Tôi là đứa con gái có thể nói là... đoảng. Mẹ tôi vẫn hay bảo:
- Con gái gì mà đoảng thế thì sau này chỉ có mà ế thôi con ạ!
- Ừ, ừ ế càng tốt mẹ à, con chẳng muốn lấy chồng đâu, con muốn ở nhà với mẹ cơ – Tôi nũng nịu với mẹ.
- Thôi đi cô ạ! gớm, có ai muốn rước thì tôi cũng cho rước chứ cô như vậy mà ở nhà thì hôm nay anh này ghé, mai anh kia trêu, tôi cũng đau đầu lắm.
- Mẹ này nữa! - Tôi phụng phịu.
Mẹ tôi vẫn hay... mắng yêu tôi như vậy sau mỗi lần tôi làm sai hoặc hỏng một việc gì.
Hôm đó, tước khi đi làm, mẹ dặn tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa với bao nhiêu là việc, lúc đó tôi đang mãi đọc truyện Đò Rê Mon nên chẳng nhớ mẹ dặn gì nữa cả, mà chỉ ậm ừ “vâng ạ” cho xong. Mẹ đi làm được một lúc thì tôi cũng “lăn” ra ngủ, tôi mơ thấy được cầm những dồ vật có phép lạ của Đô Rê Mon, tôi được bay chong chóng tre giống như Nô Bi Ta, Xu Ka, Xê Kô và cả Chaien nữa. Bỗng:
- Chị Khánh, chị Khánh! Dậy đi chứ, sao lại ngủ vào giờ này vậy? - Hiền em tôi đi học về từ lúc nào đang gọi tôi. Tôi mở choàng mắt ra thì thấy ngoài trời đang mưa, những hạt nặng nước hắt vào trong nhà qua cửa sổ.
- Chết rồi, quần áo phơi trên trần ướt hết cả rồi! - Tôi thảng thốt kêu lên.
- Em đã cất rồi. Lúc nãy đi học về em thấy chị ngủ, gọi mãi không dậy, em lên lấy hết xuống rồi.
Tôi thầm cảm ơn Hiền. Bởi lúc sáng mẹ dặn tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp mà lúc này tôi lại ngủ mới khổ chứ. Bao nhiêu việc dồn dập, nếu như làm từ lúc nãy thì bây giờ có phải đỡ không. Dọn dẹp nhà cửa, đánh ấm chén, mà trời lại mưa nữa chứ, mệt thật. Biết vậy mình làm từ nãy cho xong rồi nghỉ có phải đỡ vất vả không – Tôi nghĩ vậy.
Rồi đến một lần khác, hôm ấy nhà tôi có khách. Đó là bác tôi từ trong miền Nam ra chơi, cả nhà ai cũng mừng. Bố mẹ tôi ở trên phòng khách tiếp bác, còn hai chị em tôi chịu trách nhiệm phần bếp núc (vì hai chị em tôi đã lớn mà lại là con gái nên chúng tôi được bố mẹ “ủy quyền” toàn bộ công việc nội trợ) cho nên hôm đó chị em tôi rất bận rộn.
Hai chị em đi chợ về là sà ngay vào bếp để bắt đầu công việc. Hiền em tôi, tuy ít hơn tôi một tuổi nhưng nó giỏi giắn, đảm đang. Hôm đó mà không có Hiền giúp thì thật sự tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Khi đi chợ mua gà về thì Hiền đã nhanh ý đặt nồi nước lên bếp trước, nên có nước làm gà ngaỵ Tôi cầm con gà mà chẳng biết phải cắt tiết như thế nào. Bố tôi đã nhiều lần dạy hai chị em tôi làm nhưng lúc này lại quên hết. Tôi cũng nói thêm là ngày xưa bố tôi là bộ đội nhưng không phải cầm súng mà chỉ cầm... đũa với muối thôi. Hay nói cách khác là bố tôi đi bộ đội làm anh nuôi. Bố tôi giỏi lắm, nấu nướng cái gì cũng ngon. Sau khi giải ngủ thì bố tôi lại về mở một cửa hàng thực phẩm nên mọi món ăn bố tôi nấu ngon mà lại khéo nữa.
