Hồi đó chủ nhật nào nội Ngân cũng đều ghé sạp vải của má tôi. Hai bà thường nói chuyện nắng mưa trời đất cho đến chợ tan mới về. Lúc hai người nói chuyện, Ngân chịu khó ngồi chờ, thỉnh thoảng nhìn vẩn vơ thiên hạ mua bán. Khi nào chán thì lại tò mò nhìn tôi, thằng đực rựa không giống ai cứ mỗi cuối tuần phải đích thân lết chợ để phụ bán vải với má. Phần tôi, lúc vắng khách cũng chả biết làm gì ngoài việc lén liếc nhìn Ngân trở lại để gỡ gạc. Chỉ liếc thôi chứ không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt, lý do tôi rất nhát gái, dù trong bụng tôi rấtmuốn làm quen. Tôi cũng không hiểu sao mình đần độn đến như vậy. Trong khi hai người lớn nói chuyện, hai người nhỏ đều thất nghiệp thiếu gì cơ hội để "liếc mắt tống tình". Được thì tốt, không được cũng huề vốn, có lỗ lã gì đâu? Thế mà ngày qua tháng lại thời gian chồng chất đầy ứ tuổi dại khờ, tình hình chỉ giậm chân tại chỗ không có gì gọi là tiến triển. Chỉ liếc xéo chút đỉnh rồi ngồi trơ mắt ếch. Giá như tôi không "ưa" nàng thì chẳng có chuyện gì đáng nói. Đằng này trái lại tôi lại ưa quá cỡ, nếu không nói "thương" nữa là đằng khác. Tôi đúng vừa nhát gái lại vừa ngụ Tôi biết mình thương Ngân từ dạo đó. Mái tóc dài phủ ngang lưng, đôi mắt to ngơ ngác đã cuốn lấy tôi, dìm chết đuối mỗi lúc đêm về, ngớ ngẩn khi tỉnh giấc chiêm bao.
Nếu tôi quyết tâm quen nàng thì thật là giản dị, không có gì khó khăn. Nhưng mà "thức lâu mới biết đêm dài. Muốn quen chẳng dám (nói) với ai một lời". Tình trạng nàng ngó qua, chàng liếc lại, chắc chắn sẽ không có gì thay đổi, dù thời gian có thay đổi hết mưa rồi lại nắng, hết nắng rồi lại mưa. Một hôm thằng Hà, bạn tôi chợt phát giác ra điều dó. Để giúp đỡ tôi, Hà sắng sả lăn vào làm trung gian tạo cơ hội cho tôi bắt nhịp cầu.. Ban đầu tưởng nó tốt với bạn bè, sau vỡ lẽ ra mới biết được dụng t^m. Nó cốt ý tạo chúng tôi quen nhau không phải để tác hợp tôi và Ngân, m cốt ý tác hợp giữa Ngân với nó. Thiệt là lắt léo, bởi vì giữa Ngân và ó đã từng có vấn đề, nghĩa là Hà đi trước tôi một bước, cũng có nghĩa là ai đứa nó đã là bồ bịch với nhau. Tóm lại Ngân là con thuyền có bến. Điều đó cho tôi tự hiểu rằng vai trò của mình chỉ là một con chim xanh không hơn không kém. Thảm thương như vậy mà tôi lại mừng. Cái đầu dại khờ bé nhỏ này duy nhất chứa ý nghĩ đem niềm vui đến cho nàng tức là đem niềm vui đến cho mình. Nghĩ cũng lạ, bình thường nhát gái kinh khủng, vậy mà khi thằng Hà nhờ chuyện lá thư hẹn hò của nó có "người yêu" tôi lại đâm ra dạn dĩ. Lần đầu tiên thi hành sứ mạng con chim xanh, tôi thật hùng dũng. Ở thế chủ động tôi gọi thẳng tên nàng:
- Ngân này.
Trước sự kiện khó tin mà có thật, Ngân mở to mắt ngạc nhiên:
- Hả!
- Ngân biết Hà không?
- Biết, nhưng chuyện gì?
