Chương 1
Chap 1: Cướp chỗ của một người ham học10 năm trước!!!
Tốt nghiệp phổ thông, bướng bỉnh không chịu làm hồ sơ thi đại học vì ý nghĩ “mình có thích học đâu thì thi làm gì, thi đỗ tự nhiên lại cướp mất một chỗ của một người ham học khác ”. Nói một chút về mình để mọi người phần nào hình dung ra nhân vật chính vậy. Mình là Khoa, sinh ra trong một gia đình tương đối về mặt tài chính, nói chung là chẳng thiếu thứ gì. Bác ruột mình cũng có chút tiếng tăm trong xã hội nên đứng ra lập 1 công ty gia đình, gọi là công ty cho có vẻ hợp pháp chứ thực tế thì nói luôn là cho vay nặng lãi cho nhanh. Tập hợp vốn của anh chị em trong gia đình vào và cho vay tính lãi ngày, vì thế nên kinh tế cũng khá. Học xong cấp 3 với tính ham chơi và quen được chiều từ nhỏ, mình đi làm cùng bác luôn. Gọi là đi làm chứ toàn loanh quanh đi thu tiền lãi ngày của các con nợ, rồi thì lô đề, cờ bạc, đua xe cái gì cũng biết. Mọi chuyện nếu cứ diễn ra như thế thì chẳng có gì mà nói cả, tất cả thay đổi vì 1 ngày đẹp trời có thằng tự nhiên thích đi học.
Ngáp ngắn ngáp dài vì vẫn chưa tỉnh ngủ, vớ vội cái áo chạy xuống nhà gọi ầm ĩ:
- Mẹ ơi!!!!!!!
- Gì mà ầm lên thế, bé bé cái mồm thôi ông tướng.
- Mai cho con tiền đi mua hồ sơ làm hồ sơ thi năm nay nhé. (thật ra là để khoe quyết định đi thi Đại Học chứ có mấy chục làm hồ sơ thì xin làm gì)
- Thật hả?!?!?
- Ơ mẹ không tin thì thôi, chả thi nữa.
- Rồi, ai đã bảo gì đâu, thế mai đi sáng hay chiều để mẹ đưa tiền cho.
Đấy, mới chỉ dọa một tí mà mẹ đã cuống lên bảo sao thằng con mẹ nó không hư cơ chứ. Nghĩ thế thôi cũng chẳng nói ra, cười bảo là tối mẹ cứ để tiền lúc nào con đi thì đi. Chui vào nhà tắm xả nước ngâm mình cho tỉnh ngủ rồi xách xe đi lượn lờ...
Một thời gian sau, đang ngồi chờ KQXS thì mẹ gọi điện:
- Đang làm gì thế con, về mẹ bảo.
- Con đang chờ thu nốt tiền tí con về, đang ngồi cùng anh Minh đây này.
- Thế tí xong thì bảo cả thằng Minh về ăn cơm đấy, về sớm mẹ chờ cơm.
- OK bu, tí xong con về.
Minh là anh họ, con bác mình gọi mẹ mình là cô, kém mình 1 tuổi nhưng va chạm ngoài xã hội từ bé nên rất chững chạc, đặc biệt là rất chiều mình ^^. 8 giờ, 2 anh em về đến nhà, thấy bố mẹ đang ngồi nói chuyện có vẻ vui lắm. Dựng xe ngoài cửa chạy vào nhà, chưa kịp nói gì thì mẹ đưa cho 1 cái phong bì, mở ra thì hoá ra là tờ giấy gọi nhập học. Mình là mình quên bẵng cái chuyện này luôn từ sau hôm thi xong rồi cơ, còn chả buồn xem được bao điểm nữa cơ mà, thi thì thi cho có chứ ai nghĩ đỗ thật mới sợ. Tuy nhiên khi nhìn sang bố mẹ mình thấy được ánh mắt hi vọng của bố, có lẽ bố nghĩ thằng con bướng bỉnh nay đã biết suy nghĩ về cuộc sống của chính nó nên vui. Đang cười cười nói nói thì đứa em gái học gia sư xong cũng chạy xuống ôm chầm lấy mình chúc mừng:
- Anh Khoa sướng nhé, đỗ Đại Học rồi nhé, vừa nãy bố mẹ có bàn mua xe cho anh đấy.
- Ôi giời ơi xe gì chả thế, đi học thì xe ô tô nhà nước cho lành, không đi làm nữa đổ nước lã vào xe mà đi à. Còn mày thích thì năm sau cố thi đỗ giống anh đi là cũng có xe mới.
- Tinh viiiiiiii! Làm như mỗi anh thi được không bằng, mà mẹ bảo mua cho ô tô đấy không phải xe máy đâu.
Choáng!!! Quay sang ngó mẫu thân 1 cái dò hỏi xem sao:
- Mẹ tính đằng nào cũng phải mua thì nhân dịp này mua luôn, thi thoảng có đi đâu cũng tiện, con mới lấy bằng xong thì cho đứng tên đăng ký luôn chứ không phải mua cho một mình con.
