Chương 1

Tiếng còi tàu từng chập vang lên làm Ngọc Lan quýnh quáng . Cô đi như chạy vội về phía sân ga, miệng không ngớt giục:

- Mau lên con khỉ nhỏ! Tàu vào ga rồi mà mày cứ đủng đa, đủng đỉnh như đi dạ hội.

Quỳnh Mai vẫn giữ tư thế thong dong của mình, cô cười trêu bạn:

- Ai nói là tàu đã vào ga ? Mà cho là nó đã vào ga rồi đi, thì cũng còn hơi lâu mình mới được vào theo tàu . Lật đật như mày, cho mệt! Nhìn thấy háo hức mà tao buồn cười . Đi thăm bà già chồng chớ có phải đi thăm chồng đâu mà nôn nóng dữ vậy!

Ngọc Lan lắc đầu:

- Mày chưa có chồng nên mày chẳng hiểu gì hết . Mẹ chồng đôi khi quan trọng gấp mấy chục lần ông chồng . Hậu phương lớn vô cùng vững chắc mà! Lộn xộn má cúp chi viện là đói dài chứ chẳng phải đùa.

Quỳnh Mai thích thú kêu lên:

- Thực tế như mày đôi lúc cũng hay . Đúng là người thực tế bao giờ cũng dễ sống hạnh phúc hơn những kẻ lãng mạn.

Ngọc Lan lại nói:

- Mau đi mày! Ở đó mà cà kê . Một lát chen lên tàu không lọt bây giờ.

Quỳnh Mai chắc lưỡi:

- Mày khỏi lo! Tao có quen mà.

Ngọc Lan cằn nhằn:

- Được vào cổng, lên tàu thoải mái bằng cái giá "quen" của mày quả là tao không ham chút nào.

Thấy Quỳnh Mai nhíu mày, Ngọc Lan hơi bối rối, cô chớp mắt, dịu giọng lại:

- Ý tao muốn nói là tao không htích mày quen với những người đó, họ chẳng đàng hoàng chút nào cả . Và điều chắc chắn là họ không thể hợp với mày.

Mắt Mai trầm xuống, cô nhếch môi:

- Họ chỉ là những người bên đường đời mà mình muốn đi qua phải gật đầu chào, mỉm miệng cười, chớ có gì hơn đâu mà hợp với không hợp . Mày khéo nghĩ ngợi, không thích tao nhờ vả thì đi bằng cổng chính, chen lấn một hồi cho mày biết thân . Lo là lo mày chen không nổi, chớ tao thì quen quá rồi, có nhằm vào đâu!

Hai người đi đến cổng vào sân ga . Chỗ này bắt đầu đông người . Thiên hạ kẻ ôm, người vác lủ khủ kéo về chen chú c. Ngọc Lan chen vô đứng sát cửa . Cô khư khư ôm chiếc túi xách vào trước ngực . Quỳnh Mai cười khúc khích, nói nhỏ vào tai Lan:

- Chưa đâu, ráng dưỡng sức, một lát tha hồ mà giữ của.

Quay mặt nhìn quanh, Mai bảo:

- Đứng đây chờ, tao ra mua nước uống:

Vừa quay người trở ra quày giải khát, Quỳnh Mai đã va phải một người to lớn đang lầm lũi đi tới rất nhanh . Khi Mai quay lại thì cả mặt cô gần như áp hẳn vào ngực anh ta . Hốt hoảng, cả hai hơi khựng lại . Quỳnh Mai ngước lên nhìn, cô thấy một gương mặt đàn ông rám nắng khá đẹp với đôi mắt sáng, ấm lửa đa tình, đang nhìn cô đăm đăm . Cái nhìn thoáng đầu mang nhiều vẻ ngạc nhiên, đã chợt nhanh chóng chuyển qua một chút như ngưỡng mộ, có lẽ vì cô đẹp, rồi chuyển qua một chút như đánh giá: Vì sao cô lại ở đây để hấp tấp va ào anh ta như vậy ?

