Chương 1

Buổi sáng của ngày chủ nhật thật là dễ chịu. Những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ làm phòng ngủ của Lãm Bình như bừng lên sức sống.

Căn phòng rộng với một chiếc giường ngủ to đùng dù chỉ để một mình cậu chủ ngủ.

Ngoài ra, còn có một bàn làm việc đầy đủ tiện nghi, nào là vi tính và ấn tượng nhất là dàn DVD với màn hình rộng bố trí đối diện với giường ngủ, Nhưng những ai đã một lần được vào đây thì sẽ không bao giờ quên bức ảnh chân dung của Lãm Bình được phóng thật to treo ngay trên đầu giường. Bức ảnh thể hiện cá tính của chủ nhân, vừa phóng khoáng vừa mãnh liệt. Tất nhiên là đẹp trai cực kỳ.

Không khí đang yên lặng bổng chuông điện thoại đổ dồn. Khiến Lãm bình phải giật mình thức dậy. Anh lơ mơ nghe tiếng con gái với giọng còn ngây ngủ, nhưng rõ ràng nói như ra lệnh:

– Gác máy đi!

Lãm Bìrh không có chút khái niệm nào về sự kiện này. Anh lười biếng đưa tay quờ quạng lên chiếc bàn kê sát đầu giường tìm điện thoại. Nhấc ống nghe ra khỏi máy, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng lúc đó, anh nhận ra cánh tay mình tê rần. Anh ngoái đầu nhìn. Và thảng thốt không ít, khi bên cạnh mình là khuôn mặt cô gái đẹp như tranh. Cô ta còn ngủ say như đứa trẻ. Đầu gối lên cánh tay anh một cách yên lành.

Lãm Bình nhíu mày, tay đấm đấm vào trán, anh cố tỉnh táo nhớ xem chuyện gì đã xẩy ra với mình.

Đêm qua ...quan bar ... rượu ... nhảy dầm ... con gái ...đánh lộn.

– Trời đất ơi!

Lãm Bình kêu lên thảng thốt khi hình ảnh đêm qua hiện lên. Mở to mắt như cố phủ nhận sự thật đang diễn ra, anh không dám quay mặt qua nhìn cô gái nữa.

Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh cứu cô bé có đôi mắt thơ ngây, đang bị đám côn đồ sàm sở quấy rối. Cơn say đã không để lại cho Lãm Bình chút ấn tượng nào cả.

Có lẽ đêm qua anh đã đưa cô bé về đây.

Nhưng sao anh chẳng nhớ gì cả. Tự dưng Lãm Bình thầm mong không xảy ra chuyện gì.

Anh nằm im không dám động đậy. Và một lần nữa lại quay qua nhìn cô gái.

Công chúa ngủ trung rừng! Không phải, ngủ trong rừng thì còn tương đối an toàn, chỉ sợ đêm qua anh đã làm gì cô ta thôi. Có trời mới blết mình đã làm gì lúc say.

Lâu nay Lãm Bình như người thợ săn lành nghề. Không có con nai nào thoát khỏi anh. Nhưng trái tim phong sương của anh như hoá đá. Không biết rung động là gì.

Đối với anh chỉ có mua và bán trao đổi với nhau để tìm lấy niềm vui. Ngoài ra không có mối quan hệ nào khác. Cũng chẳng bao giờ anh cho phép một cô gái qua đêm trên giường mình.

Nhưng hôm nay bỗng dưng mở mắt thức dậy, nhận ra bên cạnh mình là một cô gái có gương mặt tuyệt đẹp, một gương mặt thánh thiện chứ thật sự. Tự nhiên anh cảm thấy bối rối. Anh nằm im ngắm cô ta khá lâu, rồi đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt cô:

– Đẹp thật!

