Thủy-Tiên lấm lét nhìn quanh, không thấy ai nàng vội lật viên đá lên, bốc nhanh mảnh giấy nhỏ dưới đất. Nàng bình tĩnh bước đi, sau khi nhìn kỹ một lần, biết chắc không có ai theo dõi hành động của mình rồi từ từ mở mảnh giấy ra đọc nhanh: “Em yêu. Nhớ em quá, một tuần chưa gặp nhau! Chiều mai thứ sáu em nhé. Anh chờ em sau khi tan trường cũng tại gốc phượng... Yêu nhớ em nhiều. Hoàng Tân.”

Tiên mím môi, chớp mắt để giấu những xúc động trong lòng. Nàng cũng nhớ Tân lắm chứ! Từ hai tháng nay từ khi mẹ biết Tiên có người yêu, mẹ mắng Tiên một trận ra gì. Sau đó mẹ cấm hẳn không cho Thủy Tiên hẹn hò với Tân vì lý do ngày xưa khi mẹ và bác Hà còn bé, hai người là đôi bạn thân, hứa hẹn khi lớn lên nếu một người sinh trai, một người sinh gái sẽ làm sui gia với nhau và quả thật bác Hà sinh trai trước là Đoàn. Một năm sau mẹ Tiên sinh ra nàng. Tình “sui gia” ngày càng thắm thiết... Nhưng Thủy Tiên chỉ coi Đoàn như một người bạn hay hơn nữa chỉ là một người anh.

*

Cho đến một lần, thật tình cờ Thủy Tiên vào một tiệm bán những vật kỷ niệm để mua quà sinh nhật cho một người bạn, Tiên đang lơ đễnh nhìn quanh để tìm một vật gì mua tặng bạn, thì lúc ấy Tân cũng đang loay hoay tháo gỡ những cái chuông nho nhỏ xoắn vào nhau, thấy hay hay, Tiên chăm chú theo dõi. Lúc ấy, Tân vừa gỡ xong đưa lên lắc lắc trước mặt, những tiếng “leng keng” của những cái chuông chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vui tai. Tiên nghĩ thật nhanh đến món quà định mua cho bạn và Tiên cũng tiến đến quầy chọn một hộp y như của Tân. Hoàng Tân nhìn Thủy Tiên cười làm quen:

- À, cô cũng định mua cái phong linh à?

Thủy Tiên trố mắt:

- Cái phong linh là cái gì?

Hoàng Tân tiến đến gần hơn và bảo:

- À phong linh là cái chuông nầy nè! Để treo trước cửa cho gió nó lắc vào nhau và tạo nên âm thanh đó mà!

- Thủy Tiên chợt hiểu và gật đầu cười. Hoàng Tân trao cái hộp đang cầm cho Thủy Tiên và bảo:

- Thôi cô khỏi mua để tôi tặng cô.

Thủy tiên bất mãn:

- Anh nầy kỳ không. Khi không, không quen biết gì lại đòi tặng cho người ta.

Rồi Thủy Tiên quay ngoắt bỏ đi, tay cầm một hộp chuông đến quầy hàng trả tiền. Hoàng Tân lúng túng đứng cạnh, tay vẫn còn cầm hộp chuông của mình chờ tới phiên trả tiền. Thủy Tiên lơ đi, trả tiền xong bước ra khỏi tiệm vừa đi vừa mỉm cười câu chuyện vừa rồi. Bỗng đâu Hoàng Tân lại xồng xộc chạy tới:

- Cô, nè cô cho tôi nói cái nầy một chút!

Thủy Tiên đứng lại đanh đá:

- Gì nữa đây?

Hoàng Tân mặt mày đỏ gắt lắp bắp:

- Tôi muốn tặng cô thiệt mà!

Thủy Tiên phì cười:

- Vậy chứ anh mua cho ai mà giờ lại đòi tặng tôi?

Hoàng Tân hớn hở:

- Không. Không tặng ai cả, tại đêm qua tôi đọc chuyện “ Phong Linh” hay quá nên hôm nay ghé mua về nhà treo cho vui vậy mà!

Thủy Tiên tò mò:

- Chuyện “Phong Linh” là chuyện thế nào vậy?

- À, đại khái câu chuyện kể có một cô gái quen với một cậu con trai rồi hai người yêu nhau thắm thiết. Khi còn là tình nhân cậu ấy tặng cho cô gái một cái chuông giống như vậy và bảo để mỗi khi nghe chuông kêu thì nhớ về cậu ấy. Rồi sau cô ta nổi tiếng hát hay và có nhan sắc bỏ rơi người tình nghèo... Cô ta cứ trèo mãi trên danh vọng, một khi đã đạt được tất cả những ý muốn và có biết bao chàng trai khác có tiền tài, danh vọng săn đón. Nhưng cuối cùng cô nhận chân được những người đến sau yêu cô ta chỉ vì nhan sắc và tiếng tăm. Đến một buổi hoàng hôn cô ta ngồi im lìm bên song cửa nghe tiếng thanh thanh của cái phong linh chạm vào nhau, cô ta như tỉnh mộng và chợt nhớ đến người yêu đầu tiên và cô ta nôn nóng muốn nối lại với người đã một thời tha thiết yêu cô với một mối tình chân thật...

Hoàng Tân ngưng bặt khi nhìn sang thấy Thủy Tiên đang chớp mắt.

Thủy Tiên e thẹn cúi đầu:

- Anh kể chuyện hay quá! Nhưng không biết đó là chuyện anh kể có thật không?

