Chương 1 - Tai Ương Kiếp Trước
Trong phòng tối om, một đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, từng tia máu hằn rõ chứng tỏ chủ nhân của nó đã nhiều ngày không chợp mắt. Lạc Tử Hân co người lại một góc, quần áo đơn sơ khiến nàng run lẩy bẩy. Cứ tưởng rằng mình rất kiên cường có thể chiến thắng rét lạnh, nhưng lúc này đây lại bị bóng đêm đánh bại đến thương tích đầy mình. Nàng sợ tối, từ nhỏ đã sợ tối, trời thì đen như mực, còn nàng thì bị nhốt trong một căn phòng kín, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Đáng sợ nhất là hôm nay không có trăng, thì ran gay cả ông trời cũng bỏ rơi nàng. Thật là xui xẻo. Bị bỏ rơi trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, là muốn mạng của nàng sao? Hay là ông trời không muốn nhìn nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, buộc nàng tỉnh lại giữa giấc mộng? Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm kêu khổ. Cảm giác thân thể lạnh lẽo, tấm áo đơn bạc này không chống đỡ nổi trận gió lạnh đầu thu. Không chỉ lạnh buốt khắp người, lòng nàng cũng đã nguội ngắt. Mấy ngày trước, trong Thục Nghi cung, nàng nằm bên cạnh hắn, triền miên trằn trọc, hồng loan phủ trướng, ánh nến chập chờn hắt tiếng thở dốc trầm đục. Hắn, hoàng đế đương triều Đại Vũ Quốc - Mục Nguyên Trinh, mà nàng, chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé, gọi là Lạc Tử Hân. Đêm hôm ấy, là ngày nàng thị tẩm. "Tiêm Vũ, nàng là của trẫm . . . . . ." Mục Nguyên Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng ngần. Thân thể Lạc Tử Hân hơi run rẩy, hai chữ Tiêm Vũ khiến đầu nàng ong một tiếng sợ hãi. "Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn đều là của hoàng thượng. . . . . ." Lạc Tử Hân hé mở đôi môi, nhưng lại bị đầu lưỡi bá đạo của hắn cuốn lấy, không thể nói thành lời. Mục Nguyên Trinh như đang uống cam lộ ngọt ngào, trằn trọc liếm môi nàng, cuối cũng thì lưu luyến rời đi, ngón tay véo nhẹ cằm nàng, con ngươi xanh đen lóe tia sáng nóng bỏng. Lạc Tử Hân ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nghênh hợp nhiệt tình của hắn. Động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng thở dốc càng lúc càng lớn, trên giường lớn chỉ còn hai thân thể đang liều mạng quấn chặt lấy nhau. Hắn ôm nàng, hơi thở dần dần ổn định. "Tiêm Vũ, có rất ít nữ nhân có thể khiến trẫm động lòng, ở hoàng cung này, ngươi là người đầu tiên." Mục Nguyên Trinh cắn cắn vành tai nàng nói nhỏ. Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng như có như không, khiến tâm thần nàng khẽ nhộn nhạo. Mục Nguyên Trinh, hắn quả thật được coi là nhân trung long phượng, không nói bản thân hắn đã là cửu ngũ chí tôn, chỉ nói đến diện mạo, ở trong hoàng tộc này chỉ sợ cũng không ai bằng hắn. Cho nên, chỉ cần hắn ra đường, tất cả nữ tử đều dõi theo hắn, huống chi còn là Hoàng đế, đứng trên vạn người. Trong cung hậu, dựa vào vẻ thùy mị của mình lấy được ân sủng của hắn, nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên. Nhìn nàng cười như không cười mị hoặc, thân thể Mục Nguyên Trinh lại dâng trào nhiệt huyết, một lần nữa đè nàng xuống, thân thể mềm mại, sung sướng tê tái. Nàng vùi mặt trong lồng ngực ấm áp của hắn, dần dần tiến vào mộng đẹp. Khi nàng tỉnh lại, hoàng