Nếu chịu khó làm một "ca phẫu thuật" tỉ mỉ, có thể bạn sẽ có cái nhìn tổng quát để đánh giá Rosemary Fell là một phụ nữ hấp dẫn, tỏa sáng như một vầng hào quang, ăn mặc sang trọng hợp thời. Hơn thế nữa, bên trong cái diện mạo ấy còn tiềm ẩn một tâm hồn có văn hóa luôn tiếp nhận những tri thức hiện đại được chắt lọc từ những pho sách mới nhất.

Rosemary lập gia đình đã hai năm, sinh được một bé trai kháu khỉnh ngoan ngoãn. Chồng nàng cưng chiều nàng hết mức. Xem ra, thì họ thật sự là một gia đình giàu có sung túc. Khi cần mua sắm, Rosemary chỉ việc cho xe chạy thẳng vào Paris; và nếu nàng định mua hoa, xe sẽ dừng lại trước một cửa hàng trên đại lộ Regent. Tại đây, nàng tha hồ ngắm nghía lựa chọn những giỏ hoa tươi rực rỡ đủ loại khác nhau rồi bảo người bán hàng: "Cho tôi giỏ hoa hồng kia! Vâng! Hoa trong giỏ ấy. Ồ, Không! Tôi không thích Tử - Đinh - Hương đâu! Lấy mấy chậu Tulip nữa kìa! Màu trắng và đỏ ấy nhé! "Thế là cô bán hàng có dáng người mỏng mảnh mang những giỏ hoa xinh, tươi tắn thận trọng xếp gọn vào xe của nàng. Một buổi chiều mùa dông, Rosemary đang chọn mua một món hàng tại một cửa hiệu nhỏ nằm trên đại lộ Curzon. Đây là cửa hiệu mà nàng rất ưa thích và thường xuyên lui tới. Người quản lý cửa hàng luôn tươi cười và đón tiếp niềm nở mỗi khi nàng diện. Ông có vẻ như rất vui thích mỗi khi phục vụ nàng. Sự ngưỡng mộ và thái độ trân trọng quá mức khiến cho ông nói năng rụ rè lúng túng mỗi lần đối diện với người phụ nữ sang trọng này. Dĩ nhiên, cái lối tâng bốc khéo léo ấy bao giờ cũng khiến cho Rosemary cảm thấy hài lòng thích thú.

"Bà biết đấy, thưa bà?" - Cái giọng nhỏ nhẻ thường ngày của ông nghe ngọt như mía lùi - "Tôi rất yêu quý những báu vật của tôi. Tôi không muốn bán nó cho những người không am hiểu giá trị của chúng, thưa bà".

Món hàng mà ông dành để giới thiệu với Rosemary hôm nay là một chiếc hộp đựng nữ trang nhỏ nhắn xinh đẹp mà trước đó ông chưa hề "tiếp thị" với vị khách nào. Như lệ thường, Rosemary thận trọng tháo bỏ đôi găng tay ra rồi nâng chiếc hộp lên ngắm nghía khá kỹ lưỡng. Vâng đúng là một báu vật quý hiếm. Chiếc hộp xinh xắn tuyệt vời khiến nàng đâm ra mê mẩn. Nàng thích nó quá! phải mua nó cho kỳ được. Rosemary mân mê xoay nhẹ chiếc hộp trên tay. Nàng mở nắp hộp ra rồi đóng lại: "Nhưng giá cả thế nào đây?".

Một thoáng ngập ngừng, rồi người quản lý đáp: "Hai mươi tám đồng ghinê, thưa bà".

"Hai mươi tám đồng ghinê! " Rosemary trả chiếc hộp về chỗ cũ và đeo găng tay vào. Nàng không dám ký nhận lên món hàng. Hai mươi tám đồng ghinê! Thậm chí nếu bạn là người giàu có thì...

Rosemary không biết phải xoay sở ra sao. Có cái gì đó như không rõ ràng, không chắc lắm trong giọng nói mơ hồ của nàng: "Được rồi! Làm ơn giữ nó cho tôi nhé! Tôi sẽ... ".

Nhưng người quản lý đã cung kính gật đầu. Ông ta sẵn lòng giữ nó lại cho Rosemary.

