Chương 1
Quăng chiếc xe đạp cà tàng cho ngã đại vào vách nhà , rồi bỏ xấp hồ sơ xuống bàn , Mạnh Kha thở ra một hơi thật dài , miệng làu bàu:– Thế là mất tôi một buổi sáng!Từ phía trong, một thanh niên cũng trạc tuổi Mạnh Khoa vừu đi vừa lau tay vào một chiếc khăn đen thui, miệng hỏi:– Lại toi công nũa hả?Mạnh Khoa ngả người xuống chiếc giường cá nhân, anh lắc đầu:– Bây giờ người xin việc nhiều hơn người cần, vì đi tới đâu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc một lời hẹn cho có hẹn mà thôi.Toàn- người bạn cùng ở chung với Mạnh Khoa – an ủi:– Mày lo gì. Tốt nghiệp loại ưu như thế thì trước sau gì cũng kiếm được việc hợp với khả nang của mình.Mạnh Khoa cay đắng:– Tốt nghiệp loại ưu như thế thì sao cơ chứ, mấy ông chủ đâu có thèm nhìn tới bang cấp của tao. Tới đâu họ cũng hỏi có kinh nghiệm không? Tao hỏi mày, nếu như sinh viên mới ra trường như bọn mình, không xin được việc làm thì lấy đâu ra kinh nghiệm mà cứ công ty nào cũng đòi hỏi năm kinh nghiệp? Rốt cuộc, cũng chỉ là do họ không muốn thu dụng mình mà thôi.Toàn trầm ngâm:– Tao nghĩ chỉ họ không có nhu cầu mà thôi. Chứ nếu họ cần thí đương nhiên họ phải thu nhận mình chứ.– Thì tao đã nói với mày rồi, mật ít ruồi nhiều mà. Chỉ cần một công ty nào đó đang tin tuyển người thì số người lộp đơn cao gấp máy lần số lượng ngươi cần tuyển. Như thế thì cửa nào nhận mình, khi ma tao chỉ có tấm bàng làm vốn mà không có một chút gì quen biết hay thế lực.Toàn thở ra:– Vậy bây giờ mày tính sao? Tiếp tục công việc cũ nữa hay sao?Mạnh Khoa lắc đầu:– Tao cũng chưa biết tính sao nữa, chắc là phải tiếp tục thôi, nếu như không muốn nhịn đói. Hình như là ở nhà cũng hết gạo rồi hay sao đó!Toàn gật đầu:– Ở đây mày không phải lo, dù sao tao cũng còn có thể lo cơm được cho mày. Nhưng mà hôm qua em gái mày có lên, tao cũng nghe là ở nhà kẹt lắm.Mày coi có thể thì về coi có giúp gì được được cho nhà hay không?Mạnh Kha lắc đầu chán nản:– Mày thấy không? Bản thân tao còn phải sống nhờ vào mày , thế mà lại còn phải lo cho gia đình nữa. Hỏi sao mà tao không phát điên lên được? Dù mày có tôt đến đâu thì tao cũng phải biết ngại chứ. Mày còn phải tập trung để thi tốt nghiệp nữa mà.Toàn an ủi:– Con người ta có lúc khó khăn thì rồi cũng phải có khi thịnh vượng chứ.Mày đừng bi quan như vậy, cứ thử về nhà coi sao đã. Tao nghĩ chuyện cũng chưa đến nỗi nào đâu. Còn tao với mày thì khỏi phải băn khoăn, tụi minh đã sống với nhau mấy năm rồi, hiểu nhau quá mà.Mạnh Kha thở dài:– Khổ một điều là mẹ tao cứ bệnh rề rề hoài , phải chi mà bà đừng có bệnh thì tao cũng không đến nỗi lo. Rồi còn nhỏ em gái tao nữa, là một thiếu nữ rồi mà cứ lúc nào cũng dưới quê, thật là tội nghiệp.Toàn chợt nói:– Mà lúc này trông bé Phương cũng xinh xắn ra phết, cô bé trổ mã rồi mày à.Coi chừng mày sắp có em rể đó.– Xinh xắn thì sao chứ? Nghèo như tụi tao làm sao mà kiếm cho nó được tấm chồng cho xứng đáng chứ? Rồi thì cũng lại kiếm một thằng cùng làng nào đó mà gả cho xong. Nếu vậy thì xấu hay đẹp đâu thành vần đề, nhiều khi xấu xấu lại còn tốt hơn.Toàn ngồi im không nói. Anh cũng thấy thương cho thằng bạn lận đận của mình. Mạnh Kha vốn nổi tiếng học giỏi suốt từ hồi học cấp hai tới bây giờ. Năm nào nó cùng lãnh một tấm giấy khen loại xuất sắc. Khi đậu vào trường Kiến Trúc, nó đã xây dựng cho mình bao nhiêu là ước mơ. Và những năm học tập vất vả của nó đã được trả công xứng đáng, tấm bằng tốt nghiệp loại ưu đã được trịnh trọng trao cho nó vào ngày tốt nghiệp.Nhưng tốt nghiệp giỏi thì sao? Mạnh Kha chỉ là anh sinh viên nghèo, hiếu học và cố gắng vươn lên. Tất cả chỉ có thế thì đâu giúp được gì cho nó trong hoàn cảnh hiện nay. Giá như nó có những mối quan hệ tốt đẹp thì chắc là sẽ không khó khăn như bây giờ.Mạnh Kha đã nhắm mắt nằm im, Toàn vẫn cứ trầm tư với bao nỗi băn khoăn. Nghĩ tới chuyện của Mạnh Kha, rồi anh lại nghĩ tới hoàn cảnh của mình.Từ bỏ gia đình để sống theo lý tưởng của mình, anh cũng vất vả bao nhiêu khi tự tìm cho mình một con đường sống. Nhưng anh chỉ có một thân một mình nên mọi việc cũng dễ dàng hơn đối với anh.Một bóng người hiện ra che khuất khung cửa làm căn phòng tối lại , Toàn ngước lên nhìn. Thắng đang chễm chệ giữa cửa, Trông thấy anh nhìn mình mình, Thắng cười toe:– Thằng Kha đâu rồi?Toàn hất hàm:– Mày tìm nó làm chi?– Có chuyện tao mới hỏi nó chứ? Chẳng lẽ tao kiếm nó để đi dạo hay sao?– Thì mày vào nhà đã chứ?– Có nó ở nhà thì tao mới vào, chứ không thì tao đứng đây để biến cho lẹ.Toàn nổi cáu:– Bộ mày vào nhà này ai giết mày hay sao mà không vào?Thắng cười hề hề:– Không phải như thế, chỉ tại tao đang vội tìm thằng Kha Toàn lạ lung nhìn Thắng:– Bộ có chuyện gì?