Chương 1

Amy Converse đứng giữa phòng khách trong căn hộ của cô, người run lên vì giận dữ. Đôi mắt cô như bốc lửa. Thật là một buổi tối tệ hại! Một gã đàn ông đáng ghét làm sao!

Tiếng đập cửa nhà cô lại bắt đầu vang lên. Một giọng đàn ông gào thét:

- Để cho tao vào, con trời đánh. Mày không thể thoát được...

Tiếng gào kéo dài một lúc rồi nhỏ dần thành tiếng lầm bầm. Tiếp theo sau là một cú đá giận dữ vào cửa cùng tiếng giật tay nắm. Rồi tất cả lại im lặng. Amy thở dài nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống hành lang về phía thang máy.

Quẳng chiếc ví lên bàn, Amy đi vào buồng tắm, bật đèn lên. Vớ lấy chiếc khăn mặt, cô nhúng nó vào nước lạnh rồi cọ lên mặt thật mạnh. Những chiếc hôn mà gã cố tình ép vào môi cô trong chiếc taxi trên đường về nhà thật là khủng khiếp. Amy rùng mình nhớ lại những giây phút ấy.

Bỏ khăn lau mặt xuống, Amy nhìn mình trong gương và lau nốt những vết son môi. Mái tóc màu vàng nhạt của cô rối bù, kết quả của cuộc vật lộn để thoát khỏi gã đàn ông. Cơn giận lại bùng lên khi Amy nhìn thấy vết rách dài tới 2 [i]insơ ở đường viền cổ chiếc váy lụa màu xanh nhạt. Gã kia đã cố lùa bàn tay bẩn thỉu vào ngực cô.

Không bao giờ! Sẽ không bao giờ cô khờ dại một lần nữa, đến mức để cho một gã trưởng phòng có thể đem cô gán cho kẻ họ hàng nào đó.

Chiều nay, lúc cô sắp sửa ra về thì Richardson - trưởng phòng đồ họa từ phòng riêng đi ra. Ông ta tươi cười bước đến chỗ cô và nói:

- À đây rồi, cô Converse. Tôi đang tìm cô. Cậu Craig Layton, cháu tôi, mới tới thăm chúng tôi. Vợ tôi vừa gọi điện báo cho tôi biết cách đây vài phút. Tôi mong rằng tối nay cô rảnh rỗi và cho phép cậu Craig đưa cô đến dự tiệc cốc tai do vợ chồng tôi tổ chức.

Chiếc đầu hói lơ thơ vài sợi tóc bạc gật gật. Ông ta khuyến khích Amy.

- Tôi cho rằng cô sẽ thích Craig. Đó là một chàng trai tốt. Cậu ta không quen ai ở New York. Bởi vậy sau này cô có thể giới thiệu cậu ta với các bạn cô.

Ông bà Richardson nổi tiếng là những người tổ chức các bữa tiệc rượu tại những nhà hàng sang trọng ở New York. Tối nay, ngoài việc mang quần áo đến hiệu giặt là và viết vài lá thư, Amy chẳng có việc gì khác. Cô ngần ngừ một chút rồi nói:

- Cám ơn ông Richardson. Tôi vui lòng nhận lời mời.

- Tốt, tốt. Bữa tiệc được tổ chức từ 6 đến 8 giờ. Khoảng 6 giờ, Craig sẽ đến đón cô. Tôi có địa chỉ của cô rồi.

Nói xong ông ta đi về phòng, nét mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Amy tự quở trách mình. Cô hoàn toàn không còn là một đứa trẻ. Đã hai mươi bốn tuổi, lẽ ra cô phải hiểu biết nhiều hơn. Bây giờ thì đã muộn.

Cái lối cư xử của Craig trong xe taxi trên đường về làm cô ghê tởm. Anh ta say rượu và gây gổ. Bất chấp sự kháng cự, anh ta hôn hít, xoa bóp, thọc tay vào cổ áo cô.

Amy co rúm người lại khi nhớ đến những tiếng đấm cửa và tiếng kêu gào bên ngoài vừa rồi. Một gã đàn ông đáng sợ! Cô băn khoăn không biết vợ chồng Martin sống ở căn hộ bên cạnh có nhà hay không ? Nếu ở nhà nhất định họ nghe thấy tiếng gã. Trong khi giằng co hồi lâu với Craig để chạy thoát vào nhà, cô nghe thấy tiếng cửa thang máy ở phía cuối hành lang mở ra và thoáng nhìn thấy bóng một người đàn ông đứng đó. Amy chỉ mong đó không phải là người mà cô quen biết.