Đến giờ đóng cửa; Rosemary lững thững bước ra hè phố. Gió lạnh thổi tràn về kèm theo những cơn mưa nặng hạt. Bóng đêm đổ ập xuống rất nhanh. ánh đèn đường hiu hắt, vàng vọt, nhoè lẫn vào những chùm sáng đục mờ từ dãy nhà đối diện trông ảm đạm đến lạ lùng. Trời rét ngọt, khách bộ hành qua lại lếch thếch dưới những chiếc dù che mưa trên tay.

Bỗng nhiên, Roscmary nghe từ trong tiềm thức vùng dậy mãnh liệt sự ham muốn được sở hữu chiếc hộp xinh đẹp quý giá kia. Bên lề đường, chiếc xe sang trọng của nàng đã chờ sẵn, và dĩ nhiên là tốt hơn nhiều nếu về nhà ngồi nhâm nhi một tách trà ngon trong căn phòng ấm áp. Nhưng không hiểu sao Rosemary vẫn chần chừ đứng đợi. Ngay lúc ấy, một thiếu nữ dáng đẹp mảnh khảnh, làn da nâu sẫm mặn mòi, không rõ từ đâu đến đã dừng sát bên nàng. Cô ta thủ thỉ rót vào tai Roscmary bằng một âm điệu ngập ngừng thổn thức: "Bà cho phép tôi hầu chuyện một lát... được chứ, thưa bà!" - "Nói chuyện vôi tôi ử"

Rosemary ngạc nhiên quay nhìn cô gái. Cô gái xa lạ này còn khá trẻ có lẽ bằng tuổi với Rosemary, vóc người mỏng manh, đôi mắt to mở tròn thao thức. Hai bàn tay cô ta níu chặt lấy cổ áo khoác trong tư thế co ro lạnh lẽo: "Vâng, thưa bà! Xin bà giúp tôi một tí tiền lẻ đủ uống một tách trà thôi, bà ạ!".

Có cái gì đó trong lời thỏ thẻ của cô gái như một mũi kim châm nhẹ vào cõi lòng trắc ẩn của Rosemary: "Một tách trà thôi ư! Cô không đủ tiền thật sao?" - "Dĩ nhiên là không, thưa bà" - "ồ lạ nhỉ!".

Trong bóng đêm, ánh mắt của hai người đàn bà xa lạ xoắn chặt lấy nhau như cố dò tìm và khám phá điều gì đó bất thường từ một mục tiêu bí ẩn. Càng dị thường hơn nữa là cuộc chạm trán bất ngờ giữa đêm hôm tăm tối giống như một pha hư cấu trong tiểu thuyết của Dostoevsky khiến cho Roscmary có cảm giác như mình đang đối diện với một tình huống phiêu lưu mạo hiểm. Nàng tự hỏi: "Việc gì sẽ xảy ra nếu mình đưa cô ta về nhà?". Những tình tiết tương tự thế này nàng luôn bắt gặp trong những quyển sách ly kỳ lãng mạn; và nàng biết bạn bè sẽ rất ngạc nhiên thích thú khi nghe câu chuyện ngớ ngẩn này. Nàng liền bảo cô gái: "Cô đi với lôi! Về nhà tôi uống trà!".

Cô gái sửng sốt đến mức gần như bước giật lùi. Rosemary vừa nắm lấy bàn tay giá lạnh của cô gái vừa mỉm cười độ lượng: "Tôi mời cô mà, đừng ngại. Lên xe tôi đi! Chúng ta cùng về uống trà" - "Bà... bà định đùa cho vui đấy chứ, thưa bà?".

Trong giọng nói của cô gái, Rosemary nghe có cả sự nghi ngờ, hy vọng lẫn đau khổ. Nàng liền đáp: "Tôi nói thật mà. Hãy đi với tôi! ".

Cô gái căng tròn đôi mắt nhìn sững vào Rosemary: "Bà... Bà không giao nộp tôi cho cảnh sát chứ, thưa bà?" - "Cảnh sát ư! " - Rosemary cười nắc nẻ - "Tại sao cơ chứ! Tôi không độc ác đến thế đâu! Tôi chỉ muốn cô được sưởi ấm và nghe cô tâm sự điều gì đó thôi. Nào, hãy đi!".

