Chương 1

RẦM!

Tôi thấy đầu mình váng vất, cơ thể như lỏng ra và không thở được, tôi thấy tóc mình đang bóc cháy. Toàn bộ các cơ trên người như sạm lại và người như lỏng ra, tiếng động cơ, tiếng hét và cả tiếng những người đang đi ngược chiều mở lớn mắt nhìn tôi. Nhưng tôi đang nằm bất động với những ánh lửa bao quanh người mình, rồi tôi nghe tiếng hét lớn của người đàn ông:

- Cứu cô ấy!

Và tiếng la dữ dội của một cô gái:

- Cháy! Cô ấy đang bóc cháy.

Binh.

Tiếp theo là tiếng động cơ vang lên và một tiếng rít chói tai vang lên sữ dội…

- Huyết áp bao nhiêu?

- Sử dụng máy trợ thở đi, lấy cho tôi bình oxi mau. Cô ấy bắt đầu ngừng thở rồi…Chúa ơi! Không!

Giọng ai đó hỏi, nhưng tôi không nghe được câu trả lời rồi tôi thấy người mình lâng lâng bay giữa không trung. Bầu trời trong xanh với hàng ngàn chiếc bóng bóng đủ màu sắc bay cùng tôi:

- Xin chào?

Tôi giật mình quay lại và thấy cô gái có khuôn mặt xinh xắn nhìn tôi, cô ta cũng đang bay lơ lửng với chiếc áo đầm trắng tung bay trong gió. Mái tóc cô ta được buộc cao với chiếc khăn lụa lủng lẳng trên đầu, ánh mắt dịu dàng xinh đẹp lấp lánh nhìn tôi:

- Chào!

Tôi bất giác lên tiếng và cô gái ấy nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp:

- Cô giúp tôi chứ?

- Hử?

Tôi trợn tròn mắt nhìn cô ta:

- Tôi không hiểu cô nói gì hết. Cô muốn tôi giúp điều gì cơ?

Cô gái cười và nói nhanh:

- Làm cho con bé hạnh phúc nhé.

Tôi nhăn mặt và nói nhanh, giọng chẳng vui chút nào:

- Đừng đùa!

Tôi quay đi nhưng cô ta đặt vào tay tôi một viên ngọc với đủ màu sắc và nói nhỏ:

- Tôi không đùa đâu. Hãy sống và hạnh phúc nhé, cô may mắn khi có được cuộc sống này.

Tôi chẳng hiểu điều gì thì cô ta bay đâu mất, bỏ lại tôi một mình với cánh đồng hoa cải rực nắng giữa không trung, trên tay tôi là viên ngọc đủ màu sắc mà cô ta vừa trao.

Lại là giấc mơ ấy, tôi bần thần khi nghĩ về giấc mơ tối qua, không hiểu sao nó cứ ám ảnh tôi gần ba năm nay, thỉnh thoảng tôi lại mơ thấy cùng một giấc mơ như thế. Và cũng chính giấc mơ ấy gây ra chứng đau đầu cho tôi vào những ngày mưa…

* * *

Tấm áp phích to lớn in hình một chàng trai có đôi mắt sâu lắng gợi cảm và đôi môi mỉm cười gợi tình như muốn nói với tôi rằng này cưng đến đây nào. Anh ta có làn da rắm nắng, thân hình to lớn, khuôn mặt cương nghị của một người thành công, và hết sức đẹp trai trong mẫu quảng cáo của hảng dầu gội X-Men. Nhưng tôi không còn tâm trạng và lòng dạ đâu để có thể chiêm ngưỡng anh ta, như những cô gái đi ngược chiều lại với tôi lúc này. Cơn mưa lất phất đang bay trên tóc tôi làm đôi tay tôi giá lạnh và tâm trạng của tôi lúc này không tốt một chút nào.

Làm sao mà tốt được khi một cô gái vừa bị cho nghĩ việc kia chứ . Công ty ấy đã là công ty mà tôi hy vọng rằng mình sẽ làm đến cuối đời. Nhưng tệ thiệt, chỉ mới ba năm hai tháng tôi đã phải rời khỏi nó. Chỉ vì một thằng nhải nhép tép riêu mới vào nghề 22 tuổi.

Năm mười tám tuổi, tôi đã là một phóng viên tập sự cho tờ báo nhỏ tại địa phương, năm hai mươi ba tuổi tôi tốt nghiệp ra trường chuyên ngành quản trị kinh doanh. Nhưng tôi đã không theo nghề nghiệp của mình, mà theo làm công việc tôi mơ ước. Cha mẹ muốn tôi trở thành một nhân viên kế toán bình thường, hoặc có thể là một nhân viên bán hàng cho một công ty nhỏ nào đó. Sau đó, sống một cuộc sống yên ả, có gia đình và trở thành một người vợ dịu hiền như mẹ tôi vậy.

Nhưng tôi không bao giờ muốn như thế, tôi muốn cuộc đời của mình có một chút xíu gì đó nổi loạn, một chút xíu gì đó sôi động và một chút xíu gì đó đầy màu sắc.

Tôi yêu thích nghệ thuật, tôi yêu thích khả năng giao tiếp. Sự năng động của lời nói và cả những lối sống đầy thử thách của thế giới phủ toàn sắc hồng chen lẫn sự ganh đua kia.

Tôi muốn là một trợ lý giỏi, tôi muốn mình trở thành phát triển ra tài năng của những người khác. Nhìn thấy những điều mà người khác không nhìn thấy được, và tạo nên những bức tranh sống động cho thế giới nghệ thuật xướng ca này. Nhưng đó chỉ là ước mơ, đó chỉ là mong muốn của tôi mà thôi.

Tôi trở thành một trở lý tập sự cho một vài diễn viên phụ khi họ đầu quân vào công ty giải trí Hồng Âu. Một công ty nhỏ chuyên cung cấp các diễn viên hạng D cho ngành giải trí. Tất nhiên, họ chỉ là hạng D, nhưng tính khí của họ là một siêu sao. Họ đòi hỏi công việc cao nhưng diễn xuất của họ thì trung bình.

Một năm trước tôi trở thành trợ lý riêng cho ca sĩ Quách Thiện Du, anh mới hai mươi hai tuổi và mới vừa bước vào nghề. Nhưng bản tính khó khăn và kiêu ngạo của anh ta đã thể hiện ngay khi lần đầu tiên gặp tôi.

