Chương 1
“ Biển một bên và em một bên, biển ồn ào, em lại dịu êm... " Thế Phong nằm ngắm trời xanh thả hồn thơ mộng, miệng thì thầm hát vu vợ..Từ đâu xuất hiện cô gái lái canô lướt vun vút suýt chút đụng vào anh. Thế phong lắc đầu nhìn theo:– Cừ lắm!– Nhưng ôi kìa, cô gái bị mất đà té ùm xuống biển.Cô gái chơi với giữa dòng nước mênh mông. Thế Phong đứng từ xa nhìn.– Coi bộ bơi cũng khá nhỉ.Nhưng anh hơi chau mày, khi thấy cái đầu nhấp nhô, hai tay cô giơ giơ lên, tín hiệu cầu cứu.Không chần chừ, Thế Phong lao nhanh đến bế cô lên bãi cát.Anh làm động tác hô hấp, nước biển trào ra từ miệng cô gái, Thế Phong lẩm bẩm:– Coi như cô hên đấy!Cô gái từ từ tỉnh lại, cô mở to đôi mắt:– Anh đã cứu tôi?Thế Phong xua tay:– Biển hôm nay vắng lắm không có tôi thì còn ai?Gượng ngồi đậy, cô gái ngần ngại:– Cám ơn anh cứu tôi.Thế Phong cười hiền hòa:– Chuyện thường thôi.– Nhưng mà nếu không có anh thì...– Tôi tên Thế Phong, còn cô?Vén mái tóc gọn lại, cô gái tự giới thiệu:– Em tên Trịnh Ngọc Gia Minh. Anh cứ gọi Gia Minh là được rồi.Thế Phong cười hớm hỉnh:– Tên đẹp lầm?Đỏ mặt Gia Minh quay mặt đi:– Cái tên có gì quan trọng đâu.– Người cũng đẹp!– Ơ anh nàỵ..– Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.Gia Minh cười tủm tỉm:– xin lỗi, anh làm gì? Nhà ở đâu?Thế Phong nhìn Gia Minh chăm chăm:– Cô hỏi để làm gì?– Để đền ơn cứu mạng.Bật cười, Thế Phong lại lắc đầu:– Có cần không.– Dĩ nhiên là có rồi. Anh là người cứu tôi thoát chết đuối đấy.Thế Phong cười dễ dãi:– Chuyện nhỏ thôi mà.Gia Minh tỏ ý phật lòng:– Mạng tôi nhỏ vậy sao?Tần ngần nhìn cô, Thế Phong vẫn để nụ cười trên môi:– Tôi đâu dám nghĩ vậy.– Anh vừa nói đó!Nghe câu trách hờn dễ thương Thế Phong nói:– Được rồi, mời tôi bữa cơm tối được không?– Vậy hả? Tốt chứ sao!Thế Phong đưa Gia Minh vào phòng tắm nước ngọt:– Cô khỏe hắn chưa?Gia Minh đứng lên vươn vai một vòng rồi nói:– Được chứ!Thế Phong nhận thấy Gia Minh là cô gái sôi nổi, năng động, có đôi mắt to đen, nhìn ai là muốn thu hồn người ta. Biết Thế Phong đang nhìn mình, Gia Minh đỏ mặt xấu hổ:– Làm gì mà nhìn người ta dữ thế. Thế Phong nói đùa:– Không nhìn người ta sao biết người ta nhìn mình?– Anh...Thế Phong thản nhiên nói:– Tôi đưa cô về.– Còn phải đi ăn tối chư!– Phải, nhưng mà vấn đề là...– Sao vậy? Sợ vợ cự nự hả?Thế Phong cười to:– Tôi chưa bị ai cột chân đâu.Bỗng nhiên Gia Minh nghiêm giọng:– Tôi thành thật cám ơn anh.– Cô nói rồi!Gia Minh lắc đầu:– Tôi vẫn còn ấn tượng về nó.Thế lần sau nhớ đừng đi một mình.Gia Minh cúi đầu:– Chẳng đi một mình thì đi với ai?– Vậy hả?– Anh có phần không tin?– Tin, nhưng chẳng lẽ cô chẳng có ngườo bạn nào?– Có, nhưng chúng nó bận hết rồ. Vậy còn cô?Gia Minh lắc đầu:– Mỗi người một hoàn cảnh.