Người tài xế mở rộng cửa xe. Chỉ một lát sau, bóng đêm đã xóa sạch cái bối cảnh lý thú của màn đầu vở kịch.

Trong tâm tưởng, Rosemary muốn chứng minh cho cô gái bất hạnh không chốn nương thân này thấy rằng những điều màu nhiệm tuyệt vời đang thật sự xảy ra trong cuộc đời tối tăm khốn khổ của cô ta; rằng những người giàu có chính là những người tốt bụng; và rằng đã cùng là "Phận đàn bà" thì sang hèn, cao, thấp đều là chị em như nhau.

Rosemary quay nhìn cô gái: "Cô đừng ngại. Tôi và cô cùng là phụ nữ. Nếu tôi được may mắn thế này thì cô nên nghĩ rằng... "

Nàng không biết phải kết thúc như thế nào để gói gắm trọn vẹn ý tưởng của mình trong một câu ngắn ngủi.

Xe dừng lại trước cổng chính; Rosemary bấm chuông cửa mở. Nàng đưa thẳng cô gái vào trong tiền sảnh. Rosemary chăm chú quan sát và hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô gái khi tiếp cận với gian phòng ấm áp, với ánh đèn chói chang rực rỡ, với tất cả cái vẻ sang trọng huy hoàng mà đối với Rosemary, nó đã quá quen thuộc đến nỗi gần như nàng chưa bao giờ quan tâm đến.

"Nào, chúng ta lên lầu đi! Tôi sẽ đưa cô lên phòng".

Rosemary dẫn cô gái đến trước một phòng ngủ rộng rãi, tiện nghi và ấm cúng. Cô gái ngần ngừ dừng lại ở bậc cửa. Dường như cô ta đang lạc vào một thế giới thần tiên trong truyện cổ tích; nhưng Rosemary không còn để tâm đến thái độ rụt rè ngơ ngác của cô. Nàng đẩy chiếc ghế nệm êm ái về phía lò sưởi và bảo "Cô ngồi xuống đây và sưởi ấm đi! Trông cô lạnh lắm rồi đấy".

Cô gái bước thụt lùi: "ấy chết! Tôi... không dám đâu, thưa bà" - "ô hay! Cô cứ tự nhiên" - Rosemary bước sấn lại bên cô gái - "Cô chớ có e ngại. Cô khách sáo quá đấy! Ngồi xuống đây. Chờ tôi cất áo khoác rồi chúng ta cùng qua phòng bên uống trà, nhé! ".

Cô gái im lặng khép nép ngồi xuống ghế, đôi bàn tay e ấp đặt hai bên đùi, đôi môi xinh xắn vẫn còn hé mở. Rosemary vội bảo: "Cô bỏ mũ xuống cho thoải mái chứ. Mái tóc xinh đẹp của cô ướt hết rồi kìa" - "ồ, vâng, thưa bà" - " Kìa, cởi luôn áo khoác ra đi!".

Cô gái đứng lên. Rosemary giúp cô bỏ áo khoác rồi vứt luôn cùng với chiếc mũ xuống sân nhà. Nàng định châm điếu thuốc nhưng cô gái dã vội nói: "Tôi xin lỗi, thưa bà, chắc tôi xỉu mất. Xin bà làm ơn cho tôi uống một chút gì đã! " - "ôi, rõ thật ngớ ngẩn! " Rosemary bấm chuông rồi bảo người giúp việc: "Mang trà và rượu ra đây. Nhanh lên!".

Cô gái giúp việc quay đi nhưng cô gái vội kêu lên: "ồ! Tôi không uống rượu đâu. Chỉ xin một tách trà thôi, thưa bà".

Rồi thật không ngờ từ trong khóe mắt sâu thẳm của cô gái, những giọt lệ long lanh lắng đọng lại ướt đẫm cả đôi bờ mi. Rosemary bước lại gần cô gái: "Đừng khóc? Cô bạn bé nhỏ tội nghiệp ạ. Đừng khóc nữa!". Nàng trao cho cô gái chiếc khăn tay, và ngay cái khoảnh khắc đáng thương ấy, những giọt nước mắt nóng hổi của cô gái đã thật sự dấy lên trong tim nàng niềm cảm thông sâu sắc.