Amy vắt khô chiếc khăn mặt phơi lên giá đỡ. Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô bước vào phòng khách, đứng yên một lúc, lắng nghe. Nhất định cô sẽ không trả lời. Không nghi ngờ gì nữa, gã Craig đó đã tìm một trạm điện thoại gần đấy, gọi điện đến quấy rầy cô. Cũng có khả năng gã gọi để xin lỗi, nhưng điều đó khó có thể xảy ra nếu căn cứ vào hành động của gã mới đây.

Amy vẫn đứng yên một cách bướng bỉnh. Cô đã hết chịu nổi cái gã Craig Layton đó.

Chuông điện thoại ngừng reo. Nhưng chỉ vài phút sau lại vang lên, đợt này qua đợt khác một cách dai dẳng. Amy bước đến gần máy điện thoại, cau mày, mím môi tức giận. Trò này có thể sẽ diễn ra suốt buổi tối. Cô phải chấm dứt nó ngay.

Amy cầm máy điện thoại lên nói:

- Tôi nghe đây.

- Cô Amy Converse phải không?

Không phải Craig. Amy nhận ngay ra và còn thấy giọng nói có vẻ không bình thường. Giọng nói của người Anh pha một chút âm ngoại quốc.

Cô dè dặt trả lời:

- Vâng, tôi đây.

- Vậy xin hỏi có phải cô là Amy Converse, có mẹ là Catherine Rinaldi, con gái của Gianpaolo Rinaldi không. Tôi xin lỗi vì đã tọc mạch như vậy, nhưng điều đó thực sự rất quan trọng.

- Vâng. Tên thời con gái của mẹ tôi là Rinaldi.

Amy ngập ngừng, đợi cho anh ta nói tiếp. Cô phân vân không biết đây có phải là đoạn mở đầu cho một kiểu quảng cáo nào không.

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói có vẻ thỏa mãn:

- Vâng! Tôi tên là Fernando Bonavia. Cô có quen với cái tên Bonavia không?

- Không. Rất tiếc là tôi không quen.

- Ồ, không sao. Điều đó không quan trọng lắm. Tôi phải xin lỗi vì đã gọi điện đến khuya thế này, nhưng tôi vừa từ Italia tới New York chiều nay. Thật không may, tôi lại phải đi California vào sáng sớm ngày mai. Nếu như có thể được, tôi muốn nói chuyện với cô ngay lúc này.

Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Tôi đang ở gần khu nhà cô. Nếu cô cho phép tôi sẽ lên gặp cô để thảo luận một số vấn đề. Một chuyện làm ăn. Tôi đảm bảo với cô rằng nó rất quan trọng đối với cả hai chúng ta.

Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Tôi đang ở gần khu nhà cô. Nếu cô cho phép tôi sẽ lên gặp cô để thảo luận một số vấn đề. Một chuyện làm ăn. Tôi đảm bảo với cô rằng nó rất quan trọng đối với cả hai chúng ta.

Amy lảng tránh ngay. Cô ngờ rằng đây là mánh khóe để đột nhập vào căn hộ của mình.

- Thực ra, ông Bonavia ạ, tôi e rằng ....

- Tôi xin lỗi cô Converse. Lẽ ra tôi phải giải thích trước. Tôi nghĩ rằng cái tên Bonavia quen thuộc với cô. Nếu cô đúng là Amy Converse, là người mà tôi đang tìm, thì chúng ta là anh em họ xa đấy.

Amy nhướng một bên lông mày tỏ vẻ nghi ngờ. Tuy vậy cô không cắt ngang vì có lẽ ông ta còn muốn nói tiếp.

- Có thể sẽ có ích nếu tôi giải thích vì sao tôi gọi điện cho cô. Tôi đang tìm một người em họ có tên là Amy Converse, là người có thể biết một số thông tin mà tôi cần. Tôi đang tìm một số giấy tờ bị thất lạc liên quan đến cổ phần của một nhà máy rượu. Ít nhất có một thời nó thuộc về một người tên là Gianpaolo Rinaldi. Người đó có thể là ông ngoại cô. Những giấy tờ này có giá trị đối với cô và cả đối với tôi nữa.

