Chương mở đầu - Phần đệm
Khi mặt trời le lói những tia sáng đầu tiên, bầu trời dần sáng, mọi thứ lúc tỏ, lúc mờ. Cái thiện, cái ác…Những cái đó hấp dẫn vô số dục vọng tham lam của con người, nhưng khi ánh mắt trời chiếu rọi, đều không che giấu được. Thời đại mới sắp bắt đầu. Tuy nhiên, tại lúc thời đại mới và cũ luân chuyển, ánh mặt trời luôn luôn không chiếu tới những nơi xó xỉnh, nên chỉ có thể hèn mọn mà ngước lên nhìn ánh mặt trời. Bệnh viện đầy dây thép gai, dây leo màu xanh biếc bám trên bức tường màu trắng, nóc nhà màu than chì. Ánh mặt trời thỉnh thoảng quét qua cũng cảm thấy sự ảm đạm của bầu không khí. Người phụ nữ có thân hình gầy yếu, một nửa tắm nắng, một nửa chôn trong bóng râm. Tay chân cô bị trói lại, ngồi ở giữa phòng. Bác sĩ, y tá cùng với người nhà, tụ tập ở trước mặt cô. Trầm mặc. Phía bên trái cô có một khung cửa sổ, nhưng không có thượng đế nào đến mở ra cho cô cả. “Cô biết người này không?” Bác sĩ chỉ vào một người đàn ông hỏi. Cô từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc cằm xinh xắn nhưng bướng bỉnh, tóc mái ngố che khuất nửa con mắt, mệt mỏi nhìn người đàn ông kia. Về…Một người đàn ông có khuôn mặt quá đẹp, hoặc ngoại hình quen thuộc với cô. Cô nhớ rõ cuộc sống tốt đẹp trước kia, tình yêu của bọn họ dai dẳng giống như cơn mưa xuân, dữ dội giống như sấm chớp kéo đến trong cơn giông. Nhưng cuối cùng số phận cũng không buông tha bọn họ. Cô hết hi vọng vào người mình yêu rồi. Rất lâu, cô nhắm con mắt khô lại, ngập ngừng nói: “Không, tôi không biết anh ta.” Giọng nói yếu ớt. Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu trắng, nghe được câu trả lời của cô, thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ lướt qua môi cô, nói: “Tiểu Bạch Khả, anh là chồng em.” Cô ngây ra, khuôn mặt dần dần vặn vẹo, đồng tử co lại, mở to hai mắt, như thể nghe được lời nói dối không thể tha thứ nổi. Cơ thể của cô ngã mạnh về sau, mang theo ghế dựa kẽo kẹt kẽo kẹt va xuống đất. “Anh không phải là chồng tôi! Anh không phải!” Cô khóc thét, cơ thể không ngừng run rẩy. Mà người đàn ông kia chỉ bình tĩnh nhìn cô. Bác sĩ chạy tới đè hai vai cô lại, y tá cầm ống tiêm đứng ở một bên. “Thả tôi ra ngoài, tôi không điên! Tôi muốn đi tìm anh ấy! Tôi muốn đi tìm anh ấy!” Dây trói bằng da thít chặt vào tay chân cô, tiếng kim loại va chạm phát ra tiếng chói tai. Mỗi lần cô gào thét đều gần như dùng hết khí lực cuối cùng của mình. “Chồng cô ở ngay đây!” Tiếng bác sĩ nhắc nhở bên tai cô. “Anh ta không phải chồng tôi, mấy người lừa tôi! Lừa tôi! Mấy người……” Cánh tay truyền đến đau đớn khiến tiếng la hét của cô đột nhiên dừng lại, cơ thể cũng không giãy giụa nữa. Cả người bị trói chặt, cứng ngắc một lúc rồi lập tức thả lỏng. Cô gắng sức nâng cơ thể đang xụi lơ dậy, nhưng ngoại trừ thở dốc thì không làm ra động tác gì khác, chỉ có hai cánh môi khô nứt còn đang mấp máy, không cam lòng mà nói ra cái gì đó. Giường bệnh bị đẩy mạnh tới, một mớ hỗn độn, người phụ nữ bị đẩy vào phòng điện liệu (chữa bệnh bằng điện). Người đàn ông đứng ngoài cửa kính nhìn vào phòng điện liệu, đau đớn nhìn người phụ nữ đang run rẩy dữ dội bên trong, tay cách tấm kính xoa xoa khuôn mặt cô. Đứng bên cạnh anh là một người đàn ông da trắng cao lớn, và một thiếu niên xinh xắn người Trung Quốc, ba người đều yên lặng nín thở. Trên mặt người phụ nữ đó có gắn máy thở oxy, theo dòng điện đi qua từ máy sốc điện, phần lưng cong lên thành một độ cong kỳ dị. Thiếu niên không muốn chứng kiến bộ dạng thống khổ như vậy của cô, nên lấy tay che hai mắt lại. “Mày thật sự muốn bức cô ấy phát điên sao!” Người đàn ông da trắng túm cổ áo người kia ấn vào tường, tức giận hỏi. Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn hắn, nói một câu: “Tôi yêu cô ấy!” Rồi lập tức đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo của mình. Người đàn ông da trắng lui về sau hai bước, cánh tay bị người khác giữ chặt. Thiếu niên kéo hắn, nhìn cửa phòng điện liệu nói: “Cô ấy chuẩn bị ra.” Nói xong, người phụ nữ được y tá đẩy ra ngoài cửa. Hai mắt cô vô thần nằm ở trên giường, đối với mọi thứ của thế giới bên ngoài đều mất đi phản ứng. “Bạch Khả, tiểu Bạch Khả của anh.” Người đàn ông vội vàng ôm đầu cô, hôn lên chóp mũi và khắp mặt cô. Người phụ nữ rốt cuộc cũng có một tia ý thức, mờ mịt nhìn bốn phía, tay chạm được chính là cơ thể ấm áp của người đàn ông kia. “Nhất Đường……” Cô không xác định mà bật ra hai chữ duy nhất còn sót lại trong đầu. “Là anh.” Anh mừng rỡ nâng khuôn mặt của cô. Cô ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát, nước mắt chảy dài, bất lực vươn tay van anh ôm cô. Anh ôm chặt lấy cô, gần như muốn vò nát cô. “Nhất Đường!” Trong giọng nói toàn là bất an và tủi thân, cô vùi đầu vào lồng ngực anh mà khóc. Nhìn hai người tình cảm nồng nàn ôm nhau trong hành lang bệnh viện, nhóm y tá đều để lộ vẻ mặt vui mừng hoặc hâm mộ. “Rất xin lỗi, chúng tôi muốn đưa cô ấy đi trị liệu tiếp.” Vị bác sĩ trầm giọng nhắc nhở. Người đàn ông không buông cô ra, nhẹ giọng an ủi bên tai cô. Đợi người phụ nữ đi xa, nụ cười của người đàn ông vẫn còn trên mặt, cứ chìm đắm trong nhu tình, anh nói: “Chỉ có vào lúc này, cô ấy mới dùng……Ánh mắt si mê đó nhìn tôi.” Thiếu niên nhíu mày nhìn người đàn ông kia, nói: “Cô ấy lúc này, căn bản không rõ đã tỉnh chưa.” Người đàn ông da trắng nhếch miệng phát ra tiếng hừ lạnh, hắn đang muốn đánh người này, hoặc giả không thèm phí sức trên người anh ta, không có chỗ để trút phẫn nộ, đành phải đấm thật mạnh vào bức tường màu than chì. “Mẹ kiếp, mày mới là kẻ điên!” Hắn xoay người lại chỉ vào người kia mắng, “Người bị bắt vào đây phải là mày mới đúng! Là mày! Đồ điên……” Hắn kích động vung hai tay về phía sau, đánh trúng người thiếu niên. Thiếu niên muốn giữ chặt hắn lại bị hắn đẩy lui. Hắn lảo đảo đi ra hành lang, đi đến bãi cỏ có ánh mặt trời chiếu rọi, giang hai tay, hét thật to với cái bệnh viện lớn này – “Thế giới này đều điên hết mẹ nó rồi!”