Chương 1
Trời u ám, vài cơn giông hung tợn nổi lên làm ngả nghiêng rơi rụng cây lá trong vườn . Ngoài phố, bụi đường bị gió giông hốt lên mù mịt . Sau 1 lúc hoành hành rung chuyển, trời mới bắt đầu trút mưa . Mưa thật nặng hạt, thật lớn, thật lâu, tưởng chừng ông trời dìm thế gian này vào trong cơn mưa dài bất tận đó . Mưa thường gợi nhớ nhiều ký niệm . Bên ô cửa kính trong suốt, bà Lan Anh đã đứng lặng người hằng giờ rồi . Mắt bà nhìn mưa không biết mỏi, nhưng tâm hồn bà đang từng phút, từng giây xao động mãnh liệt với quá khứ của cuộc đời . 20 năm trước, hồi ấy bà là 1 thiếu nữ 22 tuổi trong ngọc trắng ngà, nhu mì hiền hậu nhưng phải sống trong 1 gia đình không mấy tốt đẹp . Thấy sống mà cứ mãi phiền não không được vui vẻ, bà bèn thoát ly gia đình, thoát ly thế tục vào tu trong 1 ngôi chùa nhỏ . Chính tại nơi đây bà đã quen biết với 1 thí chủ lớn hơn bà 2 tuổi rất trẻ đẹp tên là Ánh Hồng . Mỗi tháng 2 lần vào ngày mồng một và ngày rằm, Ánh Hồng đều đến chùa dâng hương, lễ phật và cầu nguyện những điều may mắn cho mình . Ngày qua ngày, sự thân thiết giữa Ánh Hồng và Lan Anh ở nơi cửa phật ngày càng thắm đượm . Ở ngoài đời, Ánh Hồng có điều chi vui vẻ hay sầu muộn đều mang đến kể cho Lan Anh nghe . Còn Lan Anh thì mang những điều hữu ích vi diệu học được trong đạo pháp xoa dịu an ủi bạn mồi khi cuộc đời quá đè nặng hay không được như ý . Thời gian trôi qua, ranh giới giữa đạo và đời không ngăn cản nổi họ trở thành đôi bạn thâm giao tri kỷ . Để rồi 1 ngày của 20 năm về trước, Lan Anh đã vì người bạn của mình bước ra khỏi đạo, trở vào đời mang 1 trọng trách thiêng liêng mà bản thân Lan Anh không sao từ chối được . Thấm thoát đã 20 năm, 20 mùa mưa, trường nuôi dạy trẻ mồ côi mà Lan Anh làm hiệu trưởng mùa mưa này cũng đã tròn 20 tuổi . Hôm nay đứng bên ô cửa này, bà Lan Anh lặng lẽ ngắm mưa, ngắm khu vườn cây kiểng xanh um của nhà trường đang chìm đắm trong màn mưa mà bất giác dâng trào mỗi thương cảm khôn cùng . Bởi vì khu vườn trước mắt bà đó đã không biết bao nhiêu đứa trẻ bất hạnh hồn nhiên vui đùa . Chúng gọi bà bằng "mẹ", bà gọi chúng bằng "con" . Bà nuôi nấng và yêu thương chúng bằng cả tấm lòng bao la trời biển . Cũng từ khu vườn đó, sân chơi đó ... những cô bé, cậu bé dần trở thành những chàng trai, cô gái, từ chập chững cánh bay cho tới khi thật vững chãi bay vào đời để kiến lập 1 cuộc sống mới cho mình . 20 năm! 20 năm! Thời gian tự lúc nào đã pha sương trên mái tóc tôi . Lan Anh thở dài nhìn bóng mình trong ô kính rồi lui vào ngồi xuống bàn làm việc, lảm nhảm 1 mình: − Đã già rồi! Ánh Hồng! 2 chúng ta đã già hết rồi . Trên bàn viết có 2 khung ảnh . 1 khung ảnh của Lan Anh và Ánh Hồng chụp chung nhau thuở còn xanh tóc . Còn 1 khung là ảnh bà Lan Anh chụp chung với 1 chàng trai trẻ rất khôi ngô tuấn tú . Bà lặng im ngồi ngắm thật lâu 2 bức ảnh rồi lại lảm nhảm 1 mình: − chúng ta càng già ... thì thằng Rắc-cu ngày càng lớn ra . Ánh Hồng! Giá như chị trở về ... giá như chị chịu gặp mặt giọt máu mà chị không mong muốn nay đã lớn khôn ... thì em tin rằng chị sẽ bằng lòng quên đi tất cả ... quên hết những oan ức của cuộc đời để nhận thằng Rắc-cu, để mẹ con của chị không phải cứ nghìn trùng xa cách mãi . Lan Anh ngậm ngùi ứa nước mắt . Bên ngoài, trời đột nhiên dứt hẳn cơn mưa dù mây đen vẫn còn vần vũ u ám ... (#9) o O o − Thưa bà bên ngoài có 1 người muốn tìm bà đó . Có lẽ bà ta muốn xin con nuôi . − Được rồi! Hãy mời vào phòng khách, tôi sẽ tới liền . Cô gái nhỏ là thư ký của trường lùi ra . Bà Lan Anh vội vã rời khỏi phòng làm việc bước sang phòng tiếp khách . Đang chờ sẵn bên trong là 1 phụ nữ có bề ngoài rất sang trọng . Bà Lan Anh bước vào lên tiếng ngay: − Xin chào bà . Mời bà ngồi! − Lan Anh! Người đàn bà quay lại cất tiếng gọi trìu mến . Lan Anh bước tới gần trố mắt ngỡ ngàng: − Chị ... chị là ... − Không nhận ra sao ? Bao nhiêu năm rồi chị vẫn còn nhớ bài kinh "Cưu khổ" mà tiểu sư cô dễ thương đã dạy cho chị, để khi nào có quá bi thương, quá đau khổ thì đọc lên cho quên phiền não . Đám mây mù của quá khứ theo giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát như bị xé toạc ra để hiển hiện lại hình ảnh