Chương 1

Trường Thành!

Trường Thành vui vẻ khi nghe tiếng Tuyết Hương từ đầu dây bên kia. Anh trêu cô:

– Nhớ anh rồi hay sao mà điện thoại cho anh hoài thế? Anh và con đang chuẩn bị về đây. À! Em đã đi khám bác sĩ chưa?

– Rồi. Trường Thành! Em báo cho anh một tin nghen.

Giọng Tuyết Hường nghịch ngợm như thời sinh viên, lúc hai người quen nhau.

– Anh hãy để tay lên ngực, nơi có trái tim của anh đi.

Trường Thành bật cười:

– Rồi. Chà! Lại bắt anh hình dung ra gương mặt em chứ gì.

– Đâu đó, nhưng em có một tin mừng. Nhớ vịn tim cho chắc, không thôi tim anh nhảy ra ngoài đó.

– Rồi, anh vịn thật chắc nè, như giam giữ em suốt đời trong tay anh vậy. Nói đi, cô vợ yêu quý của anh.

– Em đi bác sĩ, bác sĩ nói em có thai.

– Vậy hả!

Quên mất mình đang nghe điện thoại, Trường Thành nhảy cẫng lên:

– Anh mừng lắm! Anh sẽ ra xe đi rước con ở nhà bà nội nó và về ngay tức thì.

– Chiều rồi. Thôi, ngày mai hẵng về đi anh. Công việc anh xong hết chưa?

– Xong rồi. Anh định đi mua quà cho em rồi ngày mai về, nhưng em báo tin mang thai, anh sẽ về ngay.

– Ngày mai về đi mà anh.

– Đường Mỹ Tho - Sài Gòn có bao xa đâu, anh lái xe cẩn thận mà. Thôi, anh gác máy đi mua quà cho em. Dưới này trái cây đang mùa nhiều lắm, anh mua mận hồng đào, bưởi Năm Roi với xoài cát cho em nghen.

– Mua ít thôi anh Thành.

– Biết rồi. Quên nữa, anh hôn em một trăm cái nghen.

Tuyết Hường bật cười trong trẻo. Cô biết Trường Thành rất yêu trẻ con, bằng chứng anh yêu bé Thành Nhân như trứng mỏng. Hai người kết hôn bốn năm và bé Thành Nhân cũng gần bốn tuổi. Bốn năm vợ chồng, tình yêu có đầy chứ không bao giờ vơi. Anh lo lắng cho cô tất cả và hiểu biết những điều cô thích. Nếu có kiếp sau, Tuyết Hường vẫn mong mình được làm vợ của anh.

Gác điện thoại, Trường Thành vội lái xe đi mua trái cây, xong mới về nhà.

– Ba!

Bé Thành Nhân ào ra ôm chân Trường Thành:

– Sao ba lâu về quá vậy?

– Ba bận việc mà con, với lại đi mua quà cho mẹ con. Mẹ con sắp sinh em bé cho con rồi đấy.

– Thiệt không ba?

Bé Nhân reo lên mừng rỡ:

– Mẹ sinh em bé gái hả ba?

– Ba đâu có biết, phải mấy tháng nữa mới biết em trai hay gái chứ, cho nên cha con mình về ngay Sài Gòn, con ạ.

Bà Trường An lo lắng nhìn trời:

– Con về bây giờ sao Thành? Mẹ thấy có cụm mây đen to lắm đó. Trời sẽ có mưa to, hay là mai hẵng về.

– Con nói với Tuyết Hường sẽ về, không về, cô ấy sẽ trông. Mẹ yên tâm, con lái xe cẩn thận. Có một trăm cây số thôi mà, đường êm, rộng, chạy hai tiếng đồng hồ là về tới Sài Gòn. Mẹ thay quần áo cho bé Nhân giùm con.

Hai cha con ra xe trời hãy còn sáng, màu chiều còn ráng lại một màu đỏ ối.

Bé Thành Nhân tíu tít hát hò, vì lát nữa nó sẽ được gặp mẹ. Nó quay sang Trường Thành:

– Em bé ở trong bụng mẹ hả ba?

– Ừ. Con thương em bé không?

– Dạ thương.