Anh ta muốn tôi phải duyệt đúng lịch trình cho anh ta, pha cà phê nóng khi anh ta vừa thức dậy trong bất kỳ buổi biểu diễn nào, dù đó là ở một vùng quê vắng vẻ và thiếu thốn nhiều thứ khi anh ta tham gia vào một trương trình ca nhạc từ thiện ở đâu đó. Và quá đáng hơn nữa, khi anh ta muốn tôi phải trở thành một trợ lý đặc biệt, để có thể đưa anh ta lên hàng sao, mặc dù sự diễn xuất và giọng hát của anh ta chỉ đáng cho một con mèo ngồi xem. Tệ thiệt! Chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống mình lại buồn tẻ và chán ngán như thế này.

Có lẻ tôi nên nghe lời cha mẹ và sự mong muốn của ông bà là trở thành một kế toán viên và sống cuộc đời yên ả hơn là người cứ chạy lanh quanh những người vô vị như thế này.

- Xin chào! Có phải Hải Lam không?

Một giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên sau lưng làm tôi giật mình quay lại. Trước mặt tôi là một cô gái có đôi mắt to hơi sếch, đôi môi đầy đặn nhưng kiêu kỳ, và cô ta sỡ hữu một thân hình gợi cảm khiến cho các chàng trai không dấu nổi ánh nhìn tò mò chiêm ngưỡng, và sự ganh tị trong đuôi mắt của các cô gái khi khéo léo quan sát cô nàng.

Cô ta khoác lên mình một chiếc áo lụa màu hồng, một đôi giày cũng màu hồng và một chiếc túi sách hiệu Chanel đang lủng lẳng trên tay. Bên cạnh cô ta là một anh chàng thật đẹp với dáng điệu của một vận động viên thể thao, với khuôn mặt đẹp ấn tượng của một diễn viên trong các bộ phim thần tượng làm rung rinh trái tim của những cô gái, trên tay anh ta là một cây dù màu đỏ đô chẳng hợp với dáng người khỏe mạnh của anh chút nào. Cũng phải thôi, anh ta có vẻ không cần dù cho lắm, vì tôi để ý thấy mục đích của anh ta cầm nó chính là che cho cậu ta mà thôi. Con nhỏ đáng ghét!

- Chào!

Tôi vừa cười vừa nhăn mặt đáp lại. Chán quá! Sao mình lại gặp cô ta trong lúc này cơ chứ?

- Bạn khỏe không? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Hoàng Oanh nhìn tôi như thể cô ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở đây:

- Cậu dạo này thế nào? Cậu khỏe không?

Thật ra tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại cô bạn thời trung học này. Hoàng Oanh nổi tiếng là một cô nàng kiêu kỳ, đỏng đảnh, xinh đẹp và giàu có. Khi còn học trung học, cô ta luôn khoát lên mình những mái tóc, những thỏi son, những chiếc túi sách sành điệu làm những cô bạn cùng trường thèm nhỏ dãi, và tất nhiên trong ấy có tôi.

Điều đó thật tệ, tôi đã có một thời gian thần tượng cô ta. Luôn xem cô ta như một điểm đích đến với mình. Nhưng khi tôi cùng học chung với cô ta lớp luyện thi hè, thì tôi nhận thấy rằng cô ta chẳng đáng một xu với tính tình khó ưa đầy giả tạo của mình.

- Bạn đang đi đâu thế?

Hoàng Oanh tiếp tục hỏi và tôi nhìn cô ta cười:

- Xe của mình được gửi cách đây hai dãy phố và mình đang trên đường đến đó.

Hoàng gật đầu và chăm chú nhìn tôi như quan sát, tôi cảm thấy hơi bối rối. Nếu tôi biết mình đụng mặt cô ta vào buổi sáng hôm nay, tôi nhất định sẽ diện lên cho mình một chiếc váy đẹp nhất, tuyệt nhất trong tủ quần áo của tôi. Nhưng làm sao mà mình biết trước được những điều mình gặp cơ chứ? Tôi đang khoác trên mình một bộ váy màu rêu, và nó tối tăm không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn cô ta và tôi, tôi tưởng tượng mình giống như một cô bé lọ lem nằm vất vưỡng trên đường phố, còn cô ta như một cô công chúa vừa lượm được chiếc hài của Hoàng Tử trao. Ôi! Sao mà tệ quá đi. Mình chưa bao giờ có cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng như thế này.

- Hình như mình nghe nói cậu đã nghỉ việc ở Hồng Âu phải không?

Tiếng Hoàng Oanh lại vang lên như một quả tạ đấm vào đầu tôi. Tôi mỉm cười và nói:

- À! Công việc đó không phù hợp với mình nữa.

Tôi biết mình sẽ hối hận khi thốt ra những câu nói này.

Hoàng Oanh chật lưỡi một cái nhìn tôi như muốn nói, nếu là tôi tôi sẽ tống cô ra khỏi công ty đó ngay từ đầu rồi, chứ không phải đợi đến ngày hôm nay đâu. Nhưng cô ta lại nói:

- Tiếc nhỉ? Mình thật sự rất tiếc khi công ty ấy không biết quý trọng một tài năng như cậu.

Tôi mỉm cười lả giả:

- Ồ! Mình mà tài năng gì kia chứ.

Mặc dù tôi biết đó toàn là những lời có cánh của cô ta mà thôi, nhưng tôi cũng cảm thấy cũng an ủi phần nào nếu cô ta không khoét sâu vào thương mà tôi đang chạm phải.

- Cậu có muốn về công ty của mình làm việc không?

Giọng Hoàng Oanh vang lên đề nghị.

Tôi thà chết còn hơn.

Tôi suy nghĩ như thế, nhưng tôi lại mỉm cười gượng gạo khi nói:

- Không. Mình đã có kế hoạch cho tương lai của mình rồi.

Hoàng Oanh gật đầu và nói:

- À! Tiếc thật.

Tôi liền xoay người và chỉ tay về hướng tòa nhà cao nằm ngay trước mặt và nói nhanh:

- Mình xin lỗi, mình có việc phải đi đây. Gặp lại cậu sau nhé.

Tôi định quay người đi để thoát khỏi tình huống bối rối này, nhưng cô ta thì không nghĩ vậy:

- Khoan đã! Hải Lam!