- Đấy mày thấy chưa anh mày có được sướng thế đâu.
Nhập học, kiếm mãi mới thấy cái lớp giống như trên tờ giấy báo, ngó qua một lượt. Bỏ mẹ, sao toàn vịt thế này hả trời. Ngày ấy mình là mình rất kém cái khoản tán gái, có lẽ mải mê với cờ bạc rượu chè quá hay sao nên hồi đấy nhìn gái như nhìn khúc gỗ vậy nên thấy mọi người có những cuộc tình thời phổ thông mà thèm, ngày ấy mình yêu mỗi 2 đứa, 1 đứa họ Lô tên Đề đứa còn lại thì tên nó độc 1 chữ Xe. Giờ vào cái lớp này học chắc em nghỉ sớm vì chả biết làm gì cho hết buổi học mất, nhưng nghĩ đến ánh mắt của hai bậc sinh thành nên đành nhắm mắt đưa chân dấn thân vào tổ quỷ xem sao...
Cũng may trời không phụ lòng kẻ ác, lớp vẫn có nam đếm đi đếm lại được 7 mống kể cả mình. Sau một hồi ngồi nghe qua về lịch sử trường, các ngành giảng dạy, rồi thì các giáo sư tiến sĩ trong ban giám hiệu cùng một loạt cái linh tinh nữa cũng đến vấn đề chính là tiền học phí + giáo án chỉ lưu hành nội bộ do chính giáo viên trong trường biên soạn. Đóng tiền mua giáo án xong ngó thấy thằng đệ bên cạnh (thi muộn 1 năm nên hơn nó 1 tuổi, được phép coi nó là thằng đệ) mặt nó đang nghệt ra.
- Ê đệ, sao thế em?
- Hôm qua đi vội quá em quên không xin tiền, hôm nay lại vừa đóng tiền trọ nên hết cả tiền mua sách.
- Tưởng gì...
Rút ví đưa nó mấy tờ tiền, rồi quay đi ra cửa lớp không để thằng đệ kịp từ chối mình vừa đi vừa nói với vào:
- Đếm xem được bao nhiêu còn nhớ mà trả cho anh, tháng sau có trợ cấp từ nhà xuống thì anh đòi.
Nói xong mình cũng kịp ra đến cầu thang và chạy vù xuống nhà xe để kịp cái hẹn với ông anh.
Hai tuần đầu tiên đi học khá chăm chỉ, được cái vào lớp là lăn ra ngủ, thằng Hùng (tên thằng đệ kia) thì giờ có trách nhiệm chép bài hộ mình, dù sao thì cái môn triết học này có nghe cũng chả chui được chữ nào vào sọ những thằng như mình, cứ đến lớp điểm danh xong là lăn ra ngủ chờ hết giờ, không ngủ thì lại ngồi chém gió với mấy đứa con trai trong lớp, không thì lại ra hành lang hút thuốc. Hôm đấy ngủ chán, tỉnh dậy đúng lúc mới hết 1 tiết, ngó đồng hồ mới hơn 3 giờ chiều, vẫn còn hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ hẹn, trời thì đang nắng chang chang nên cũng chả muốn về, ra hành lang làm điếu thuốc cho tỉnh vậy...
Rút điếu thuốc ra ngậm lên mồm, quay chiếc zippo đời 1984 một cách khá điệu để châm, đang lim dim nhả làn khỏi mỏng chết người thì bỗng tuột tay. Thôi xong, quả này thì xác định rồi, nâng như nâng trứng mấy năm trời giờ rơi thế này thì xong em nó rồi. Vô vọng ngó theo cái bật lửa thân yêu từ lâu mình đã coi là vật may mắn, bỗng thấy phía dưới có 2 em đang đi lại, chả kịp nghĩ gì chỉ hét lên:
- Cẩn thận!!!
- Ái, cái gì đấy.
Chạy xuống đến nơi, lúng túng đứng trước mặt 2 em, 1 em đang ngồi ôm vai còn 1 em thì đang đứng cạnh xoa xoa.
- Cho anh xin lỗi, anh tuột tay.
- Xin cái đầu anh ý, tuột cái gì mà tuột, này thì tuột này.
Vừa khóc em í vừa vùng vằng đá cái bật lửa của mình văng đập vào tường, zippo nhà em mới rơi vào vai mà đã thế rồi, may nó éo rơi vào sọ đấy chứ không thì đứng đấy mà đá, nghĩ thế thôi chứ cũng chẳng tâm trí nào mà nói ra vì còn đang mải chạy lại nhặt cái bật lửa lên xem xét tình hình. Rồi xong, xây xước hết thế này mới xót chứ. Đút cái bật lửa vào túi đi lại chỗ em, vừa cầm tay định đỡ em dậy để xin lỗi lần nữa cho phải đạo thì bị 1 cái hất tay.
- Ai mượn anh đỡ, người gì toàn mùi thuốc lá.