– Hoàn cảnh của cô như thế nào hả?– Tôị..Thế Phong khích lệ:– Cứ xem tôi là bạn đừng nên khách sáo Không thể nói sự thật về hoàn cảnh của mình. Gia Minh đành nói dối:– Tôi đang sống với người bà.– Vậy sao?– Thấy Thế Phong có chiều suy nghĩ, Gia Minh vội hỏi:– Anh đang nghĩ gì vậy?Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Thế Phong lại nói:– Tôi nhìn cô đâu có giống nam nhi.Hiểu ý anh muốn nói gì rồi, nên Gia Minh cười bẽn lẽn:– Anh muốn nói cái tên mang hơi của nam chứ gì?Nở nụ cười Thế Phong gật đầu:– Cô thông minh thật!Gia Minh trầm giọng, lời cô xa vắng:– Cũng chính vì chỗ đó mà tôi phải sống với bà.Ngừng một lát, Gia Minh nói tiếp:– Nhưng cũng đâu có gì gọi là khác lạ.– Sợ làm phật ý cô, Thế Phong bào chữa.– Cô giận tôi à? Đùa chút cho vui thế thôi.Không muốn nói đến chuyện ấy nữa, Gia Minh chuyển tông:– Anh làm nghề gì? Mà nhà anh ở đâu?– Tôi làm nghề tạo mốt thời trang.Nghe nói thế Gia Minh mừng lắm, cô liền hỏi:– Vậy anh có cần người làm mẫu hay không?Nhìn chăm chăm vào cô Thế Phong ngờ vực:– Cô hỏi để làm gì?– Để xin được làm người mẫu thời trang cho anh.– Sao lại trùng hợp thế này? Quả là anh đang gặp khó khăn về vấn đề đó.Chẳng biết cô nói đùa hay nói thật. Thế Phong chưa dám trả lời. Gia Minh sốt ruột hỏi:– Sao hả?– Rồi cô đứng lên xoay người một vòng, rồi nói:– Dáng tôi anh thấy thế nào?– Đẹp thật! Đúng mẫu người anh đang cần tìm.– Có thật cô muốn vào làm với tôi không?Lời Gia Minh thật thà:– Được anh nhận vào làm thì còn gì bằng. Đang thất nghiệp mà.– Thế Phong muốn chắc ăn nên nói:Làm người mẫu nó cũng có cái khó khăn.– Lắc đầu, Gia Minh kiên quyết:– Khó khăn gì nhất định tôi cũng vượt qua được. Chỉ cần có việc làm thôi.– Vậy còn hiện giờ?– Đang thất nghiệp.– t cô gái xinh đẹp như thế này mà lại thất nghiệp được!– Cô mà thất nghiệp?– Anh không tin à?– Tôi e, cô bỏ dở nửa chừng!– Chưa làm thì sao biết được.Thế Phong chân thành nói:– Tôi thật tình thì đang thiếu người làm.– Vậy anh nhận tôi chứ?Nếu cô thích thì tôi sẵn lòng. Tiền lương thì... Giơ tay ngăn, Gia Minh bảo:– Tôi cần có việc làm thôi, còn vấn đề tiền lương sau này hẳn bàn.– Cô sao vậy?Gia Minh nói rất khiêm tấn:– Xem tôi có làm được việc cho anh không?Thế Phong nghiêng đầu nhìn cô:– Vậy cũng được.Gia Minh vui lắm. Cô có việc làm ắt hẳn sẽ quên đi bao phiền muộn chung quanh.Thấy cô đăm chiêu. Thế Phong trêu:– Ân hận rồi hả?Lắc đầu, Gia Minh bảo:– Tôi đang vui thì có!Thế Phong đề nghị:– Vậy chúng ta đi ăn mừng cuộc hạnh ngộ này.Gia Minh lắc đầu:– Không, chầu này tôi đãi, để tỏ lòng cám ơn anh đã cứu mạng.Thế Phong cười sảng khoái:– Được, chúng ta đi!Thấy nét mặt của Gia Minh có phần tươi tắn lòng bà Như Tuyết cũng thấy an tâm:– Sao hả? Có chuyện gì mà vui tết.Gia Minh chu môi, cô phụng phịu:– Con vẫn thường vui mà nội!Nhưng hôm nay nội thấy con vui hơn, tươi tắn và xinh đẹp hơn.Sà xuống cạnh bà, Gia Minh nũng nịu:– Thật hả nội?