của nhiều năm trước, lúc Lan Anh dạy cho người chị bạn bài kinh "Cứu khổ" . Thời gian trôi qua, thời gian đã làm cho tất cả biến đổi . Tôi cũng già chị cũng già . Suýt chút nữa, người già này đã không nhận ra người già kia rồi . Lan Anh đứng chết sững, môi mím chặt, đôi mắt mở to rưng rưng những giọt lệ . Khoảng không nhỏ bé trong gian phòng thoáng chốc như đông cứng lại để rồi vỡ òa ra: − Ánh Hồng! Chị Ánh Hồng ... − Lan Anh! 2 người đàn bà nhào tới ôm chầm lấy nhau rồi bật khóc . Lan Anh mếu máo: − Cuối cùng chị cũng đã trở về . − Em thay đổi nhiều quá . − 20 năm rồi chớ có ít ỏi gì đâu ... Chị cũng thay đổi nhiều nhưng vẫn đẹp ... vẫn đẹp như ngày xưa, chị ạ . Tuy thời gian qua có thư và ảnh của chị ... nhưng suýt chút nữa em không nhận ra chị rồi . Chị trở về sao không báo cho em biết trước để đi đón . − Chị muốn gây cho em 1 sự ngạc nhiên thôi ... Cũng muốn thử trí nhớ của mình xem còn nhớ Sài Gòn được bao nhiêu . Sài Gòn tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng vốn là quê hương thì thật sự không có gì phai đi trong trí nhớ của chị . Nước mắt Ánh Hồng tuôn dài ra má . Bà nhìn chằm chằm Lan Anh rồi cười buồn: − Công việc của em thế nào, vẫn trôi chảy chứ ? Lan Anh không đáp, chỉ gật đầu rồi kéo tay Ánh Hồng đến ghế cùng ngồi xuống: − Nếu không có tiền của chị ... thì ngôi trường này chắc gì đã duy trì được tới ngày hôm nay . Bây giờ càng ngày càng có nhiều phái đoàn từ thiện đến thăm, thỉnh thoảng có những người ngoại quốc đến nhận con nuôi ở trường mình . Tất cả những đứa trẻ ở đây khi đến và khi ra đi đều được vui vẻ hạnh phúc . Rất tiếc, chúng không thể biết rằng chúng mang trên người cái ân đức của chị . − Lan Anh! Em đừng nói vậy . Chút ít tiền của chị có đáng gì so với công sức và sự hy sinh cao cả của em . Lẽ ra em đã sống 1 đời an nhàn, thảnh thơi nơi cửa phật rồi ... Tất cả cũng tại chị, chị đã kéo theo em . − Phải nói là: nhờ chị mà em sống hữu ích và có ý nghĩa cho đời . Lan Anh nhăm chặt bàn tay của Ánh Hồng giọng đầy xúc cảm: − Lâu lắm rồi mới gặp lại, chị em mình phải tâm sự đến cạn cùng mới được . − Tất nhiên rồi . Ánh Hồng chặm từng giọt nước mắt, gật đầu: − Ông nhà chị chuyến này đi công tác Châu Âu đến cả tháng mới quay về . Chị nhân cơ hội này bay về Việt Nam . Thật sự chị nhớ quê hương quá, nhưng vì ông nhà chị không thích ... nên bao năm qua chị vẫn chiều ý ổng . − Không thể trách anh ấy được ... Tại anh ấy biết quá rõ quá khứ của chị và vì quá yêu chị nên anh phải ích kỷ thôi . − Thì chị có nói gì đâu . Cuộc đời của chị sau này có trọn vẹn đều nhờ vào anh ấy thôi . 1 mái gia đình với 1 người chồng giỏi giang và những đứa con ngoan ngoãn ... chị còn mong muốn gì hơn nữa . Vẻ mặt của Lan Anh chợt chùng xuống buồn bã: − Chị càng nói, em càng tội nghiệp cho thằng Rắc-cu . Tuy rằng bao nhiêu năm qua em thay chị lo lắng, chăm sóc, yêu thương và cho nó không thiếu 1 thứ gì . Nhưng em vẫn luôn cảm thấy có lỗi, vì em không phải là mẹ ruột của nó . 2 chúng ta thật quá nhẫn tâm khi lừa dối thằng Rắc-cu như vậy . Tội nghiệp, nó không hay gì nhưng trong lòng em cứ bứt rứt xốn xang không phút giây nào yên được . Ánh Hồng! Bao nhiêu năm rồi, cho đến hôm nay chị vẫn chưa muốn nhìn nhận thằng Rắc-cu sao ? Dù gì thì chị cũng là mẹ đẻ ra nó . Thứ tình cảm thiêng liêng đó ... cho dù em có thay thế tài giỏi cỡ nào cũng không sao bằng chị được đâu . Em thương thằng Rắc-cu, em thương nó đến độ muốn nói thật ra cho nó biết em không phái là mẹ ruột của nó, rằng mẹ của nó đang sống ở Hồng Kông, rằng mẹ của nó là 1 người đàn bà đáng thương và tuyệt diệu như thế nào . Ngày qua ngày, em vẫn trông đợi 1 bức thư, bức điện của chị bảo rằng: "Chị sẽ trở về Việt Nam để nhận lại thằng Rắc-cu". Và em đã chờ những 20 năm ... Sau cùng chị cũng đã xuất hiện ... nhưng lại không có ý định nhận lại con . Sao vậy chị ? Chẳng lẽ chị chưa quên ? Chị vẫn còn hận người đàn ông đó và hận luôn cả đứa con máu mủ của mình . − Em đừng nói nữa! Ánh Hồng nhắm nghiền 2 mắt, bịt kín 2 tai . Lan Anh bật khóc gào lên: − Em phải nói! Vì thằng Rắc-cu, em phải nói lên những lời này . Chị hãy suy nghĩ kỹ lại đi . Thằng Rắc-cu đâu có lỗi gì ? Nó