Amy suy nghĩ rất nhanh. Cổ phần của một nhà máy rượu? Cô chưa bao giờ biết về cái đó. Ông ngoại cô là một người có rất ít lợi tức. Mẹ cô cũng chưa bao giờ nói tới quyền lợi trong một nhà máy rượu. Amy nhìn xuống mặt bàn nhẵn bóng, đôi mắt nheo nheo có vẻ suy nghĩ. Nếu điều đó là có thực thì sao nhỉ?

Mặc dù bị kích động chút ít, Amy vẫn thận trọng, cô nói:

- Khi nói đến ông tôi, ông có biết ông tôi được sinh ra ở đâu không? - Amy tự thán phục mình. Đó là một phép thử, tuy đã lỗi thời. Nhưng ngày nay, người ta không thể thiếu cẩn trọng.

Ở Teoloi! - Câu trả lời của ông ta có vẻ láu lỉnh. Rõ ràng ông ta biết vì sao cô lại hỏi như vậy.

Amy bị thuyết phục hoàn toàn bởi câu trả lời của ông ta. Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên giá sách. Đã gần chín giờ tối.

- Ông muốn tới đây ngay bây giờ à?

- Vâng, tôi muốn gặp cô ngay. Tôi cần làm sáng tỏ một số vấn đề trước khi rời khỏi đây, mà tôi còn rất ít thời gian. Tôi chắc rằng chúng ta có thể giải quyết mọi việc qua vài phút chuyện trò.

- Vậy thì mời ông tới. Căn hộ của tôi số 486.

- Cám ơn cô. Tôi sẽ đến đấy ngay.

Amy đặt ống nghe xuống. Tình huống này thật lạ, nhưng người đàn ông chắc chắn phải là anh họ cô. Chắc chắn không một người nào bên ngoài có thể biết về sự ra đời của ông ngoại cô, một sự kiện mà ông vẫn coi là chuyện tiếu lâm của gia đình. Nơi sinh của ông được đăng ký là Verona, nhưng thực ra ông ra đời ở Teoloi, một thị trấn nhỏ nằm bên sườn đồi. Mẹ ông đến đó để thăm một người đày tớ cũ của gia đình đã về quê và đang ốm đau.

Gianpaolo đã ra đời tại đó. Gia đình cương quyết đăng ký nơi sinh của ông là Verona. Ông vẫn thường vừa cười vừa nói, "Tôi sinh ra đã là kẻ phạm pháp".

Ý nghĩ của Amy lại quay trở về với cổ phần của gia đình cô ở nhà máy rượu. Nếu như nó có thật, tại sao không ai nói với cô về nó. Amy cau mày, cố nhớ lại xem có khi nào cô được nghe nói tới không. Cô chẳng nhớ được điều gì.

Ông ngoại chết khi cô mười bốn tuổi. Mẹ cô, nếu như là người thừa kế cổ phần đó, đã chẳng hề đả động gì đến nó. Có thể chẳng ai coi nó là quan trọng. Nếu như có tài liệu nói về việc này, chắc là nó phải nằm trong chiếc hòm nào đó đã được cất vào kho, kể từ khi mẹ cô mất cách đây một năm. Amy quá bận bịu với công việc ở hãng quảng cáo Steward and Newman Advertising nên không có thời gian trở về Maryland để xem xét lại tài sản của mẹ cô.

Amy đưa mắt nhìn quanh phòng và dừng lại ở chiếc xôpha kiểu Victoria kê sát tường. Nó có vẻ cũ kỹ nhưng vẫn rất hấp dẫn nhờ những đường thêu thanh nhã ở đệm ghế. Chiếc ghế cùng với chiếc bàn hình tang trống từng là tài sản được mẹ cô yêu quý nhất. Nó được mang từ trại lính này tới trại lính khác khi họ di chuyển cùng với cha cô. Mẹ cô đã mang nó về Maryland sau khi cha cô bị chết trong cuộc chiến tranh Việt Nam.

Khi mẹ mất, Amy mang hai thứ này về căn hộ của mình ở New York.

Amy dựng ngay ngắn lại hai chiếc gối ở xôpha. Cô nhìn quanh phòng một lượt rồi kéo chiếc ghế để chân màu xanh che lên chỗ bạc màu trên chiếc thảm hoa. Cầm chiếc ví, cô quay trở vào buồng tắm, sửa lại son môi. Cô nghĩ đến ông cháu đáng nguyền rủa của ngài Richardson. Amy chải lại mái tóc dài đến ngang vai của cô, đưa tay vuốt nhẹ cho nó có các nếp sóng tự nhiên.