Trời bắt đầu tối khi xe qua khỏi ngã ba Trung Lương. Cụm mây đen vần vũ một màu đen xịt, sấm chớp ầm ĩ, cơn mưa bắt đầu đổ mạnh xuống, gió bạt mạnh. Trường Thành cho xe chạy chậm lại. Mưa hắt ào ạt mờ cả phía trước.

Trường Thành ấn cho cái gạt nước trên xe quay lên quay xuống. Anh bắt đầu lo lắng vì mưa to quá.

Màn mưa đen đục ...Chợt ánh đèn pha phía trước khi Trường Thành qua cua, anh đạp mạnh thắng xe nhưng không còn kịp nữa ... Chiếc xe tải phía trước như hung thần khổng lồ húc vào xe Trường Thành.

– Ầm ...

Tiếng va chạm kinh hồn của hai chiếc xe lẫn trong tiếng gầm thét và ảnh chớp thịnh nộ của đất trời. Chiếc xe du lịch xinh xắn của Trường Thành bị hất tung, đầu xe bẹp dúm. Trường Thành nghe tiếng con trai kêu lên hãi hùng:

– Ba ơi ... con sợ ....

Anh không còn biết gì nữa bởi một cảm giác đau điếng và bóng tối mịt mùng.

􀃋 􀃋 􀃋 – Ba ơi! Con đói quá?

Chí Cường chạy vào chỗ ba nó nằm, phụng phịu. Chí Tân mở mắt ra:

– Cố chờ chút nửa đi con, mẹ con mang gạo về nhà nấu cơm. Hay con uống nước cho đỡ đói đi.

– Mưa lớn quá, gió thổi ào ạt lạnh thấy bà mà ba biểu uống nước. Con phải đi tìm mẹ mới được.

– Không được đi. Mưa đang lớn lắm.

Mặc cho ba ngăn lại, Chí Cường vẫn lao ra màn mưa. Nó biết dạo này mẹ giấu ba đi bán quán rượu. Nó ghét những gã đàn ông hay nựng má mẹ nó như người ta nựng má em bé. Kỳ cục! Chỉ có ba nó mới có quyền nựng má mẹ thôi chứ. Mấy tháng nay rồi ba nó cứ đau hoài. Ba nói hồi ba đi lính bị thương, một viên đạn xuyên qua cột sống. Để cứu ba không bị bán thân bất toại, người ta tráp vào xương sống ba nó đến nữa ký vàng trắng. Ba hay đùa rằng nếu lấy nữa ký vàng trắng đó đi bán, nhà mình sẽ hết nghèo. Lần nào mẹ nó cũng lườm ba nó :

“Lấy ra cho anh chết hả?” Ba nó cười:

“Vậy nếu anh chết trước em, em hãy lấy ra xài trước khi chôn anh nhé!”.

Lần đó Chí Cường nhớ, nó khóc ầm ĩ:

– Ba nói bậy ba không được chết?

Cắm đầu chạy riết, thằng Cường cũng đến bar rượu. Nó vừa định len vào tên bảo vệ đã đẩy nó ra:

– Mày là con nít, vào đây làm gì? Mới nứt mắt đã muốn đi quán bia hả? Coi kìa, người ngợm mày ướt nhem bẩn thỉu quá đi.

– Xéo ngay!

– Không đi.

Thằng Chí Cường làm hùng làm hổ lại:

– Tui đi kiếm má tui.

– Má mày không có ở đây đâu.

– Sao không? Má tui chưa về nhà mà.

– Tao nói không là không, mày nghe rõ chưa thằng nhãi?

Gã bảo vệ phũ phàng đẩy Chí Cường té bật ngửa ra ngoài mưa, đóng sầm cửa kính lại. Tửc quá, nó đá nước cho văng tung tóe vào cửa kính, gào toáng lên:

– Mẹ ơi! Con đói quá! Mẹ ra với con ngay đi.

Mặc cho Chí Cường gào trong mưa gió rền rĩ, cữa vẫn đóng lại. Lạnh quá, nó lóp ngóp chạy về nhà ...

Giờ này Thúy Hiền trong căn phòng ấm áp của một khách sạn. Từ mấy tháng qua, cô là tình nhân của một tên anh chị. Từ nhờ vả hắn cho khỏi bị ăn hiếp, dẫn đến việc cô ăn nằm với hắn phản bội chồng. Tuy nhiên, Thúy Hiền không ăn năn, có một ngày cô sẽ bỏ gã chồng bệnh hoạn ấy. Cứ về nhà nhìn Chí Tân nằm rên hừ hừ vì đau là cô phát chán.