- Thằng Hà nó...
Tôi đâm ra ấp úng ngang xương. Cái giọng không cảm tình của nàng dành cho tôi đã cướp đi chút can đảm hiếm hoi của thằng thày laỵ Tôi hãi quá chỉ mong giao phứt lá thư của Hà cho nàng để được yên thân.
- Hà nó... nhờ đưa Ngân cái này.
Lẹ như chớp mắt tôi đảo một vòng trông chừng nội Ngân, tay nhét cho nàng miếng giấy được gấp làm tư thủ sẵn. Nàng còn lẹ hơn tôi, miếng giấy không đầy 30 giây ngắn ngủi đã nằm gọn trong lưng quần (không biết chỗ nào) rất tỉnh xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Về nội. Trưa rồi con còn phải nấu cơm học bài.
Không một tiếng cám ơn. Khuôn mặt lạnh lùng quay nhìn tôi rồi đi thật lẹ, đến nỗi nội nàng phải gắt:
- Cái con này làm gì mà lật đật dữ vậy? Khuôn mặt bắt ghét, tôi muốn xỏ vào "không vội sao được, dzọt về lẹ để xem thư thằng bồ nữa chứ".
May phước, tôi chưa buột miệng để sau này khi quen nàng rồi, nàng dễ thương và hiền quá đỗi. Dĩ nhiên dễ thương thôi chứ thương nàng thì không dễ. Bởi vì như đã nói trên, nàng là người yêu thằng bạn thân của mình. Thằng Hà, sau đó khao tôi một chầu phở vì đã có con chim xanh làm nhịp cầu ô thước. Đáng lẽ tôi bao nó mới phải vì nó đã tạo dịp cho tôi quen nàng một cách rất là danh chánh ngôn thuận. Thế là cuộc tình tay ba bắt đầu. Đương nhiên phải có một tay "dư thừa". Tay đó là tôi. Tôi hăng hái làm con chim xanh bất kể ngày đêm. "Khi Hà cần là tôi có; khi Ngân khó là có tôi" đến nỗi ngày nào không được làm nhiệm vụ để đem thư hai đứa nó trao qua gởi lại là ngày đó tôi ăn không ngon, ngủ không yên vì "nhớ". Chắc có lẽ tính tình con gái trời phú cho bén nhạy hơn con trai. Tình cảm của tôi tha thiết động lòng nàng? Hoặc giả qua lại với nàng gần gũi hơn thằng kiả Chỉ biết có lần Ngân gợi chuyện với ý đồ thăm dò thằng ngố:
- Nguyễn à...
- Gì đó Ngân?
- Nguyễn có bồ chưa? Sao quen Nguyễn lâu rồi, Ngân chưa hề nghe Nguyễn nói về chuyện đó gì hết vậy?
- Chưa? Xấu như tôi, ai mà thèm để ý.
- Nguyễn nói vậy chứ. Có người để ý Nguyễn nhờ Ngân giới thiệu, Nguyễn có chịu không?
Nàng đúng là thứ vô tình, tôi cộc lốc:
- Ai mới được chứ?
- Mà Nguyễn chịu không? Bạn rất thân với Ngân đó nghe.
- Không cần đâu, nam nhi lấy sự nghiệp làm đầu (nói thầm trong bụng "tôi lỡ yêu một người không thể rồi Ngân ạ".)
Ngân tiếp tục:
- Con nhỏ này cũng có mái tóc dài như Ngân vậy.
Tôi thường khen mái tóc nàng nên nàng đem típ người ra dể dụ dỗ.Tôi về nhà lục trong computer lưu trữ ban Ngân trong đầu xem có ai tóc dài giống Ngân không? Tuyệt đốt không. Hay là... ?
