Chương 1 - Bảo Huyễn Sơn Khai
Tu tiên giới – Khánh Long quốc. Lãnh thổ Khánh Long ngày một mở rộng, dân cư đông đúc, số người tu tiên ngày một nhiều, môn phái cạnh tranh vô cùng tàn khốc. Đúng sáu mươi năm một lần, núi Bảo Huyễn lại mở lễ tế. Núi Bảo Huyễn nằm trong địa phận Khánh Long, là nơi tu tiên vô cùng trọng yếu. Suốt sáu tháng ròng, bao nhiêu kì trân dị thảo, linh thú bảo vật… đều lần lượt bị người dùng khí vận cùng thực lực đoạt đi. Núi Bảo Huyễn bị kết giới bao phủ, ánh sáng tỏa cao vút đến tận trời. Các môn các phái đều dẫn theo những đệ tử ưu tú nhất, cùng các vị tán tu đứng dưới chân núi, chờ đợi khoảnh khắc kết giới mở ra. Các tu sĩ đứng theo từng môn phái, cảnh giác đánh giá người khác. Ngược lại có hai kiếm tu mặc trường bào màu trắng, được chúng đồng môn vây quanh, như chúng tinh củng nguyệt*, tựa hạc giữa bầy gà, hiên ngang mà đứng. *Sao vây quanh mặt trăng Người lớn tuổi hơn khoảng hai tư hai lăm, dáng vóc cao lớn tuấn dật như tùng, dung tư tuấn mỹ, khí tức lạnh thấu xương, sát khí tràn đầy, đúng là mới luyện được kiếm ý, đạt đến ngưng mạch* tầng thứ mười, Kết Đan sắp thành. *Đem linh lực ở trạng thái sương khói thành dạng lỏng. Người bên cạnh trẻ hơn một chút, khoảng hai mươi tuổi, ngưng mạch đã đạt đến tầng thứ bảy, tuấn tú xuất sắc, thanh tịnh vô cấu, vẻ mặt ấm áp như ánh dương, ôn nhuận cao hoa, nếu không phải do đang đứng cạnh một người đang không ngừng tỏa bá khí, không chừng sẽ giống hệt một công tử thế gia, ôn nhuận như ngọc. Hai người còn trẻ mà đã đạt được đến ngưng mạch cấp cao, thật đúng là thiên tư hơn người. Vậy hai người đó đến từ đâu? Không ít tu sĩ các phái thầm đặt câu hỏi. Người có hiểu biết liền cười mà nói, “Hai người kia chính là đệ tử chân truyền của chưởng môn Vạn Kiếm môn Hách Liên Vạn Thành, người lớn tuổi hơn là đại đệ tử Chinh Mạc, người đứng cạnh là nhị đệ tử Lâm Phương Sinh, đều là nhân tài kiệt xuất của Vạn Kiếm môn.” Sau đó, vừa đợi kết giới mở ra, ông vừa thong thả kể, hai người họ đồng hành, chém giết Ma Tu, hàng phục Yêu thú, lấy kiếm nhập đạo, lấy sát tu tâm, lập nên bao chiến công hiển hách. Mọi người nghe được, vừa kính phục, vừa cảnh giác, thấy phần thắng trong việc tiến vào núi Bảo Huyễn kia lại giảm đi vài phần. Hai người kia không để tâm đến những lời xì xào bàn tán, tập trung tĩnh khí, cùng các đệ tử Vạn Kiếm môn kiên nhẫn đứng chờ. Đột nhiên, tầng kết giới bao quanh núi ảm đạm dần, một truyền tống trận* màu trắng hiện ra, lóe lên quang mang yếu ớt. Người thủ trận là các bậc cường lão của thập đại kim môn, đã bắt đầu thông tri cho đệ tử của mình, lấy rút thăm, rồi cứ mười người một nhóm đi vào. *Đại loại giống như xài bột Floo hay khóa cảng vậy á:| Lâm Phương Sinh cùng Chinh Mạc trao đổi ánh mắt, sau đó cùng tám đệ tử khác của Vạn Kiếm môn bước vào truyền tống trận. Ánh sáng lóe lên, nuốt cả mười người vào. Núi Bảo Huyễn rộng đến ngàn dặm, có chín chín tám trăm mười ngọn núi cao, hơn ngàn dải núi kéo dài như trường long nhập hải, lại