Tôi chầm chậm qay lại và cảm thấy không khích căng thẳng đang giăng lên trong đầu mình như cơn mưa chiều nay:

- Mình chưa giới thiệu với bạn. Mình đang làm trợ lý cho anh ấy.

Ồ! Tôi biết ngay mà, cô ta lại khoe khoang nữa.

Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt và nói:

- Chào! Rất hân hạnh được gặp anh.

Chàng trai nhìn tôi và lịch sự gật đầu:

- Chào! Tôi là Chung Phan.

Tôi thì thầm gần như là nói với chính mình:

- Tôi biết anh là ai chứ? Anh rất là nổi tiếng mà. Hình như anh là một tay chơi Golf có hạng tại giải đấu Olympic lần này phải không?

Tôi biết mình hỏi câu hỏi ấy thật là ngớ ngẩn nhưng anh ta cười. Một nụ cười tự tin như thể câu hỏi của tôi vừa rồi đang đánh bóng lại tên tuổi của anh ta một lần nữa thì phải. Đúng! Đúng là anh chàng Chung Phan này. Anh ta rất là nổi tiếng khi mang về cho Việt Nam hai chiếc huy chương vàng, và rất thành công trong trận đấu với hai đối thủ mạnh như Singapore và Thái Lan trong tháng ba vừa rồi.

Nhưng đó không phải là những mà tôi đang nghĩ đến. Bởi vì sự có mặt của Hoàng Oanh lúc này làm tôi đang điên máu trong người:

- Cậu thấy mình thấy ông chủ của mình thế nào? Mình đang là trợ lý cho anh ấy đấy.

Hoàng Oanh vừa nhắc lại vừa dựa vào Chung Phan như thể muốn nói: Đây là chàng trai của tôi. Còn cô thế nào? Đồ ngốc.

Tôi nhìn qua thái độ đỏng đảnh của cô ta và lịch sự nói:

- Thật tuyệt! Hy vọng bạn sẽ thành công.

Rồi tôi ngẩng người lên, bằng một sự tự tin cuối cùng của mình trong giây phút này:

- Mình xin phép. Mình có việc phải đi.

Tôi quay người đi và điều làm tôi bối rối ở chổ là nghe một tiếng “tẹt” lớn vang lên bên tai mình, tôi bối rối chưa kịp làm gì thì bất chợt tiếng cười lớn của Hoàng Oanh vang lên.Tệ thật! Tôi đã từng muốn chui xuống cống trốn mất khi nghe tiếng cười giễu cợt của cô ta.

Cúi xuống nhìn để kiểm tra xem điều gì đã ngăn cản bước chân của tôi, thì tôi nhận ra gấu váy của mình vô tình móc vào yên xe đẩy bằng sắc của cô bé nhỏ xinh bên cạnh. đã thấy gót giày của mình dính chặt vào một khe hở nhỏ ở mặt đường. Tôi mím môi cúi xuống và cố tìm cách tháo nó ra, nhưng nó thật lỳ lượm không nghe theo sự cố gắng đầy bất lực của tôi.

Tôi bị mắc kẹt ở đó với một gốc váy bị rách vướng vào chiếc xe của một em bé.Chẳng có gì để mà tồi tệ hơn thế nữa.

Tiếng cười khúc khích của Hoàng Oanh như thôi vào bụng tôi.

Tôi cảm thất xấu hổ. Ngay lúc này đây, tôi muốn ngồi bẹp xuống giữa mặt đường ẩm ướt đầy nước mưa này, và khóc thật lớn cho hoàn cảnh đau đớn của mình. Nhưng tôi không làm như thế. Không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ làm như thế trước mặt con nhỏ đáng ghét đó. Hải Lam này sẽ không bao giờ yếu đuối, nếu tôi có yếu đuối và có khóc đi chăng nữa, thì tôi chỉ sẽ khóc cho một mình tôi biết mà thôi.

Còn khóc trước mặt cô ta ư? Đừng hòng!

Tôi mím môi, thẳng người và cúi xuống, bằng một hành động bất ngờ, tôi xé toạt mảnh vải và vuốt vuốt lại chiếc váy “ngộ kỳ” của mình. Mặc dù không quay lại nhìn nhưng tôi nhận thấy tiếng cười của Hoàng Oanh tắt ngấm. Có lẽ cô ta cũng bất ngờ với hành động của tôi.

Qua đôi mắt của mình, tôi phát hiện ra ánh nhìn thích thú pha lẫn sự ngạc nhiên và đầy bất ngờ của Chung Phan. Khóe môi của anh ta nhếch lên như thể mỉm cười.

Rầm

- Con về rồi đây!

Tôi vừa quẳng chiếc túi sách lên bàn vừa nói nhỏ. Rồi đưa mắt nhìn lên căn nhà nhỏ quen thuộc đầy hương hoa lài của mẹ. Bất ngờ tôi sựng lại khi thấy trước mặt mình có đầy đủ mọi thành viên trong gia đình: Ba, mẹ, anh hai, anh ba và hai cô chị dâu xinh xắn, hiền lành ngồi kế bên.

Bất giác tôi cảm thấy một không khí căng thẳng bao trùm lấy tôi:

- Con vào đây! Ba có chuyện muốn nói với con.

Giọng ba tôi vang lên như phá vở không khí lạnh ngắt này. Tôi chậm chập bước đến chiếc bàn ăn màu gỗ đào, nằm chình ình giữa phòng bếp và ngồi xuống. Bên cạnh tôi là ánh mắt dịu dàng đằm thắm của mẹ.

- Có chuyện gì vậy ba?

Tôi nhỏ nhẹ hỏi bằng giọng lễ phép, mặc dù trong lòng đã biết được nội dung ông muốn nói gì với tôi.

- Ta nghĩ con nên thay đổi việc làm của mình.

Giọng ba như một ngòi pháo báo hiệu một cuộc hội nghị bàn tròn muôn thuở giữa tôi và ông. Liếc lên nhìn anh Hai, tôi cảm thấy ánh mắt của anh Hai như muốn nói: Này cô út! Có chuyện rồi đấy. Liếc qua nhìn Anh Ba, Anh Ba nhìn tôi như thể thông báo: Cô hãy tự lo vấn đề này đi nhé. Và tôi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

- Con muốn tiếp tục tình trạng này đến bao giờ?

