Chương 1

Chương 1

Bạch Nặc Ngôn nghiêng người trang điểm trước gương. Tay phải cầm thỏi son màu hồng nhạt, thoa thoa lên môi, nhưng ánh mắt lại chăm chú hướng về cô gái đang bận rộn phía sau gương. Đều vì ngày hôm qua cô xem được một bộ phim điện ảnh mà cô thấy hứng thú, vừa xem cô vừa cắn hạt dưa, cho nên hiện tại vỏ hạt dưa đầy trên mặt đất, có chỗ còn kèm theo vài cái vỏ trái cây, bất quá mặt sàn vừa nhìn cũng chẳng rõ là đã trở nên chướng mắt hay là trở thành cái bộ dạng đặc sắc.

Bạch Nặc Ngôn nhìn về đằng sau, ánh mắt Uông Đào đang hết sức cố gắng kiềm chế tức giận, khóe miệng không nhịn được giương giương về phía trước, đúng là một cô gái không hiền lành mà. Nhưng nếu đã sống cùng nhà với cô lâu như vậy, hẳn Uông Đào cũng phải biết thói quen của cô chứ. Bạch Nặc Ngôn sẽ không chăm chỉ thu xếp việc nhà, cho nên những việc đó toàn bộ Uông Đào đều sẽ phải làm. Lúc mới bắt đầu, Uông Đào cũng phản kháng lại, nhưng đây đại khái đã là thói quen sống của Bạch Nặc Ngôn, cho nên dần dần Uông Đào cũng chán chẳng buồn lảm nhảm, Uông Đào kéo lê cây chổi tới dưới ghế Bạch Nặc Ngôn:

- Thục nữ dởm, mời cô tránh ra một chút.

Bạch Nặc Ngôn mấp mấy môi, có vẻ khá hái lòng với những trang sức đang đeo trên người, cho nên chỉ khẽ mỉm cười gật đầu đứng lên, định tiện tay cất luôn thỏi son, nhưng rồi lại quẳng trên mặt bàn. Uông Đào quét sạch phía dưới, một tay chống lên cây chổi, sẵn giọng thế hiện rõ sự khó chịu:

- Làm ơn hãy tự biết thu dọn đồ đạc của chính mình một chút được không? Có cần đến nỗi lúc nào cần đều phải chạy đến hỏi tôi như vậy không? Nước hoa, thuốc tẩy móng tay đều ở chung một chỗ, rốt cuộc là cô sống kiểu gì vậy?

Bạch Nặc Ngôn hơi nhíu mày:

- Không phải còn có cô sao?

- Tôi không phải là mẹ cô

Bạch Nặc Ngôn nịnh nọt níu níu cánh tay Uông Đào:

- Bây giờ cô còn thân thiết hơn cả mẹ tôi đấy.

Khóe miệng Uông Đào co rúm lại, làm ra cái kiểu không thèm để ý đến bộ dạng của người này. Thật ra Uông Đào cũng đã thử rất nhiều cách đấu lại với Bạch Nặc Ngôn, ví dụ như Bạch Nạc Ngôn không làm việc nhà, cô cũng không làm. Kết quả là trong nhà đồ đạc chất đống lung tung, sau đó Bạch Nặc Ngôn cũng coi như không thấy gì hết, rác đầy kệ đầy, Bạch Nặc Ngôn căn bản sẽ không bao giờ tự giác đi vứt rác. Bạch Nặc Ngôn cũng không chịu nấu cơm, cuối cùng là chính Uông Đàn giận đến bọt khí sủi đầy mặt khi Bạch Nặc Ngôn trực tiếp nói một câu : “Nấu gì cho tôi ăn đi” . Hơn nữa nếu như Uông Đào vẫn lòng dạ độc ác không làm, Bạch Nặc Ngôn thà rằng tiếp tục nhịn đói. Cho nên không cách nào khác, Uông Đào đành mềm lòng dừng lại tất cả các sự việc trong biệt thự.