Cái Hiền theo gen của bố hay sao mà nó cũng khéo léo chẳng khác gì bố tôi cả. Nó thấy tôi cứ lóng nga lóng ngóng, rồi nhìn tôi ái ngại, Hiền liền bảo:
- Chị mổ cổ gà thế này thì có mà... thả ra gà chạy mất!
- Thế thì làm thế nào bây giờ? - Tôi quýnh quáng hỏi.
- Thế này nhé, chị giữ chặt lấy con gà cho em.
Tôi làm theo lời Hiền, Hiền cầm dao mổ trong nháy mắt là xong. Sau đó, tôi vội vàng lấy nồi nước đang sôi sùng sục ở trên bếp định cho cả con gà vào, Hiền thấy vậy vội bảo:
- Ấy, chị đừng cho vào thế mà phải nhắc nồi nước ra, không thì tuột da gà đấy!
Tôi liền làm theo lời Hiền nhưng tại sao lại thế này nhỉ? Nhìn con gà nham nhở vì bị tôi vặt lông nhưng lại toạc hết cả da ra. Hiền thấy vậy chạy lại bảo:
- Thôi chị để đấy em làm cho, chị ra gọt nốt máy quả dứa xanh kia đi!
Tôi lại để con gà cho Hiền làm, ra gọt dứa thay Hiền. Ồ, sao mà khéo thế nhỉ, cắt các mắt dứa mà cứ đều tăm tắp, hàng nào theo hàng ấy không bị lẫn lộn. Tôi làm như tôi nghĩ nhưng tại sao quả dứa của tôi gọt lại không như của Hiền gọt. Của tôi thì lổ chổ mắt nhìn đúng như là một tổ ong. Tại sao nhỉ, mình đã lấy mũi dao khoét hết mắt đi sao nó lại như thế này chứ? Tôi nhìn quả dứa tôi gọt mà mặt méo xẹo lại. Chợt có tiếng phì cười đằng sau, quay lại thì Hiền đã cầm lấy quả dứa tôi vừa gọt xong nói:
- Chị khoét thế này thì làm sao mà nó chẳng xấu cho được, chị phải cắt lần lượt thế này, thế này cơ mà.
- Ồ! Thế mà chị lại cứ tưởng gọt thế kia...
Hiền cắt lần lượt các mắt dứa còn lại trông đều đặn mà thật đẹp.
- Em giỏi ghê, thế em học ở đâu mà “siêu” thế? – Tôi hỏi.
- à, có gì đâu, em chỉ hay thấy bố làm như vậy rồi bắt chước, với lại em thường xuyên xem chương trình dạy cách nấu ăn trên ti vi rồi làm thử thì biết.
- Thế à? Tôi ngạc nhiên hỏi vì từ trước đến nay có mấy khi tôi xem chương trình đó. Tôi nghĩ: “Ối dào, dạy toàn những món mà chỉ có nhà giàu mới đáp ứng được, học cũng bằng thừa”. Thế mà bây giờ Hiền đang làm những món trên ti vi dạy kia, nhưng tôi thì chẳng biết làm một cái gì hết. Coi như hôm nay tôi chỉ là cô học việc. Tôi thật sự thấy ngượng cho mình và tôi quyết định sẽ học tập.
Đến bữa cơm dọn ra, ai cũng khen nức nở tài nấu ăn của hai chị em tôi, nhất là bác tôi cứ khen mãi làm hai chị em tôi nhìn nhau cười. Mẹ nhìn tôi một cái có vẽ mừng vì tôi đã... tiến bộ. Nhưng không, mẹ đâu có biết là con “đoảng” lắm không, hôm nay con chỉ học tập thôi: Nhưng chắc chắn rằng từ mai con sẽ nấu nướng thật ngon.
Từ đó, tôi đã học được nhiều điều cơ bản của công việc nội trợ. Tôi đã năng xem ti vi hơn, nhất là chương trình dạy nấu ăn. Khi viết bài này tôi đã là một cô nội trợ khéo léo rồi đấy các bạn a! Trong công việc lặt vặt giúp cha mẹ tôi cũng đã tìm thấy cho mình được niềm vui sáng tạo đấy. Mong rằng các bạn cũng như tôi, trách nhiệm của một thành viên trong gia đình là làm cho bữa cơm thật ấm cúng, ngon miệng cũng là góp phần xây dựng hạnh phúc chung cho mỗi gia đình.