Hùng “vố” là biệt danh của gã tình nhân của Thúy Hiền. Tại sao có tên “vố', Thúy Hiền chẳng quan tâm. Điều cô quan tâm chính là những phút giây ấm áp điên cuồng được nằm trong vòng tay tình nhân.

Hùng “vố” mở mắt ra sau phút thỏa mãn:

– Hiền nè! Em nói trong người chồng em có đến nửa ký vàng trắng hả?

Thúy Hiền nhổm dậy, lăn lại gần, ngã người lên ngực Hùng:

– Năm bảy hai bảy ba gì đó, anh ta bị thương trận Khe Sanh, em tưởng chết rồi, nhưng rồi họ cứu anh ta. Và để anh ta đi có thể đứng ngồi được, họ nối vào xương sống của anh ta vàng trắng. Cả chục năm nay, mỗi lần trở trời là anh ta bị đau. Anh ta toàn là trối rằng, nếu anh ta chết, em cứ xẻ người anh ta ra lấy vàng đó nuôi con.

Hai mắt Hùng “vố” sáng lên như cú vọ.

– Em còn yêu nó không?

Thúy Hiền bật cười:

– Nếu yêu, em đâu có với anh. Em chán anh ta còn hơn chán cơm nếp. Tại sao em phải nuôi bán cơm anh ta? Nhưng mà em thương thằng Chí Cường, nó lại thương ba nó hơn em, bảo nó bỏ ba nó đi theo em thì nó không chịu đi đâu.

– Anh sẽ xem con em như là con anh, lo lắng yêu thương nó.

Thúy Hiền cảm động:

– Cám ơn anh. Lẽ ra ông trời nên cho em gặp anh sớm hơn mười năm.

– Bây giờ cũng đâu có muộn.

Hùng “vố” vuốt ve đôi vai trần của Thúy Hiền. Thúy Hiền đã ba mươi nhưng cô vẫn đẹp mặn mà quyến rũ. Hùng “vố” mê thân hình tuyệt mỹ này cùng những giây phút điên đảo đảo điên. Những điều Thúy Hiền vừa nói lóe lên trong đầu anh ta một ý nghĩ ghê tởm:

Được làm chủ nửa ký vàng trắng đó. Lâu nay anh ta từng nghe nói đến điều này, nhưng bây giờ chính Thúy Hiền xác nhận thì đây là sự thật.

Bàn tay ma quái của anh ta vuốt ve lần xuống đùi Thúy Hiền làm cô cong người trong khoái cảm, không muốn đi về nữa dù biết giờ này Chí Cường đang đói, có thể nó đến quán rượu tìm cô.

– Hiền này! Chúng ta ... xử lý Chí Tân đi.

– Hả!- Thúy Hiền kêu lên thảng thốt. Để lấy vàng trong cột sống của Chí Tân à?

– Phải.

– Nhưng hắn chết ...người ta biết được là ở tù đó.

– Ai mà biết. Hắn chết, lấy vàng xong, chúng ta bỏ xác hắn vào cái bao đựng nhiều đá xanh, ném xuống cái giếng sau nhà em, sau đó lấp đất lại. Cái giếng đó sâu, lại trong vườn nhà em, ai biết được. Sau đó em cứ hô hoán rằng vì hắn mặc cảm bệnh hoạn nên bỏ nhà đi, ai biết được.

Thúy Hiền rùng mình:

– Em không dám làm đâu.

– Anh sẽ làm tất cả, chỉ cần em đồng ý. Ngày đó em dụ thằng Chí Cường, bảo nó về nhà ngoại. Nghe em ...Em muốn có anh, anh cũng muốn có em. Chúng mình không thể nào sống thiếu nhau. Hắn bệnh hoạn cũng không sống được bao lâu đâu.

Những nụ hôn của Hùng “vố” đẩy Thúy Hiền vào cơn mê và đồng ý trước tội lỗi gớm ghê. Bên ngoài, mưa vẫn trút như thác đổ ầm ĩ.

