Tập 1

Trời tối đen như mực, con đường bị thế giới bỏ quên, với đầy đủ những ổ voi, ổ trâu, ổ gà hơi ít như trở nên như trở nên bí ẩn dưới mắt của Nhã Ca và Giáng Hương. Nhỏ Giáng Hương ‘tăm tre’ vừa lạng ngườiq ua 1 bên lọt 1 chân xuống 1 ổ trâu bên đường, nhỏ la:

“Úi chao, què cẳng tao rồi”

Nhã Ca quay đầu lại suỵt nhỏ:

“Nhỏ thôi mày, cái gì cũng toang toác như gà mái vậy”

Nghe Nhã Ca nói, Giáng Hương nổi sung nạt lại:

“Mày nói cái gì ? Mày bảo tao là gà mái hả ?”

Nhã Ca gật đầu:

“Đi không nhìn trước ngó sau, lọt ổ trâu la làng. Đi ăn trộm như mày có mà ở tù sớm”

Giáng Hương giật mình im thin thít, cô bé như sợ tiếng nói của mình bị mọi người xung quanh nghe thấy. Nhã Ca cười rúc rich:

“Ê, nhỏ kia, sao tự dưng im thin thít vậy”

‘Con nhỏ trời đánh này, cười nói thì nó bảo là gà mái, giờ im nó cũng nói’. Vừa tự nhủ mình như vậy, Giáng Hương vừa nói nhỏ:

“Đồ trời đánh ! Tao nói mày cũng la, không nói cũng la, kì cục”

Nhã Ca vẫn cười, con nhỏ như có đèn pha trong mắt vậy. Trời tối thui vậy mà nhỏ bước thoăn thoắt. Con đường sau 1 cơn mưa, nước long ba, long bong. Những ổ nước chứa đầy đủ mùi vị trên mặt đất. Giáng Hương vất vả lắm mới theo kịp Nhã Ca.

“Chưa là đêm 30 mà sao tối câm tối điếc vậy chứ”

Nhã Ca lại cười:

“Tao thấy mày ngu lạ, trời sắp mưa mà mày không thấy sao ?”

Nghe cái giọng chua như dấm của Nhã Ca, Giáng Hương lại muốn cãi lộn. Vừa há miệng định cãi, chợt nhớ, liền cắn răng không them nói.

Đang bước thấp bước cao, Nhã Ca liền bấm nhẹ vào tay Gíang Hương nói nhỏ:

“Kìa, mày thấy không ?”

Giáng Hương đưa mắt nhìn theo tay chỉ của Nhã Ca. Bên cửa sổ lầu 1, ánh đèn soi rõ dáng người đang ngồi học bài. Căn nhà chìm vào im lặng. Ánh đèn le lói chứng tỏ anh chàng khá siêng năng. Nhã Ca thầm thì:

“Cái thằng trời đánh Phúc Nguyên sao nó chăm vậy không biết ?”

Giáng Hương cũng thầm thì:

“Nó quyết bảo vệ chức vô địch của nó mà”

Nhã Ca lẳng lặng bước thêm 1 bước rồi núp sau bờ rào. Giáng Hương đứng sau lưng Nhã Ca, tim đập lien hồi như trống trận. Nhã Ca ngồi xuống rồi lần từng bước 1. Giáng Hương thì thào:

“Ê nhỏ, về thôi, nhỡ ba Phúc Nguyên bắt được là thúi hẻo nha mày”

Nhã Ca quay lại, hất mặt:

“Đồ thỏ đế. Mày cứ việc ngồi đó chờ tao, tao sẽ cho Phúc Nguyên biết tay”

Nói xong, đôi mắt Nhã Ca nhìn chăm chăm vào cửa sổ nhà Phúc Nguyên. 1 lúc nhỏ quyết định đứng dậy rồi bước nhanh đến những giò lan đang treo lủng lẳng dưới dàn ở trước nhà. Nhanh không thể tưởng, nhỏ đỡ nhẹ rồi bước về phía Giáng Hương trên tay là dò phong lan đang nở. Nhỏ bảo:

“Đi thôi”

Giáng Hương hấp tấp đi ra, vô ý thế nào, trượt chân 1 cái. ‘Đạch’ 1 tiếng vang lên, gần như ngay tức khắc có tiếng chó sủa. Giáng Hương cnàg run hơn. Nhã Ca quay lại, cắn răng kéo Giáng Hương chạy. Trong nhà có tiếng la chó:

“Miki, miki”

Nhưng con chó vẫn sủa. Nhã Ca và Giáng Hương đã chạy ra đường. Ánh đèn trong nhà bừng sang:

“Cái gì mà mày sủa dữ vậy Miki”

Không kịp nhìn vào, Nhã Ca và Giáng Hương cắm đầu chạy miết. Bất chấp ổ trâu, ổ voi, bất chấp nước dơ nước sạch. Giáng Hương cứ cắm đầu chạy theo cái bong phía trước.

1 lúc sau mệt quá, Giáng Hương hào hển:

“Dừng lại chút, Nhã Ca, tao hết thở rồi”

Không đợi nhắc đến lần thứ 3, Nhã Ca đã dừng lại. Trên tay nhỏ, dò phong lan hãy còn run run:

“Mày là đứa vô tích sự. Tao không hiểu sao đi đâu tao cũng kêu mày đi. Tao vừa chạy vừa phỉa giữ dò phong lan cho khỏi rụng đây nè”

Nghe Nhã Ca chì chiết mà Giáng Hương không them nói lại. Mặc, để nhỏ độc thoại 1 lúc rồi nhỏ im. Trái tim Giáng Hương vẫn còn nhảy điệu disco. Lần đầu tiên cô bé mạo hiểm theo lời dụ dỗ của Nhã Ca.

“Sao mày câm như hến vậy”

Tức quá, Giáng Hương liền đáp:

“Đồ già mồm. Hết gà rồi đến hến, sao mày nhiều câu rủa thế ? Tao đang sợ muốn chết đây nè”

Nhã Ca rúc rich cười. Con nhỏ lạ lung, cái gì cũng cười được. Cả khi thập tử nhất sinh như hôm nay mà nó vẫn cười được thì ngộ thiệt. Giáng Hương không biết nói sao liền ‘hứ’ 1 tiếng. Nhã Ca lại nói:

“Tao cóc them nói với mày, bây giờ đi được chưa thỏ đế ?”

Giáng Hương đã bớt sợ bị đuổi theo nên nhịp thở đã trở lại bình thường. Cả 2 vừa đi vừa nói chuyện:

“Tao cảm thấy trái tim tao thót lại vì sợ. Bất ngờ ba thằng Phúc Nguyên lò dò ra hỏi: Tụi bây làm gì đó ? Chắc chết quá Nhã Ca”

Nhã Ca thích thú cười:

“Mày tưởng tao không sợ chắc. Có điều phải ghìm nỗi sợ của mình để làm nên sự nghiệp thôi”

Nghe Nhã Ca nói, Giáng Hương chợt bật cười:

“Tao mới nghe lần đầu đó, đi ăn cắp mà cũng đòi làm nên sự nghiệp”

Nhã Ca vênh khuôn mặt ngơ ngáo của nhỏ đáp:

“Nhỏ nói bậy hà, đâu phải ăn cắp đâu. Tao chỉ mượn tạm của nó vài bữa thôi. Qua thi, tao sẽ trả lại. còn cái tính thỏ đế sẽ làm mình không dám mạo hiểm để tìm may mắn đó biết không ?”

Giáng Hương vừa đi vừa gật gật đầu. Giờ đây khi nỗi sợ hãi đã bay xa Giáng Hương trở lại là cô bé cũng chua ngoa đanh đá đâu kém Nhã Ca.

“Tao cũng cố giương đôi mắt ốc nhồi của tao xem mày làm được gì trong cuộc phiêu lưu của mày. Còn giò phong lan kia, tao nghĩo nhỏ mượn tạm kiểu đó tao nghĩ Phúc NGuyên tôn nhỏ làm sư phụ. Qua thii ròi trả lại làm gì ?”

Nhã Ca vẫn với khuon mặt bất cần đời, nhìn giò phong lan với 2 nhành trắng muốt phảng phất mùi hương, từng đoá hoa lớn 1 cách rất đặc biệt, nhỏ phán:

“Đương nhiên tao là sư phụ của Phúc Nguyên rồi, bây giờ nhỏ mới biết sao ? Để giò phong lan này tổ thằng Phúc Nguyên sẽ giành giải nhất, thôi đành mượn tạm vậy. Tao là người nhân đạo, cây phong lan này thằng Phúc Nguyên phải chăm sóc dữ lắm nên tao sẽ trả lại nó”

Giáng Hương chỉ biết lắc đầu. Ai biểu Phúc Nguyện chọn phong lan để thi. Nhỏ Nhã Ca tuyên bố, phong lan là 1 mảng của nhỏ mà.

“Ê, 2 nương đi đâu vậy ?”

Nghe thấy tiếng hỏi cả 2 đều giật nảy mình. Theo phản xạ, Nhã Ca giấu dò phong lan ra phía sau. Huỳnh Anh săm soi:

“Ủa, cái gì vậy Nhã Ca”

Nhã Ca lắc đầu:

“Đâu có gì, Huỳnh Anh đi đâu vậy ?”

Trong lúc đó, Giáng Hương đứng chết trân, mặc cho Nhã Ca đối đáp.

“Tôi chạy qua nhà Phúc Nguyên hỏi bài toán. Cái gì mà Nhã Ca giấu giấu vậy ?”

Tính toán thật nhanh Nhã Ca đáp:

“Dò phong lan ấy mà”

Giáng Hương hoảng hồn đứng im, Huỳnh Anh cười cười:

“Đi xin phong lan về hả ?”

Nhã Ca lắc đầu:

“Không, Nhã Ca đi cho giò tiểu muội của Nhã Ca uống sương”

Huỳnh Anh ngẩn ngơ:

“Gì mà ghê vậy Nhã Ca ?”

“Ừ, tại Huỳnh Anh không chăm lan nên không biết. Cây tiểu muội nó cần như vậy”

Huỳnh Anh tò mò:

“Bồ cho mình coi chút đi”

Thêm 1 lần nữa Giáng Hương giật mình. Chuyện này mà lớp biết được chắc chết. Nhã Ca lắc đầu:

“Không được đâu. Chờ thi xong Nhã Ca sẽ cho coi. Thôi, Nhã Ca và Giáng Hương về đây”

Vừa nói, Nhã Ca vừa xoay người lại và đi giật lùi. Đang sợ mà Giáng Hương cũng cười giòn, cô bé bảo Huỳnh Anh:

“Huỳnh ANh biết Nhã Ca rồi đó, nhỏ không muốn ai biết điều mà nhỏ đang dấu. Huỳnh Anh đi đi, nếu không lỡ chân nhỏ té xuống vũng sình nào đó rồi bắt đền Huỳnh Anh thì chết đó nhé”

Không biết những lời nói của Giáng Hương có bao nhiêu % trọng lượng, nhưng Huỳnh Anh chép miệng:

“Thôi, tôi cũng chẳng coi nữa đâu. Làm phát khiếp”

Huỳnh Anh đi 1 đoạn rồi Giáng Hương mới thở phảo nhẹ nhõm. Nhã Ca phá ra cười ngất, cả 2 vừa cười vừa đi nhanh về nhà. Giáng Hương thầm nhủ, sang mai khi không thấy giò phong lan Phúc Nguyên sẽ nói gì.

“Nhã Ca, nhỏ giấu giò phong lan ở đâu vậy ?”

Nhã Ca xua tay:

“Bí mật, tai vách mạch rừng. Đừng hỏi, cứ đi khắc biết”

Cả 2 cùng nhau bước vào nhà. Dưới ánh đèn, đôi mắt của Nhã Ca như có đèn sang long lanh. Giờ này Giáng Hương mới biết là mình đã thoát nạn. Giò phong lan trên tay Nhã Ca thoang thoảng 1 mùi hương tuyệt diệu.

--------------

Vừa dừng xe trước cổng trường đã thấy Giáng Hương đứng chờ. Nhã Ca nháy mắt bí mật:

“Giáng Hương, ‘nó’ đã nở them 1 hoa đấy nhé. Tao nghĩ nó phải có đến 3 vòi hoa đấy nhé”

Giáng Hương biết là Nhã Ca đang nói về giò phong lan mượn tạm nên gật đầu:

“Chắc là nó đẹp lắm”

Nhã Ca gật đầu:

“Tao chẳng biết cái giống đó ở đâu”

Cả 2 gửi xe rồi ôm cặp lững thững đi vào. Đến cửa lớp, liếc vào trong Nhã Ca thấy chư có gì đáng ngại nên kéo tay Giáng Hương đi vào.

