Sáng nay đạp xe một mình trên phố, em nghe trong dạ nao nao. Anh ơi, xuân đã về rồi! Em nhớ anh, nhớ da diết hơn bao giờ hết.
Anh biết không? Xuân này em bắt đầu mùa thực tập, sẽ trở thành cô giáo để được anh gọi ngọt ngào “cô giáo của riêng anh”. Ôi, biết bao lâu rồi em chờ em đợi, mơ một ngày anh về lại bên em.
Xuân ở đảo xa thế nào anh hỡi? Em chưa đến một lần nhưng vẫn nghe sóng vỗ rì rào qua lời thư anh kể. Xa xa, có đàn hải âu chao liệng, có áng mây lơ long tận chân trời …tất cả hoà quyện vào nhau làm đẹp hơn hồn lính, có phải vậy không anh?
Ai đó bảo với em: mối tình đầu thường hay tan vỡ và vị tình đầu là vị nước mắt chia taỵ Anh có nghĩ thế không? Em hy vọng anh cũng như em, không bao giờ tin điều đó. Chúng mình đã đi qua mấy mùa xuân mà tình yêu có bao giờ đổi sắc. Trong tim em vẫn còn nguyên vẹn hình bóng anh như cái thuở ban đầu. Đâu phải mối tình đầu nào cũng dang dở chia tay, cũng nghẹn ngào dòng thư cuối … Trời đang vào xuân và em tin tình yêu đôi mình mùa xuân chẳng rời xạ Mai đây anh về, ta lại bên nhau, anh sẽ hái tặng em những đóa hồng tươi thắm.
Yêu nhau ai chẳng muốn gần nhau. Em của anh cũng chỉ là cô gái bình thường nhỏ bé, cũng biết khát khao một vòng tay nồng ấm yêu thương. Nhưng anh ơi, em không trách không hờn vì em đã bằng lòng làm người yêu của lính đảo.
Viết gì cho anh khi lòng em là cả một mùa xuân rộn rã. Xin gởi anh chút nắng quê nhà làm ấm lòng người lính đảo xạ Anh có nghe hương xuân đang lan toa? hồn mình?