Câu cửa miệng thường xuyên nhất của Bạch Nặc Ngôn chính là: “Uông Đào, tôi thấy chồng cô sau này nhất định sẽ rất cảm ơn tôi vì đã huấn luyện cô trở nên chuyên cần như thế này. Đến lúc đó anh ta dù có cảm kích thế nào cũng không cần phải nói nhiều, cứ trực tiếp mời tôi một bữa to là được.”

Đáp lại lời của Bạch Nặc Ngôn, Uông Đào thường ném vào mặt cô nàng một cái gối ôm.

Uông Đào hất Bạch Nặc Ngôn ra, thật cảm thấy con người này dù đã trưởng thành nhưng vĩnh viễn cũng không thể trở thành nhân dân lao động được. Bạch Nặc Ngôn bề ngoài rất nữ tính, thậm chí muốn bao nhiêu nữ tính có bấy nhiêu nữ tính, nhất là khi trò chuyện với người khác bên ngoài, có thể không nói lời nào, bình thường đối phương hỏi một câu cô sẽ trả lời một câu. Lúc đầu Uông Đào trong lòng luôn oán trách cô gái này thật giả dối, nhưng tiếp xúc nhiều mới hiểu rằng đó chính là tính cách của Bạch Nặc Ngôn, đối với người không quen cô ấy sẽ không bao giờ đề cập đến yêu cầu của bản thân hoặc sẽ luôn giữ thái độ trầm mặc ít nói, nhưng đối với người quen biết thì cô nàng này thuộc kiểu lảm nhảm cơ.

Uông Đào dọn dẹp xong, uể oải ngả lưng lên chiếc ghế salon lớn trong phòng khách, sau đó lắng nghe, màn hình tinh thể lỏng đang phát ra tiếng cười khe khẽ. Cô mới ngồi xuống không được bao lâu, Bạch Nặc Ngôn cũng ngồi xuống.

- Không phải đang vội sao?

Uông Đào có chút buồn bực, vừa rồi Bạch Nặc Ngôn còn cuống cuồng trang điểm, mà giờ đã trở lại cái bộ dạng lười nhác này rồi.

- Anh ta nói có việc bận, đến muộn nửa tiếng.

Bạch Nặc Ngôn cầm lấy điều khiển tivi trực tiếp chuyển kênh, bấm bấm chọn chọn cho đến khi chuyển đến một kênh thể thao thì dừng lại.

Uông Đào im lặng, Bạch Nặc Ngôn không thích thể thao, mà có xem cũng không hiểu thể thao, chỉ xem kết quả trận đấu, hơn nữa cũng không thèm xem quá trình mà thường chỉ quan tâm đến điểm số, nhưng nếu như trên tivi có phát loại chương trình này thì cô nàng vẫn sẽ nhàm chán nhìn nhìn, nhưng cũng chỉ là để giết thời gian.

Còn về người đàn ông Mạnh Tân Duy – Mạnh đại thiếu gia, Bạch Nặc Ngôn thường xuyên xuất hiện cùng Mạnh Duy Tân, nhưng xét cho cùng quan hệ giữa hai người họ là như thế nào, Uông Đàn cũng không rõ lắm, mà cô cũng không muốn hỏi, không cần thiết phải hỏi.