đâu có lỗi, phải không chị ? − Đành rằng nó không có lỗi, nhưng nó đã tượng hình không đúng lúc . Chị đâu mong muốn có nó .Nó không phải là kết quả của yêu thương mà là kết quả của bao nỗi oán hận . Lan Anh tiếp tục gào lên: − Vậy tại sao khi xưa chị sinh nó ra đời làm gì ? − Cũng bởi vì chị nghĩ nó không có lỗi . Nhưng trong lòng chị không khi nào muốn chấp nhận đứa con đó . Lan Anh! Coi như kiếp này chị nợ nghĩa ân của em đã làm mẹ thay chị . Nếu có kiếp sau, chị nguyện sẽ đền trả lại cho em xứng đáng . Lan Anh khóc sụt sịt, lắc đầu nguầy nguậy: − Em không cần đâu! Những gì cần trả ... chị hãy trả cho thằng Rắc-cu kìa . 1 giọt sữa mẹ cũng không có, 1 vòng tay ôm ấp thật sự của người mẹ sinh thành cũng không . Cái tiếng "mẹ" mà nó gọi em bao năm nay cũng là 1 sự jừa lọc giả tạo . Em cũng đã nuôi không ít những đứa trẻ mồ côi mồ cút rồi . Mỗi lần nhìn chúng ôm bình sữa bú say sưa thì em lại đau lòng rơi lệ . Mẹ của chúng đâu cả rồi ? Sự bất hạnh bị bỏ rơi của chúng đã giày vò con tim em . Ánh Hồng! Thằng Rắc-cu bây giờ đã khôn lớn lắm rồi ... chị có muốn gặp lại con 1 lần không ? Có thể khi gặp thằng Rắc-cu rồi, chị sẽ thay đổi hẳn mọi ý niệm của mình . Tưởng như có cả thế kỷ nào vừa lang thang qua đây . Ánh Hồng giương đôi mắt ướt sũng nước mắt chờ đợi 1 câu trả lời . Rất lâu, rất lâu sau mới thấy đầu bà Ánh Hồng lắc nhẹ: − Em hãy hiểu cho chị ... Chị không muốn gặp mặt thằng Rắc-cu . Hãy để nó làm con em trọn đời này đi . − Tại sao vậy ? Tại sao 1 lần gặp mặt nó thôi cũng không được ? − Tại vì ... chị không muốn nhìn thấy lại quá khứ xấu xa của mình . Lan Anh thở hắt ra lắc đầu: − Có gì xấu xa! Ít ra, người đàn ông đó cũng 1 lòng 1 dạ yêu thương chị mà ... Bao nhiêu năm qua, mỗi 1 năm vào ngày kỷ niệm thành lập trường, ông ấy đều gởi đến đây 1 khoản tiền lớn để cho trường có thêm cơ sở vật chất . Ít ra, nghĩa cử đó cũng giúp em hiểu được rằng ông ta chưa từng quên chị . Nếu ông ấy biết thằng Rắc-cu là con của ông ấy, thì em nghĩ ông ta đã tìm em để nhận lại đứa con của mình rồi . − Đừng bao giờ em nói, nghe Lan Anh! Ánh Hồng vồ lấy tay Lan Anh, van nài: − Hãy hứa với chị không bao giờ nói gì cho người đàn ông đó nghe cả . Lan Anh có vẻ hờn trách: − Nếu em thật sự muốn nói thì đã nói từ lâu rồi ... Cần gì chị phải lo lắng dữ vậy . Ánh Hồng giọng buồn thảm: − Em giận chị à ? − Giận giùm cho thằng Rắc-cu thôi . Nếu nó biết mẹ ruột của nó chỉ 1 lần gặp mặt nó thôi cũng không muốn, chắc nó sẽ đau khổ dữ lắm . Ánh Hồng nhìn Lan Anh thở dài: − Chị về suy nghĩ lại chuyện này . Thời hạn lưu lại của chị chỉ có 2 tuần thôi ... Mong được sống với em vui vẻ không có giận hờn chẳng hiểu có đạt được không ? − Sao lại không đạt được! Em cũng đâu phải kẻ hẹp hòi . Thương thằng Rắc-cu quá nên em nói vậy, chứ chị chịu nhận nó chưa chắc gì em trả đâu . Thằng nhóc đó bây giờ là cả sự sống của em đó . Mất nó chắc em cũng mất luôn . Ánh Hồng mỉm cười nước mắt ràn rụa . Lan Anh vẫn như ngày xưa không có gì thay đổi cả . Thằng Rắc-cu được làm con của Lan Anh diễm phúc hơn làm con của mình gấp trăm vạn lần . − Em quên hỏi chị về khi nào ? Lan Anh đột ngột hỏi . Ánh Hồng lại chặm nước mắt: − Chị về chiều hôm qua . Người tài xế tắc xi đưa chị đến khách sạn Hoàng Gia, chị sẽ nghỉ ngơi ở đó cho đến khi trở về Hồng Kông . − Chị không nghỉ ở chỗ em sao ? Ngôi nàh đó khi xưa là của chị mà . − Tất cả đã để lại cho em và thằng Rắc-cu rồi thì không nên nói là của chị nữa . Mỗi ngày, chị sẽ đến đây với em và tối đến sẽ trở về khách sạn . Biết không thể ép Ánh Hồng ở chung cùng mình được nên Lan Anh gật đầu: − Tùy ý chị vậy! Sáng nay trời đổ mưa lớn ... em nhìn mưa nhớ chị thì chị lập tức xuất hiện ... Thật là linh ứng . Chỉ hơi buồn là chị không chịu gặp mặt thằng Rắc-cu, gặp mặt thôi mà cũng không chịu . Ánh Hồng nhìn Lan Anh thở dài không nói gì, bà lấy từ trong xắc tay ra 1 chiếc hộp nhỏ: − Quà cho em và Rắc-cu đó . Lan Anh đón lấy chiếc hộp ánh mắt đầy nét vui: − Em nhận ra rồi, trong lòng chị không phải đã quên hẳn thằng Rắc-cu như chị đã nói đâu . Bao nhiêu năm rồi vẫn thế, vẫn sống vì người khác và làm tất cả vì người khác . Ánh Hồng nhìn Lan Anh xúc