có vô số sơn cốc, ẩn chứa linh khí, linh thảo phát triển, lại có thật nhiều cổ mộ. Trăm ngàn năm qua, có rất nhiều tu sĩ đến đây đạt được cơ duyên, nhưng cũng không ít kẻ phải bỏ mạng. Người tu đạo thuận lòng trời mà hành đạo, nghịch thiên giành mạng sống, sinh tử họa phúc, cũng không thể trách người khác. Dưới chân núi bày hơn tám mươi truyền tống trận, mất hết nửa ngày mới đem hết toàn bộ tu sĩ vào núi, mỗi người tùy vào tâm mà được thả xuống núi tại nơi ngẫu nhiên. Sau một trận thiên toàn địa chuyển, mười đệ tử Vạn Kiếm môn chạm đất gần một con sông nước chảy xiết, nước sông đục ngầu, sóng vỗ lên bờ ầm ầm, đụng phải đá lớn liền vỡ thành ngàn mảnh hoa tuyết. Chúng đệ tử tự giác nhìn về phía hai vị chân truyền của chưởng môn, bày ra vẻ mặt “chỉ đâu đánh đó”, phân vân không biết làm sao. Chinh Mạc mở ra một tấm bản đồ da dê cũ nát, xác định vị trí bọn họ đang đứng, hạ lệnh, “Nơi này gần hồ Thăng Long. Trước hết cứ đến đó đã, thu lấy Thủy Tinh cùng Long huyết sa mà chưởng môn cần.” Chúng đệ tử cùng hô lên đồng ý, rối rít xuất phi kiếm*, hướng phía hồ Thăng Long mà bay. Chinh Mạc nâng tay lên, đã thấy Lâm Phương Sinh nhảy lên kiếm, quay đầu cười, “Sư huynh, nếu lần này ta thắng, ngươi cho ta Huyền Âm Bàn Long kiếm đi.” Lời còn chưa dứt, người đã vút đi, thật là tĩnh như rừng, nhanh như gió, quả nhiên là tuổi trẻ sung sức. Chinh Mạc cười nhạt một tiếng, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, mang theo vài phần cưng chiều cùng dung túng, liền lấy kiếm ra hô một tiếng “Đuổi theo”, rồi bay vút đi. Liền thấy mấy đạo ánh sáng, lúc thanh lúc lam, lúc đỏ lúc tím, mỹ lệ sặc sỡ, vút đi như tia chớp, chẳng mấy chốc đã đến hồ Thăng Long. Từ xa đã thấy hồ, khói tỏa ngàn dặm, mênh mông vô ngần, nước gợn xanh biếc, bốn bề tịch câu. Nghe đồn vạn năm trước, tại hồ Thăng Long này, từng có một con kim giao hóa rồng, vượt qua tám mươi mốt lượt thần lôi, hoàn toàn rũ bỏ thân xác phàm trần, thẳng trời mà thăng, thế nên mới thành tên như vậy. Nay nơi đây không còn tu khí như xưa, thế nhưng mặt hồ trải ra ngàn dặm, thâm sâu vạn trượng, lại có mạch ngầm thông với biển Bắc Minh, sóng gió biến hóa kì lạ, lốc xoáy vô số, lại có nhiều dòng chảy, đến cả lông ngỗng cũng không nổi được, thuyền bè lập tức chìm, quả thật vô cùng hung hiểm. Trong hồ có Yêu vật trời sinh, ngược lại còn tu luyện được mấy thủ đoạn. Đó vốn là một con ngư tinh, sau khi cắn nuốt yếu thủy, luyện thể hoán cốt, sau khi chết xác chìm xuống hồ, lâu ngày đổi chất, như ngọc như thanh, cứng rắn khôn cùng, nước lửa khó xâm, là báu vật luyện kiếm thượng hạng. Mà Long huyết sa cũng ở đáy hồ, tính chất nhẵn nhụi, đỏ sậm như máu, tương truyền năm xưa giao long khi bị thần lôi giáng xuống đã đổ máu, bị cát mịn dưới lòng hồ hấp thụ, cũng là tài vật hiếm có để luyện khí. Vạn Kiếm môn vốn lấy kiếm làm chủ, luyện khí bổ trợ tu vi, hai bảo vật trời cho này đương nhiên không thể bỏ phí. Lâm Phương Sinh tung người lên trước, thấy Huyền Âm Bàn Long kiếm sắp vào