Chương 1
Băng Tâm bước vào nhà với giỏ đồ trên tay. Cô vừa đi chợ xong. Hôm nay trong chợ người đông như kiến, thêm vào trời nóng gay gắt, bà con chen nhau lựa đồ thật mệt kinh khủng. Băng Tâm lo lựa những thứ cần nấu ăn hôm nay rồi cô vội đi về. Lại một bữa cơm không thịt, cá. Tâm thở dài ngán ngẩm, không màng để ý chiếc xe mới toanh của ai đậu trước cửa nhà mình. Đang vo gạo, chợt Tâm nghe giọng má cô từ nhà trên vang lên.- Băng Tâm! Lên đây chút con. Nhà mình có khách, má muốn con gặp.Băng Tâm ngạc nhiên vô cùng. Nhà mình đó giờ có khách nào lạ ngoài các chú bác hàng xóm chung quanh sang thăm bệnh của má và trò chuyện với ba đâu. Sao lại phải kêu mình lên gặp?Dù thắc mắc nhưng Tâm vẫn nhỏ nhẹ:- Dạ!Tâm bước lên nhà trên. Cô thấy ngoài ba má cô còn có một người đàn ông lớn hơn mình độ sáu, bảy tuổi. Anh ta ăn mặc thật lịch sự và thật ... đẹp trai. Tuy nhiên, so với thời tiết nóng nực bây giờ mà đi đứng trong bộ đồ sang trọng như vậy thì quả thật buồn cười. Càng nhìn, ông ta càng giống Việt kiều. Nhưng sao ông ta lại đến đây làm gì kìa?Ba của Tâm tằng hắng:- Đây là con bé nhà bác. Nó tên là Băng Tâm. Năm nay nó tròn hai mươi tuổi.Tâm nghe ba mình nói mà như muốn độn thổ. Cô nhìn ông có ý định nhăn nhó, nhưng ông chả để ý đến thái độ của cô. Băng Tâm ấm ức trong bụng, ba thật kỳ, sao khi không khai lý lịch mình cho người lạ huơ lạ hoắc à.Ba Tâm quay sang người đàn ông nói tiếp:- Còn đây là anh Duy, con của một người bạn thân của ba. Con qua chào anh đi con, Tâm.Tâm cười lễ phép:- Chào anh Duy.Người con trai tên Duy cũng gật đầu chào lại sau khi nhìn Tâm chăm chú.Ông Lý, ba Tâm, nhắc con gái:- Duy mới từ Mỹ về làm công việc, sẵn ghé thăm nhà mình. Con xem ấy làm cơm sớm. Dọn thêm đôi đũa con nhé.- Dạ ... con không biết nhà có khách nên ... nãy đi chợ ... con ...Băng Tâm ấp úng vì cô biết nhà chẳng có gì đãi khách cả. Nhất là khách Việt Kiều. Không biết có thêm người chỉ là cái cớ mà thôi. Thật ra có biết trước Duy đến thăm thì cũng chẳng thay đổi được gì. Túi tiền cô đã cạn. Hồi sáng Tâm đã bán đi sợi dây chuyền mỏng manh duy nhất của cô. Mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng đó là món quà sinh nhật do ba má cô tặng trong ngày cô 18 tuổi. Và sau đó không lâu cũng là ngày cô phải bỏ học để đi làm lo phụ gia đình. Đã lâu rồi ba cô không còn đi khuân vác thuê cho người ta nữa. Ông đã già và lưng yếu, sau bao năm làm công việc đó bây giờ đã đến lúc ông nghĩ ngơi và dưỡng sức khỏe. Còn má Tâm thì sức khỏe đã kém từ lâu. Trong nhà chỉ còn Tâm. Cô phải bỏ học đi làm vì không có tiền đóng học phí và đi làm phần khác giúp lo cho ba má. Nhưng tiền lương bao nhiêu chỉ đủ mua thuốc cho má Tâm và tiêu sắm trong nhà. Tâm không biết còn được bao nhiêu bữa cơm sau ngày hôm nay.Băng Tâm nhìn Duy bẽn lẽn. Cô gượng cười như xin lỗi. Duy, dường như hiểu ý, không muống làm Tâm khó xử, anh đứng dậy nói với ông bà Lý:- Dạ, không cần đâu bác. Cám ơn hai bác. Hôm khác cháu tới sẽ ở lại dùng bữa với cả nhà. Giờ cháu có chút chuyện phải đi làm. Cháu xin phép được về trước.Ông bà Lý cũng đứng dậy.- Ồ được, vậy hôm nào rảnh tới nhà chơi nha Duy.