“Vô đi nhỏ”

Giáng Hương khép nép ngồi vào chỗ của mình. Nhã Ca ngồi xuống rồi cười bảo:

“Cái mặt nhỏ thấy ớn quá. Cứ như sắp xảy ra động đất vậy. Nhỏ cứ thoải mái như tao coi, sợ con khỉ gì ?”

Nghe giọng nói vững như bàn thạch của Nhã Ca, Giáng Hương cũng thấy yên tâm phần nào. Cô bé lôi từ trong cặp mình ra gói đậu phộng cốt dừa, Nhã Ca chụp lấy:

“Ở đâu vậy nhỏ, công nhận sang nay nhỏ Giáng Hương dễ thương thiệt”

Giáng Hương chẳng biết nói sao, chỉ phẩy tay:

“Đúng là có ăn có khác. Cứ thấy đồ ăn là Nhã Ca thấy cái gì cũng đẹp cả “ (ơ, sao câu này e nghe quen quen ah cả nhà :sun: )

Nhã Ca chẳng thanh minh, nhỏ gật đầu, nhỏ nhắm hờ mắt để thưởng thức vị béo bùi từ những hạt đậu phộng.

“Vốn cái tính tao nó vậy. Tao sinh ra là để thưởng thức những gì ngon đẹp trong thế gian. Ăn vào thấy những sợi dây thần kinh tỉnh táo hẳn, bởi vậy hôm nay nhỏ thật đẹp đấy Giáng Hương”

“Nhã Ca nói đúng đó, nhưng chỉ mình mình thưởng thức cũng chán lắm đó Nhã Ca”

Đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên bị xen ngang vào, Nhã Ca liếc mắt đanh đá:

“Ai cho ông xía vô chuyện của người ta, vô duyên tệ”

Đôi mắt lá răm liếc xéo 1 cái trông đến khiếp. Vừa bước vào đã bị Nhã Ca mắng nên Huỳnh Anh bực mình:

“Cái tên Nhã Ca thật không xứng chút nào”

Nhã Ca ngồi thẳng dậy nhịp nhịp tay:

“Cái gì mà xứng hay không xứng”

Huỳnh Anh cũng chẳng vừa:

“Bà dữ như chằn”

Nhã Ca gắt lên:

“Tui đã ăn đã nuốt gì ông đâu mà kêu tui dữ”

Huỳnh Anh trợn mắt, vừa lúc Phúc Nguyên bước vào kéo áo Huỳnh Anh:

“Thôi, đừng nói chuyện nữa, đi tao nói chuyện này quan trọng hơn”

Nhìn vẻ mặt của Phúc Nguyên Giáng Hương chột dạ. Nhưng sau khi chắp tay vái dài Nhã Ca, Huỳnh Anh theo chân Phúc Nguyên bước ra ngoài. Giáng Hương thì thầm:

“Phúc Nguyên biến mất rồi đó”

Nhã Ca gật đầu:

“Đúng vậy, nhỏ cứ thản nhiên, đừng nói gì là được rồi”

Nhã Ca nhíu mày suy nghĩ:

‘Phúc Nguyên đã biết rồi. Chắc gì Huỳnh Anh cũng nói chuyện ta đã gặp nó cho xem. Ta sẽ làm như chẳng có chuyện gì mới được, nhưng nhỏ Giáng Hương thỏ đế này thì hơi phiền đây. Cứ hỏi tới là mặt nhỏ tái xanh tái xám thế kia mà’

“Giáng Hương, coi như nhỏ chẳng dính gì đến chuyện đó, mọi chuyện cứ để tao. Cho nên nhỏ đừng có run khi đứng trước mặt nó nghe chưa”

Giáng Hương gật đầu, cả 2 lại trở về với gói đậu phộng. Lớp dần dần đông đủ, tiếng cười nói râm ran. Tâm Hà quay sang Nhã Ca vui vẻ:

“Nhã Ca ơi, cây tiểu muội của Nhã Ca thế nào rồi ?”

Nhã Ca cười thật tươi:

“Đương nhiên là tốt đẹp”

Tâm hà mừng rỡ:

“Vẫn tin tưởng là sẽ đoạt giải như mọi năm chứ”

Giáng Hương và Nhã Ca chần chừ, lúc sau Nhã Ca đáp:

“Cũng không biết đâu Tâm hà ơi. Mình cứ cố hết sức, còn đạt giải hay không có trời mới biết”

Tâm Hà rất tin tưởng, nhiều lần Nhã Ca cũng nói vậy nhưng lần nào Nhã Ca cũng nó giải. Tâm Hà không hề biết bây giờ Nhã Ca đã có đối thủ, mà lại là 1 đối thủ đáng nể mới chết chứ. Tâm Hà vỗ vai Nhã Ca:

“Tin tưởng ở giò tiểu muội của Nhã Ca”

Mọi người lại quay sang trò chuyện những chuyện trời ơi khác. Huỳnh Anh khệnh khạng theo Phúc Nguyên đi vào. Việc đầu tiên cũng đã đụng đến Nhã Ca.

“Nhã Ca ơi, giò tiểu muội của Nhã Ca hôm qua đi uống sương đêm nên chắc đẹp lắm nhỉ”

Nhã Ca dè chừng tuy nhiên đôi mắt vẫn liếc ngang Huỳnh Anh dấm dẳng:

“Ông là người không biết 1 chút gì về nghệ thuật chăm sóc lan. Cây tiểu muội của tôi đâu phải đến giờ mới ti tắm sương. Ông hỏi Tâm Hà xem, tôi vẫn thường đi đến nhà Tâm Hà chỉ để cho tiểu muội uống sương”

Tâm Hà chẳng biết ất giáp gì, nghe Nhã Ca nói vậy cũng gật đầu:

“Đúng đó, Huỳnh Anh”

Thấy Huỳnh Anh lung ta lung túng, Nhã Ca bồi them:

“Đó ông thấy chưa, đã không biết mà cứ nói bậy. Ông phải tìm đến những nghệ nhân để hỏi cho biết. Chời ơi, trứng mà đòi khôn hơn vịt”

Nói xong, Nhã Ca phẩy tay 1 cách điệu nghệ. Giáng Hương cười thầm trong bụng phục cái tài lẻo mép của Nhã Ca. Trong khi đó, Huỳnh Anh vẫn đứng đực ra bối rối. Dường như anh chàng muốn nói 1 điều gì đó thì phải, Phúc Nguyên đến sau lưng rồi bảo Huỳnh Anh:

“Đúng đó Huỳnh Anh, nhưng Huỳnh Anh nhớ là chỉ có riêng cây tiểu muội nhà Nhã Ca mới cần như vậy thôi”

Giáng Hương giật thót mình, Nhã Ca hơi chựng lại trong suy nghĩ. Trong lúc đó Phúc Nguyên đã kéo Huỳnh Anh về chỗ của mình. Giáng Hương thầm thì:

“Nó nói gì vậy Nhã Ca ?”

Nhã Ca hậm hực:

“Nó gián tiếp nói cho tao biết là nó nghi ngờ tao đó. Chà có giỏi, đi tìm cho ra đi, nghi ngờ làm quái gì”

Rồi gần như ngay tức khắc, nét hậm hực biến mất. Nhã Ca trở lại với vẻ bất cần thường lệ:

“Ôi, chuyện nhỏ, không phải chuyện ‘nhớn’. Đừng để tâm cho mệt xác, để ta nói chuyện nhớn cho nhỏ nghe”

Giáng Hương chỉ còn biết lắc đầu ‘hết biết’ vì mọi chuyện đối với Nhã Ca đều là chuyện nhỏ. Chỉ có những trò đùa và vấn đề ăn uống mới là chuyện ‘nhớn’ thôi. Nghĩ vậy nên Giáng Hương đề nghị:

“Bỗng dưng tao thấy cái bụng tao réo om sòm, không biết bà Ba bò bía có nhắn gì không ?”

Nhã Ca vỗ 2 tay vào nhau vui vẻ:

“Đó, chuyện nhớn rồi đó, ta đang muốn nói với nhỏ chuyện đó đây. Hồi tôi, ba về cho tao tiền, bây giờ tao với nhỏ đi xơi bò bía”

Giáng Hương định đùa nhưng ai dè Nhã Ca lại nói thật. Cuối cùng cả 2 đi ra khỏi phòng sau khi đã ném 1 tia nhìn sắc lẻm Phúc Nguyên và Huỳnh Anh.

Bỗng nhiên Giáng Hương khều nhẹ Nhã Ca:

“Nhỏ, thằng Huỳnh Anh đang tính toán 1 nước cờ nào đó thì phải, sao tao thấy nghi nghi”

Nhã Ca cũng bước chậm lại, thoáng quan sat Huỳnh Anh rồi gật đầu:

“Thôi stop, không đi đâu cả, hắn đang tính chuyện ám muội. Có điều làm sao để biết tụi nó tính chuyện gì mới được”

Giáng Hương lắc đầu bất lực, đối với cô mọi âm mưu đều rất xa vời. Nhã Ca đã tính toán tất cả nên Giáng Hương chẳng bao giờ tìm tòi làm gì. Bây giờ, nghe Nhã Ca hỏi, Giáng Hương liền đáp:

“Tao không biết”

Nhã Ca thủng thẳng:

“Có bao giờ mày biết cái gì đâu mà nói”

Giáng Hương chợt giận cái giọng khó ưa của Nhã Ca nên lầm bầm:

“Làm như nhỏ khôn lắm vậy”

Nhã Ca vẫn tỉnh bơ:

“Chưa khôn nhưng lắm kế, nhỏ có biết tao tuổi gì không”

Đang bực mình nên Giáng Hương đáp gọn:

“Tuổi vịt đực”

Nhã Ca lắc đầu:

“Nói bậy, vịt cái chứ. Thôi được rồi, nhỏ đang cáu nên tao không nói nhiều. Để mọi chuyện tiến hành 1 cách tốt đẹp, ta khuyên nhỏ nên bỏ qua mấy chuyện đó đi, nhỏ phải canh chừg thằng nhỏ Huỳnh Anh”

Giáng Hương giãy nảy:

“Ta giữ làm gì thằng mắm đó”

Nhã Ca vẫn không đổi giọng:

“Kệ nó mắm hay cá gì cũng vậy. Nó đang bàn kế hoạch….”

(mất trang 31_32)

Nghe Phúc Nguyên doạ, Huỳnh Anh đưa tay lên miệng xem cái lưỡi đã bị yêu tinh Nhã Ca kéo ra khỏi miệng chưa. Thấy vậy, Phúc Nguyên phì cười, Huỳnh Anh lẩm bẩm:

“Cpn nhỏ đó giữ như chằn lửa, nó cũng bám sát mày đấy Phúc Nguyên”

Phúc Nguyên gật đầu tính kế, đôi mắt lá răm của Nhã Ca như đuổi theo từng bước đi của Phúc NGuyên. Huỳnh Anh bảo nhỏ:

“Tao dám chắc là nhỏ Nhã Ca đã bợ trọn của mày giò phong lan. Tao gặp từ đường nhà mày đi ra mà, lại còn giấu sau lưng nữa chứ. Kể ra tao hơi ngu, tao đâu biết ất giáp gì về chuyện trồng lan nên mới tin nếu không giờ phong lan đâu mất. Mày cứ tìm đến nhà đòi lại là đắc sách, hơi đâu mà cứ theo dõi rồi trốn đi thế này”Huỳnh Anh lằng nhằng nói còn Phúc Nguyên thì lắc đầu nguầy nguậy:

“Mày ngu lâu và ngu nhiều chứ hơi ngu gì, có ai phong lan đem đi uống sương mà phải đem đi không”

Huỳnh ANh nghe Phúc Nguyên nói liền gãi gãi cái đầu đinh của mình. Bạn bè cứ bảo Huỳnh Anh mode nhưng thật ra không phải vậy từ thủa nào tới giờ không hiểu sao tóc của Huỳnh Anh cứ mọc lởm chởm như vậy. Cùng với cái mũi sư tử xấi xí mà Huỳnh Anh cho rằng vì vậy mới thấy mình hơi ngu. Huỳnh Anh hỏi:

“Bây giờ tính sao ?”