Ơ hay, hút thuốc mà người không mùi thuốc lá thì mùi hoa ly chắc, nghĩ bụng vậy tuy nhiên nói thì lại khác hẳn:
- Cho anh xin lỗi, anh không cố ý, em có làm sao không, có cần vào phòng y tế không?
- Thôi anh đi đi, không cần anh lo.
- OK, em nói vậy thì anh đi, coi như anh với em không nợ nần gì nhau.
Quay lên lớp học, thấy thằng đệ Hùng đang ngó xuống, rút bao thuốc đưa nó 1 điếu rồi cũng tự châm 1 điếu mình lẩm bẩm:
- Con gái con đứa gì mà bốp chát như phù thuỷ, thằng nào vớ được con này chắc cũng dở hơi sớm.
- À, nó học cùng mình đấy anh ạ.
- Ơ sao tao không thấy nó nhỉ?
- Ông vào đến lớp là ngất từ đầu buổi đến cuối buổi rồi, thấy được đứa nào, con bé đang khóc là Thảo còn đứa đi cùng là Phương, cũng học cùng lớp mình luôn.
- Ra thế, trong lớp ngoài cái Trang lớp phó ra thì tao chỉ toàn nói chuyện với hội con trai, biết được đứa nào khác đâu.
- Mà cái Thảo này cũng bướng ra phết đấy, hôm trước nó đuổi nhau với 1 thằng khắp tầng, đến lúc túm được thì lại rút giày ra đập thằng kia đến là buồn, thế mà hôm nay nó ngồi khóc tu tu chắc cũng đau lắm đây.
Nghe thế tự nhiên mình cảm thấy có lỗi, dù không cố ý nhưng cái bật lửa cũng là của mình, thôi kệ chuyện đâu còn có đó, giờ biến vậy nghe nó học cùng lớp tự nhiên hôm nay hết hứng học tiếp.
- Mày điểm danh hộ tao nhé, đi thu tiền cái.
- Ơ anh về luôn hả, tiết Toán cao cấp toàn điểm danh bằng giấy thôi hộ sao được.
- Mày tính sao thì tính, kệ mày, tao đi đây.
Bỏ về mặc kệ thằng đệ nghệt mặt ra, từ sau hôm mình cho nó vay tiền mua sách nó luôn nhẫn nhịn với mọi yêu sách của mình, ngày ấy thì thấy sướng lắm khi có thằng luôn luôn nghe lời mình như thế, giờ nghĩ lại nhiều lúc cũng trẻ con và quá đáng với nó quá.
Lấy xe ra đến đường liền gọi cho ông anh, lại đang bi-a, mình thì chẳng ham hố gì cái trò vừa mất sức vừa mất công này, tuy vậy vẫn phóng xe lên chỗ ông ấy xem sao. Vào trong ngó nghiêng một lượt thì cũng thấy ông anh đang đánh cùng mấy đứa nữa, có 2 đứa con gái, chắc dân đú thôi, tóc vàng khè, quần ống thấp ống cao tuy nhiên chả ống nào đến được chỗ cách gối 1 gang tay, áo thì mặc cũng như không mặc, cúi 1 cái thì thấy cả rốn.
- Hàng mới tuyển đâu ra thế anh? (Vẫn kiểu nói chuyện cực kỳ vô duyên trước mặt con gái)
- Người yêu tao đấy còn em kia người yêu thằng Tùng.
- Người yêu mới yêu được sau đêm qua hả hahaha.
- Thôi mày biến vào mấy cái máy xèng của mày đi, đứng lải nhải hãm éo chịu được.
- Tốt thôi, bênh gái quên cả em, mà tiền mẹ em bảo đi lấy anh lấy chưa?
- Rồi, trong xe, tí mày đi về luôn, để tao đi xe mày tối tao lên nhà.
- Thế em về luôn đây, ngủ cái.
Lên xe phóng đi, trong đầu mình tự nhiên hiện lên hình ảnh em Thảo, so sánh với 2 đứa con gái này thì quả thật là khác nhau một trời một vực. Hình ảnh 1 cô gái mặc quần bò, áo sơ mi vai đeo 1 chiếc túi chéo qua thân cứ hiện lên cho đến khi mình về đến nhà. Đưa tiền cho mẹ xong cất xe vào gara chạy lên gác gọi luôn cho ông lớp trưởng.
- Anh cho em xin số của cái Thảo.
- Chờ tí anh tìm danh sách lớp xong nhắn tin cho.
- OK, ngay và luôn anh nhé.
Một lúc sau thì có tin nhắn, không có số di động chỉ có số máy bàn. Mà cũng phải, hồi đấy con 8210 của Nokia cũng hơn 4 củ chứ có phải như bây giờ đâu mà điện thoại di động cơ chứ. Nghĩ bụng bảo tối sẽ gọi xin lỗi lần nữa vậy, không hiểu sao mình vẫn cảm thấy áy náy, nghĩ ngợi 1 lúc rồi cũng ngủ mất từ bao giờ.