– Mà nó đâu rôi?Toàn hất mắt về phía giường:– Kia kìa!Thắng bước hẳn vào nhà. Anh chàng kéo chiếc ghế ra và ngồi phịch xuống – Lại bị từ chối rồi,phải không?Toàn không nói, anh lặng lẽ gật đầu thật lòng, anh cũng lo cho thằng bạn của mình ghê lắm vì hơn ai hết, anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của Kha.Thắng lên tiếng – Mày gọi nó giậy đi.– Có chuyện gì vậy?– Thì tao bảo mày cứ gọi nó dậy đi mà.Toàn băn khoăn nhìn Thắng:– Nó mới đi về mệt lắm, có cần phải đánh thức nó dậy ngay không? Tao nghĩ là đê cho nó nghỉ một chút nữa đã.Thắng khăng khăng:– Mày cứ kêu nó dậy đi, tao bảo đảm là nghe được tin này nó sẽ tỉnh như sáo ngay lâọ tức.– Vậy thì để tao kêu nó dậy.Bước đến bên giường, Toàn lay vai Mạnh Kha:– Kha ...Kha ... Thằng Thắng nó kiếm mày có chuyện kìa.Mạnh Kha trở mình. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt mà miệng thì càu nhàu:– Tao mệt quá.. để tao ngủ một chút ... bảo nó về đi!Tuy Mạnh Kha càu nhàu nho nhỏ, nhưng Thắng vẫn nghe rõ từng tiếng nói.Không đợi Thắng nói gì, Toàn la lên:– Dậy đi thằng ông nội, có việc cho mày đây nè!Nghe tiếng Thắng, Mạnh Kha ngóc đầu lên:– Gì đó mày?– Có việc làm nè mày?Mạnh Kha lại nằm vật xuống:– Đừng giỡn nữa mày, tao chưa đủ nản hay sao?Thắng lại la lên:– Tao nói thật chứ bộ ở không đâu mà tới đây giỡn với mày. Có việc thật đó, nhưng nếu mày không hứng thú để làm thì để tao kêu người khác vậy.Mạnh Kha lồm cồm ngồi dậy, anh nhìn Thắng lom khom:– Mày nói thật không?Thắng bước tới bên bạn, anh đánh khá mạnh vào vai Mạnh Kha:– Tao nói nãy giờ mà mày cứ hỏi đi hỏi lại như vậy? Bộ bị từ chối nhiều quá rồi đâm ra nghi ngờ tất cả mọi người rồi hay sao đây?Mạnh Kha cười ngượng nghịu:– Mày thông cảm, tại mệt quá rồi đâm ra làm biếng, ai nói cũng phải hỏi đi hỏi lại cho chắc ăn vậy mà.Thắng tỏ ra thông cảm với bạn:– Nãy giờ mà tao không thông cảm với mày thì tao đã bỏ bỏ về rồi, không ở đây mà dang ca với mày đâu. Bây giờ nghe đây, có việc cho mày, mày có làm không?Mạnh Kha gật đầu ngay lập tức:– Làm chứ, tao sắp đói tới nơi rồi đây này.Thắng trêu bạn:– Dù bất cứ là việc gì?Kha cười:– Tao không nghĩ là mày lại nỡ lòng chơi một thằng bạn sắp chết đói như tao vậy.Thắng gật gù:– Con gái mà gặp mày cũng phải chết vì cái miệng của mày.– Mày lại nói lung tung rồi. Con gái nào mà thèm thích cái thứ nghèo kiết xác như tao?– Vậy thì mấy con nhỏ cứ tới đây kiếm mày là ai đó? Nhưng mà thôi, chuyện đó thì để sau rồi tính, còn bây giờ tao có một việc cho mày làm đây. Nhưng mag mày sẽ phải đi nhiều đó.Mạnh Kha băn khoăn:– Đi thì tao không ngại, nhưng mà là việc gì?Thắng giải thích:– Đây nè, tao có ông cậu là chủ một công ty xây dựng. Ông ấy đang cần một người tin cậy được để giao mấy công trình. Vì cái thằng làm trước ăn cắp quá nên ông cho nghỉ rồi. Bây giờ chỉ có một mình ông ấy mà phải theo tới hai ba công việc nên ông ấy oải quá rồi.– Nhưng mà ông cậu mày có đó kinh nghiệm hay không?Thắng gật đầu:– Đương nhiên là ông ấy cũng muốn kiếm người có kinh nghiệm rồi. Nhưng tao đã cam đoan với ông ấy là mày tuy mới ra trường nhưng đã từng đi làm ...phụ hồ ở ngoài công trường, nên ông ấy cũng ...hơi hơi xiêu lòng.– Vậy thì chắc gì ông ấy đã chịu nhận tao?Thắng khẳng định:– Ông ấy đã nhận rồi, chỉ vì tao nói về mày hơi kỹ. Nhưng bước đầu, mày chưa được nhận công trình mới đâu, mà phải theo dõi tiếp mấy công trình dở dang của thằng vừa mới sa thải.Mạnh Kha gật đầu:– Vậy cũng quá tốt rồi, tao chỉ ngại ông ấy kia đòi hỏi những điều kiện như mấy ông chủ khác thì cũng chịu thua mà thôi.Thắng dặn dò:– Ông cậu tao rất ghét mấy thằng tham lam, gian dối. Mày cứ làm ăn trung thực là ông ấy chịu ngay thôi.Mạnh Kha nhìn bạn với vẻ khó chịu:– Tính tao như thế nào mày cũng đã rõ quá rồi, có cần dặn dò kỹ như thế hay không?Thắng cười cười:– Thì tao cũng chỉ nói thế thôi. Chứ không biết tính mày thì tao đâu có giới thiệu làm gì. Mầy mà có gì sai trái thì ông ấy níu cổ tao chứ bộ. Thôi tao về đây, đói bụng quá rồi.Thắng đứng lên anh vừa dợm bước đi thì Mạnh Kha đã gọi:– Ê! Mày không nói cho tao biết là làm việc ở đâu, bao giờ bắt đầu?Thắng đứng chân lại, anh cười khỉnh:– Tao quên. Cũng tại cái thằng mày rắc rối nhiều thứ khiến tao phải trả lời nên mới quên mất tiêu. Thôi nè, ngày mai mày tới công ty xây dựng Ving Quang ở đường ...tao đã nói tên mày với ông rồi đó.Mạnh Kha gật đầu:– Vậy là được rồi, cảm ơn mày.Thắng về rồi Toàn từ trong nhà ra hỏi Kha:– Thằng Thắng về rồi hả?Mạnh Kha gật đầu, miệng anh huýt sáo một khúc nhạc thật vui:– Nó tìm cho tao một công việc tuyệt vời. Có đất cho tao thi thố tài năng rồi.Toàn chìa tay:– Chúc mừng mày.Mạnh