Chiều Hà dẫn tôi ra đê, một con đê xám lạnh chạy ngút mắt. Nhà cửa men theo đó mà mọc lên, san sát nhau, xen lẫn những cây si khổng lồ với những chùm dây dài thả xuống, rũ rượi. Mấy quán nước chè rải rác trông như những nấm con. Hà dựng xe bên hè, tóc cô mượt và xanh mướt, đúng là xanh mướt. Và mắt cô to cũng xanh.

- Đê là như vậy đó.

Ngày cuối bao giờ cũng êm đềm. Những ngày này tôi thường có cảm giác ăn năn, rằng mình đã quá trớn, hay quá vô tình những ngày quạ Bản chất của tôi thường bộc lộ vào những ngày cuối, bản chất ấy luôn đượm sự tiếc nuối, hối lỗi...

- Ngày mai tôi về.

- Bạn sẽ gửi thư chứ?

- Ừ.

Chúng tôi ngồi trên đồi, đám trẻ con lăng xăng đá cầu ngay bên đền, những trái cầu bay qua bay lại lấp loáng nắng. Cỏ viền một vòng vành vạnh xung quanh. Dưới xa là hồ. Ở đây đi đâu cũng gặp hồ, lại toàn hồ đẹp, mặt nước đẹp và bờ thoai thoải xuống cũng rất đẹp. Tôi lượm đá ném vào thân cây trước mặt. Hà ngồi bó gối bên cạnh, đếm. Những viên đá ném trượt lăn long lóc xuống rãnh.

- Qúa dở! - Hà kêu lên, thất vọng.

Tôi đưa cho Hà viên đá nhỏ.

- Bồ ném đi.

Hà nheo nheo mắt. Mắt cô xanh, tôi chưa từng thấy bao giờ. Cô ngập ngừng.

- Mình không ném được.

Hà ngồi cách tôi một gang tay, nói chuyện với tôi bằng đủ thứ đại từ nhân xưng, thể hiện rõ mọi sự rối rắm vào lúc này. Hồi chiều, Hà dẫn tôi đi chùa. Con đường dẫn vào chùa trồng toàn bạch đàn, mát rượi. Hà mua một bó hồng bọc trong lá sen, một bó nhang cong queo, gầy trơ xương. Bà bán bún ốc cứ đon đả: "Lễ xong mời anh chi... ".

Tôi chỉ thích xem lễ. Lúc ấy, Hà như thành ai khác như một chiếc bóng tìm được nơi chốn của mình. Tôi đứng lùi vào góc, cay mắt vì khói nhang bay nghi ngút. Hà giục tôi: "Chùa này rất thiêng". Nhưng tôi không biết cầu nguyện gì. Tôi vẫn thường không biết làm gì mỗi khi có một cơ hội đến. Nhưng có lẽ tôi ở vào cái tuổi không được phép sai lầm nữa rồi. Người ta trẻ không có nghĩa là được phép phạm mãi cùng một sai lầm.

Xưa nay, tôi có nhiều bạn gái đẹp, tôi thích như vậy, những cô gái đẹp và giỏi tính toán. Nhưng không phải chỉ có mình tôi là người duy nhất thích họ, đó là một điều tệ hại. Hà không đẹp, nhưng tóc mượt, rất mượt. Những sợi đọng nắng, trong vắt lên như tợ Có những cơ hội mà người ta không được phép bỏ lỡ. Hít một hơi dài, tôi nói:

- Em ném đi.

Hà tròn xoe mắt, nhưng cũng ngập ngừng ném.

- Trượt rồi - Cô thở dài.

- Em dở quá - Tôi nói nhỏ.

Lũ trẻ đá chiếc cầu bay vòng qua chúng tôi, lăn long lóc theo triền dốc. Chúng tôi ngồi yên. Gió thổi vi vu qua những tàn lá. Liệu có muộn quá không, những cố gắng của tôi lúc này đây. Ngày mai tôi sẽ về thành phố. Chiều mai tôi sẽ ngồi bên cái vỉa hè cũ đó, bên cái lò ủ than đỏ hồng, bên chén dĩa và ly tách ngổn ngang, cùng với những khuôn mặt bạn bè quen thuộc và những câu chuyện dung tục rúm ró. Nhưng nghĩ đến ngày mai để làm gì, chỉ thêm hỏng ngày hôm nay, lại là ngày cuối. Bao giờ quãng thời gian này cũng được dẫn dắt bởi ngày cuối của quãng thời gian trước đó, rất mệnh hệ.

