mà nghe ?

Đoan Mỹ ngây thơ đáp. Còn Khải Yên ranh mãnh đưa tay chỉ :

- Nhạc bên kia khung cửa sổ.

Khải Yên trả lời rồi tiến bên khung cửa sô , thò đầu nhìn ra bên ngoài và trở lại ghế ngồi. Giọng anh điềm tĩnh hỏi :

- Phải không ? Nhạc từ bên kia khung cửa sổ. Bài "Biển cạn" ?

Mắt Đoan Mỹ như ánh chơp" nhìn Khải Yên tròn xoe với 1 dấu hỏi lớn. Khải Yên biết Đoan Mỹ nghe bài "Biển cạn " từ bên kia. Sao anh biết ? Ôi trời ! Chẳng lẽ Khải Yên là ma ?

Con ma biết mọi thứ về Đoan Mỹ. Biết Đoan Mỹ ở đây. Biết cô vẫn thường nghe gã thất tình gào thét bản tình ca "Biển cạn ". Ôi , con ma còn biết gìw nưa ~không ?

Thấy Đoan Mỹ im re , Khải Yên lại cười hì hì , giọng tự tin :

- Tiếng hát cất lên vào wlúc này.Đúng quá chứ ?

Con ma Khải Yên càng nói , Đoan Mỹ càng run. Cô nhìn dáo dác khắp phòng và nhìn Khải Yên xem hắn có biểu hiện gì khác thường không. Lý do vì sao anh biết rõ các thứ. Đoan Mỹ đành chịu.

Ngó Khải Yên , Đoan Mỹ ra vẻ thản nhiên.

- Anh mới vừa nghe tôi hát đó thôi. "Có người từ lâu nhớ thương biển ".

Vưa nói, Đoan Mỹ vừa cất giọng thanh tao hát lên 1 câu.

Khải Yên nhếch môi cười bí hiểm :

- Cô mới vừa hát, còn ngườiw đàn ông bên khung cửa sổ hát mỗi buổi chiêu `tối.

Cứ như là thầy bói nói chuyện quá khứ đúng bon vậy. Chẳng lẽ có lần Khải Yên đến đây và đã nghe ca sĩ bên kia hát ? Đoan Mỹ suy đoán vẩn vơ. Nếu hắn cất công đến đây, thì phải vào chứ. Anh chàng có chịu đi không lại về không ? Lẽ nào nghe "ca sĩ " hát hay quá , anh ta về mất ?

Bỗng dưng Đoan Mỹ trở nên rất điềm tĩnh. Phải điềm tĩnh để tìm hiểu xem tại sao Khải Yên biết ?k

Đoan Mỹ gật đầu vẻ tán thành.

- Đúng rồi. Gã đàn ông bên kia hát "Biển cạn " mỗi tối. Tôi nghe mãi và phát thuộc. Anh có nghe phải không ?

Không đáp câu hỏi của Đoan Mỹ , Khải Yên nheo một bên mắt , nhìn cô và giờ giọng phỏng vấn :

- Cô thấy hăn" hát thế nào ?

Đoan Mỹ đan hai bàn tay vào nhau , "sửa lưng" Khải Yên :

- Nghe chứ sao thấy được.

- Ừ nghe. Nghe hắn hát thế nào ?

Đoan Mỹ hăng" giọng :

- Nói chung là hay. Tiếng ca vô cùng truyền nhiễm... Ơ truyền cảm.

Rồi Đoan Mỹ còn liến thoáng nhận đinh :

- Nếu hắn làm ca sĩ thật sự , tiếng hát sẽ vượt thời gian đó.

Ánh mắt Khải Yên sáng rỡ , như đưa" trẻ được mẹ cho quà.

- Đoan Mỹ nghĩ thế à ?

Đoan Mỹ gật đầu , tiếp tục buông câu bình phẩm :

- Hắn thất tình làm ca sĩ nghiệp dư nên hát rất truyền cảm. Thường ~ người ôm tâm sự hay trải nôĩi lòng ra giọng ca hay lắm. Sâu lắng và trong trẻo , trầm ấm lạ thường.

Chờ Đoan Mỹ nói hết lời nhận định khách quan , Khải Yên nhìn cô chằm chặp và hỏi nhanh :

- Điều gì khiến Đoan Mỹ nghĩ anh chàng bên kia thất tình ?

Đoan Mỹ lâu1 tàu đáp :

Còn gì nữa. Tối nào cũng chỉ mỗi bài "Biển cạn ". Người yêu bỏ đi rồi anh ta thấy biển xanh đã cạn , sóng ru não nề , hải âu không về. Tôi nghe rõ tâm sự của anh ta mà. "Vắng em trên đời , biển than khóc ngan lần với tôi. ". "Túm lại " , anh ta đang buồn bã , cô đơn vàw thất tình.

Khải Yên giở giọng chế nhạo Đoan Mỹ :

- Cô tưởn tượn hay quá nhỉ !

- Tôi không tưởng tượng mà nói thật. Tiếng hát của anh chàng từw cửa sổ bên kia bay sang đây nói rõ tâm sự của anh ta.

Khải Yên tò mò hỏi :

- Thế Đoan Mỹ có nhìn thấy anh chàng thất tình đó không ?

Đôi môi màu cánh sen nở nụ cười tỏ vẻ thích thú :

- Anh cũng thừa nhận là anh ta thất tình chứ ?

Khải Yên hóm hỉnh bảo :

- Có lẽ Đoan Mỹ nói đúng.

Giọng Đoan Mỹ cất lên đầy hào hứng :

- Anh biết không , tôi như nhìn thấy gã thất tình cổ quái có gương mặt dữ tợn.Đầu tóc, râu ria bờm xơm , ôm cây đàn guitar gào thét bài "Biển cạn ".

Khải Yên ré lên :

- Trời đất ơi ! Cô thấy như vậy hả ?

Đoan Mỹ cười nhe chiếc răng khểnh :

- Tôi thấy như vậy. Tôi nghĩ là cô người yêu của anh ta chui xuống biểnn, tan trong biển , nên anh ta cứ ri rả mãi bài "Biển cạn " mà không phải 1 bài nào khác.

Khải Yên nhăn mặt như cắn phải quả ớt cay :

- Đoan Mỹ thật bất công khi nghĩ hắn thất tình và xấu xí.

- Tôi đâu thể nghĩ khác hơn.

- Nếu tôi bảo hắn rất điển trai và không thất tình thì Đoan Mỹ nghĩ sao ?

- Tôi không tin.

Giọng khải yên nhẹ tênh nài nỉ :

- Hãy tin Đoan Mỹ, hắn ta...

Định nói "Hắn đang ngồi đối diện với Đoan Mỹ đây nè". Nhưng câu nói không phát ra, vì Đoan Mỹ đã chận lời anh.

- Tôi là láng giềng, tôi biết rõ hắn ta hơn anh.

Khải Yên cắc cớ hỏi :

- Thế Đoan Mỹ có gặp gỡ tiếp xúc với người đó chưa ?

- Chỉ tiếp xúc với tiếng hát thôi. Tôi chưa diện kiến người bên kia khung cửa.

Khải Yên tặc lưỡi :

- Thế mà cô bình phẩm này nọ. Trật lất!

Đoan Mỹ lại quả quyết :

- Anh ta là Trương Chi đấy !

- cô thật là ...

- Tôi nói anh ta chứ có nói anh đâu sao anh lại phàn nàn ?

- Đoan Mỹ nói anh ta cũng như nói tôi đó.

Mắt Đoan Mỹ tròn xoe :

- Thế anh là bạn của anh chàng thất tình hả ?

- Tôi là láng giềng của Đoan Mỹ.

Khải Yên buông gọn. Đoan Mỹ ré lên :

Anh đừng đùa.

Chiếu tia nhìn ấm ức thật lâu lên gương mặt thanh tú, dịu hiền của Đoan Mỹ, Khải yhên nhấn giọng :

- Thật đấy! Là láng giềng bao ngày qua mà không biết sao Đoan Mỹ ?

- Anh nói cái gì ?

Đoan Mỹ hỏi lại và nhìn khải yên đăm đắm. Môi anh nở nụ cười bí ẩn.

- Đoan Mỹ không nhận ra tôi sao ?

Đoan Mỹ cười khúc khích :

- Anh là anh chàng hoa. sĩ ở bãi biển Nha Trang, tôi đã nhận ra anh khia anh đột nhập vào văn phòng của bà giám đốc.

- Và bây giờ ?

- Bây giờ anh đanh đột nhập vào.... nhà tôi.

KHải Yên thú vị đáp :

- Bởi vì tôi biết Đoan Mỹ luôn nghe anh chàng ca sĩ láng giềng hát "Biển Cạn".

Đoan Mỹ chép miệng :

- Bị tra tấn mỗi tối, làm sao không nghe được.

Khải yên nhìn Đoan Mỹ, tinh quái bảo :

- Đoan Mỹ nghe xem có phải giọng anh chàng ca sĩ bên kia không ?

và anh thản nhiên cất giọng :

"Có người từ lâu nhớ thường biển. Ngày xưa biển xanh, không như bây giờ biển là hoang vắng. Lời tôi nhỏ bé, tiếng gió thét cao, biể tràn nỗi đau. Tình em quá lớn, sóng cũng vỡ tan, đời tôi đánh mất, giấc mơ không còn, biển xưa đã cạn.

Có người hẹ tôi cuối phường trời. Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng. đời tôi nhỏ bé trước những khát khao, chìm trong nỗi đau. Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái. Sóng ru não nề, hải âu không về.

Vắng em trên đời, biển thầm thanh khóc ngàn lần với tôi. cùng tôi biển chết , cùng em biển tan. Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn".

Đoan Mỹ nhìn sững Khải Yên. Tiếng hát từ bên kia khung cửa sổ bay sang cửa sổ bên đây.

KHông. Tiếng hát vang lên từ căn gác này. Giọng ca đó, người đó, anh chàng Khải Yên chứ không phải Trương Chi, không phải gã thất tình cổ quái, dữ tợn râu tóc bờm xờm.

Khải Yên điển trai phong trần đang hát. tiếng hát ấm mượt, Đoan Mỹ bị tra tấn mỗi đêm phải nghe. và bây giờ tiếng hát vang le6n từ chính căn phòng này. Tiếng hát ma quái....

Thật lạ lùng!

Chờ cho nỗi lạ lùng của Đoan Mỹ lắng xuống, Khải Yên khẽ cười :

- Sao? Có phải tiếng hát của anh chàng láng giềng bay sang ?

Giọng Đoan Mỹ nghiêm nghị :

- Tôi đang tự hỏi tại sao hai tiếng hát lại giống nhau ?

Khải Yên đáp tỉnh queo :

- Đơn giản thôi, vì chỉ có một người hát.

Đoan Mỹ lém lỉnh bảo:

- Chư" KHÔng phải anh bắt chước giọng hát của gã bên kia ?

- Hắn có phải là ca sĩ nỗi tiếng đâu mà tôi bắt chước.

- Chãng lẽ anh tự nhận là gã thất tình bên kia ?

- Đoan Mỹ thật bất công khi nghĩ hắn thất tình và xấu xí.

- Tôi đâu thể nghĩ khác hơn.

- Nếu tôi bảo hắn rất điển trai và không thất tình thì Đoan Mỹ nghĩ sao?

- Tôi không tin.

Giọng Khải Yên nhẹ tễnh nài nỉ:

- Hãy tin đi Đoan Mỹ, hắn ta...

Định nói "Hắn ta đang ngồi đối diện với Đoan Mỹ đây nè." Nhưng câu nói không phát ra, vì Đoan Mỹ đã chặn lời anh.

- Tôi là láng giềng, tôi biết rõ hắn ta hơn anh.

Khải Yên cắc cớ hỏi:

- Thế Đoan Mỹ có gặp gỡ tiếp xúc với người đó chưa?

Đoan Mỹ cười:

- Chỉ tiếp xúc với tiếng hát thôi. Tôi chưa diện kiến người bên kia khung cửa.

Khải Yên tặc lưỡi:

- Thế mà cô bình phẩm này nọ. Trật lất!

Đoan Mỹ lại quả quyết:

- Anh ta là Trương Chi đấy!

- Cô thật là...

- Tôi nói anh ta chứ có nói anh đâu sao anh lại phàn nàn?

- Đoan Mỹ nói anh ta cũng như như nói với tôi đó.

Mắt Đoan Mỹ tròn xoe:

- Thế anh là bạn của anh chàng thất tình hả?

- Tôi là láng giềng của Đoan Mỹ.