Giọng ba tôi vang lên nghiêm khắc:

- Ba?

Tôi ấp úng kêu lên. Mặc dù ngay trong lúc này đây tôi không biết nói gì với ông:

- Con hãy bỏ cái nghề lông bông suốt ngày chạy ngoài đường đó đi. Ta muốn con hãy xin việc làm bằng tấm bằng của chính mình.

Ba tôi tiếp tục nói khi nhắc lại vấn đề làm căng thẳng mối quan hệ giữa hai cha con. Mái tóc của ba đã nhuốm bạc, đôi sâu quắng và đôi vai đã gầy đi rất nhiều, nó không còn là đôi vai mà tôi cảm thấy to lớn như ngày xưa nữa. Nhưng không hiểu sao, tôi luôn thấy ba là người đàn ông tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mình.

Ông yêu thương tôi bằng tất cả những tình cảm tuyệt vời nhất trên đời, và luôn đối xử với tôi như một nàng công chúa cho đến khi tôi 18 tuổi. Khi ấy tôi đã cải lời ông và làm công việc mà tôi yêu thích.

- Con muốn tự quyết định cuộc đời mình.

Tôi nói nhỏ. Câu nói ấy của tôi, làm hai chiếc lông mày của ba tôi nhíu lại như hai con sâu róm:

- Cô muốn tự quyết định cuộc đời của cô đến khi nào?

Ba tôi gằng giọng còn tôi thì ấp úng:

- Ba à!

- Thôi đi!

Ba tôi giận dữ hét lên, ông nhìn tôi và nói nhỏ:

- Ba mẹ đã cho con thời gian. Đã cho con thời gian thực hiện ước mơ của mình rồi. Nhưng ba mẹ chẳng thấy cái ước mơ của con mang lại cho con điều gì, ngoài sự lông bông bất định, kiệt sức và phí hoài tuổi trẻ. Con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không?

Ba tôi cao giọng hỏi:

- Hai mươi tám tuổi ạ!

Tôi trả lời giọng nhỏ rí:

- Hai mươi tám tuổi? Hai mươi tám tuổi mà con trả lời như thể con mười lăm tuổi vậy. Hai mươi tám tuổi con gái người ta đã kết hôn và có cháu ẳm bồng. Còn con? Hai mươi tám tuổi thì con được gì? Con chỉ suốt ngày chạy lông bông ngoài đường, rót nước, bưng cà phê, thậm chí là xách giày cho người ta mà chẳng được gì, ngoài những đồng lương cỏn con. Đó chính là ước mơ của con đó sao?

Tôi cúi mặt, tôi biết lúc này ông đúng. Lúc này ông đúng, bởi vì tôi chẳng thành công được gì sau gần ấy năm tham gia vào lĩnh vực giải trí:

- Lam à!

Mẹ tôi bây giờ mới bắt đầu lên tiếng:

- Ba mẹ đã cho con khoảng thời gian thật rộng. Năm năm là một khoảng thời gian không dài, và cũng không ngắn. Gia đình đã dõi theo con, các anh con cũng nhìn theo con đường mà con đã lựa chọn. Mọi người trong gia đình đều tôn trọng mơ ước và đam mê của con, nhưng năm năm con vẫn không thực hiện được những điều con mong muốn. Thì thôi con hãy chọn cho mình một ngành nào đó phù hợp với tấm bằng mà con đã lấy đi.

Tôi nhìn mẹ tôi và thấy đôi mắt của bà thật hiền lành.Tôi bối rối nhìn sang anh Hai và thấy anh như muốn bảo hãy làm theo lời ba mẹ. Hai cô chị dâu ngồi im thật im lặng không tham gia vào vấn đề này. Tôi cúi người:

- Nhưng đó là ngành con yêu thích.

Tôi cố vớt vác:

- Yêu thích! Nhưng phải phù hợp với khả năng của mình mới được.

Ba tôi hắng giọng giải thích:

- Con biết đó, ngành giải trí là một ngành rất tranh đua và khắc nghiệt. Họ không thể nào đấu tranh được nếu thiếu đi bản tính cứng rắn, nhanh trí, và một chút gì đó mạo hiểm. Bản tính hiền lành của con thì làm sao mà tồn tại được trong một thế giới khác xa những gì con có thể tương đầu? Làm sao mà con có thể tranh đua với họ? Thôi hãy đi xin việc làm và trở thành cô kế toán viên đi.

Đó là điều ông kết thúc khi nhìn tôi. Tôi ngồi yên lặng thật lâu, đôi mắt chăm chú nhìn xuống bàn, lòng đầy rối bời, tôi không biết mình nên làm gì, tôi không biết mình đang suy nghĩ gì? Tâm trạng lạc lỏng cô đơn đang bao trùm lấy tôi. Bất chợt tôi kêu lên:

- Ba tháng!

Ba tôi nhăn mặt hỏi lại:

- Cái gì?

- Ba tháng! Ba hãy cho con ba tháng đi, ba tháng sau nếu con không tìm được công việc mới và mang đến sự thành công mà con mong ước, thì con sẽ trở về và làm công việc ba mẹ mong muốn con làm. Thậm chí là sẽ đi xem mắt những người mà mẹ giới thiệu cho con.

Mẹ tôi nói nhỏ:

- Nhưng mà Lam à?

Rồi bà im lặng không nói gì tiếp được nữa. Còn ba tôi thì lại nhìn tôi như thể, tôi vừa nói một thứ tiếng gì đó mà ông không bao giờ hiểu được:

- Ý con là ba tháng sao?

- Dạ!

Tôi gật đầu nhìn ông kiên quyết. Đôi mắt tôi mở to cương nghị, nhưng ông lại nhìn tôi như thể tôi vừa mới mười hai tuổi và nói với ông rằng: Ba hãy cho con dọn ra ở riêng đi, con nhất định sẽ thành công:

- Ba tháng thôi. Ba hãy cho con ba tháng, nếu ba tháng sau con không được như những gì con mong muốn. Con sẽ trở về và làm một cô gái ngoan mà ba mong đợi.

Ba nhìn tôi bằng ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa giận dữ, và lo lắng lẫn yêu thương. Bất giác ngay lúc này đây tôi cảm thấy mình thật sự muốn khóc, tôi cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu vì không làm theo lời ba mình. Nhưng tôi không thể làm theo những điều mà ông bảo, tôi có đam mê có chính kiến và có sự yêu thích của chính mình. Tôi sẽ thử vận mai cho mình. Tôi nhất định sẽ làm được. Nhất định! Nhất định, tôi nhất định sẽ làm được những điều đó.

