Chương 1 - Cô gái yêu cái bình thường
Ngày tựu trường luôn là ngày vui nhất, được mặc đồng phục mới, đồ dùng mới, thầy cô mới ,khiến thức mới.....Còn học sinh thì khác, có hai loại học sinh được nhắc đến ở trường hợp này, học sinh chăm chỉ: luôn luôn háo hức, chăm chỉ chuẩn bị bài mới cho buổi học đầu tiên, là lượt quần áo đồng phục, đánh giày dép bóng loáng và hạ quyết tâm tăng hạng ngay trong lần kiểm tra đầu tiên.Loại thứ 2 thì trái ngược hoàn toàn với loại 1.... nhưng...Còn loại học sinh như Min Jae thì......- JAE......Tiếng mẹ gọi vọng lên đánh thức cô công chúa ngủ nướng thức dậy, bà luôn thức dậy rất rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho 2 mẹ con. Mẹ Min Jae mở một quán ăn nhỏ ngoài chợ, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn và cho Min Jae đi học, dư được chút nào thì mẹ cô lạ cất đi.Vì thế năm nay cô may mắn được chuyển tới một trường cấp 3 danh tiếng, phần vì học lực khá tốt còn một phần vì số tiền gom góp được của mẹ.Min Jae chỉ mốn có một cuộc sống bình thường, học tại một trường bình thường , thi vào một trường đại học bình thường, làm một công việc hợp đồng hết sức bình thường và đến khi mẹ cô quá già thì cô sẽ là người thừa kế cái cửa hàng bình thường của mẹ và hai mẹ con sẽ sống một cuộc sống bình thường như thế cho đến khi mẹ già. Chấm hết.....NHƯNG...Mẹ thì muốn cô công chúa nhỏ phải là nhân tài suất chúng....Thôi đành vậy.- Con xuống đây....Một ngày bình thường với cơm nguội, trứng tráng và canh còn từ hôm qua, ráng ăn cho hết rồi cắp cặp sách ra khỏi nhà.Lớp mới, bạn bè mới, thật là chán....Min Jae ngáp dài rồi lững thững bước từng bước mệt nhọc....- Min Jae.....Ngoái đầu lại....là Yun Hee.....Cô hàng xóm giàu có, học hành không tốt, nhưng gia cảnh và tính cách khá tốt, trong mô tuýp của truyện thì thường những cô gái nhà nghèo luôn bám đuôi những cô gái nhà giàu để hưởng lợi nhưng thực tế với Min Jae thì khác.Yun Hee luôn bám đuôi cô, đi đâu cũng phải có Min Jae này đi cùng, trước kỳ thi thì nhờ Min Jae ôn bài cho rồi đoán đề hộ. Hứa đan khăn cho bạn trai nhưng lại khóc lóc với Min Jae rằng tay bị đau không đan được và rồi Min Jae lại phải ngồi đan cho ả....Tất tần tật....đều dính líu với nhau rồi trở nên thân thiết cũng theo kiểu bất đắc dĩ ấy. Và cũng theo cái kiểu bất đắc dĩ ấy Min Jae lại học cùng trường với Yunhee hơn nữa lại cùng lớp....Xinh thì xinh thật...nhưng với một người yêu cái bình thường như Min Jae thì đó là một sự phiền phức...- Đi học mà phải mặc đẹp vậy sao?- Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên của năm học mới, trang điểm một chút sẽ lấy được lòng giáo viên.- Học hành cũng vậy thì tốt.