Khải Yên buông giọng. Đoan Mỹ ré lên:

- Anh đừng đùa.

Chiếu tia nhìn ấm ức thật lâu lên gương mặt thanh tú, dịu hiền của Đoan Mỹ, Khải Yên nhấn giọng:

- Thật đấy! Là láng giềng bao ngày qua mà không biết sao Đoan Mỹ?

- Anh nói cái gì?

Đoan Mỹ hỏi lại và nhìn Khải Yên đăm đăm. Môi anh nở nụ cười bí ẩn.

- Đoan Mỹ không nhận ra tôi sao?

Đoan Mỹ cười khúc khích:

- Anh là anh chàng họa sĩ ở bãi biển Nha Trang, tôi đã nhận ra khi anh đột nhập vào văn phòng của bà giám đốc.

- Và bây giờ?

- Bây giờ anh đang đột nhập vào... nhà tôi.

Khải Yên thú vị đáp:

- Bởi vì tôi biết Đoan Mỹ luôn nghe anh chàng ca sĩ láng giềng hát "Biển Cạn".

Đoan Mỹ chép miệng:

- Bị tra tấn mỗi tối, làm sao không nghe được.

Khải Yên nhìn Đoan Mỹ, tinh quái bảo:

- Đoan Mỹ nghe xem có phải giọng anh chàng ca sĩ bên kia không?

Và anh thản nhiên cất giọng:

"Có người từ lâu thương nhớ biển. Ngày xưa biển xanh, không như bây giờ biển là hoang vắng. Lời tôi nhỏ bé, tiếng gió thét cao, biển tràn nổi đau. Tình em quá lớn, sóng cũng vỡ tan, đời tôi đánh mất, giấc mơ không còn, biển xưa đã cạn.

xong trang 108,109,110,111

~o0õ

Có người hẹn tôi cuối phương trời. Biển xưa lắng nghe trắng xoá nỗi niềm biển không lên tiếng. Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao, chìm trong nỗi đau. Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái. Sóng ru não nề, hải âu không về.

Vắng em trên đời, biển thầm than khóc ngàn lần với tôi. Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan. Ngàn năm nỗi đau hoá kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn."

Đoan Mỹ nhìn sửng Khải Yên. Tiếng hát từ bên kia khung cửa sổ bay sang cửa sổ bên đây.

Không. Tiếng hát vang lên từ căn gác này. Giọng ca đó, người đó, anh Khải Yên chứ không phải Trương Chi, không phải gã thất tình cổ quái, dữ tợn râu tóc bờm xờm.

Khải Yên điển trai, phong trần đang hát. Tiếng hát ấm mượt, Đoan Mỹ bị tra tấn mỗi đêm phải nghe. Và bây giờ tiếng hát vang lên từ chính căn phòng này. Tiếng hát ma quái...

Thật lạ lùng!

Chờ cho nỗi lạ lùng của Đoan Mỹ lắng xuống, Khải Yên khẽ cười:

- Sao? Có phải tiếng hát của anh chàng láng giềng bay sang?

Giọng Đoan Mỹ nghiêm nghị:

- Tôi đang tự hỏi tại sao hai tiếng hát lại giống nhau?

Khải Yên đáp tỉnh queo:

- Đơn giản thôi, vì chỉ có một người hát.

Đoan Mỹ lém lỉnh bảo:

- Chứ không phải anh bắt chước giọng hát của gã bên kia?

- Hắn có phải là ca sĩ nổi tiếng đâu mà tôi bắt chước.

- Chẳng lẽ anh tự nhận là gã thất tình bên kia?

Khải Yên ra vẻ nghiêm túc đáp:

- Là gã bên kia, nhưng không phải là thất tình.

Đoan Mỹ nghiêng ngó Khải Yên, như đo lường xem anh nói có gì là sự thật.

Khải Yên tiếp tục bồi thêm với giọng tự trách:

- Tôi thật tệ. Là láng giềng bao lâu nay mà Đoan Mỹ không biết.

Đoan Mỹ vẫn còn nghi ngờ:

- Chẳng lẽ anh là kẻ bên kia thật?

- Đoan Mỹ nghe tôi hát rồi đó.

- Lời ca đâu đủ chứng minh.

- Mấy hôm nay Đoan Mỹ đâu có nghe ca, vì tôi đi Bến Tre.

- Có thể gã bên kia bị cảm nên tắt tiếng.

Đoan Mỹ vừa nói vừa mân mê gói kẹo dừa trên taỵ Khải Yên đáp lại:

- Đâu có trường hợp nào ngẫu nhiên như thế.

Đoan Mỹ lại hỏi:

- Anh tự nhiên là gã bên kia có gì là bằng chứng?

Khải Yên nheo mắt cười:

- Thì gã bên kia đang vắng nhà vì ở đang bên đây. Cửa sổ bên ấy đóng im im, Đoan Mỹ thấy không?

Đoan Mỹ nghiêng đầu nhìn Khải Yên thẩm định:

- Ngoài giọng ca giống nhau, anh chẳng có gì chứng minh.

Khải Yên chậm rãi giải bày tiếp:

- Ở Bến Tre về, tôi ghé công ty tìm Đoan Mỹ. Nhưng công ty đã tan. Tôi trở về căn gác trọ bên kia, một lúc sau nhìn từ căn gác xuống, tôi thấy Đoan Mỹ lững thững đi vào nhà bên đây và lên căn gác này. Đúng bon phải không?

Có thể Khải Yên nói thật. Hắn là gã ca sĩ thất tình bên kia. Trùng hợp lạ! Đoan Mỹ ở căn gác trọ, Khải Yên cũng ở căn gác trọ.

Gã giang hồ lãng tử ở căn gác trọ là chuyện đương nhiên. Còn Đoan Mỹ cớ gì ở căn gác trọ?

Ở bên đây, nên Đoan Mỹ nghe bài "Biển Cạn" vọng sang. Bao giờ gã thất tình đổi bài hát?

Trước thái độ im lặng của Đoan Mỹ, Khải Yên nói với vẻ hóm hỉnh:

- Tại tôi không có gương mặt cổ quái, dữ tợn, râu tóc, bờm xờm nên Đoan Mỹ không chịu nhận là gã bên kia chứ gì?

Đoan Mỹ đáp gọn hơ:

- Chắc vậy.

- Tôi đẹp trai mà sao Đoan Mỹ tưởng tượng xấu xí cổ quái vậy?

Đoan Mỹ lý giải:

- Những kẻ thất tình ngất ngưỡng nghêu ngao hát xấu xí, cổ quái chứ có ai đẹp đâu.

Khải Yên ưỡn ngực:

- Có tôi nè!

Tặng cho Khải Yên một cái hừ dài mấy ngàn thước, Đoan Mỹ chỉ trích:

- Anh không xấu hổ khi tự cho mình là điển trai sao?

Khải Yên cà rỡn:

- Sự thật mà.

- Sự thật cũng chẳng ai khoe.

- Tại Đoan Mỹ không chịu thấy, nên tôi phải khoe.

- Anh thật là...

Đoan Mỹ chưa nói hết lời, Khải Yên đã chặn lại bằng câu hỏi:

- Mà Đoan Mỹ thấy tôi khoe có đúng không?

- Cho dù đúng thì điều đó cũng không quan trọng.

Nói rồi, Đoan Mỹ bốc gói kẹo dừa lấy mấy viên đưa cho Khải Yên:

- Anh ăn kẹo cho ngọt giọng đi.

Khải Yên khôi hài:

- Đoan Mỹ sợ tôi cất giọng giấm chua sao bắt tôi ăn kẹo ngọt?

- Biết đâu vì tôi chẳng chịu khen anh điển trai nè!

Khải Yên vờ nhăn mặt:

- Điển trai mà Đoan Mỹ biến tôi thành Trương Chi, tôi đâu có chịu.

Đoan Mỹ cười khúc khích:

- Nhiều người khen anh cũng đủ rồi.

- Tôi cần Đoan Mỹ khen.

- Tôi khen đâu có quan trọng.

- Quan trọng chứ.

- Quan trọng là điều đang thắc mắc đây.

Giọng Khải Yên vang lên dõng dạc:

- Đoan Mỹ thắc mắc điều gì, tôi xin giải đáp.

- Tôi không hiểu tại sao anh lại thuê căn gác trọ để ở?

- Tôi là kẻ không nhà, cũng như Đoan Mỹ thôi.

- Tôi có lý do.

- Đoan Mỹ muốn biết lý do hả? Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo, tôi kể cho nghe.

Đoan Mỹ khoá cửa phòng và đi dạo cùng Khải Yên.

Nắng hoàng hôn đã tắt. Trời nhập nhoạng tối, màu tím đang phủ giăng phía chân trời xa.

Hai người cùng nhẹ bước đi bên nhau. Như đôi tình nhân thắm thiết. Khải Yên mỉm cười với ý nghĩ tinh quái đó.

Nhưng anh lại nói:

- Giá như lúc ở Nha Trang, gặp lại cô, chúng ta đã tản bộ đi dạo thế này.

Đoan Mỹ cười thật hiền:

- Bây giờ gặp lại cũng đi dạo đây này.

- Ở Nha Trang đi dạo biển.

Đoan Mỹ châm chích:

- Biển cạn rồi.

Khải Yên rộng miệng cười sảng khoái:

- Cô nhờ "Biển cạn" hả?

Đoan Mỹ phụng phịu:

- "Biển cạn" của anh làm cho tôi phát tức lên chứ nhớ gì!

- Sao tức?

- Biển Nha Trang xanh biếc đầy dáng, sóng tràn gió lộng, thế mà anh bảo biển cạn

chỉ vì người ấy biến mất khỏi đời anh. Anh thất tình chứ đâu phải ai cũng thất tình.

Nghe Đoan Mỹ tuông một tràng dài, Khải Yên đột ngột dừng lại nhìn cô:

- Cô suy diễn trật lất. Tôi có thất tình đâu.

Đoan Mỹ bĩu môi:

- Không thất tình mà lúc nào anh cũng gào thét "Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi. Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan... "

Khải Yên phân bua:

- To6i hát nguyên bài "Biển Cạn" mà.

- Nguyên bài cũng là nỗi đau thất tình.

- Không phải thất tình đâu.

- Không thất tình mà anh mê bài "Biểm Cạn".

Khải Yên lý giải thật đơn giản:

- Tại bài hát viết về biển mà tôi gặp Mỹ ngoài biển, nên cứ thích hát... Nếu Đoan Mỹ không thích "Biển cạn" thì tôi sẽ hát bài khác cho Đoan Mỹ nghe nhé?

- Bây giờ đang đi mà!

- Khi nào trở về căn gác trọ, tôi sẽ hát cho Đoan Mỹ nghe nhé.

- Bài gì?