– Còn thật với giả được sao? Con cứ vui vẻ như vậy là tốt rồi!– Là sao hả nội?– Là sẽ xinh đẹp lên nhiều đó.Đỏ mặt xấu hổ, Gia Minh ngã đầu lên vai bà:– Bộ trước đây con xấu lắm sao?Vuốt ve vai cô bà tâm sự:– Quả đây là ý trời, cuối đời bà lại cớ đứa cháu ngoan như vậy?Gia Minh xúc động, an ủi bà:– Nội an tâm, con sẽ chăm sóc nội suốt đời – Thật không?Cô gật mạnh đầu:– Nhất định là như vậy rồi. Bà Như Tuyết cảm động ôm Gia Minh vào lòng:– Cám ơn phật trời!Gia Minh đứng lên, cô vuốt lại mái tóc, sửa lại quần áo ngay ngắn, cô nói với bà:– Từ nay con đã có việc làm rồi đó nội.Sáng mắt, bà nhìn cô lộ vẻ vui mừng:– Thật hả con?– Vâng! Nội có vui không?Nụ cười chợt tắt, bà thở dài:Thật ra nội không muốn con vất vả đâu Nhưng mà...Gia Minh ngơ ngác:– Sao hả nội?– Có được việc làm ra ngoài xã hội con sẽ không còn âu sầu nữa.Ôm vai bà, cô nịnh đầm:Nội thật là tâm lý.– Nhưng con đi làm nội ở nhà sẽ buồn lắm.Gia Minh ngồi thừ ra tư 1ự:– Vậy, hay là...Biết cô sắp nói ra điều gì rồi, nên bà lắc đầu cắt ngang:– Nói thì nói vậy thôi. Con còn phải lo tương lai cho mình chứ? Rồi nội cũng quen thôi. Nhưng với điều kiện...– Điều kiện gì vậy nội?– Tối con phải về, dùng cơm tối với nội!Gia Minh cười cười:– Vâng! Điều này thì nội khỏi phải lo.– Gia Minh à?– Sao hả nội?– Con làm việc gì? Xa hay gần?Để trấn an bà, Gia Minh đáp:– Con làm ở Vũng Tàu mình thôi.– Việc gì vậy con? Có vất vả lắm không?Gia Minh nhìn bà, cô xúc động thật sự, cô trấn an:– Công việc cũng nhẹ nhàng thôi.– Mà làm gì?– Biểu diễn thời trang.– Vậy cũng được!– Nội bằng lòng hả nội?– Tạo mốt, tạo cái đẹp cho con người có gì là không chịu?Được bà Như Tuyết tán thành, Gia Minh mừng lắm:– Cám ơn nội!Bà khích lệ:Nhưng cũng cần phải cẩn thận đấy.– Sao cơ?– Con đẹp và dễ thương như vậy, cũng lắm kẻ dòm ngó.Hiểu được ý nghĩ của bà. Gia Minh thầm cám ơn sự lo lắng ấy.– Nội an tâm, con sẽ hết sức cố gắng giữ gìn.– Vậy thì tốt rồi, con vào nghỉ đi?Gia Minh ngoan ngoãn nghe lời bà:– Vâng ạ! Nợi cũng nghỉ sớm đi nhé.Nhìn theo bước đi của Gia Minh bà Như Tuyết thầm nhủ:– Phải chi mình có đứa cháu nội như vậy!– Thở dài lắc dầu bà tự an ủi mình. Chẳng phải mình đã có nó rồi đó sao?Gia Minh đứng thập thò ngoài cửa. Chẳng thấy bóng dáng của Thế Phong nên cô chẳng dám vào.– Cô tìm ai?Gia Minh giật mình quay quắc, cô ấp úng:– Dạ.... tôị..Cô nhìn người thanh niên xa lạ kia chẳng biết trả lời sao, thì anh lại nói:– Cô quen ai trong này sao?