Chương 1 - Quýt nhỏ
Tôi có một đứa em gái, chúng tôi đều gọi em ấy là Quýt Nhỏ, bởi vì em ấy là sự chờ đợi chua xót và ngọt ngào của ba mẹ.Các bạn nhất định sẽ cảm thấy lời này rất không phù hợp, vì sao Quýt Nhỏ là sự chờ đợi của bọn họ, mà tôi thì không phải?
Trước khi Quýt Nhỏ ra đời, mẹ từng hoài thai bốn lần. Lần đầu tiên mẹ mang thai, tuổi còn rất trẻ, không thể bỏ được bài vở, sự nghiệp của ba vừa mới bắt đầu, những nhân tố trong hiện thực diễn ra trước mắt, khi đã nghĩ cặn kẽ rồi, bọn họ bỏ đi đứa nhỏ ấy.
Chỉ là, không ai dự đoán được, ngay sau đó, ác mộng kéo đến. Năm thứ nhất khi ba mẹ kết hôn, mẹ lại mang thai, tám tuần lễ thai kì, tim thai không đập nữa. Năm thứ hai, mẹ lại mang thai thêm lần nữa, vẫn có kết quả đó. Vì vậy, sau khi kiểm tra mới biết, nhóm máu của mẹ là Rh - , một khi đã phá cái thai đầu tiên, con đường làm mẹ phía trước sẽ mờ mịt.
Mà tôi, đến từ cô nhi viện. Lần thứ tư mẹ đẻ non, thiếu chút nữa chết ở phòng hậu phẫu, vì yêu mẹ nên ba quyết định kết thúc chuyện khó khăn này, đến cô nhi viện nhận nuôi tôi.
Sau khi nhận nuôi tôi nửa năm, kỳ tích đã xảy ra, không ngờ mẹ lại mang thai. Lúc ấy, về chuyện có nên giữ lại Quýt Nhỏ hay không, từng dẫn đến một trận cãi của ba mẹ, ba hổn hển, sao thắng được sự quyết tâm giữ lại Quýt Nhỏ của mẹ chứ?
Khi Quýt Nhỏ còn ở trong bụng, người anh trai là tôi và ba chờ đợi lo lắng như nhau. Mỗi đêm, tôi cần phải đo tim thai của mẹ một lần, nói chuyện với Quýt Nhỏ một hồi mới có thể yên tâm đi ngủ.
Có thể nói, Quýt Nhỏ là do tôi ‘sờ’ mà lớn lên.
Thời điểm em được sinh ra, nhỏ xíu xìu xiu, cái thai 26 tuần tuổi, được hai cân* hai. Đùi của em chỉ lớn hơn ngón cái một chút, làn da trong suốt đến nỗi có thể thấy được rõ ràng máu đang chảy trong người, toàn thân em có màu tím, cái miệng nhỏ xíu được gắn ống thở, ngay cả khóc toàn thân cũng đổi màu, mới có thể duy trì sinh mệnh.
*1 cân = 0,5 kg
Sinh mệnh bé nhỏ này đến đây, trở thành bảo bối của cả nhà chúng tôi.
Tôi cho em uống sữa, thay tã cho em, tắm cho em. Trước khi Quýt Nhỏ được mười tháng tuổi, mỗi tuần hai lần ba sẽ bế Quýt Nhỏ từ phòng mẹ ra, chúng tôi ngủ cùng nhau. Sau đó, tôi sẽ ôm em, hát cho em nghe.
Lúc Quýt Nhỏ được một tuổi rưỡi, ngoại trừ uống sữa, nếu cho em ăn thứ gì đó, em đều bị tiêu chảy mất nước, đến bây giờ chuyện này vẫn còn làm cho tôi sợ bóng sợ gió.
Trước khi Quýt Nhỏ được năm tuổi, thậm chí bên tay phải còn bị thiếu một chỗ nhỏ. Bởi vì sinh non, dây thần kinh trên cánh tay phải của em bị tổn thương bẩm sinh, nâng được tay lên, nhưng không có sức nắm được đồ vật, mỗi tuần lại đi bệnh viện để chữa trị. Mỗi lần chữa trị, từng đợt sóng điện làm em đau đớn đến mức ngực áo ba thấm ướt một mảng lớn nước, toàn bộ đều là nước mắt của em.
Tôi nói với em: “Quýt Nhỏ đừng khóc, anh hai sẽ mua kẹo que cho em”.
Cuối cùng, em cũng dũng cảm không khóc thật! Sau khi trị liệu xong, em yếu ớt nằm trên giường bệnh, dáng vẻ mút kẹo que lộ ra nụ cười ngọt ngào, là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong suốt thời thơ ấu của cuộc đời tôi.
Khi ấy, cuối cùng tôi nghĩ rằng, chỉ cần có thể giữ lại nụ cười đáng yêu ấy, bảo người anh như tôi đổi cái gì tôi cũng đều bằng lòng!
Quýt Nhỏ dần lớn lên, em rất bướng bỉnh, em luôn thích ‘bắt nạt’ tôi. Ba cho tôi tiền tiêu vặt, em la lên muốn giữ giúp tôi, cuối cùng toàn bộ đều biến thành kẹo que của em. Em muốn nghe chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, tôi kể là được rồi, cô bé này còn cố tình bắt tôi diễn vai hoàng tử, nồng nàn tình cảm hôn công chúa ăn quả táo độc rồi ngất xỉu là em.
Tôi không có biện pháp nào đối phó với em! Khi ấy, tình cảm của chúng tôi, thật sự rất tốt…
“Anh hai!”
Quýt Nhỏ vẫn như trước kia, khi tan học là lại tựa vào lồng ngực tôi.
Tôi lại vội vàng lùi lại, khiến cho em ngã nhào về phía trước.
Mắt Quýt Nhỏ choáng váng, ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, trong nháy mắt oan ức đến nỗi nước mắt trào ra ngoài: “Anh hai, không phải là anh ghét Quýt Nhỏ vì bài thi cuối kì em chỉ được 79 điểm chứ?”
Lúc Quýt Nhỏ lên cấp 2 thì tôi sắp tốt nghiệp cấp ba, Thành tích của em không tốt lắm, khiến cho ba luôn tức giận, nhưng không có biện pháp gì với em. Nhưng mà, tôi ghét em? Sao lại có thể như vậy!
“Bây giờ anh hai không tốt rồi, không tốt nữa rồi!”
Khi lại gặp nhau trong trường, Quýt Nhỏ hào hứng chạy đến, tôi ra vẻ lạnh lùng vờ như không quen em, sau khi em về nhà nước mắt lưng tròng, cam đoan: “Anh Phi Phàm, đừng ghét bỏ Quýt Nhỏ! Quýt Nhỏ sẽ chăm chỉ đọc sách, không bao giờ…làm cho anh hai mất mặt nữa!”
Lòng tôi thắt lại, nhưng vẫn nghiêm khắc, bày ra sự uy nghiêm của anh hai, dạy bảo: “Vậy thì em hãy chăm chỉ đi!”
Quýt Nhỏ ra sức gật đầu, theo thói quen em lại kéo tay tôi: “Anh hai cõng em đi, anh hai ôm em đi!”
Cơ thể mềm mại của em vừa chạm vào tôi, tai của tôi đã đỏ lên, vội vàng đẩy em ra, ngoảnh lại nhìn nét mặt tổn thương của em, dùng sức đóng cửa phòng lại, nhốt em ngoài cửa.