Cô gái chợt rùng mình mở mắt. Nhưng rồi lại ngủ tiếp một cảch hết sức vô tư. Cô trở người nằm nghiêng, tay quàng qua ngực anh như ôm chiếc gối. Và Lãm Bình chỉ còn biết nằm im chứ không có cử chỉ nào phản ứng.

Thậm chí anh không thể nào nhúc nhích khi cô nàng đang nằm dí trên người anh. Lãm Bình muốn hất cô nàng xuống giường. Nhưng tính lịch sự cố hữu khiến anh nằm im. Muốn gì thì phải chờ cô ta thức dậy cái đã.

Chiếc điện thoại di động của anh chợt rung lên. Rồi tiếng chuông vang từng hồi.

Lãm Bình cố ý không mở máy ngay. Đây cũng là một cách để gọi cô gái dậy mà không bất lịch sự.

Mà quả thật âm thanh ồn ào đó đã kéo cô nàng ra khỏi giấc ngủ. Cô ta mở choàng mắt, khẻ cau mặt:

– Sao mà ồn thế!

Giọng cô ta nhão nhoẹt, trong trẻo và có chút gì đó cáu kỉnh. Dù muốn dù không thì cũng phải công nhận cô ta có giọng nói dễ thương, có lẻ là con út trong gia đình nên nhõng nhẽo thành thói quen.

Lãm Bình nằm lm chờ cô ta phản ứng. Anh thấy cô nàng mở mắt nhìn anh trân trân.

Như không hiểu tại sao có một người con trai trên giường mình, và chuyện gì đã xãy ra với mình.

Lãm Bình chờ xem cô nàng sẽ làm gì mình. Một cái tát nảy lửa, một tiếng hét chói tai, hoặc cô ta sẽ nhảy xuống giường mà bỏ chạy.

Nhưng không, cô nàng chẳng hét mà cũng chẳng bỏ chạy. Cô ta ngồi bật lên, quắt mắt nhìn anh, rồi chỉ tay ra phía cửa:

– Đi ra ngay, sao anh dám lên giường tôi. Sao dám ngủ chung với tôi, ngay cả vú nuôi của tôi cũng chỉ ngủ ở bên ghế kia, sao anh tự do quá vậy hả?

– Cô ta nói cái quái gì vậy? Đúng là ngang ngược. Ngủ nhờ nhà người ta mà đuổi kiểu đó. Cô nàng này chắc không được bình thường.

Lãm Bình nghĩ trong đầu, nhưng vì lịch sự nên anh không nói ra, cũng không có phản ứng gì! Thậm chí cũng không có ý định cãi tay đôi với cô. Anh im lặng nhìn cô ta, quan sát từ nét mặt đến cử chỉ.

Cô gái cáu kỉnh:

– Nhìn cái gì? Anh ra khỏi giường cho tôi, lỡ lần nầy tôi bỏ qua, nếu lần sau anh tự do quá trớn như vậy, tôi sẽ mách ba tôi đó “Ghê vậy sao?” - Lãm Bình nghĩ thầm với một chút giễu cợt, nhưng vẫn không nói gì.

Thấy anh cứ ngồi đó, cô nàng lại cau mặt:

– Sao anh không xuống giường đi, bộ tôi nói anh không hiểu hả?

– Hiểu rồi.

– Hiểu sao không làm?

– Chưa ehứ không phải không.

Vừa nói Lãm Bình vừa bước xuống giưởng. Nhưng không ra khỏi phòng, mà chỉ đứng tựa bên bàn, khoanh tay trước ngực nhìn cô gái.

Cô ta nhìn lại anh, rồi hỏi ngắn gọn:

– Anh tên gì vậy?

Lãm Bình.

– Trước đây anh làm gì?

Lãm Bình nhún vai:

– Chẳng làm gì cả.

– Chẳng làm gì à? Không biết anh có kinh nghiệm gì không, thảo nào mới lên giường tôi ngủ, chẳng lễ anh không hiểu điều đó là cấm kỵ, bảo vệ thì cũng phải có một khoảng cách chứ.