động: − Thằng Rắc-cu có được em làm mẹ chắc nó đã tu không ít kiếp . − Tất cả cái gì của em cũng đều do chị ban tặng . Ánh Hồng nắm chặt tay Lan Anh phì cười: − Cứ đẩy qua đẩy lại hoài thì hết giờ khắc đó . Thời gian ở Việt Nam của chị, chị giao cho em định liệu hết đó . − Vậy được! Em sẽ dành thời gian đưa chị đi nhiều nơi . − Nhưng trước tiên phải cho chị thăm tất cả những đứa con đỡ đầu của em trong trường này, rồi đi viếng lại ngôi chùa ngày xưa . Sau đó thì đi mua thật nhiều đồ chơi mang về đây . Chị muốn mỗi đứa bé có 1 món quà . − Lòng của chị vẫn còn bao dung, rộng lượng giống như ngày xưa vậy ... Rắc-cu vẫn còn hy vọng! − Lại Rắc-cu . Lan Anh! Giá mà em hiểu được cặn kẽ tâm tư của chị . Thật ra, giọt máu bị bỏ rơi này bao nhiêu năm qua đã gây cho chị không ít những dằn vặt đau khổ . Khi xưa, chị đã trốn chạy nó, chị bỏ nó lại cho em . Bây giờ, cịh có tư cách gì nhìn nhận lại giọt máu mà khi xưa chị ghét bỏ . Không thể được! Cho dù hoàn cảnh hiện tại của chị mọi mặt đều thuận lợi, chị cũng không nhìn lại thằng Rắc-cu đâu . Chị có nhiều lý do để không nhìn lại đứa con này . − Ánh Hồng! Chị đang suy nghĩ gì thế ? − Không có gì! Ánh Hồng lắc đầu mỉm cười . Lan Anh nắm tay bà: − Trời đã có chút nắng rồi . Em đưa chị sang chỗ bọn trẻ trước ... rồi tuần tự làm hết những điều mà chị yêu cầu . Chúng ta đi thôi! Ánh Hồng cùng Lan Anh tay trong tay thân thiện rời khỏi phòng khách . Hai tuần lễ thật sự là 1 khoảng thời gian quá ngắn chẳng thấm vào đâu cả so với 20 năm xa cách, tuy vậy nó vẫn đem lại được niềm vui bất tận cho đôi bạn thân nhất .− Ánh Hồng! Còn 3 ngày nữa là chị trở về Hồng Kông rồi ... không biết đến khi nào mới trở sang đây được nữa . Coi như em van chị ... hãy theo em đi gặp thằng Rắc-cu 1 lần đi . Cho dù chị không nhận nó, cũng phải biết mặt mũi con trai mình ra sao chứ! Cuối cùng, Ánh Hồng đã xiêu lòng: − Thôi được! Nhưng em phải hứa là không tiết lộ gì với thằng Rắc-cu cả . Lan Anh vui mừng chưa từng có: − Em hứa! Em hứa! Vậy trưa mai tại nhà cũ, chính tay em sẽ làm 1 bữa cơm đãi chị . − Em sẽ nói với thằng Rắc-cu như thế nào về chị ? − Yên tâm đi! Em không tiết lộ gì cho nó biết chị là mẹ của nó đâu ? Em sẽ nói với nó rằng chị là bạn thân của em ... và nó gọi chị là dì Hồng . Đêm đã khuya, đường phố vắng lặng đến rợn người mà Ánh Hồng vẫn trằn trọc tới lui 1 mình, không sao nằm yên, cũng không sao chớp mắt được . Những gì đã hứa với Lan Anh chiều nay giờ bỗng trở nên khó chịu, hết sức khó chịu trong tâm tư bà . Lẽ ra, bà không nên hứa ... Nhưng đã hứa rồi phải làm sao đây ? Rắc-cu, không phải mẹ không muốn nhìn con . Nhưng cuộc sống hiện tại giữa mỗi người chúng ta không phải đang tốt đẹp lắm sao . Mẹ Anh của con và con bao nhiêu năm qua bên nhau rất đầm ấm, rất vui vẻ . Mẹ cũng vậy, bên gia đình của mẹ cũng đầy đủ, mãn nguyện . Mẹ không mong, mẹ thật sự không mong đời sống đang yên ả của mẹ nổi phong ba, vì mẹ rất sợ 2 chữ "phong ba" đó . Càng không muốn con hiểu ra sự thật về mối liên quan giữa con và mẹ vừa sinh con ra đời đã ủy thác con vào tay 1 người khác để rồi bỏ ra đi . Ánh Hồng càng nghĩ càng đau xót . Bà hết mở đèn sáng lại tắt đi, 1 mình ngồi lặng lẽ trong bóng đêm . Không phải bà sợ buổi gặp mặt trưa mai, Lan Anh sẽ không giữ lời hứa, thốt ra sự thật, mà bà chỉ sợ bản thân bà ... sợ bà không kiềm chế nổi khi nhìn lại giọt máu của mình ... chắc hẳn bà sẽ làm tan hoang tất cả . Thời khắc lại trôi qua, những nghĩ suy, những mâu thuẫn cứ liên tục phát sinh tự lúc nào . Trời đã sáng, xa xa văng vẳng tiếng gà gáy, thế mà bà Ánh Hồng vẫn chưa hay . Mãi cho đến khi vầng hồng của buổi ban mai rọi và cửa sổ, bà mới giật mình khi thấy mình trải qua 1 đêm thức trắng, cũng là lúc bà quyết định phụ lòng mong mỏi của Lan Anh . Tôm nướng, gà hấp, có cả món mì xào giòn mà ngày xưa Ánh Hồng rất yêu thích nữa . Xong xuôi cả! Lan Anh vào bếp lo dọn xong đâu đấy, vội vàng rời bếp vào phòng thay quần áo rồi ra khỏi nhà đón tắc xi đi đến khách sạn Hoàng Gia đón Ánh Hồng . Ở quầy tiếp tân, người ta cho biết: − Thưa bà, người mà bà muốn tìm đã trả phòng sáng nay rồi . Trước khi đi, bà ấy có gởi lại phong thư này