“Vẫn theo kế hoạch đã bàn, không thể tới nhà đòi được. Chuyện cơ bản là phải làm sao thoát được đôi mắt canh chừng c ủa 2 nhỏ yêu tinh này. Nhỏ tăm tre còn dễ chứ con nhỏ yêu tinh kia thì khó quá”

Huỳnh Anh liếc về phía sau, bắt gặp đôi mắt nai của nhỏ Giáng Hương đang chiếu tướng mình. Đôi mắt mới nhìn thì ngây thơ nhưng luôn chứa đựng những trờ trời ơi đất hỡi. Đôi mắt không lúc nào rời khỏi Huỳnh Anh làm ruột gan Huỳnh Anh nóng như lửa đốt. Chỉ còn hôm nay thôi, chiều mai là bắt đầu thi rồi, làm sao tìm được giò phong lna trở lại. Huỳnh ANh chỉ thấy lo còn Phúc Nguyên còn thấy tiếc nữa. Bao công sức bỏ ra chăm sóc để nhưng đoá hoa nở đúng ngày thi, tiếc 1 cây hoa không dễ gì tìm kiếm lại được. Đang sững sờ, Huỳnh Anh nói thầm:

“Đôi mắt lá răm của nhỏ yêu tinh không bỏ sót bất cứ 1 cử chỉ nào của mày Phúc NGuyên ạ”

Phúc Nguyên biết vậy mà chẳng biết làm sao, liền kéo tay Huỳnh Anh đi về phía Nhã Ca. Huỳnh Anh ngơ ngác:

“Khi không dẫn mồi vô miệng cọp”

Phúc Nguyên cười khì:

“Cũng chẳng còn đương khác, trốn không được thì chui vô nạp mạng biết đâu còn có đường thoát”

Huỳnh Anh chán ngán thở dài. Nhã Ca thấy 2 thằng con trai đang săm săm đi về phía mình thì lên tinh thần chuẩn bị đối phó. Phúc Nguyên ngọt nhạt:

“Nhã Ca ơi, từ nãy giờ Huỳnh Anh cứ rủa Nhã Ca là yêu tinh đó”

Huỳnh Anh giật nãy mình, anh chàg la chói lói:

“Ủa, Phúc Nguyên, sao tự dnưg mày đi tố cáo tao vậy”

Phúc Nguyên chỉ cười trong lúc đó đôi mắt của Nhã Ca lừ lừ nhìn Huỳnh Anh đến phát khiếp.

“Nhã Ca yêu tinh từ kiếp nào đến giờ Phúc Nguyên không biết sao”

Huỳnh Anh chợt nhẹ người, thì ra Phúc Nguyên mượn mình là để chọc Nhã Ca. Vừa lúc đó Giág Hương cũng đi tới:

“Ủa, sao tự dưng tụ tập hết ở đây vậy ?”

Phúc Nguyên đáp nửa nạc nửa mỡ:

“Ừ, thì thấy đôi mắt của nàg Giáng Hươg cứ nhìn theo Huỳnh Anh nên rủ Huỳnh Anh qua đây xem sao”

Nhã Ca nghe thấy 1 chút gì sửa lưng mình trong đó, đang định lên tiếng phản bác nhưng Giáng Hươg đã lên tiếng:

‘Tuyệt quá, mình cũng đang định nói chuyện với Huỳnh Anh đây”

Đôi mắt nai vẫn sang nhưng giọng nói ngọt nhạt thì cô bé đã học lại chiêu của Phúc Nguyên. Phúc Nguyên phá ra cười, Nhã Ca cũng chum chím. Riêng Giáng Hương vờ như không biết đang thao thao nói chuyện với Huỳnh Anh. Phúc Nguyên chợt hỏi:

“Cây tiểu muội có xinh lắm không hả Nhã Ca ?”

Bỗng dưg Phúc Nguyên lại hỏi tới cây tiểu muội của mình làm Nhã Ca chột dạ. Tuy vậy cô bé vẫn thản nhiên:

“Nó vẫn xinh như hôm nào nhưng không được xinh như Phúc Nguyên nói đâu”

Phúc Nguyên thở dài:

“Mình định nuôi 1 cây phong lan khác để đứng với tiểu muội vậy mà xui quá, nó biến mất tiêu”

Nhã Ca vẫn điềm nhiên trong khi đó Giáng Hương lại cảm thấy áy náy. Nhưg đã lỡ leo lên lưng cọp với Nhã Ca thì phải theo cho trot. Định im lặng mà thấy những giọt mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo mình. Nhã Ca chép miệng:

“Uổng quá ha, nếu không tiểu muội được dịp khoe vẻ duyên dáng của mình”

Nói xong, Nhã Ca đứng dậy, cũng chẳng them hỏi ai, bước đến bên Tâm Hà, giọng nhỏ thấy ghét:

“Tâm Hà, có 1 người mất giò phong lan lại ỉ ôi với tao kìa”

Bỗng dưng Phúc Nguyên thấy giận Nhã Ca ghê gớm. Biết cô bé lấy giò phong lan đã nói nhẹ nhàng vậy mà cô bé vẫn phách lối. Phúc Nguyên đứng dậy, kéo theo Huỳnh Anh đang say sưa bàn cãi với Giáng Hương.

“Tao thấy mày hơi bất bình thường, khi không kéo tao đến rồi kéo đi không nói 1 lời thì cũng ngộ thiệt”

Phúc Nguyên thở dốc, quay lại, đã thấy đôi ắmt lá răm tinh quái của Nhã Ca bám theo mình rồi. Phúc Nguyên nghiến răng bảo:

“Bằng mọi cách phải thực hiên kế hoach của tụi mình. Không cho con nhỏ Nhã Ca 1 bài học tức không chịu được, đâu thể để nó coi thường bọn mình”

Trog lúc đó, tiếng cười của Nhã Ca và Giáng Hương vọng tới tai Phúc Nguyên. Điệp khúc quen thuộc của Nhã Ca như nới với Nguyên rằng: ‘chuyện nhỏ, không nhớn’

Thế nhưng khi gặp khuôn mặt bất cần đời của Nhã Ca, Phúc Nguyên thấy dịu lại. Đúng là đừng ầm ĩ, phải biết kiên nhẫn để tìm cách tốt nhất.

Tiếng trống vào lớp vang lên, mọi người lục tục về chỗ của mình. Giữa những giọng nói cười, Tâm Hà cất giọng của mình:

“Thông báo, lớp nữ công ở lại trong lớp, lớp kĩ thuật qua phòng bên cạnh nghe”

1 ý nghĩ loé lên trong đầu Phúc Nguyên, anh chàng nói nhỏ:

“Huỳnh Anh, 1 cơ hội tốt để thoát khỏi 1 cặp mắt rađa đó, không lỡ dịp nghe”

Huỳnh Anh gật đầu hiểu ý. Giữa tiếng nói cười, Phúc Nguyên cũng Huỳnh Anh mỉm cười hài long.

Vừa ra khỏi lớp, Nhã Ca đã bảo Giáng Hương:

“Về nghe nhỏ, sao ta thấy nóng ruột quá”

Giáng Hương gật đầu:

“Ngày mai gặp lại”

Cả 2 vẫy tay, Nhã Ca vừa đạp xe vừa suy nghĩ 1 mình:

‘Ngày mai là ngày hội hoa của trường, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện gay cấn, không hiểu cây tiểu muội của mình có làm nên trò chống gì không ? Cũng mắc cười, bạn bè thường hỏi: Làm sao mà Nhã Ca chăm nổi phong lan, lúc nào cũng như con tra chọc trời khuấy nước; có điềm tĩnh gì đâu mà chơi phong lan. Thế mà Nhã Ca lại mê những giò phong lan mới chết chứ. Đứng trước những giò phong lan Nhã Ca như biến đổi từ 1 con người này sang 1 con người khác.’

Dừg xe trước cổng, cẩn thận mở cổng rồi dắt xe vào. Tiếng mẹ Nhã Ca vang lên:

“Về rồi hả Nhã Ca”

Nhã Ca vui vẻ:

“Dạ, con mới ra khỏi lớp là chạy về liền, sao hôm nay mẹ về sớm thế”

Bà Nhã Uyên cười:

“Có chuyện vui nên về sớm, hôm nay mẹ dạy sang, chiều nghỉ”

Nhã Ca đi vào nhà thay bộ áo dài xong liền nói:

“Hôm nay mẹ có làm gì ăn không hả mẹ ?”

Bà Nhã Uyên chỉ cười:

“Nghe đến ăn là đôi mắt Nhã Ca ság liền mà”

“Đúng thế, đúng thế”

Nhã Ca đi ra vườn. Bà Nhã Uyên gọi:

“Không phụ mẹ làm bếp để có cái ăn mà đi ra vườn làm gì vậy”

Chân vẫn không dừng lại, Nhã Ca vừa đi vừa đáp:

“Con đi xem cây tiểu muội của con 1 chút rồi sẽ vào phụ mẹ liền mà. Ngày mai là hội hoa xuân, con sẽ…”

Đôi mắt Nhã Ca ngước nhìn giò phong lan quen thuộc, cô bé ngừng ngay câu nói của mình. Giò phong lan biến mất, không thể tin được, cô bé nhìn khắp nơi vẫn không thấy. Cô bé sững sờ, 1 lúc sau mới tin rằng giò phong lan đã biến mất. Nhưng ai lấy, ai đã chạy vào đây được cơ chứ ? Nhã Ca vụt chạy vào nhà:

“Mẹ ơi, mẹ có thấy giò tiểu muội của con đâu không ?”

Bà Nhã Uyên nghe con hỏi liền thủng thẳng đáp:

“Hồi sang có 2 cậu bé lớp con ghé qua xin xme giò tiểu muội rồi lại đi học”

Nhã Ca sững sờ mất mấy giây mới thở được. Cô bé chợt giận dữ, chính Phúc Nguyên đã bày ra trò này. Nhã Ca tức tốc phóng vô nhà, đến bên cửa sổ phòng học của mình. Bên cửa sổ, giò phong lan của Phúc Nguyên vẫn lặng lẽ khoe sắc. Nhã Ca ghé môi vào, hôn những cánh hoa, long chợt thấy dịu lại. Đúng là trời trả báo, nó chẳng cần nhúc nhích 1 ngón tay, cũng chẳng cần lội sình, sợ chó cũng lấy được giò tiểu muội.

Nhã Ca rối long, chiều mai là hội thi mà giờ này giò tiểu muội ở trong tay người khác. Không biết giải quyết làm sao cho ổn thoả đây.

Nhã Ca bước tới điện thoại bấm số, đầu dây giọng Giáng Hương vang lên hào hển:

“Alô, Giáng Hương đây”

“Tao đây, làm gì mà nhỏ thở dữ vậy”

Giáng Hương cười:

“Chạy từ toilet vô đây, có chuỵên gì không nhỏ ?”

Nhã Ca thở 1 hơi dài rồi chậm rãi:

“Giò tiểu muội mất rồi”

“Hả”

Nhã Ca tưởng tượng ra cơ thể tăm tre của Giáng Hương giật nhẹ 1 cái. Đôi mắt nai của nhỏ mở to hết cỡ biếu hiện sự ngạc nhiên cực độ.

“Nhỏ có biết ai lấy không ?”

“Biết chứ, Phúc Nguyên vời Huỳnh Anh chứ gì”

Nhã Ca đáp xuôi:

“Đúng vậy nhưng chúng thoát khỏi tầm mắt của tụi mình khi nào nhỉ ?”

Giáng Hương suy nghĩ 1 lúc rồi ngập ngừng đáp:

“Tao nghĩ là trong giờ kĩ thuật”

Lần này thì mọi thứ đều sang tỏ trước mắt Nhã Ca, thì ra 2 gã đó đã tính toán 1 cách kĩ càng chỉ còn chờ dịp là thực hiện. Nhà trường đã giúp 2 gã khi sang nay có giờ kĩ thuật, Nhã Ca lại thấy mình bừng bừng nổi giận. Đầu Dây bên kia, giọng Giáng Hương nhỏ đi:

“Bây giờ tính sao đây Nhã Ca”

Nhã Ca cũng chẳng biết tinh sao cho được, chỉ còn hôm nay thôi. Nói rằng tới nhà để năn nỉ xin lại giò tiểu muội là điều không thể có, nhưng nếu không lấy gì để đem đi thi.