- Bí mật

~~~o0õ~~

Và Khải Yên dám bảo bí mật không tiết lộ tên bài hát với Đoan Mỹ.

Tản bộ một lúc, Khải Yên rủ Đoan Mỹ ghé vào một quán cà phê ven bờ sông lộng gió.

Khải Yên gọi cà phê đen cho anh rồ bảo Đoan Mỹ:

- Thêm chút sữa nhé, Đoan Mỹ.

- Cho ngọt....

Đoan Mỹ tiếp lời anh với giọng liếng thoắng. Rồi thêm:

- Tôi biết anh định nói thế.

Trời rải những dải kim cương sáng lấp lánh còn thua ánh mắt sáng lấp lánh của Khải Yên.

Giọng anh hớn hở reo to:

- Ôi, tuyệt quá. Đoan Mỳ biết cả điều tôi muốn nói.

Đoan Mỳ nghiêng đầu nhìn Khải Yên tỉnh bơ:

- Có gì bí mật đâu mà không biết.

Khải Yên rối rích bỏ sung thêm.

- Tôi muối nói là Đoan Mỹ đã hiểu được ý tôi. Điều đó cho tôi sugn sướng. Đâu phải ai cũng hiểu được mình đâu. Phải là tri âm tri kỷ.

Đoan Mỹ chớp chớp mắt:

- Anh nói tôi là tri âm tri kỷ của anh ?

đdúng vậy1

Đoan Mỹ lém lỉnh pha trò:

- Tức là giống Bá Nha và Tư? Kỳ vậy. Nhưng sao tôi không cảm được lời ca, tiếng đàn của anh.

Khải Yên giải thích thật suôn sẻ:

- Bở vì tôi ca chưa đúgn tâm su8. cu/a mình. Tôi ca bài khác, Đoan Mỹ sẽ cảm được ngay.

Hai ly cà phê một đen, một sữa được mang ra.

Khải Yên cười vì câu nói rất đạt của mình. Anh khuấy ly cà phê đen và đẩy ly cà phê sữa cho Đoan Mỹ.

- Uống đi! Ngọt rồi mới nói. Bởi vì tôi biết cô sẽ nói gì.

Đừng tưởng như thể là hiểu ý Đoan Mỹ, là tri âm tri kỷ của cô.

Đoan Mỹ hớp ngụm cà phê sữa rồi nói nhanh:

- Anh có đổi bài hát cũng "Biển cạn" hai nữa mà thôi.

Khải Yên bình thản:

- Chừng nào nghe Đoan Mỹ sẽ biết.

Tức là Đoan Mỹ sẽ tiếp tục nghe Khải Yên hát những bài hát khác. Đoan Mỹ hướng mắt nhìn ra hồ như có tiếng hát.

Khải Yên bỗng cất tiếng nói:

đdoan Mỹ có biết vì sao t^i bỏ mà ra đi không ?

Đoan Mỹ cười khúc khích:

- Anh là đàn ông con trai mà bỏ nhà cái gì ? Phải nói là không thích sống với gia đình.

- Bây giờ tôi mới thấy cô hay bắt bẻ.

Đoan Mỹ chẳng nói gì trước nhận xét của Khải Yên.

Giọng anh đều đều vang lên:

đdoan Mỹ có nghĩ một gã đàn ông thích lang bạt tự do như tôi mà bị bà nội ép cưới vợ, một cô gái bà đã chọn từ kiếp trước.

Đoan Mỹ hỏi lại:

- Nội anh phong kiến lắm à ?

- Giống như mấy bà án, bà phủ ngày xưa.

- Cô gái mà chọn cho anh hẳn là con nhà quyền quý, cao sang. Sao anh không chịu ?

Khải Yên phẩy tay:

- Tình Yêu, hôn nhân của tôi phải do tôi quyết định.

- Bà nội anh không chịu phải không ?

- Bởi thế mới xugn đột, tôi phải bỏ đi ra sống bên ngoài để không bị chì chết.

Khải Yên bộc lộ rồi kể tiếp:

- Còn mẹ tôi thì mong tôi điều hành công ty giúp ba. Ôi trời! Tôi có phải là một viên chức mẫn cán chịu ngồi yên một chỗ đâu.

Đoan Mỹ kết luận bằng một câu hỏi :

- Vậy đi lang bạt là sở thích và cá tính của anh ?

- Cô đừng cho tôi là con cháu bất hiếu nghe. Chẳng qua tôi không muốn bị xiềng xích, trói buộc.

Đoan Mỹ lườm Khải Yên:

- Sống chung với gia đình mà anh cho là xiềng xích, trói buộc ư ?

Khải Yên phân trần:

- Nếu nội và mẹ để yên cho tôi thì tôi đâu cảm thấy như thế.

Đoan Mỹ lẩm bẩm:

- Một sự trói buộc bằng xiềng xích êm ái mà anh còn than!

- Sống mà bắt phải thế này, thế nọ làm sao tôi chịu được. Lại còn đem các thứ có sẵn đặt cho tôi nữa chứ.

- Có sẵn anh không chịu à ?

Khải Yên quả quyết:

- Tôi thích tự đi tìm. Có vậy mới khẳng định được mình.

Đoan Mỹ bông đùa:

- Nhiều người thích có sẵn mọi thứ, còn anh lại chê.

đdoan Mỹ nói giống thằng bạn tôi ghệ Nó bảo có sẵn mà không biết hưởng. Tôi sẵn sàng nhường cái có sẵn đó cho người khác.

- Của ai nấy hưởng, anh nhường chẳng ai nhận đâu.

- Tôi không đám hưởng cái có sẵn nên phải bỏ đi tìm căn gác trọ Ở nè. Ôi, cũng may nhờ đó mà là láng giềng của cô.

Đoan Mỹ thắc mắc:

- Gia đình anh không tìm kiếm anh sao ?

Khải Yên pha trò:

- Tôi có phải là đứa con nít đâu mà bà nội và mẹ sợ đi lạc ?

- Không sợ anh đi lạc mà tìm anh về thi hành quyết định tối ca của nội.

Khái Yên thản nhiên:

- Cả nhà bie6't tôi không thi hành quyết định tối cao nên cũng chẳng tìm.

Rồi anh Khoe với Đoan Mỹ:

- Nhờ thế, tôi mới trốn thoát.

Đoan Mỹ bổng tò mò:

- Thế cô ấy là người như thế nào mà anh phải trốn chạy ?

Khải Yên đáp một cách tế nhị :

- Nếu tôi nói ra, Đoan Mỹ sẽ cho là tôi nói xấu cô ta.

- Tôi nghĩ, một cô gái mà nội anh đà chọn, chắc chắn không phải xoàng. Cô ấy rất phù hợp với bà già phong kiến quyền uy như nội anh, hẳn là đặc biệt lắm.

Khải Yên phàn nàn :

- Nội tôi cũng chưa hẳn đã biết rõ Nhật Lam đâu. Sở dĩ bà ép tôi chỉ vì lời hứa từ kiếp trước với họ.

Đoan Mỹ không nén nỗi được cười và suýt bị sặc vì vừa hớp ngụm cà phê sữa >

- Anh noi nghe giống chuyện huyền thoại quá. Thời buổi này mà còn có chuyện tảo hôn. Lại còn bà nội chứ không phải mẹ anh. Thật ly kỳ đây!

- Tôi biết cô sẽ cười và cho đây là chuyện cổ tích.

- Chứ còn gì nữa!

- Bở vậy tôi đâu có sống trong truyện cổ tích.

Đoan Mỳ nhìn Khải Yên nghiêm túc hỏi:

- Anh định trốn tránh đến bao giờ đây ?

Khải Yên đáp với vẻ mong muốn:

đdến khi nào nội tôi không đề cập đến nữa.

- Tôi ngih~ bà nội anh đề cập mãi đó.

Đoan Mỹ khẳng định rồi xúi Khải Yên:

- Tôi nghĩ, anh nên đồng ý cô gái đó đi. Bà nội anh chấm là khỏi chê.

- Tôi vẫn chê.

- Anh quá kén chọn.

Mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú của Đoan Mỹ, Khải Yên ôn tồn bảo:

- Tôi không kén chọn mà chỉ tìm đúng một nữa của mình.

- Anh cho là cô Nhật Lam không phải một nửa của anh sao?

Khải Yên lắc đầu mấy cái liên tục:

- Không phải.

Rồi anh hóm hỉnh nói với Đoan Mỹ:

- Phải chi Đoan Mỹ là đàn ông, tôi sẽ giới thiệu Nhật Lam cho cô.

Đoan Mỹ phản ứng:

- Hừ! Anh chê mà giới thiệu cho tôi.

- Biết đâu không pha/i một nửa của tôi mà là của cô.

Đoan Mỹ cất giọng hài hước:

- Tiếc cho anh là tôi chưa chuyển đổi giới tính. Thôi, của anh thì anh cứ nhận đi, đừng sang nhượng nữa.

Khải Yên buông chuỗi cười. Anh thấy thú vị khi ở cạnh Đoan Mỹ. Cô không phải là cô gái khô khan, tẻ nhạt, cũng chẳng kiểu cách, kiêu kỳ mà rất vui vẻ liếng thoắng, hay pha trò.

Khải Yên không thích những cô gái kênh kiệu hay khoác vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, khó gần gũi, thân thiện. Đoan Mỹ gợi cho anh cảm giác dễ chịu. Tưởng chừng như anh và Đoan Mỳ quen từ muôn kiếp nào rồi.

Giữa hai người không có những khoảng cách nào cả. Sự gặp gỡ bất ngờ ở biển Nha Trang thật diệu kỳ. Đoan Mỹ xuất hiện đê? Khải Yên hoàn thành bức tranh vẽ.

Đoan Mỹ đi vào tranh và bước ra từ tranh. cô có phải là Giáng Kiều của chàng Tú Uyên ?

Điều Khải Ye6n mong mỏi thiết tha là Đoan Mỹ đừng biến mất. Giữa phố xá thênh thanhg, nhộn nhịp này mà Đoan Mỹ biến mất, Khải Yên sẽ khôgn biết tìm cô nơi đâu.

Nhìn đăm đắm vào mắt Đaon Mỹ, Khải Yên khẩn khoản:

đdùa thôi. Đaon Mỳ đừng chuyển đổi giới tính nhé.

- Tôi chuyển đổi có ảnh hưởng đến anh đâu.

đdoan Mỹ mà chuyển đổi giới tính, tôi sẽ đau khổ một thời.

- Tại sao ?

- Tôi chỉ muốn Đoan Mỹ mãi mãi là cô gái diệu kỳ. Cô gái đã một lần xuất hiện ở bãi biển Nha Trang, gợi cho tôi nguồn cảm hứng dạt dào.

Đoan Mỹ mỉm cười :

- Anh nói giống như nhà văn vậy.

Khải Yên phân bua:

- Tôi nói thật lòng, chẳng văn hoa đâu.

Rồi anh tiếp tục với giọng hồ hởi:

- Cảm ơn ông trời đã xếp đặt cho Đoan Mỹ làm láng giềng của tôi.

- Láng giềng dễ va chạm lắm.

- Va chạm cũng xí xóa vì láng giềng tối lửa tắt đen` có nhau mà.

Đoan Mỹ pha trò:

- Vậy khi nào nhà anh tắt đèn, sang tôi cho mồi lửa nhé!

Khải Yên ranh mãnh đáp lại:

đdoan Mỹ đa6u có hút thuốc mà có diêm quẹt.

- Tôi bật bếp ga.

Khải Yên cười ngất rồi châm chọc Đoan Mỹ :

- Tôi tắt đèn thì không sao, lo Đoan Mỹ kià, tắt đèn sẽ sợ ma.

Đoan Mỹ vênh mặt lên, đáp lời Khải Yên:

- Quỷ, tôi còn không sợ, huống gì ma.

Rồi cô thòng thêm câu hỏi:

- Anh quên tôi là ai sao?

Đúng là Khải Ye6n chưa biết nhiều về Đoan Mỹ. Cô là ai, tại sao cô xuất hiện ơ? Nha Trang rồi lại hiện ra giữa công ty hàng trang trí Ngân Ha>o và bây giờ lại là người láng giềng cũng ở trọ giống Khải Yên. Cô gái bí ẩn....

Khải Yên vọt miệng hỏi lại:

- Là ai ?

- Là phù thủy.

Rồi Đoan Mỹ cười, giải tih'ch thêm:

- Phù thủy không thèm sợ quỷ ma.

- Tôi không thích Đoan Mỹ là phù thủy đâu.

- Anh không thích cũng không được. Lỡ rồi.

Cứ làm như mình là phù thủy thật vậy. Khải Yên đưa mắt nhìn Đoan Mỹ lom lom.

Cô gái mỹ miều thế này mà cứ đòi làm phù thuỷ.

Khải Yên tưởng tượng trước mắt là nụ cười phù thuỷ gớm ghiếc, anh phát hoảng. Là họa sĩ anh luôn tìm cái đẹp, tại cái đẹp.

~~~o0õ~~

- Mẹ đừng nói với nội là con ghé công ty nghe.

Bà Ngân Hảo nhướng mắt nhìn con trai:

- Con không về thăm nội sao ?

Khải Yên phàn nàn:

- Về nhà nghe nội lằng nhằng hoài, con chịu không thấu.

Bà Ngân Hảo nhẹ giọng phân tích với Khải Yên:

- Người già hay nói nhiều, con phải thông cảm với nội. Sao mẹ với Vân Thuyên chịu được mà con thì 0?

Khải YÊn xoay chiếc ghế đang ngồi đối diện với bà Ngân Hảo:

- Mẹ suốt ngày ở công ty có bị nghe nội nói gì đâu. Con đây mới bị nội chiếu cố.

- Nội nói phải có người nghe chứ.

- Phải chi nội nói chuyện bình thường, con sẽ ngồi nghe như con chiên ngoan đạo. Đằng này....

- Sao?

Khải Yên hỏi lại bà Ngân Hảo:

- Thế mẹ không nghe nội nói gì với con sao ? Suốt ngày nội cứ lải nhải ca tụng Nhật Lam, bắt con phảu cưới. Con muốn phát khùng.

Bà Ngân Hảo ra chiều dễ dãi:

- Con không chịu thì thôi.

Mặt Khải Yên nhăn như bị đau răng:

- Nhưng nội đâu có để yên cho con. Hay là mẹ nói với nội đi. Bảo nội chấm dứt chuyện đó đi.