Cô ta càng nói Lãm Bình càng thấy khó hiểu. Anh cười khe một tiếng. Cử chỉ đó làm cô gái cau mày:

– Anh cười gì thế?

– Chẳng cười gì cả, chỉ nghĩ vu vơ vậy thôi.

– Nếu làm việc mà không tập trung kiểu này, chắc anh sẽ không làm được lâu đâu.

– Chắc vậy.

– Cô gái thở dài lẩm bẩm:

– Thật hết biết, nếu bạn tôi biết anh ngủ với tôi cùng giường, chắc bọn nó cười tôi chết mất.

– Quê chứ không đến nổi chết đâu, và tôi nghĩ cô sẽ còn quê dài đài nữa đó.

– Anh nói gì?

Lãm Bình nhún vai:

– Chẳng nói gì cả.

– Không, đã nói rồi thì phải nói cho rõ, anh bảo tôi quê dài dài là sao chứ?

– Từ từ rồi cô cũng sẽ biết, tôi có một yếu điểm là không thích nói sự thật với mấy cô gái đẹp, vì tôi không muốn họ xấu ho.

Cô gái nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

– Anh nói gì vậy? Cái gì xấu ho?

Lãm Bình mở to mắt nhìn trở lại, anh cười méo xẹo:

– Không đâu có gì đâu.

Cô gái cưới nhẹ nhưng đủ làm Lãm Bình ngơ ngẩn:

– Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi, đây là đầu anh gặp tôi, tôi không bắt lỗi đâu nhưng nhớ lần sau đừng có làm vậy nữa đó!

Cô ta càng nói Lãm Bình càng thấy mình lạc vào một vùng rối tinh. Anh đoán lờ mờ là mình như cô ta coi mình là người giúp việc của cô ta. Hoặc cô nàng quá tự tin vào nhan sắc của mình. Cô ta tự cho mình quyền sai khiến người khác, vì cô ta nghĩ bất cứ tên con trai nào cũng phải khuất phục trước vẻ đẹp của cô ta.

Hừ, kiêu hãnh quá đáng thật.

Nghĩ là nghĩ, nhưng Lãm Bình vẫn không có phản ứng gì thô bạo. Anh muốn biết xem cô nàng thuộc dạng nào. Tâm thần, ảo tưởng, nhầm lẫn hay kiêu hãnh.

Hình như ô ta không được bình thường.

Cô gái vẫn nói vô tư lự:

– Từ từ rồi anh cũng quen thôi mà tôi không khó lắm đâu.

Nói xong cô vươn người ngáp khẻ, rồi ra lệnh:

– Bây giờ tôi muốn đi tắm.

– Hả?

Anh lại mở to mắt nhìn cô. Chuyện quái gì thế này? Cô ta không bị thần kinh chứ?

Lãm Bình chưa kịp nói gì thì cô nàng ra lệnh tiếp:

– Anh đi pha nước đi.

Pha nước? Lãm Bình tưởng mình đang nghe lầm. Anh nhướng mắt nhìn cô gái. Nhưng cô ta tỉnh bơ như không thấy vẽ chế giễu đó, cô ta chỉ tay về phía tủ:

– Soạn đồ giúp tôi luôn. Giờ nầy vú Năm chưa về kịp đâu.

– Trời.

Lãm Bình muốn xỉu trước vẻ mặt thơ ngây và nét tự nhiên của cô.

Đảo mắt một lượt căn phòng xem đây là đâu. Anh tự hỏi, mình hay cô ta là chủ. Cái kiểu nói chuyện ngọt lịm nhưng ra lệnh đó là của một tiểu thư rồi.

Thấy Lãm Bình vẫn còn ngồi thừ ra đó. Cô gái lên tiếng:

– Sao lại ngồi đó.

– Cô đến bên cửa sổ nhìn xuống đường.