tay mình liền mừng thầm, không ngờ lại bị một thanh hắc kiếm bao hàm sát khí dội vào đầu. Lâm Phương Sinh vội né, giơ phi kiếm lên cản lại. Thanh phi kiếm cấp thấp không đọ được, nháy mắt vỡ thành bốn mảnh rơi xuống đất. Dư thế thanh kiếm kia chưa hết, lại bổ tiếp xuống phi kiếm dưới chân Phương Sinh, làm thiếu niên không kịp đề phòng mà ngã xuống. Đối phương cũng không đổi hướng, tiếp tục nhằm Phương Sinh mà đánh tới.Chinh Mạc liền lao tới, nắm lấy tay sư đệ, trường kiếm màu xanh đưa ra, chặn đứng kiếm quang, xoay người nhảy xuống giữa chúng đồng môn, hai người tiếp đất an toàn. Từ lúc Lâm Phương Sinh bị tập kích, chắn kiếm, đến Chinh Mạc ra tay, hết thảy chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, lập tức có một âm thanh hùng hổ vang lên, “Người từ phương nào dám tự tiện đến cấm địa Kiếm Nguyên tông chúng ta?” Đệ tử Vạn Kiếm môn lúc này cách hồ Thăng Long chưa đầy năm mười dặm. Lâm Phương Sinh vừa bị mất hai thanh phi kiếm, lại bị đánh trở tay không kịp, trong lòng nén giận, thoát ra khỏi vòng tay sư huynh mình, lạnh giọng cười nhạo, “Bảo vật núi Bảo Huyễn nằm ở khắp nơi. Kiếm Nguyên tông khẩu khí thật lớn, hồ Thăng Long trải đến ngàn dặm, các người nào có thể chiếm trọn?” Theo cùng kiếm quang cùng tiếng hét lớn, hai người từ đâu bước ra. Một người chiều cao chín thước*, ngoại sam màu đỏ cởi ra phân nửa, cánh tay cùng lồng ngực bắp thịt săn chắc, sau lưng đeo một thanh cự kiếm xanh biếc, bao phủ hắc quang, màu rậm mắt to, toàn thân ngập sát khí, thần sắc cuồng ngược, tu vi ngưng mạch đạt đến tầng thứ chín, kiếm quang vừa nãy đúng là hắn tung ra. *Thước ở đây có hai giá trị, một là bằng 33cm, một là 23cm, cá nhân mình hiểu theo giá trị thứ 2, vậy thì nhân vật sẽ cao gần 2.1m Người còn lại văn nhã thư sinh, mặt mày hàm tiếu, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, ngưng mạch mười tầng tu vi, khoanh tay mà đứng, kiêu ngạo nói, “Chư vị đạo hữu, Kiếm Nguyên tông chúng ta hiện thời có việc tại Thăng Long hồ này, trong vòng một trăm dặm xin chớ vào.” Kiếm Nguyên tông cùng Vạn Kiếm môn đều là vì kiếm tu, mấy trăm năm qua, minh ám tranh đấu không ngừng. Từ khi Hách Liên Vạn Thành nhậm chức chưởng môn đến nay, Vạn Kiếm môn luôn ở thế áp đảo. Thế nên, cho dù đứng trước Kiếm Nguyên tông mạnh mẽ quái đản, các đệ tử Vạn Kiếm môn đã được dạy dỗ nghiêm cẩn không hề cảm thấy sợ hãi. Chinh Mạc thu lại cánh tay vừa được dùng để đỡ sư đệ, lãnh đạm đáp lại, “Thăng Long hồ rộng lớn như vậy, chúng ta chỉ lấy chút khoáng vật. Cũng chỉ là một Kiếm Nguyêm tông, sao lại có thể chiếm cứ một vùng rộng lớn?” Tuy rằng giọng nói có phần lãnh đạm, thế nhưng các đệ tử Vạn Kiếm môn đều nhận ra tức giận trong lời nói của đại sư huynh. Những người này đều có tu vi cao hơn Lâm Phương Sinh, vậy mà còn giở trò đánh lén, loại hành vi tiểu nhân vô sỉ này không phải hiếm thấy, nhưng lại hoàn toàn chọc giận Chinh Mạc. Đệ tử Vạn Kiếm môn đều biết, đại sư huynh mình tính hay bao che, hai người Kiếm Nguyên tông kia