(“Con đến dâng Cha cả tấm lòng,

Với niềm yêu kính, với cầu mong,

Như hoa đương nở nghiêng về nắng,

Như nước dòng sông đến biển đông-

Phan Quảng Nam”).

Nó mệt mỏi gấp quyển sách lại, lơ đãng ngó ra sân. Phía bên ngoài, rừng cây sát bên cạnh thư viện đang vào mùa thay lá ( nó thường thích đến thư viện công cộng gần nhà để học bài vào mỗi cuối tuần) . Ánh nắng lấp lánh chiếu vào những tán lá vàng làm đám lá rực lên một sắc màu đẹp kỳ lạ, sắc màu riêng biệt chỉ tìm thấy được giữa mùa thu.

Nó đưa tay xoa xoa mắt cho đỡ mỏi, rồi thong thả bước ra ngoài để hít thở chút khí trời. Không khí mùa này tuy lành lạnh nhưng cũng làm nó thấy sảng khoái hơn.

Lúc trở vào, ngang qua dãy sách tiếng Việt, nó dừng lại ngắm nghía một chút. Quyển “Thơ Trần Mộng Tú” đập vào mắt nó. Với tay lấy quyển sách, nó trở lại bàn học và bắt đầu chăm chú vào vần điệu của một trong những nhà thơ mà nó rất mến mộ.

“Có một khoảng trong hồn em trống lắm,

Người đi qua sao không ghé lại thăm,

Hồn em đó như cây mùa thu đứng

Chờ lá vàng về phủ đến trăm năm... ”(#1)

Nó chợt nghe bâng khuâng... Bao giờ cũng vậy, những vần thơ đẹp nhưng buồn luôn khiến tâm hồn nó xao xuyến và rung động. Nó đọc lại đoạn thơ, lòng dâng lên một cảm xúc thật khó tả, và... nó nhớ về anh...

Chưa bao giờ nó lại cảm thấy buồn đến thế. Anh đi vào đời sống tâm hồn của nó như một cơn gió thoảng, vội đến, rồi cũng vội đi. Và khi cơn gió ấy bay đi, không hiểu cố ý hay vô tình, gió đã mang theo mình cả một phần tâm hồn và trái tim của nó- Tâm hồn chưa một lần đau khổ hay tang thương, cũng như trái tim chưa bao giờ rung lên một nhịp nào giả dối...

Nó không trách anh, vì bởi, chưa bao giờ anh tỏ ra gần gũi hay quan tâm đặc biệt đến nó cả; nhưng có một đôi lần, nó chợt nhìn thấy ánh mắt trìu mến thiết tha của anh dành cho mình- Ánh mắt đã khiến nó bối rối, nhớ thương, hy vọng và đợi chờ...

“ Tôi gặp em một chiều trên đất khách,

Phận lưu đày tay siết chặt bàn tay,

Nơi xứ lạ tôi là người lữ khách,

Bước phong trần cho ngày tháng qua mau... ” (#2)

Những lời thơ, những cánh thư điện tử vui vui, hỏi thăm, chia sẻ... đã từng là niềm vui , niềm hạnh phúc cho nó giữa cuộc sống muôn màu muôn vẻ này. Đối với nó, cuộc sống sẽ mất đi vẻ đáng yêu nếu không có anh.

Nhưng hôm nay, nó mơ hồ nhận ra rằng tình cảm mà nó ôm ấp bấy lâu sắp tan thành mây khói. Anh vẫn cứ điềm nhiên bên cạnh tình yêu của nó đang lớn lên từng ngày...

... Nó khóc...

***

... Đưa tay gạt nước mắt, nó xếp vội quyển thơ lại rồi tiếp tục trở lại bài học. Chỉ còn không đầy hai tháng nữa là đã đến kỳ thi của tiểu bang, và nó hiểu, nó cần phải “gậm nhấm” cho hết mấy quyển sách dày cộp kia.

Nhưng... nó không thể tập trung được lâu. Sự mệt mỏi khiến mắt nó trĩu xuống, và... nó gục xuống bàn học trong giấc ngủ chập chờn...