Bà Ngân Hảo cười ôn hoà:

- Con về mà nói với nội.

Khải Yên trịnh trọng tuyên bố:

- Con chỉ về khi nào nội 0 đề cập đến chuyện đó nữa.

Thật là bướng bỉnh. Bà Ngân Hảo không soa thuyết phục đc Khải Yên trở về nhà, khi mà Khải Yên thản nhiên nói với bà:

- Con ở bên ngoài, mẹ đừng sợ cond di lạc hay mất tích. Con chỉ đi lánh nạn.

Chợt nhớ, bà Ngân Hảo hỏi:

- Sao hôm nọ ghé công ty chưa gặp mẹ đã bỏ đi r^`i ? Con xẹt đến định chọc giận mẹ đấy hả ?

đdâu có. Con ghé thăm mẹ.

Bà Ngân Hảo vẫn thắc mắc:

- Thăm sao chưa gặp mẹ đã biến mất rồi?

KHải Yên gãi đầu cười cười:

- Con có việc vội phải đi.

- Cứ như là con lật đật vậy. Thấy đó rồi biến đó.

Khải Yên buông câu thăm dò :

- Thế ai thấy con đến đây hả mẹ ?

- Cả công ty đề tha6'y.

- Con chỉ vào văn phòng của mẹ làm sao cả công ty đều thấy ?

- Bác bảov dệ thấy.

- Lúc đó mẹ biến đâu mất vậy?

Bà Ngân Hảo lừ mắt trách Khải Yên:

- Biến đâu à ? Mẹ có cả khối công việc cần giải quyết. Tại sao con không về công ty giúp mẹ lại nhởn nhơ đi chơi ?

Khải Yên thanh minh:

- Con có đi chơi đâu mẹ. Con vẫn làm công việc của con đó chứ.

Bà Ngân Hảo phàn nàn:

- Làm gì ? Vẽ mấy bức tranh của con đó hả ?

- Vẻ tranh cũng là lao động nghệ thuật vậy mẹ.

Khải Yên còn định kể thêm cho bà Ngân Hảo nghe việc anh vẽ hoa văn cho công ty dệt Tường Khoa. Lúc ca hứng, anh còn nhận làm hoa. sẽ thiết kế mỹ thuật hco vài công ty.

Nhưng thôi. Nói ra điều đó, bà Ngân Hảo sẽ nổi trận lôi đình la Khải Yên ngaỵ Công ty nhà thì không làm, lại làm cho người khác.

Thật ra Khải Yên thích sống tự do và làm theo ngẫu hứng. Nếu ở công ty, làm đúng theo giờ giấc, Khải Yên phát khùng nổi loạn mất. Anh không chịu được sự gò bó, tù túng.

Bà Ngân Hảo chép miệng:

- Con lao động nghệ thuật chẳng biết có ích lợi cho ai đây.

Khải Yên thích thú khoe:

- Cũng có người thích tranh con vẽ chứ mẹ.

- Thế con vè được bao nhiêu tranh rồi ? Ai thích tranh con đâu ?

Bà Ngân Hảo hỏi, nhưng không đợi KHải Yên trả lo8`i, bà bổ sung thêm:

- Có nhiều ng` ham vẽ, thích làm hoa. sĩ, nhưng cả đời không vẽ đc 1 bức tranh nào cả. Dù là vẻ đơn giản chỉ là 1 con gà.

Khải Yên buông lời nhật xét:

- Hoặc là họ bất tài, hoại là họ không tìm được cảm hứng.

Bà Ngân Hảo nhại lại con trai:

- Còn con có tài, có cảm hứng hả ?

Khải YÊn gật đầu:

- Con có cả nguồn cảm hứng mẹ à.

- Cảm hứng vẽ tranh cổ động chứ gì ?

Khải Yên nhăn mặt:

- Mẹ kỳ ghê! Mẹ đã đồng ý để con học mỹ thuật giờ lại chế nhạo con.

BÀ Ngân Hoa? khẳng khái:

- Mẹ có đồng ý đâu. Tại con thích thì mẹ chiều thôi.

- Mẹ cứ để con sống theo ý con.

- sống theo ý con, nên con cư" đi đâu thì đi, cód dến xỉa đến gia đình đâu.

Nghe bà Ngân Hảo phàn nàn, Khải Yên cười cầu hoà:

- Mẹ cứ xem như con đi làm ăn xa gia đình vậy.

- Con nói thế mà nghe được à ? Con trai gì động tới thì bỏ nhà ra đi. Mai mốt giận vợ con chắc con cũng bỏ đi như vậy hả ?

KHải Yên cười ngất:

- Không có giận vợ con đâu mẹ Ơi. Tại nội ép buộc, con mới ra đi để phản đối nội đó.

Bà Ngân Hảo than phiền:

- Khổ ghê! Nhà chỉ có con là đàn ông mà cũng như không.

Khải Yên nhíu mày cà rỡn:

- Mẹ đ`ng than. Con là đàn ông, chẳng làm nên tích sự gì. Ba người phụ nừ nhà mình đủ làm nên xã hội.

- Cái thằng!

- Mẹ cần gì, nhỏ Vân Thuyên cũng thay thế con đc vậy.

Bà Ngân Hảo giơ ngón tay lên dọa Khải Yên:

- Nội mà nghe con nói htế sẽ cho con một trận dod'. Vân Thuyên là gái, không thể con nối dõi tông đ`gn đc đâu.

Khải Yên rụt vai:

- Nội với mẹ lo chuyên chi cho thêm mệt.

Bà Ngân Hảo nghiêm giọng:

- Chuyện quan trọng mà không lo.

Khải Yên cười hì hì ;

- Với con, mọi chuyện đều rất bình thường, chẳng có gì quan trọng.

Bà Ngân Hảo thấy giận Khải Yên, bà đã đoan với bao việc của công ty, còn Khải Yên thì cứ bình chân như vậy , cứ như là chuyện của ai chẳng dính dáng dì đến.

Giọng bà nghiêm lạnh trách cứ Khải Yên :

- Không có gì quan trọng nên con bỏ nhà, bỏ ông bà, cha mẹ ra đi phải 0?

- Mẹ cứ đem chuyện đó nói hoài.

- Với con chỉ có mỗi chuyện đó thôi.

Khải Yên nháy mắt với bà Ngân Hảo:

- Có chuyện khác nữa chứ mẹ.

Bà Ngân Hảo giục Khải Yên:

- Chuyện gì con nói đi1

Khải Yên phì cười:

- Chẳng có gì đâu. Con chỉ thắc mắc là mẹ tìm cô thư ký ở đâur a mà tuyệt quá.

Bà Ngân Hảo trố mắt:

- Mẹ có tìm đâu. Chị Liên Chi con dì Trúc đó, con quên rồi sao ?

Ôi trời! Khải Yên nói nhầm, anh muốn nhắc đến Đoan Mỹ mà bảo là thư ký của bà Ngân Hảo. thư ký là chị họ của Khải Yên, có bà chị họ phụ với mẹ anh đã yên tâm lắm.

Thế mà có lúc chị Liên Chi còn mè nheo với Khải Yên:

- Chị làm thư ký cho công ty là vì dì Ngân Hảo chứ không pha/i vì em nghe Khải Yên.

Khải Yên cười nhẹ tênh:

- Vì ai cũng đc, miễn công ty có ng` nhà gánh vác phụ mẹ em là tốt. Em tha hồ....

đdi hoang!

Chị Liên Chi tiếp lời KỴ Anh chàng cự nự:

- Em đi lang thang làm nghệ thuật chứ không did hoang như chị nói đâu.

Chị Liên Chi phê phán:

- Nhân danh nghệ thuật rồi bỏ công ty.

- Có mẹ em và chị gánh vác.

- Hứ1 Chị chỉ phụ 1 thời gian thôi.

- Tại sao ? Em nghĩ là chị phụ với mẹ em suốt đời.

- Còn lâu! Chị chỉ phụ cho đến khi chị lấy chồng.

Khải Yên cắc cớ hỏi lại bà chị họ:

- Bộ lấy chồng rồi hcị 0 làm thư ký đc hả ?

Chị Liên Chi dõng dạc:

- Có chồng thì phải lo cho chồng con. Đó là htiên chức cao qý của ng` phụ nữ.

- HÌ, hì1 Anh chàng tốt số nào n ghe chị nói, chắc cũng mừng lắm. Thôi đc chừng nào ng` ta rước cih., mẹ em tuyểu cô thư ký khác.

- Cái thằng!

Chớt nhớ đến chị LC, Khải Yên mỉm cười hỏi:

- Chị LC đâu mẹ?

Bà Nh liếc con trai, đáp:

- Ở văn phòng thư ký chư" đâu. Coi bộ con bỏ đi rồi không còn biết gì về công ty nữa.

Biết chứ mẹ! Khải Yên biết công ty có cô Đaon Mỹ - nhân viên giao dịch nhiệt tình, năng nổi. Có lẽ bà Ngân Hảo rất quý Đoan Mỳ

Khải Yên sẽ 0 hỏi gì về Đoan Mỹ. Anh không muốn bà Ngân Hảo biết anh quen với Đoan Mỹ. Khải Yên cũng 0 muốn Đoan Mỹ biết anh là con của bà giám đốc công ty hành trang trí.

Khai Yên vẫn giừ thế giới riêng mình, nhưng anh vẫn khám phá thế giới của Đoan Mỹ.

Có tiếng gõ cửa phòng. Ôi, thần giao cách cảm thế nào mà Đoan Mỹ xuất hiện. Trông cô duyên dáng trong bộ trang phục công sở, váy tím than áo khoác cùng màu.

- Thưa bà giám đốc, chúng ta....

Đoan Mỹ vội ngưng bặt và khựng lại khi nhìn thấy Khải Yên.

Khải Yên chào cô bằng cái nháy mắt tinh nghịch rồi đứng bật giậy, hướng sang bà Ngân Hảo, điềm nhiên nói:

- Chào bà giám đốc. Bà đang bận, có dịp chúng ta sẽ bàn tiếp.