􀃋 􀃋 􀃋 Sao Trường Thành vẫn chưa về. Hơn mười một giờ đêm rồi. Mưa gió như thế này, có lẽ anh và Thành Nhân ở lại Mỹ Tho sáng về sớm. Suy nghĩ như vậy nên Tuyết Hường đóng cửa đi ngủ. Cô giật mình thức giấc vì điện thoại reo lúc gần bốn giờ sáng. Vội nhấc điện thoại lên nghe, có lẽ là Trường Thành gọi về:

– Alô.

Tiếng khóc òa lên rồi tiếng bà Trường An:

– Hường ơi! Trường Thành với thằng Nhân bị tai nạn giao thông chết rồi con ơi.

– Mẹ ....

Tuyết Hường gào lên:

– Mẹ nói cái gì?

– Con xuống Mỹ Tho ngay đi.

Điện thoại tắt. Tuyết Hường tưởng mình có thể ngất đi được. Không thể nào ...Chiều hôm qua anh nói là anh về, mua cho cô nhiều trái cây. Có bầu ăn chua sinh con gái, cô sẽ sinh cho anh một cô công chúa giống y như anh vậy.

Không thể nào ...

Một sự thật phũ phảng, khi Tuyết Hường đến Mỹ Tho. Hai cái xác một dài một ngắn phủ màu trắng tang tóc. Tuyết Hường quỵ xuống ngất xỉu.

Tỉnh lại, Tuyết Hường nhận ra một sự thật cay đắng:

Trường Thành và bé Thành Nhân đã bỏ cô mà đi. Tại sao như vậy? Anh nói anh về nhà mà, em ngăn anh sáng hãy về, tại sao anh không nghe lời em? Tại sao vậy Trường Thành?

Gương mặt bé Thành Nhân không còn nhận dạng được, nát bét. Thằng bé chết lúc đang cười, hát bài “em bé bằng bông, hai má hồng hồng”.

Tuyết Hường lơ láo mê mê tỉnh tỉnh, cứ ngồi bên quan tài của con.

– Nhân ơi! Sáng rồi, dậy đi học, mà quên, cin đang nghĩ hè mà. Mẹ gom lại những tời giấy con vẽ mẹ Và ba nhiều lắm. Ba cao to còn mẹ đứng đến vai ba.

Con hay nhắc câu nói của ba:

“Trên đời ba sợ nội nhất rồi đến mẹ con, hai người nói cái gì, ba cũng phảI nghe hết”. Bây giờ sao cả hai cha con đều nằm im lặng như vậy. Ngồi dậy trả lời mẹ đi chứ. Còn Thành Nhân, con hãy hát to bài hát “bé bằng bông đi con.

“Bé bé bằng bông, hai má hồng hồng.

Bé đi xe gỗ ...”.

Tuyết Hường gục xuống khóc nấc lên. Nếu như không vì đứa con trong bụng, cô sẽ đi theo Trường Thành và con trai. Anh ích kỷ quá Thanh ơi. Sao nỡ dẫn con đi bỏ em thế hả?

􀃋 􀃋 􀃋 Chí Cường hớn hở, sáng nay nó làm được việc cho bà Tư, bà cho nó mấy đồng. Nó liền chạy ù ra chợ mua hai cái bánh bao, cái lớn nhất cho ba và cái nhỏ nó ăn, không để dành cho mẹ, nó ghét mẹ. Ngày nào mẹ cũng son phấn quần áo lòe loẹt, đi cặp kè với chú Hùng, bỏ ba nó bệnh nằm ở nhà một mình.

Thương nhất là khi thấy nó vào phòng, ba giả bộ ngủ nhưng khi nó sờ tay lên má, hai má của ba ướt những nước mắt. Ba ơi! Con mong mau cao lớn như ba để kiếm tiền nuôi ba, chữa bệnh đau cột sống cho ba.

Nhà khép cửa phía trước, Chí Cường đi vòng ra sau vào nhà. Giường của ba nó trống không, mền gối bị rơi xuống đất. Ba nó đâu rồi? Chí Cường định gọi ba nó, chợt im lặng vì thấy bóng chú Hùng. Chú đang làm gì sau cây ổi um tùm vậy?

Chí Cường rón rén đi tới gần. Suýt chút nữa nó hét toáng lên vì ... máu nhiều quá.

Chú Hùng vừa kịp ném cái bao nặng nề xuống giếng. Cái gì thế? Đầu óc non nớt của nó không thể biết được tội ác ghê tởm của người lớn. Mẹ nó cùng với chú Hùng dọn dẹp chỗ máu đọng và ném hết xuống giếng, rồi cả hai cùng bỏ đi.