- Min Jae học giỏi là được rồi, hì hì, so với lời Min Jae giảng thì còn hay hơn thầy cô gấp vạn lần..Ngao ngán với lời nịnh hót của cô bạn, Min Jae rảo bước hơn.Ngôi trường mới quả là không uổng tiền mà mẹ đã bỏ ra, nó rộng gấp trăm lần so với trường cũ của cô. Riêng tiền học thôi đã đủ mẹ cô còng lưng rồi, đẳng cấp thì vẫn là đẳng cấp, tiền mà bố mẹ Yunhee bỏ ra cho cô con gái yêu học ở trường này suốt 11 năm quả là không uổng.Giới thiệu:Trường quốc gia Seoul là một ngôi trường đào tạo vào bậc siêu siêu đặc biệt với quy mô đào tạo lớn nhất Châu Á. Hàng năm sản sinh ra nhiều nhân tài cho quốc gia và toàn thế giới.Tập trung mọi ngành, nghề về mọi lĩnh vực kinh tế, văn hóa, nghệ thuật, giải trí.....Trường được chia làm 5 khu đào tạo nhỏ : Kinh tế, nghệ thuật, khu mẫu giáo- tiểu học, khu trung học- cao trung, và khu VIP. Mỗi năm trương chỉ nhận đào tạo 50- 80 học sinh, tất cả những học sinh thi tuyển đều phải trải qua những bài kiểm tra vấn đạp ngặt nghèo, với trình độ và độ khó trên trời thì mới danh chính ngôn thuận được bước chân vào trường với danh hiệu học sinh nghèo vướt khó.Nói cách khác nếu có tiền thì ok, lúc vào muốn học thì nộp đơn, nộp tiền. Còn nếu không thì làm vài bài kiểm tra trình độ, đạt thì bạn sẽ được tuyển với một nửa học phí. Trường được sáng lập bởi chủ tịch Han Tae Hwan thuộc tập đoàn Tae Hwa một trong 5 tập đoàn lớn nhất thế giới. Giữ vai trò là cán cân kinh tế cho nền kinh tế Hàn Quốc, chủ tịch Han Tae Hwan là người mà đến ngay cả tổng thống cúng phải nể mặt ông ta vài phần.Đến ngay cả bữa ăn trưa cũng thật cầu kỳ, nó giống như một bữa tiệc Buffer hay suất hiện trong phim truyền hình vậy. Chọn món cũng mất cả tiếng đồng hồ, cứ làm vài hộp cơm suất bầy lên là xong, mọi thứ đều không bình thường.- Min Jae ah, ăn nhiều vào nhé, cậu có thể ăn bao nhiêu tùy thích,Min Jae có vẻ thích điều đó, các cô gái luôn khổ sở vì việc ăn kiêng nhưng Min Jae thì không, dù có ăn bao nhiêu thì cô cũng chẳng tăng lên kg nào...Không gian xung quanh náo nhiệt hơn, nói chính xác hơn là như chim vỡ tổ, đến ngay cả Yunhee cũng tỏ vẻ gương mặt khó hiểu, dường như nó đang nhìn về phía người đứng sau cô, ngoái đầu quay lại, sau lưng Min Jae là một thanh niên cao lớn với mái tóc nhuộm đỏ.- Này, cô nhìn gì kỹ vậy? nhìn đủ chưa?- Tôi đâu có nhìn anh.- Thế mắt cô có vấn đề ah? Cô đang nhìn về phía tôi đó thôi. Tôi biết là cô hâm mộ tôi nhưng cách tiếp cận kiểu trực tiếp như thế thật quá cổ điển....- Này anh kia......- Gì? Không cần phải giả vờ không biết tên tôi đâu. Được rồi, khi ăn xong tôi sẽ cho cô chiếc muỗng mà tôi đã ăn.ok.- Không phải.....- Kèm cả chữ kí được chưa?- Không...tôi chỉ muốn hỏi.... Màu tóc của anh nhuộm là màu số mấy thôi....Chứ tôi và anh đâu có biết nhau, vả lại tôi đâu có quen anh.Một câu nói khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, một người bình thường như Min Jae thì biết đâu những thứ cao cấp, tất nhiên là kèm theo cả cái tên cứ đòi cho cô chữ kí kia.- Có thật là cô không biết tôi?