Chương 1

Suốt đời Hoài Thu không thể quên , buổi chiều khủng khiếp ấy khi Long chạy xe đến nhà cô , nét mặt nó toát lên sự sợ hãi , đau đớn :

- Thằng Danh . . . chết rồi.

Giọng thằng Long nặng nề , nghẹn buốt . Hoài Thu bàng hoàng , cuốn tập Anh Văn rơi khỏi tay , cặp mắt màu hạt dẻ run run giọt lệ tràn mi . Hoài Thu chụp tay thằng Long giọng lắp bắp :

- Long không đùa tôi chứ . Tôi vừa đi chung với Thảo , thằng Hiển , tụi tôi . ..

Long quẹt nước mắt , nó là đứa lì số một ở lớp . Bị ba đánh gảy cây roi tre mà vẫn không kêu một tiếng , nói chi ai lấy nổi của nó giọt nước mắt ?

Long nghèn nghẹn :

- Ai đi đùa chuyện này bao giờ . Nó sau khi chia tay Thu , cùng tụi tôi ra đập . Mới đầu chỉ là xem đánh cá . Sau tất ả cùng tắm . ..

Mắt Hoài Thu chập chờn , cảnh đêm qua cô nằm mơ . Cô đi tắm bị nước cuốn trôi . . . Sáng ra kể mẹ nghe ,mẹ cười bảo : "mơ ta ra người" . Con mơ thấy mình chết là điều lành đừng sợ . Trời ơi ! Lẽ nào giấc mơ đầy ác mộng ấy , cô chơi vơi giữa dòng nước , bây giờ lại rơi vào Thành Danh , đứa bạn trai thân nhất của cô ?

Hoài Thu ôm mặt lảo đảo té , miệng không ngừng khắc khoải :

- Đừng chết , Danh ơi , đừng . ..

Thằng Long sợ cuống cuồng . Ngoài sông người ta còn chưa tìm được xác Thành Danh ! Bây giờ , bây giờ Hoài Thu xỉu nữa , thật khổ . Biết thế chẳng kể cho Hoài Thu hay làm gì.

Ngoắc tay ra cổng , Long gọi thằng Hiển , thằng Mạnh , thằng Ân đang nhấp nhổm.

- Vào cứu Hoài Thu mau.

Cả bọn kinh hoàng , giục vội xe lao vào sân . Mặt Hoài Thu tái xanh , nằm trên tay thằng Long run như cầy sấy . Con nhỏ mềm hoặc , mắt nhắm nghiền , hơi thở yêu ớt , nhưng từ khóe mắt rơi ra hai giọt lệ , nóng hổi.

Thằng Ngọ bồn chồn :

- Tao đã biểu đừng nói vội ,mày không chịu .Bây giờ nó xỉu ,phải làm sao ?

Thằng Mạnh trấn an :

- Đừng cuống lên như thế ,vô nhà tìm cho tao lọ dầu .Hoài Thu bị sốc ,nó đã yếu đuối ,lại thương thằng Danh nhất.

Ân nhìn xung quanh :

- Gọi thử xem mẹ Khanh có nhà không tụi mình con nít biết gì.

Mạnh cáu lên :

- Giờ này mẹ Khanh đang ở cơ quan ,đâu ở nhà mà gọi ,cứ lấy dầu ra đây.

Từng đến đây hàng trăm lần ,gọi luôn mẹ Hoài Thu bằng tên "mẹ Khanh " .Cả bọn không lạ gì tủ thuốc của gia đình Hoài Thu ,luôn đầy đủ các loại thuốc đặt ở một chiếc kệ ,góc phòng khách .Ân đưa lọ dầu xanh cho Mạnh .Thằng M .anh khéo léo xoa dầu hai bên thái dương Hoài Thu ,rồi chà mạnh .Vài phút sau ,Hoài Thu mở mắt ra ,cặp mắt màu nâu hạt dẻ chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt .Cuối cùng nó bật dậy :

- Thu phải ra chỗ ấy .Thu muốn nhìn Thành Danh.

Mạnh cúi đầu ,khó nhọc :

- Mọi người đang tập trung tìm nó ,nhưng chưa tìm được xác.

Hoài Thu lại bật khóc :

- Thành Danh bơi rất khá ,nó từng hứa khi nào vô hồ bơi chung cư chỗ Long ở ,nó sẽ tập cho Thu bơi .Nó không thể chết như vậy đâu.

Long cũng mếu máo :

- Chính tôi cũng không ngờ ,sợi dây lại bị đứt nước cuốn mạnh ,chắc nó xỉu khi đập vào đá.

Hoài Thu kêu tức tưởi :

- Thì ra mấy người chơi trò th''ach đố nhau .Hèn qúa.

Rồi cô ôm mặt lao ra đường quên cả khoá cửa nhà.

Thằng M .anh vội vã chạy theo Hoài Thu miệng không ngớt năn nỉ :

- Hoài Thu ,bình tĩnh lại .Tôi không tin Thành Danh chết đâu .Nó vốn là đứa thông minh ,can đảm.

Hoài Thu chấp chới :

- Mười lần thông minh của Danh cộng lại thắng nổi cơn xoáy của đập không .Tại sao lại ngu như thế chứ.