ra chiêu đánh lén suýt thương tổn sư đệ mình không nói, còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn chiếm Thăng Long hồ, liên tục đụng phải vảy ngược, nói cách cái chết không xa cũng chẳng có gì quá đáng. Lời Chinh Mạc vừa nói ra, đại hán mang cự kiếm cùng thư sinh kia liền đổi sắc mặt. Người mang cự kiếm tên Nguyên Ngạn, thư sinh tên Triệu Tiêu, đều là đệ tử nội môn Kiếm Nguyên tông, xưa nay mắt cao hơn đầu, nếu có người khiêu khích, nhất định sẽ theo bản năng mà giết sạch, thế nhưng lần này lại nén giận, nín nhịn. Thực ra Kiếm Nguyên tông đã biết từ trước, dưới lòng Thăng Long hồ này có một con ngũ giai quan bạch xà sắp đẻ trứng. Ngũ giai yêu vật cùng tu vi Nguyên Anh, khiến cả người bạch xà kia đều là báu vật, thế nhưng lại vô cùng mạnh, lại có kịch độc phòng thân, có là yêu vật cùng cấp thông thường cũng không phải là đối thủ. Kiếm Nguyên tông mới lợi dụng thời cơ, thừa lúc bạch xà đẻ trứng là lúc cơ thể yếu nhất, giết xà đẻ trứng. Thế nên Kiếm Nguyên tông mới xuất ra mười đệ tử, một mặt xâm nhập vào hồ tìm ổ bạch xà, một mặt ở bên ngoài cảnh giới, không cho ai tiến vào. Hai người Nguyên Ngạn Triệu Tiêu đúng là đang làm nhiệm vụ cảnh giới. Các tu sĩ khác, thông thường những người thực lực cao cường đều chém giết thẳng tay, hoặc là im hơi lặng tiếng. Mà hôm nay hai người Kiếm Nguyên tông kia đúng là gặp phải đối thủ cao tay. Nguyên Ngạn đã đưa tay ra đằng sau lấy kiếm, lập tức bị Triệu Tiêu cản lại, giọng nói đã bớt vài phần ngang ngược lúc trước, “Vị đạo hữu này, chúng ta là đang phụng mệnh sư môn, lúc này đang có chuyện quan trọng cần xử lí, có gì hãy bỏ quá cho. Chờ việc xong có thể tùy ý vào hồ, tuyệt không ngăn cản.” Triệu Tiêu dù chưa nói rõ “chuyện quan trọng” kia là gì, nhưng Chinh Mạc đã đoán ra vài phàn, chính là truy tìm linh sủng bảo vật. Dù chưa đem bảo vật kia vào mắt, thế nhưng không chịu để thua mặt mũi sư môn, cũng đau lòng sư đệ vừa bị đánh lén, vậy nên cũng chưa chịu nhượng bộ, Chinh Mạc lãnh đạm nói, “Đạo hữu thật giỏi tính toán. Chỉ mới hời hợt mấy câu đã muốn ôm vào tay cả Thăng Long hồ này, lại còn không biết ta đã chờ biết bao lâu mới được nhập hồ sao?” Hai người Triệu Tiêu cứng lại, tin tức của Kiếm Nguyên tông cũng không xác thực, hiện thời việc tìm tòi hang ổ bạch xà còn rất khó khăn, mà bạch xà đẻ trứng, nhanh thì vài ngày, lâu thì cả tháng, làm gì cũng không chuẩn. Thế nên chỉ nói, “Cũng chỉ mấy ngày thôi, cần gì hỏi nhiều.” Chung quy vẫn là tính ương ngạnh, ngọt nhạt mấy câu rốt cuộc vẫn thói nào tật ấy. Đệ tử Vạn Kiếm môn đều lộ ra thần sắc phẫn nộ, có người thốt lên, “Vị đạo hữu này tính toán thật giỏi, ngươi nói mấy ngày thì mấy ngày, chẳng biết nửa năm nữa Bảo Huyễn đóng cửa đã xong chưa.” Kim quan bạch xà, trần đời hiếm thấy, Kiếm Nguyên tông nhất định không chịu bỏ qua, Triệu Tiêu sắc mặt âm trầm, ngầm thừa nhận những điều vừa nói, càng khiến đệ tử Vạn Kiếm môn tức giận. Ngữ khí Chinh Mạc vẫn ôn hòa như cũ, thở dài một tiếng, “Đạo hữu vẫn không