Nhanh như cơn lốc, Khải Yên bay ra khỏi văn phòng. Bà Ngân Hảo chỉ còn biết tròn mát nhìn theo.

~~~o0õ~~

Tiếng hát từ bên kia khung cửa sổ bay sang bênd dây khung cửa sổ vào phòng và....lọt vào tai Đoan Mỹ.

Lần này không phải "Biển cạn" bị chỉ trích mà là một bài ca mới lạ.

"Mưa trên phố ngày xưa , lời yêu thương thì thầm trong mưa. Sao mưa phố chiều nay đôi tình nhân ấy không còn qua đây. Nghe mưa về nhớ thêm. Nhớ ngày tháng ấm êm, nghe em về bước chân khi trời mưa.

Đôi khi muốn ngủ quên vì quanh ta tình trầm bao lạ Cây trút lá chiều mưa như buồn như khóc như sầu, như thương. Em nhớ gì hỡi em , ta trong lòng khó quên xua tan mọi nỗi... đau, như mây ngàn gió qua mong êm đềm sớm mai.

Lời tình yêu sâu lắng, ngày thôi mưa trong nắng, ngày tình yêu sẽ không bao giờ rời xa ngày đẹp tươi em đến, nụ cười trong khoé mắt là bàn tay êm ái vuốt ve ngày xưa. Lời tình yêu sâu lắng , ngày thôi mưa trong nắng. Từng nụ hôn xoá đi bao ngày chờ mong để đêm về tình ta thôi cô đơn, để mưa buồn ngàn năm thôi rơi để ai về tình như sóng khơi... mãi con`".

Giọng hát ngọt ngào như... kẹo dừa Bến Trẹ Khải Yên đã tặng Đoan Mỹ.

Hết "Biển cạn" đến "Mưa". Khải Yên kiếm đâu ra hiện tượng thiên nhiên ướt át, dạt dào trong các bài hát như thế?

Mưa lất phất. Mưa baỵ Hàng ca6y trút lá. Dễ chịu. Dễ thương hơn biển cạn khô cằn nhiều.

Tiếng hát chấm dứt thì năm phút sau "ca sĩ" xuất hiện trước căn gác trọ của Đoan Mỹ.

Mắt Khải Yên nhìn Đoan Mỹ nồng nàn, giọng trách nhưng nhẹ tênh.

đdoan Mỹ chắc bao giờ quá bộ sang căn gác trọ của tôi.

Đoan Mỹ tròn mắt:

- Ghé làm gì?

- Nghe tôi ca.

đdoan Mỳ chẳng ghé qua bên ấy thì tiếng ca của anh cũng bay sang bên đây rồi.

Rồi cô tinh nghịch bảo:

- Nhiều khi qua dod^'i diện ca sĩ ngượng ngùng hát không hay đâu.

- Thấy thính giả ngồi đối diện nghe, ca sĩ mới dốc lòng hát hay chứ.

- Hễ anh hát đúng bài bản bản, đúng tâm sự của anh thì hay hà.

Khải Yên cắc cớ hỏi lại:

đdoan Mỹ thấy bài "Mưa buồn" có giống tâm sự của tôi không?

Đoan Mỹ ý nhị đáp:

- Tâm sự cu/a anh làm sao Đoan Mỹ biết đc.

- Lần này, Đaon Mỹ đ`ng bảo tôi thất tình nữa nghe.

Đoan Mỹ cười khúc khíc buông lời nhận xét:

- Lần này anh đang nói lời thì tầm trong mưa. Nghiã là anh đang... yêu....

Dù không nhớ nội dung bài hát "Mưa buồn", nhưng Đoan Mỹ vẫn phát biểu đại. 0 ngờ Khải Yên gật đầu:

- Nhận xét chí lý. Ít ra lần này không ảm đạm như khi Đaon Mỹ nói tôi thất tình.

Đoan Mỹ ngây thơ hỏi:

- Anh sợ thất tình lắm hả ?

- Thất tình ai mà không sợ. Cô cũng vậy nữa kìa.

- Tôi chu8a thất tình làm sao biết có sợ không.

Đoan Mỹ thanh minh một cách vụng về. Khải Yên ra vẻ nghiêm túc:

- Cám ơn trời đất, tôi và Đoan Mỹ đe6`u không bị thất tình.

Rồi anh nhấn mạnh:

- Mãi mài khÔng chứ Đoan Mỹ ? Đừng nói chưa nghe.

- Mỹ thấy không, chưa gì cũng vậy.

- Khác chứ.

Khải Yên cười với vẻ thích thú:

- Tôi không thất tình mà đang nói lời thì thầm như Đoan Mỹ đã nhận định.

- Anh thay đổi xoành xoạch. Đã thất tình, giờ lại bắt đầu.

Khải Yên khẳng định:

- Với tôi tất cả đều bắt đầu.

Khải Ye6n bắt đầu điều gì, Đoan Mỹ chẳng quan tâm. Cô cỉ hỏi Khải Yên điều thắc mắc khi bất chợt nhớ đến.

- Hôm nọ gặp anh ở công ty, tôi chưa kịp chào sao anh đã biến mất?

- Tôi biến vì oc' việc.

- Chứ 0 phải bị bà giám đốc đuổi và thấy tôi anh vội bỏ chạy.

Nheo một bên mắt, Khải Yên nhìn Đoan Mỹ ranh mãnh:

đdoan Mỹ đâu phải là mụ phù thủy mà tôi sợ phải bỏ chạy ?

Đoan Mỹ đế vô liền:

- Tôi chính là mụ phù thủy.

Ánh mắt như đèn pha của KHải Yên chiếu vào mặt Đoan Mỹ sáng lung linh.

đdoan Mỹ là phù thủy đẹp nhất trong tất cả các mụ phù thủy trên thế gian.

- Tưởng tôi nhận lời khen cu/a anh à ?

đdoan Mỹ nhận đi.

- Sau lời khen là một yêu cầu kèm theo phải không ?

- Tôi không có ý đó đâu.

- Chứ anh có ý gì?

- Ý tôi là muốn biết vì sao Đoan Mỹ làm việc trong công ty sản xuất hàng trang trí Ngân Hảo ?

Đoan Mỹ đáp thật đơn giản:

đdể có công việc làm sinh sống cũng như anh vậy.

Khải Yên kêu lên:

- Tôi khác!

Đoan Mỹ hỏi dồn:

- Thế anh vào công ty làm gì ? Tôi tưởng anh cũng đang làm việc với bà giám đốc, hợp đồng đặt hàng hay về thiết kế mầu mã.

Đoan Mỹ nghĩ là Khải Yên là nhân viên của công tỵ Cũng hay1

Anh gật nhẹ đầu xát nhận:

- Tôi vẽ mẫu mã.

Đoan Mỹ bình phẩm một cách vô tư:

- Nghề họa sĩ của anh cũng đc lă"m việc nhỉ.

Khải Yên vờ hỏi:

- Làm việc gì đâu?

- Ngoài vẽ tranh ra, anh làm khối việc cho các công tỵ Anh bảo vè hoa văn và thiết kế mỹ thuật nữa phải không?

- Thì làm để kiếm sống mà.

- Anh bảo anh bỏ nhà ra đi thì phải cực.

- Cũng giống như Đoan Mỹ vậy.

đdoan Mỹ khác.

Cả 2 cùng bật cười trước những câu đối đáp giống y như sau.

KHải Yên trở nên thân mật hơn nữa. Anh ngọt giọng bảo Đoan Mỹ:

- Khi nào có dịp, Đoan Mỹ sang phòng anh cho xem cái này.

- Xem cái gì ? Anh phải mang sang đây cho Đoan Mỹ.

KHải Yên cười bằng mắt:

- Xem Đoan Mỹ!

Mắt Đoan Mỹ mở tron` xoe:

- Anh đùa chắc? Đoan Mỹ ở đây bộ biến thành ma sao ở bên căn gác trọ của anh ?

- Không phải ma mà là tiên. Tiên trong tranh.

Đoan Mỹ lắc đầu tưởng như đang bị Khải Yên vẽ:

đdã bảo anh đừng vẽ kia mà.

- Lúc ơ? Nha Trang, Đoan Mỹ biến mất, anh đâu có vẽ đc.

- Sao bây giờ anh vẽ?

- Gặp lại Đoan Mỹ, anh thấy mình phải hoàn thành bức vẽ.

- Anh vẽ cảnh tho6i.

- Hôm ấy tôi vẽ biển tại Đoan Mỹ xuất hiện nên phải trugn thànhd dưa vào tranh.

Khải Yên trả lời 1 cách hóm hĩnh và Đoan MỲ không biết nói gì hơn, cô mời Khải Yên vào nhà. Nhưng anh lại vủ cô đi dạo.

Đoan Mỹ rảo bước bên Khải Yên và bảo:

- Hôm nay 0 uống cà phê sữa đâu nhé.

- Tại sao?

Đoan Mỹ cười, giải thích:

đdoan Mỹ lúc nào cũng ngọt giọng chư" 0 có chanh chua đâu. Anh khỏi lo.

Thấy Đoan Mỹ thoải mái, Khải Yên đưa cô về nhà trọ.

Vào đê"n nơi, anh bao:

- VÀo nhà anh xem tranh.

Đoan Mỹ hơi khựng lại, giọng pha trò:

đdáng lẽ đê? Đoan Mỹ đến đột xuất kiểm tra anh luôn.

- Anh có làm gì đâu mà kiể tra.

- Kiểm tra xem anh có bừa bãi.

- anh trật tự, gọn gàng nhất trần gian.

Đoan Mỹ tỏ vẻ 0 tin:

đdàn ông là chúa bừa bãi, bề bộn. Nhất là mấy ông nhân danh làm nghệ thuật.

Khải Yên lắc đầu nguầy nguậy:

- Anh không oc' đâu.

- Tất cả ng` đàn ông nào cũng bừa bãi.

Khải Yêu cắc cớ hỏi lại:

- Sao Đoan Mỹ biết ng` đàn ông nào cũng bừa bãi?

Đoan Mỹ ngắc ngữ không nói gì, mặt đỏ bừng trước cái nhìn châm chọc của Khải Yên. Anh tinh quái bảo:

- Vào xem anhc ó bừa bãi 0??

Đoan Mỹ bước theo anh, hạ một câu giễu cợt:

- có ý "rước" Đoan Mỹ sang đây thì anh đã dọn dẹp rồi còn đâu để bị chê.

Căn nhà Khải Yên thue nhỏ gọn gàng. Căn phòng khách bên dưới đồ đặc bày biện đầy đủ, phòng ngủ bên trong. Phía trên là căn gác lửng đê? Khải Yên vẽ và bày biện tranh.

Sau khi giới thiệu sơ bộ, Khải Yên ranh mãnh bảo:

đDM tham quan phòng nào để kiểmt ra cũng đc.

Đoan Mỹ vô tư:

- Phòng nào bề bộn nhất ?

- Tất nhiên là phòng ngủ.

Câu đáp tỉnh queo và cái nhìn ranh ma của Khải Yên làm cho Đoan Mỹ đỏ mặt tía tai. Thật xấu hổ khi đòi kiểmt ra phòng của Khải Yên. Chém chết cô cũng không dám bước vào phòng ngủ của Khải Yên. Anh đọc thân hay là kẻ có vợ cũng đều làm cho Đoan Mỹ rụt chân.

Đoan Mỹ lắc đầu cả chục cái, buông giọng chắc nịch:

- Chẳng cần khá phòng ngủ của anh. Nhìn sơ phòng khách, Mỹ cũng đánh giá được rồi.

- Đoan Mỹ ngồi đi!

Khải Yên ân cần mời mọc. Đoan Mỹ ngồi xuống chiếc ghế mây, đưa mắt nhìn khắp phòng khách tìm kiếm dấu vết của phụ nữ.

Chẳng phát hiện được gì. Đoan Mỹ hạ thấp giọng hỏi:

- Anh sống một mình hả ?

Khải Yên phì cười:

- Anh bỏ nhà ra đi thì chỉ sóng một mình thôi chứ có ai.

Đoan Mỹ buông câu suy luận:

- Anh không chịu cô gái mà bà nội anh chọn, tôi tưởng anh ra và vóng với cô gái anh chịu chứ!

Khải Yên kêu lên:

- Trời đất! Đoan Mỹ suy luận gì lạ lùng chẳng đúng với tôi chút nào.

- Không đúng à ??

Khải Yên nhăn mày:

- Đoan Mỹ bảo tôi thất tình giờ lại bảo sống với một cô gái. Khổ ghê! Tôi đã trốn bà nội chỉ vì chuyện đó.

Đoan Mỹ hỏi Khải Yên với giọng như đe doạ:

- Anh có nghĩ rằng bà nội anh biết được chỗ anh ở và đến đây lôi anh về không ??

Giọng Khải Yên có tiếng cười:

- Trừ khi Đoan Mỹ nói.

Đoan Mỹ giẫy nẩy lên:

- Anh cho là Đoan Mỹ bép xép hả ?

Rồi Đoan Mỹ thấp giọng phân trần:

Đoan Mỹ có biết bà nội anh là ai đâu.