***

... Nó lang thang giữa một khu rừng phong thu đẹp như tranh vẽ, mê mải đuổi theo những chiếc lá vàng đang bay bay trong gió nhẹ. Những chiếc lá mới lìa cành, quyến luyến chao mình một vòng trên không trung rồi mới điệu nghệ buông mình xuống đất. Phải chăng lá còn muốn nhắn nhủ một điều gì đó với cây trước lúc vĩnh viễn chia lỷ??

Chợt nó sững lại. Trước mắt nó, một dáng vẻ quen thuộc đang đến gần. Người ấy càng gần, tim nó càng đập mạnh. Nó như không tin vào mắt mình, vì trước mắt nó, Đức Chúa Giê-xu bằng xương bằng thịt đang đứng đó, hệt như những hình vẽ mà nó thấy trong tranh.

Nó cảm thấy bối rối, không biết phải quỳ xuống tung hô Chúa như một vị Vua, hay nũng nịu sà vào lòng Ngài như một người Cha nhân ái, hoặc thân thiện nắm lấy tay Ngài như đối với bạn thân. Nó phân vân suy nghĩ và cuối cùng, nó... đứng trơ như phỗng.

Chúa cất tiếng hỏi nó, giọng yêu thương nhưng nghiêm nghị:

- Lệ Chi ! Con có yêu ta không?

Nó đáp, không chút do dự:

- Thưa Chúa, con yêu Chúa lắm !

Nó chờ đợi Chúa hỏi đến lần thứ hai, rồi lần thứ ba, như Chúa đã từng hỏi sứ đồ Phi-e-rơ; nhưng không, Chúa chỉ lặng yên nhìn nó, không nói gì.

Nó lại thấy bối rối. Không lẽ... nó đã nói không đúng sự thật? Không ! Thật sự là nó yêu Chúa lắm, vì nó biết rằng, Chúa yêu nó biết bao ! Và nó cũng đã từng hứa với Chúa rằng , dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, nó cũng chỉ biết nương cậy nơi Ngài...

... Và rồi , Chúa cũng cất tiếng hỏi nó lần thứ hai:

- Con thật sự yêu ta chứ ?

- Dạ phải! Con yêu Chúa lắm!

- Thế thì... con hãy can đảm trao cho ta... góc tâm hồn còn lại của con !

Nó ngạc nhiên nhìn Chúa:

- Thưa Chúa, con... không hiểu ???

- Con hãy xem quyển này !

Nó đón lấy một quyển sổ nhỏ từ nơi Chúa. Chợt nó rùng mình: trên bàn tay của Chúa vẫn còn nguyên vẹn một dấu đinh: dấu ấn của sự thương khó ngày xưa...

Nó lật quyển sổ... Quyển sổ có vẻØ quen thuộc với nó. Giữa trang đầu tiên là một dòng chữ khá bay bướm: “Diary 2001”, sát phía dưới dòng chữ là một câu thơ cổ:

“ Nhật mộ hương quan hà xứ thị,

Yên ba giang thượng sử nhân sầu” (#3)

( Quê hương khuất bóng hoàng hôn,

Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai...) (#4)

Và một dòng chữ nhỏ ở cuối trang, sát ngay bên góc phải: “This belongs to... ”.

Nó ngước lên nhìn Chúa, lặp lại câu nói ban nãy:

-Thưa Chúa, con... không hiểu??

Chúa nhẹ nhàng:

-Hãy tiếp tục xem, rồi con sẽ hiểu !

Nó chưa hiểu Chúa bảo thế để làm gì, song vẫn kiên nhẫn lật qua các trang...

Những trang giấy trắng tinh với nét chữ nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng khi thì bằng mực tím, lúc thì lại mực xanh. Những cảm xúc tuôn tràn trên giấy, lúc reo vui như một nốt dương cầm réo rắt, lúc trầm buồn như điệu sáo sầu tự Những bài thơ hoặc đoạn thơ, đoạn văn của các tác giả nổi tiếng chiếm một phần không nhỏ trong quyển Nhật ký. Một đôi chỗ ghi những câu gốc; chỗ thì ghi bài soạn, thời gian biểu; chỗ lại vẽ những hình ảnh tùy hứng. Kẹp vào giữa quyển sổ là những trang giấy rời chép những câu thơ chưa kịp ghi vào sổ, những bản thảo bị gạch xóa lung tung; những lá thư từ quê nhà chưa kịp hồi âm cũng chiếm một phần trong đó.