thông tình đạt lý như thế, thứ cho ta khó tòng mệnh.” Nguyên Ngạn không kiên nhẫn nhìn mấy người dây dưa qua lại, gỡ lấy cự kiếm sau lưng, tiến lên phía trước, nặng nề vung lên, cuốn theo cát bụi xoay vòng, “Sư huynh, đừng nghe hắn nói nhảm nữa, cứ giết sạch sẽ đi!” Đừng nói đến Chinh Mạc, các đệ tử còn lại của Vạn Kiếm môn đều có ngưng mạch tu vi từ tầng thứ bốn trở đi, đặc biệt là Chinh Mạc, tu vi đã đến tầng thứ mười, cao nhất, chỉ cách Kết Đan một tầng công phu nữa thôi. Hai người Kiếm Nguyên tông kia tuy tu vi cao nhưng cũng khó lòng thắng nổi. Nguyên Ngạn vừa thốt lên, các đệ tử Vạn Kiếm môn đã lần lượt rút kiếm, ngay cả người có tu vi thấp nhất, tiểu sư muội mới có ngưng mạch tầng thứ tư cũng đã giống như nghé mới sinh không hề sợ cọp, hướng về phía đối thủ muốn ra tay. “Để ta tới, không được cướp.” Lâm Phương Sinh không đợi sư huynh hạ lệnh, rút Hắc Viêm Thôn Nhật kiếm, thân hình mau lẹ như chớp điện, đâm thẳng về phía Nguyên Ngạn. Hắn ta nở nụ cười dữ tợn, “Tới đây, ông nội sẽ không cho ngươi chết toàn thây!”. Cự kiếm nặng nề vung lên, cử trọng nhược khinh* mà chém xuống. *Chém vật nặng như chém vật nhẹ. —— Choang! Kim loại dồn dập đụng vào nhau, chỉ qua hai ba hơi thở, hai người đã đấu hơn mười chiêu, trong mắt người thường thì chỉ thấy mông lung bạch y cùng hồng sam chớp lóe qua. Ngược lại, các tu sĩ đều thấy rõ ràng, Lâm Phương Sinh tuy rằng tu vi thấp hơn nhưng kiếm thế lại vi diệu, hai người đấu ngang nhau. Đại hán không ngờ đối thủ lại khó chơi như vậy, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hét lớn một tiếng, vung cự kiếm trong tay, chém một rãnh lớn trên mặt đất. Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng tránh ra, còn lợi dụng sơ hở mà đâm đối phương một nhát. Chinh Mạc âm thầm thở dài, Vạn Kiếm môn vốn kỉ luật nghiêm minh, thế nhưng Lâm Phương Sinh cùng hắn đã theo chân Hách Liên Vạn Thành từ nhỏ, sư đệ lại mất cha mẹ, không nơi nương tựa, sư phụ sư huynh đều nhất mực yêu thương chiều chuộng. Lâm Phương Sinh lại là linh căn hệ hỏa, tư chất tuyệt hảo, nhập môn hơn mười năm bắt đầu du lịch tứ phương, trảm yêu trừ ma, lĩnh hội kiếm ý, đủ loại cơ duyên, lộ vẻ hữu kinh vô hiểm*, thường ngày có chút tự đắc. *Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn. Hôm nay ước chừng cũng là giận đến phát ngoan, không nghe mệnh lệnh sư huynh đã xuất chiến. Chinh Mạc vốn muốn cho sư đệ mình đánh trận này hòng tâm suy sụp, đánh mài bản tâm. Vậy mà Nguyên Ngạn kia hóa ra lại kém đến như vậy, khiến sư đệ đã kiêu ngạo còn kiêu ngạo hơn. Chinh Mạc suy nghĩ đến đây, không nhận ra bản thân đã dung túng cho sư đệ đến nhường nào. Bởi vì hắn đã quyết tâm, cùng với sư phụ mình, sẽ bảo vệ sư đệ không đi theo con đường tà đạo. Hai người triền đấu khó phân thắng bại, Triệu Tiêu đột nhiên nở nụ cười âm lãnh, đưa một tia linh khí vào ngọc phù, không đến một khắc, một tiếng kêu bén nhọn vang lên phá vỡ không gian. Mà khi nghe tiếng kêu đó, đệ tử Vạn Kiếm môn đồng loạt đổi sắc mặt.