– Đến giờ anh mới có dịp ngắm dáng cô.

Không chê vào đâu được. Anh chỉ có thể nói hai chữ thôi. Tuyệt vời!

Sau khi làm vài động tác thể dục, cô gái rời ban con bước vào bắt gặp ánh mắt say đắm của anh, cô sững người lại. Lãm Bình ngỡ cô sẽ nổi trận lôi đình nhưng ngoài dự đoán. Cô cười nhìn lại mình:

– Anh chưa thấy cô gái nào ở dơ như tôi phải không?

Cô lại vui ve ngồi xuống giường cạnh anh:

– Đừng lo anh mới làm chưa quen việc nên tôi không trách đâu.

– Trời ơi! Cô ta bị điên thật rồi. Nói toàn chuyện đâu đâu.

Đảo mắt nhìn chiếc tủ kính đựng quần áo nơi góc phòng, cô lại cười:

– Gấp quá nên anh chưa soạn áo quần cho tôi hả?

Lại còn thế nữa? Đòi mình mua quần áo Cô gái vuất vuất chiếc đầm dài màu xanh xẩm có chiếc túi hình con mèo trên người:

– Anh có thể xuống đường mua giúp tôi vài bộ đồ không?

Điên mất rồi:

Lãm Bình nhíu mày nhưng cô gái không quan tâm cô vẫn nhỏ nhẹ.

– Anh đi pha nước đi. Tôi muốn tắm.

Lãm Bình không thể suy nghĩ gì được nữa. Sau một đêm thức dậy mọi chuyện thay đổi hoàn tòan. Ai đó làm ơn hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi! Lãm Bình tiu nghỉu đi vào phòng tắm pha nước.

– Cám ơn anh nha.

Nhận nụ cưới tươi như hoa của cô gái Lãm Bình thấy đỡ tủi hơn, Anh thay chiếc áo sơ mi trên người bằng một chiếc áo thun rồi chạy như bay xuống đường mua đồ cho người đẹp.

Hy vọng sau khi tắm, cô ta sẽ nói anh biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái chớp chớp đôi mắt nai tròn xoe nhìn anh:

– Được thôi, anh nói đi.

Lãm Bình nuốt nước bọt khó khăn mở lời:

– Này! Cô không có gì thắc mắc nhưng tôi thì có.

– Vậy anh cứ hỏi. Tôi sẽ nói nếu biết. Anh liếm môi tìm lời trước giọng nói ngọt ngào:

– Tôi là Lãm Bình. Còn cô? Tên gì?

Cô gái cười cười:

– Lãm Bình tên đẹp đó. Tôi tên Nhã Khiết Đẹp không?

Lãm Bình gật gù cho qua dù chẳng hiểu ý nghĩa cái tên kia:

– Đẹp!

Anh ngập ngừng nhìn cô nhỏ nhẹ uống từng ngụm sữa:

– Cô không thắc mắc vì sao lại có mặt ở đây ư?

Khẽ nhíu mày, cô gái bắt đầu khó chịu trước câu hỏi của anh.

Lãm Bình cũng hơi bất an trước cử chỉ của cô:

– Anh hỏi cứ như không biết tôi là ai cả.

Anh phì cười:

– Không phải cứ như mà là sự thật. Tự dưng sáng dậy, tôi thấy cô nằm bên cạnh ngay trên giường tôi. Và. .... Mọi chuyện cứ diễn ra như sáng giờ. Từng lời nói, hành động của cô ... tôị. tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho mình cả.

Tôi muốn có một lời giải thích.

– Từ tôi ư?

Anh gật đầu:

– Dĩ nhiên. Ở đây chỉ có hai người. Nhướng mày nhìn anh, Nhã Khiết cũng không hiểu anh muốn nói gì. Cô ngơ ngác:

– Anh.. ba tôị. hai người.