“Tao không biết tính làm sao cho được, chỉ còn hôm nay nữa thôi mà giữ không được. Bực thật”

“Hay mình lấy giò phong lan của Phúc Nguyên đi thi. Rõ rang là hắn lấy giò tiểu muội của nhỏ, coi như là 1 sự đổi chác vậy”

Nhã Ca im lặng 1 lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy:

“Không được đâu, Giáng Hương ơi. Nó lấy giò tiểu muội của ta là để ta xì giò phong lan của nó ra mà. Đừng hồng, trong 1 đêm không chăm sóc giò tiểu muội đã xuống sắc rồi thế là nó cầm chắc phần thắng trong tay”

Giáng Hương bật cười qua đường dây, Nhã Ca nghe như có chút gì đắc ý gói trong đó. Chẳng lẽ mọi chuyện nhỏ này đã tính toán hay sao ? Nhã Ca hỏi lại:

“Nhưng chuyện gì làm nhỏ cười 1 cách thoải mái vậy”

Giáng Hương kéo dài giọng 1 cách đáng ghét:

“Ủa, sao hôm nay nhỏ chậm tiêu dữ vậy, đơn giản thôi mà. Tao tính kĩ rồi. Ngày mai bọn mình sẽ thong dong tới trường thật sớm thế nhưng chỉ đi tay không. Ai chưng gì cứ mặc kệ…”

Giáng Hương ngừng lại, Nhã Ca hồi hộp hỏi:

“Ròi sao nữa ? Tao thấy kế này hay”

“Đương nhiên rồi nhỏ yêu tinh ạ. Tao với nhỏ cứ buồn buồn vì bị mất giò tiểu muội. Khi nó đăng kí tên tuổi và sở hữu xong tao sẽ nhờ anh Hai tao mang giỏ hoa kia tới. Lúc đó nó đã lỡ, chẳng lẽ nó lại đi nhận bừa them 1 giò phong lan khác. Đây gọi là tương kế tựu kế mà”

Nhã Ca vỗ 2 tay vào nhau bôm bốp làm rơi chiếc ống nghe. Cô bé hoảng hốt chụp lại, Giáng Hương cũng lo lắng:

“Cái gì vậy yêu tinh”

Nhã Ca cười giòn:

“Đã quá tăm tre ơi, lần đầu tiên tao thấy nhỏ thong minh tột độ. Xứng đáng được đưa vào danh sách những nhà phát minh ra những chuyện trời ơi. Duyệt gấp, tao và nhỏ sẽ cho 2 gã kia 1 chiêu tuyệt độc. Lần này 2 gã kia sẽ phải quì xuống mà lạy lục 2 nương nương đây thôi”

Nhã Ca nói 1 thôi 1 hồi và thấy hứng chí lạ đến nỗi vừa nói chuyện vừa lục bóp của mình, cầm lấy những đồng bạc cuối cùng còn lại. Cô bé nói với Giáng Hương:

“Giáng Hương ơi, chỉ qua 1 chiêu của nhỏ, tao thấy cần thưởng cho nhỏ thật hậu hĩnh nhưng tao chỉ còn đủ tiền đi ăn bún riêu thôi. Đi không ?”

Nghe tới ăn uống Giáng Hương gật đầu ngay:

“Chời ơi, chuyện ăn uống bao giờ chả là chuyện đại sự, mặc dù chỉ là chầu bún riêu. Đồng ý cả 2 tay, nhưng nhỏ khỏi lo, tao vẫn còn đủ tiền để mua 2 li chè đậu đỏ. Mong rằg vận đỏ sẽ đến với tụi mình”

Cúp máy rồi Nhã Ca chợt thấy cao hứng lạ, cô bé bước đến hôn vào nhành phong lan đang nở. Thay đồ rồi biến ra khỏi nhà sau khi đã xin phép mẹ. Trời hôm nay đẹp làm sao.

-----------

Cả lớp tụ tập trước vườn cây kiểng của trường, Những giò phong lan xinh xắn, những cánh hoa trắng muốt mềm mại, mong manh làm sao. Phía bên kia là những cây kiểng khác, được uốn nắn 1 cách công phu. Ở trong 1 căn phòng khác là những đồ vật do bàn tay khéo léo do những cô cậu học sinh khác làm ra. Phúc Nguyên và Huỳnh Anh đang lẫn trong đám người đó. Phúc Nguyên thầm thì:

“Kì cục, không thấy giò phong lan đó cũng không thấy yêu tinh Nhã Ca và Giáng Hương đâu”

Huỳnh Anh lắc đầu đắcc hí:

“Mày yên tâm, nhỏ yêu tinh mất giò tiểu muội rồi lấy gì mà đi thi”

Phúc Nguyên gật đầu:

“Tao đang ép yêu tinh vô cái thế đó mà, không hiểu sao đến bây giờ giò phong lan vẫn chưa chịu xuất hiện”

2 mày Phúc Nguyên nhíu lại suy nghĩ, Huỳnh Anh xuýt xoa:

“Cái giò ngọc điểm kia cũng đẹp ghê những so với sự duyên dáng của giò tiểu muội vẫn còn thua. Sao mày không đăng kí đi cho rồi”

Phúc Nguyên lắc đầu:

“Chưa phải lúc, tao không phải Nhã Ca chịu thua 1 cách dễ dàng như thế. Nó biết tụi mình lấy giò tiểu muội mà vẫn điềm nhiên như thế, có lẽ đã có kế hoạch gì đó”

Huỳnh Anh nhìn Phúc Nguên rồi thở dài lắc đầu:

“Mệt quá mày ơi. Hơi đâu mà để ý, phụ nữ mà mưu kế gì. Có điều là không tìm được vật gì thay thế nên yêu tinh đành buông xuôi đầu hang. Mày thấy khuôn mặt buồn tàn thu của 2 con nhỏ đó không “

Huỳnh Anh so ra không học giỏi bằng Nhã Ca và Giáng Hươg nhưng lúc nào cũng coi thường con gái. Lúc nào bị Phúc Nguyên bắt bẻ Huỳnh Anh lại bảo:

“Tại chưa thích học thôi”

Biết thằng bạn trái tính nên Phúc Nguyên chẳng cãi. Thế nhưng Phúc Nguyên vẫn để ý để tìm ra sự thật đằng sau sự im lặng đáng ngờ này.

“Nhỏ tăm tre đâu cũng không thấy”

Huỳnh Anh lắc đầu, Phúc Nguyên ngao ngán cùng Huỳnh Anh đi dạo xung quanh. Đến ngay cái bảng ghi tên người dự thi, Phúc Nguyên và Huỳnh Anh đứng lại nhìn. Trên môi Huỳnh Anh nở 1 nụ cười thoả mãn khi đọc thấy: ‘Trương Hoàng Giáng Hương’ thi nữ công gia chánh cùng Tâm Hà. Huỳnh Anh vỗ vai Phúc Nguyên cười kẻ cả:

“Đó, mày thấy chưa, thế là chúng chuyển tong chuyển hệ rồi đấy nhé. Tăm tre về làm vịêc muôn đời của phụ nữ là nội trợ, tao nói không sai mà”

Phúc Nguyên gật đầu:

“Biết như thế nhưng tại sao giò phong lan kia không xuất hiện dù biết chắc là Nhã Ca lấy”

Huỳnh Anh cũng chững lại trước câu nói của Phúc Nguyên nhưng ròi anh chàng láu táu:

“Mày biết tính yêu tinh Nhã Ca đấy, khi đã thấy gậy ông đập lưng ông Nhã Ca chịu thua rồi. Sao mà tao thấy mày đa nghi quá”

Phúc Nguyên gật đầu:

“Với 1 người đa mưu như yêu tinh Nhã Ca thì phải đa nghi mới được”

Cả 2 lại thong thả bước đi. Mỗi năm, vào ngày truyền thống của trường, trường lại tổ chức hội thi cho mọi thứ nhưng hoa và cây kiểng vẫn được cú trọng nhất. Thì giờ vẫn cứ trôi mà Nhã Ca và Giáng Hương vẫn cứ mất mặt ở nơi hội hoa.

Phúc Nguyên đã phần nào tin tưởng tự nhủ mình trước khi chấm 1h sẽ đem giò tiểu muội dự thi. Đây là phần trả đũa lại Nhã Ca. Kể ra giò tiểu muội của Nhã Ca cũng xinh chán, nhưng nếu có giò phong lan đã mất Phúc Nguyên sẽ giành giải nhất.

Phúc Nguyên và Huỳnh Anh không hề biết mọi cử động của họ đều bị Nhã Ca và Giáng Hương theo dõi sít sao. Khi thấy Phúc Nguyên chần chừ chưa đăng kí giò tiểu muội, Nhã Ca đã lo lắng nhưng Giáng Hương cười:

“Nhỏ tưởng chỉ 1 mình nhỏ có mưu kế sao ? Chỉ 1 chiêu ăn cắp phong lan đã cho thấy cả 2 ngang nhau. Nhỏ thắng chỉ vì tao hơn Huỳnh Anh 1 chút thôi nhỏ ạ”

Nhã Ca gật đầu. Từ lúc mất giò tiểu muội Nhã Ca chợt thấy mình ngơ ngẩn. Lúc đó mới thấy Giáng Hương cũng khôn khéo đâu kém gì ai. Nhã Ca hất mái tóc dài ra sau, trở lại vẻ bất cần đời cố hữu:

“Tao hiểu rồi Giáng Hương, nó cũng đang chờ đấy. Tao thấy tao và nhỏ đang chơi với 2 gã đấy 1 ván cờ thật hay.Hoặc cả 2 sẽ chẳng được gì. Lúc đó nhỏ sẽ phải trổ tài của mình với mấy món ăn ruột của nhỏ, còn tao sẽ thắng nếu như hắn đăng kí”

Giáng Hương gầt đầu chấp nhận, cô cười duyên dáng hỏi:

“Tụi mình xuất hiện được chưa ?”

Nhã Ca gật đầu, cả 2 rời khỏi chỗ nấp, thong thả đi dạo. Vừa thấy Nhã Ca và Giáng Hương dnừg lại bên giàn phong lan, Huỳnh Anh đã kéo ao Phúc Nguyên:

“Ê, yêu tinh và tăm tre xuất hiện rồi kìa”

Phúc Nguyên dừng lại nhìn Nhã Ca chỉ trỏ những giò phong lan rồi quay qua nói chuyện với Giáng Hương. Phúc Nguyên lại suy nghĩ. Huỳnh Anh nói nhỏ:

“Tụi mình bí mật đến sau lưng coi 2 nhỏ đó nói gì”

Phúc Nguyên chần chừ rồi gật đầu đồng ý:

“Coi chừng đôi mắt yêu tinh nghe mày”

Dặn chừng Huỳnh Anh xong, Phúc Nguyên chậm chạp đi trở lại giàn phong lan. Đôi khi chàng ta tự nhủ mình: ‘Dù sao Nhã Ca cũng đã lớp 12 rồi mà chẳng hiểu sao cô bé vẫn phá phách kinh khủng nhe thế. Có bao giờ cô bé nhìn lại để thấy mình đã lớn và không thích hợp với những trò như vậy nữa’

Nhã Ca đẹp sắc sảo mặn mà, đôi mắt lá răm như là 1 nét duyên của cô bé vậy. Trong khi đó Giáng Hương lại đẹp đài các, cũng may cái đài các của Giáng Hương quyện với vẻ đơn giản của Nhã Ca lại tạo nên cảm giác hay hay.

Thế nhưng chẳng cô bé nào nghĩ rằng mình xinh. Vắt óc ra để học và để nghĩ ra những trò tinh quái. Đôi mắt liếc xéo sắc như dao. Miệng lưỡi của Nhã Ca cũng chua ngoa đanh đá, không thích hợp với cái tên Nhã Ca chút nào.

Mải suy nghĩ về Nhã Ca, Phúc Nguyên đến bên 2 cô bé lcú nào không hay. Huỳnh Anh nói nhỏ:

“Nghe thử yêu tinh đang nới gì”

Nhã Ca dường như không biết có 2 kẻ đang nghe mình nói chuyện, giọng nhỏ buồn buồn:

“Tăm tre, nhìn giò ngọc điểm kìa, cũng hay hay nhưng chưa đạt đâu. Tao mất giò tiểu muội tao cóc cần thi nữa, sang năm tao sẽ trở lại giành giải nhất, thách luôn Phúc Nguyên cùng những giò phong lan của gã. Thôi đi vô lo phụ Tâm Hà. Lần này mình đành lấy giải nhất nấu ăn vậy”

Nhã Ca vừa dứt lời, Phúc Nguyên đã kéo Huỳnh Anh sang 1 bên. Đợi Nhã Ca và Giáng Hương đi rồi, Huỳnh Anh mím môi:

“Tại nhỏ yêu tinh nên mới sinh ra như thế, nhưng đáng đời nhỏ, để nhỏ gậy ông đập lưng ông. Bây giờ tao sẽ đem giò tiểu muội lại, tụi mình đi đăng kí đi”

Bỗng nhiên Phúc Nguyên không còn thấy hứng thú để thi cử, đành ầm ào cho qua chuyện. Nhã Ca nói với Giáng Hương.

“Lát nữa thôi, giò tiểu muội sẽ có tên người đăng kí, nhìn thằng Huỳnh Anh đang hí hửng kìa”

Nhã Ca gật đầu. Đúng như lời Giáng Hương nói, cả 2 thấy Huỳnh Anh đang mag giò tiểu muội đi đăng kí. Đúng là chỉ còn hơn 1h nữa giám khảo sẽ đi chấm hoa. Giáng Hương chạy lên văn phòng gọi điện về nhà, xong cả 2 lại chờ đợi.