nhờ trao cho bà Lan Anh . − Tôi là Lan Anh đây! Xin hỏi, cô có biết bà ấy đi đâu không ? − Dạ, bà ấy trở về Hồng Kông rồi . − Cái gì ? Lan Anh nắm chặt phong thư, tròn mắt kêu lên . − Trở về Hồng Kông ? Không có lý nào như vậy đâu ... Còn tới 3 ngày nữa lận mà . Cô nhân viên đứng sau quầy nhìn trân trân bà Lan Anh, khẳng định: − Nhưng theo tôi biết bà ấy đã trở về Hồng Kông thật rồi . Sáng nay, bà ấy đã điện thoại đến phi trường đặt vé máy bay, phi trường cho biết có chuyến bay đi Hồng Kông vào lúc 9 giờ và bà ấy đã đi rồi . Lan Anh nghe nói vậy thì lùi người ra sau mấy bước, buồn bã trách hờn: − Ánh Hồng! Chị không giữ lời hứa . Lan Anh lủi thủi trở về nhà . Bà chán chường quẳng chiếc bóp vào 1 góc ngồi phịch xuống ghế mở thư ra đọc . "Lan Anh! Xin lỗi em! Xin lỗi em, vì chị đã hứa mà không có can đảm thực hiện . Suốt 1 đêm qua chị thức trắng, chị suy nghĩ đủ điều và sáng nay chị đã trốn chạy ... chị biết hành động của chị là không thể tha thứ được, là đáng bị em trách hờn, nhưng chị chấp nhận tất cả, bởi vì chị không muốn làm đảo lộn cuộc sống hiện tại . Lan Anh! Chị chỉ có biết xin em hãy hiểu cho chị, hãy hiểu giùm chị những khổ sở uẩn khúc trong con tim của chị . 20 năm! Đã 20 năm rồi em ạ . Chị đâu phải mới bỏ đi ngày hôm qua và hôm nay trở về . Chị đâu đáng được lãnh nhận nhiều điều ân huệ quá như vậy . Khi xưa chị đã chối bỏ giọt máu ấy, chị đã thật ích kỷ khi đặt 1 đứa bé mới 2 tuổi vào lòng em, rồi ngang nhiên bỏ đi . Buộc em, 1 cô gái trong trắng chưa từng biết chuyện tình yêu, chuyện chồng con là gì phải xả thân vì bạn, hy sinh cả tuổi xuân mộng đế chịu biết bao thiệt thòi khổ sở, cực nhọc, để nuôi lớn thằng Rắc-cu . Tuy chị đã sinh ra nó ... nhưng 20 năm qua người đã nuôi lớn nó là em . Nó chỉ biết em là mẹ của nó . Hãy đừng bao giờ nghĩ rằng giữa em và Rắc-cu còn có chị . Đừng để chị làm vật cản giữa tình cảm của mẹ con em . Hãy ghi nhớ điều này! Lan Anh thương của chị! Chị có nhiều lý do từ chối việc gặp mặt thằng Rắc-cu, dù có như em nói "chị gặp mặt thôi" . Song điều chính yếu nhất là sự yên ổn, bình lặng của cả 2 phía . Phía em và thằng Rắc-cu, phía chị và gia đình hiện tại của chị, có lẽ em cũng như chị không bao giờ muốn giông tố nổi lên . Bởi vì giông tố chỉ có gây hại thôi chứ không co lợi lộc gì cả . 20 năm nay tất cả như thế nào thì để như thế ấy em nhé . Chị về Hồng Kông sẽ lập tức liên lạc với em liền và sẽ tiếp tục liên lạc với em như bao năm nay . Xin lỗi em và mãi mãi thương em! Chúc em vui vẻ, thành đạt Chị: Ánh Hồng". Lan Anh đọc bức thư để lại của Ánh Hồng không chỉ 1 lần mà tới 3 lần . Khi đã thuộc gần hết bức thư rồi bà mới đi tìm chiếc quẹt gas bật lửa đốt cháy bức thư đi vì không muốn 1 ngày nào đó Rắc-cu tìm đọc được . "Trên đời này nếu em không hiểu chị còn có ai hiểu chị nữa". Lan Anh vừa đốt thư vừa nói 1 mình . Quẳng tro tàn ra cửa sổ, bà trở lại ghế ngồi thừ người ra buồn lặng . "Nếu biết chị ấy chẳng chịu gặp Rắc-cu thì tôi cũng chẳng ép chị làm gì cho chị phải ra đi đột ngột như vậy" Đang trầm tư bỗng nghe có tiếng xe chạy vào cổng, đoán biết Rắc-cu về, Lan Anh vội đổi ngay sắc mặt ảm đạm thành tươi tắn . − Mẹ ơi! Con đã về rồi . 1 thanh niên khá bảnh bao trên tay cầm mấy quyển tập nhảy phóc vào . Trông thấy mẹ ngồi sẵn trên ghế, anh chàng toét miệng ra cười: − Mẹ! Bạn của mẹ chưa đến hả mẹ ? − Bà ấy sẽ không đến nữa! − Tại sao vậy ? 2 mẹ con mình đã chuẩn bị để chào đón ... thật uổng công quá . Bà Lan Anh nhìn con trai cười buồn: − Không phải người ta thất hứa đâu, mà là có chuyện đột ngột phải đi thôi . Mẹ nấu thật nhiều món ăn, cuối cùng chỉ để đãi thằng Rắc-cu này thôi . Rắc-cu nhảy đến ngồi sát bên mẹ ôm lấy cổ: − Mẹ à! Có thể bỏ qua cho con 2 tiếng Rắc-cu được không ? Lũ bạn con nó cười con thúi đầu đó . Bây giờ trong lớp không đứa nào chịu gọi con là Khánh Huy nữa . Hở 1 tiếng là Rắc-cu, 2 tiếng cũng Rắc-cu ... Mẹ biết không, con phải cười giả lả nhưng 2 con mắt muốn phụt lửa đốt cháy tụi nó cho bõ ghét . Cái tên Rắc-cu của con đâu phải để cho tụi nó gọi ... Vậy mà tụi nó dám ... Lan Anh vỗ đầu con phì cười: − Nói vậy, cả mẹ con cũng muốn phụt lửa đốt cháy nữa sao ? Khánh Huy