Hoàng Tân vui vẻ nói không ăn nhập vào đâu:

- Ồ, vậy là cô chịu nhận cái chuông rồi hả?

Thủy Tiên nổi sùng:

- Ai bảo với anh là tôi nhận hồi nào?

Hoàng Tân đưa tay lên gãi đầu, mặt lại đỏ gắt khiến Thủy Tiên thương hại:

- Thôi được, tôi nhận cho anh vui.

Hoàng Tân mừng rỡ trao cho Thủy Tiên và giật nhanh gói chuông Thủy Tiên cầm nơi tay rồi vội vã phân trần:

- Để tôi chạy lui trả cái nầy lại, cô chỉ cần một cái đủ rồi!

- Thủy Tiên mỉm cười:

- Anh nầy thật lạ, cái nầy tôi mua cho bạn tôi mà!

- À, à vậy hả, thôi tôi xin lỗi nhé. À mà coi chừng lộn nhé, đây, để tôi ghi tên tôi vào gói chuông tôi tặng cô.

Rồi không kịp chờ Thủy Tiên phản ứng, Hoàng Tân lại giựt gói quà mình trao viết vội chữ “Nguyễn Hoàng Tân”. Thủy Tiên cười hỏi:

- Tên anh đó à?

Hoàng Tân nhanh nhẩu:

- Ừ tên tôi đó, còn cô tên gì?

Thủy Tiên mỉm cười lắc đầu rồi bảo:

- Thôi, cám ơn anh nhé. Chào anh tôi đi kẻo trời tối rồi.

Và Thủy Tiên vội vã bước nhanh.

Đêm ấy Thủy Tiên treo chùm chuông trước cửa sổ, lần đầu tiên Thủy Tiên nghe tiếng “leng keng” với bao nhiêu xáo trộn trong lòng...

Sáng hôm sau trên đường đến trường, Thủy Tiên giật mình khi thấy Hoàng Tân lẻo đẽo theo sau. Thủy Tiên ngạc nhiên khi thấy mình không tỏ vẻ bực dọc mà lại như reo vui:

- Ủa, anh Tân!

Hoàng Tân tươi cười:

- Chào cô! Cô đừng giận nhé. Hôm qua tôi theo cô tới cửa nhà cô nay mới đón cô được đó.

Thủy Tiên cười:

- Thiệt chưa gì mà anh đã làm tôi bận tâm rồi!

Hoàng Tân hỏi dồn dập:

- Hôm qua cô ngủ ngon không? Cô có treo cái chuông lên chưa? Cô thích nó không? Cô...

Thủy Tiên gắt:

- Hỏi gì mà hỏi dữ vậy?

- Tại suốt đêm qua tôi thao thức chờ mong trời mau sáng để gặp cô, lòng lo sợ không gặp nên...

Thủy Tiên chận lại:

- Thôi được rồi!

Và lần đầu tiên Thủy Tiên nhìn kỹ người con trai bước song song bên cạnh, lòng cảm thấy hơi hồi hộp. “Coi cũng được đó chứ!”, Thủy Tiên thầm nghĩ.

Rồi mỗi buổi sáng, hai người song song đến trường, tuy hai trường khác nhau nhưng Hoàng Tân kiên nhẫn đón đưa Thủy Tiên... Tình cảm nẩy nở giữa hai người kéo dài cho đến cuối niên học. Những ngày nghỉ hè Thủy Tiên cứ xin phép mẹ đi phố luôn khiến mẹ nghi ngờ. Rồi đến một ngày mẹ bắt gặp hai người trên phố và từ đó mẹ cấm Thủy Tiên... Tiên và Tân ít còn dịp gặp gỡ nhưng Hoàng Tân đề nghị biên thư cho nhau rồi nhét vào hốc đá mỗi thứ năm. Mẹ theo dõi thấy Tiên và Tân không còn đi học chung cũng như Thủy Tiên đi về đúng giờ nên mẹ cũng yên lòng.

Tình cảm vẫn phát triển trong áp lực của mẹ, Thủy Tiên lại là đứa con gái ngoan hiền không dám cãi lại mẹ. Nàng thường ray rứt đau khổ giữa chữ tình và hiếu chưa biết phải tính toán thế nào?

Rồi biến cố 75 xẩy ra, mẹ trong cơn bạo bệnh, nhờ gia đình Đoàn chăm sóc. Sau đó cha của Đoàn nhờ làm việc trong hải quân nên trưa 30 tháng 4 mẹ và Thủy Tiên theo gia đình Đoàn di tản...

*

Hơn mười năm qua về làm dâu nhà người, âm thầm giấu kín một tình yêu thơ dại. Chiều nay ngồi bên song cửa chợt thấy một cô bé đang loay hoay lật viên đá cạnh nhà, Thủy Tiên lại nhớ đến những cánh thư tình ngày xưa. Có một lá thư mà Tân đã viết cho nàng lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng nàng cảm thấy xót xa vì nàng đã thú nhận nàng khó xử trước tình cảm của Hoàng Tân và sự ép buộc của mẹ trong thư có đoạn “... Em đừng tự trách mình nữa, tình đến hay tình đi đều do duyên phận... ”

Thôi nhé Tân! Tất cả nay đã là dĩ vãng! Nói với anh cũng là để nói với chính mình: Cho dù hoàn cảnh nào, không gian nào trong em cũng còn hình bóng Tân và tình nầy sẽ mãi mãi bất diệt. Và cuộc tình lỡ vẫn huy hoàng vĩnh viễn trong tâm hồn em...

(05/26/00)

Hết