Tôi chở Hà về, công viên vẫn chạy mãi theo cho đến cuối đường. Những người già đi bộ dọc bên hè, rất nhàn tản, và có cả một tòa nhà đỏ ối ở góc phố lộ vẻ cũ xưa. Những mái hiên màu nâu xám của nó chợt làm tôi nhớ một nơi nào đó cũng gần gũi như vậy mà tôi đã từng qua, và đã quên. Xe lên dốc. Hà ngồi sau khoanh tay hỏi vọng lên:

- Bạn mỏi không?

- Không - Tôi đáp.

Hà ngập ngừng rồi vòng tay ôm lấy tôi. Tôi thả cho xe chạy một vòng quanh một cái chảo khổng lồ đầy cỏ xanh, thấy quá sức bình yên. Hà buông tay ra, thở dài:

- Hết dốc rồi.

Hà ngồi rất gần phía sau, khuôn mặt cô mịn màng và mát rượi. Đôi khi tôi chỉ muốn được như thế này mãi. Sống thật cũng chỉ cần như vậy thôi. Rất đơn giản như vậy thôi, nhưng mà sao thật khó, thật quá khó.

- Anh sẽ ra lại chứ?

Tôi gật, thấy chắc chắn rằng mình rồi sẽ phải qua lại đây một lần nữa. Dường như đây đã là nơi chốn của tôi rồi, không thể nào khác. Nhất định tôi sẽ quay lại. ít ra chính ở nơi đây tôi không quá đơn độc. Chưa thấy nơi đâu thanh bình như thành phố này. Đường phố đầy cây, chiều chiều có những phụ nữ dừng xe bên lề, gom góp lá khô cho bữa cơm chiều.

Chúng tôi ngồi ăn ở một quán bên đường. Lá dưới chân vô số kể, dẫm nghe giòn tan. Hà nói:

- Em muốn đi bộ.

- Ừ, đi suốt đêm.

Cô cười:

- Đi đâu?

Tôi không ngủ được suốt những ngày này tôi luôn cảm giác thiếu thời gian, thấy cần phải đi, cần phải gặp gỡ ai đó, cần phải sục sạo vào từng ngóc ngách nhỏ của mỗi con phố. Tất cả dường như được dẫn dắt bởi một cảm giác rất lạ trong tôi, cảm giác về sự tự do, không ai đoái hoài đến mình. Tôi đi, tôi mỏi, tôi dừng bất cứ nơi đâu tôi muốn. Tôi ngủ bất thường không theo một giờ giấc nào cả. Không ai kiểm soát tôi. Tôi chưa bao giờ được sống như vậy, được làm những gi mình muốn và không phải băn khoăn gì.

Đêm dường như đã rất khuya, nhưng bên đường, những ô kính vẫn còn sáng đèn. Bên trong có những bức ảnh màu đã phai, hình ảnh một cô gái người dân tộc trong một buổi chợ phiên, đầu quấn khăn có tua, và mắt bồ câu hiền lành. Những con nhện giăng tơ trong góc, lăng xăng bận bịu, chắp đầu này, nối đầu kia khiến thế giới bên trong khung kính có vẻ đầm ấm lạ lùng. Hà đứng tựa vào tôi, hai tay vòng ngược ra sau luồn vào tóc tôi. Ngày mai tôi sẽ đi. Không biết những chuyện này rồi sẽ ra sao, không biết ai sẽ dẫn dắt tiếp câu chuyện này. Tôi ôm lấy cô, nghe phảng phất mùi nhè nhẹ, quen quen mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Một mùi có hồn, quanh quẩn, mà mỗi khi tôi sắp nhận ra lại biết mất. Tôi biết mỗi khi nhận thức thế giới xung quanh bằng mùi vị, thì tôi đang sống rất gần với bản năng lắm rồi, một bản năng đầy khiếm khuyết, nhưng rất thật thà. Ở bên chốt canh vắng vẻ không một người gác, không một ngọn đèn, Hà kéo tay tôi dừng lại. Cô ngồi lên bức tường rào thấp, vai rũ xuống.