Đành phải gật đầu. Gia Minh đáp nhỏ:– Em muốn gặp Thế Phong.Nhìn cô từ đầu tới chân Quốc Trung kêu lên trong bụng:Người đâu mà đẹp lạ lùng, thằng Thế Phong may mắn thật.– Thấy anh cứ nhìn mình, Gia Minh thẹn thùng. Như sực nhớ Quốc Trung vội vã nói:– Thế Phong chưa đến, cô vào trong này mà chờ!– Thế ra, anh cũng làm ở đây?Quốc Trung cười cười:– Phải đấy!– Anh ơi, công việc làm người mẫu có khó không ạ?Hơi chau mày, Quốc Trung lại nhìn Gia Minh lần nữa:– Cô làm người mẫu à?– Vâng!– Thật sao?Thấy thái độ của Quốc Trung là lạ, Gia Minh lo lắng:– Sao hả anh?– Tuyệt vời lắm?– Anh nói vậy là sao?Quốc Trung nhìn cô ân cần:– Nghĩa là cô sẽ thành công?Đỏ mặt, Gia Minh lắc đầu:– Sao anh chắc vậy? Tôi chưa lần nào được làm đâu nhé.Quốc Trung cao giọng khẳng định:– Dáng điệu và phong cách của cô tôi thấy là được rồi.– Chẳng biết anh nói đùa hay nói thật, Gia Minh cũng cảm thấy yên tâm:– Cảm ơn anh?– Sao lại cám ơn anh? Em nên cám ơn Thế Phong mới đúng.Gia Minh thật lòng:– Anh cũng tiếp nhận em mà.Cả hai đang nói chuyện thì Thế Phong đến. Thấy hai người nói chuyên vui vẻ anh hỏi:– Sao, hai người quen nhau à?Quốc Trung lên tiếng:– Dĩ nhiên là quen rồi.Gia Minh cười bẽn lẽn, còn Thế Phong thì chẳng hiểu sao anh lại hỏi:– Quen nhau trong dịp nào?– Mới một tiếng đồng hồ đây thôi.Thế Phong cười khì:– Vậy cũng nói.Quay qua Gia Minh anh hỏi:– Gia Minh đến lâu chưa?– Gần một tiếng!– Xin lỗi, tôi bị kẹt xe.Gia Mính cười hiền hòa:– Có gì đâu, em chỉ là nhân viên thôi mà. Với lạị..– Sao cô lại ngập ngừng?Cúi đầu Gia Minh nói nhỏ:– Em đang cần việc làm mà.Thế Phong nhìn cô đầy thông cảm:– Có gì đâu!Thế Phong nới với Gia Minh:– Vào đây đi Gia Minh.Quốc Trung chọc Thế Phong:– Tao đoán rồi, năm nay mày gặp vận đó. Thế Phong cười cười:– Đỏ đen gì chư. Làm hợp đồng cho cô ấy đi!Quốc Trung gật đầu:– Được thôi?Rồi anh gọi vọng vào:– Quế Chi ơi! Cho anh xin tờ hợp đồng.Quế Chi đáp lí nhí:– Sao anh chẳng vào mà lấy.Quốc Trung tỏ ý bí mật:– Em ra đây, anh nói này hay lắm.Quế Chi phụng phịu khi bước ra:– Anh đì em thì có.Quốc Trung cười khanh khách:– Ai đám đì em chứ? Anh chỉ nhờ thôi mà.Thấy có người lạ, một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ rất tốt cho biểu diễn thời trang. Quế Chi sà lại ngay:– Chào em!Gia Minh gật đầu đáp lễ:– Em chào chị?– Em đến đây xin việc làm hả?Gia Minh cười cười:– Vâng ạ!– Vậy thì hay quá!Quốc Trung hỏi lại:– Hay gì cơ.Quế Chi nguýt Quốc Trung rồi nói:– Chẳng phải nhờ những người có thân hình đẹp làm mẫu để các anh thành công sao?– Đúng vậy!– Xì, nói vậy mà cũng nói.Quay qua Gia Minh, Quế Chi ân cần:– Em đừng thêm để ý đến anh ấy làm gì.Quốc Trung chữa quê:– Em chẳng ganh ty sao?Quế Chi quắt mắt nhìn Quốc Trung:– Anh nói cái gì thế hả?– Anh chỉ sợ, giống trường hợp của Ái Lan thôi.Quế Chi nạt ngang:– Cô ấy khác Gia Minh khác.