Ngượng ngùng một phần, tự cao một phần, Mai vụt bước đi tiếp, cô không một lời xin lỗi anh ta, cũng không được nghe một lời nào tương tự từ anh ta . Đi được vài bước, không hiểu sao Quỳnh Mai nhìn lại, cô thấy hắn vẫn còn đứng ngẩn ra với một túi đồ khá to, cô hơi trề đôi môi mọng rồi quay người đi vội về phía quầy giải khát gần đó.

Tuấn đứng lóng ngóng giữa dòng người đang ồn ào, xô đẩy, chen chúc trước cửa vào sân ga . Ai cũng cố lấn đến gần của . Đúng là một hoạt cảnh tạp nhạp với đủ hạng người, đủ trò bát nháo và đủ thứ âm thanh hỗn độn làm anh khó chịu đến nhức đầu . Anh như đang trôi đi giữa làn sóng người oi nồng mùi mồ hôi, giữa ầm ầm tiếng quát háo, chửi rủa.

Giọng một người đàn ông nào đó nóng nảy vang lên:

- Tàu về rồi, mở cửa cho người ta vào với chứ!

Người soát vé nhún vai ra chiều khó chịu, hắn thản nhiên kéo lại chiếc nón kết cho ngay ngắn rồi bâng quơ nhìn lên không, mãi đến khi thấy một số người leo bám vào hàng rào hắn mới gắt gỏng:

- Từ từ một chút, khách xuống hết... mới mở cửa, chứ ai giữ làm gì mà cứ la lối.

Tuất quệt mồ hôi trán, đưa mắt nhìn phía bên kia, một số người đã leo rào vào và đang hăm hở chuyển hàng sát sân ga, bực bội vì bị chôn chân giữa đám người hỗn độn nên cau có:

- Mình chen tới gần rào rồi leo vô trước cho khoẻ đi chị.

Tường Vi nhẹ nhàng giữ tay Tuấn lại:

- Ráng chờ chút nữa đi em . Xem họ làm vậy chớ đến hồi mình thì không dễ leo đâu, phải quen mới được.

Tuấn im lặng không cãi lại chị . Anh ngao ngán nhìn những thân hình co quắp nàm sắp lớp sát tường . Hỗn độn như vậy, rần rần như vậy mà người ta chỉ cần lấy chiếc nón đậy hờ gương mặt là có thể ngủ được ngon lành như đang ở nhà . Tuấn thở dài: "Phải quen mới được" mà anh sau một thời gian xa cách với xã hội bên ngoài, nên có mặc cảm mình là kẻ lạ với mọi người, với cuộc sống . Phải chăng những năm tháng cực nhọc, mưa nắng dãi dầu, vật lộn với thiên nhiên ác nghiệt vẫn còn ám ảnh tâm trí anh, khiến anh luôn thấy mình bơ vơ lạc lõng ngơ ngơ giữa một thực tại mà mọi người phải bon chen, chụp giật vì kiếm sống.

- Trà đá đây! Trà đá đây!

Tuấn sực tỉnh người bởi giọng rao ồ ồ của thằng bé trai vừa bể tiếng . Anh chưa kịp tránh đường thì nó đã xô người anh sang một bên để lủi lên phía trước cho mau.

- Trà đá... đây!...

Bỗng anh nghe tiếng "chạt", tiếp theo là giọng ong óng của một mụ đàn bà:

- Bộ đui hả con ?

Thằng bé lom lom đôi mắt hung hăng sấn trở lui, nhìn trả lại khuôn mặt hầm hầm dữ dằn của mụ ta:

- Sao bà đánh tui ?

- Mày đạp lên chân toa, bảo tao mần thinh hả quỷ ?

Thằng nhỏ không vừa, nó vừa cố lấn tiếp lên phía trước, vừa lầm bầm:

- Con buôn mà làm phách.

Tuấn nuốt nước bọt . Anh thèm một điếu thuốc lá quá khi chợt nhớ về cái tuổi mười ba mười bốn của mình . Ngày xưa, xem ra anh vẫn còn khờ khạo quá, nếu đem so với cái tuổi mười ba của thằng nhóc kia bây giờ.

Tiếng Tường Vi vang lên bên tai anh:

- Đi được rồi Tuấn.