Kha nắm tay Toàn thật chặt, anh cảm nhận được một tình bạn thật thắm thiết , đậm đà. Cám ơn những người bạn của tôi Dừng chân trước cánh cửa gỗ nâu bóng ,nặng nề, Mạnh Kha hít vào một hơi thật sâu trước khi đưa tay lên gõ cửa . Mấy tiếng gõ của anh vang lên khô khốc trong hành lang vắng lặng . Hình như anh đến hơi sớm so với mọi người thì phải . Nhưng Mạnh Kha không giữ được niềm nôn nao khi đi trình diện sáng nay với ông chủ mới .Từ trong phòng có tiếng vọng ra:– Mời vào!Khẽ xoay quả nắm cửa, Mạnh Kha nhẹ nhàng bước vào. Khép cánh cửa lại sau lưng, anh cúi chào người đang ngồi ghi chép sau bàn mà anh giám chắc đó là ông Giám Đốc:– Chào ông!Rời mắt khỏi công việc, người đàn ông ngước lên nhìn Mạnh Kha, anh mắt ông có vẻ ngạc nhiên:– Cậu là ...Tiến lên một bước, Mạnh Kha tự giới thiệu:– Thưa ông, tôi là Mạnh Kha , bạn của Thắng ...Người đàn ông reo lên:– À! Cậu đến rồi đó hở? Sớm nhỉ! tôi lại cứ nghĩ vài ngày nữa cậu mới đến được. Cậu ngồi đi, rồi chúng ta nói chuyện .Mạnh Kha ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của ông giám đốc, anh nhỏ nhẹ nói:– Tôi đang rất cần việc làm. Vì thế khi nghe Thắng nói, tôi đến ngay ...– Giỏi lắm! Cậu cần chứ không phải là tôi hả? Khéo lắm! Tôi rất thích những người thẳng thắn như cậu vậy. Chúng ta có vẻ hợp nhau rồi đấy.– Thưa ông Giám đốc ...Người đàn ông ngắt ngang lời Mạnh Kha:– Đừng khách sáo như thế! Tên tôi là Quang, cậu cứ gọi tôi là bác Quang được rồi .Mạnh Kha gật đầu, anh cũng thấy quý người đàn ông trước mặt. Anh gọi:– Thưa bác Quang ...Ông Quang gật đầu:– Được rồi. Thế này nhé, hôm nay cậu đã sẵn sàng làm việc chưa?– Cháu đã sẵn sàng ạ .– Thế thì tốt. Tôi đang cần người coi sóc mấy công trình dở dang. Tạm thời, cậu phụ trác việc này cho tôi đã, sau đó thì mới tự mình làm công trình mới đựơc.Hiểu những lời ông Quang nói đó là những điều kiện để thử thách, Mạnh Kha gật đầu ngay:– Cháu không lựa chọn công việc đâu ạ. Bác có thể giao cho cháu bất cứ công việc gì .– Tốt! Tôi thích người có tính năg nổ như thế. Có lẽ cậu sẽ giúp tôi được nghỉ ngơi đôi chút đây. Có một mình tôi mà phải lo hết mọi chuyện trong ngoài, thiệt là mệt quá!Mạnh Kha nhìn người đàn ông thành đạt trước mặt mình chăm chú. Có lẽ ông cũng cùng một tuổi với ba anh, nhưng vì có cuộc sống sung sướng, đủ đầy nên trông ông có vẻ trẻ hơn tuổi thật. Nhưng anh thấy thích người đàn ông này ở chỗ dù là Giám đốc một công ty lớn, nhưng ở ông không có vẻ xa lạ, kiểu cách mà vẫn giữ nét gần gũi, thân thiết.Nhưng điều mà Mạnh Kha ngạc nhiên là tại sao ông lại nói chỉ có một mình ông điều khiển cả một cái công ty to lớn như thế này? Chẳng lẽ ông chỉ có một mình chứ không có gia đình,con cái hay sao?Mạnh Kha nêu thắc mắc của mình một cách lửng lơ:– Thưa bác, thế các anh chị ....Ông Quan cười lớn, tiếng cười thật phóng khoáng:– Làm gì có các anh chị mà hỏi. Tôi chỉ có mỗi đứa con gái nhỏ hơn cậu vài tuổi. Nhưng Vân Quỳnh không theo nghề của tôi, mà lại thích làm cô giáo cơ.Còn bà nhà tôi thì suốt ngày chỉ biết đến nồi niêu soong chảo, chứ không thích gì công việc ngoài xã hội thì làm sao mà giúp tôi được?Nghe ông Quang nhắc đến vợ con một cách trìu mến làm trong trí Mạnh Kha chợt hìng dung tới hình ảnh một gia đình thật êm đềm.Trong đó có người đàn ông phóng khoáng này, một người vợ hiền hòa, đảm đang luôn chăm sóc ông và một cô con gái dịu dàng, mơ mộng tô điểm cho cho hạnh phúc gia đình bằng sự tinh tế, nhạy cảm của mình.Bất giác, Mạnh Kha buột miệng:– Chắc là gia đình của bác rất hạnh phúc, êm ả?Ông Quan gật đầu ngay để xác nhận câu nói vừa ròi của Mạnh Kha. Ông có vẻ tự hào với gia đình của mình:– Đúng thế, cậu nói rất đúng.Tôi là người hạnh phúc nhất trên đời. Công việc làm ăn thì càng lúc càng thuận lợi. Vợ con tôi lại rất tuyệt vời. Bà vợ tôi là một người phụ nữ đảm đang, hiền hậu. Con gái tôi thì tuy yếu ớt một chút nhưng bù lại, nó dịu dàng ngoan ngoãn. Vì vậy tôi có làm cực khổ tới đâu cũng không hề hà, mà luôn thấy vui trong lòng. Nè, tôi nói cho cậu biết nhé, bà nhà tôi nấu ăn ngon không kém gì đầu bếp của các tiệm ăn lớn đó. Hôm nào có dịp, tôi mời cậu đến nhà, cậu sẽ có dịp thưởng thức những món ăn ngon của bà ấy Mạnh Kha ngập ngừng chìa ra trước mặt ông Quang một chiếc phong bì to màu vàng:– Thưa bác:Ông Quang nhìn Mạnh Kha ngạc nhiên:– Gì thế này?Trao hẳn chiếc phong bì cho ông Quang, Mạnh Kha lễ phép thưa:– Thưa bác đây là hồ sơ của cháu .