* * *

- Dạo này cậu thế nào?

Tuyết Như nhìn tôi và nói khi cả hai vừa bước vào quán cà phê Window. Tôi chọn một bàn gần cửa sổ và nhỏ cũng ngồi gần kế bên tôi:

- Chán chết!

Tôi lắc người nhún vai trả lời:

- Cậu thật sự là đã nói với ba mình như thế sao?

Tôi vừa gật đầu vừa chỉ một món đồ uống mà anh nhân viên bước đến đưa cho tôi xem với thái độ lịch sự. Tôi nói nhỏ:

- Đúng vậy! Mình nhất định phải tìm kiếm cơ hội để thay đổi đời mình mới được. Không thể cứ lông bông như thế này được nữa.

Tuyết Như nhìn tôi cười, khuôn mặt của nhỏ thật dễ thương với mái tóc ngắn và đôi má lúm đồng tiền của Tuyết Như làm khuôn mặt của nhỏ thêm rạng ngời. Tuyết Như hiền lành hơn tôi rất nhiều, cô nàng đang là nhân viên của một ngân hàng nhỏ và chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên, điều đó khó lòng sẽ xãy đến với tôi vào năm nay.

- Hay là bồ nghe lời ba mình đi. Trở về nhà xin vào một công ty nào đó và làm một công việc nhàn hạ, yên bình. Sau đó, tìm một anh chàng hiền lành, đàng hoàng yêu thương mình rồi kết hôn. Tôi thấy như thế sẽ tốt hơn đó, chứ bồ cứ chạy theo ngành giải trí này hoài, tôi thấy chẳng có tương lai gì hết. Mọi thứ cứ tùm lum lên hết trơn, tiền bạc thì không có mà người càng hao mòn, đầu óc căng thẳng khi phải đối diện với những người chỉ toàn là bọn kiêu căng và hợm hĩnh.

Tôi nhìn cười nhìn nhỏ bạn như thể nhỏ vừa mới với tôi điều gì đó xa lạ lắm:

-Thôi đi! Bồ biết tính tôi rồi đấy, tôi đâu có thích ngồi sau một chiếc bàn giấy nào đó và chờ đợi bản phân công công việc từ cấp trên đưa xuống. Sau đó thực hiện nó như một chiếc máy vi tính được điều khiển từ xa và đợi đến cuối ngày rồi ra về với tâm trạng trống rỗng. Trời ơi! Chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy nó vô vị rồi.

Tuyết Như cười trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nghe tôi thở dài. Cả hai chúng tôi là bạn thân của nhau từ khi chúng tôi còn học trung học, nhà nhỏ cách nhà tôi một khu phố và đặc biệt nhỏ hiền lành và dễ thương hơn tôi nhiều.

Nếu Tuyết Như có làn da trắng hồng, đôi mắt to, mái tóc ngắn và vẻ yểu điệu của một cô tiểu thư đài cát. Thì tôi lại là một cô gái bóc đồng, mạnh mẽ, làn da sạm nắng, đôi mắt như mắt mèo luôn nhướng lên đầy bướng bỉnh của một cô nàng thích “gây sự”. Và tất nhiên xấu ơi là xấu theo lời của mẹ tôi thường nói mỗi khi nhìn ngắm cô con gái của mình. Bù lại tôi có khả năng thuyết phục và làm cho người khác tin tưởng ở mình, nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì đối với nghề nghiệp mà tôi yêu thích cả.

- Này! Cậu có thấy anh chàng đó không?

Tuyết Như vừa nói vừa đụng vào khủy tay của tôi:

- Ai đâu?

Tôi nhăn mặt hỏi khi nhìn xung quanh như tìm kiếm:

- Đó! Anh ta đó!

Vừa nói nhỏ vừa hướng tầm mắt vào một chàng trai vừa bước vào quán. Anh ta có mái tóc ngắn, có làn da rám nắng và khuôn mặt cực kỳ quen, tôi ngờ ngợ mình đã gặp anh ta ở đâu rồi. Nhưng mà thú thật rằng, ngay trong lúc này đây, tôi không thể nào nhớ ra được mình đã gặp anh ta trong trường hợp nào?

- Thôi chịu! Sao mà nhớ được một người xa lạ như thế chứ?

- Trời ơi!

Tuyết Như vừa nói vừa kéo tay tôi:

- Bồ làm trong ngành giải trí mà bồ không biết anh ta sao? Anh ta nổi tiếng lắm đó.

Tôi lại đưa mắt nhìn vào người đàn ông đang ngồi xuống đối diện với bàn chúng tôi. Khoảng cách cũng khá gần nên lúc này tôi mới nhận ra được khuôn mặt quen thuộc của anh ta. A! Đúng rồi, tôi thầm reo lên, anh chàng đẹp trai và quyến rũ trong tấm áp phích mà tôi đã gặp trong buổi chiều đầy “đau khổ” đó đây mà. Anh ta là “người hung” cho sản phẩm dầu gội X-Men danh tiếng của quý này. Tôi nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra, tôi liền cúi người và cố nhớ tên của anh ta.

- Sao? Mày nhớ chưa?

Giọng Tuyết Như thì thầm bên tai tôi như một con mèo nhỏ:

- Nhớ rồi! Nhưng mà có quan trọng gì đâu đó. Đừng có tỏ ra thái độ như một cô bé nhà quê khi gặp người nổi tiếng đi.

Tuyết Như chề môi khi nghe giọng tôi càm ràm:

- Con nhỏ này! Người nổi tiếng thì nổi tiếng chứ có sao. Tao gặp thì tao thấy lạ nên mới kéo tay cho mày nhìn chung, làm gì mà “hung hăn” vậy?

Nhỏ vừa dứt lời liền bưng ly sinh tố lên môi uống một hơi, tôi mím môi giấu nụ cười mỉm vì cách giận dỗi trẻ con của cô bạn thân. Bất giác, tôi cũng đưa tay về phía ly rượu trái cây của mình và nhấp môi, nồng độ dịu ngọt trôi tuột vào cổ họng tôi làm tôi thấy người rất dễ chịu và lâng lâng.