Đầu Lãm Bình muốn nổ tung trước những lời nói đứt quãng của cô. Anh giơ tay ngăn lại:

– Cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. Sao lại có ba cô ở đây?

– Sao anh dám ngắt lời tôi?

Trợn ngược mắt, Lãm Bình giận phừng phừng anh nạt ngang:

– Dám ngắt lời? Cô ... cô ... cho mình là ai hả?

Nhã Khiết rụt người lại. Cô hơi hoảng trước sự tức giận của anh. Nhìn đôi mắt sợ sệt của cô anh thấy hơi tội, có lẽ cô nàng đã quen được chiều chuộng.

Anh khum tay làm loa tằng hắng:

– Xin lỗi, tôi không cố ý làm cô sợ đâu.

Bây giờ kể tôi nghe đi. Ba cô lám sao?

– Cô rụt rè nhìn anh:

– Tôị. tôi tên là Nguyễn Nhã Khiết.

– Tôi biết rồi. Sao nữa?

Lãm Bình vòng tay lên bàn lắng nghe từng lời của cô:

– Anh là Lãm Bình.

Anh cố gật đầu kiên nhẫn:

– Chuyện đó tôi cũng biết rồi.

Cô cúi đầu nhìn xuống:

– Là người làm của tôi.

Ngẩn mặt nhìn cô thật nhanh. Lãm Bình tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Anh cắn môi cố nén tiếng cười:

– Ai bảo thế!

Nhã Khiết lí nhí khi mặt vẫn cúi gầm:

– Ba tôi.

Ra thế. Lãm Bình cố giữ thản nhiên nhìn cô:

– Đừng sợ! cô cứ nói tiếp đi. Sao tự dung ba cô lại bảo tôi là người làm của tôi?

Trước sự động viên của Lãm Bình, Nhã Khiết bớt sợ hơn. Cô chu chu chiếc môi mọng:

– Ba tôi phải sang Mỹ ba tháng để làm việc. Trước khi đi ba tôi phải gứi tôi cho một ngườĩ làm thật tin cậy.

Hải Lâm nhấp nhỏm theo dõi câu chuyện:

– Rồi sao?

– Ba tôi bảo ngồi ở quán bar đó đợi người đó. Ba tôi đi tolet – Rồi cô bị mấy tên khốn đó chọc? Sau đó thì gặp tôi.

Nhã Khiết ngọt giọng:

– Đúng rồi:

Anh thông minh quá.

Thông minh. Thông minh con khỉ. Lãm Bình muốn mắng vào mặt Nhã Khiết hết sức.

Đúng là anh xúi quẩy nên mới gặp cô tiểu thư này. Gương mặt khó đăm đăm của anh làm cô sợ. Lưỡi cô như líu lại nhưng vẫn cố mở lời.

– Anh không phải là người làm của ba tôi hả?

Quắc mắt nhìn cô, Lãm Bình không hiểu cô nàng đang nghĩ gì? Có thật trên đời có một cô gái ngây ngô và thánh thiện đến vậy không?

Tia nhìn của anh như tia lửa. Nhã Khiết cụp mi thật lẹ:

– Đương nhiên là không phải rồi. Tôi như vầy mà là người giúp việc của cô à?

Anh bước ra phòng khách. Nhã Khiết cũng lững thửng bước theo. Đầu cô vẫn cúi xuống.

Lãm Bình trên so-lon. Mặt hầm hầm. Anh đang suy nghĩ tìm cách giải quyết rắc rối này.

Thấy cô cứ đứng mãi, hai tay cứ se se vạt áo anh thấy thương làm sao. Giọng anh hơi dịu lại:

– Cô ngồi xuống đi. Lãm Bình tôi không ăn thịt đâu mà sợ.

Nhã Khiết ngồi xuống như con mèo ngoan. Có lẽ cô đã hiểu mình đang ở nơi nào và đang gặp chuyện gì.