Qua gương Amy lại nhìn thấy vết rách trên chiếc váy. Cô mua nó cách đây chưa đầy một tháng và mới mặc có hai lần. Thở dài buồn bực, cô vào buồng ngủ, vừa đi vừa cởi váy. Cô mở tủ lấy ra một chiếc quần màu xám nhạt và chiếc sơ mi màu xanh.

Trong khi thay quần áo Amy lại nhớ tới giọng nói qua điện thoại. Người anh họ này già hay trẻ nhỉ? Cô không thể đoán được. Mẹ cô đã mất mối liên hệ với họ hàng thân thích bên Italia. Ông cô là thành viên duy nhất của gia đình di cư sang Mỹ. Khi nói về cố hương ông chỉ nói đến thời tiết đẹp và món ăn ngon. Ông thường lắc đầu và nói rằng một người đàn ông không thể lập nghiệp ở đó.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Amy vội băng qua phòng khách để mở cửa. Cô hồi hộp với những phỏng đoán. Người đàn ông đứng đó rõ ràng đã làm cho cô ngạc nhiên.

Anh ta cao, hơi gầy, với vẻ thanh nhã tự nhiên của người Châu Âu. Nếu không tính đến bộ quần áo của thời nay thì anh ta như vừa mới bước ra từ bức tranh của Bellini ở thế kỷ XVI về một nhà quý tộc cổ điển. Khuôn mặt của thời Phục Hưng với cái mũi diều hâu, đôi mắt xám lạnh đang nhìn cô. Và như trong bức chân dung của Bellini, ở anh ta có thái độ ngạo mạn. Anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba mươi lăm? Ba mươi chín? Amy chịu không thể đoán nổi.

- Cô là Converse? - Đột nhiên nét mặt anh ta dịu dàng hẳn lại, thậm chí vẻ kiêu ngạo biến mất, thay vào đó là nụ cười nhã nhặn và cái nhìn dò hỏi.

Anh ta nói tiếp:

- Tôi là Fernando Bonavia.

- Vâng, xin chào anh. Mời anh vào nhà.

Amy đứng lùi lại giữ cho cửa mở. Khi Amy đóng cửa, anh ta bước đến bên ghế nhưng vẫn đứng cho đến khi cô quay trở lại, ngồi vào ghế xôpha. Lúc đó anh ta mới ngồi xuống.

- Tôi xin lỗi vì đã đến đường đột như thế này nhưng thời gian của tôi ở đây có hạn, mà tôi rất cần nói chuyện với cô. Tôi đã gọi điện ngay cho cô khi vừa từ Italia tới, nhưng không có người trả lời. Tôi đã quyết định đi taxi đến để viết lại cho cô mấy dòng hoặc giả may mắn gặp cô đã quay về. Nhưng khi gọi thêm một lần nữa thì may thay cô đã trả lời điện thoại.

Amy nhận thấy anh ta rất lịch sự, và duyên dáng nữa. Một kiểu đàn ông dễ dàng chiến thắng sự kháng cự tự nhiên của một người đàn bà. Nhưng khi anh ta nói, Amy thấy khó kiềm chế một cảm giác mơ hồ về một cái gì đó trong cách diễn đạt của người đàn ông này, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ giễu cợt. Nó là thái độ tự hào quá mức của người Latin chăng? Dù sao đi nữa nó cũng làm cô khó chịu.

- Vậy anh muốn gì? - Amy hỏi, cố kiềm chế nỗi bực mình.

- Tôi đang tìm một chứng thư bị thất lạc xác định một phần sở hữu của ông ngoại cô. Ít nhất, đó là thông tin cuối cùng mà chúng tôi có.

Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói:

- Cô có quen ai với cái tên Monte Cielo Vino d'Oro ở Italia không?

Amy lắc đầu:

- Xin lỗi, rất tiếc là tôi không quen.

Đôi mắt màu xám của anh ta chớp chớp rồi anh lên một tia khôi hài.

- Thật là buồn cười, cô biết không? Chúng ta là anh em họ vì vậy không thể tiếp tục gọi nhau là "quý ông" "quý bà", đúng không? Tôi biết tên cô là Amy, còn tôi là Fernando. Người ta thường gọi tôi là Nando. Vì vậy tôi rất vui lòng nếu cô cũng gọi tôi như vậy. Cái đó gọi là tên hiệu trong ngôn ngữ của cô phải không ?