Ông Quang xua tay:– Thôi thôi, tôi xem làm gì? Tôi tin là Thắng nói không sai về cậu. Vả lại, tôi cần năng lực làm việc chứ không coi trọng giấy tờ cho lắm. Cậu cứ làm công việc cho tốt thì tôi sẽ đãi ngộ cậu thật xứng đáng. Tạm thời bây giờ cậu phụ trách nốt những công trình đang xây dở dang, nếu như tôi thấy cậu có thực tài đúng như lời Thắng nói thì sau đó, tôi sẽ giao cho cậu từ A tới Z một công trình nào đó, lớn nhỏ tùy theo sự nhận xét của tôi về kết quả của cậu .Mạnh Kha mừng rỡ, Anh không ngờ mình lại gặp may mắn như vậy, vừa mới chân ướt chân ráo ra đời đã gặp được quới nhân giúp đỡ, Ông Quang chưa hề biết gì về năng lực của cậu mà đã tin tưởng và ưu đãi với anh đến vậy, chắc chắn là nhờ tán dương của thằng bạn anh rồi. Nhất định là anh phải đãi nó một chầu no say mới được.Thấy Mạnh Kha ngồi lặng thing, ông Quang hỏi:– Sao, cậu nhắm coi mình có thể đảm nhận nổi công việc mà tôi vừa nói đó không?Mạnh Kha tự tin trả lời:– Thưa bác, tuy cháu mới ra trường, nhưng cháu tin là mình sẽ làm được. Vì trước đây cháu đã từng làm việc ở công trường, cháu đã để ý xe, xét rất kỹ ạ .Có điều bác đã tin tưởng mà giao công việc cho cháu như vậy, cháu xin hứa với bác là cháu sẽ cố gắng hết sức ạ Ông Quang có vẻ hài lòng, ông nói thêm:– Tôi rất quý cậu qua những lời thằng cháu tôi đã nói. Nhưng tôi cũng xin nói rõ với cậu một điều. Tình cảm là tình cảm, còn công việc là công việc. Tôi tin tưởng cậu nên giao công việc cho cậu thi thố . Nhưng nếu cậu làm không nên thân thì tôi sẽ không khoan nhượng đâu đấy nhé .Mạnh Kha gật đầu:– Cháu biết, thưa bác. Và cháu sẽ hết sức cố gắng .Ông Quang lại hỏi:– Thế bao giờ cậu có thể đi làm?Mạnh Kha trả lời ngay không cần suy nghĩ:– Cháu có thể đi làm ngay từ hôm nay được ạ .Ông Quang cười nhẹ:– Không cần gấp gáp như thế đâu, cậu có thể nghỉ ngơi hết ngày hôm nay.Sáng mai bắt đầu làm việc nhé. Tuy là thời gian này cậu sẽ xuống công trình, nhưng sáng nào cậu cũng phải ghé đây một chút coi có việc gì đột xuất không rồi mới qua đó. À! Mà cậu đi xe gì thế?Mạnh Kha ngượng ngùng trả lời câu hỏi của ông Quang:– Cháu chỉ có chiếc xe đạp thôi thưa bác .Ông Quang lắc đầu:– Như thế không được rồi, cậu sẽ phải đi từ công trình nọ qua công trình kia, việc đó sẽ vất vả và mất thời gian lắm ...Ông nhăn trán suy nghĩ:– Để coi nào ... À, được rồi! Để tôi cho người lấy chiếc Honda cũ của tôi ra coi lại cho cậu đi đỡ ít lâu, rồi từ từ ta tính tiếp .Mạnh Kha ái ngại:– Cháu có thể đi xe đạp được, bác ạ.Chỉ cần cháu đi sớm là được rồi .– Vấn đề không đơn giản như câu nói đâu. Cậu sẽ di chuyển rất nhiều.Thôi,cứ làm theo lời tôi nói đi. Ngày mai cậu cứ đến đây tôi sẽ giao công việc cụ thể cho cậu.Mạnh Kha không còn biết nói gì hơn là vâng lời ông Quang:– Vâng, thưa bác .Ông Quang ra hiệu chấm rứt câu chuyện:– Được rôi. Thế sáng mai cậu đến sớm một chút nhé .Mạnh Kha đứng lên, anh chào ông Quang:– Thưa bác, cháu về ạ .– À , cậu Kha này ...Mạnh Kha kha vừa bước tới ra cửa thì ông Quang gọi giật lại. Anh dừng chân quay lại nhìn ông:– Thưa bác muốn hỏi thêm điều gì nữa ạ?– Thế cậu không nhắc gì đến vấn đề tiền lương à?Kha cười khẽ, anh lắc đầu:– Cháu nghĩ là bác sẽ trả lương xứng đáng với công sức của cháu, nên cháu không thắc mắc gì đâu ạ Ông Quang gật gù:– Được rồi, có bản lĩnh lắm chàng trai ạ. Bây giờ không đòi hỏi thì mai mốt lãnh lương không được kêu ca đấy nhé .Mạnh Kha không nói gì thêm, anh cúi đầu chào ông Quang thêm lần nữa rồi mới quay gót. Bước những bước thật dài trên hành lang vắng người mà Mạnh Kha thấy lòng thật vui. Anh đã có được một công viêc phù hợp với khả năng mà anh hằng mơ ước.Thật là một điều không thể ngờ được.Mạnh Kha tự hứa với mình là sẽ làm thật tốt công việc này, vì với hoàn cảnh bây giờ, kiếm được một công việc như thế này đâu phải là chuyện dễ. Vì thế, anh phải tỏ ra thật xuất sắc, thứ nhất là để vững chân với công viêc này, thứ hai là để có cơ hội tốt mà tiến thân.Miệng huýt sáo điệu nhạc thật vui, Mạnh Kha rảo bước ra về mà không để ý đến góc tường trước mặt, và người từ đó đi ra chắc là cũng đang mãi mê suy nghĩ về một vấn đề gì đó nên không nhìn thấy Mạnh Kha đang đi tới.Thế là cả hai người không ai bảo ai,cùng đụng vào nhau một cái cháng lửa khiến Mạnh Kha lảo đảo.Nhưng anh vội bám vào bờ tường nên gượng người lại được, còn người kia ngả lăn xuống sàn gạch.Mạnh Kha mhìn lại, anh thấy người vừa bị anh đụng là một cô gái đang lúng túng không biết làm sao để đứng lên được trong chiêc áo đầm ôm sát vào người.Thấy thế, Mạnh Kha vội bước lại đỡ cô gái lên, miệng anh hỏi ngay – Xin lỗi.Cô có làm sao không?Theo đà tay đỡ của Mạnh Kha, cô gái gượng người đứng lên. Ngượng ngùng vuốt nhanh lại vạt áo, cô nhìn Mạnh Kha lí nhí:– Tôi không sao đâu, anh đừng bận tâm.Mạnh Kha ân cần.