Nó vẫn hoang mang không hiểu Chúa đưa cho nó quyển Nhật ký của chính nó để làm gì, và vì sao... Chúa lại có được quyển ấy- Nó quên rằng Chúa là Đấng toàn năng, và những việc làm của Ngài đều có chủ ý.

Như đọc được suy nghĩ của nó, Chúa cất tiếng:

- Quyển Nhật ký này là một góc tâm hồn của con đó! Bây giờ, con đã hiểu rồi chứ ?

Nó chợt hiểu... Thì ra... từ bấy lâu nay, nó chưa bao giờ dâng trọn tâm hồn mình cho Chúa cả, quyển Nhật ký là một bằng chứng cho tình yêu không trọn vẹn đó. Nó luôn luôn đặt cảm xúc của mình lên trên hết. Những bài thơ hay, những điệu nhạc trữ tình vẫn có sức thu hút nó như ngày nào nó chưa tiếp nhận tình yêu của Chúa. Hình ảnh của Chúa trong những sáng tác của nó vẫn chỉ là một hình ảnh mờ nhạt. So với những sáng tác của nó, bài viết về Chúa chỉ... đếm được trên đầu ngón tay...

- Con có bằng lòng trao cho ta góc tâm hồn còn lại của con không ? - Chúa kiên nhẫn hỏi nó một lần nữa.

Nó do dự. Đã hơn một lần, nó đã từng quyết định dâng đời sống tâm linh của mình cho Chúa quản cai, đã hơn một lần, nó hứa sẽ yêu Chúa hơn, dành thời gian cho Chúa nhiều hơn, nhưng... điều đó chỉ tồn tại được một thời gian...

“Đêm nay thu sang cùng heo may,

Đêm nay sương lam mờ chân mây,

Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng,

Như nhớ thương ai chùng tơ lòng” (#5)

Từng tiếng nhạc như rót vào lòng nó, vẫn có sức thu hút nó một cách đặc biệt. Điệu buồn man mác khiến nó nhớ về quê hương với một thời kỷ niệm...

Nó có thể xếp những băng nhạc mà nó yêu thích vào một chỗ, và có thể thôi không đọc những vần thơ, đoạn văn mà nó yêu thích, cũng không thể sáng tác theo cảm xúc của riêng mình nữa, mà sẽ dành tất cả tâm tư tình cảm để chỉ hướng về Chúa thôi, có được hay không???

... Chúa vẫn đứng đó, nhìn nó, dịu dàng:

- Con sẽ trao góc tâm hồn còn lại của con cho ta chứ, Lệ Chi?

Ôi ! Nó biết, nó biết rằng nếu nó từ bỏ được chính mình, hay nói đúng hơn, từ bỏ được ý thích của mình, nó sẽ nhận được biết bao nhiêu là ơn phước tuôn tràn từ nơi Chúa. Nó sẽ không còn buồn bã nữa, bao nhiêu lời hứa yêu thương, tràn đầy hy vọng của Chúa đang chờ đợi nó, nếu nó bằng lòng để Chúa quản cai cả đời sống tâm hồn của mình. Nhưng... nó sợ ! Nó sợ rằng nó sẽ không làm tròn lời hứa, vì bởi, nó biết rằng, những âm điệu ấy, những vần thơ ấy cũng là một phần đời sống tâm hồn của nó.

Nó ấp úng:

- Thưa Chúa , con... con...