tiu nghỉu: − Con nào dám chứ! Chỉ có mẹ mới có quyền gọi con là Rắc-cu thôi, mà con cũng chỉ thích nghe mẹ gọi thôi . − Nhớ khi nãy con xuống nước xin mẹ bỏ qua cho mà ... sao bây giờ lại nói thích ? Khánh Huy lặng thinh . Bà Lan Anh phì cười: − Khó nói lắm hả ? Thôi được rồi! Nể tình con đã lớn sắp tốt nghiệp đại học, sắp trở thành người hữu dụng cho đất nước, từ nay mẹ sẽ gọi con là Khánh Huy ... không gọi con là thằng Rắc-cu nữa, con hài lòng chớ! − Cám ơn mẹ . Khánh Huy hôn thật kêu lên má bà Lan Anh rồi nhăn mặt vòi vĩnh: − Mẹ à! Con đói quá rồi ... cũng không có khách tới ... không cần đợi, mình ăn nha mẹ . − Đói thì ăn . Nhưng trước tiên phải thay quần áo, rửa mặt, rửa tay cho sạch sẽ, mát mẻ đi đã . Con lớn rồi mà mấy chuyện vặt vãnh cứ phải để mẹ nhắc nhở hoài . Khánh Huy cười rụt cả cổ: − Rắc-cu xin hứa ... từ nay không để mẹ nhắc nhở mấy chuyện nhỏ nhặt nữa đâu . Con lập tức biến vào buồng tắm liền đây . Lan Anh gật đầu mỉm cười rồi tự nhiên gọi giật Khánh Huy lại . − Chuyện gì hở mẹ ? − Đến đây nhận lấy món quà bạn mẹ tặng cho con nè . − Có quà nữa! Khánh Huy quay trở lại, Lan Anh lấy từ trong bóp xách ra hộp nhỏ mà Ánh Hồng tặng mẹ con bà chiều hôm trước đặt vào tay con trai: − Con mở ra xem có thích không ? Khánh Huy mở chiếc hộp trố mắt kêu lên: − 2 chiếc đồng hồ vàng! Mẹ à, thứ này con đã nhìn thấy ở cửa hàng đồng hồ Tic Tắc, giá tính bằng đô la, mắc lắm mẹ ơi ... Bạn của mẹ chắc phải giàu có lắm mới dám tặng chúng ta đồ quý giá như vậy . "Giàu thì có giàu! Quý giá thì sao ? Nếu con biết được người tặng quà quý giá đó là ai ... thì mẹ tin chắc con sẽ không cần những thứ quý giá này đâu . Có nghĩa lý gì cơ chứ ?" Bà Lan Anh thở ra gật đầu: − Phải, dì ấy là 1 người rất giàu sang . Cũng không phải xa lạ gì lắm đâu con ạ . Chính là người mà mẹ vẫn thường nhắc tới, chính là người đỡ đầu cho trường nuôi dạy trẻ mồ côi mà mẹ đang chủ quản . Có đôi lần mẹ đã đưa ảnh dì ấy cho con xem rồi . − Mẹ muốn nói dì Ánh Hồng ? − Ừm ... Chỉ tiếc dì ấy có công chuyện gấp phải trở về Hồng Kông ... Nếu không, đã đến đây dùng cơm thân mật với chúng ta ... và con đã có thể tiếp xúc với dì rồi . − Uổng thật! Có lẽ con không duyên với người dì đáng ngưỡng mộ đó . Dì Ánh Hồng đi có nói chừng nào quay trở lại không mẹ ? − Không có nói! Nhưng mẹ đoán được ... chắc lâu lắm dì mới về chơi với mẹ . Quà đó của dì tặng 2 mẹ con mình, con lấy phần của con đi . Khánh Huy mừng rỡ chộp lấy 1 chiếc nhưng vẫn còn ngần ngại: − Đồ quý giá ... mẹ đồng ý cho con đeo sao ? Lan Anh gật đầu nhìn con trai trìu mến: − Quà của con mà thì con cứ tự nhiên sử dụng, thay cho chiếc đồng hồ mẹ mua cho con đã cũ kỹ lạc hậu quá rồi . Khánh Huy đeo đồng hồ vàng vào tay đưa lên đưa xuống ngắm nghía thích thú: − Ngày mai đám bạn của con nhìn thấy chiếc đồng hồ này có đứa sẽ "lác" mắt, có đứa sẽ nổi máu ganh tỵ lên cho xem . Mẹ à! Con không phải "thấy trăng quên đèn" đâu . Con đeo đồng hồ mới nhưng sẽ cất cẩn thận chiếc đồng hồ của mẹ cho . Tuy cũ kỹ lạc hậu nhưng đối với con chiếc đồng hồ của mẹ mới là vô giá . Khánh Huy nói xong, chạy biến vào trong . Lan Anh nhìn theo con trai bật cười "Cũng khéo ăn nói lắm chứ . Rắc-cu à, đâu cần con bày tỏ, mẹ cũng hiểu được con là 1 thằng nhóc rất hiếu thảo . Cuộc đời mẹ rất hạnh phúc khi có được con". Năm năm sau ..... Cỗ máy đã già thì sức chạy cũng yếu đi . Nogài 50 rồi, những hăng say trong công việc cũng bị giảm đi rõ rệt , Lan Anh trở về nhà sau những ngày bận rộn với công việc từ thiện mà bà lúc nào cũng tận tâm yêu thích, về tới nhà vẫn mang theo dáng vẻ bơ phờ, mệt mỏi . − Ủa ...Mẹ ! Mẹ về khi nào vậy ? Khánh Huy từ trong bước ra, áo quần phắng phiu láng mướt như đi dự hội . Trông thấy mẹ, anh sà tới hỏi liền . Lan Anh nhìn con đăm đăm rồi bảo : − Mẹ mới về tới thôi . Vừa mới ngồi nghỉ mệt thì con ra tới đó . Đến tủ lạnh lấy cho mẹ cốc nước . Khánh Huy nhanh nhẹn phóng đi mang tới 1 ly nước trái cây cho mẹ Bà Lan Anh hớp liền vài ngụm rồi hỏi : − Con mặc đồ đẹp như vậy đi dự tiệc à ? − Dạ phải . Là sinh nhật Bích Phượng đó mẹ . "Bích Phượng ...cái cô gái mà con yêu" . Nghe nhắc đến Bích Phượng, Lan Anh chau mày có vẻ không hài lòng : − Sao mấy ngày trước không nghe con nhắc vậy ? Có lẽ mẹ cũng phải gởi quà cho cô ta . − Làm sao con dám nói ...khi biết mẹ không thích Bích Phượng như vậy . Thật ra, cô ta cũng .... Lan Anh thở hắt ra xen vào trả lời : − Dễ thương và đàng hoàng chứ gì ? Ai ba"o con trai của mẹ thương người ta nên mẹ đành chịu thôi . Thật sự, me không thể nào quên cái lần con đưa Bích Phượng tới trường chơi với bọn trẻ . Chính mắt mẹ trông thấy cô ta hất mạnh những đứa trẻ ra khỏi mình khi bọn chúng bu đến giỡn đùa . Ánh mắt của cô ta lúc đó vừa ghê tởm, vừa khinh bỉ bọn trẻ con . Bấy nhiêu đó đủ để mẹ nhìn thấy Bích Phượng không hiền hậu ...cũng chẳng có lòng thương người . Khánh Huy im lặng không dám cải lời me, nhưng cũng cố nói 1 lời biện hộ : − Biết đâu người ta không thích con nít thì sao . Bao nhiêu lần đi chơi với con, thấy người tàn tật ăn xin, Bích Phượng đều bỏ tiền ra cho ngay đó mẹ . "Con yêu người ta tất nhiên phải bênh vực cho người ta rồi ". Lan Anh thở ra lắc đầu : − Chuyện tình cảm của con, đúng ra mẹ không nên xen vào .... Nhưng vì mẹ nhìn thấy Bích Phượng có lẽ không thật lòng với con nên mẹ nói vậy thôi . Mẹ cũng hy vọng những gì mẹ nhìn thấy ở Bích Phượng chỉ là 1 sự nhầm lẫn vì mắt già yếu kém . Thôi, con đi đi ...kẻo muộn giờ . − Mẹ ! Mẹ có giận con không ? Khánh Huy xuống giọng nhỏ nhẹ . Lan Anh nhìn nỗi lo trên mặt con trai, mỉm cười : − Không có đâu ! Nếu Bích Phượng thật lòng với con ...thì rồi đây mẹ sẽ yêu nó như đã yêu con vậy . − Mẹ ! Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên địa cầu này . "Nhảm nhí" - Lan Anh lại phì cười : − Trời sụp tối rồi con không sợ trễ, sợ bị giận hay sao ? Làm người ye&u của người ta thì pha?i tới đầu tiên chứ không phải tới sau cùng . − Cám ơn mẹ nhắ cnhở . Con đi liền đây . Khánh Huy vui vẻ đứng lên vào trong lấy gói quà nhỏ bỏ vào túi rồi quay ra thật nhanh : − Chào mẹ ! Một lát con sẽ về với mẹ Lan Anh gật đầu nhìn theo cái dáng cao to, khôi ngô của con trai không chớp mắt . Tuy trong người của Khánh Huy không co chút máu thịt nào của bà, nhưng nó chính là thành quả của bà, thành quả của hơn 20 năm bà khổ công nuôi nấng . Điều khiến bà Lan Anh vui vẻ hài lòng nhất chính là sự hiếu thảo của Khánh Huy đối với bà trong những ngày tháng qua .Nhà riêng của Bích Phượng . Ngôi nhà nhỏ nhưng nằm giữa 1 khu thị tứ đông đúc . Đêm nay là sinh nhật của nàng, 1 sinh nhật mà những bạn bè thích vui chơi của nàng rất mong muốn . Nhưng những người láng giềng của nàng thì lại không mong muốn chút nào, vì tất cả họ đều biết sự ồn ào, náo động sẽ được dịp quấy rầy họ tới khuya, thậm chí tới sáng . Thường ngày không có sinh nhật, không có 1 lý do chính đáng nào, ngôi nhà này vẫn thỉnh thoảng nổ ra những buổi tiệc nổi đình nổi đám mà những người láng giềng đã quá sức ngao ngán rồi . Bích Phượng là con gái út của 1 gia đình đông con . Tất cả những người thân của nàng đều đã định cư ở nước ngoài . Lẽ ra nàng cũng đi ...nhưng rồi lại thay đổi ý định, kiên quyết ở lại để 1 mình "hưởng phước" . Phải nói là 1 cô gái rất đẹp nhưng lại rất kiêu kỳ và điêu ngoa . Sau khi tốt nghiệp đại học, Bích Phượng được tuyển vào làm kế toán ở công ty Nguyễng Bình, chuyên nghành nhà hàng khách sạn . Còn Khánh Huy , sau khi tốt nghiệp đại học Kinh tế, anh cũng được về làm ở 1 công ty du lịch có thư' hạng trong thành phố . Hai người gặp nhau rất nhiều lần trong những buổi hội nghị khách hàng lớn do công ty du lịch phía Khánh Huy tổ chức . Thế là quen nhau, từ ban sơ đến thân thiết rồi yêu nhau thực thụ . Tính đến nay, cuộc tình của họ đã kéo dài hơn 1 năm ròng . Tuy biết Bích Phượng là 1 cô gái buồn vui bất thường hay trái tính trái nết, nhưng Khánh Huy vẫn yêu nàng bằng cả tấm lòng chân thật .