– Xin lỗi cô, tại tôi vô ý nên mới đụng vào cô như thế.Cô gái nhoẻn cười:– Cũng tại tôi đi đứng không cẩn thận nên mới như thế thôi. Nhưng mà tôi không sao rồi mà.Mạnh Kha ngẩn người mất một giây, tim anh lỗi mất một nhịp vì nụ cười thật xinh.Anh nhận ra cô gái có hai chiếc răng khểnh thật duyên dáng. Anh cũng ngu ngơ cười với cô gái:– Chắc là cô với tôi có duyên bè bạn nên mới đụng nhau như thế. Vậy chúng ta kết bạn nhé?Cô gái nhẹ gật đầu. Mạnh Kha lại tiếp:– Tôi là Mạnh Kha rất vui nếu được biết tên cô.– Tôi là Vân Quỳnh – giơ tay xem đồng hồ, cô gái vội nói – thôi chết! Tôi muộn mất rồi. Tôi phải đi đây.Nói xong,Vân Quỳnh vội vả bước đi, để Mạnh Kha cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo.Xem kỹ lại bản thiết kế lần nữa, Mạnh Kha thấy hài lòng với công việc của mình. Đã nửa năm trôi qua từ đầu anh bắt đầu nhận việc nơi công ty Vinh Quang, và mọi điều đều thuận lợi đối với anh.Mạnh Kha đã nổ lực rất nhiều để chứng khả năng của mình với ông Quang, và anh đã được đánh giá rất đúng mức. Bây giờ anh đã là một trong những kỹ sư trưởng của công ty, anh đã bắt đầu có những công trình riêng của mình và có cơ hội rất tốt để phát huy hết khả năng.Ông Quang cũng rất coi trọng Mạnh Kha. Ông đã trả lương rất xứng.Và mới chỉ có bấy nhiêu thời gian làm việc ngoài những khoảng chi phí lo cho gia đình, Mạnh Kha đã mua được một căn nhà nhỏ nơi thành phố nhộn nhịp này.Đổi lại thì Mạnh Kha đã có những chuỗi ngày bận rộn liên miên và chuyến đi không dứt. Nhưng dù có vất vả tới đâu chăng nữa, thì anh cũng rất hài lòng với cuộc sống và công việc của mình.Xô ghế đứng lên, Mạnh Kha đi qua phòng làm việc của ông Quang với bản đề án trên tay, đây là công trình đầu tiên mà anh đã được lãnh nhận một mình, và Mạnh Kha đã đặt rất nhiều công sức vào công việc này.Nhẹ tay gõ lên cánh cửa phòng ba tiếng, Mạnh Kha ung dung chờ đợi. Từ trong phòng, ông Quang nói vọng ra:– Mời vào!Khi Mạnh Kha bước vào. Anh nhận ra trong phòng không chỉ có ông Quang mà. còn có cả Vân Quỳnh, cô con gái cưng của ông. Hai cha con họ đang ngồi trên chiếc ghế dài và Vân Quỳnh dựa hẳn vào người của cha.Trông thấy người vào là anh, ông Quang vui vẻ gọi:– Cậu Kha hả, vào đây. Sao, có chuyện gì muốn hỏi đây?Mạnh Kha lễ phép chào:– Chào bác ...Quay sang nhìn Vân Quỳnh, anh cười nhẹ Vân Quỳnh nhỏ nhẹ:– Chào anh Kha.Mạnh Kha lại quay sang ông Quang :– Bác đang bận à? Vậy để cháu ra ngoài. Một lát cháu gặp bác sau cũng được ạ.Ông Quang xua tay:– Cậu có chuyện gì cứ hỏi đi, tôi có bận gì đâu.Mạnh Kha nhìn sang Vân Quỳnh:– Có cô Quỳnh ...Ông Quang cười:– Con bé này tới đây để nhõng nhẽo thôi chứ có viêc gì đâu nào.Cậu bàn công việc với tôi thì cứ nói đi.Trừ phi cậu muốn nói với tôi chuyện gì mà chỉ có cánh nam giới chúng mình, chứ không muốn phụ nữ nghe thì để lúc khác.Vân Quỳnh đỏ hồng hai má vì mắc cỡ. Rồi nhận ra Mạnh Kha đang nhìn mình với nụ cười thú vị trên môi, cô lại càng ngượng hơn. Ngả đại người vào ông Quang, cô kêu lên:– Ba này con nhõng nhẽo bao giờ mà ba nói vậy? Anh Kha cười con kìa, ba thấy không?Mạnh Kha vội nói:– Tôi nào giám cười cô đâu, tôi chỉ biết nghe thôi mà.Còn chuyện cháu muốn nói vói bác cũng không cần giấu phụ nữ đâu ạ.Ông Quang bật cười:– Vậy mà còn nói là không nhõng nhẽo, cậu Kha có nghe không?Mạnh Kha mỉm cười không đáp. Anh đã gặp Vân Quỳnh một lần rồi, nhưng đó chỉ là gặp thoáng qua và lai gặp trong lúc đang trong niềm vui to lớn là chỉ nghỉ tới công việc chứ không nghỉ tới chuyện gì khác, nên cô không để lại nơi anh ấn tương gì sâu sắc.Nhưng hôm nay ngồi đối diện với Vân Quỳnh, Mạnh Kha mới nhận ra vẻ xinh xắn dễ thương của Vân Quỳnh. Anh chú ý nhận xét và khen thầm trong lòng cô con gái của ông chủ. Vân Quỳnh trông có vẻ thanh thoát, tinh khôi chứ không như một số cô gái khác với sự thực tế đến chết người.Trông cô có vẻ yếu đuối, lả luớt như liễu rủ chứ không mang dáng dấp mạnh khỏe. Nhưng trong cái dáng vẻ liễu yếu đào tơ đó, Vân Quỳnh lại toát lên vẻ thanh thoát lạ thường.– Cậu muốn hỏi tôi điều gì?Câu hỏi của ông Quang đã khéo Mạnh Kha trở về với thực tại. Anh vội quay lại nhìn ông, tay anh máy móc chìa ra bản đề án:– Dạ, cháu muốn hỏi ý kiến của bác về bản dự án này ạ?Ông Quang hỏi lại:– Bản dự án nào?– Dạ là bản dự án về dãy nhà liên kế ạ.Ông Quang lắc đầu:– Tôi đã xem rồi, không cần phải coi nữa đâu.Cậu cứ theo đó mà làm là được rồi.Mạnh Kha dợm đứng lên:– Vậy cháu xin phép ...Ông Quang vội giơ tay ngăn lại:– Khoan đã! Cậu có bận gì không?Mạnh Kha lắc đầu:– Dạ, cũng không có chuyện gì ạ. Sáng mai cháu mới phải gặp chủ đầu tư, còn buổi chiều này thì không có chuyện gì gấp ạ.– Vậy thì ngồi đây chơi đã. Lâu lâu, Vân Quỳnh mới đến đây chơi, hai anh em làm quen với nhau đi.