- Tôi đùa thôi! Nội tôi sẽ không tìm ra được tôi đâu. Bởi vì bà đâu nghĩ tôi đang ở trong xó xỉnh như thế này.

- Bà nghĩ anh ở khách sạn à ??

- Không đâu. Bà tưởng tôi theo mầy thằng bạn rày đây mai đó.

- Chắc anh đang làm xiếc với nội anh?

- Anh chỉ muốn bà chấm dứt chuyện ép duyên.

Những điều Khải Yên nói có đúng sự thật ? Hay anh chi, đùa với Đoan Mỹ cho vui ? Anh là gã đàn ông ưa pha trò, nhưng cũng đầy bí ẩn.

- Đoan Mỹ chờ anh chút nhé!

Nói rồi, Khải Yên thoăn thoắt lên thang gác mang bức tranh xuống cho Đoan Mỹ.

Bức tranh vẽ cảnh biển hoàng hôn. Ánh mặt trời rực đỏ chìm dần đẻ lại khoảng chân trời tím mênh mông. Cánh chim hải âu đang bay lượn.

Đoan Mỹ bật hỏi:

- Saochỉ có một cánh chim hải âu ?

- Lúc đầu chỉ có một cánh chim hải âu bay, sau đó Đoan Mỹ xuất hiện.

Khải Yên đưa tay chỉ cô gái trong tranh đi dạo biển

- Đoan Mỹ đó, có giống không ?

- Đoan Mỹ có thấy mình đâu mà biết giống ?

Vậy thì nhìn đây nè!

Khải Yên đưa bức tranh khác, chân dung Đoan Mỹ được vẽ thật rõ nét. Đúng là khuôn mặt của Đoan Mỹ.

Đoan Mỹ thầm phục KỴ Anh vẽ đẹp và giống Đoan Mỹ ghê. Trong khi cô chẳng hề ngồi lmà mẫu cho anh.

Thấy Đoan Mỹ nhìn bức tranh vẻ thích thú, Khải Yên bật hỏi:

- Có phải Đoan Mỹ không?

- Mụ phù thuỷ.

Đoan Mỹ buột miệng trả lời nhanh. Khải Yên nhấn mạnh:

- Dưới mắt anh không có phù thuỷ mà là Đoan Mỹ

- Làm sao anh vẽ Đoan Mỹ được nhỉ ?

- Không làm mẫu chứ gì ? Anh vẽ theo trí nhớ.

Lúc nào hình ảnh Đoan Mỹ cũNg hiện diện trong trí nhớ của Khải Yên. Anh hcỉ hình dung ra là vẽ đc dễ dàng.

Đoan Mỹ chun mũi lại:

- Chỉ nhớ thôi mà anh vẽ đc à ?

Khải Yên trả lời rất thản nhiên.

- Anh với Đoan Mỹ đã biết nhau từ kiếp trước. Gương mặt em rất quen thuộc với anh. Bởi vậy khi vẽ anh như thấy Đoan Mỹ ở trước mặt.

- Thế à ?

Đoan Mỹ thờ ơ hỏi, nhưng mắt chăm chú nhìn bức chân dung của mình, rồi buột miệng:

- Anh vẽ đẹp ghê!

Khải Yên mỉm cườ, vẻ tự hào:

- Tất nhiên rồi. Nhờ em đẹp, nên anh vẽ đẹp.

Đoan Mỹ lắc đầu:

- Đoan Mỹ nói tranh đẹp chứ 0 phải. NG` là Thị Nở....

- Nếu Đoan Mỹ là Thị Nở thì làm sao bức chân dung đẹp như thế nàyd dc.

Đoan Mỹ nín thinh. Khải Yên nhìn cô chế nhạo:

- Lúc nào Đoan Mỹ cũng nhận làm Thị NỞ với phù thủy.

Đoan Mỹ nghếch mặt lên, hỏi:

- Chẳng lẽ Đoan Mỹ nhận là Tây Thi, Bao Tự, Điêu Thuyền ?

Khải Yên buông 1 chuỗi cưỜi ấm áp. Chuỗi cười như những âm thanh đọng lại làm bừng sáng gương mặt điển trai.

- Đừng nhận là ai cả, Đoan Mỹ chính là Đoan Mỹ.

Đoan Mỹ mang gương mặt của chính mình, có niềm vui, nỗi buồn của riêng mình.

Đoan Mỹ là một cô gái như tất cả các cô gái trên thế gian, nhưng Đoan Mỹ không được hoà lẫn vào với tất cả các cô gái khác.

Đoan Mỹ gật đầu với Khải Yên:

- Anh nói đúng. Đoan Mỹ là Đoan Mỹ.

Là Đoan Mỹ để anh mãi mãi ca cho em nghe bài "Mưa Buồn". Và anh thầm giọng cất lên tiếng hát dịu êm.

"Lời tình yêu sâu lắng, ngày thôi mưa trong nắng, ngày tình yêu sẽ không bao giờ rời xa, ngày đẹp tươi em đến, nụ cười trong khóe mă"t là bàn tay êm ái vuốt ve ngày xưa. Lời tình yêu sâu lắng, ngày thôi mưa trong nắng. Từng nụ hôn xóa đi bao ngày chờ mong, để đêm về tình htôi cô đơn để mưa buồn ngàn năm thôi rơi, để ai về tình như sóng khơi, mãi còn".

Lời con tim của Khải Yên vang lên. Đoan Mỹ có nghe, có hiểu ?

Vừa đến căn gác của Đoan Mỹ, Hà Vy đã í ới:

- Mi ở nơi mây cao heo hút thế này, tìm đến muốn hụt hơi.

Đoan Mỹ cười hiền lành:

- Chính mi đã thue cho ta căn gác trọ này bây giờ lại phàn nàn. Không ở nơi đây thì ta ở đâu?

Hà Vy nhẹ giọng:

- Ta muốn nói chỗ ở không thuận đường nên ta không ghé thăm mi được.

- Sức khỏe ta bình thường, khỏi ghé thăm. Khi nào có việc thì đến.

Hà Vy trịnh trọng đáp:

- Có việc nên đến đây nè!

- Việc gì ?

Hà Vy không đáp, lại bảo:

- Muốn gọi điện báo co mi cũng không biết gọi đến đâu.

Đoan Mỹ bẻ lại:

- Ta là kẻ ở trọ làm sao có đầy đủ mọi tiện nghi như mi.

Rồi cô vỗ vai Hà Vy:

- Mà thôi, cần gì điện thoại. Bạn bè muốn gì, cần gì, hãy gặp nhau nói cho thỏa bao điều. Phone cho nhau chỉ nói được vài ba câu là cùng.

Hà Vy nhìn Đoan Mỹ trách móc:

- Mi nói giống thằng Đan Viễn ghê.

- Đan Viễn nói gì ?

- Nó bảo bạn bè muốn nói chuyện hãy gặp mặt nói cho hả. Qua điện thoái nói không thoa? mãn lại chẳng thấy mặt.

- Đan Viễn nói đúng.

- Bởi vậy mi chẳng bao giờ gọi cho ta nói nửa lời dù đã cẩn thận ghi số điện thoại của ta trước khi dọn nhà đến đây.

Đoan Mỹ nở nụ cười, khoe chiếc răng khểnh dễ thương:

- Ta thực hiện chủ trương giống Đan Viễn. Chờ gặp mặt nói thêm.

Hà Vy vung tay, giọng phê phán:

- Nói thế chứ Đan Viễn là đứa phone nhiều nhất nhà vậy.

Đoan Mỹ ngạc nhiên:

- Sao mâu thuẫn vậy ? Mà Đan Viễn phone cho ai ?

- Cho bồ chứ cho ai ? Cách một tiếng đồng hồ là gọi.

Đan Viễn vừa lên tới nghe Hà Vy nói thế đã la oái lên:

- Quái, chị Hà Vy nói xấu gì em ?

Thấy Đan Viễn xuất hiện Đoan Mỹ hỏi ngay:

- Mi đi với Đan Viễn hả ?

- Ừ, nó chở ta đến đây.

Hà Vy trả lời Đoan Mỳ rồi quay sang em trai:

- Sao không ở dưới đợi, bò lên đây chi vậy Đan Viễn ?

Đan Viễn đáp tỉnh bơ:

- Lên nghe chị nói chuyện.

Hà Vy nhăn mặt, cằn nhằn :

- Cái thằng! chuyện đàn bà con gái nói, nghe chi ?

Đan Viễn nhe răng cười :

- Nghe mới biết chị nói xấu em với chị Đoan Mỹ.

Đoan Mỳ đính chính:

- Hà Vy khen Đan Viễn nói giống ý chị là bạn bè nên gặp nhau nói chuyện chứ nói qua điện thoại không thỏa mãn.

- Chị cũng nghĩ thế à ?

Đoan Mỹ gật đầu xác nhận rồi nói thêm:

- Nhưng với người yêu thì phải phône mỗi ngày, mỗi giờ há Đan Viễn ?

Đan Viễn ranh mảnh hỏi lại :

- Chị như thế hả ?

- Đan Viễn đó chứ. Chắc ngồi ôm điện thoại suốt.

Đan Viễn bẻ lại :

- Ôm điện thoại suốt thì em đâu rảnh mà chở chị Hà Vy đến đây.

Hà Vy kêu ca:

- Đừng có kể công nghe Đan Viễn.

- Tại chị nói xấu em, nên em mới kể.

Đoan Mỹ nhắc:

- Thôi, hai chị em đừng cãi nữa, vào nhà đi.

Hà Vy nhanh nhảu:

- Ra ngoài chơi nói chuyện. Ta ghé đây không phải chui lên căn gác trọ đìu hiu của mi đâu.

Đan Viễn lên tiếng cự chị :

- Chị cứ chê hoài. Em thấy căn gác trọ của chị Đoan Mỹ rất xinh xắn, lý tưởng đó chứ.

Hà vy chế nhạo:

- Xinh xắn, lý tưởng cho mấy thằng độc thân bề bộn như em phải không ?

Cả ba cùng cười. Đoan Mỹ theo hai chị em Hà Vy ra ngoài.

Hà Vy kéo tay Đoan Mỹ hỏi:

- Biết ta định nói chuyện gì không ?

Đang chờ nghe mi nói nè.

Rồi Đaon Mỹ nghiêng đầu nhìn Hà Vy cười cười :

- Định thông báo ngày vu qui phải không ?

Đan Viễn láu táu :

- Chị Hà vy chắng có vu qui đâu, vì chẳng có "ma" nào rước.

Hà Vy cốc đầu em trai :

- Cái thằng! Không "ma" nào rước, chị Ở nhà luôn, tống khứ em ra đó.

Đoan Mỹ vờ rụt cổ:

- Vậy phải mau mau kiếm 1... ma rước chị Hà vy đi Đan Viễn. có như vậy em mới được làm chủ nhà.

Đan Viễn gãi đầu cười:

- Khó kiếm....ma cho cịh ấy quá!

Hà Vy phẩy tay:

- Khỏi! Ma không có, nhưng ng` ta phải có.

Đoan Mỹ tò mò:

- Vậy thì có rồi hả ? Ta bảo sắp vu quy là đúng quá.

- Đừng lo cho ta, lo cho mi kìa.

- Ta chẳng có gì phải lo.

Đoan Mỹ lắc đầu đáp rồi yêu cầu Hà Vy:

- Mi có bổn phận giới thiệu "ma" của người ta cho thế gian biết.

Hà Vy cười rất tinh nghịch :

- Thế gian đều biết hết rồi, chỉ trừ mi.

Đoan Mỹ đập vai Hà Vy:

- Bạn bè thân mà như thế hả ? Sao không đưa hắn trình làng với ta ?

- Chừng nào mi gặp là biết liền.

Đan Viễn xía vô:

- Chị Đoan Mỹ gặp là chạy dài đó.

- Sao thế Đan Viễn ?

- Chị sẽ gặp một tên mọi da đỏ ?

Hà Vy dí tay vào trán Đan Viễn :

- Cái thằng! Mọi da đỏ ở châu Phi lận. Em muốn gặp không , để chị đưa đi gặp một cô ?

Đoan Mỹ cười và vui lây trước sự bông đùa vui của chị em Hà vy. Hai chị em rất thân mật và cũng hay chí chóe nhau. Đoan Mỹ sống ba ngày nơi nhà trọ nên biết rõ.

Chợt nhớ, Đoan Mỹ chọc:

- Dẹp mấy gã cao ngạo gàn bướng lại đi Đaon Mỹ. Nghe ta dặn nè.

Đoan Mỹ cong môi lên :

- Giống phán lệnh ghê!

Hà Vy dõng dạc phán:

- Lệnh chứ còn gì nữa. Nghe và phải thi hành.

Đoan Mỹ giục:

- Nói ta nghe xem. Thi hành hay không là chuyện cúa ta.

Giọng Hà Vy sắc gọn:

- Bắt buộc phải thi hành.

- Độc tài quá vậy ?

- Con người đôi lúc phải độc tài.

- Và ác nữa há chị Hà vy ?

Đan viễn bổ sung thêm bằng câu hỏi. Hà vy la:

- Cái thằng! Ai ác độc bao giờ ? Chị độc tài chỉ để có lợi cho ng` khác thôi.

Đan Viễn lắc đầu ra vẻ hiểu biết.