Chí Cường cứ ngồi nhìn theo ...

– Ba ơi!

Chí Cường ngồi trên ngạch cửa. Nó không buồn ăn cái bánh bao của mình.

Hai cái bánh bao đã lạnh tanh. Ba đang ở đâu?

– Chí Cường!

Thúy Hiền gọi to thằng Chí Cường:

– Mẹ bảo con về nhà bà ngoại sao lại về nhà vậy? Còn hai cái bánh bao mua sao không ăn đi?

– Ba đi đâu rồi hả mẹ?

– Mẹ làm sao biết được ổng đi đâu. Chắc là thấy đỡ đau nên sang nhà nội con rồi.

– Không có, con sang nhà nội rồi.

– Không có thì con tự đi tìm lấy hay là ở nhà đợi ổng về. Mẹ đi làm đây.

Chí Cường bĩu môi quay mặt đi. Nó muốn nói mẹ đi tìm thằng cha Hùng “vố” thì có. Có lẽ ba nó biết mẹ nó ngoại tình với chú Hùng “vố” như lời đồn đãi, nên tủi buồn bỏ đi đâu đó rồi cũng nên. Sao ba đi mà không cho nó theo?

Nó biết cách kiếm tiền như rửa chén mướn, hay giữ xe để có tiền mà.

Ba ơi! Con nhớ ba. Chí Cường gọi ba nó trong giấc ngủ đầy nước mắt. Xưa nay, có bao giờ nó chịu xa ba nó quá một ngày đâu, vậy mà nửa đêm rồi, ba vẫn không về. Nó không tin ba nó nhẫn tâm bỏ nó.

Chiều ngày hôm sau nữa, mẹ nó chửi chó mắng mèo vang trời vì ba nó đi không về nhà ầm ĩ. Hết còn chịu nổi, Chí Cường lao ra khỏi nhà dù trời đang mưa tầm tã, sang nhà bà nội khóc ầm ĩ.

– Nội ơi? Ba con đâu hả nội?

– Sao mày lại hỏi bà? Ba mày ở nhà mày chứ ở đâu. Bệnh hoạn rề rề hoài, đi đâu cho được?

– Ba con đi mất rồi, đi từ sáng hôm qua lận. Nội đi tìm ba con giùm đi, với lại nói mẹ đừng có chửi ba nữa. Ba đi là tại mẹ mà thôi.

Bà Sáu thở dài. Bà đâu có đui hay điếc mà không biết Thúy Hiền sinh tâm ngoại tình. Con trai bà bệnh cả năm nay, con đàn bà này lại là loại lăng lơ, đua đòi vật chất. Bà không tiếc con đàn bà hư hỏng, thương là thương con trai và đứa cháu nội còn dại khờ.

– Nội ơi! Con nói cái này cho nội nghe.

– Chuyện gì?

– Con thấy mẹ con và chú Hùng ném cái gì xuống giếng đó. Cái bao nặng lắm mà ở dưới gốc cây xoài, lúc đó, máu nhiều lắm.

– Máu?

Bà Sáu cau mày:

– Tại sao có máu? Máu gì?

– Con cũng không biết. Thôi, con đi tìm ba đây.

Chí Cường chạy đi, nó đi là đi chứ có biết tìm ba ở đâu bây giờ.

􀃋 􀃋 􀃋 Chí Cường đứng trên miệng giếng nhìn xuống. Có nhiều cành cây khô và cỏ ném xuống cái giếng hoang mà lâu lắm không còn xài đến. Lúc chưa bệnh, ba nó hay thả ống nước xuống bơm lên tưới vườn cây.

Một mùi khăm khẳm xông lên từ dưới giếng làm nó bắt buồn nôn, phải lùi lại. Mùi gì thế? Hay là mấy con gà sẩy chân rơi xuống giếng chết nên có mùi hôi thúi? Hôm nay nữa là đúng một tuần lễ ba nó không về nhà. Ba nó bỏ luôn nó rồi, còn mẹ nó lúc này chịu ở nhà lo cho nó, song nó không thích. Hình như ở mẹ nó có điều gì đó không bình thường. Mẹ nó có vàng đeo và còn cho nó ăn thịt, mua quần áo mới cho nó.