Ông Quang nói như thế là vì trong đầu ông chợt có một ý định. Từ lâu, ông vẫn có một nỗi niềm không biết phải bày tỏ với ai.Vì ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, mà Vân Quỳnh lại theo ngành sư phạm. Thế thì mai này, cơ nghiệp của ông sau này không có người nối dõi rồi.Ông Quang không như những người đàn ông khác lấy chuyện không có con trai làm phiền. Ông bằng lòng với đứa con gái ngoan ngoãn, xinh xắn của mình.Ông chỉ có buồn vì sự nghiệp của mình mai này chắc sẽ mai một mà thôi.Hôm nay, nhìn Mạnh Kha rồi lại nhìn con gái của mình cùng một lúc, trong lòng ông chợt có một ý định.Tại sao ông không tìm cơ hội cho hai đứa quen nhau nhỉ? Nếu chuyện mà thành công thì ông còn lo gì công ty của ông không có người trông nom nữa. Mà Mạnh Kha cũng xứng đôi với với con gái ông nữa, về công việc thì lại càng khỏi chê, một thanh niên năng nổ như nó thì sẽ tiến xa hơn ông rất nhiều chứ.Vân Quỳnh nhẹ giọng:– Con đã biết anh Kha rồi, ba à.Ông Quang ngạc nhiên:– Uả! Hai đứa quen biết nhau hồi nào, sao ba không biết?Mạnh Kha cười:– Cháu gặp Vân Quỳnh ở đây, thưa bác.Thật ra, nếu là bình thường thì chúng cháu cũng không biết nhau đâu. Chỉ tại hôm đó, cháu vô ý nên va vào cô ấy đến nỗi ngả lăn ra đất, nên cháu mới có dịp làm quen với Vân Quỳnh đó ạ.Vân Quỳnh vừa cười vừa nói xen vào:– Là con xô vào anh Kha đó ba.Ông Quang lắc đầu:– Vậy là hai đứa đụng độ nhau một cái cháng lửa rồi mới biết là chỗ quen biết phải không? Vậy là hôm đó có cãi nhau không? Đứa nào thắng?Vân Quỳnh trợn mắt nhìn cha, cô kêu lên:– Ba à! Ba nói gì kỳ vây? Đụng nhau một chút thì đứng lên chứ có gì đâu mà phải cãi nhau?Mạnh Kha cũng nói :– Vân Quỳnh hiền lắm bác ạ. Hôm đó bị ngả lăn ra đất chắc là đau lắm, thế mà cô ấy không trách cháu một câu. Lại còn tự mình cố gắng đứng lên, chứ không muốn làm phiền đến cháu nữa chứ.Nghe những lời khen ngợi của Mạnh Kha,Vân Quỳnh đỏ bừng cả mặt:– Lỗi là do em đi quá nhanh nên mới xô vào anh đấy thôi.Vả lại, dù cho không phải tại em mà là do anh Kha đụng phải thì cũng chỉ là tình cờ thôi, nào phải anh cố tình đụng em ngả lăn ra đó đâu mà phải bắt đền.Ông Quang trìu mến nhìn con gái :– Đúng là Vân Quỳnh hiền thật, lành nữa là khác. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể nhường nhịn được hết. Bác và bác gái ở nhà vẫn thường nói với nhau, mai mốt Vân Quỳnh lấy chồng chắc cũng phải kiếm cho nó một anh chàng hiền như đất, kẻo không thì lại bị chồng bắt nạt mất thôi.– Ba! Ba lại nói lung tung nữa rồi.Vân Quỳnh phản đối một cách yếu ớt, ông Quang âu yếm choàng tay qua vai con gái, cử chỉ thật thương yêu. Mạnh Kha cười mỉm, anh góp ý :– Cháu lại không nghỉ như thế, lành như Quỳnh thì chẳng ai mà nở lòng ăn hiếp đâu. Nhiều khi anh chồng đó lại cưng như cô ấy như trứng mỏng ấy chứ.Ông Quang gật đầu:– Tôi cũng cầu mong như thế.Vì được thế là tôi không còn gì phải lo nghĩ nữa rồi.Vân Quỳnh úp mặt vào vai cha.Cô mắc cỡ đến nỗi không nói được tiếng nào, mà chỉ hấm hứ trong cổ để phản đối mà thôi.Vòng tay ông Quang xiết chặt bờ vai nhỏ nhắn của con gái, ông nói với con một cách thân tình:– Cậu Kha thấy không, hơi một tí là mắc cỡ. Tôi vẫn nói với Vân Quỳnh không phải là người đang hội nhập trong cái xã hội náo nhiệt này, nó chắc là đang ở trong một thế giới ngập đầy mông mơ đó.Mạnh Kha nhìn Vân Quỳnh bằng ánh mắt chiêm ngưỡng mà không hề giấu giếm. Anh có cảm giác cô thật mong manh như một vật bằng pha lê trong suốt.Mọi việc đối với cô ấy chắc phải thật gượng nhẹ nâng niu. Với phong cách ấy, hẳn là tâm hồn cô rất tinh tế, nhạy cảm Mạnh Kha nói lên suy nghĩ của mình :– Cháu lại không nghĩ vậy đâu, thưa bác. Vân Quỳnh vẫn sống trong cái xã hội này đấy chứ, nhưng vì cô ấy thuần khiết quá, trong sáng quá nên không muốn đua chen một điều gì đấy thôi. Cuộc sống chung quanh cô ấy chỉ là thơ, là nhạc.Như thế thì tâm hồn cô ấy rất nhạy cảm là phải rồi.Với một tâm hồn như thế, cháu nghĩ là cô ấy sẽ có hạnh phúc. Ai lai có thể làm tổn thương một người như cô ấy được?Những lời Mạnh Kha vừa nói như một lời tán dương làm ông Quang mát ruột. Thì ra, nó cũng nhận ra được giá trị của con gái mình đấy chứ. Như thế thì nó không thờ ơ với Vân Quỳnh đâu.Vân Quỳnh lén nhìn Mạnh Kha.Cô lắng nghe một thoáng xôn xao đang len nhẹ vào tâm hồn nhạy cảm của mình. Đã gặp Kha vài lần ở công ty của cha, nhưng những lần đó chỉ là thoáng qua nên không gieo cho Vân Quỳnh một cảm xúc nào về anh. Mãi tới hôm nay, tiếp xúc với Kha hơi lâu, nghe những lời anh nói, cô mới thấy mình lưu ý đến anh chàng.Từ khi trở thành một thiếu nữ đến giờ, không phải Vân Quỳnh không có bạn nam giới. Mà ngươc lại, Vân Quỳnh được rất nhiều người mến mộ.Và họ cũng không ngại gì mà không bày tỏ tình cảm với cô.Từ những lời nói hoa mỹ, đến những câu thật giản chân thành, nhưng tất cả đều chưa đủ sức làm cho trái tim cô rung động. Vân Quỳnh đều coi tất cả những lời nói đó là hoa, là nhạc để tô điểm cho đời.Thế thôi Không ngờ hôm nay đối diện với Mạnh Kha, cô lại thấy hồn mình như có chút gì xao xuyến, như là bâng khuâng đang làm hồn cô xáo trộn. Tất cả những cảm giác đó đều mới mẻ, đến nỗi làm Vân Quỳnh như không giám tin đó là sự thật. Cô thật sự không hiểu tại lòng mình lại bâng khuâng như thế? Thực sự không thể nào hiểu đươc!Mạnh Kha vừa thay xong quần áo thì tiếng chuông vang lên inh ỏi ngoài cửa, anh nhíu mày:– Ai mà lại đến giờ này vậy nhỉ? Vừa về đến nhà đã có người đến làm phiền rồi, thật có muốn nghỉ ngơi một chút cũng không xong. Tuy thầm bực mình như thế nhưng Mạnh Kha cũng bước ra mở cửa. Vừa mở ra thì hai ba bóng người đã ập vào, cùng với tiếng cười nói ồn ào:– Hay thật! Tối thứ bảy mà mày cũng chịu ở nhà hay sao?Mạnh Kha đã nhận ra những người vừa mới đến chính là những người bạn thân thiết của anh hôm nào. Anh cười thật vui:– Nói tao mà không nghĩ lại coi, tụi mày cũng như thế thôi chứ gì.Thắng cười lớn:– Làm sao tụi tao cũng như mày được? Tụi tao đang đi chơi, tới mày là mục tiêu thứ nhất, rồi sau đó còn điểm thứ hai, thứ ba. Nhưng còn mày thì lại khác, mày đâu có ý định đi chơi đâu nào?Mạnh Kha vừa quay vào vừa cười:– Tao vừa từ công trình về đây, mệt muốn đứt hơi, mà tụi mày bảo tao đi đâu nữa bây giờ?– Lúc chiều thì mày mệt vì công việc, chứ bây giờ đi chơi để giải trí thì sợ gì mệt? Mau thay quần áo đi với tụi tao đi!Ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, Mạnh Kha duỗi dài đôi chân, đầu dựa vào lưng ghế. Anh lắc đầu:– Thôi tụi mày tha cho tao đi, tao mệt quá trời quá đất rồi, không đi nổi nữa đâu.Toàn kéo tay Mạnh Kha:– Làm biếng vừa thôi mày. Dậy mau đi! Hôm nay đặc biệt mà.Mạnh Kha ngạc nhiên:– Ngày gì mà đặc biệt?Thắng nhanh nhảu vọt miệng:– Thằng Toàn vừa trình luận án thành công sang nay. Tối nay nó đãi hai đứa tụi mình .Mạnh Kha bật ngay dậy, anh nhìn bạn reo to:– Thật không? Vậy mà nãy giờ tụi mày không nói sớm. Chút nữa thì tao đã trở thành kẻ vô tình rồi. Được! Chờ tao năm phút, tao thay quần áo ngay tức thì.Nói là làm liền, Mạnh Kha chạy ngay vào phòng trong, thay quần áo thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt, anh đã trở ra ngoài.Trông Mạnh Kha lúc này thật phong độ với chiếc quần Jean bạc màu và chiếc áo Pull ôm sát thân hình nở nang, cân đối của anh. Thắng trầm trồ:– Thằng Kha ngày càng phong độ. Có bao nhiêu em chết mê chết mệt vì mày rồi hở Kha?Vừa chải đâu, Mạnh Kha vừa cười cười:– Lo làm ăn tối tăm mày mặt, còn thì giờ đâu mà ở đó mà đếm xem có bao nhiêu em?Toàn cười:– Làm ăn thì làm ăn, chuyện mấy em thì cũng phải có lúc giao thiệp chứ.Mày cứ làm như mày là một cái máy, cứ khởi động lên là chỉ biết làm hay sao?Mạnh Kha thản nhiên gật đầu:– Chứ còn sao nữa . Tao bây giờ chỉ biết có vắt hết sức lực ra mà làm. Tụi mày biết hoàn cảnh của tao mà, muốn đổi đời thì phải cố gắng chứ.Câu nói của Kha làm mọi người cùng lặng người đi một lúc, không khí trong phòng trầm hẳn xuóng. Một lúc sau, Toàn lên tiếng:– Nè , không định đi nữa hay sao mà ngồi im như vậy? Đừng để tao xui chứ.Mạnh Kha đứng lên:– Nào đi nhanh lên , kẻo tao đổi ý bây giờ .Hai chiếc xe gắn máy lao đi thật nhanh .Thì ra, dù họ là những chàng trai trưởng thành, họ cũng còn những giây phút sôi nổi trẻ trung như những cậu thiếu niên. Toàn đi thẳng tới tiệm ăn. Anh dừng xe lại và quay sang hỏi Mạnh Kha:– Ăn ở đây nhé?Mạnh Kha gật đầu:– Mày là chủ xị mà, tự do chọn địa điểm .– Vậy thì vào đây ăn đặc sản.Ba chàng thanh niên vui đùa suốt trong bữa ăn. Mấy lon bia làm cả ba cùng chếnh choáng, Mạnh Kha hứng chí rủ rê:– Tới vũ trường chơi đi.Thắng hưởng ứng ngay:– Chuyện đó, tao không phản đối .Toàn ngần ngại:– Có nên không? Tụi mình đi nghe nhạc, uống café thôi.Mạnh Kha lắc đầu:– Mày cù lần vừa thôi, cứ như thể là anh Hai Lúa vừa mới lên thành phố vậy.Giờ này mà uống café cái gì? Bộ đêm nay không muốn ngủ hả? Mau đi theo tụi tao không được ý kiến ý cò gì nữa.Nói xong, Mạnh Kha đứng lên đi ngay, Thắng cũng nối gót theo sau, Toàn không còn cách nào khác hơn là đi theo hai người bạn. Tới vũ trường Sao Đêm, Mạnh Kha tấp xe vào. Anh nói với hai bạn:– Mình vô đây nha?Thắng cười:– Mấy cái vụ này, tao cho mày làm chủ xị từ đầu tới cuối luôn. Tao chỉ chấp hành thôi .Mạnh Kha cười thích thú, anh hất hàm xang phía Toàn:– Thế còn mày thì sao?Toàn nhún vai:– Theo tụi mày chứ sao bây giờ .