– Khác ở chỗ nào?– Nhà giàu, ỷ mình là con ông chủ nên kênh kiệu ngang bướng, khó ưa.Quốc Trung nhìn Thế Phong:– Em nói vậy, chẳng sợ Thế Phong buồn sao?– Em nói sự thật?Thế Phong lắc đầu:– Sao lại liên quan đến tôi như vậy?Xin cho hai chữ bình yên?Quốc Trung bật cười:– Bình thì được chứ yên thì chưa thể.Quế Chi chặt lười:– Cầu mong cho cô ta nghỉ luôn, cho yên ổn công ty.Thế Phong giục:– Đưa hợp đồng cho Gia Minh đi, ở đó mà lo chuyện bao đồng. Quốc Trung do dự:– Mình chẳng thông qua giám đốc sao?Quế Chi lắc đầu:– Khỏi đi? Đang thiếu người. Vả lại, Gia Minh dúng với đối tượng mình đang tìm.Quốc Trung gật đầu:– Vậy cũng phải!Thế Phong nhìn Gia Minh nói như khích lệ:– Ba đứa mình cùng quyết thì xong thôi.– Nhưng công thì của cậu đấy.Mọi người cùng cười. Gia Minh vui lắm.– Vậy 1à coi như cô đã có việc làm như ý mình mong muốn.Thế Phong chẳng hiểu sao đầu óc mình đầy ắp hình bóng cô gái ấy. Dáng của Gia Minh luôn đúng mốt của anh tạo ra. Thế Phong chưa thấy ai lại có thân hình đẹp đến như vậy. Cả công ty tạo mất thời trang đều phải ngạc nhiên và ái mộ cộ..Ông Trần Phan tỏ thái độ vui mừng và hết lời khen ngợi Thế Phong:– Cậu giỏi lắm!Nghe cha mình khen Thế Phong, Ái Lan tỏ thái độ bực bội:– Giỏi gì chứ.Thế phong vờ hỏi Ái Lan:– Em không được vui à?Bĩu môi, quay mặt đi Ái Lan trách móc:– Vui làm sao được!Thế Phong vẫn ngọt ngào:– Sao vậy em?Ái Lan hậm hực:– Anh hỏi làm gì?Thấy Ái Lan vô duyên cô cớ giận mình, Thế Phong lắc đầu:– Sao mà gắt gao đến vậy?Ái Lan cao giọng:– Anh không biết hay giả vờ không hiểu?– Trách oan anh vậy sao?Ông Trần Phan giảng hòa:– Thôi, thôi đừng cãi nhau nữa. Thế Phong à ta nên nâng lương cho Gia Minh đấy!Thế Phong lộ vẻ vui mừng:– Đúng là như vậy đó ông chủ.Ái Lan nhận thấy niềm vui trong ánh mắt của Thế Phong khi nghe cha cô bảo nâng lương cho Gia Minh.– Làm gì mà anh vui dữ vậy anh Phong?Thế Phong vô tình nói:– Em chẳng nghe ông chủ nói đó sao?– Cha em nói gì?– Nâng 1ương cho Gia Minh.Ái Lan lầm bầm:– Gia Minh, Gia Minh nâng lương thôi cớ gì mà anh vui dữ thế?Câu nói của Ái Lan làm cho Thế Phong hơi khó hiểu:– Cô làm sao vậy?Xua tay, Ái Lan bặm môi:– Anh 1àm gì mà có vẻ quan tâm đến cô ấy dữ thế.Vẫn tự nhiên Thế Phong đáp lại:– Ai cũng quan tâm đến cô ấy kia mà. Trừ tôi ra à. Sao em nói vậy?– Tôi thấy cô ta chẳng tài cán gì đâu.Thế Phong hỏi lại:– Tại sao em lại có thành kiến với Gia Minh như vậy?Quắc mắt nhìn Thế Phong, Ái Lan giận dỗi:– Tại anh đó.– Tại anh?– Còn phải hỏi nữa.Phì cười, Thế Phong lắc đầu:– Em nói anh chẳng hiểu gì cả.