− Bãy giờ đúng . Ngôi nhà treo đèn kết hoa rực rỡ nhưng thật vắng vẻ chưa từng có lấy 1 bóng người . Giữa sân nhà là 1 chiếc du lịch màu trắng đậu sừng sững . Đúng ra, buổi sinh nhật sẽ chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ . Khánh Huy còn nhớ rõ ràng từng lời Bích Phượng dặn anh : "Đúng 8 giờ anh mới được đến nghe chưa . Đến sớm hơn, em không tiếp đâu đó . "Bích Phượng sơn trang" của em có quy tắc nghiêm ngặt lắm . Mời giờ nào đến giờ đó . Ai vi phạm lập tức bị rơi đầu " . Sau câu nói là nụ cười giòn ta như phalê vỡ của nàng . "Chắc là đùa thôi ! Cũng có thể là thử lòng người yêu nè . ANh đâu đến nổi ngu ngốc mà tuân theo sắ clệnh hết sức kỳ cục của em . ĐỂ rồi em có cớ bắt bẻ giận hờn anh ". Khánh Huy mỉm cười thắng kịt chiếc Dream Thái mới kẻng của mình trước cổng nhà Bích Phượng. Thiệt tình chưa có ai đến cả ! Đám bạn Bích Phượng cũng chắc chắn không dám đến sớm hơn 8 giờ vì sợ bị nhốt Ở bên ngoài . "Chẳng lẽ đến người yêu mà cũng không ngoại lệ hay sao ? Anh không tin là em biết anh mà khôngmỡ cống choanh vào " . Khánh Huy hoàn toàn tin tưởng vào chương vị "người yêu"" của mình, phấn khởi đưa tay lên định nhấn chuông cổng . Vừa lúc đó, từ bên trong thấp thóang bóng hai người bước ra . Thế là không cần phải nhấn chuông làm gì . Khánh Huy đứng áp sát vào cánh cửa chờ đợi . Nhưng hai người vừa bước ra không đi thẳng ra cổng mà dừng lại ỡ giữa sân nơi có chiếc xe hơi mới đang đậu . Mãi đến bây giờ, Khánh Huy mới phát hiện chiếc xe . Anh lảm nhảm 1 mình . − Xe của ai vậy ? Có người đến trước cả tôi sao ? Khánh Huy còn đang 1 mình thắc mắc thì bên trong vọng ra tiếng nũng nịu của Bích Phượng: − Bây giờ mới có 7 giờ thôi . ANh đi làm công chuyện của anh, đếnkhuya anh quay lạii với em không được sao ? − Không được Có tiếng đàn ông vang lên, Khánh Huy nhìn thấy rất rõ hắn vòng tay ghì chặt Bích Phượng vào lòng . − Tối mai anh ở lại với em . TỐi nay vui chơi thỏa thích với ban bè đi . Nhưng anh giao trước ...đêm nay vắng anh không được mời gọi cái thằng Khánh Huy ở lại nghe chưa . Cho em thời hạn 10 ngày để nói chuyện dứt khoát với nó . Anh không muốn người yêu của anh là cô nàng bắt cá hai tay đâu . − Em đối với anh mới thật lòng thôi . Tại anh cứ lơ là, lạnh nhạt với em hoài ....nên em mới cặp với hắn ....để chọc cho anh tức . − Phải gọi em là "Phượng phù thủy" mới đúng . ANh nổi ghen với cái gã Khánh Huy kia thật đấy . Anh không muốn nhìn thấy hắn lảng vảng bên chân em nữa . Tha6.t chướng mắt . BÍch Phượng bật cười: − Nói ra chắc thiên hạ không ai tin đâu, giám đốc Nguyễn Bình nổi tiếng hào hoa, phong lưu, thay người tình như thay áo cũng biết ghen tuông nữa cơ đấy . Hãy nói cho em biết.......trong đám phụ nữ mà anh ghen, có mấy người làm cho anh ghen chứ ? − Có 1 mình em thôi . Chỉ có Bích Phượng thôi . Em đó nha ....vừa ma mãnh, vừa nhiều chuyện, vừa đáng ghét nữa . Thật ra, em chỉ xứng với anh thôi, không xứng với cái thằng khù khờ Khánh Huy đâu . Hôm nay là sinh nhật của em, những gì cần cho, anh đã cho em hết rồi . Bây giờ anh đi về . Em vào trong sửa soạn đón tiếp bạn bè và "người yêu dấu" của em đi . Nên nhớ, cắt đứt mọi dây dưa với hắn, sức chịu đựng của anh có giới hạn thôi . Coi chừng anh nổi điên lên giết chết em đó . − Anh dám ! Bích Phượng vên mặt lên . Gã con trai có cái tên Nguyễn Bình ghì chặt lấy nàng như muốn ngấu nghiến nàng ra thành trăm vạn mảnh . − Sao lại không dám . Nói rồi, gã cúi xuống hôn điên cuồng vào cổ, lên mặt, lên môi Bích Phượng, khiến cô cười khúc khích kêu lên: − Tha cho em di, em nhột muốn chết rồi đây nè . NB buông Bích Phượng ra rồi mỡ cửa xe hơi chui vào: − Tạm biệt em ! Ngày mai anh sẽ đến . − Mấy giờ ? − Không hẹn giờ . Anh sẽ đến bất ngờ . Đôi trai gái bên trong tiếp tục cười nói gì đó với nhau , Khánh Huy ở bên ngoài chới với, hoảng loạn, đau khổ như 1 người vừa bị đẩy trượt xuống vực thẳm . − Bích Phượng ! Bích Phượng ! Anh nghiến răng rít lên nho nhỏ quay phắt mặt đi, ánh mắt đong đầy những nổi thống khổ và căm giận . Nếu anh nhớ không lầm thì Nguyễng Bình chính là giám đốc điều hành công ty Nguyễn Bình, cũng là giám đốc của Bích Phượng. "thì ra từ lâu nay tôi chỉ là kẻ lót đường . Vậy mà chẳng hay biết gì cả . Tôi thật sự là 1 kẻ khờ dại, quá khờ !" Khánh Huy cắn chặt răng , giận dữ, vung tay đấm mạnh vào không khí . Cả con người của nh căng phồn ra, nóng bừng lên như vừa bị rơi vào tận đáy của "Hỏa Diệm Sơn " . Cái cảm giác này, cái cảm giác của 1 người bị người tình lừa lọc, gian trá, cái cảm giác đối mặt với 1 thực tế phũ phàng, thật chẳng dễ chịu chút nào cả .