– Vậy thì gửi xe mau.Giao xe cho bãi, ba anh chàng kéo nhau vào vũ trường. Mới đầu, bóng tối làm cho Toàn không nhìn mọi vật. Anh nheo mắt và cố gắng nhìn, dần dần anh đã quan sát được toàn cảnh vũ trường. Trên piste, khá đông người đang quay cuồng với điệu Chachacha sôi động.Mạnh Kha tỏ ra rành rẽ, anh đưa hai người bạn mình đến một bàn trống kê gần piste. Anh giải thích:– Ngồi đây gần piste, thích hơn.Mạnh Kha giơ cao tay lên vẫy, một cô gái bước đến bên. Trông thấy anh, cô ta reo lên:– Ôi, anh Kha! Lâu quá mới được gặp anh đấy nhé. Anh biến đi đâu mà mất tiêu vậy?Mạnh Kha cười cười:– Biến đi trốn chứ đi đâu .Cô gái cũng cười theo:– Làm gì mà phải trốn? Bộ anh làm con gái người ta có bầu rồi bị bố già truy đuổi hay sao?Mạnh Kha lắc đầu:– Chuyện đó thì có gì mà phải trốn? Cô nào mang bầu thì mình cưới luôn , bố vợ làm sao còn truy đuổi được nữa . Anh đi trốn đây là vì thiếu nợ người ta đó chứ, ở lại là tiêu đời rồi .Cô gái cũng cười theo Kha. Cả hai thoải mái nói cười không để ý gì đến sự khó chịu của Toàn . Anh vốn không quen với cách sống xô bồ và những lời nói buông thả như vây. Vì thế, vừa mới bước vào anh đã thấy mình dị ứng ngay với cái không khí này.Mạnh Kha nói với cô gái:– Cho bọn anh cái gì uống đi .– Mấy anh muốn uống gì?Mạnh Kha quay sang hai bạn:– Uống gì? Rượu hả?Thắng cười:– Gì cũng được .Toàn lắc đầu:– Cho tao nước ngọt được rồi .Mạnh Kha vỗ mạnh vào vai bạn:– Mày mới rời vú mẹ hay sao mà vào đây còn đòi uống nước ngọt? Ít nhất thì cũng phải uống bia chứ . – Quay sang cô gái, anh hất hàm – Thôi, mang cho anh mấy lon bia đi. Thằng bạn anh khó tính quá, không chịu uống rượu rồi.Cô gái cười duyên với Kha:– Có ngay! À! Anh muốn cho gọi mấy cô?Mạnh Kha cười:– Mấy thằng bạn anh hiền lắm, em cho mấy cô nào hiền hiền một chút ra nói chuyện chơi thôi .Cô gái nhún nhảy đi vào. Thắng tò mò nhìn bạn:– Cô này phải cỡ chị Hai tụi mình , vậy mà mày cứ anh em ngọt sớt vậy?Mạnh Kha lắc đầu:– Coi vậy chứ mấy con nhỏ này còn nhỏ xíu hà, không có lớn hơn tụi mình đâu. Nhiều em còn chưa đủ mười tám tuổi nữa là. Như em vừa rồi đó, mới chỉ hai mươi thôi, nhưng bề dày thành tích thì nhiều lắm đó.Thắng ngạc nhiên:– Vậy mà tao cứ nghĩ là cô ta già hơn tụi mình chứ .Mạnh Kha cười xòa:– Già hơn hay không cũng chẳng sao . Ở cái nơi này thì những mối quan hệ kiểu này chỉ là tiền trao cháo múc, cứ xong là thôi đâu cần gì phải biết tuổi tác của nhau .Bia đã được mang ra, ba cô gái cũng đã đến ngồi chung bàn với ba người.Toàn nói với cô gái ngồi bên mình:– Tôi không cần cô chăm sóc mà tôi cũng không khiêu vũ đâu. Vì vậy, nếu cô thích thì cứ ngồi đây chơi. Còn cô không thích thì cứ đi chỗ khác, tùy ý cô.Cô gái có vẻ không bằng lòng:– Anh chưa tiếp xúc với em mà đã chê rồi à?Toàn lắc đầu:– Không phải, cô đừng có hiểu lầm như thế. Chỉ tại tôi không biết uống rượu, mà cũng chẳng biết khiêu vũ nên không muốn làm phiền cô làm gì. Nhưng nếu cô thích ngồi đây chơi thì tôi cũng không cản đâu.Cô gái ngúng nguẩy đứng lên:– Tôi tới đây để làm việc chứ không phải để ngồi chơi.Nói xong, cô ta bỏ đi một nước. Mạnh Kha đang đùa giỡn với cô gái khác quay sang:– Mày làm gì kỳ vậy hả Toàn? Có người phục vụ mà mày còn khôngchịu nữa hay sao?Toàn cau mặt:– Mày kệ tao đi, cứ lo chuyện của mày đi .Mạnh Kha vẫn cười:– Thì mặc kệ mày, tao có nói gì đâu. Tao cũng có niềm vui của tao chứ, nhưng tao chỉ ngại mày ngồi một mình sẽ buồn mà thôi.Toàn xua tay:– Tao không sao, mày cứ yên tâm. Tao ngồi đây coi mọi người khiêu vũ cũng thấy hay hay, bao giờ chán thì tao sẽ tự về.Mạnh Kha bỏ mặc thằng bạn thân của mình, anh quay sang cô gái, lại chúi mặt vào cổ cô gái và cười đùa rúc ríc với nhau. Thắng cũng chụm đầu với cô gái khác nói chuyện nho nhỏ. Một lát sau, Mạnh Kha kéo cô gái ra piste, Thắng cũng nối gót theo sau.Toàn nhìn theo hai bạn, lắc đầu. Anh không thể ngờ được là hai thằng bạn thân thiết của anh vốn hiền lành là thế, mà chỉ mới ra đời không bao lâu đã giỏi tài ăn chơi đến thế. Cứ nhìn cử chỉ thành thạo của Mạnh Kha khi khiêu vũ với cô gái kia thì biết, chắc chắn là hắn ta đã lui tới đây rất nhiều rồi.Cuối cùng, Toàn rời khỏi vũ trường khi cuộc vui nơi đó đang còn náo nhiệt, khi hai người bạn của anh còn đang quay cuồng trong tiếng nhạc rộn rang.Cho xe chạy chầm chậm trên đường phố đã vắng bong người, Toàn suy nghĩ miên man. Anh nhớ đến gia đình của mình, nhớ đến căn nhà thân yêu mà anh đã rời xa. Anh nhớ đến những ngày vui của thời học sinh thật đẹp của anh và những người bạn thân thiết. Thế mà giờ đây, Toàn lại thấy hình như cái tình cảm đó đã không còn được như xưa nữa. Dù là tính anh không ủy mị xưa nay, thế mà giờ đây anh cũng thấy lòng mình vương một chút tiếc nuối.