Nó đâu có cần những thứ này. Cái mà nó muốn là ba về nhà, nhà nó sống vui vẻ. ấm áp như ngày nào vậy.

– Chí Cường à!

Tiếng bà Sáu gọi phía trước, nó nghe tiếng mẹ nó trả lời bà nội:

– Mẹ xem đó, anh Tân giận con cái gì mà bỏ đi. Nhà nghèo, ảnh bệnh hoạn, con lo làm muốn chết cho có tiền, bây giờ bỏ nhà đi biền biệt, không nói đến con nửa lời nữa.

Cái nhìn của bà Sáu lạnh lẽo chiếu vào cô con dâu. Bà suy nghĩ đến cơn ác mộng của mình tối đêm qua, và vì điều này, bà đã sang đây. Bà thấy Chí Tân đứng trên đầu mình khóc:

“Con đau lắm mẹ ơi. Con chết rồi ... Mẹ sang nhà dẫn thằng Cường về nuôi”.

– Nội?

Chí Cường lao đến, nó ôm chầm lấy chân bà Sáu:

– Nội tìm thấy ba con chưa?

– Chưa. Con sang nhà bà nội chơi nghen.

– Dạ.

Thúy Hiền không dám cản, cô dặn dò :

– Chiều về sớm nghen Cường.

– Dạ.

Chí Cường đi theo bà nội, nó hồi hộp :

– Tìm thấy ba con rồi hả nội ?

– Chí Cường ! Con nói thiệt với nội. Bửa trước ba con đi, ba con và mẹ con có cãi nhau không?

– Dạ không. Ba ở nhà nằm ngủ mà khóc. Ba cứ bảo con sau này nếu như ba có lỡ chết thì con về ở với bà nội. Mà nội ơi ! Cái giếng bửa đó chú Hùng ném cái bao xuống, bửa nay hôi thúi dử lắm.

– Tại sao hôi thúi ?

– Con đâu có biết.

Giấc mơ hãi hùng đêm qua lại hiện trong trí bà Sáu.

􀃋 􀃋 􀃋 Thúy Hiền sừng sộ :

– Tại sao mẹ lại cho người sang phát hoang vườn nhà con là sao? Tuy rằng đất mẹ cho anh Tân thật, nhưng con là vợ anh Tân, cái gì mẹ cho anh Tân là của con.

Bà Sáu lạnh lùng :

– Mẹ chỉ muốn bit con cùng với gã Hùng “ố”ném cái bao gì xuống giếng mà có mùi hôi thúi như vậy thôi.

Mặt Thúy Hiền tái xanh, cô xông lại hung dữ :

– Mẹ nói như vậy là sao ?

– Mẹ không hiểu sao con lại giận dữ như thế?

Quay sang con trai thứ và đám người bà tuê phát hoang, bà Sáu phẩy tay ra lệnh :

– Dọn dẹp cái giếng hoang phíasau đi !

Thúy Hiền muốn ngất đi vì sợ. Tuy nhiên trong lúc này, cô không thể đi gọi Hùng “vố” đến cứu mình. Cô càng hung dữ thì càng tố cáo tội ác của mình, càng làm mẹ chồng và em chồng sinh nghi. Nhưng nếu họ xuống giếng sâu đó, họ có thể phát hiện ra thi thể của Chí Tân.

Hôm đó, Hùng “vố” đã bóp cổ Chí Tân cho đến chết. Một năm bệnh hoạn và nghèo đói, nên Chí Tân đành thúc thủ trước một người khỏe mạnh như Hùng “vố”. Saụ đó, hai người lôi xác Chí Tân ra sau vườn, xẻ người Chí Tân, lấy nửa ký vàng trắng được đúc thành những đốt xương sống cặp theo xương sống cũ.

Cái tội ác ghê tởm đó cả tuần qua cứ ám ảnh Thúy Hiền, khiến cô ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ làm sao ngăn cản mẹ chồng đây?

Thúy Hiền vờ cười giả lả :

– Cái giếng đó từ ngày anh Tân bệnh đâu có xài đến nữa hả mẹ. Mẹ cho lấp lại đi cho rồi. Chắc là gà vịt gì đó rơi xuống nên bốc mùi.