Uông Đàn có chút nhàm chán, tiện tay vớ được cuốn tạp chí Bát Quái, sau đó xem mấy sáng tác nổi bật trong cuốn đặc san về giới giải trí này. Uông Đàn cho là cô luôn có hứng thú với đàn ông đẹp trai, nhưng với phụ nữ đẹp hình như cô còn hứng thú hơn. Cho nên cô chỉ chỉ vào hình Trương mỹ nhân trên tạp chí, cười hì hì đả kích Bạch Nặc Ngôn :

- Mấy hôm trước có phải cô hỏi tôi thế nào là thục nữ chân chính không? Nhìn qua một chút đi, Giang Tang Du, đây mới chính là thục nữ chân chính nhé. Cô ấy được bình chọn là mỹ nữ có phong cách nhất thành phố, giơ tay nhấc chân cũng thấy thật ưu nhã, hơn nữa trên người người ta luôn tỏa ra cảm giác tiên nhân, trách sao trên website giới mày râu đều bỏ phiếu bình chọn Giang Tang Du cho danh hiệu : “Nữ thần trong trái tim đàn ông” . Quả thật người cũng như tên, danh hiệu đó rất xứng đáng.

Bạch Nặc Ngôn nặng nề ném điều khiển tivi xuống ghế salon, sau đó giật lấy quyển tạp chí trên tay Uông Đàn. Cho nên Uông Đàn khoái trá nhặt điều khiển lên, chuyển lại kênh, còn sít sao cất cái điều khiển sau lưng mình.

Tạp chí đó trưa nay Uông Đào đã xem qua một lần. Cho nên hiện nay tờ báo kia đối với cô mà nói không còn bao nhiêu giá trị, muốn cướp muốn đoạt cô tuyệt nhiên sẽ không để ý.

Nội dung trong bài báo căn bản cũng không có gì mới mẻ, chỉ viết về chuyện Nhị thiếu gia của Trình gia và Giang Tang Du, mà đây cũng không phải là chuyện xấu mới chỉ 1,2 ngày. Nhưng sự kiện này vẫn thu hút rất nhiều sự quan tâm, chỉ vì Trình Nghi Triết phong thái phi phàm, mà Giang Tang Du cũng là khuê nữ con nhà danh giá, tài mạo song toàn, một đôi trai tài gái sắc đẹp đôi đến vậy, bất kể từ ngoại hình đến gia thế, dường như họ sinh ra là để cho nhau. Chỉ tiếc rằng đôi trai gái này không đẹp lòng người xem, mối quan hệ vẫn giữ trên tình bạn, dưới tình nhân, luôn trong trạng thái mười phần mập mờ, tin tức này luôn gây hiếu kỳ cho độc giả tạp chí Bát Quái. Bạn bè của Trình Gia Triết đều đã lên tiếng chứng thực, Giang tiểu thư nhà ta cũng có chỗ khó, nên tin tức truyền ra ngoài là Trình Nghi Triết vẫn theo đuổi Giang Tang Du, nhưng Giang Tang Du vẫn không mặn không nhạt mà chào đón tình cảm của anh ta, cho nên quan hệ của hai người vẫn còn chưa rõ ràng.

Chẳng qua là không ít người tiếc rẻ, bởi vì Trình Nghi Triết đúng thuộc kiểu con ông cháu cha, nhưng lại không hề có thói xấu trăng hoa trai gái, thậm chí đối với phụ nữ luôn giữ một khoảng cách nhất định, đồng thời đối với sản nghiệp gia đình cũng xử lý chu toàn. Một người đàn ông tốt như vậy, luôn chờ đợi bên cạnh Giang Tang Du nhiều năm, mà vẫn chưa được Giang Tang Du chấp nhận, thì cô gái này quả thật không tầm thường.

Trên báo là một bài viết về toàn bộ câu chuyện của Trình Nghi Triết cùng Giang Tang Du, kèm theo một bức ảnh chụp chung, địa điểm là sân bay thành phố Bắc Xuyên. Giang Tang Du bước ra từ sân bay, Trình Nghi Triết đang bước tới đón cô. Trong tấm ảnh, nụ cười của cả hai nghiêng nghiêng, mặc dù tư thế không quá thân mật, nhưng lại tạo cảm giác hài hòa thoải mái. Trình Nghi Triết đón lấy vali kéo trong tay Giang Tang Du, ánh mặt nhẹ nhàng, vẻ mặt nhu hòa. Trong khi Trình Nghi Triết luôn trưng ra với công chúng một vẻ mặt xa cách, mặc dù giọng nói luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng vẫn tạo cảm giác không muốn ai tiếp cận. Nhưng từ tấm ảnh này có thể dễ dàng nhận thấy vị trí của Giang Tang Du đối với Trình Nghi Triết hoàn toàn khác so với người khác. Vì vậy giới truyền thông không chỉ một lần thăm dò chuyện vui của Trình gia và Giang gia sắp đến, nhưng câu trả lời nhận được luôn là sự phủ nhận của hai nhà.

Bạch Nặc Ngôn chỉ xem lướt qua bài báo kia, cô đọc rất nhanh, lên đến cao trung, khi làm bài thi ngữ văn cô luôn là người làm xong nhanh nhất, người khác làm bài mất hai tiết học, nhưng cô chỉ cần nửa tiết đã viết xong bài, hơn nữa so với ra cũng không kém chữ nào. Đọc xong những dòng tựa như là lời bộc bạch, ánh mắt cô dừng lại trên ở mấy tấm “ Xem ảnh thay lời” vẻ mặt chẳng qua cũng chỉ chìm xuống một chút.

Uông Đàn thấy được vẻ mặt này của Bạch Nặc Ngôn.

- Chẳng lẽ lại có hứng thú với anh chàng họ Trình này ư? Không sợ tay họ Mạnh kia tức giận sao ?

Bạch Nặc Ngôn bĩu môi, thả tờ tạp chí lên chiếc bàn trà bằng thủy tinh cách đó không xa, tay chống cằm

- Cô cho rằng nếu tôi cướp Trình Nghi Triết từ tay Giang Tang Du, tỷ lệ thắng là bao nhiêu phần trăm?

Uông Đàn suy nghĩ một chút :

- Thật ra là không có khả năng. Kể cả anh Trình đó lớn lên không đẹp trai đến vậy, lại không có tiền như thế, hơn nữa cũng không cần chung thủy đến vậy, thì việc chuyển sang yêu người khác cũng là chuyện không tưởng nhé. Cô tự xem lại chút đi, anh Trình thích Giang Tang Du, ít nhất là vì cô ấy chăm chỉ chịu khó lại hiểu lòng người, nhất định là không giống như cô vậy, lôi thôi, ăn cơm không biết rửa bát, quần áo cởi ra cũng không biết giặt, đồ đạc ném loạn lên cũng không biết dọn, chỉ biết hành hạ người khác. Nếu như trở nên chăm chỉ một chút, hiểu chuyện một chút, để cho tính cách cũng giống được như vẻ bề ngoài, tỷ lệ thành công nhất định sẽ tăng lên.

Bạch Nặc Ngôn khinh thường liếc Uông Đào một cái cái.

- Cô sao không ngồi đó mà mơ tiếp đi?

- Cho nên mới nói cô muốn cướp được anh Trình cũng chỉ là mơ thôi.

Bạch Nặc Ngôn không hề bị chọc cho nổi giận, cô chẳng qua chỉ là nhàn nhạt mở miệng:

- Cô cho rằng Trình Nghi Triết thật sự là người si tình như vậy?

Uông Đào suy tư nói

- Ít nhất ở góc độ của người xem như chúng tôi thì anh ta đúng là tuýp người như vậy. Trình Nghi Triết không vướng bất kỳ scaldal tình cảm nào, nghe nói ở bên cạnh cũng không có người đàn bà nào.

Cô thấy sắc mặt của Bạch Nặc Ngôn có chút thay đổi.