Amy gật đầu rồi tò mò hỏi:

- Anh là người Italia, vậy sao anh nói tiếng Anh trôi chảy như vậy?

Dù có tồn tại nhà máy rượu hay không, dù họ có là anh em hay không Amy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi cô biết nhiều hơn về người đàn ông tự tin và đầy hấp dẫn đang ngồi đối diện cô. Tối nay cô thu được quá nhiều kinh nghiệm với những người lạ.

Anh ta nhướng đôi lông mày vẻ giễu cợt.

- Sau chiến tranh, Italia đầy rẫy lính Mỹ và lính Anh. Họ không chú ý tới những người xin quà của họ bằng tiếng ngoại quốc. Bởi vậy, như những đứa trẻ khác, tôi phải học tiếng của họ.

Một đứa trẻ sau chiến tranh. Vậy là Amy đoán gần đúng tuổi anh ta. Anh ta tiếp tục:

- Bây giờ, chúng ta quay trở lại công việc của tôi ở đây. Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn. Tôi gọi cô là Amy được không ? Hay cô thích gọi là cô em họ.

- Tùy anh, muốn gọi là gì cũng được.

Điều mà Amy thực sự muốn nghe bây giờ là những lời giải thích của anh ta về lợi tức của cô ở nhà máy rượu.

- Cho phép tôi nói với cô một vài điều cơ bản. Vài thế hệ trước đây, một trong những bậc tiền bối của chúng ta là Guido Montagne bắt đầu chế rượu từ nho trồng ở các cánh đồng miền Bắc nước Ý, thoạt đầu là để cho ông uống, sau đó là cho các bạn bè và hàng xóm. Đó là khởi đầu của nhà máy rượu Monte Cielo Vino d'Oro. Nó được tổ chức rất lỏng lẻo theo kiểu phường hội và được điều hành một cách tuỳ tiện. Tôi cho rằng tình hình như vậy kéo dài đến tận thời nó thuộc về hai chi nhánh của gia đình Montagne là Bonavia và Rinaldi.

Amy cảm thấy xốn xang trong lòng.

Nando mỉm cười quả quyết nói tiếp:

- Nhưng đó là một nhà máy rượu tốt. Còn tôi là một nhà kinh doanh rượu vang. Tôi muốn làm một cái gì đó để tổ chức lại và hiện đại hoá công ty. Dù sao cũng đã qua cái thời triệu tập anh em họ hàng lại trong mùa thu hoạch, đạp đôi chân trần trong những cái bồn gỗ cũ kỹ. Đa đến lúc phải hiện đại hoá.

Amy nghĩ anh chàng này hơi tự nhiên quá. Cô hỏi lại:

- Có phải làm như vậy để cạnh tranh? Cả bên ngoài nước Italia nữa. Thậm chí ngay nước Mỹ này?

Nando gật đầu:

- Đúng vậy, và vì vậy việc kinh doanh của chúng ta phải được đưa vào trật tự hợp pháp, cùng với việc các chứng chỉ quyền sở hữu phải có gốc tích hẳn hoi. Tất cả đã được làm rõ chỉ còn phần của Gianpaolo Rinaldi, người được kế thừa một số cổ phần của các đời trước.

Amy vội hỏi :

- Và đó cũng là phần mà anh cho rằng là của mẹ tôi?

- Hãy nói là tôi hy vọng như vậy. Bản thân cô cũng không biết gì về nó. Đúng không?

Amy lắc đầu.

- Theo như tôi hiểu thì cô không có anh chị em nào khác, đúng không? - Nando hỏi.

- Tôi là con một...

- Không một thành viên nào khác của gia đình tôi có thể có tài liệu này, đúng không?

- Giọng Nando mỗi lúc một sôi nổi. Bề ngoài thì vẫn có vẻ lịch sự nhưng ý đồ gây sức ép đã lộ rõ.

Trước khi Amy có thể trả lời, anh ta nói nhanh.

- Cô có chắc chắn là cô không có chứng thư hoặc đã quên nó không?

Câu hỏi đặt ra vẻ ân cần nhưng đột nhiên Amy ý thức được rằng phần lợi tức của cô trong nhà máy rượu - nếu thực sự nó là của cô - có tầm quan trọng sống còn đối với anh ta. Tại sao điều này lại gây cho cô cảm giác thoả mãn không thể lý giải nổi. Có thể đó là do vẻ kiêu căng lộ rõ trên mặt anh ta đang chọc tức cô.