- Dạ, nhất định trước khi con trở về Mỹ, con sẽ qua thăm hai bác và ...Tâm.Duy chào hai ông bà rồi bước ra về. Trước cửa, trong khi Tâm chưa kịp đóng lại, anh nheo mắt cười và nói nhỏ với Tâm:- Và nhất định sẽ sang thử tài nấu bếp của Tâm.Băng Tâm chưa kịp nói câu nào thì anh đã bỏ đi về. Cô đóng cửa lại chạy vào nhà làm cơm. Trong lòng thắc mắc về anh chàng Duy này. Vừa ngồi lặt rau, Tâm vừa nghĩ. Phải chi mình cũng là Việt Kiều thì gia đình sẽ không khổ như vầy nữa. Mẹ sẽ có thuốc uống thường xuyên và ba được an hưởng tuổi già. Tâm thở ra khi đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ của cô thôi. Một giấc mơ hoang. Cô chợt mỉm cười khi nhớ tới cái tướng của anh chàng Duy trong bộ điệu Việt Kiều.Lái xe về, Duy thong thả nhìn cảnh vật hai bên đường. Khu này sao mà xơ xác quá. Nhưng nó vẫn có một nét riêng đặc biệt của nó cũng như cô bé tên Băng Tâm. Băng Tâm! Cái tên nghe sao mà lạnh lùng nhỉ? Nhưng nhìn cô ta thì chẳng có tí nào giống như cái tên. Cúi xuống nhìn bộ đồ vest mình đang mặc, Duy lại tủm tỉm cười. Chắc cô bé nghĩ anh ra vẻ Việt Kiều về đây ăn mặc như vậy quá. Thật ra đây là lần đầu anh biết bác Lý và gia đình. Từ lâu, ba anh có nói bác Lý là bạn thâm giao, tuy ba anh bên Mỹ nhưng họ vẫn thư từ thăm hỏi. Mặc dù vậy, anh chẳng bao giờ hỏi đến việc làm của ba mình cũng như ba anh không xen vào việc của con trai. Lần này anh về nước làm chút việc cho công ty, ba anh đã nhờ anh một việc. Ông muốn anh đến thăm gia đình bác Lý và sau đó là để gặp con gái bác ấy để bàn công chuyện. Sau khi nghe ý kiến của ba mình, anh đã cãi lại lời ba vì anh chưa muốn bị ràng buộc. Anh thích sống cuộc sống độc thân như hiện tại và làm những công việc anh thích làm. Ông Trần rất tức giận khi anh phản đối nhưng ông lấy quyền làm cha hy vọng anh làm việc này vì ông để giúp đỡ bạn bè trong lúc khốn đốn. Còn nữa, anh có lỗ lã gì đâu? Tiền bạc ba sẽ lo hết và mình chỉ đóng một vai trò tạm thời rồi đâu cũng trở về đấy thôi. Vì thế, tuy không đồng ý, Duy cũng đành chìu ông Trần. Anh đã bảo đợi lúc anh về nước rồi hẳn hay .Và hôm nay, anh gặp vợ chồng bác Lý và gặp cả Băng Tâm. Hai bác quả là bạn tốt của ba mình. Còn Băng Tâm, cô ấy cũng không tệ, quả là một cô gái duyên dáng, thật dễ thương mặc dù khó so sánh với các cô anh quen biết bên Mỹ. Và anh đã bắt đầu đồng ý ngầm với ý kiến của ba mình. Còn Băng Tâm thì sao? Không biết sau khi cô ta nghe quyết định của bác Lý, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến đây, lòng Duy nao nức không thể chờ đợi được ngày sắp tới.@@@@@Cơm nước dọn xong, ông bà Lý và Băng Tâm ăn cơm. Băng Tâm rất muốn hỏi ba má về anh chàng Duy kia xem anh ta là ai, sao chưa bao giờ nghe nhà nhắc tới. Cô định mở miệng hỏi thì ông Lý đã lên tiếng:- Băng Tâm, con thấy thằng Duy như thế nào?Bất ngờ với câu hỏi của ba, Tâm ngớ ngẩn:- Con không biết nữa, có chi không ba?- Thì ba má muốn hỏi xem con thấy nó ra sao thôi.- Dạ ... ừm ... nhìn cũng bảnh trai, cao lớn, to con. Nhưng hỏng biết cách ăn mặc gì hết. Mùa này mà mặc nguyên bộ đồ đó nóng thấy mồ. Làm như sợ người ta nhìn hắn không biết hắn là Việt Kiều vậy đó.Rồi cô cười hí hí nhớ lại cái dáng của anh chàng Duy Việt Kiều. Má Tâm nhìn con gái.- Ba má có chuyện quan trọng nói với con đây. Đàng hoàng đi con, đừng giỡn nữa. Con gái lớn rồi.- Tại con thấy hắn mắc cười thôi chứ bộ. Mà chuyện gì mà quan trọng vậy má?Má Tâm hỏi ba Tâm:- Ông nói hay tôi?