- Em không itn độc tài kèm theo lòng nhân đạo.

Đoan Mỹ gật đầu phụ họa lời Đan Viễn :

- Đúng. Độc tài thì làm gì nhân đạo.

NÓi rồi, Đaon Mỹ chợt nhớ bà nội Khải Yên. Bà độc tài ép buộc Khải YêN cưới vợ. Cô con gái chính bà chọn. Bà có thế hiện lòng nhân đạo thương cháu không ? Có trời mới biết !

Hà Vy nhăn mặt, la Đoan Mỹ :

- Mi về phe Đan Viễn hả ? Nó nói gì kệ nó, nghe ta bảo đây.

- Nói đi! Nãy giờ mi bảo "nghe đây" mấy chục lần rồi mà có nghe nói gì đâu.

Đôi môi hồng thắm của Hà Vy nở nụ cười tươi như đóa hoa đồng tiền rực rỡ.

- Chủ nhật này ta đến chở mi đi Suối Tiên chơi.

Rồi Hà Vy căn dặn :

- Ở nhà chờ, không đc đi đâu nhé. Đúng tám giờ.

Đoan Mỹ hỏi nhanh :

- Đi với ai ?

- Với "ma " của thằng Đan Viễn.

Hà Vy đáp với giong pha trò. Đoan Mỹ hiểu ý ré lên:

- Mi đi chơi với ng` ta, bắt ta theo hộ tống hay làm kỳ đà cản mũi đây ?

Giọng Hà Vy chắc gọn:

- Đi chơi chứ không bắt làm gì cả. Mi đòi ta giới thiệu "hắn " mà.

Đan Viễn nhe răng cười, chăm chọc:

- Đi chơi mà làm giống khủng bố quá. Hay chị bắt chị Đaon Mỹ làm con tin.

Hà vy chồm tới bên Đan Viễn :

- Dẹp những ngôn từ chính trị cúa em lại đi. Để cho chị với chị Đoan Mỹ đi chơi vui vẻ.

- Vậy cho em đi với.

- Em không có phần.

Đan Viễn dài giọng :

- Nói thế chứ em mà đi với chị đế bị sai vặt à ?

Hà vy cười, khẳng định :

- Biết thế thì tốt đó em.

Đoan Mỹ can thiệp :

- Mi có vẻ ăn hiếp Đan Viễn quá.

- Không ăn hiếp nó thì cũng có 1 con nhỏ nào đó ăn hiếp hà ,

Đan Viễn phản ứng ngay :

- Chị nói thế mà nge đc. Em cùng vái trời cho chị bị một gã ma nào đó ăn hiếp suốt đời.

Nói xong, Đan Viễn chạy nhanh đế tránh móng tay nhọn hoắc của Hà Vy !

Hà Vy kêu với theo:

- Nè, cứ chạy đi! Chị lấy xe về trước đó.

Đoan Mỹ thắc mắc :

- Mi đi 1 mình 0 đc sao mà bắt Đa Viễn chở đế bị nó châm chọc ?

- đan Viễn tình nguyện chở ta đi đo chớ. Nó bảo sẵn dịp biết chỗ trọ của mi luôn.

- Ngày nghĩ để cậu ta đến nhà cô Vân Thuyên chứ ! Coi chu8`ng mi bị khiếu nại đó.

- Không có đâu. Nó là thằng em tốt bụng.

Quả thật Đan Viễn là thằng em tốt bụng. Cậu ta quay trở lại lấy xe đưa Hà vy về.

Ngồi trên xe, Hà Vy vẫn căn dặn Đaon Mỹ :

- Nhớ nhé Đoan Mỹ. Tám giờ chủ nhật ta đến, chuẩn bị trước nghe.

Đaon Mỹ gật đầu thật nhanh. Đi chơi thì đi, có gì phải chuẩn bị.

Đoan Mỹ mỉm cười trước sự trịnh trọng của Hà Vy.

Đaon Mỹ phái đi để biết mặt "hắn " của Hà Vy. Anh ta là ai, làm gì, ở đâu, chưa nghe Hà Vy nói. Chính Đoan Mỹ đòi giới thiệu mà. Sao không đi đc ?

Sự xuất hiện của chị em Hà Vy làm căn gác trọ hiu hắt của Đaon Mỹ khuyấy động lên một chút, rồi trở lại sự yên ả thường ngày.

Hà Vy chở Đoan Mỹ và dừng xe trước của hàng ăn sang trọng. Đoan Mỹ đập vai bạn:

- Sao ghê vậy ?

- Ăn sáng. Mi định đi Suối Tiên với cái bụng lép xẹp à ?

Gửi xe xong, Hà Vy cùng Đaon Mỹ bước vào trong. Đưa mắt nhìn quanh 1 lượt, rồi Hà Vy hăng hái tiến đến 1 chiếc bàn có hai gã đàn ông đan ngồi.

Trông thấy Hà vy đưa Đoan Mỹ đến, Tường Khoa kêu lên niềm nở :

- Hà Vy lại đây !

Rồi Tường Khoa đưa mắt nhìn Khải Yên:

- Đây là Khải Yên, hoa. sĩ bạn anh. Còn đây là Hà Vy, chiếc xương sườn của tao.

Tường Khoa cất giọng khôi hài khi giới htiệu Hà Vy với Khải Yên.

Anh vừa dức câu thì Hà Vy tiếp liền :

- Đến phiên em giới thiệu nhé ! Đây là Đoan Mỹ, bạn thân của em.

Đưa tay chỉ 2 gã đàn ông, giọng dí dỏm:

- đây là anh Tường Khoa và anh Khải Yên. Ai là ai, mi biết rồi chứ ?

Khải Yên đâu ngờ có cuộc hội ngộ tuyệt thế này. Tường Khoa chỉ rủ :

- Sáng chủ nhật mà đi chơi Suối Tiên với tụi tao !

Lúc đầu Khải Yên từ chối, Tường Khoa hầm :

- Đi để tìm đề tà vẽ. Không đi mày hối hận đấy !

Đúng. Nếu 0 đi thì Khải Yên hối hận đấy. Anh không ngờ Tường Khoa bảo Hà Vy rủ Đoan Mỹ đi nữa. Thì ra Đoan Mỹ là bạn của Hà vy.

Có lẽ Đoan Mỹ cũng bị bất ngờ như Khải Yên khi đê"n nơi đây mới biết sực ó mặt của nhauNhìn Đoan Mỹ một cái đầy ý nghĩa, nhưng Khải Yên lại nói với Hà vy :

- Ai là ai, Hà Vy giới thiệu chưa rõ. Phải nói Tường Khoa là ông vua gấm, giám đốc công ty dệt Tường Khoa.

- Còn anh ?

Hà Vy vọt miệng hỏi sợ Tường Khoa trả lời thế, Khải Yên lật đật nói nhanh:

- Tôi là thợ vẽ. Vẽ hoa văn cho công ty dệt, htiết kế mỹ thuật. Phải không Đoan Mỹ ?

Hà Vy hỏi dồn :

- Hả ? Anh biết Đoan Mỹ à ?

- Thì Hà Vy vừa giới thiệu đó.

Hải Yên trả lời Hà Vy và nhìn Đoan Mỹ cười = mắt.

Cứ đế họ tưởng anh và Đoan Mỹ 0 quen biết nhau thì niề vui mới tăng cao.

Đoan Mỹ thoáng ngỡ ngàng khi gặp Khải Yên ở đây. Nhỏ Hà Vy kín tie6'ng thật, khÔng hề nói thêm là có 1 gã đàn ông cùng đi chung.

Hai gã đàn ông là bạn. Hai cô cùng là bạn cúa nhau. Cũng hay!

Tường Khoa vui vẻ lên tiếng :

- Tất cả ngồi đây. Chúng ta ăn mừng cho sự kiện quen biết nhau này trước khi đi Suối Tiên.

Và anh chủ động gọi thứ ăn chó 4 người.

Tường Khoa nhìn Đoan Mỹ ân cần lịch sự.

- Nghe Hà Vy nhắc đến Đoan Mỹ luôn, nay mới được gặp. Đoan My cũng ở trọ giống Khải Yên. Hai người hãy làm wen nhau đi.

Quen nhau từ lúc ở Nha Trang rồi. Đoan Mỹ định nói thế, nhưng thái đổ im im của Khải Yên khiến cô tức khí lặng thinh.

Hoàn toàn xa lạ. Khải Yên như 1 người chưa hề quen biết Đoan Mỹ.

Tại sao ? Là bạn thân của giám đốc công ty dệt, Khải Yên không thèm nhận Đoan Mỹ là nhân viên tầm thường của công ty sản xuất hàng trang trí.

Đoan Mỹ thấy núi tức dâng lên tới miệng , nhưng không thèm nói gì và phải xô nó ra để vui vẻ thoải mái với Hà Vy , Tường Khoa.

Thức ăn được dọn lên. Mì xào thập cẩm, tôm chiên, cá hấp.... Bữa ăn sáng thật thịnh soạn. Tường Khao giục mọi người cầm đũa. Ông vua gấm nhanh nhẹn thoá vác , tác phong công nghiệp ghê.

Đoan Mỹ chuyển cái nhìn từ Tường Khao sang Hà Vy. Hà Vy xinh đẹp , nhảy bén. Hai người là 1 cặp thật đẹp đôi.

Gắp thức ăn cho Đoan Mỹ , Hà Vy bảo với Khải Yên.

- Anh HY có biết Đoan Mỹ quê ở đâu k hông ? Nha Trang đó.

Khải Yên lên tiếng :

- Nha Trang tôi có đến vẽ.

Tường Khao hỏi nhanh với giọng bông đùa :

- Thế mày có gặp Đoan Mỹ xuất hiện không ?

Khải Yên nhe răng cười :

- Đoan Mỹ là tiên chỉ xuất hiện ở chốn Bồng Lai.

Đoan Mỹ đốp chát lại ngay :

- Tôi không là tiên mà là mụ phù thuỷ đấy !

Hà Vy cười khúc khích , chen vô :

- Mụ phù thuỷ trẻ trung, xinh đẹp nhất.

- Mắt Khải Yên sáng lên , hưởng ứng lời Hà Vy :

- Hà Vy nói giống ý tôi ghê.

Hà Vy cười , nháy mắt với Đoan Mỹ :

- Anh cũng thấy mụ phù thuỷ này đẹp hả ?

Tường Khao kêu lên khiếu nại :

- Sao không ai nói Hà Vy là mụ phù thuỷ xinh đẹp vậy ?

Hà Vy lắc đầu :

- Thôi đi anh. Danh hiệu phù thuỷ chỉ dành độc quyền cho Đoan Mỹ. Hồi đi học, nó đã nhận rồi.

Khải Yên nhếc môi cười đắc ý. Thao nào Đoan Mỹ cứ luôn nhận là phù thuỷ. Dường như Đoan Mỹ thích danh xưng phù thuỷ.

Khải Yên nhớ cô ta đã giải thích rồi. Đoan Mỹ làm phù thuỷ vì cô không thể nhận là Tây Thi, Điêu Thuyền.

Tường Khao bật cười :

- Phù thuỷ hay tiên hay ma gì cũng ăn nhanh rồi lên đường.

Hà Vy cười, nhắc lời Đan Viễn :

- Đan Viễn nóio anh là ma đấy.

Tường Khao kêu lên:

- Trời đất !

Rồi Tường Khao bồi tiếp :

- Anh tính giới thiệu cho nó 1 cô. Nó nói anh là ma khiến anh mất hứng.

Đoan Mỹ thông báo :

- Anh giới thiệu cho Đan Viễn coi chừng thừa đó.

Tường Khoa hóm hỉnh nhìn sang Đoan Mỹ và Khải Yên.

- Còn Đoan Mỹ thì có thừa k hông ? Cả Khải Yên nữa.

Quỷ tha ma bắt Tường Khoa. Phái nói Ha Vy trị cho hắn 1 trận.

Bốn người giải quyết cía đĩa thức ăn thật nhanh.

Rồi tất cả thực chỉ lên đường đến Suôi Tien. Khi Khải Yên rề xe bảo Đoan Mỹ leo lên. Cô bảo :

- Để Hà Vy chở tôi.

Mắt Khải Yên nhìn cô tinh quái :

- Đoan Mỹ đòi chia rẽ hai người không sợ Tường Khao nổi giận à ? Hắn bảo Hà Vy đưa Đoan Mỹ đến đây là có dụng ý.

Đoan Mỹ cự nữ :

- Tôi không cần biết dụng ý của Tường Khao là gì.

- Thông minh phải biết chứ Đoan Mỹ.

Tường Khao nói xong rồi chở Hà Vy vọt lên trươ"c.

Giám đốc công ty mà đi chơi băng xe Dream , chứ chẳng lái xe con.

Khai Yên giục Đoan Mỹ :

- Nhanh lên Đoan Mỹ. Tường Khoa bỏ chúng ta rồi kìa !

- Anh cứ chạy theo ?

- ANh chạy 1 mình à ? Phải có Đoan Mỹ chư".

- Khôg có Đoan Mỹ , có sao đâu.

- Đoan Mỹ đừng có phụ tấm lòng của Tường Khao với Hà Vy.

Đoan Mỹ ngồi lên xe của Khải Yên rồi lẩm bẩm 1 cách vô tư.

- Tấm lòng gì ở đây?

- Tấm lòng của ông Tơ.