– Thế này Nhã Khiết à! tôi với cô không quen biết nên ... rất bất tiện. Giờ cô nói địa chỉ nhà cô đi.

Nhã Khiết bối rối nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc:

– Tôi không biết địa chỉ.

– Cái gì? Tôi có nghe lộn không?

Cô run rẩy trước đôi mắt tóe lửa của anh, môi lắp bắp:

– Anh dừng giận. Tôi nói thật mà.

Cô phụng phịu:

– Trước giờ đi đâu tôi cũng có người đưa. Đâu khi nào tôi đi một mình nên nhớ địa chỉ nhà làm gì?

Ôi! Chuyện lạ có thật đây. Lãm Bình thở hắt ra:

– Vậy còn số điện thoại ở nhà ít ra cô cũng nhớ để liên lạc.

Nhã Khiết nhăn nhó khổ sở:

– Thường thì bà vú hoặc là ông Tám lo việc đó Tôi ...

Anh bực mình buông gọn:

– Vậy thường ngày cô làm gì?

Nhã Khiết tươi ngay nét mặt cô kể một tràn dài, vừa nói cô vừa đưa tay ra đếm:

– Sáng ông Tám sẽ lái xe đưa đi học. Trưa sẽ rước về. Sau đó đọc sách, xem phim hoạt hình. Đi ngủ. Hết rồi.

– Trời, Vậy cũng được à? Không có bạn bè.

Cô chu môi:

– Ba tôi nói là mọi người không ai tốt hết. Tất nhất là không nên giao du, Tôi về nhà chỉ chơi với mấy chú chó thôi.

– Không có bạn học.

Cô lắc đầu đung đưa hai bím tóc:

– Không có. Ba bảo đến trường phải lo học.

Vậy cũng tốt. Ít ra tìm được trường cô ấy thì liên lạc cũng dễ. Anh thở phào nhẹ nhõm:

– Vậy cô học trường nào? Tôi sẽ đưa cô đến đó nhờ họ tìm địa chỉ giúp cô.

Nhã Khiết cười cười:

– Bộ anh định đi Singapor hả?

– Singapor! Ý cô là ...

Nhã Khiết lúng túng đôi mắt:

– Tôi vừa về Việt Nam nghỉ hè được mấy ngày.

Ôi! Tôi điên lên mất thôi. Lãm Bình gục đầu vào tay khổ sở. Ma ám mà.

– Giờ tính sao đây?

Chải lại mái tóc, Lãm Bình tự cười nhìn vào gương.

– Cũng đẹp trai quá chứ!

Theo thói quen thướng ngày, anh vẫn để nguyên chiếc khăn quấn ngang người bước ra khỏi phòng tắm. Thản nhiên đứng trước tủ lựa quần áo mà không hay phía sau mình, Nhã Khiết đang xếp bằng trên giường:

– Lãm Bình! Bộ anh định đâu đi hả?

Lãm Bình rụng rời cả tay chân, anh giựt đại một chiếc áo sơ mi quay lại.

Gương mặt Nhã Khiết vẫn không biểu hiện gì, cô đang chờ anh trả lời.

Trời ạ! Cô ta thật sự vô tình không biết hay cố ý. .... Ngây ngô đây?

Anh từ từ cúi đầu nhìn lại mình. Anh đúng là anh đang tự biến mình thành một trò hề trước mặt người khác. Quái lạ. Sao khán giả lại không cười thậm chí không hề bối rối, mắc c.ỡ trước hình ảnh gần giống Adam của anh.

Sự vô tư của Nhã Khiết giúp Lãm Bình cũng tự tin.. thản nhiên đứng lựa đồ luôn. Anh chọn một chiếc quần Jean màu xanh đậm và một chiếc áo thun cùng màu.

Nhã Khiết đợi anh trả lời mãi không được nên nhẹ nhàng đứng sau lưng anh tự bao giờ.