“Yêu tinh, đi coi giò tiểu muội của nhỏ đi”

Nhã Ca gật đầu. Vẫn là nơi 2 nhỏ đã ghé qua, giò tiểu muội kín đáo ẩn mình giữa những giò lan khác thế nhưng nó vẫn hút theo bao ánh nhìn, nó không hê bị hoà lẫn giữa những màu sắc khác. Đập và mắt Nhã Ca và Giáng Hương là dòng chữ được viết nắn nót trên mảnh giấy dán vào chậu hoa: ‘Gậy ông đập lưng ông’

Giáng Hương che miệng cười, Nhã Ca vẫn bình thản. Bỗng Huỳnh Anh xúât hiện:

“Ủa, 2 nàng đi xem lan đó hả ? Có thấy giờ tiểu muội kia không, đẹp đó chứ”

Huỳnh Anh săm soi nhìn Nhã Ca chờ 1 tia nhìn khó chịu nhưng không hề có. Nhã Ca thủng thẳng nhận xét:

“Khiêm nhường, kín đáo. Đẹp quá”

Giáng Hương gật đầu bồi them:

“Đạt giải nhất không Huỳnh Anh ?”

Huỳnh Anh gật đầu:

“Đương nhiên nhưng tụi này vẫn thấy chưa hài long”

Nhã Ca cũng đáp luôn:

“Ừ, vật vào tay nào thì sẽ được tay đó chăm sóc, nó sẽ mang chính trí tuệ và tâm hồn của người đó”

Phúc Nguyên đứng phía sau hơi chột dạ. ‘Nhã Ca đang nói mình đây. Đúng là mình chẳng thay đổi gì giò tiểu muội đó cả. Tại sao Nhã Ca lại nói vậy ?’

Phúc Nguyên chẳng phải đợi lâu, 1 anh chàng quen quen bước đến bên Giáng Hương. Phúc Nguyên chợt chững lại, trân mắt nhìn. Trên tay anh talà giò phong lan của chính Phúc Nguyên:

“Giáng Hương, phong lan của em nè. Ở đây cũng nhiều hoa quá nhỉ”

Giáng Hương và Nhã Ca cười tươi như hoa, bỏ ngay bộ mặt buồn bã nãy giờ. Giáng Hương vồ vập:

“Cảm ơn anh Hai nghe, lúc nào lãnh thưởng tụi em khao anh”

Nhã Ca dường như quên mất Phúc Nguyên và Huỳnh Anh, tay câm giỏ nhất điểm hồng săm soi. Giữa màu trắng muốt của cánh hoa, toả ra 1 màu hồng đậm trông rực rỡ hẳn lên. Những vòi hoa lại được uốn theo 1 biểu tượng nào đó, nhưng vẫn không làm mất đi nét mềm mại của giò lan. Nhã Ca nói đúng, hoa tuỳ tay người.

Cả 3 người nói gì Phúc Nguyên cũng chẳng nghe thấy. Phúc Nguyên chỉ để ý vào giò phong lan mà mới đây Phúc Nguyên còn nghĩ là nó sẽ thuộc về mình trở lại. Phúc Nguyên đã bị Nhã Ca và Giáng Hương qua mặt thật đẹp.

Ông anh quý hoá của Giáng Hương đã biến mất, Nhã Ca lên tiếng:

“Giáng Hương tao sẽ đặt cho giò nhất điểm hồng này 1 tên khác”

Giáng Hương gải nai thì nhất, bởi vậy cô bé mửo to mắt:

“Tên nào hả yêu tinh”

Nhã Ca chầm chậm đáp:

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nghe có được không ?”

Giáng Hương gật đầu lia lịa, đôi chân của cô bé đi nhanh về phía ghi danh. Phúc Nguyên chỉ còn biết thở dài. Huỳnh Anh cũng im lặng không dám mở lời:

“Phúc Nguyên, gìo nhất điểm hồng này xinh chứ ?”

Giáng Hương đã đem giò nhất điểm hồng treo sát giò tiểu muội. Phúc Nguyên gật đầu:

“Đẹp thật”

Nhã Ca chỉ nói:

“Cuộc sống phỉa biết kiên nhẫn Phúc Nguyên ạ. Nhã Ca rất kiên nhẫn”

2 tiếng cười hoà làm 1 vang xa. Nhã Ca và Giáng Hương đã đi rồi mà Phúc Nguyên và Huỳnh Anh vẫn còn đứng ngẩn ngơ…

‘Thế là ta thua 1 keo mất rồi…’

Nhã Ca vừa đi vừa hát, Giáng Hương từ trong lớp đi ra, sững người khi nhìn thấy Nhã Ca:

“Ủa, cái gì vậy nè ?”

Đôi mắt lá răm của Nhã Ca nháy nháy 1 cách nghịch ngợm:

“Bộ nhỏ thấy ma hay sao mà ngẩn người ra vậy ?”

Giáng Hương lắc đầu tiếc rẻ, nhỏ khó chịu:

“Sao bỗng dưng nhỏ cắt tóc vậy ?”

Nhã Ca cười phá lên, tay đung đưa cặp 1 cách bất cần:

“Chời ơi, chuyện nhỏ không nhớn”

Lần này Giáng Hương cáu thật sự. Khuôn mặt nhỏ sa sầm:

“Ở đó mà không lớn. Đang bỗng dnưg 2 đứa có mái tóc dài như nhau, sảng sảng cắt đi thấy ghê. Đôi mắt đã dữ, nhờ mái tóc dài làm dịu lại, giờ tóccắt sư tử kiểu này nhìn gớm chết”

Cái mặt nhỏ vẫn nhâng nháo 1 cách đáng ghét, nhỏ đáp bất cần:

“Chẳng có ai như nhỏ cả Giáng Hương ạ. Chuyện nhỏ, tụi nó hay bảo tao là yêu tinh giờ tao cho chúng nó thấy tao còn là sư tử nữa”

Cái đầu gật gật 1cách đáng ghét, Giáng Hương vẫn lắc đầu:

“Được gì không mà phải chứng tỏ, cái mặt giờ ngơ ngáo trông sao sao ấy”

Nhã Ca choàng tay qua vai bạn kéo đi:

“Thôi, đừng lãi nhãi mệt lắm. Xấu mặt thì lâu xấu đầu mấy hồi. Vài bữa nó lại dài ra thôi, vào lớp đi, có chuyện này hay lắm”

Cứ như thế, lâu lâu Nhã Ca lại gây ra 1 cú sốc cho bạn bè, hôm nay lại là mái tóc. Trong khi mọi người đều đang xầm xì thì đối với Nhã Ca đó chỉ là chuyện nhỏ. Cả 2 vẫn thoải mái đi giữa những đôi mắt ngạc nhiên. Tâm Hà lên tiếng:

“Cái gì vậy nè, Nhã Ca có tóc mới, đưa đây xem chút coi. Sắc sảo nhưg không hay bằng tóc dài Nhã Ca ơi”

Nhã Ca thản nhiên đáp lại:

“Chuyện nhỏ, không nhớn”

Nhã Ca ngồi xuống ghé, gạt bỏ nhữg đôi mắt dò hỏi, những lời xầm xì, ghé tai Giáng Hương nói nhỏ:

“Tăm tre, biết chuyện gì chưa ?”

Giáng Hương ngơ ngác lắc đầu, Nhã Ca bật cười:

“Có 1 kẻ tình nguyện làm cái đuôi của tao đấy”

Giáng Hương đưa 2 tay lên che miệng để kiềm chế 1 tiếng la. Nhìn điệu bộ của bạn Nhã Ca cười giòn.

“Ai mà ngu dại quá vậy nhỏ”

Nhã Ca lườm mắt, tia nhìn của đôi mắt lá răm có đuôi 1 cách điệu đàng.

“Ê, tăm tre, đời có mấy người muốn ngu dại mà không được đó nhe nhỏ”

Giáng Hương phẩy tay:

“Được rồi bỏ qua chuyện đó, nói cho tao nghe danh tính coi”

Nhã Ca ghé tai nói thầm:

“Phúc Nguyên”

Giáng Hương lại trợn tròn đôi mắt to như mắt nai của mình:

“Kẻ thù không đội trời chung ấy à”

Nhã Ca gật đầu tắp lư. Giáng Hương ngẩn người ra như không hiểu vì sao lại thế. Trong khi đó Nhã Ca lại nói:

“Hắn khen tao có mái tóc đẹp, tao liền cắt ngay đầu sư tử để hắn biết đường mà rút đi”

Lần này Giáng Hương mới giải toả được vì sao Nhã Ca cắt tóc. Nhưng rồi cô bé lại thấy kì cục:

“Sao mà kì vậy nhỏ, ta chưa thấy ai có kiểu từ chối như nhỏ cả. Nếu nó hen mắt nhỏ đẹp, nhỏ tự đâm vô mắt mình hả ?”

Lần này thì Nhã Ca cười ngất, 1 lcú sau mới đáp được:

“Nghĩ bậy, mắt tao là mắt lá răm nhỏ tí chẳng ma nào khen đẹp. Nó mà khen đẹp tao móc mắt nó vì nó nói láo”

Giáng Hương phì cười, hoà cùng tiếng cười nghịch ngợm của Nhã Ca. Giáng Hương lắc đầu:

“Dù vậy tao cũng chưa thấy ai có kiểu từ chối nào kì cục vậy”

Nhã Ca gật đầu:

“Nhỏ yên chí, Nhã Ca sẽ góp phần làm cho ngôn ngữ của sự từ chối trở nên phong phú, rồi nhỏ sẽ thấy”

Từ bàn bên kia, Phúc Nguyên thoáng liếc sang Nhã Ca. Có lẽ anh chàng cũng ngạc nhiên vì mái tóc mới của Nhã Ca, trông ngổ ngáo làm sao ấy. Bắt được tia nhìn đó, Giáng Hương bảo:

“Hắn ta đang ngẩn ngơ vì mái tóc cô hồn của nhỏ đó, bộ hắn quên chuyện giò phong lan rồi hả ?”

Nhã Ca vẫn lắc đầu:

“Đừng lầm, hắn ta vẫn nhớ đó. Có điều hắn nghĩ là hắn đã giải quyết êm đẹp rồi. Hắn tặng tao 1 giò tiểu muội mới, cho hắn giữ lại giò cũ và xin lỗi tao về chuyện đó, nhỏ thấy có được không ?”

Giáng Hương lại ngạc nhiên. Vừa mới bảo là từ chối cơ mà. Như đoán được thắc mắc của Giáng Hương, Nhã Ca tiếp lời:

“Đừng nghi ngờ bậy bạ nhỏ. Tao chứ có phải mẹ mướp đâu, rồi nhỏ sẽ thấy”

Giáng Hương ngơ ngẩn. Thầy giáo bước vào lớp, sau khi ghi đề bài lên bảng có lẽ nhìn thấy mái tóc của Nhã Ca nên gọi:

“Nhã Ca, đứng dậy thầy hỏi”

Nhã Ca cứ bơ bơ cái mặt ngồ ngộ của mình đứng lên. Thầy bảo:

“Nhã Ca hôm nay có mái tóc thật đặc biệt, có phải em muốn nhắc nhở mọi người không đó”

Cả lớp phá ra cười, giữa trận cười đó Nhã Ca vẫn tỉnh bơ như không.

“Dạ thưa thầy, e muốn nhắc nhở vài người củng cố lại thế đứng của mình thôi ạ”

Những tưởng Nhã Ca chỉ cười rồi trốn tránh câu trả lời nhưng Nhã Ca đã làm điểu ngược lại. Không ai hiểu điều đó ngoài Giáng Hương.

Nhã Ca ngồi xuống lặng lẽ chăm chú nghe giảng. Sự chăm chú 1 cách thái quá như vậy khiến nhiều người phì cười. Thầy giáo vẫn không khỏi mỉm cười trước cô bé nghịch ngợm này.

Chuông báo hết giờ, cả lớp chào thầy rồi ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. Nhã Ca và Giáng Hương kéo nhau đi xuống cantin, vừa đi vừa nói chuyện. Nhã Ca cười nắc nẻ khi nhớ lại vẻ ngỡ ngàng trong đôi mắt thầy giáo. Giáng Hương bảo:

“Trời đất, lúc đấy tao thấy có kẻ chột dạ đỏ mặt đấy Nhã Ca ạ. Không hiểu sao hắn có gan vuốt râu hùm như thế”

Nhã Ca chỉ im lặng không nói, cái tính nghịch ngợm của Nhã Ca lại làm việc. vừa lúc đó có tiếng chuông lanh canh của anh chàng bán kem, liếc xung quanh để đảm bảo không ai trông thấy Nhã Ca bước lại mua 2 que. Giáng Hương cười khúc khích, Nhã Ca rất thích kem, cô bé không bao giờ để lỡ chuyện này.