- Chán quá!

Tôi ngồi bệt xuống đấy quay ra đường, lưng tựa vào tường. Hai chân Hà kẹp lấy vai tôi, siết nhẹ. Đường phố không một bóng người, chỉ có tiếng xe vọng lên từ một góc phố nào đó rồi lịm hẳn. Tôi muốn như vậy mãi.

- Về đó, anh sẽ làm gì?

- Anh sẽ đi làm, mỗi ngày.

- Và viết thư chứ?

- Ừ, viết.

Hà thở dài: "Sao nghe giọng anh thờ ơ quá". Tôi giật mình: "Em đừng nói thờ ơ". "Vậy phải nói gì?". "Nói chán quá đi".

- Chán anh quá! - Giọng Hà trong vắt.

- Nghe rất hay - tôi nói. Tôi nhắm nghiền mắt lại, thấy cay cay.

- Để em chỉ bồ cách làm rượu mơ nhé - Hà nói.

Tôi mở mắt. Trên cao trời trong vắt, là cũng trong. Ngày mai, tất cả sẽ khác hẳn. Vì sao mọi người luôn muốn tụ tập lại, tranh giành nhau, lo lắng, bực bội, và nói, lúc nào cũng muốn nói? Lạ thật. Rất it ai còn thời gian để ngồi một lần ngoài vỉa hè, để hứng gió len lỏi vào ngực, nghĩ về ai đó, nhớ cần làm một cái gì đó, không phải việc chết sống mà đơn giản chỉ vì niềm vui. Đôi khi cũng vì bận rộn quá mà tôi cũng đã quên những điều giản dị như vậy. Một lớp mơ, một lớp đường, một tháng ủ và hưởng thụ.

- Nhớ cách làm chưa, bồ?

- Nhớ.

Tôi chợt thấy buồn, tôi sẽ nhớ nhiều, nhớ cả những lần không đạp xe lên dốc. Hà cúi xuống vòng tay quanh cổ tôi, tóc cô rũ xuống. Tóc cô xanh mướt, mắt cô cũng xanh, ươn ướt. Tôi đã yêu không ít ỏi gì, nhưng với mỗi cuột tình, sự bắt đầu có thể giống nhau, nhưng mọi kết thúc đều khác nhau. Những gì để lại cũng đều rất khác với những gì trước đó. Tất cả chỉ có một điểm chung là rất thật, khiến tôi bao giờ cũng nghĩ ngay từ đầu có thế gửi gắm được gì đó, có thể hy vọng. Chỉ có vậy thôi người ta cũng cần suốt đời luôn phải yêu một ai đó. Luôn luôn.

Càng về khuya trời càng sáng, trong vắt và những hình khối nhà hiện rõ mồn một. Đưa Hà về rồi, tôi về phòng trọ, lặng lẽ chui vào một góc, thấy lòng trống rỗng.

Nằm quấn mình quanh những giỏ sách chuẩn bị cho ngày mai, tôi nghe có mùi mơ thoang thoảng. Tôi lại nhớ hình ảnh Hà ngồi bên đường, chăm chú chọn từng trái mơ cho tôi, vẻ mặt bình yên. Tôi chợt nhớ cô da diết. Mỗi người trong đời mình có lẽ đều đã để tuột rất nhiều điều mà không biết. Có những con người dường như chỉ dành riêng cho mình mà mình không haỵ Tôi cũng đã để lỡ nhiều. Nhưng biết làm sao được, người ta còn phải làm lụng, ganh đua, mệt mỏi và quên. Không ai nên trách ai, khi quên.

Trưa mai, trong căn phòng mái tôn nóng hầm hập, ngay sau giấc ngủ dài, tôi sẽ viết thư cho Hà. Sớm hôm sau, tôi sẽ thả lá thư ấy vào chiếc hộp sắt cũ kỹ màu vàng nhạt ngoài cổng bưu điện. Rồi tôi sẽ đi làm, gặp gỡ mọi người, chạy lên, chạy xuống cái cầu thang bóng loáng thơm mùi thuốc xịt muỗi. Và rất nhiều khuôn mặt ập đến, nói và nói. Nhưng thôi, tôi chỉ cần biết được rằng ngày mai vẫn còn có thể làm được đôi chút những gì mình muốn, một lần thôi cũng được rồi.

Hết