Một lần tôi chở Ngân bằng chiếc Honda Dame để đến một địa điểm bí mật. Nơi đó có thằng Hà chờ sẵn. Tôi đúng là đồ ngu đem trứng giao cho ác. Bắt đầu nổ máy trời đã chuyển mưa. Phần vì quá hăng hái, phần vì sợ thất hứa với thằng bạn, nên xe vọt đại. hai đứa ướt như chuột lột. Có lẽ vì lạnh hay vì sao, trời biết, Ngân ngồi sát vào tôi. ngực nàng dĩ nhiên chạy đâu cho thoát tấm lưng khờ dại này. Làn da của thằng con trai 19 đã lẹ làng biết được cái cảm giác tuyệt vời (dù chỉ ké thôi) như thế nào. Đó là lần đầu tiên tôi biết được mùi vị con gái, mà tôi đã đọc dược ở đâu đó vài cuốn truyện dành cho tuổi mới lớn. Khác một điều, mùi thơm con gái lần đầu tôi ngửi bằng lưng chứ không bằng mũi bình thường như những con người trần tục (nói thiệt không dóc đâu) Thằng Hà hẹn Ngân ở một nơi, muốn đến đó phải qua cây cầu bắc ngang đường rầy xe lửa. Trời mưa, đường trơn, tài xế đang thả hồn phiêu lãng ở chốn nào, nên khi băng qua, giật mình đạp thắng, xe bèn "bay" thiệt đẹp xuống bờ ruộng ven đường. Tỉnh mộng. Tôi đang loi ngoi lóp ngóp, cách đó một mét, chiếc xe nằm đè ngang chân của Ngân. Máy vẫn nổ, bánh xe theo sức ly tâm đưa biết bao nhiêu là bùn đất phủ đầy người nàng. Hồi đó, tôi ngu dễ sợ. Đáng lẽ chạy đến để xem nàng có bị gì không, thì tôi lại chạy lại xem chiếc xe có bị gì không? Trong khi Ngân nhăn mặt gần khóc vì chân bị Ống bô đè, phải được quyền ưu tiên để tôi hỏi han, tôi lại quên , dành quyền ưu tiên cho chiếc xe. Không phải tôi ham của hơn người mà vì tôi quá sợ, xe lỡ có bề nào ba tôi nạo cho sát ván. Bây giờ ngồi đây ân hận cũng đã muộn màng. Nếu Ngân còn trên cõi đời này, không biết nàng nghĩ gì về tôi? Về một thằng con trai ngu ngợ Không biết tận dụng thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhưng một điều nàng phải nhớ, sau phút soát lại xe là phút chàng quay lại nhìn nàng đắm đuối, nắm tay nàng, giúp nàng đứng lên, lau bùn trên mặt nàng và suýt đã "hôn" nàng dưới trời mưa.Tôi còn nhớ cố nhắm mắt lại để xua đi hình ảnh thằng Hà khốn kiếp bạn tôi. Tôi cũng còn nhớ đôi mắt nai to nhìn tôi rồi cũng nhắm nghiền mắt lại, chắc để níu kéo hình ảnh thằng bạn khốn kiếp mà tôi vừa ua đi. Rồi thôi. Rồi hết. Không có gì. Không còn gì,. Chỉ còn chăng một hình bóng đã in sâu vào tâm khảm trong những chặng đường hành quân, trong những lần đụng địch dưới cơn mưa, trong lao tù, trên xứ người, dù đã hai mươi mấy năm trôi quạ Bừng tỉnh.
- Nguyễn có sao không?
- Không sao. Còn Ngân?
- Cái chân đau quá.
- Ngân ráng chịu đau một xíu, để tôi tìm cách. Hay là... tôi đưa Ngân đến chỗ thằng Hà, chắc nó đang chờ nóng ruột.
- Ừ... cũng được.