Cầm que kem trên tay, chưa kịp đưa lên miệng, Nhã Ca đã nghe tiếng gọi nhỏ:

“Nhã Ca”

Giáng Hương cũng chững lại, 4 mắt nhìn nhau, lại là tiếng gọi lúc nãy:

“Nhã Ca”

Tiếng gọi gần lắm dường hư ngay sau lưng Nhã Ca vậy.Giáng Hương hơi nhún vai, chờ đợi. Nhã Ca tính toán thật nhanh, tuy vậy cô bé cũng chẳng quay lại. Phúc Nguyên bước lại gần mừng rỡ:

“Nhã Ca à”

Giáng Hương cười thầm vì điệp khúc ‘Nhã Ca’, dường như anh chàng quên mất sự hiện diện của Giáng Hương ở đây vậy. Giáng Hương đưa cây kem lên miệng định ăn cho đỡ tức nhưng Nhã Ca đã nói:

“Cái gì mà Nhã Ca hoài vầy nè. Đây, kem nè, cầm lấy đi rồi đi đi cho chị nhờ, bực ghê”

Vừa nói Nhã Ca vừa ấn cây kem vào tay Phúc Nguyên. Trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của Phúc Nguyên, Nhã Ca quay lưng kéo Giáng Hương đi. Để mặc Phúc Nguyên đứng đó với cây kem trên tay và bộ mặt ngơ ngác đến buồn cười.

----------

Ngày lại ngày cứ trôi đi 1 cách không ngờ. Mới hôm nào mà hôm nay ngủ dậy đã thấy trời thay đổi, mùa tiếp mùa, cây cỏ thay đổi màu sắc. Nhã Ca đưa kiếng lên soi chợt thấy đôi mắt lá răm không còn tinh nghịch như ngày nào. Có 1 chút gì như 1 thoáng suy tư vương trong đôi mắt. Nhã Ca thở dài nhìn ra vườn nơi những giò phong lan đang đứng bình yên bên nhau. 1 ngọn gió vô tình, gió là 1 chàng trai lãng du có vô tình không nhỉ, đang mơn man những cánh hoa muôn sắc. Bỗng Nhã Ca chợt nhớ, có 1 lần Giáng Hương trầm ngâm nói:

‘Gió là 1 người tình vô duyên 1 cách dễ thương. Chàng ta cứ đến cứ hôn mà chẳng thể nào trách móc được. Chàng ta cứ mơn man nếu chàng ta muốn mà chẳng cần biết ta có đồng ý hay không. Nhỏ có đồng ý vậy không ?’

Lần đầu tiên nghe Giáng Hương nói những điều như thế nên Nhã Ca ngẩn người ra 1 lcú rồi cười cợt:

“Ê, nhỏ kia, nhỏ lớn từ lúc nào mà nói những chuyện chẳng ‘nhỏ’ chút nào vậy”

Giáng Hương cũng mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng:

“Ta cũng lón từ hôm qua”

Đến hôm nay khi đứng trước thiên nhiên lắng nghe những bước chân thì thầm của thời gian, Nhã Ca mới chợt nhận ra rằng mình cũng không còn nhỏ nữa. Thời gian đã đem tuổi thơ giấu vào 1 nơi nào đó và mang 1 tuổi gì đến mà ta chẳg biết tên. Để sang nay khi ngủ dậy ta chợt thấy ngỡ ngàng.

Nhã Ca đứng lặng yên suy nghĩ về những điều hư hư thực thực như thế 1 lcú lâu, cho đến lúc con hoàng điệp chấp chới đậu trên cánh hoa nhất điểm hồng những suy nghĩ kia mới chợt biến mất. Nhã Ca thấy xuất hiện trước mặt mình hình dáng của anh chàng Phúc Nguyên.

‘‘Nhã Ca, Phúc Nguyên đâu còn nhỏ nữa mà Nhã Ca đối xử với Phúc Nguyên như vậy’’

Nhớ lại việc làm của mình hôm nào, Nhã Ca che miệng cười rồi hỏi:

‘‘Đối xử làm sao ?’’

Phúc Nguyên im lặng rồi nói:

‘‘Thì cây kem hôm nọ đó’’

Lần này không giấu được nên Nhã Ca bật cười giòn:

‘‘Phúc Nguyên này kì ghê, chứ không phải bạn thấy Nhã Ca mua kem nên gọi sao. Người ta đã hi sinh cây kem vậy mà còn trách móc thì tệ thật’’

Phúc Nguyên không cười hỏi lại:

‘‘Chứ không phải Nhã Ca nói Phúc Nguyên vẫn còn là con nít hay sao ?’’

Lần này thì nụ cười trẻ con tinh nghịch biến mất, Nhã Ca nghiêm giọng:

‘‘Cái đó Phúc Nguyên tự nói chứ Nhã Ca không nói nhé. Vậy là Phúc Nguyên chỉ gặp Nhã Ca để nói chừng đó chuyện thôi sao ?”

Không biết tại sao Phúc Nguyên cảm thấy hờn giận. Nhã Ca là 1 người con gái không để ý đến điều gì ngoài những trò nghịch ngợm. Phúc Nguyên chẳng biết nói sao, nghĩ mãi cuối cùng mới thốt lên:

“Nhã Ca yêu tinh, cắt mái tóc dài nhìn ra 2 lần yêu tinh”

Lần này Nhã Ca cười ngất 1 lúc rồi đáp:

“Ô hay, tại Nhã Ca thích đấy chứ. Nhỏ Giáng Hương bảo mất mái tóc dài nhỏ thành quỉ sứ nên Nhã Ca thử xem có thành quỉ như nhỏ nói không. Mặt khác Nhã Ca cũng không muốn hổ thẹn so với cái tên mà mọi người đặt cho Nhã Ca”

Nhã Ca nói xong, Phúc Nguyên im lặng. Đã có lần Phúc Nguyên cũng gọi Nhã Ca là yêu tinh cơ mà. 1 lúc sau Phúc Nguyên rụt rè:

“Nhã Ca đừng cắt tóc nữa nhé”

Tưởng như tiếng sấm nổ bên tai mình, bỗng nhiên Nhã Ca trở về với bản tính nghịch ngợm cố hữu:

“Phúc Nguyên muốn vậy à ?”

Phúc Nguyên gật đầu, Nhã Ca lắc đầu 1 cách khổ sở:

“Phúc Nguyên ơi rất tiếc là không làm vừa lòng Phúc Nguyên. Nhã Ca có 1 cái tính kì cục là chỉ làm theo sở thích của mình mà thôi”

Nhã Ca nói xong quay lưng đi để lại 1 Phúc Nguyên ngỡ ngàng như với cây kem dạo nọ.

Thế đó, Phúc Nguyên sôi nổi nhiệt tình nhưng hiền hoà, trong khi đó Nhã Ca dữ dằn lươn lẹo và tinh ranh. Đã nhiều lần Nhã Ca đặt Phúc Nguyên vào những tình huống dở khóc dở cười. Đó là chuyện hôm qua còn hôm nay, Nhã Ca chợt thấy mình thay đổi. Mình không còn đàu nghịch 1 cách độc ác nữa rồi.

Nhã Ca đứng yên bên cửa sổ nhìn ra vừơn từ sang sớm cho đến giờ. Cơn gió vẫn vô tình vuốt ve những cánh hoa rồi chợt buồn, nó luồn vào khung cưả sổ. Nó chẳg ngại gì mà không vờn lên đôi má bầu bĩnh của Nhã Ca.

“Nhã Ca, tao hơi ngạc nhiên khi thấy nhỏ suy tư”

Nhã Ca quay lại, Giáng Hương đang đứng yên bên cửa. Rồi bỗng dưng nhìn Giág Hương bụm miệng cười, Nhã Ca cũng cười theo:

“Cái gì mà mới sang sớm nhỏ đã réo tao như réo nợ vậy rồi còn không chịu nói gì”

Nhã Ca nhìn vào đôi mắt nai to tròn ngơ ngác của Giáng Hương cười nhẹ nhàng, Giáng Hương hỏi tiếp:

“Nhỏ có biết tái ao tao ngạc nhiên hay không?”

Nhã Ca lắc đầu không biết, Giáng Hương xỉ vào trán nhỏ:

“Kì cục vậy, hết sư tử rồi hả ?”

Lúc này Nhã Ca mới chợt nhớ ra chiều hôm qua, ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, Nhã Ca đã tém cho mình 1 mái tóc tém theo kiểu mới nhất. Giờ nghe Giáng Hương hỏi, Nhã Ca mới đưa tay vuốt lại mái tóc của mình rồi nói:

“Tao có 1 mái tóc dài chưa mấy năm cũng duyên dáng chán thế rồi có 1 kẻ tao ghét khen mái tóc của tao đẹp, thế là tao xơi mái tóc. Hôm trước cũng kẻ kia cho rằng tao cắt tóc thành 2 lần yêu tinh, tao thấy ngộ nên tém luôn để coi tao thành mấy lần yêu tinh khi tóc tao lại ngắn them”

Giáng Hương lắc đầu ngao ngán. Chỉ vì 1 lời khen, Nhã Ca hi sinh mái tóc của mình không thương tiếc và giờ đây tiếp tục tàn phá mái tóc của mình vì 1 lí do rất ngộ nghĩnh. Giáng Hương bảo:

“Lúc nãy nhìn dáng đứng của nhỏ ta bảo nhỏ đang suy tư, khi tao nhìn vào mắt nhỏ tao càng tin như thế. Nhưng khi nhỏ nói tao lại thấy dáng dấp của Nhã Ca phá phách hôm nào không hề thay đổi. Bạn bè sẽ nói gì khi thấy mái tóc này”

Nhã Ca lắc đầu:

“Ôi chuyện nhỏ, không nhớn. Sao chúng nó cần để ý đến mái tóc của tao làm gì thế nhỉ. Thôi, chẳng đối với tao thì nhỏ để ý làm gì cho mệt xác. Nào nhỏ thấy mái tóc tém của ta thế nào ?”

Giáng Hương ngắm nghía 1 lúc rồi nói:

“Đẹp, nhưng lạ lung không giống với Nhã Ca”

Bỗng nhiên Nhã Ca nhướng mắt cười:

“Giáng Hương nè, mới sáng nay tao nhận ra tao không còn ngổ ngáo như ngày nào. 1 chút gì đó thoáng qua cũng làm cho tao suy nghĩ nhưng tao không thể gọi tên nó. Có phải là tao đã trở lên người lớn hơn không ?”

Giáng Hương cũng đã từng cảm nhận như vậy nên Giáng Hương hiểu những cảm nhận bây giờ của Nhã Ca. Giáng Hương cười:

“Đó là 1 bước chuyển tiếp để thấy rằng mình không còn là 1 cô bé ngổ ngáo nữa mà thôi. Có phải vì thế mà nhỏ căt mái tóc tém không ?”

Nhã Ca cùng hoà tiếng cười của mình cùng với tiếng cười của Giáng Hương. Cô bé lắc đầu:

“Ồ, đó là chuyện nhỏ không nhớn”

Trong tiếng cười của buổi sang giao mùa có thấp thoáng bong hình của 1 người con trai, sôi nổi hiền hoà, dễ thương…

-------------

Buổi học cuối cùng rồi lao đầu vào mùa thi đại học. Những trò chơi được xếp xó từ hôm nào hôm nay tạm thời được lôi ra làm nổ những trận cười sảng khoái.

Phúc Nguyên nhè nhẹ bước đến sau lưng Nhã Ca, cô bé đang mặc sức cười đùa không biết có 1 kẻ đag đến sau lưng mình. Mái tóc tém hôm nào giờ đã dài ra hơn 1 chút thế mà trông Nhã Ca vẫn không hết ngộ nghĩnh.Ngày ấy Phúc Nguyên bị sốc trước mái tóc của Nhã Ca nên chàng mới bảo nàng đnừg cắt tóc nữa. Phúc Nguyên cảm thấy giận nhưng tuổi 18 dễ giận hờn nhưng cũng dễ tha thứ. Nỗi giận hờn nhạt dần theo nhữg nụ cười tươi rói của Nhã Ca. Giờ đây Nhã Ca đang đùa, Phúc Nguyên lợi dụng sự đùa nghịch đó để đến sau lưng cô bé.

“Hù !”

Nhã Ca giật bắn mình, quay sag thấy Phúc Nguyên cô bé thoáng đỏ mặt.