– Chà. Áo quần anh nhiều thật. Anh cũng ''điệú' quá chứ!

– Đúng là con nít.

Lãm Bình thầm mắng. Anh quay đi để tránh sự lúng túng, Không ngờ có lúc anh cũng bị chê là ''điệú'. Mà điệu là sao? Áo quần nhiều là điệu ư?

Lãm Bình bước ra khi áo quần đã tươm tất. Anh trố mắt nhìn Nhã Khiết. Cô vẫn mặc bộ đồ lửng mà anh đã mua lúc sáng.

Sao cô không thay đồ?

– Để làm gì?

Chống hai tay lên hông, anh thở hắt ra.

– Ăn tối tiểu thư à? Cô không đói nhưng tôi thì có.

Cô phụng phlu ngồi xuống giường – Sao anh lại mắng tôi. Ai bảo anh không mướn người giúp việc, tự làm việc nhà thì phải mệt rồi.

– Hừm! Nhiều chuyện. Cũng mai cho tôi là người làm của tôi xin phép nghỉ đó. Nếu không, ngày nay tôi bị cô quay điên xỉu mất.

Lãm Bình xuống nước nhỏ:

– Được rồi. Không lớn triếng nữ. Mau thay đồ đi.

Cô giận dỗi quay mặt đi chỗ khác:

– Không thay đồ đâu. Tôi chỉ có một bộ này thôi.

Thật hết biết Lãm Bình nóng mũi nhìn nhìn cái túi xốp nằm lăn lốc trên ván.

Lúc sáng mua về, anh lấy một bộ đưa cho cô rồi để ở đó, không ngờ cô nàng cũng chẳng đếm xỉa gì đến. Ở đâu ra một tiểu thư như vậy không biết.

Cố nén giận, anh lấy bộ đồ ra đưn cho cô.

– Nè! Nhanh giùm tôi nhờ.

Đung đưa đôi chân, Nhã Khiết cầm bộ đồ vàng nhạt từ tay anh. Không thèm mỡ ra xem nó có đẹp không cô cười tủm tỉm đặt xuống giường, đôi măt to tròn trung veo nhìn anh.

– Tôi không đi đâu.

Hơi ngộp ttước nụ cưới đẹp ơi là đẹp kia nhưng Lãm Bình nghiêm ngay nét mặt.

– Cô giỡn mặt với tôi hả?

Cô gãi gãi đầu:

– Không có. Tôi ... không thích đi nhà hàng, ở đó ăn ngán lắm.

Lãm Bình hơi bĩu môi. Đúng là tiểu thư đỏng đảnh. Ăn ngon mặc đẹp quá đâm ra trái tính trái nết.

Nhã Khiết nắm vạt áo anh kéo nhẹ:

– Lãm Bình! Ăn ở nhà đi.

Anh thở hắt ra như quả bóng xì hơi:

– Cô hai à! Ở nhà đâu có gì mà ăn.

Cô cười cười:

– Ăn mì gói đi. Hồi sáng tôi thấy trong tủ có mà.

– Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Thật không thể hiểu nổi. Ăn tiệm, ăn quán vừa sang vừa ngon lại không chịu. Đòi ăn mì gói là sao? Quái thật.

Cô phụng phịu khi anh chần chừ:

– Tôi chưa được ăn mì gói bao giờ.

– Hả?

– Ở nhà chi có mấy người giúp việc được ăn thôi. Ba tôi không cho tôi ăn.

Trời đất ơi! Quả là không cỏ chuyện kinh dị nào không thể xảy ra.

– Được rồi. Tôi sẽ cho cô thưởng thức đặc sản của sinh viên.

Nhã Khiết cầm gói mì lên xem. Lãm Bình ngồi đối diện với cô qua bàn ăn cũng căng mắt ra theo dõi.

Xé cái bao này ra là ăn hả Lãm Bình?