Mặc kệ Thúy Hiền nóí, bà Sáu cứ ra lệnh cho con trai :

– Cho người dỡ cái giếng đi.

Tất cả đi ra sau vườn. Trong nhà, Thúy Hiền đi qua đi lại rồi hấp tấp cho quần áo vào cái túi, lấy nón đội lên đầu, cô chạy biến đi tìm Hùng “vố” ...

Một mùi hôi thối đến lượm giọng khi mọi người vớt cái bao nặng và kéo lên.

Cái bao màu đen, dòng nước tiết ra từ cái bao có màu đỏ vàng, tanh tưởi.

Bao được tháo miệng, phía trên là hai bao đá hộc to, còn bên dưới ... một xác người bị xẻ cất, sắp phân hủy. Bà Sáu hét lên ngất xỉu khi nhận ra đó là Chí Tân, đứa con trai bà đang tìm kiếm.

Chí Cường đứng chết điếng. Nó không sao dám ngờ cái bao chú Hùng ném xuống giếng là cái bao chứa xác ba nó. Nó quỵ xuống ì khóc nức lên :

– Ba ơi ...

Một cái chết do tội ác và một cái chết thứ hai vì không chịu nổi điều đau đớn, bà Sáu bị nhồi máu cơ tim, chết khi được đưa vào bệnh viện. Chí Cường thành đứa trẻ mồ côi, ba và bà nội không còn, mẹ bị bắt tù. Tai họa đưa đến, biến nó thành đứa trẻ trầm cảm. Nụ cười trẻ thơ hồn nhiên biến mất. Nó chạy như điên trong mưa gió. Ba ơi ... Nội ơi ...

􀃋 􀃋 􀃋 Một tiếng hét lanh lảnh đến chói tai mà như ngày nào Chí Cường cũng nghe thấy, từ ngày nó rời căn nhà của mình.

– Hải, vào đây!

Thím út của thằng Chí Cường lôi tuột thằng Hải vào:

– Mẹ nói với con làm sao? Mẹ cấm con chơi với nó. Con mẹ nó giết người, nhìn con mắt xanh lầm lì của nó, lớn lên nó cũng giống như mẹ nó vậy.

Chí Cường đứng gằm mặt. Nó nghe điệp khúc này nhiều lần lắm rồi. Chú Út của nó lại quá sợ vợ, mỗi lần lên tiếng bênh vực Chí Cường là bị thím Út nó mắng té tát.

Căn nhà của nó bị chú cho dỡ sập, còn miếng đất để trồng mì, nó phải về nhà chú Út ở Bạn học cùng lớp không chơi với nó nữa. Mẹ nó là tên giết người không gớm tay. Thằng Chí Cường hoàn toàn bị cô lập. Giá như nội còn sống, nó đâu phải khổ như thế này.

Đi lang thang ra mộ ba và bà nội, nó ngồi xuống trước mộ hai người. Ba ơi, nội ơi ! Bây giờ ai cũng sợ con là sao vậy, con đâu có giết người ?

Khóc đã đời, Chí Cường ngủ quên từ lúc nào không hay ...

– Chí Cường, vào đây !

Thím Út nó tay cầm con roi mây giận dữ quát tướng lên. Nó vừa vào, thím quật cây roi mây bổ lên đầu, nó :

– Mày đi đâu. Tao bảo nhiệm vụ của mày là đi cắt rau đồng về nấu cháo heo và cho hea ăn, vậy mà mày biến mất tiêu. Tao đâu có cơm gạo cho mày ăn để mày làm ông nội tao bỏ đi chơi. Làm biếng nè ... Làm biếng nè ...

Sau mỗi tiếng “làm biếng” là cây roi mây quật mạnh vào người Chí Cường đau điếng, đau đến toác cả máu. Nếu không có chú Út, nó không hiểu mình bị đánh đập đến như thế nảo nữa.

– Bà muốn giết nó chết hay sao?

– Tôi đâu có ác nhơn giết người như con mẹ giết chồng của nó, nhưng mà tôi chướng mắt lắm. Tại sao tôi phải nuôi nó ? Nó sẽ lây cái xấu cho thằng Hải, ông biết chưa?

Chú Út thở dài :

– Bà làm vừa vừa phải phải thôi, người ta đang bêu riếu bà còn ác hơn cả Tào Thị.