Amy nhìn thẳng vào mắt Nando. Cô nói:

- Không thành viên gia đình nào khác. Bản thân tôi cũng không có chứng thư. Tôi không biết gì về cổ phần ở một nhà máy rượu nào đó, mặc dầu có thể nó nằm đâu đó trong đống tài sản của mẹ tôi cất trong kho. Tôi không thể đưa ra với anh một lời đảm bảo nào cả. Chỉ đơn giản là tôi không biết.

- Vậy có khi nào cô tìm thấy nó chăng? Có thể là lúc tôi quay trở lại đây vào tuần sau.

- Tôi nghĩ là có thể được, - Amy miễn cưỡng nói - nhưng phải tới kỳ nghỉ cuối tuần này. Mọi thứ đều được cất giữ ở Maryland.

- Tôi rất cảm kích nếu như cô giúp được. Như đã nói, tôi không thể quay về đây trước thứ ba hoặc thứ sáu tuần tới.

- Vậy nếu tôi tìm thấy tài liệu đó thì sao?

- Cô em họ thân mến của tôi. Khi đó tôi sẽ đề nghị cô bán lại cổ phần đó cho tôi. Nếu không tìm thấy chứng thư, xin cô vui lòng tìm bất cứ tài liệu nào đó liên quan đến nó. Tôi không thích nhắc đi nhắc lại việc này nhưng nó thực sự rất quan trọng đối với tôi và với công ty.

- Chắc chắn tôi sẽ cố gắng, nhưng như tôi đã nói, tôi không lạc quan lắm. Nếu như đã từng có một chứng thư thì tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó.

- Nhưng cô sẽ tìm chứ?

- Tôi sẽ tìm! - Amy thờ ơ nói nhưng thực ra cô thấy mình đang sốt sắng, muốn làm việc này ngay.

Rút chiếc danh thiếp trong túi, Nando đưa cho Amy.

- Tôi sẽ đến chi nhánh Davis của Trường Đại học California để gặp gỡ các nhà kinh doanh rượu vang. Cô điện thoại theo số này thì sẽ gặp tôi, nếu không gặp, hãy nhắn cho tôi, nếu tìm thấy tài liệu. Còn không, tôi cũng sẽ quay trở lại xem xét những khả năng khác. Có thể chúng ta lần được dấu vết của chứng thư.

Nando đứng dậy nhã nhặn nói:

- Tôi đã lạm dụng quá nhiều thời gian của cô. Bây giờ tôi phải đi đây. Cám ơn cô đã tiếp tôi.

Khi Amy đứng lên, Nando nắm chặt một bàn tay cô, mỉm cười nói :

- Tôi rất vui vì mối quan hệ giữa chúng ta đã được thiết lập.

Đôi mắt màu xám lạnh lùng của anh ta chợt sống động hẳn lên khi gặp ánh mắt cô. Trong khoảnh khắc, Amy nhận thức được anh ta đang nhìn cô như một người đàn ông nhìn một người đàn bà. Nó làm cho cô thích thú đồng thời cũng làm cô lúng túng.

Nhưng cũng còn một cái gì đó khác nữa trong cách biểu cảm của anh làm cho cô cảm thấy khó chịu. Vì một nguyên nhân nào đó không chỉ ra được, cô cảm thấy mình rơi vào thế bất lợi. Nó gần như là anh ta đã biết điều gì đó về cô và đang phán xét cô. Nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Làm sao anh ta có thể như vậy khi mà trước đây họ chưa từng gặp nhau.

- Thật là dễ chịu khi gặp một người trong số các họ hàng ở Italia của tôi - Amy trả lời.

- Liệu tôi có được phép nói thêm rằng người em họ Mỹ của tôi đã gây cho tôi một sự ngạc nhiên dễ chịu không? - Nando nói khi họ ra tới cửa. Anh ta vẫn nắm một bàn tay cô, rồi nâng nó lên hôn theo cung cách của người Châu Âu. Amy ngạc nhiên vì sự đụng chạm đó đã gây cho cô một cảm giác xao xuyến khó tả.

- Tôi trong chờ được gặp cô vào tuần tới, Amy.

Rồi Nando quay đi, nhanh nhẹn bước xuống hành lang. Amy đứng ở cửa một lúc, nhìn theo anh ta. Khi Nando khuất hẳn vào trong thang máy cô mới quay vào nhà, đóng cửa lại.

Thật là một buổi tối đích đáng. Đầu tiên là chuyện nực cười với ông cháu ngài

Richardson. Rồi tiếp theo là sự xuất hiện của người anh họ này.

Amy cau mày suy nghĩ. Có cái gì đó ở Nando làm cho cô cảm thấy khó chịu. Cái gì nhỉ? Anh ta là một người đàn ông hấp dẫn, có những cử chỉ lịch thiệp của người châu Âu mà cô chưa quen. Hay là cô lo ngại vì anh ta có vẻ quá mạnh mẽ. Qua cuộc viếng thăm này, Amy đã ý thức được điều đó. Chỉ một cái chạm nhẹ của đôi môi anh ta vào bàn tay cô đã làm cô xao xuyến.

Không. Không phải điều đó làm cô lo lắng. Sự thật là anh ta đang ẩn giấu bên trong một con người khác. Con người này thì ấm áp, dễ chịu. Con người kia thì xa cách và mang vẻ tính toán nữa.

Hay là cô chỉ tưởng tượng ra những điều đó.

Ôi, những người đàn ông. Amy thở dài, đi nhanh vào buồng ngủ. Thay quần áo xong, không muốn đi ngủ quá sớm, cô quay trở ra phòng khách, gieo mình xuống chiếc ghế bành, với tay bật ti vi.

Vì một lý do nào đó cô thấy mình không thể tập trung hoàn toàn vào chương trình của đài BBC mà thường ngày cô rất thích. Cô nhìn chằm chằm vào những hình người đi lại trên màn ảnh, chất giọng Anh của họ làm cô nhớ tới vị khách bất ngờ.

Sáng hôm sau, trong giờ làm việc, Amy phát hiện ra rằng câu chuyện nực cười với Crag Layton vẫn chưa kết thúc. Trước đó cô đi lên gác để thu thập một số thông tin cho chương trình quảng cáo mà cô đang làm. Khi trở lại bàn làm việc cô thấy ông Richardson ở đó, đang kiểm tra một bản mẫu. Khi ông ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô, đôi lông mày rậm của ông ta nhíu lại thành hình chữ V và đôi má phúng phính của ông ta ửng đỏ.

- Chào cô Converse.- Giọng ông ta lạnh như băng.

- Chào ông Richardson. - Amy trả lời. Cô tỏ vẻ đã ý thức được cái nhìn khó chịu và thái độ không hài lòng ấy.

Ông ta tập trung chú ý vào bản mẫu. Khi đã xong việc, ông ta đi qua bàn làm việc của Amy về phòng mình mà không nói thêm lời nào với cô.

Linda Daniel, người ngồi bàn bên cạnh nhìn Amy chằm chằm. Đôi mắt màu nâu của cô lộ vẻ ngờ vực.

- Nào, tôi phải nói rằng đó là một màn kịch. Tại sao sáng nay mọi người lại lạnh nhạt với nhau như vậy?

Amy chầm chậm quay mặt về phía bạn cô. Cô băn khoăn không biết Craig đã bịa đặt điều gì.

- Tôi ... Tôi cho rằng có thể do sự việc xảy ra tối hôm qua. Ông bà Richardson đã tổ chức một bữa tiệc cốc tai. Người cháu của họ vừa đến chơi, vì vậy ông Richardson đề nghị tôi ...

Linda quay phắt người lại, đưa tay vỗ lên trán.

- Thôi chết rồi, Amy! Sao cô không nói với tôi. Chị bị lừa vào cái bẫy với thằng con trai của chị Grace tôi rồi.

Amy gật đầu buồn bã nói:

- Nếu chị đang nói về gã Craig Layton thì đúng là tôi đã bị mắc bẫy. Tôi rất hối hận về việc này.

Amy nhặt mớ tài liệu mà cô mang từ trên gác xuống, đặt lên bàn làm việc của mình. Nhất định cô mắc vào chuyện rủi ro gì rồi. Có thể là chỗ làm việc này đây.

Linda lắc đầu.

- Giá như chị nói với tôi vài lời, ít nhất tôi cũng có thể báo trước cho chị về hắn ta. Thề có Chúa, không ai trong chúng ta dám đứng cạnh hắn trong khoảng năm sáu mét. Hắn là mối hiểm hoạ thực sự cho bất cứ phụ nữ nào.

- Tôi không biết trước. Bây giờ thì lại đã muộn.

Linda gật đầu.