Anh giật mình chụp bao hàng to kềnh quảy lên vai cố bám theo Tường Vi xách hai túi hàng đi phía trước . Một hồi còi tàu vang lên hối hả . "Phải quen dần thôi Tuấn ạ! Nếu không, mày sẽ mãi là kẻ bỏ cuộc với trường đời đầy thách đố ".

Tuấn ngồi gác chân bên cửa sổ toa tàu nhìn hoàng hôn xuống dần . Chân trời đỏ đằng sau cánh rừng thưa cứ lùi lại như muốnbỏ rơi anh mà không dứt được, nên những nhánh cây khô khẳng khiu cứ bấu lấy, chạm phải sột soạt bên ngoài toa tàu chẳng khác nào những cánh tay đang vẫy gọi.

- Tuấn !

- Gì chị ?

- Em coi sắp xếp lại những bao hàng giùm chị . Sắp tránh tàu ở Mường Mán, đến đó chị sẽ mua cơm lên ăn.

Còi tàu vang lên . Tàu từ từ chậm lại tiến vào sân ga . Cột lại những bao hàng xong, Tuấn lười nhác ngồi tựa vào chúng, chờ chị Vi mua cơm mang lên . Anh nheo nheo đôi mắt nhìn ra bên ngoài rồi vơ vẩn nghĩ:

"Có bao nhiêu chuyến tàu và bao nhiêu người đến rồi đi ở những sân ga nhỉ "

Anh bỗng nhớ lần trở về nhà cách nay mấy tháng.

Lần ấy, giữa không khí nóng bực, nặng nề và ngột ngạt, mùi da thịt, mồ hôi, cá mắm và đủ thứ lộn xộn . Tuấn thấy mình như lạc vào một cõi không có thật . Chuyến tàu chuyển động chậm chạp, mệt nhọc như không còn hơi sức, lại đang mang trả lại cho đời một người sắp hoà nhập vào cuốc sống mới, nghĩ cũng lạ!

Nhưng rồi đâu lại đấy . Giống như con tàu già cỗi kia, có thể là rất chậm nhưng anh cũng phải hòa nhập vào sân ga của đời người thôi.

Ánh mắt Tuấn bỗng dừng lại . Ai như người con gái va phải anh lúc nãy . Cô ta đang nói chuyện với một phụ nữ khác dưới sân ga . Bất chợt Tuấn nhớ tới mùi hương tóc cô tỏa ra khi mặt cô chạm phải ngực anh, rồi đôi mắt đen kiêu kỳ của cô nhìn anh . Đúng là một cô gái đẹp, đứng trước cái hậu cảnh vô trật tự này, cô ta vẫn nổi rõ những nét riêng độc đáo của mình.

Tuấn không thể rời mắt nhìn khỏi cô gái . Anh đang tự hỏi xem cô ta có gì khiến một kẻ chai lỳ với mọi thứ như anh mới gặp một lần đã phải chú ý.

Có thể là do mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô bay bay theo gió khác với những phụ nữ khác đã cột gọn tóc lại khi đi tàu chăng ?

Cũng có thể tại cái dáng thon thả gợi cảm của cô giống môt. hình bóng nào đó từng đi qua đời anh lại tự dưng ngả vào ngực anh ?

Hay tại chính anh, một chàng trai lận đận bất chợt nhận ra mình đang quá cô đơn ?

Tình cờ cô gái nhìn dọc theo đoàn tàu . Ánh mắt cô khựng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy anh . Tuấn bối rối, có lẽ mặt anh đang thộn ra hay sao, mà chỉ một chút lạ lùng thoáng qua trong đôi mắt kia thôi là cô ta đã kiêu hãnh ngoảnh măt .đi hướng khác như lúc trước đó cô ta đã tự phụ bước đi không một lời xin lỗi . Tuấn còn lạ gì kiểu cách của những cô gái biết mình đẹp . Anh nhếch môi cười . Thái độ vừa rồi của cô ta đã dấy lên trong lòng anh một niềm khao khát mãnh liệt.

Anh lầm lì dõi theo cô gái khi cô chia tay với người phụ nữa kia để bước vội lên chuyến tàu đang từ từ chuyển bánh.

Tuấn thở dài . Anh tự an ủi mình: "Hãy xem đây là cơn gió thoảng qua đời mà thôi, cô ta đã đi mất rồi!"