- Lần trước tập đoàn Hoàn Nghệ của họ tuyển chọn người phát ngôn, nhiều công ty tình nguyện dâng tặng mỹ nhân miễn phí tới Trình Nghi Thiết, vì cho dù không nhận được cái hợp đồng quảng cáo đó, nhưng có anh ta chống lưng cũng là chuyện không tồi nhé. Kết quả là các người đẹp chầu chực ở phòng khách 2 ngày, thư ký của Trình Nghi Triết luôn trả lời là anh ta đi vắng, nhưng sự thật là anh ta vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc. Khi đó còn có lời đồn rằng, trong đám người đẹp đó, muốn kiểu xinh đẹp nào có kiểu xinh đẹp đó, muốn phong cách thế nào có thế đó, nhưng anh ta ngay cả cơ hội nhìn mặt cũng không cho người ta thấy một lần.

- Biết đâu không chừng là do anh ta ngại người ngoài gióng trống khua chiêng thôi, còn thật ra sau lưng vẫn luôn tiến hành những giao dịch kiểu này?

Bạch Nặc Ngôn thừa nhận đầu óc mình rất đen tối, đặc biệt đen tối.

Uông Đàn lắc đầu như trống bỏi :

- Chuyện này càng không có khả năng nhé. Nghe nói có lần cô nghệ sĩ thuộc công ty K, sau nhiều ngày liên tục cưa cẩm Trình Nghi Triết, mời hắn đi xem phim, cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu nói của Trình Nghi Triết mà thôi. Cho nên Trình Nghi Triết chắc chắn là người đàn ông tốt, chỉ là nghe nói anh ta được dạy dỗ rất nghiêm khắc, người này phải được chỉ bảo kiểu mưa dầm thấm lâu mới được như vậy.

Bạch Nặc Ngôn không nhúc nhích chút nào.

- Chẳng qua là giữ hình tượng tương đối khá thôi. Giống như mấy lão già, cả ngày đều lải nhải chỉ trích người này, người nọ, nhưng thật ra đối với gái đẹp đều có hứng thú như nhau.

- Đầu óc cô đen tối như vậy, sẽ không gặp được người đàn ông tốt đâu.

Bạch Nặc Ngôn nguýt một tiếng

- Tôi chỉ là tin rằng, Trình Nghi Thiết không phải là người đàn ông thích Giang Tang Du như cô nói thôi. Ở đâu ra nhiều đàn ông tốt như vậy chứ, có mà gạt quỷ.

Cô còn muốn nói thêm nữa, nhưng điện thoại di động đã vang lên, cô nhận điện, Mạnh Tân Duy đã đợi dưới lầu.

Uông Đàn nhìn Bạch Nặc Ngôn chỉnh lại đầu tóc, tay sau đó cầm lấy cái túi, thình lình thốt ra một câu :

- Thật ra anh Mạnh đó cũng là người đàn ông tốt đấy chứ, giống như Trình Nghi Triết, đều không có tai tiếng gì, cũng không đem chuyện của cô mà nói ra ngoài nhé.

Bạch Nặc Ngôn chậm rãi mang đôi guốc cao gót vào, rồi dậm nhẹ 2 cái lên sàn nhà, sau đó mới ngó đến Uông Đàn.

- Trên thế giới này không tồn tại cái gọi là người đàn ông tốt đâu, mà cho dù có đi nữa, người đàn ông đó cũng sẽ không là Trình Nghi Triết hay Mạnh Tân Duy.

Uông Đàn nhún vai, hay là chính mình cũng bị ảnh hưởng bởi phim ảnh đi.

Mà Bạch Nặc Ngôn cũng bước về phía đại sảnh, cô dựa người vào bờ tường, trong lòng có chút hậm hực. Nếu như Trình Nghi Triết thật sự yêu Giang Tang Du đến thế, tại sao mỗi khi cô nằm dưới thân anh ta, anh ta cũng chưa từng một lần gọi tên Giang Tang Du chứ?

Dĩ nhiên, anh ta cũng không kêu tên cô, Bạch Nặc Ngôn, thậm chí anh ta còn rất chán ghét tên cô, cô cũng tự biết rõ điều này.