- Nè! Hôm nay mình đi đâu hả?

Tôi vừa nói vừa nhìn Tuyết Như, nhỏ bạn nhìn tôi bằng đôi mắt chớp chớp:

- Thật ra…Hôm nay tao không thể đi với mày được.

Tôi liền chợn mắt nhìn nhỏ, nhưng nhỏ lại chớp chớp mắt nhìn tôi và cười một cái khoe hai khóe đồng tiền duyên dáng rất dể thương cầu hòa:

- Tại sao không đi với tôi? Hả?

Tôi hỏi như thế và nhìn sang cô bạn. Nhỏ nhìn tôi nói nho nhỏ như một cô bé lớp một:

- Hôm nay tao có hẹn với anh Khang, ảnh nói sẽ đưa tao đi thử áo cưới.

Ganh tỵ quá.

Tôi thầm nghĩ như thế khi nhìn sang cô bạn gái mà tôi quý trọng như chị em gái trong nhà. Chúng tôi đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ lần đầu chúng tôi gặp nhau là ngày tựu trường. Hai đứa vô tình được cô giáo chủ nhiệm xếp chổ ngồi chung một bàn, xếp chung một tổ. Rồi xài chung một cây thướt, cùng chung chiếc máy tính và chung luôn cả sách giáo khoa. Vì những thứ ấy, tôi thường quên mang theo khi ngủ nướng hoặc đánh nhau bị mấy đứa bạn nó ghét bỏ và tìm cách “giấu” mất tiêu. Ôi! Ngày xưa tôi có một tuổi thơ rất dữ dội.

Giờ đây, nhỏ đã chọn một cuộc sống êm điềm hạnh phúc mà ba mẹ tôi mong muốn tôi làm.

- Hôm nay không đi được, thì hôm khác vậy.

- Mày đừng giận tao nhe?

Tuyết Như vừa nói vừa nắm lấy tay tôi, bất giác tôi thấy nổi hết gai óc mỗi khi nhỏ thể hiện tình cảm như thế. Sao mà tôi lại có thể chơi thân với con nhỏ này gần mười mấy năm vậy trời? Tôi đã từng hỏi như thế cả ngàn lần, nhưng không bao giờ tìm được câu trả lời. Vì bản thân tôi phát hiện ra rằng, tính cách của tôi và Tuyết một trời một vực, chẳng có giống nhau gì hết. Hai đứa chỉ có một điểm chung duy nhất, đó chính là yêu thương và bênh vực nhau mỗi khi có “binh biến” xãy ra.

- Thôi đi! Đừng có thể hiện sến như vậy.

Tuyết Như vỗ vào vai tôi và cười theo khi thấy những sợi tóc mai của tôi, dựng hết cả lên vì không chịu nổi mỗi khi nhỏ biểu hiện tình cảm.

Bất chợt tôi nhìn thấy Thái Hòa, anh là một anh chàng diễn viên thuộc công ty giải trí Hồng Âu. Thái Hòa thường diễn những vai bi trong những bộ phim truyền hình, và là một gương mặt quen thuộc trong chương trình Hãy Là Chính Bạn được phát sống vào thứ tư hàng tuần, tôi cũng có một thời từng làm trợ lý cho anh ta khi anh mới bước vào nghề, và anh là một trong những số ít “thân chủ” dễ chịu mà tôi từng làm việc cùng.

Cho đến một ngày, Thái Hòa gặp tôi và nói rằng, anh ta rất tiếc vì phải đổi tôi để chọn Nhã Thông Tin, một trợ lý có tài “ăn nói” và có đầy đủ bộ óc thông minh để đưa anh ta lên hàng sao trong thế giới đầy dẫy sự ganh đua này. Nhưng đến giờ này, tôi vẫn chưa thấy sự ngôi sao sáng giá nào của anh ta xuất hiện trong giới. Tuy nhiên, anh ta cũng có một chút tiếng tăm nho nhỏ, nhưng không bằng anh chàng có khuôn mặt đẹp trai ngồi bên cạnh mình. Anh ta đã thu hút sự chú ý những người ngồi đây từ nãy đến giờ.

Bất chợt tôi liền cúi xuống để tránh tầm mắt của Thái Hòa, tôi không muốn anh ta nhìn thấy tôi trong bộ dạng như thế này. Đó chính là bộ dạng thất nghiệp và một tâm trạng đang hết sức tồi tệ vì chán đời.

- Nè! Mày sao vậy?

Tuyết Như nhìn tôi lạ lùng hỏi:

- Không có gì.

Tôi trả lời gần như là một tiếng thì thầm và nép người xuống ghế, cô che đi thần hình nhỏ nhắn của mình trong chiếc ghế sô-pha:

- Nhìn mày giống như ăn trộm vậy?

Tuyết Như nghiêng đầu sang nhìn tôi và nhận xét. Tôi liền trừng mắt nhìn lại cô bạn gái, nhưng nó vẫn nhìn tôi tò mò. Nếu tôi bị phát hiện thì lý do chính là khuôn mặt nhiều chuyện này của Tuyết Như. Dù cả hai đứa là bạn thân cùng nhau, nhưng tôi ít tâm sự chuyện công việc hay những khó khăn mà mình gặp phải trong cuộc sống để thủ thỉ cùng với nhỏ bạn thân nhất đời này. V

Vốn là người yếu đuối, nhiều chuyện và lo nghĩ lung tung, nên tôi chắc chắn rằng nhỏ sẽ làm mọi thứ trở nên rối ren hơn nữa. Nào là gọi điện thoại mỗi khi rãnh rỏi hỏi xem tâm trạng lúc ấy tôi thế nào, nào là chuẩn bị hồ sơ mới giúp tôi để tôi có thể xin việc mới tốt hơn nhờ vào các mối quan hệ mà Tuyết Như biết. Vì thế, tốt nhất là tôi không bao giờ để lộ điều buồn bực trong lòng ra với nhỏ, nếu không tôi phải là người lo lắng nhiều hơn với tài năng “lo lắng” của cô nàng.

- Ta đi vệ sinh đây.

Tôi vừa nói đi nhanh vào hướng dành cho các quý cô, tôi thật sự bối rối khi gặp lại người mà mình từng làm việc cùng. Nhìn mình trong gương tôi thấy mình thật tệ, mái tóc của tôi xù lên như ổ của chim họa mi, đôi mắt sâu và khuôn mặt đen đúa lạ lùng. Tôi không biết phải chỉnh chang như thế để cho mình đẹp hơn, tự tin hơn.