Rốt cuộc rồi cô gái cũng không ngại ngùng sợ sệt nữa. Cô hoàn toàn quên hết những điều bất hạnh dang bủa vây lấy thân phận của mình, và chỉ biết hiện tại cô đang đối diện với một thiếu phụ giàu sang tốt bụng. Cô mạnh dạn tâm sự: "Tôi không thể sống mãi như thế này được, thưa bà. Tôi không chịu nổi cuộc sống tồi tệ này thêm nữa. Tôi sẽ tự kết liễu cuộc đời mình thôi, bà ạ" - "ồ! Cô không phải làm thế đâu, cô bạn: Tôi sẽ giúp cô mà. Đừng khóc nữa. Cô không nhận thấy điều gì tốt đẹp khi chúng ta gặp nhau sao? Hãy uống trà và kể cho tôi nghe mọi chuyện. Tôi hứa chắc là chúng ta sẽ tìm ra một giải pháp nào đó cho cô. Đừng khóc, cô bạn ạ!".

Người giúp việc mang trà đến. Rosemary cho kê bàn ngay giữa hai người. Nàng ân cần ngồi tiếp thức ăn cho cô bạn trẻ. Nào bánh Sandwich, bơ, bánh mì; nàng liên lục cho đường và châm thêm trà vào tách của cô gái. Nàng không động đến một thứ gì cả, chỉ ngồi hút thuốc và nhìn cô ta ăn uống một cách ngon lành.

Kết quả buổi "trà đàm" thật tuyệt vời! Trên chiếc ghế bành êm ái sang trọng, cô gái như hoàn toàn lột xác, sáng bừng lên như một thiên thần, hướng đôi mắt đăm chiêu mơ màng về phía ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. Rosemary châm một điếu thuốc. Nàng bắt đầu gợi chuyện: "Lần cuối cùng cô được ăn là khi nào vậy?".

Nhưng ngay khi ấy cánh cửa phòng bật mở. Philip lấp ló bên ngoài: "Anh vào được chứ, Rosemarỷ" - "ồ được, anh cứ vào! ".

Philip bước vào phòng. Anh dừng lại một lát và liếc nhanh về phía hai người: "ôi! Tôi thật không phải!" - "Tốt đấy chứ. Có sao đâu" - Rosemary vừa nói vừa mỉm cười với Philip: "Đây là bạn em, cô... " - "Là Simth, thưa bà".

Cô gái tiếp lời. Cái vóc dáng mảnh mai yểu điệu của cô bây giờ không còn rụt rè khép nép nữa.

Rosemary giới thiệu tiếp: "Vâng, đây là cô Simth. Chúng em định bàn chút chuyện ấy mà" - "ô, vâng!".

Philip vừa đáp vừa liếc nhìn đống mũ áo của cô gái dưới sàn nhà, đoạn anh đến ngồi bên lò sưởi. Đôi mắt hấp háy của anh như đôi cánh bướm lượn lờ lên cái hình hài, rồi đến đôi tay, đôi giày của cô gái và cuối cùng đậu lại trên khuôn mặt của Rosemary: "Thời tiết xấu quá, em ạ!" - "Vâng, rất xấu".

Chợt Philip mỉm cười nói: "Anh muốn nói chuyện với em một lát. Cô Simth cho phép chúng tôi chứ?".

Simth mở tròn đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Philip, nhưng Rosemary đã đỡ lời: "Dĩ nhiên là cô ấy đồng ý. Nào, chúng ta đi!". Họ cùng bước vào phòng đọc sách.