- Anh là ai? Con trai tổng thống chắc.Mọi người lại cười, cười mỉa mai, cả tên không quen kia cũng cười, mọi thứ như đi ngược lại với cái bình thường vốn có, mọi thứ không như Min Jae nghĩ, chợp thoáng trong đầu cô có suy nghĩ :”Ngay từ đầu đã không nên đến đây, dù cho có học giỏi đến đâu thì vẫn chỉ thuộc tầng lớp bình dân, không quần áo đẹp, không trang sức, điện thoại xịn và cả không tiền....”. tất cả đều khiến Min Jae cảm thấy vô vị.- Muốn cười thì cứ cười cho thỏa thích, dù sao cúng chẳng ảnh hưởng đến tôi.Min Jae quay mặt đi và tiếp tục việc gắp thức ăn của mình. Căn bản không phải vì cô không cảm thấy xấu hổ mà vì chẳng có gì phải xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn đã quá quen với cuộc sống như vậy, trong cuộc sống của cô chữ tiền chỉ là một phần nhỏ.Một cuộc sống bình thường với một khoản tiền bình thường đủ ăn, đủ mặc, đủ tiền đi bệnh viện lúc ốm đau, thiếu thì vay mượn hàng xóm một ít, chỉ thế là đủ không nhất thiết phải gửi ngân hàng hay tiết kiệm.Nhưng thực tế bao giời cũng đi ngược lại với tưởng tượng, nói cách khác, hiện tại cô đang giúp mẹ kiếm tiền.Cả ngày mẹ còng lưng trong cái quán ăn bé xíu ấy cúng chỉ vì muốn Min Jae được học ở một ngôi trường như vậy.Mây vẫn trôi lặng lẽ, lững lờ như không sợ đụng phải những đám mây khác, đường phố cúng như vậy thì tốt biết mấy. Hai khung cảnh khác nhau hoàn toàn, trên trời bình yên bao nhiêu thì đường phố lúc này tắc bấy nhiêu.Nhìn đường, nhìn mây rồi lại nghĩ đến bản thân. Một cô nhóc yêu cái bình thường, ước mơ cũng bình thường, không có tham vọng cũng không có quan tâm nhiều đến tương lai, có lẽ là một khối thừa của xã hội”......Cười khẩy một cái rồi cô lại bon bon tiến về phía trước.Dừng chân trước cửa bách hóa LO- ED một trong những đại siêu thị lớn nhất cả nước và là trực thuộc của tập đoàn Tae Hwa. Có biết bao nhiêu người mơ tưởng kiếm được một việc làm lâu dài với Tae Hwa- tập đoàn tài chính lớn thứ 5 thế giới này.Và cũng sẽ có những con người mơ ước viển vông rằng sẽ là ý chung nhân cảu một con cá lớn nào đó trong gia đình họ. Cũng phải, đó là một kiểu như ngọn lửa tham vọng bẩm sinh trong người, biết thân biết phận, bình thường như Min Jae sẽ không làm phá vỡ cái quy luật về tầng lớp.NGắm nghía một hồi rồi Min Jae cũng bị thu hút bởi tấm Poster lớn treo trên bức tường lớn trước cửa bánh hóa. Một chàng trai tóc nhuộm đỏ, hai tay đưa ra như muốn chào đón khách hàng, gương mặt sáng, đôi mắt như muốn nhìn sâu vào tâm hồn đối phương và hơn nữa là nụ cười thận thiện. Càng nhìn Min Jae càng thấy...giống...giống...quen...quen...mái tóc đỏ...ôi...là cái tên tóc đỏ không quen ấy....Đã nửa tiếng trôi qua từ lúc Min Jae lấn lá dò hỏi được từ bác bảo vệ về lai lịch của tên tóc đot đáng ghét....nhưng sao cô vân chưa thể tin vào những gì bác bảo vệ nói.