“Quỷ”

1 tiếng thôi rồi cô bé quay trở lại nói chuyện với Giáng Hương. Cử chỉ nhanh đó không qua được cặp mắt của Huỳnh Anh, hắn la lên:

“A, hôm nay Nhã Ca đã không còn là yêu tinh Nhã Ca nữa, nhỏ đã bị cắt mất lưỡi trước anh chàng Phúc Nguyên dễ thương”

Tiếng hét của Huỳnh Anh làm mọi người quay lại nhìn. Khuôn mặt của Nhã Ca chưa bao giờ đỏ đến thế.Phúc Nguyên lườm Huỳnh Anh nhưng anh chàng dường như không biết điều đó.

“Bộ không đúng sao, Tâm Hà, bạn hãy nhìn Nhã Ca đi”

Tâm Hà tủm tỉm cười, Nhã Ca liếc đôi mắt chậm rãi:

“Huỳnh Anh, chuyện đó là chuyện nhỏ, còn nhiều chuyện lớn hơn đấy”

Huỳnh Anh đắc ý:

“Còn chuyện gì nữa nào ?”

Nhã Ca cười tinh quái:

“Đó là chuyện tối nay Phúc Nguyên hẹn Nhã Ca đi uống café”

Giáng Hương, Tâm Hà cùng đám bạn đều ngẩn người ra. Trong lúc đó, đôi mắt ốc nhồi của Huỳnh Anh gần như muốn lòi ra khỏi tròng mắt hiện giờ đang quá nhỏ so với nó.

Nhã Ca khoái trá khi thấy vẻ sững sờ của Huỳnh Anh. Cô bé quay lại cầm tay Giáng Hương:

“Ta về được chưa ?”

Giáng Hương gật đầu cùng theo Nhã Ca ra cửa sau khi đã chào tất cả mọi người. Tiếng chì chiết của Tâm Hà nghe buồn cười vọng đến tai cả 2.

“Đúng là mắc dịch, chương trình đang hấp dẫn mà. Lâu mới được dịp cười đùa thoải mái thế này, đôi mắt ông to chứ miệng ông đâu có ta mà tệ vậy Huỳnh Anh”

Trước câu nói của Tâm Hà, Huỳnh Anh chột dạ, anh chàng phân bua:

“Huỳnh Anh đâu nghĩ yêu tinh lại hay giận hay hờn vậy đâu”

Tiếng cười nói cũng dần dần xa theo bước chân của 2 cô gái. Khi Giáng Hương đi bên Nhã Ca, cô bé mới thỏ dài:

“Giáng Hương nè, Phúc Nguyên nói với Nhã Ca là anh chàng yêu Nhã Ca. Nhã Ca phải làm gì bây giờ”

Giáng Hương cũng chỉ là cô bé mới lớn, tâm hồn cũng ngổn ngang những câu hỏi không có lời đáp. Cô bé lắc đầu:

“Tao không biết Nhã Ca”

Nhã Ca trầm ngâm đi hẳn 1 lúc, Giáng Hương nói:

“Tao nghĩ mình đang còn 1 con đường dài phía trước Nhã Ca ạ. Kì thi đại học đang đến rồi”

Chỉ thế thôi Nhã Ca cũng đã hiểu Giág Hương muốn nói điều gì. Phúc Nguyên kiên nhẫn hơn Nhã Ca tưởng và cũng rất dễ thương. Thế nhưng trái tim của 1 thời mới lớn thì đầy những dấu hỏi. Sợ sệt đa nghi lo lắng. Hỗn hợp của chúng là cảm giác không bao giờ bình yên.

“Đúng nhỏ ạ. Tao còn phải học và phải thi đậu đại học nữa chứ, đó là cái đích cần thiết cho mình. Nhưng Giáng Hương ơi, Phúc Nguyên rất dễ thương”

Giáng Hương phì cười:

“Tao có bảo Phúc Nguyên đáng ghét đâu nào. Ừ thì nó đáng yêu hơn cái hồi nó chôm giò tiểu muội. Nhưng nhỏ cần thời gian,cần sự thoải mái cho tâm hồn. Nhã Ca chỉ cần yêu cầu điều đó ở Phúc Nguyên là đủ”

Nhã Ca nhướng mắt:

“Thời gian và sự thoải mái, câu này đồng nghĩa với câu: ‘Cút đi, để tao học bài’. Nhưng về phương diện lịch sự thì câu này được hơn 1 tí. Được rồi, hãy tập trung vào màu thi đại học”

Cả 2 cười vang. Phúc Nguyên và Huỳnh Anh cố đuổi theo 2 cô gái, khi nghe 2 cô cười 1 cách thoải mái, Phúc Nguyên lên tiếng:

“Cho Phúc Nguyên cười chung với Giáng hương”

Cả Nhã Ca và Giáng Hương đều giật mình. Nhã Ca im lặng còn Giáng Hương vẫn nghịch ngợm:

“Tớ đã nói với cậu rồi, Nhã Ca đang trốn cậu để học thi. Cậu tạm thời ngưng nói chuyện trong 2 ngày được không ?”

Phúc Nguyên chẳng hiểu Giáng Hương nói đùa hay thật nên chỉ đáp:

“Phúc Nguyên tự xét thấy mình chưa làm gì qúa đáng đến mức Nhã Ca phải trốn Phúc Nguyên như Giáng Hương nới cả. Nhưng Giáng Hương biết không, trốn 1 đời Phúc Nguyên còn tìm được huống chi là 2 ngày”

Nhã Ca rất nghịch ngợm và bất cần vậy mà không hiểu sao trái tim cũng xốn xang 1 chút. Giáng Hương nhướng mắt:

“Con người sống chỉ có 1 đời, đã trốn 1 đời ròi thì còn tìm vào đâu nữa”

Giọng Phúc Nguyên thâm trầm khó có thể tả được:

“Vậy là Giáng Hương chưa nghe rồi, con người ta cso 1 đời sống thứ 2 nữa đấy. Đó là đời sống tâm linh, ở đó không ai trốn ai đựơc đâu”

Giáng Hương không thể ngờ Phúc Nguyên lại nói thế, cô bé đưa mắt để Nhã Ca lên tiếng. Nhưng Nhã Ca chưa kịp nói đã nghe Huỳnh Anh nói nhanh:

“”Làm gì có chuyện đó, tao không tin đâu Phúc Nguyên. Khi chết, hình hài tan thành đất, ta trở về với nguyên thuỷ của chính mình, làm gì còn cuộc sống nào nữa”

Những vòg bánh xe lăn tròn trên con đường. Nhưng trong long mỗi người rộn lên những câu hỏi về 1 đề tài thật lạ mà thật quen. Phúc Nguyên già dặn đáp:

“Tại mày chưa tnừg suy ngẫm đấy thôi. Mày có chứng minh được cho tao là không có âm phủ, không có thiền đàng không ? Chưa ai giải thích được điều đó cả nên tao vẫn nghĩ là có 1 đời sống phía sau cuộc sống này”

Đối với Huỳnh Anh điều Phúc Nguyên nói mơ hồ, không cảm nhận được. Nhã Ca nói như nói 1 mình:

“Cũng có thể có 1 cuộc sống như vậy lắm chứ nhưng nó không có niềm vui, không có nỗi buồn, không có hạnh phúc cũng không đớn đau cho nên ta cứ coi như không có”

Phúc Nguyên cau mày:

“Nhã Ca thấy cuộc sống này đẹp đến thế sao ? Vậy là Nhã Ca vẫn còn tràn đầy nghị lực đấy. Cho đến 1 lúc nào đó mệt mỏi Nhã Ca sẽ muốn có 1 cuộc sống không muộn phiền”

Nhã Ca tiếp lời:

“Cũng chẳng có niềm vui”

Giáng Hương chỉ biết lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi, 1 ngày lại nói với nhau về đề tài này. Có phỉa vì hôm nay tất cả đã thành người lớn ? Ô, không có lẽ họ chỉ là những chú chim mới nghiêng ngó vào vùg đất mới còn quá nhiều điều lạ lẫm. Giáng Hương chỉ cười cợt theo:

“Giáng Hương này mù tịt về nhữg điều quí vị đang bàn, có điều từ nay cho đến ngày thi đại học mọi người tập trung cho việc học là được rồi”

Phúc Nguyên mỉm cười:

“Đó là 1 vấn đề cũng cần bàn lại, thôi tới nhà Nhã Ca rồi tụi mình chia tay nghe”

Mỗi người đi 1 đường, trong long vẫn rộn lên những điều đang nói dở. Riêng Nhã Ca, 1 Phúc Nguyên lạ lẫm hơn, trưởng thành hơn đang dần dần khuất lấp những ý nghĩ của cô bé.

------------

Cơn sốt vẫn dai dẳng không hề dứt từ hôm bắt đầu thi đaịo học đến giờ. Đơn giản ‘sốt siêu vi rút’ 1 danh từ chẳng nói lên được điều gì hay ho cả. Chúng kéo dài dẫn theo 1 lô 1 lốc những triệu chứng khác. Viêm amidan cấp, viêm họng, mệt mỏi, nóng sốt….Nhã Ca buồn rầu đứng bên giàn phong lan nghĩ ngợi không biết bài thi đại học mình làm ra sao. Quá mệt mỏi nên Nhã Ca làm bài trong 1 trạng thái khó chịu. Bây giờ là những ngày dài chờ đợi, lo lắng xen lẫn với hy vọng, dù chỉ là hi vọng mong manh.

Rũ bỏ những con số, những định lí, những thí nghiệm; những bài học dài dằng dặc về lịch sử; những công thức hoá học trời ơi đát hỡi, ta bỗng thấy nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm đến nỗi thấy trống trải, muộn phiền.

Hằng ngày, Nhã Ca thức dậy làm 1 việc gì đó rồi ra đứng với những giò lan, nơi có 2 giò đã trở thành kỉ niệm khóc phải của tuổi học trò.

“Nhã Ca…”

Tiếng gọi ngập ngừng, Nhã Ca giật mình quay phăắ lại. Phúc Nguyên đang đứng nhìn, nụ cười hồn hạu nở trên môi. 1 cảm giác tự nhiên, Nhã Ca kéo 2 tà áo khoác che chiếc áo ngủ mỏng manh của mình. Phúc Nguyên hỏi:

“Có khoẻ chút nào không Nhã Ca”

Nhã Ca bước chậm tới chiêc bàn ở góc vườn, Phúc Nguyên cũng bước theo. Khi đã yên vị trong chiếc ghế mây, Nhã Ca mới trả lời:

“Vẫn mệt nhoài, Phúc Nguyên sang Nhã Ca có chuyện gì không ?”

Phúc Nguyên nhìn Nhã Ca thấy xót long. Không còn 1 cô be snghịch ngợm hồn nhiên, ở Nhã Ca đa phảng phất 1 nỗi buồn. Gầy hơn nhưng dễ thương hơn.

“Thăm Nhã Ca thôi, bác sĩ bảo sao vậy ?”

Nhã Ca cười buồn:

“Vẫn như cũ, sốt nhiễm siêu vi”

Phúc Nguyên nhún vai, cả 2 ngồi im lặng nhìn những bong hoa phong lan đang nở. Phúc Nguyên chỉ những đoá hoa nhất điểm hồng nói:

“”Nhã Ca biết không hồi đấy mình cưng nó lắm, biết Nhã Ca giấu giò phong lan mình tức điên lên được nhưng sau đó mình lại cười vì có bao giờ Phúc Nguyên giận Nhã Ca được đâu”

Phúc Nguyên là thế đó, nhẹ nhàng và ân cần. 18 tuổi, Phúc Nguyên ôm cuộc sống vào long, vô tình ôm luôn cả hình ảnh cô bé Nhã Ca vào trong đó. Thế rồi hình ảnh Nhã Ca dần rõ nét trong tâm trí Phúc Nguyên. Phúc Nguyên yêu Nhã Ca bằng thứ tình yêu tuyệt diệu là tình yêu học trò. Mỗi ngày Phúc Nguyên đến nóic ho Nhã Ca nghe vè những suy nghĩ mới về 1 quyển sách nào đó. Hay đơn giản chỉ đến ngồi lặng im nghe Nhã Ca nói, thế là đủ.

“Sao Phúc Nguyên lại không ghét Nhã Ca vì cái tínhdữ như yêu tinh của Nhã Ca ?”

Nhã Ca nghiêng đầu, những sợi tóc tém hôm nào đã dài hơn được 1 chút, bởi thế nó tạo cho khuôn mặt của Nhã Ca 1 vẻ ngổ ngáo, dễ thương. Phúc Nguyên cười bảo:

“Không ai ghét Nhã Ca được cả. Nhã Ca thử hỏi HUỳnh Anh coi”

“Nhưng tại sao ?”