- Rõ ràng là ông ta chọn chị vì chị làm việc ở đây chưa lâu nên chưa ai kể cho chị nghe về các chuyến viếng thăm của gã Craig. Nhưng tôi có lời báo trước: Một cuộc hẹn với Craig có thể đem lại hậu quả tai hại. Vài năm trước đây Polly Lind làm việc ở phòng chế bản trên gác đã đứng gần Craig trong bữa tiệc mừng lễ Giáng Sinh tổ chức ở văn phòng. Hắn đã ép sát cô ta vào tường với những điệu bộ bẩn thỉu nhất, trước mặt mọi người. Polly đang cố thoát ra thì Jack Chritian trong thấy cảnh ấy. Anh bước đến túm cổ Craig nâng lên khỏi mặt đất và quẳng hắn ngã xoài lên một chiếc bàn đầy chai, cốc. Xin lỗi tôi phải nói điều này: Hiện giờ cả Polly và Jack đều bị hãng Newman sa thải. Vậy chị phải đề phòng đấy.

- Vâng, tôi sẽ đề phòng. Nhưng tôi sợ rằng đã quá muộn. Chắc chắn là tôi không sợ mất việc làm, đặc biệt là sau những chuyện xảy ra như tối hôm qua.

Amy đột nhiên mỉm cười. Cô nói tiếp.

- Có thể tôi sẽ tự xin thôi làm việc cho hãng Steward and Newman và cho ông Richardson. Tôi vừa biết được rằng tôi chủ sở hữu một số cổ phần của một nhà máy rượu ở nước ngoài.

Linda ngẩng cao đầu, đôi mắt lộ vẻ dò hỏi.

- Chị không sao đấy chứ, Amy? Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu chị bị sốc sau một buổi tối với Craig.

- Không, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Ít nhất là về lợi tức trong một nhà máy rượu.

Rồi Amy kể cho Linda nghe về người khách nước ngoài của cô.

- Và chị nghĩ sẽ có lúc chị tham gia vào công việc kinh doanh?

Amy gật đầu.

- Vâng. Anh ta cứ cho rằng nhất định tôi giữ những chứng thư đó. Thật ra tôi chưa từng nghe bất cứ ai trong gia đình tôi nói đến một nhà máy rượu nào cả. Tôi sẽ lục lọi đồ đạc của mẹ tôi xem có thu thập được gì không. Lẽ ra tôi phải làm việc này từ trước, nhưng vì không có thời gian.

- Người anh họ của chị trông thế nào? - Linda hỏi.

Amy ngập ngừng một lát rồi dè dặt trả lời.

- Người Italia, tất nhiên rồi. Anh ta cao khoảng 1m80, tóc màu sẫm, nước da sạm nắng. Trông anh ta có vẻ quý tộc.

- Đẹp trai chứ?

Amy định lắc đầu song lại thôi.

- Tôi đã định nói không, vì các đường nét của anh ta quá rắn rỏi. Nhưng nghĩ lại ... Chị biết không, anh ta giống như hình ảnh tôi vẫn thường mường tượng về nhân vật Heath Cliff trong Wuthering Height. Thoạt nhìn thấy anh ta tôi đã nghĩ đến một hiệp sĩ của thế kỷ XVI hay là một Borgia*.

Linda thở dài rồi miễn cưỡng quay trở lại bàn làm việc. Cô nói:

- Một sự trùng hợp! Ước gì tôi cũng là chủ của một cổ phần bị thất lạc của một nhà máy rượu. Nếu chị không thích anh ta thì giới thiệu cho tôi. Có vẻ anh ta hợp với tôi đấy.

Amy cười phá lên.

- Được thôi, tôi sẽ nhường cho chị cơ hội đầu tiên.

Rồi cô điềm tĩnh trở lại, thận trọng nói:

- Nhưng tôi phải tìm thấy chứng thư đó, nếu như nó tồn tại. Tôi có cảm giác rằng hiện tại anh ta quan tâm đến vấn đề này hơn bất cứ vấn đề nào khác, kể cả việc tán tỉnh phụ nữ.

Hai người quay trở lại với công việc. Vài phút sau ông Richardson đi ra. Khi ngang qua bàn Amy để lên gác, thái độ của ông trông thật ngạo mạn.

Amy thở dài. Ngay từ bây giờ, những chứng thư bị thất lạc là mối quan tâm hàng đầu của cô.

(*) Borgia: Tên một dòng họ quý tộc ở Ý thời Phục hưng.