Ông Lý bắt đầu vào vấn đề:- Ba và ba của thằng Duy là bạn thân. Bây giờ gia đình mình lâm vào hoàn cảnh này, bác Trần có ý muốn giúp mình. Bác ấy muốn gởi tiền cho gia đình ta nhưng ba không nhận. Vì chả lẽ mình cứ nhận quà của người ta hoài sao?Ba Tâm ngừng một phút như tìm lời để nói. Băng Tâm ngồi chờ đợi nhưng cô thật hồi hộp, không biết ba và má định chuyện gì.- Bác Trần nghĩ cho con sang Mỹ sẽ giúp được gia đình mình mà không cần đến sự giúp đỡ của bác ấy sau này nữa. Bác ấy và ba má đã bàn bạc rất kỹ về chuyện này. Ba má quyết định gả con cho Duy. Nó sẽ làm thủ tục đưa con sang bển ...Băng Tâm ngắt lời ba. Cô cảm thấy mình nóng lên.- Không! Con sẽ không lấy Duy. Con không lấy một người con không quen biết và chẳng có chút tình cảm!- Nhưng tình cảm có thể bù đắp sau. Rồi con sẽ có cảm tình với nó!Băng Tâm cãi:- Con không muốn đi Mỹ!Má cô cất giọng chầm chậm, cướp lời ba cô:- Nhưng qua đó con sẽ có cơ hội đi học và tìm việc làm tốt. Con sẽ có một tương lai rực rỡ hơn bây giờ. Không phải con rất muốn được đi học trở lại hay sao?- Má à, con không muốn đi mà. Tuy là con còn ham học. Nhưng sang đó rồi ai chăm sóc cho ba má bên đây?Băng Tâm nghĩ là cô đã tìm ra được lý do chính đáng. Không ngờ ba cô quơ tay cười.- Cái đó con khỏi lo. Thằng Duy nó sẽ mướn người tới lo cho ba má.Băng Tâm la lên:- Tiền đâu mà mướn người ta về đây? Nhà mình ...- Đó chỉ là thời gian đầu thôi. Đợi sau này con có công ăn việc làm ổn định rồi thì con lo cho ba má. Lúc đó có thể trả tiền lại cho bác Trần và thằng Duy nếu con cảm thấy ngại xài tiền bên chồng. Qua bển rồi con cũng được sung sướng hơn là bên này.- Nhưng mà ...- Không có nhưng mà gì cả. Ba má đã quyết định như vậy rồi. Con không nên cãi lời. Ba má chỉ muốn tốt cho con và cho cả nhà thôi.Tâm muốn cãi lại, cô ráng lắm mới dằn được sự ấm ức trong lòng. Má Tâm thì im thinh thít. Bà biết chuyện này quả thật đột ngột. Nhất thời Tâm khó chấp nhận. Chỉ riêng ba Tâm, ông là một người nói là giữ lời. Bây giờ có rút lại lời nói cũng chả được. Hôm nay là lần đầu tiên Tâm cãi lại lời ông. Thấy con chưa phục, ông sẳn giọng:- Con cũng không muốn nhà mình phải mang ơn người ta suốt đời chứ?Nghe ba nói, Tâm biết mình đã thua. Cô dọn chén dĩa đem đi rửa.- Sao chưa chi đã dọn dẹp rồi? Con chưa ăn xong mà?Tâm quay lại nhìn má, rồi khẽ liếc sang ba.- Con no rồi, ăn không vô nữa.Dứt lời, Tâm bỏ đi một mạch ra đằng sau nhà . Bỏ lại má Tâm với vẻ mặt buồn rầu. Ông Lý thấy vậy lại dìu vợ lên nhà trên. Vừa đi ông vừa ôm bà vào lòng an ủi.- Bà đừng lo buồn. Chúng ta làm việc đúng mà. Tôi và anh Trần đoán chắc chắn không sai đâu.Bà Lý thở ra.- Chỉ mong là vậy.Ngồi bên đóng chén dĩa dơ, Băng Tâm suy nghĩ. Cô không thể làm gì được nữa. Ba má đã quyết định cho số mạng của cô. Cô cũng không thích mang ơn của ai. Hừ! Nhất là từ cái gã Việt Kiều tên Duy đó. Thật đáng ghét! Thì ra hắn đã có âm mưu từ trước. Vậy mà mình còn tưởng hắn tốt lành lắm tới thăm ba má. Tất cả đã an bài sẳn. Họ đã gạt cô. Không ai cho cô biết chuyện gì xảy ra cả. Tại sao họ có thể tự quyết định lấy tương lai của cô trong khi ...Nhớ lại gương mặt của Duy làm cho Băng Tâm càng thêm tức giận. Biết vậy hồi trưa không lịch sự với hắn. Làm cho hắn ghét thì chắc hắn đã từ chối hợp tác trong sự giúp đỡ của những người ... già ... này rồi. Cầm cái chén trên tay, Tâm ước gì đó là Duy để cô có thể đập bể nó ngay lúc ấy.