Nhìn thằng kia chăm sóc con nọ. Bên ngoài trời mưa, tôi ngồi to hó. Có ai hiểu trong tôi một nỗi niền bâng khuâng chua xót khó tả thành lời? Nội tâm đang dằn vặt xâu xé chửi lộn với niền xót đau của người đến muộn. Sau cục tổng công kích của Việt Cộng vào Tết Mậu Thân 1968 là lệnh tổng động viên. Lúc đó tôi đang theo học lớp đệ nhất trường trung học Võ Tánh Nha Trang. Như những thanh niên khác, tôi lên đường nhập ngũ. Thế là "bút nghiên tôi xếp không thèm nhớ, và gởi đời con trai cho núi sông". Tôi ra đi mang theo con đường học hành không trọn cùng một mối tình câm như hến. Tôi vẫn là thằng lính muôn thuở trên tiền đồn heo hút miền cao nguyên đất đỏ. Bây giờ tôi vĩ đại hơn, canh gác rất nhiều mối tình Ngân-Hà được vui vẻ đầm ấm bên nhau ở hậu phương chứ không phải một mối tình Ngân-Hà duy nhất mà tôi canh dạo nào dưới cơn mưa mùa hạ. Trời đất vẫn xoay bần theo quy luật thiên nhiên, tiền đồn vẫn có những cơn mưa hạ bất chợt cũng như trong tôi chợt có những cơn giao động âm thầm. Đêm dưới ánh hỏa châu đụng địch, tôi vẫn thấy được đôi mắt ai to ngơ ngác nhìn tôi bối rối đồng tình. Tôi khẽ ôm chặt cây súng, cũng nhắm, nghiền mắt lại để xua đi hình bóng của ai. Tôi cầu mong giây phút này Ngân tìm được hạnh phúc bên Hà. Cả hai là bạn, đều bạn của tôi. Xin hãy nhớ đến tôi, nhớ thật nhẹ nhàng, trong vắt dù chỉ là làn gió thoảng qua cũng được. Để tránh gặp lại người xưa cùng mối tình vô duyên lãng xẹc, tôi tình nguyện trấn thủ tiền đồn, không thèm xin đi phép thường niên mà hồi đó mấy thằng lính như tôi rất quý.
Tôi miệt mài với núi rừng cao nguyên cho đến ngày bị Việt Cộng rượt chạy có cờ. Chạy vớ tốc độ 75 cây số/ giờ vào trại tập trung và chạy luôn sang Mỹ. Chạy một thân một mình, không thèm có vợ, vì ở tù ra, già nua xơ xác. Qua Mỹ lại gặp nạn "lady first ", gái thiếu trai thừa ai mà ưa. Chạy không thèm nhớ đến ai, kể cả Ngân về một mối tình đơn phương không đoạn kết. Chạy với niềm đau đủ thứ: mất mẹ, mất Ngân, mất nước, lấy niềm đau chung những người ở lại để an ủi niền đau riêng của mình. Dù sao tôi vẫn còn may mắn hơn những người không được ra đi.
Tôi như viên đá cuội vứt bỏ bên đường đã bị cuộc đời lãng quên, chắc có lẽ rồi cũng bị chìm vào quên lãng, nếu 21 năm sau, nơi đất khách quê người, tôi không gặp lại người xưa. Nước Mỹ. Một thân một mình, trình độ Anh ngữ kém, nói chuyện bằng tay nhiều hơn bằng miệng. Mà nói chuyện bằng tay đâu dễ dàng gì. Nhiều lúc muốn diễn đạt một điều gì đó với mấy thằng da trắng mắt xanh, tay chân quơ quào thiếu điều "đi" hết một bài quyền mà tụi nó vẫn không chịu hiểu. Đã chán đời, chán tình nay lại chán người, tôi bèn xin vào làm cu ly ở một cái chợ, thằng chủ là người Tầu " nói tiếng Việt Nam" cho yên chuyện. Tưởng rằng đã yên, đâu ngờ nơi cái chợ xứ người, cách chợ xứ mình đến nửa vòng trái đất, cố nhân lại hiện về bằng xương bằng thịt.
- Xin lỗi. tôi nhìn ông hơi quen. Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Người đàn bà hỏi trong khi tôi đang vác bao gạo 50 pounds. Không thèm quay lại, tôi trả lời:
- Chắc bà nhìn lầm người.
( Cái thân hắt hiu còm cõi này, qua Mỹ chưa tròn một năm đi cày gần 12 tháng, ngày 11 tiếng làm gì có thời giờ lạng quạng đi đâu, gặp ai để mà quen với biết. ) Người đàn bà vẫn không buông:
- Có phải anh Nguyễn trước ở Nha Trang không?