Lãm Bình hơi ngớ người. Câu hỏi hay đó. Chuyện này ... anh chỉ làm ở công đoạn cười thôi! Nói không phải tự khen mình chứ Lãm Bình cũng đâu thua gì Nhã Khiết. Anh cũng công tử như tiểu thư này thôi. Cơm dưng, nước hầu có bao giờ đụng đến việc nhà nhất là mấy việc bếp núc này.

– Có chỉ dẫn cách sử dụng trên bào bì mà. Cô đọc đi!

Anh vỗ mạnh đầu kêu lên:

– Nhớ rồi. Nấu nước sôi, bỏ vào là ăn được. Có lần chị giúp việc đã làm như thế.

– Thường ngày anh chỉ ăn thôi hả?

Anh gật đầu tỉnh queo đứng dậy nấu nước:

– Ơ! Tôi chỉ làm việc của mình thôi.

Nhã Khiết không quan tâm đến đề tài của anh. Cô chăm chú nhìn vào cái tô đang nghi ngút khói. Lãm Bình thích thú nhìn gương mặt hăm hở của cô.

– Đói lắm à?

– Vâng.

Cô nhìn Lãm Bình từ từ giở cái đĩa úp tô mì ra. Kề mặt vào hít một hơi dài, Nhã Khiết xuýt xoa:

– Thơm quá. Chắc là ngon lắm.

Lãm Bình chỉ cười. Anh không biết nói sao trước cô bé từ trên trời rơi xuống này nửa:

– Ăn bằng gì hả?

Lãm Bình nhìn trân trân vào đôi mắt của Nhã Khiết không suy nghĩ gì anh chàm người lấy đôi đũa trên kệ cho cô thắc mắc làm gì.

– Sao có một đôi hà? Anh cũng phải ăn nữa mà.

Giờ Lãm Bình mới nhớ lúc nãy anh chỉ làm có một tô mì. Đúng là hồn vía anh đi du lịch mất tiêu rồi. Mà đi lúc nào nhỉ?

Tự nhiên lấy đôi đũa thứ hai đưa cho Lãm Bình, Nhã Khiết còn đặt thêm vào tô mì hai cái ống hút. Thấy lạ. Lãm Bình hỏi:

– Cô. lấy ống hút làm gì?

Cô ngơ ngác nhìn anh:

– Không phải ... hút nước sao? Chỉ có đũa thì làm sao ăn? Chỉ ăn cái thôi bỏ nước à?

Ôi! sống từng này tuổi mà chưa bao giờ anh nghĩ ra được đều này cũng hay.

Lãm Bình cười cười:

– Ừ! Đúng đó. Ăn đi.

– Anh cũng ăn đi.

Tay đón đôi đũa từ Nhã Khiết nhưng anh chỉ gấp có một đũa, nhìn cô ăn rất ngon nên anh không nở. Thật không thể hiểu, cô ta ăn mì gói mà như ăn.. vàng Nhã Khiết thích thú chúm chím môi hút nước mì. Cô hít hà bởi vì cay cay chua chua.

– Ngon quá. Tôi chưa bao giờ được ăn ngon như vậy.

Lãm Bình phì cười:

– Cô đúng là đặc biệt.

Cô mở tủ lạnh cầm chai nước suối tu một hơi:

– ĐẶc biệt chưa nào?

– Ba cô nuôi cô chắc kỹ lắm.

Nhã Khiết gật đầu tỉnh bơ:

– Anh đoán đúng rồi.

– Cô muốn ăn nữa không?

Nhã Khiết xoa xoa bụng:

– Cảm ơn. Tôi no rồi.

Vậy cô về phòng nghỉ đi. Tôi dọn cho.

– Cảm ơn.

Tặng anh một nụ cười tươi rói, Nhã Khiết tung tăng lên lầu Lãm Bình chỉ biết lắc đầu nhìn theo. Đúng là tiểu thư, không đụng móng tay.