Chúa buồn bã :

- Con không thể, phải không ? Thôi thì... tùy ý con vậy ! Con có quyền lựa chọn những gì mà con thích. Nhưng con ơi ! Ta yêu con, vì thế mà ta không muốn nhìn thấy con buồn bã. Sở dĩ mà ta không thể an ủi được con, là vì... con vẫn còn giữ lại một góc cho riêng mình, nên quyền năng của ta không thể vận hành trong con được, con không thể cảm nhận được sự vui mừng, bình an mà ta ban cho con, vì... con đã không cho phép ta ngự trị từng ngõ ngách trong tâm hồn con ! Thôi ! Ta đi đây !

Và Chúa quay lưng bước. Thỉnh thoảng, Chúa dừng lại, quay nhìn nó, xem nó có thay đổi quyết định hay không. Nhưng nó vẫn đứng yên, nước mắt chảy vòng quanh. Bóng Chúa càng xa dần, nước mắt nó càng chảy nhiều hơn.

Chúa đã đi gần đến cuối đoạn đường. Chợt Chúa khựng lại, rồi bóng dáng Chúa trở nên chao đảo, bước đi khó nhọc như ngày nào Chúa mang cây Thập tự bước lên đồi Gô-gô-thạ

“ Ta đã... phó tánh mạng cho con rồi... Phó chi... cho ta... con ôi ?”... (#6)

Lời hát thống thiết vang vang trong tâm trí nó. Nó oà khóc, vùng chạy theo Chúa: “Con xin... con xin... trao quyển Nhât ký này... cho Chúa... Con xin... trao góc tâm hồn còn lại của con... cho Chúa... ”

Nó vừa chạy vừa khóc; nhưng Chúa đã cách nó một khoảng xa lắm, mà bước nó lại không vững. Nó chạy mãi... chạy mãi mà không sao tới gần Chúa được... Nó ngã dúi dụi bên đám lá rừng sắc vàng vàng, tia tía...

... Nó oà khóc nức nở...

***

Nó đưa tay dụi mắt, mắt nó vẫn đầy nước, thấm ướt cả một góc trang sách. Nó rút khăn lau vội rồi đưa mắt nhìn xung quanh... Nó sợ có ai đó nhìn thấy nó khóc. Nhưng không, mọi người vẫn chăm chú tập trung vào bài vở, sách báo của họ.

Và... giấc mơ gặp Chúa được chầm chậm quay lại trong tâm trí nó. Nó nhớ lại rằng, trong giấc mơ, nó cũng vẫn chưa kịp đến gần Chúa để trao cho Ngài quyển Nhật ký- Một góc tâm hồn của nó. Và bây giờ... nó lại thấy do dư... Trao trọn tâm hồn cho Chúa sao mà qúa khó khăn đối với nó...

Phải chăng, đó chính là lý do tại sao nó cứ cảm thấy buồn buồn mỗi khi đối diện với chính mình, và phải chăng, nó đã vô tình khiến Chúa phải xót xa bởi tình yêu không trọn vẹn của nó ???

... Lấy hết can đảm, nó gạt nước mắt và cúi đầu thầm nguyện: “ Chúa ơi ! Xin Chúa giúp cho con... !!!”

... “Gọi thầm rằng con hãy nhớ : Tình yêu sẽ biến đổi phận người, phận người từ trong tiếng khóc, một mai tình Ngài cho tiếng cười; Chúa ơi ! Con nay xin gửi trao đời con những đắng cay khổ sầu, nơi Ngài hồn con nương náu, nỗi vui từ nay thắm màu... ” (#7)

Nó khe khẽ hát một mình... Ngoài kia, lá thu đang rực vàng trong nắng...

( Lam Kiều- Một ngày chớm thu đầu Thế Kỷ XXI)

Chú thích:

(1-) “ Trái Tim Hồng”- Trần Mộng Tú)

(2-) “ Một Chiều nơi Xứ lạ” -SLP

(3-) “ Hoàng Hạc Lâu”- Thôi Hiệu

(4-) Bản dịch : Tản Đà.

(5-) “ Con Thuyền Không Bến” – Đặng Thế Phong.

(6-) “ Ta Hy sinh vì Con Hết” – Thánh Ca.

(7-) “ Sống Trong niềm Vui”- Thánh Ca .

Hết