Tôi giật mình:
- Phải. còn chị là ai?
- Ngân nè!
- Ngân?
- Đúng rồi, anh còn nhớ Ngân không?
Ngân của tôi. Tôi đã trốn nàng tận cùng trời cuối đất gần hết một đời người thế mà không thoát. Thấy nàng đi một mình, theo phản xạ tự nhiên từ tiềm thức, tôi hỏi:
- Hà đâu?
Ngân ngập ngừng:
- Hà à! Chuyện dài lắm, để hôm nào Ngân kể anh nghe.
Hôm nào gì nữa. Tôi mừng rỡ nôn nóng định hỏi nàng đủ thứ, nhưng nhớ lại thân phận hiện tại của mình. Tôi đang làm cu ly, thằng chủ nãy giờ cặp ắt gườm gần muốn rớt tròng xuống đất. Hơn năm đồng một giờ chứ ít sao? iờ này là giờ tôi đang bán cái xác thân phàm phu tục tử để đổi mấy cái bill hàng tháng, đâu phải giờ của tôi. Chợ này là chợ của nó chớ đâu phải chợ của tôi hai mươi mấy năm về trước. Muốn nói với nàng thật nhiều nhưng đành phải câm, giống như hồi xưa thôi " phải câm suốt đời " dù lần câm này hoàn cảnh có sự đổi thaỵ Thấy tôi thê thảm như thế, nàng bèn cho tôi số phôn và hẹn... sẽ gặp nàng đêm naỵ (Chỉ gặp qua phôn à nghẹ) Tôi quen nàng ở chợ. Số kiếp của tôi đúng là số kiếp của thằng ở chợ, nơi những bộ Óc kinh doanh lừa thế bóc lột nhau mà vẫn cho mình tài giỏi, chọn một con đường đi đúng. Một con đường đi đúng là một con đường nên quên đi tại sao mình phải đến nơi này để làm gì và cho ai? Thôi tạm gác chuyện này qua một bên vì phạm trù của nó rộng quá. Cái đầu bé nhỏ xin chỉ nghĩ đến Ngân. Tôi, ai cũng biết tôi chỉ là thằng đần độn hết cỡ.
- Hello! Xin lỗi cho gặp Ngân.
- Ngân đây. Xin hỏi ai ở đầu dây . A... Nguyễn phải không? Sao? Thế nào? Khỏe chứ!
Cũng một kiểu thăm hỏi sáo mòn trống rỗng. Thôi cũng đành chơi theo kiểu Mỹ:
- Khỏe, cám ơn. Còn Ngân?
- Bình thường. Nguyễn này... Nguyễn qua lâu chưa? Bà xã và các cháu có cùng đi không? Làm gì?
- Làm cu ly như Ngân thấy đó. Phần vợ con thì chưa có, Mèo chó cũng không. Riêng Ngân, chuyện của Hà hồi đó thế nào có thể kể cho tôi nghe được chưa?
- Được. Nhưng trước khi kể, Ngân muốn biết tại sao Nguyễn không chịu lập gia đình?
- Bởi vì tôi đã thề.
- Thề gì?
- Thề... Ở vậy suốt đời.
- Tại sao?
- Tại vì nếu tôi muốn lập gia đình, chẳng ai thèm lấy, nên thề cho nó oai.
- Chứ không phải vì Hà à?
Nàng khơi lại nỗi đau. Tôi đáp:
- Cũng có lẽ là như thế. Nhưng mà thôi, Ngân kể chuyện Hà cho tôi nghe đi...