thượng đã rời đi, nghe âm thanh ầm ỹ phía xa, nàng la lớn: "Có chuyện gì?" "Nương nương ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi? Thánh chỉ Hoàng thượng đến." Trong mắt tỳ nữ có vẻ kỳ quái, không giống nét cung kính, ngược lại mang chút khinh bỉ, trong lòng Lạc Tử Hân có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, vừa quỳ xuống tiếp chỉ, Lộ công công công đã mang âm khí mười phần tuyên đọc: "Lệ Tiệp dư Viên Vũ tội không thể tha, biếm lãnh cung." Lạc Tử Hân kinh ngạc mở to mắt, không thể tin vào tai mình, rõ ràng tối qua hoàng thượng còn dịu dàng với nàng, còn lời ngon tiếng ngọt, sao sáng sớm tỉnh dậy đã thành tội không thể tha? "Công công, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Bổn cung không hiểu." Nàng kéo Lộ công công, vội vàng hỏi. Lộ công công giả vờ ho khan vài tiếng, hắng giọng, liếc nàng một cái, nói: "Theo điều tra, Quý phi nương nương bị xảy thai là do Lệ Tiệp dư gây ra, cho nên. . . . . ." "Cái gì? Bổn cung không làm!" Lạc Tử Hân lập tức biến sắc. Lộ công công nhìn nàng một cái, cười lạnh, mau chóng bỏ đi lại bị nàng kéo tay áo, nói: "Van cầu ngài, cho ta gặp hoàng thượng." Một khắc sau, nàng đã quỳ gối dưới chân Hoàng đế Mục Nguyên Trinh. Con ngươi Mục Nguyên Trinh thoáng qua tia lạnh nhạt, ánh mắt khẽ chuyển, quay đầu nhìn Lạc Tử Hân, đột nhiên giữ chặt cằm nàng. Tầm mắt bất đắc dĩ nhìn thẳng vào hắn, tia sắc lạnh kia khiến lòng nàng run lên. "Không nghĩ tới lòng dạ ngươi độc ác như vậy, hạ thủ ngoan tuyệt đứa bé của trẫm." Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch khóe miệng, chỉ là nụ cười kia quá mức lạnh lẽo. "Hoàng thượng, thần thiếp không có. . . . . ." Nàng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoàng đế, nhu thuận nói: " trong khoảng thời gian này, thần thiếp chưa từng ra khỏi cung, điểm này nô tỳ trong cung thần thiếp có thể làm chứng." Mục Nguyên Trinh nhìn nàng thật sâu không nói câu nào, mỗi nhịp tim như ngàn năm dài đằng đẵng nàng quỳ đó chờ phản ứng của hắn. Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Tự nhiên, lòng nàng trở nên lạnh lẽo, đến tột cùng là ai đã hãm hại nàng? "Ngươi thật to gan, chứng cớ ngay trước mắt, còn dám nguỵ biện. Nô tỳ trong cung ngươi? Thì có thể nói được điều gì?" Âm thanh Mục Nguyên Trinh khiến nàng như rớt vào hầm băng, "Chứng cớ của Hoàng hậu quá rõ ràng, ngươi không còn cách nào chối cãi.” "Hoàng thượng, thần thiếp thật sự oan uổng." Nàng vội vàng giải thích. "Đủ rồi." Tay hắn đột nhiên bóp chặt cổ nàng, buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Mấy phần hàn lệ trong mắt khiến nàng sợ hãi. "Hoàng thượng. . . . . ." Nàng không biết nên nói gì. "Ngươi nên dời đến Trường Hoa cung để suy nghĩ lại đi." Mục Nguyên Trinh nói xong, khẽ nghiêng đầu, khóe mắt lướt qua Lạc Tử Hân, "Lui ra ngoài đi." Trường Hoa cung, đó chính là lãnh cung! Lòng Lạc Tử Hân như mảng băng nứt toát, tuyệt vọng thống khổ. Sau đó, nàng liền bị đưa đến lãnh cung, so với ngày trước, chính là khác nhau một trời một vực. Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, chứng cớ hoàng hậu đưa ra là gì. Nhưng nàng không hiểu, nàng đã đắc tội hoàng hậu khi nào, để đến mức tai bay vạ gió. Nàng không hận Hoàng thượng, Đế Vương nào nghe nói con cháu hắn bị hại mà không nổi trận lôi đình, nàng chỉ hận chính kẻ đã hãm hại nàng. Mấy ngày trước, một người có địa vị cao như Hoàng hậu đột nhiên lại ghé thăm Trường Hoa cung thấp hèn, bắt nàng uống một canh để có thể giải thoát. Sau đêm đó, nàng vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện, mà sáng sớm ngày thứ hai thì bị người phát hiện nằm trên giường cùng một tên thị vệ. Sắc mặt Mục Nguyên Trinh xanh mét, hoàng hậu cố ý kinh ngạc, còn có đám phi tần giả ân giả nghĩa cố gắng cầu xin, cũng không đổi được một lời của nàng. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng sợ tội không dám nói, nhưng có ai biết nàng bị ép thuốc, không thể nói! Cho nên, nàng bị nhốt ở căn phòng tối đen này một ngày một đêm rồi. Cửa cọt kẹt một tiếng bị mở ra, cung nhân xách theo đèn lồng mở đường cho chủ tử. Người đàn ông này mặc một thân áo gấm màu vàng, khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng lại hàm chứa tức giận, bên cạnh là hoàng hậu. "Đầu tiên là hại đứa bé của trẫm, sau đó thì thông dâm, ngươi coi như đã không phụ lòng trẫm!" Âm thanh Mục Nguyên Trinh vững vàng, không hề gợn sóng, lại khiến người ta cảm thấy hoảng loạn. "Ưmh. . . . . ." Nàng quỳ gối trước mặt hắn, dốc sức liều mạng lắc đầu, cổ họng lại không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có yết hầu bỏng rát. Mục Nguyên Trinh hơi nhíu mày, nữ nhân này sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, dáng vẻ hồn nhiên, mềm mại ngày xưa này đã mất, nhất thời liền sinh ra chút chán ghét. "Ngươi không nói chuyện, có nghĩa là đã chấp nhận?" Mục Nguyên Trinh nhàn nhạt đặt câu hỏi. Không phải, không phải như thế! Trong lòng Lạc Tử Hân kêu to. Chẳng lẽ hắn không biết nàng liều mạng lắc đầu có nghĩa là gì? Chẳng lẽ hắn cứ định tội nàng như vậy sao? Hoàng hậu, Nhu phi! Thì ra, đây là kết cục các ngươi đã sớm sắp đặt, sao nàng không sớm nhìn ra bọn họ chỉ là một đám nữ nhân độc ác? Từ ngày bắt đầu vào cung, nàng đều coi họ như tỷ muội, chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng sẽ bị hại thê thảm như vậy. Mục Nguyên Trinh thấy nàng thủy chung không nói, đối với khẳng định sợ tội không dám nói của hoàng hậu càng thêm tăng mấy phần tin tưởng. Nàng mở cặp mắt sợ hãi, đôi môi tái nhợt vô sắc đã sớm mất đi vẻ sáng bóng, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào đã sớm bị hủy như tro tàn. Không sai, một khắc này, hắn ghét bỏ nàng. "Đây chính là nữ nhi tốt của Viên Chiêu? Đúng là cha nào con nấy, phụ thân ngươi Viên Chiêu hôm nay ở trên triều đình công khai phản kháng trẫm, ngươi thì ở hậu cung gây sóng gió. Rất tốt, trưa mai, Viên Chiêu chém đầu thị chúng, tru di cửu tộc." Mục Nguyên Trinh chuyển mắt qua khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tử Hân, đi tới trước mặt nàng, thân thể khom xuống nắm lấy cằm nàng, "Về phần ngươi, nể tình đã từng phục vụ trẫm thoải mái, nên ở lại Trường Hoa cung hưởng phúc thôi." Hoàng thượng, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy, cái gì hại người xảy thai, cái gì thông dâm, căn bản là oan uổng, sao ngươi có thể không chấp nhận điều tra đã muốn giết của tộc? Đáy lòng Lạc Tử Hân gào thét khàn giọng, nhưng cũng không có cách nào phát ra tiếng nói. "A, đúng