Thím Út nhảy dựng tru tréo :

– Con nào, thằng nào nói tôi ác, ông chỉ tôi coi ?

Chí Cường lê tấm thân ngang dọc lằn roi ra sau chuồng heo. Vừa cho heo ăn, nó vừa khóe. Nó thấm thía cái câu “mồ côi cha mẹ ra đường mà ở”.

Nghiến hai hàm răng lại, nó căm thù nguyền :

có một ngày tôi sẽ trả thù cuộc đời. Ý nghĩ bỏ nhà di lóe lên trong đầu nó mãnh liệt hơn bao giờ hết.

􀃋 􀃋 􀃋 Ma ma ...

Bé Quảng Yên đẩy cái xe đạp đi vòng vòng nhà, chứ không ngồi lên xe.

Dường như nó thích trò chơi như vậy, cứ đi không biết mệt.

– Mẹ ơi! Anh Văn đâu rồi?

Con bé nói ngọng, song Tuyết Hường vẫn hiểu nó nói gì. Cô lau nước mắt:

– Anh Văn đi học rồi. Con cũng mau lớn đi rồi đi học như anh Văn vậy.

– Đi học để học chữ hả mẹ?

– Ừ.

Tuyết Hường hôn vào má con. Con bé giống Trường Thành và bé Thành Nhân quá. Đã ba bốn năm rồi mà cái chết đau đớn của hai cha con chưa nguôi được trong lòng Tuyết Hường, nỗi đau vẫn canh cánh.

– Mẹ ơi! Sao mẹ khóc vậy?

– Đau có, tại bụi vào mắt mẹ.

– Con thổi mắt cho mẹ nhé!

– Thôi, không cần đâu con. Con lên xe ngồi đi, đẩy đi vòng vòng nhà hoài, con không biết mệt sao?

Bé Quảng Yên nở nụ cười ngây thơ:

– Con đang tập thể dục.

– Tập thể dục?

– Anh Vũ Văn bảo con như vậy đó.

Như để trả lời câu nói của Quảng Yên, Vũ Văn từ ngoài chạy ào vào. Thấy có Tuyết Hường, nó khoanh tay lễ phép:

– Con chào cô!

Tuyết Hường cười với nó:

– Con đi học mới về à? Có mệt không? Cô cho cháu một bịch sữa tươi nghen?

– Dạ, cám ơn cô.

Tuyết Hường lấy cho mỗi đứa một bịch sữa có ống hút. Cô để cho hai đứa trẻ chơi với nhau, còn mình vào phòng. Nhìn bức ảnh của Trường Thành và bé Thành Nhân, Tuyết Hường lại khóc. Anh và con có biết bé Quảng Yên được ba tuổi, rất thông minh, xinh xăn? Nhân ơi ! Mẹ nhớ con.

Đứng bên ngoài cửa phòng, vú Hai thở dài. Đã mấy năm rồi, cô chủ trẻ của vú vẫn không nguôi được nỗi nhớ thương chồng con đã mệnh yếu của mình.

Ông trời thật nghiệt ngã! Trường Thành yêu vợ hết lòng, vậy mà trời không cho họ sống bên nhau, để người vợ trẻ đêm đêm khóc thầm.

Đi ra ngoài, vú gọi Vũ Văn lại:

– Con đùa với em Yên nho nhỏ thôi nghen con, cho cô chủ nghỉ.

– Dạ, con biết rồi ạ.

Vũ Văn cười gật đầu. Nó leo lên xe đạp của Quảng Yên:

– Em ngồi sau đi Yên, anh chở em ra vườn hoa chơi nghen.

– Anh Văn ơi! Mình hái hoa cắm lên xé giả làm xe đám cưới nghen anh.

– Vậy ai là cô dâu, ai là chú rể?

– Anh là chú rể, còn em là cô dâu.

– Ừ.

Quảng Yên hiếu động ngồi lên xe, nó hét vang:

– Ùm ... ùm ... tránh ra cho xe hoa chạy tới nhà thờ nào.

Vú Hai mỉm cười nhìn theo. Vú rất mang ơn Tuyết Hường vì đã cho Vũ Văn ở luôn nhà này.

Vũ Văn rất thương Quảng Yên, nó chưa bao giờ làm trái ý con bé. Mong rằng Quảng Yên là niềm vui cho Tuyết Hường quên đi những điều đau lòng trong quá khứ.