- Hồi đó... Nguyễn còn nhớ? Cái lần Ngân chứng kiến Nguyễn ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài trời mưa trong quán nhỏ bên đường rầy xe lửa, hình ảnh của Nguyễn nó cô đơn như thế nào... Mặc dù lúc đó Hà bên cạnh đang chăm sóc cho cái chân đau của mình, nhưng Ngân có một cảm giác không thể nào phân tích được. Dấu ấn đầu đời dành cho tuổi con gái của Ngân không phải là Hà, hoặc một ai khác, mà là... Nguyễn. Nguyễn biết không? Con gái mà.Sự phản xạ của tuổi dạy thì kỳ cục lắm. Ngân biết Nguyễn đang âm thầm yêu Ngân. hai mấy năm rồi, thời gian cũng đã đủ dài để phân tích. Đúng thế không? Nếu bên Ngân không có Hà thì hình ảnh của Nguyễn dưới cơn mưa không cô đơn, não lòng như thế. Và cũng thật kỳ lạ, trong Ngân dường man mác một nỗi niềm khó tả. Trước đó, Nguyễn còn nhớ Ngân hỏi Nguyễn điều gì không? Có một người con gái tóc dài ngang lưng dù đã có n gười theo mà vẫn để ý đến Nguyễn. Nguyễn im lặng đến vô tình, trong khi Ngân đứng trước ngã ba đường không biết tính sao. Cái cảm tưởng Hà là bạn trai không còn trong Ngân nữa. Ngân không phản bội Hà. Nhiều đêm tự xét mình, tình cảm dành cho Hà tưởng là tình yêu, thật ra chỉ là cảm tình của một người dành cho một người quen thân. Vì cứ ngỡ đó là tình yêu nên Ngân không đủ cam đảm làm người phụ bạc. Ngân muốn nói cho Hà biết nhưng thực khó nói được. Trong khi đó, hình ảnh một kẻ đứng bên lề âm thầm hy sinh đã ám ảnh thường xuyên, theo Ngân vào trong giấc ngủ. Nguyễn có biết? Nhiều đêm Ngân nhớ Nguyễn điên cuồng, sáng ra thấy Nguyễn tỉnh queo thiệt là buồn tủi. Ngân là con gái đâu thể mở lời, còn Nguyễn thì lại không dám tấn công. Nhưng dù gì đi nữa, Ngân phải tìm cách nói rõ để chia tay với Hà, cuối cùng Ngân đã nói. Trái với điều Ngân lo âu, Hà bình tĩnh đến độ Ngân tự hỏi không biết có phải Hà đã từng yêu mình? Lúc đó Nguyễn bỏ đi mất biệt, bặt tin tức. Nguyễn lúc nào cũng chịu làm người thua cuộc đứng bên lề cuc đời. Rồi Hà cũng bỏ đi... Ngân biết Hà buồn. Thật lòng Ngân muốn xem Hà là bạn, là một người anh để tâm sự những vui buồn trong cuộc sống. Hà ra đi. Cả hai đều làm Ngân buồn. Nhưng người làm Ngân buồn nhất là Nguyễn, bỗng dưng Nguyễn mất tích trên thế gian này. Trong cô đơn, Ngân nuôi hy vọng, ở một nơi nào trong vùng lửa khói Nguyễn nhớ đến Ngân để Ngân được đợi chờ. Khi Ngân dò la biết được đơn vị Nguyễn đóng quân ở Ban Mê Thuột, Ngân chuẩn bị đi thăm dành cho Nguyễn một bất ngờ. Ngân quyết nén tự ái dành thế chủ động để tấn công Nguyễn trước. Ai dè, chưa kịp tấn công Nguyễn thì Việt Cộng đã làm cái chuyện đó rồi. Ban Mê Thuột mất vào tay Cộng Sản, Nguyễn biết, Ngân đau khổ dường nào? Niền hy vọng ấp ủ vừa nhúm lên thì tắt ngủm như đốm lửa rơi vào vũng nước xoáy.
- Ngân có biết Hà giờ ra sao? Ở đâu không?