Khi chỉ có hai người, philip hỏi: "Nói cho anh biết cô ta là ai? Tất cả chuyện này là thế nào?" Rosemarv vụt cười ngặt nghẽo: "Em nhặt được cô ấy trên đại lộ Curzon. Cô ấy không đủ tiền mua một tách trà nên em đưa cô ấy về đây đấy" - "Nhưng em định làm gì với cô tả" - "Một điều gì đó tốt lành cho cô ấy, Philip ạ!' - Rosemary vội đáp - "Chẳng hạn như... bảo dưỡng cô ấy... Em cũng chưa biết phải làm thế nào. Chúng em chưa bàn chuyện ấy. Nhưng hãy cho cô ấy thấy rằng... " - "Cô vợ thân mến của tôi ơi!" - Philip vội kêu lên - "Em điên mất rồi? Em biết dấy, không thể làm như thế được!" - "Em biết là anh sẽ nói thế. Nhưng tại sao cơ? Chẳng phải chúng ta luôn gặp những cảnh tình tương tự trong sách vở đó sao? Em muốn làm như thế và em đã quyết định... " - "Nhưng... " - Philip vừa dụi mạnh tàn thuốc vừa từ tốn nói: "Nhưng cô ta đẹp quá, em ạ? " - "Đẹp ử", - Rosemary ngẩn người trong giây lát: "Anh nghĩ như vậy sao? Ôi! Em không hề nghĩ đến chuyện ấy!".

Philip lại châm điếu thuốc mới: "Trời ạ! Cô ta đẹp lắm. Cưng thử nhìn lại xem. Vừa rồi anh rất ngạc nhiên khi bước vào phòng. Anh nghĩ em đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Anh xin lỗi nếu như anh có sỗ sàng thất lễ. Nhưng hãy cho anh biết, nếu Simth định ăn tối với chúng ta thì anh cần một ít thời giờ để hướng dẫn cho cô ẩy cách thức hòa nhập vào cái tầng lớp thượng lưu chứ" - "Ôi, anh đúng là chàng trai ngớ ngẩn! ".

Rosemary vụt chạy ra khỏi phòng đọc sách; nhưng thay vì trở lại phòng ngủ, nàng đi thẳng vào văn phòng riêng lặng lẽ ngồi bên bàn viết: "Cô ta xinh đẹp! Cô ta quyến rũ ứ". Rosemary nghe trái tim mình buông từng nhịp nặng nề như một hồi chuông ngân rung cảnh tỉnh: "Xinh đẹp ư! Quyến rũ ư!".

Đột nhiên, nàng đưa tay chộp lấy năm tờ ngân phiếu trên bàn. Nàng cầm lên xem xét một lúc rồi đặt hai tờ về chỗ cũ và chạy ra khỏi văn phòng với ba tờ còn lại trên tay.

Khi nàng ghé vào phòng đọc sách, Philip vẫn còn ở đó. Roscmary đứng lại ở ngưỡng cửa. Đôi mắt xinh dẹp quyến rũ của nàng long lanh những tia sáng như muốn xuyên thấu vào những ngóc ngách bí ẩn trong tâm hồn Philip: "Philip! Em muốn nói với anh một điều. Đêm nay, Simth sẽ không ăn tối với chúng ta đâu".

Philip buông tờ tạp chí xuống: "Ơ! Có chuyện gì vậy? Cô ấy bận sao?".

Rosemary bước lại gần Philip rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh. Nàng thủ thỉ: "Cô ấy muốn được ra đi, anh ạ. Chúng ta không thể phản đối yêu cầu của cô ấy. Đành phải giúp cho cô gái đáng thương ấy một ít tiền thôi, anh yêu".

Rosemary vừa trang điểm xong, mùi hương tóc vẫn thoang thoảng. Nàng đưa đôi lay lấp lóa đồ trang sức dịu dàng nâng lấy khuôn mặt của Philip: "Anh có thích em không, Philip?".

Có cái gì đó trong câu hỏi khá bất ngờ của nàng khiến Philip hơi bối rối: "ồ! Anh thích em muốn điên lên ấy chứ. Nào, hôn anh đi!".

Một khoảng yên lặng kéo dài...

Chợt Rosemary cất giọng mơ màng: "Em vừa tìm thấy ở cửa hàng một chiếc hộp đựng nữ trang đẹp quá. Giá của nó đến hai mươi tám đồng ghinê. Không biết em có mua nổi không?" - "Em sẽ có, em yêu ạ! ".

Nhưng đấy không phải là điều cốt lõi mà Rosemary muốn nói: Vì... "Philip!" - Rosemary rót vào tai Philip những tiếng thì thào: - "Nói cho em biết. Em có đẹp không?".

Hết