Tôi là một thằng con trai lơ ngơ và nhút nhát. Bọn bạn cùng lớp nhiều lần gán ghép tôi với cô này, cô nọ. Nhưng nói ra xấu hổ, mấy chục bạn nữ học chung lớp, có khi nào tôi dám nhìn rõ mặt ai đâu. Ấy vậy mà cuối cùng rồi tôi cũng quen được một cô bạn gái.

Hôm ấy, tan học rồi mà tôi còn thơ thẩn trong một tiệm sách cạnh trường. Lúc tôi đưa tay ra chộp lấy một quyển truyện mà mình ưa thích thì chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn cũng đang nhẹ nhàng đặt lên quyển truyện. Cả hai bàn tay cùng rụt nhanh về, cả hai khuôn mặt cùng đỏ bừng và... bốn con mắt cùng nhìn nhau bối rối. Khổ nỗi, nhà sách chỉ còn độc nhất một quyển sách loại ấy. Nàng bèn đề nghị tôi nhường cho nàng mua, vì nàng rất thích đọc và tìm đã lâu. Xem xong, nàng sẽ cho tôi mượn. Trước ánh mắt khẩn khoản của nàng, tôi đành đồng ý. Rồi nàng bảo tôi ghi tên họ, lớp... vào bìa sau quyển sách.

Vài hôm sau, nàng đón tôi ở cổng trường và trao cho tôi quyển sách nọ. Hóa ra, nàng học cùng trường nhưng dưới tôi một lớp mà nào tôi có haỵ Từ đó, chúng tôi thường xuyên trao đổi sách cho nhau. Thế thôi. Cho đến một hôm, do bọn bạn thúc giục quyết liệt, tôi đánh bạo... mời nàng xuống căntin trường uống nước. Ngồi đực mặt ra hồi lâu, rồi uống cạn cả ly nước mà tôi chưa mở đầu được câu chuyện. Còn nàng thì cứ cầm cái muỗng nhỏ khuấy mãi ly đá chanh, dù đá trong ly đã tan gần hết. Nghĩ đến bọn bạn, tôi thật sự lo lắng: bọn chúng đã vét những đồng tiền cuối cùng để tạo cơ hội cho chúng tôi ngồi vào bàn "đàm phán". Nếu tôi mà không "khai thác" được điều gì chắc... chết với chúng quá ! Thu hết can đảm, tôi hỏi... học của nàng. Khi nghe nàng bảo họ Phan, tôi vui mừng nói rằng nàng có họ với... cụ Phan Bội Châu. Tiếp theo, tôi hỏi tuổi rồi hỏi quê quán rằng ba má nàng còn đủ hay không và nhà có mấy anh em ? Nàng ngoan ngoãn và dịu dàng trả lời đầy đủ những điều tôi hỏi. Còn tôi thì thật sự vui mừng khi biết rằng quê nàng và quê tôi là hai huyện giáp ranh, chỉ cánh nhau có con sông nhỏ. Tuy lù khù vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng "phán" được một câu đáng giá ngàn vàng là bảo nàng chờ tôi cùng về vào chiều thứ bảy tới.

Suốt năm học đó, tình cảm chúng tôi ngày càng tiến triển tốt đẹp. Phải nói, công đầu thuộc về đám bạn quỉ quái của tôi. Dịp hè năm đó, để mừng tôi tốt nghiệp và cũng muốn giới thiệu tôi với gia đình, nàng mời cả nhóm chúng tôi đến nhà nàng ăn giỗ.

Bữa tiệc khởi đầu thật vui vẻ. Ba má nàng có vẻ hài lòng và hãnh diện trước sự có mặt của mấy ông "thầy giáo tương lai" chúng tôi. Mặc dù ngượng ngùng trước sự trêu chọc của mọi người, nhưng tôi và nàng thật vô cùng sung sướng và hạnh phúc.

Đến cuối bửa tiệc, ba nàng mới hỏi về "xuất xứ" của tôi. Ông hỏi tôi ở làng ấy, xã ấy mà có biết thầy giáo T. hay không ? Tôi ớ người, nhưng cũng lễ phép thưa với ông đó là ba tôi. Ông bèn vỗ đùi đánh bét một cái rồi kêu lên: "Hỏng bét! Hư bột hư đường hết rồi!". Bọn tôi còn sững sờ chưa hiểu gì thì ông chỉ tôi nói tiếp: "Không được rồi con. Mày với con Dung có duyên mà không nợ rồi!". Ông giải thích thêm: "Bà ngoại của mày là cô ruột của "qua". Mày phải kêu con Dung bằng chị!".

Tôi choáng váng. Hình như có đất lở dưới chân tôi thì phải.

Sau cú choáng đó, tôi đã gượng dậy, biến "đau thương thành hành động" và bắt đầu tập gọi Dung bằng chị. ít lâu sau, đợi cho nàng nguôi ngoai, tôi giới thiệu cho nàng thằng bạn thân nhất của tôi. Đến nay, vợ chồng Dung đã có hai chú nhóc kháu khỉnh, còn tôi vẫn "đơn thương độc mã", mặc dù lũ bạn cũng đã nhiều phen làm mai làm mối. Chúng bảo tôi "già kén chọn hom" nhưng thực tình tôi có kén chọn gì đâu! Chỉ hiềm một nỗi là trái tim ngu ngơ của tôi chẳng chịu rung động lần thứ hai. Đành chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ!

Hết