- Có chuyện này nữa, chắc Nguyễn không ngờ đâu. Ba của Hà là một cơ sở Việt Cộng nằm vùng. Khi chiến tranh đến hồi khốc liệt thì ông được lệnh vào khụ Hà đã lớn, ông sợ để lại rắc rối nên dẫn Hà đi theo. Chắc có lẽ trong lúc buồn Ngân, Hà nghe theo lời ông cụ dễ dàng. Sau ngày mất nước, Hà trở lại trong tư thế kẻ chiến thắng, tự mãn với mình, ngạo nghễ ta đây. Hà có chức, có quyền, có tất cả, nhưng một điều Hà không có: đó là Ngân. Ngân rất mừng vì đã dứt khoát với Hà, giữa hai người có hai con đường để đi rõ rệt. Dù không trực tiếp tham dự, Ngân cũng đã trưởng thành trong khói lửa chiến tranh. Ngân tự hứa sẽ chờ đợi một người, người đó là ai chắc Nguyễn đã biết, Ngân mong người đó chưa hề yêu ai ngoài Ngân và người đó vẫn còn sống trên cõi đời này.
- Nhưng tại sao... Ngân lại không chờ?
Tôi đúng là vô duyên, hỏi nàng một câu thật là hóc búa.
Tuy thế nàng vẫn trả lờI:
- Ngân vẫn chờ cho đến một ngày Hà nói với Ngân là Nguyễn đã chết. Sợ Ngân không tin, Hà có đưa cho Ngân xem thẻ chứng chỉ tại ngũ của Nguyễn mà các đồng chí của Hà lấy được trên xác một " ngụy quân".
Thiệt đúng là thằng xạo. Bác và Đảng đã dạy cho thằng bạn thâm giao thuở nào của tôi thành thằng tráo trở. Giấy tờ tùy thân khi cột xâu tụi tôi tống vào trại tù, tụi nó tịch thu hết, đến nỗi một tờ giấy đi cầu lận lưng cũng không có vì sợ viết thư từ tài liệu Đi cầu phải dùng lá cây non hái trên rừng để dành, không tin hỏi mấy ông HO thì biết. Đúng là cái thằng ăn không được phá cho hôi. Mà cũng tại tôi không chịu tìm cách liênlạc với nàng. một thằng con trai khi còn sống không thố lộ lòng mình cho người con gái biết, người đó ra chiến trường và chết. Người con gái ở lại chờ đợi trong vô vọng hay hung tin sau đau khổ là có chồng. chuyện rất thường tình ở đâu cũng vậy, tuồng cải lương nào cũng giống như thế. Có gì đâu?
Hai mươi mấy năm sau tôi lại chợt buồn. Ngân đã là của tôi từ lâu, bởi tôi quá hiền lành nên tôi không biết. Để bây giờ gặp lại ngỡ ngàng, trên đầu đứa nào cũng chớm vài sợi tóc hoa râm. Thân phận của tôi giờ này chỉ là thằng cu ly ở chợ. Ngày khuân vác, tối về share phòng người ta ngủ khoèo. Quên cả dĩ vãng, quên cả hiện tại, tương lai. Chỉ có một điều tôi không quên được, đó là vết sẹo ở chân nàng mà tôi chưa hề thấy. Đó là dấu ấn trên tờ thông hành của Ngân, mà tôi một thằng đàn ông vụng dại đã lỡ in vào. Dấu ấn đó sẽ đi theo tôi mãi mãi suốt đời. Tôi đúng là một thằng ngụ Đã lỡ ngu rồi, tôi cho ngu luôn. Ngày mai tôi quyết định bỏ job, "move" đi tiểu bang khác là xong. Tôi không còn ở chợ, để phải xa nàng ở chợ như định mệnh đã an bài. Hoặc là tôi cưới một người đàn bà nào đó để quên Ngân? Đàn ông lỡ thì như tôi ở Mỹ, mà đòi cưới vợ, đúng là đang nói chuyện giỡn chơi. Hay là tôi bán thân cho một con mẹ nạ dòng ế chồng nào đó? Phải rồi, thân xác này đâu phải của tôi từ lâu rồi mà, giờ mới biết sao? Bán được đồng nào đỡ lo đồng đó. Bằng mọi cách phải xa Ngân dù tôi rất yêu nàng.
Thân già này xin " big sale" Vậy ai muốn mua xin liên lạc về e-mail sau đây qduongc@juno.com để lấy địa chỉ. Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất. Xin vĩnh biệt Ngân.