Khải Yên trầm giọng đáp rồi nhấn ga xe vọ ttới. Đoan Mỹ chưa chuẩn bị nên suýt té. Cô hoảng hốt níu lưng Khải Yên rồi đập 1 cái.

- Ẩu quá !

Khải Yên cười khi thản nhiên chạy chậm lại. Suốt buổi Đoan Mỹ ngồi im hơi lặng tiếng.

- Sao không nói gì cả vậy ? Làm thinh, anh tưởng Đoan Mỹ rơi khỏi xe rồi.

Đoan Mỹ tức khí :

- Anh đừng trù ẻo !

Khải Yên nói tỉnh bơ :

- Anh luôn bảo vệ Đoan Mỹ chứ có trù ẻo đâu.

- Ai nhờ anh báo vệ ?

- Con tim anh nhờ.

Cứ bông đùa làm cho Đoan Mỹ thêm tức. Và cô bày tỏ nỗi tức bằng nét mặt nghiêm trang. Muốn cho Khải Yên thấy chẳng biết Khải Yên có nhìn vào kính chiếu hậu không ?

- Tao sao lúc nãy ở bàn ăn, anh làm ra vẻ không quen biết gì với Đoan Mỹ ?

Khải Yên nở nụ cười thật hiền , thật tươi. Nụ cười đẹp mê hồn phụ nữ. Giọng anh rành rọt giải thích :

- Tường Khoa đâu hay biết anh với Đoan Mỹ quen nhau từ đời nảo đời nào rồi. Hắn đang hí hửng làm ông Tơ. Anh đâu nỡ tước mất niềm vui của hắn.

- Tức là anh đồng ý cho Tường Khao làm ông Tơ ?

Khải Yên đáp với vẻ thích thú :

- Điều đó rất tốt. Có hại gì đâu.

Thích để cho bạn bè làm ông Tơ. Khải Yên thậ tlà... Đoan Mỹ nhăn mặt , nhưng Khải Yên đâu có thấy vì mặt cô bị khuất cái lưng anh.

Giọng Đoan Mỹ vang lên như chất vấn :

- Anh chịu để Tường Khao làm ông Tơ. Thế sao bà nôi.i anh se duyên cho canh 1 cô anh không chịu ?

- Mỗi cô 1 khác. Anh đã trả lời dứt k hoát với bà nội rồi. Còn Tường Khao thì mặc kệ nó đi. Vai trò ông mai của nó là thừa. Nhưng nó cứ tưởng nó làm tốt cũng không sao.

Khải Yên tuôn 1 hơi dài rồi quay ra phía sau trao cho Đoan Mỹ tia nhìn đằm thắm.

- Đâu có đợi Tường Khao thực hiện vai trò ông Tơ , anh đã nói với em lời thì thầm của trái tim rồi.

Đoan Mỹ kêu lên thật nhỏ :

- Anh đừng co 'đùa nghe.

- chuyện nghiêm túc, anhd dâu có đùa.

- Anh bỏ nhà đi được thì chuyện gì mà k hông đùa.

- Chuyện anh bỏ nhà ra đi chỉ có mình em với Tường Khao biết thôi.

- Thì sao ?

- Phải bí mật.

- Anh sợ dư luận ?

- Có ai biết anh đâu mà sợ.

Khải Yên chậm rãi thông báo.

- Đến Suối Tiên, anh sẽ cảm ơn Tường Khao làm ông Tơ. Thật tuyệt khi em là bạn của Ha Vy.

Đoan Mỹ hỏi lại :

- Nếu bạn HaVy không phải là em thì sao ?

- Thì anh đâu có đến Suối Tiên.

- Suối Tiên ở đâu , anh ?

- Ở ngoài thành phố. Em ở Ngân Hảoa Trang nên chưa biết Suối Tiên phải không ? Nơi đây có bao nhiêu công trình mỹ lễ do các kiến trúc sư thiết kế.

Đoan Mỹ gật đầu :

- Nghe anh quảng cáo , Đoan Mỹ biết Suối Tiên đẹp rồi.

- Rồi Đoan Mỹ sẽ thấy nơi đây có nhiều công trình quy mô hấp dẫn , độc đáo , khung cảnh thiên nhiên thơ mộng đầy màu sắc tuyệt đẹp.

Đã đến khu du lịch Suối Tiên Thủ Đức , Ha Vy dang đứng chống nạnh chờ.

Khải Yên dừng xe. Ha Vy vờ lên giọng trách móc :

- KHởi hành cùng 1 lúc sao đến sau vậy ?

Khải Yên trả lời Ha Vy , nhưng mắt nhìn Tường Khao :

- Tại hai người phóng nhanh vượt ẩu nên đến trước.

Tường Khao vỗ vai Khải Yên :

- Tôi chạyd dúng luật nghe ông.

Đoan Mỹ đến bên Hà Vy. Ha Vy cười cười , bảo :

- Tao quên dặn mi mang đồ tắm theo.

Đoan Mỹ trợn tròn mắt :

- Chẳng lẽ ở đây có biển giống Nha Trang ?

- Không. Tắm suối để trở thành tiên.

Đoan Mỹ lắc đầu :

- Ta khôg ham biến thành tiên đau. Nếu mi muốn cứ tắm suối đi.

Khải Yên đứng cạnh đấy , để vô :

- Đoan Mỹ không tắm suối cũng thànhw tiên rồi.

Đoan Mỹ sửa lưng Khải Yên :

- Tiên đâu ? Mụ phù thuỷ đây !

Bốn người cất tiếng cười vang. Gửi xe xong, cả bọn mua vé vào trong. Đoan Mỹ đưa mắt nhìn quanh. Cảnh trí nơi đây tuyệt đẹp.

Nhiều công trình xây dựng rất hoành tráng , lộng lẫy. Thiên nhiên mượt mà xanh.

Ha Vy chợt hỏi :

- Vào chổ nào trước ?

- Từ gần đến xa.

Tường Khao đáp và đưa cả bọn tham quan các nơi :

Đến vùng đất mang tên "Mộc lân thổ " rồi qua cổng "Thần Tiên" uy nghi nằm cạnh bờ suối. Suối của HaVy đòi tắm để trở thành tiên đây.

Riêng Đoan Mỹ không cần tắm cũng đã là cô tiên bé nhỏ trong lòng Khải Yên rồi.

Nhìn Suối Tiên , Đoan Mỹ lại nhớ Nha Trang. Nha Trang có biển cả bao la. Còn Suối Tien hùng vĩ , oai phong với câu Kiều , giếng Tiên , hang Tiền Sử , rừng NGuyên Sinh.

Khi mọi người bước qua câu Ô Thước đến đảo Tiên , Đoan Mỹ khẻ hỏi :

- Đây là nơi Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau phải không ?

- Cũng dành cho con người nữa đó.

Khải Yên đáp vội rồi cùng Đoan Mỹ rảo bước tiếp :

Nơi làm cho Đoan Mỹ thích thú là Ngũ Hành Sơn sương mù và thác nước chính dòng mang1 vẻ đẹp huyền ảo.

Lúc vòng quanh công viên, gió thổi vi vút qua kẽ lá những hàng dương rợp má , Đoan Mỹ không khỏi so sánh với hàng thùy dương xanh mướt của biển quê nhà.

Chỉ chiếc ghế đá cho Đoan Mỹ , Khải Yên bảo :

- Ngồi nghĩ đi Doan Mỹ.

- Mỹ muốn đi nữa.

- Chẳng lẽ em cứ muốn lò dò đi theo Ha Vy và Tường KHoa ? Không thấy kỳ sao ?

Đoan Mỹ đỏ mặt đấm vào vai Khải Yên :

- Anh này kỳ ghê !

Khải Yên cười tinh nghịch :

- Anh nói không phái sao ? Ha Vy và Tường Khao có thế giới riêng của mình.

Đoan Mỹ nhìn bóng Hà Vy và Tường Khao khuất sau những hàng cây xanh rôii quay lại Khải Yên.

- Nhỏ Hà Vy chưa hề nói với em Tường Khao là giám đốc công ty dệt.

- Lần đầu em gặp Tường Khao phải lkhông ?

- Đúng vậy !

- ANh cũng lần đầu gặp Hà Vy ?

- Anh thân với Tường Khao mà cũng mới biết Hà Vy.

- Tường Khao đâu giới thiệu mà biết. ANh chỉ nghe tên Ha Vy thôi.

- Hà Vy cũng mới biết anh.

- Nói chugn là hôm nay mới biết trọn vẹn.

- Anh vẽ hoa văn cho công ty dệc của Tường Khao hả ?

- Tương Khoa thấy anh đi lang thang lo vẽ tranh mãi nên rủ về công ty vẽ hoa văn cho các mặt hàng. ANh thấy giúp bạn là tốt , nên không từ chối.'

Đoan Mỹ buột miệng khen Khải Yên :

- Anh là thợ vẽ có tài , vẽ gì cũng đẹp cả.

Khải Yên hạ giọng diễn giải :

- Anh đâu có tài bằng Tường Khao. Nó rất có chí khí. Là 1 học sinh , sinh viên nghèo kiên nhẫn vươn lên trở thành gíam đốc trẻ đầy năng lực.

- Chắc báo chí viết nhiều về anh ấy lắm.

- Tất nhiên rồi.

- Mãi lo làm giám đốc nên Tường Khao chưa nghĩ đến việc hôn nhân phải không ?

- Điều này, chắc phải phỏng vấn Tường Khao.

- Sao anh không phỏng vấn anh Tường Khao ?

- Rũi nó phóng vấn lại anh ...

- Anh sợ bị phóng vấn hả ?

- Có những việc không biết trả lời sao.

- Trả lời đại.

- Với anh phải chính xác. Mà thôi, sao nói chuyện Tường Khao hoài vậy ?

Đoan Mỹ cười, bảo :

- Chẳng lẽ nói chuyện anh ?

Khải Yên gật đầu :

- Anhc ũng có nhiều chuyện để nói vậy.

Rồi anh lại đổi giọng :

- Nhưng hãy nói chuyện của em đi.

- Nói chuyện gì ?

Khải Yên buông chậm từng tiếng :

- Em thấyl bức tranh anh tặng em thế nào ? Bài hát anh hát cho em nghe thế nào ?

Thế nào ? Đoan Mỹ thấy rất tuyệt. Bức tranh vẽ đẹp, bài hát rất hay.

Nhưng Đoan Mỹ khôg thể nói như the6' được. Đoan Mỹ biết lồng trong bức tranh là những chuỗi yêu thương , lồng trogn bài hát là những lời bộc bạch của Khải Yên.

Khải Yên vẫn chờ đợi câu trả lời của Đoan Mỹ. Cô biết điều dó, nhưng cô lại nín thinh.

im lặng 1 lúc, Đoan Mỹ lên tiếng :

- Có những điều không nhất thiết phải trả lời.

Khải Yên nhìn Đoan Mỹ đăm đăm rồi kêu lên :

- Em im lặng không trả Lời, sao anh biết được.

Đoan Mỹ bảo :

- Có người nói :"im lặng còn thánh thót hơn bất cứ bản nhạc nào ".

- Không phải em nói chứ ?

- Ôi! Em đâu có nói được những câu danh ngôn để đời như vậy.

- Nguoi8` ta ca ngợi sự im lặng, nhưng anh thích em nói ra hà.

- Có dịp em sẽ nói.

- Sao khôg nói bây giờ ?

- Ha Vy và Tường Khao trở lại kìa !

Tưởng Đoan Mỹ chống chế, nhưng đúng là Hà Vy và Tường Khao đang đi lại chổ hai người.

Tường Khao cao giọng hỏi :

- Hai người không đi dạo Suối Tiên nữa à ?

Khải Yên dí dỏm bảo :

- Ông với Ha Vy gianh chỗ hết còn đâu nữa mà đi.

- Cho nên ông mới xí chiếc băng đá này.

- Ngôi đây chờ hỏi tội ông đó.

- Trời đất !

NGhe Tường Khao kêu ca , Đoan Mỹ lên tiếng :

- Mỹ với anh Khải Yên nói về anh đó. Khen anh quá chừng !

Tường Khao gãi đầu :

- hai người làm quen nhau, chứ khen to6i là m gì ?

Khải Yên nhìn Tường Khao dõng dạc bảo :

- Đừng tưởng mày có công nhé ! Tao với Đoan Mỹ biết nhau từ đời nào rồi. Mày không nghe ta nhắc đến Đoan Mỹ sao ?

Tường Khao bật cười :

- Tao với Ha Vy chậm 1 bước rồi.

Ha Vy liến thoáng :

- Chậm nhưng là bước củng cố đó. Bước củng cố cũng quan trọng nghe anh Khải Yên.

Khải Yên gật đầu :

- Tôi vẫn cảm ơn bước cũng cố của hai người.

Ha Vy nhìn Đoan Mỹ cười thật tươi.