– Em nghĩ do anh chẳng muốn hiểu mà thôi?Gia Minh đến đúng lúc. Thế Phong nở nụ cười thật đẹp với cô:– Gia Minh? Em dến thật đúng giờ.Nhìn đồng hồ Ái Lan trề môi:– Trễ năm phút mà nói đúng giờ.Gia Minh cười lại đáp:– Vậy mà em lại sợ trễ.Thế Phong ân cần:– Em có tin vui đấy!Gia Minh ngạc nhiên:– Tin vui gì vậy anh?– Nhất định em phải khao mọi người đấy?Gia Minh vẫn còn ngơ ngác:– Em có biết gì đâu mà khao.Thế Phong thôi không đùa nữa. Anh nói luôn:– Em được nâng lương?Thở phào, Gia Minh lắc dầu:– Nâng lương thì có gì vui chứ.– Hứ, làm bộ làm tịch thấy ghét.Thế Phong vờ nói:– Em chẳng cần tiền vậy sao?Nhún vai, Gia Minh bảo:– Không cần tiền thì em đâu đã đi làm!– Em nói cũng phải.Quốc Trung vừa đến. Anh lên tiếng luôn:– Bắt đầu được rồi chứ?Thế Phong cười:– Ai vào việc nấy đi?Thế Phong rời chỗ về phòng mình. Ái Lan cũng biến luôn. Còn lại Gia Minh cùng Quốc Trung Quốc Trung liền hỏi:– Em không vui à?– Đâu có!– Sao âu sầu vậy?– Không đâu, em chẳng có gì thật mà.Quốc Trung ân cần nói với Gia Minh:– Em được ông chủ chú ý lắm đó!Gia Minh đưa ra nhận xét:– Nhưng em thấy Ái Lan không mấy thích em.Quốc Trung an ủi:– Cô ấy là vậy? Em đừng để ý làm gì?– Em cũng chảng hiểu tại sao chị ấy lại ghét em như vậy nữa?– Từ từ rồi em sẽ biết thôi mà.Thế Phong bước ra thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ. Thế Phong cảm thấy buồn.Tuy nhiên anh vẫn vui vẻ:– Hai người nói xấu gì tôi thế.Gia Minh mỉm cười:– Anh có gì xấu đâu mà giận.Thế Phong nhìn Gia Minh rồi hỏi:– Em không được vui à?Lắc đầu, Gia Minh đáp:– Không có gì.– Em đừng có giấu anh.– Em thấy Ái Lan như không thích em.Thế Phong chợt hiểu, anh khuyên:– Em đừng nên để ý gì đến cô ta làm gì?– Cô ta là vậy đó, em đừng nên để ý.Quế Chi vừa bước ra đã lên tiếng.– Thế Phong nghĩ, Ái Lan sẽ làm hại gia Minh mất. Anh thật sự lo lắng. Gia Minh chân thật rất giản dị, còn Ái Lan thì kiêu kỵ, hách dịch chịu không thấu.– Quế Chi nói đúng đó em.Nãy giờ chỉ ngồi im nghe mọi người nói chuyện. Quốc Trung lên tiếng:– Chúng ta cần phải bảo vệ Gia Minh.– Tự em sẽ lo cho lnình được mà?– Em đừng có mà chủ quan, Thế Phong nhìn Gia Minh, anh nói để mọi người an lòng:– Có tôi bên cạnh chẳng ai ăn hiếp được Gia Minh đâu.Quốc Trung chế giễu:– Được không thì nói không ai ép đó.– Làm được thì mới nói.Quế Chi xen vào:– Chính Thế Phong giới thiệu cho cô ấy vào đây mà.Gia Minh cảm động nhìn mọi người:– Em cám ơn các anh chị đã giúp đỡ em.Quốc Trung háo hức nói:– Mai này em được đưa lên truyền hình để blểu diễn mốt thời trang. Em sẽ được nổi tiếng.Gia Minh cười rất đẹp. Cô khiêm tấn:– Đó là nhờ sự giúp đỡ của các anh thôi.Chỉ mình anh thôi mà Gia Minh. Thế Phong tự nói như vậy. Nhưng anh không dám nói ra.– Mấy đêm nay, Thế Phong cứ chợp mắt là hình bóng của Gia Minh hiện về rất rõ.Mình yêu cô ấy rồi sao? Đích thực là như vậy rồi Thế Phong ơị..