rồi, trẫm nhớ ngươi có hứng thú với việc hành hình, nếu không, trưa mai, cho ngươi đến Ngọ môn giám sát, được không?" Khóe miệng Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch. Lạc Tử Hân chỉ cảm thấy toàn thân rung động, lòng đau nhức, cho dù đứt từng khúc ruột thì thế nào, hắn đã sớm còn quan tâm đến nàng, đẩy nàng đến bước đường cùng. Nàng không muốn xem, không muốn mở mắt, nhưng thái giám Lộ Hi nắm đầu nàng, buộc nàng nhìn hết cảnh máu tanh. Viên Chiêu mặc dù không phải cha ruột của nàng, nhưng dù sao cũng là vì nàng mà bị liên lụy. Nhìn tóc hắn bạc trắng, ánh mắt tuyệt vọng, càng khiến lòng nàng chảy máu. Hắn như già đi mấy chục tuổi. Sau lưng đều là tiếng khóc lóc, mỗi một âm thanh như cây đao chém thẳng vào người nàng. Đây đều là do nàng tạo nghiệt! Đầu rơi máu chảy, đỏ cả bầu trời, trước mắt nàng trừ màu đỏ rực này đã không còn nhìn được bất cứ thứ gì khác, toàn bộ thế giới trước mắt nàng sụp đổ, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi. Thời điểm tỉnh lại, đã ở trong Trường Hoa cung lạnh lẽo, đập vào mắt chính khuôn mặt lạnh nhạt của hoàng hậu. " Thế nào, tư vị không tồi?" Hoàng hậu nở nụ cười dữ tợn. Lạc Tử Hân mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hoàng hậu, nàng chết lặng không còn phản ứng. "Có muốn biết vì sao không?" Hoàng hậu ngồi trước giường nàng, vô tình cố ý thay nàng kéo chăn. Tại sao? Nàng cũng muốn biết tại sao? Hình như hoàng hậu hận mình, nguyên nhân không phải đơn giản như vậy sao. "Ngươi đoán không sai, ân oán giữa Bổn cung và ngươi sớm mọc rễ, không phải chỉ vì ngươi là Lệ Tiệp dư, nhưng đáng tiếc, Bổn cung sẽ không nói cho ngươi biết, bởi vì, chết không nhắm mắt, lúc này mới có ý vị." Hoàng hậu nhìn thấu tâm tư nàng, sắc mặt đột biến, âm trầm đến đáng sợ. Không sai, nữ nhân hậu cung sao thì nhiều, Lạc Tử Hân nàng cũng chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ, cũng phải được ân sủng, hoàng hậu không cần thiết phải đặc biệt đi đối phó với nàng. Vậy Hoàng hậu có ý gì? Lời nói của Hoàng hậu khiến Lạc Tử Hân có một dự cảm xấu. Quả nhiên, bên cạnh hoàng hậu có một tỳ nữ bưng chén thuốc tới trước giường nàng, một người nắm tóc nàng, một người bóp miệng nàng đổ thuốc vào. Trong bụng như có lửa đốt đau đớn, trước khi nhắm mắt nàng cuối cùng cũng biết đó là độc dược. Ông trời thật đối với nàng không tệ, cư nhiên cho nàng như vậy cái chết khổ sở nhất. Chết không nhắm mắt? Hoàng hậu, ngươi đừng nghĩ mình đã thắng, bởi vì khi Lạc Tử Hân nhắm mắt, trong lòng vẫn quanh quẩn băn khoăn đó, rốt cuộc giữa nàng và Hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì? Chức vị trong hậu cung Hoàng hậu Hoàng quý phi Chính nhất phẩm: Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức Phi Từ Nhất Phẩm: phu nhân Chính nhị phẩm: Phi Từ nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung Chính tam phẩm: Quý Tần Từ tam phẩm: Tiệp dư Chính Tứ Phẩm: Dung Hoa Từ Tứ Phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Thuận Nghi Chính ngũ phẩm: Tần Từ Ngũ Phẩm: Tiểu Nghi, Tiểu Viện, Lương Viện, Lương Đễ Chính Lục Phẩm: Quý Nhân Từ Lục Phẩm: Tài tử, Mỹ Nhân Chính thất phẩm: Thường Tại, Nương tử Từ Thất Phẩm: Tuyển Thị Chính Bát Phẩm: Thải Nữ Từ Bát Phẩm: Bảo Lâm, Canh Y