Tôi muốn là một trợ lý giỏi, chứ không muốn là một diễn viên.

Tôi thở dài khi nghĩ như an ủi chính mình, mặc dù thật sự tôi rất thích mình đẹp như những cô nàng người mẫu thời trang thu hút mọi ánh nhìn của cánh đàn ông.

- Nè! Các cậu có chắc sẽ thực hiện kế hoạch này thành công chứ?

Giọng người phụ nữ vang lên làm tôi giật mình, hình như cô ta nghĩ rằng mình đang ở trong một căn phòng vắng người. Tôi cảm thấy bối rối khi vô tình nghe thấy câu chuyện của một người khác dù trong hoàn cảnh nào.

- Tôi không biết! Hãy thực hiện đi.

- Đúng!

- Đúng vậy! Hãy làm cho anh ta tiêu đời.

Một tiếng đập mạnh vang lên trong lồng ngực của tôi. Tôi cảm thấy khó thở khi vô tình nghe những câu chuyện có xu hướng bạo lực, và có chút gì đó giang hồ này. Với bàn tay run run tôi đánh rơi thổi son mình vừa định thoa lên môi.

Bịch

- Ai đó?

Giọng người phụ nữ hỏi khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, không chút suy nghĩ tôi hoảng hốt bỏ chạy ra bên ngoài. Tôi không nhìn lại xem người phụ nữ ấy như thế nào, cũng như bỏ mặc thỏi son mà tôi rất thích nằm lăn lóc trên sàn gạch mát lạnh.

- Bồ bị sao vậy?

Tuyết Như ngạc nhiên nhìn tôi khi thấy tôi hổn hển bước đến chổ ngồi:

- Không có gì! Chúng ta đi thôi.

Tôi ấp úng nói nhanh:

- Cái gì? Ngồi chút nữa đi, chúng ta mới vào mà.

- Thôi tôi có việc phải về.

Tôi bắt đầu quạo:

- Bồ về với tôi không hay ngồi đây?

- Ờ! Con nhỏ này. Hôm nay nó bị sao vậy nhỉ?

Tuyết Như vừa nói vừa vẫy tay gọi anh nhân viên phục vụ đến tính tiền. Tôi ngồi đó mắt cứ hướng về phía nhà vệ sinh, để xem người phụ nữ đó có đuổi theo tôi hay không? Nhưng cổng ra vào hoàn toàn vắng tanh, bà ta không đuổi theo tôi và thậm chí cũng không bước ra ngoài xem điều gì đã gây ra tiếng động trên.

- Hải Lam phải không?

Ôi! Chết tiệt.

Tôi nhắm mắt lại khi nghe giọng Thái Hòa vang lên sau lưng mình. Tôi quay sang nhìn Thái Hòa, bên cạnh anh ta là anh chàng đẹp trai trong tấm áp phích mà tôi chưa nhớ ta tên. Anh ta đang hờ hững nhìn tôi bằng cái nhìn lạnh nhạt:

- Chào! Anh khỏe không?

Tôi đứng bật dậy như một cái lò xo với một khuôn mặt tươi tắn giã vờ như thế tôi rất vui sướng khi gặp lại anh:

- Cô thế nào rồi? Hình Như tôi nghe nói cô vừa chuyển chổ làm phải không?

Trời ơi! Việc mình nghỉ việc sao ai cũng biết hết vậy nè?

Tôi than thầm trong bụng, nhưng khuôn mặt cố gượng cười và tỏ ra thản nhiên, khi nhún vai nói:

- Tôi thấy mình cần thay đổi môi trường làm việc một chút. Anh thấy đó, ở mãi một chổ thì chán lắm.

- Vậy sao?

Thái Hòa nhướng mắt nhìn tôi, rồi quay sang chăm chú nhìn Tuyết Như. Anh ta có vẻ chú ý đến cô bạn của tôi hơn là tôi thì phải:

- Đây là...?

Anh ta bỏ lửng câu hỏi khi ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt như búp bê của Tuyết Như, anh ta bị hút về phía cô nàng như tất cả các anh chàng nhìn tôi và nhỏ trong mọi trường hợp. Lịch sự, tôi nhanh nhẹn giới thiệu:

- À! Đây là Tuyết Như, bạn tôi.

Rồi quay sang nhìn Tuyết Như, tôi nói nhỏ:

- Đây là Thái Hòa! Mình từng làm trợ lý cho anh ấy khi mới vào làm việc cho Hồng Âu.

Tuyết Như mỉm cười khi nhìn chàng trai trước mặt, mắt nhỏ vẫn còn lấp lánh khi nhìn thấy một ngôi sao. Mặc dù anh ta chỉ là một diễn viên trung bình, nhưng đối với Tuyết Như hể ai được lên truyền hình và xuất hiện một vài vai trong một, hai bộ phim điện ảnh thì đó là một ngôi sao.

- Cô định về sao?

Thái Hòa nhướng mày hỏi khi thấy tôi thanh toán tiền cà phê, cho anh nhân viên có mái tóc màu nâu đỏ mới nhuộm thật đẹp:

- Vâng! Tôi phải về.

Thái Hòa nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt của anh ta thể hiện sự tiếc nối, nhưng tôi biết anh ta muốn ở cạnh và làm quen với Tuyết Như hơn, là tiếc nối gặp lại trợ lý cũ của mình trong thời gian ngắn ngủi như thế này. Tính khí của anh ta như thế nào tôi là người hiểu rỏ hơn ai hết, dù gì tôi cũng có một năm dài làm việc chung với con người này mà.

- Hay là chúng ta đi đâu để nói chuyện đi?

Thái Hòa đề nghị, tất nhiên tôi là người từ chối đầu tiên:

- À! Không. Tôi có việc phải đi. Tôi xin lỗi, hẹn gặp anh dịp khác vậy.

Dứt lời, Tôi kéo tay cô bạn thân ra ngoài, nhỏ vẫn còn đang mở to hai mắt tròn xoe nhìn Thái Hoàn, như một cô bé lần đầu tiên nhìn thấy ngôi sao trên bầu trời tối đen.

- Mày làm gì mà như ma đuổi vậy? Không phải anh ta vừa mời chúng ta đi uống cà phê cùng sao?

- Thôi đi!

Tôi nghiến răng nhìn nhỏ bạn thân, lúc này cơn giận của tôi có dịp trút xuống đầu nhỏ. Tôi rất bực mình vì cái tính ngây thơ và dễ tin người kia của Tuyết Như lắm, nhỏ này mà ra đường chắc chắn sẽ bị dụ ngay. Cũng may là nó không làm những công việc đầy va chạm và thử thách như tôi, nếu không chắc nhỏ “gục” lâu rồi.

Lì như tôi, giờ còn muốn đỗ nữa nè.

- Bồ đừng có ra đường với cặp mắt long lanh trong sáng như vậy đi. Tôi sẽ nói lại với anh Khang là mày có ý định đi uống cà phê với người khác.

Tôi vừa nói vừa hầm hè bực bội:

- Ê!

Tuyết Như la lên giẫy nẫy khi nhìn tôi:

- Bồ đừng có đốt nhà nhe, con nhỏ kia.

Rồi nhỏ dậm chân tiếp lời, giọng của cô nàng ẻo lả dể sợ:

- Ủa! Việc nhìn một vài người cũng có tội sao?

Tôi quay sang bậm môi nhìn Tuyết Như:

- Thôi! Không có gì để nói nữa. Trời ơi! Sắp có chồng rồi mà hể nhìn thấy trai đẹp là theo hà.

Tuyết Như nhăn mặt:

- Thì nhìn một chút có sao đâu chứ? Mày là bạn thân của tao hay của anh Khang?

Tôi định qay sang nhìn nhỏ nói gì đó thì một tiếng rầm mạnh vang lên làm chúng tôi giật mình quay lại. Một chiếc xe hơi màu đen thắng đến gần bên, chỉ cần nhanh một chút xíu nữa thôi chiếc xe ấy đã tông phải hai chúng tôi rồi. Tôi và Tuyết Như giật mình nhìn chằm chằm vào chiếc xe hung hăng kia, tôi chưa kịp nói gì thì Tuyết Như đã kéo lấy tay tôi thì thầm:

- Trời ơi! Lái xe gì mà ghê quá vậy?

Tôi vẫn còn đang ngớ người ra thì bổng nhiên từ trên xe một đám thanh niên nhảy phắt xuống, với vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người. Không hẹn mà cùng, chúng tôi e dè lùi lại một cách thận trọng vì thái độ hung hăng của chúng.

Nhưng chúng tôi không phải là mục tiêu của chúng, khi chúng lừ mắt nhìn về hướng của Thái Hòa và anh chàng đẹp trai ấy:

- Bắt lấy nó!

Một tên trong bọn chúng hét lớn ra lệnh, thế là bốn tên xong vào hai anh chàng với một thái độ đầy quyết liệt. Không kiềm nén được sự hoảng loạn trong lòng, nhỏ bạn thân của tôi buột miệng kêu lên bằng ánh mắt kinh hoàng lẫn ngạc nhiên:

- Trời ơi! Bắt cóc hả?

Cùng lúc ấy Thái Hòa đưa chân đá thẳng vào một tên bên tay tay trái anh, làm cho tên ấy nghiêng ngã lùi lại. Anh định xoay người tiếp tục thủ thế thì bị một tên áo vàng, đấm mạnh vào hàm khiến anh tế sụi xuống mặt đường với dáng điệu “ngất ngư”.

Tôi bối rối không biết làm gì khi run run đưa mắt nhìn những sự việc diễn ra trước mắt. Nó diễn ra nhanh, mạnh, quyết liệt và chuyên nghiệp đến nỗi tôi nghĩ mình đang xem một trong những bộ phim hành động nào đó, đại loại như Đặc Cảnh Hồng Kông chẳng hạn. Nhưng ngay lúc này đây tôi biết, nó chẳng phải là phim ảnh gì hết vì những thứ đang diễn ra trước mắt tôi đều là sự thật.

- Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao?

Tuyết Như níu lấy tay tôi bằng bàn tay run rẫy. Tôi bước lùi lại và điềm tỉnh nhìn sự việc trước mắt mình, đầu cố nghĩ xem mình phải làm gì lúc này để thoát khỏi tình huống bất đắc vĩ này đây. Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ điều gì cho mạch lạc, thì một trong những tên ấy liếc sang nhìn chúng tôi bằng ánh nhìn đe dọa và hầm hầm bước đến hai cô gái xa lạ mà tự nãy giờ chúng không chú ý đến.

Không chút chần chờ, tôi mím môi hét lớn đồng thời kéo chiếc túi sách trên vai mình xuống và đập mạnh vào đầu hắn ta:

- Cứu! Bới người ta cứu. Bắt người nè bà con ơi! Cứu! Cứu!

Tôi vừa nói tôi vừa quan sát thấy ba tên đó đang đấm mạnh vào khuôn mặt đẹp trai của anh chàng trước mặt. Đôi mắt anh ta lờ đờ và nhìn tôi như thể tôi từ đâu xa lắm, mặc dù tôi chỉ đứng cách anh ta có vài bước chân và đang xui xẻo dính vào những chuyện kinh khủng này của anh.

Nhỏ bạn thân yêu quý của tôi vừa nghe những tiếng la hét của tôi vừa nhìn tôi bằng tôi mắt trợn tròn. Hình như Tuyết Như có vẻ rất bất ngờ bởi hành động vừa rồi của tôi thì phải, rồi chỉ trong một nhịp tim, cô nàng cũng hét lớn. Qủa thật, nhỏ chẳng có tài cáng gì ngoài tài la hét là hay, nhưng trong trường hợp này nó rất có tác dụng.

Mọi người trong quán cà phê túa ra và những người đi đường cũng tò mò sựng lại nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt. Dường như thấy không ổn với tình hình trên, một trong những tên hung hăng ấy tóm lấy tôi và kêu lên:

- Bắt luôn cô ta!

Anh ta vừa dứt lời thì cũng là lúc tôi thấy mình bị nhồi lên xe cùng với anh chàng có khuôn mặt hết sức đẹp trai ấy. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với mình hết vì mọi việc diễn ra quá nhanh, điều mà tôi nhớ ngay lúc này là khuôn mặ thẫn thờ, hốt hoảng và những tiếng kêu tắc nghẹn trên đôi môi non nớt của cô bạn thân.