Mạnh hiểu nhỏ Thu đang nổi khùng ,nó không chấp nhận sự thật này cũng như tất cả ban bè không muốn tin.

Bằng sức mạnh cương quyết ,nó kéo tay Hoài Thu trở lại :

- Nên nhớ ,không phải mình Thu thương Thành Danh .Ba mẹ nó đang nổi điên ngoài đó .Thêm Thu nữa ,phỏng ích gì.

Rốt cuộc Hoài Thu bị lôi trở lại nhà .Nó được cả bọn giao cho thằng Ân ở lại trông chừng ,rồi tất cả lên xe đạp chạy ra phía tràn sông.

Không hiểu bằng cách nào nó đã năn nỉ được thằng Ân chở nó ra nơi ấy .Hoài Thu chưa hề ra nơi này lần nào ,dù nhà nó cách con đập tràn sông chỉ hơn cây số.

Nhìn lòng sông lởm chởm đá và những hồ nước xanh ngắt .Nó rùng mình khi nghĩ đến thằng bạn nghịch ngợm của nó ,thằng bạn có nụ cười rất dễ thương đang bị chìm đâu đó dưới một đáy hồ.

Người ta đổ ra thật nhiều ,chia nhau đi từng gờ đá để tìm người.

Ân nói nhỏ :

- Hoài Thu ngồi đây nha .Đừng xuống dưới kẻo đá trơn lắm.

Hoài Thu lẩm bẩm :

- Thu muốn đến chỗ mẹ Thành Danh.

Tận trong nỗi đau của lòng mình ,Thu vẫn không hề tin Thành Danh chết ,thật đấy .Ân đau nhói lòng ,nó cũng muốn tin như thế .Muốn thằng Danh bị trôi dạt vô đâu đó ,bị thương cũng được . . . Nhưng cả một bãi sông toàn đá thế kia lúc nước chảy có ai nghĩ gì đâu .Bây giờ nó thật sự hối hận .Giá mà ! . ..

Hoài Thu lại giật tay Ân :

- Đi Ân ,cho Thu đến chỗ bác Trầm.

Ân đành dẫn Hoài Thu tới gần nơi có tốp người đang đứng lố nhố.

- Đừng mà con ơi ,Danh ơi ,đừng bỏ mẹ mà đi như thế .Mẹ không mắng con đâu .Về với ba mẹ ,anh chị em của con đi Danh ơi . ..

Tiếng bà Trầm ,mẹ Thành Danh không ngừng kêu khóc thảm thiết.

Hoài Thu quỳ lết bên bà Trầm đầu tóc rã rượi ,áo quần bê bết đất.

- Bình tĩnh lại bác ơi ,Danh không chết được đâu.

Bà Trầm ôm cứng lấy cô ,tức tưởi :

Đanh ơi về đi con ,Hoài Thu cũng ra tìm con đây này .Các bạn con . ..

Lời bà Trầm nghẹn tắc .Hoài Thu nhìn xuống ,bà đã xỉu chết lịm.

Mọi người xúm lại ,nhất quyết đưa bà Trầm về nhà.

Long tóc tai ,quần áo ướt sũng ,đầu ngón chân rớm máu ,nói nhỏ bên Hoài Thu :

- Bạn về nhà an ủi bác Trầm đi Thu tội qúa à.

Hoài Thu thẫn thờ nhìn xuống những gờ đá "Danh ơi ,bạn ở đâu ,đừng bỏ mọi người nha Danh .Mong sao đây chỉ là cơn ác mộng ".

Trời sập tối thật nhanh .Nhưng không đổ mưa như mọi ngày.

Chú Minh nói :

- Vẫn không thấy xác thằng nhỏ .Chỉ mong ông trời thương ,đừng đổ mưa ,nếu không họ sẽ xả đập.

Hoài Thu rùng mình ,hình dung dòng nước cuồn cuộn trôi ,đem theo xác người bạn nó trôi về cửa sông mất tích .Danh ơi ,đừng nhe . ..

Hoài Thu van vái trong lòng .Nó nhìn bà Trầm ôm bộ đồ Thành Danh trên tay ,vừa khóc vừa gọi con da diết.

Ai cũng quay đi ,lặng lẽ chùi nước mắt.

Sự kiên trì của con người trở thành vô vọng sau một ngày một đêm dốc sứt tìm kiếm .Nhưng cũng không hề thấy Danh đâu.

Ngay cả người không tin vào sự mê tín phút chót cũng chấp nhận kiểu "đốt áo quần rải xuống nước cho Danh nóng ruột " hoặc chia nhau chờ sự may rủi từ những hố nước.

Trời cũng chiều lòng người có vậy .Đêm hôm sau trời đổ mưa tầm tã .Nhìn dòng nước vô tình cuồn cuộn chảy ,Hoài Thu chết lịm ,Danh ơi tại sao ? ? ?

Tận cùng tâm linh mình Hoài Thu vẫn như thấy Danh đang ở đâu đó ,toàn thân bầm dập đau đớn . ..

Ông bà ,cha mẹ ,cô chú ,chị em Danh như hóa đá trước nỗi đau mất con ,mất cháu mà không tìm được xác . . .Nhất là mẹ Danh ,bà ngất liên tiếp .Nước mắt đã cạn cùng trong những tiếng gọi xé lòng :"Danh ơi ,con ở đâu ? "