Phúc Nguyên hiền hoà lắc đầu:

“Không lí giải được, nếu Phúc Nguyên tra lời được câu hỏi của Nhã Ca thì Phúc Nguyên đã biết tại sao Phúc Nguyên yêu Nhã Ca đến thế”

Khuôn mặt mệt mỏi của Nhã Ca ửng hồng. Những lúc thế này Nhã Ca như 1 con mèo nhỏ chỉ thích được chiều chuộng, vuốt ve, cái vẻ nghịch ngợm cứng đầu cứng cổ biến đâu mất. Và để Phúc Nguyên thấy tim mình đập rộn rã hơn lên.

“Nhã Ca cũng không trả lời được tạáiao đôi mắt Phúc Nguyên lại dừng ở Nhã Ca mà không phỉa là 1 ai khác. Nhã Ca là 1 ‘sản phẩm’ ngồ ngộ mà tạo hoá đã mang đến cho ba mẹ Nhã Ca theo lời Nhã Ca nói. Chẳng được tích sự gì ngoài những trò nghịch ngợm phá phách và những giò phong lan”

Nhã Ca dừng lại, cười nụ cười mê hoặc khiến cho Phúc Nguyên thấy như mình đang lạc vào 1 nơi nào đấy lạ lẫm.

“Nhã Ca…Nhã Ca đáng yêu quá”

Nhã Ca hơi cúi đầu, không chần chừ, Phúc Nguyên quay sang đặt 1 nụ hôn yêu thương lên tóc Nhã Ca. Không thể ngờ được như vậy, Nhã Ca ngơ ngẩn ngước lên nhìn Phúc Nguyên mà không nói được gì. Mùi hương từ mái tóc của Nhã Ca như quện chặt lấy tâm hồn Phúc Nguyên. Khi thấy đôi mắt trách móc của Nhã Ca, Phúc Nguyên vội phân trần:

“Biết làm sao được khi em dễ thương đến thế”

Lại them 1 điều lạ, Nhã Ca mở tròn mắt nhìn Phúc Nguyên. tiếng em thốt ra từ miệng Phúc Nguyên không hề ngượng ngập. Nhã Ca cười nhẹ:

“Lần đầu tiên Phúc Nguyên gọi Nhã Ca là em, nghe lạ ghê. Ai cho phép Phúc Nguyên đấy”

Phúc Nguyên nhận ra điều đó muộn hơn Nhã Ca, chàng phân trần:

“Phúc Nguyên vẫn thường nói chuyện 1 mình với Nhã Ca, lối xưng hô đó gần như Phúc Nguyên luôn luôn sử dụng. Khi gặp Nhã Ca không dám gọi cho đến hôm nay, tự trái tim Phúc Nguyên cho phép gọi. Lỡ gọi rồi cho Phúc Nguyên gọi như thế nhé”

Nhã Ca nhẹ lắc đầu, Phúc Nguyên đến sau lưng Nhã Ca nhỏ nhẹ:

“Nhã Ca đừng nghiêm nghị thế chứ, Nhã Ca thử so coi ai lớn hơn ai. Cho Phúc Nguyên gọi như vậy Phúc Nguyên sẽ thấy mình yêu thương em hơn đấy”

Nhã Ca nghe tiếng em nhẹ nhàng êm ái. Bỗng Nhã Ca cười:

“Bộ Phúc Nguyên thích làm anh lắm hả ?”

“Làm anh riêng Nhã Ca thôi”

“Phúc Nguyên có biết làm anh Nhã Ca khổ lắm không ? Làm bạn đã khổ, làm anh chắc c hết”

“Chấp nhận hết, dù gì vẫn thích làm anh hơn”

Nhã Ca đưa 1 ngón tay lên bảo khẽ:

“Được rồi cho Phúc Nguyên làm anh nhưng chỉ những lúc có 2 đứa thôi nhé”

Phúc Nguyên cảm thấy sung sướng vô cùng. Đinh nói gì đó nhưng 1 tiếng nói cất lên làm Phúc Nguyên dnừg lại:

“À, thì ra có 2 kẻ đang phân chia ngôi thứ”

Chưa thấy người, chỉ nghe thấy tiếng, Nhã Ca đã hét lên:

“Nhỏ Giáng Hương đâu, ra mạp mạng cho tao gấp”

Tiếng cười bật ra cùng lúc Giáng Hương xuất hiện.

“Nào, chứ vừa mới thì thầm thôi cớ sao nhỏ lại héy lên dữ dội thế”

Nhã Ca khuôn mặt vẫn đỏ nhừ vì bị phát hiện ra bí mật nhưng rất nhanh, bản tính nghịch ngợm trở lại, Nhã Ca hỏi:

“Nhỏ Giáng Hương kia, ngươi có biết nghe trộm người khác là 1 cái tội không đấy ?”

Giáng Hương kéo ghế ngồi đối diện với Nhã Ca, Phúc Nguyên vẫn đứng sau lưng Nhã Ca mỉm cười. Giáng Hương đáp lời:

“Tao biết Nhã Ca, cái tội nghe lén người khác đáng bị ở tù suốt đời. Thế nhưng tao vẫn thích nghe lén, hôm nay là tao vô tính chứ bộ”

Phúc Nguyên chẳng nói gì, để mặc cho 2 cô bạn cãi nhau. Thích thú nghe cái giọng chua như dấm của Nhã Ca.

“Bây giờ nhỏ còn chạy tội nữa phải không ?”

Giáng Hương lắc đầu:

“Tao cần gì chạy tội, nói mà không đóng cửa làm tao vô tình bị nghe. Nhỏ kiện đi, kiện đâu tao hầu đó được chưa”

Không ngờ hôm nay Giáng Hương chanh chua có hạng nên Nhã Ca đành im lặng. Phúc Nguyên vội vàng hỏi:

“Mệt không Nhã Ca”

Giáng Hương cười ngất:

“Phúc Nguyên đừng lo, dù còn hơi thở cuối cùng Nhã Ca cũng sẽ cãi với Giáng Hương mà. Hắn ta đang hơi ngỡ ngàng thôi”

Nghe Giáng Hương nói xong, Nhã Ca cũng phá ra cười:

“Nhỏ này giỏi, Phúc Nguyên ngồi đi, đứng hoài. Nổi cơn nhỏ Giáng Hương chặt hết ghế, Nhã Ca không cản nổi đâu”

Phúc Nguyên rời Nhã Ca, đến ngồi xuống chiếc ghế kế bên Nhã Ca. Thấy vậy, Giáng Hương che miệng cười. Nhã Ca thấy cái cười đó thì lại ngột nhạt khó chịu.

“Nhỏ này cười hoài thấy ghê”

“Kì chưa, sao hồi đó tao với nhỏ cười hoài mà nhỏ không thấy khó chịu”

Biết 2 cô bạn xãi hoài cũng không phân thắng bại nên Phúc Nguyên nói với Giáng Hương:

“Thôi, Giáng Hương, mấy hôm nay Nhã Ca mệt mà”

Giáng Hương lườm:

“Cũng may là mệt đấy nhé”

Miệng mồm 2 cô bé giống y chang nhau nên Phúc Nguyên đành đấu dịu:

“Nào, Giáng Hương đi thăm Nhã Ca phải không ?”

Giáng Hương lắc đầu:

“Không, Giáng Hương qua hỏi nhỏ xem có chịu làm em Giáng Hương không”

Nhã Ca biết bạn chọc dai nên chỉ im lặng không nói. Khi Giáng Hương liếc sang, thấy nụ cười chịu trận đó liền tươi ngay nét mặt. Cô bé bảo Phúc Nguyên:

“Từ lcú nào nhỏ cức ho rằng Giáng Hương tăm tre hay nhức đầu sổ mũi. Còn nhỏ, bây giờ ốm sốt hoài không chịu khỏi. Định hỏi nó có đi coi điểm thi không nhưng chắc kiểu này Giáng Hương đi coi 1 mình quá”

Nhã Ca chợt buồn. Nỗi lo lắng vừa mới qua đi lại quay trở lại, Phúc Nguyên tinh ý nhận thấy liền nói qua 1 chủ đề khác. Từ bao giờ cả 3 đã bị hút vào câu chuyện không đầu không cuối. Thê nhưng trong đầu óc Nhã Ca, nỗi lo lắng về mùa thi vẫn còn đậm nét. Nhã Ca cầu nguyện cho mọi điều tốt đẹp luôn đến với mình và tình yêu sẽ nâng đỡ bước chân mình bước tiếp. Đừng bao giờ vỗ cánh bay xa…

---------

Nhã Ca bước ra khỏi phòng nhìn ba mẹ như hối lỗi. ba Nhã Ca bảo con:

“Nhã Ca, đừng buồn, ba mẹ có trách con đâu. Mùa thi này may mắn không đến với con nhưng ba tin nếu con cố gắng sang năm con sẽ đậu mà”

Biết ba mẹ không trách móc bởi Nhã Ca bị sốt cao trong khi thi, tuy nhiên Nhã Ca vẫn thấy mình có lỗi. Bà Nhã Uyên vuốt tóc con gái:

“Thôi, bỏ đi, học lại rồi thi tiếp. Mẹ biết con đã cố gắng nhưng với số điểm đó thì đành chịu. Con đừng buồn nữa”

Khuôn mặt Nhã Ca vẫn buồn như mèo ướt mưa. Từ lúc biết kết quả thi đến giờ Nhã Ca vẫn nằm yên trong phòng lặng lẽ khóc. Đây là cú sốc đầu tiên của Nhã Ca, cô bé đã cố gắng học mà vẫn thất bại.

“Ba mẹ cho con đi Long Hải nha ba mẹ”

2 ông bà nhìn nhau. Bà Nhã Uyên khó nghĩ vì bà không thể nghỉ để đi theo Nhã Ca được. Bà lên tiếng:

“Con đi Long Hải làm gì ?”

Nhã Ca đáp:

“Đi cho đỡ buồn thôi mẹ ạ.C on ra đó với dì Nhã Phương vài bữa con về”

Rồi như thấu hiểu được nỗi lo của ba mẹ nên Nhã Ca cười buồn:

“Ba mẹ đang nghĩ gì đó, con đâu có tệ đến thế đâu. Con chỉ muốn thay đổi không khí 1 chút thôi”

Ba Nhã Ca nhìn ra ngoài trời ái ngại:

“Trời mưa quá, biển động con ra đó càng buồn them Nhã Ca ạ”

Nhã Ca lắc đầu:

“Ba ơi, con chỉ muốn trốn sự đơn điệu ở đây vài ngày. Biển động, song biển lớn hơn, con càng có cơ hội nhảy song như ngày nào. Bà đừng lo mà”

Sau 1 lúc suy nghĩ, ba mẹ Nhã Ca đành đồng ý để con gái đi. Nhã Ca lẳng lặng trở vào phòng thu xếp ít đồ rồi đi ra chào ba mẹ. Bà Nhã Uyên ngạc nhiên:

“Con đi ngay bây giờ à ?”

Nhã Ca gật đầu. Bà Nhã Uyên nhìn bầu trời sũng nước mà ái ngại. Nhã Ca hất mái tóc không ngắn, chẳng dài của mình trách móc:

“Mẹ coi thường con gái mẹ quá, mưa thế này đâu ăn thua gì. Con mới phone cho dì rồi, trời LH không mưa, biển động nhẹ, quá tốt rồi. ba mẹ ở nhà, con đi”

Không cản được đứa con gái của mình, ông bà Nhã Uyên đành đồng ý. Nhã Ca co ro trong chiếc áo lạnh, tay xách vali, tay che dù. Nhã Ca vẫn lầm lũi bước đi. Nỗi buồn nặng trĩu trên vai cô bé, nước mắt hoen ướt bờ mi. Lẽ ra cô bé cũng có thể cười vui như bạn bè, thế mà giờ đây, lẳng lặng trốn Giáng Hương, trốn Phúc Nguyên. Nhã Ca đi biển, nhờ biển rửa trôi những nỗi buồn của mình.

Chiếc xe đò ngừng, Nhã Ca bước lên, tìm 1 chỗ ngồi suy tư. ‘Ta sẽ làm gì bây giờ’

1 câu hỏi thôi mà đâu dễ gì trả lời được. Gió mưa hắt vào khung cửa xe lạnh buốt. Mưa, tiếng mưa gõ đều đều buồn bã. Trong xe, kẻ thì nằm ngủ, kẻ thì trầm ngâm ngắm trời. Riêng Nhã Ca trời nặng như chì làm tâm trạng của cô bé càng nặng nề them. 1 cơn gió thổi qua, Nhã Ca rung mình vì lạnh, bỗng nhiên thấy nhớ Phúc Nguyên.

Vừa biết tin, Phúc Nguyên đã đến với Nhã Ca và bảo:

“Nhã Ca, em đừng buồn. Rớt đại học là chuyện bình thường, chẳng có gì khiến cho em phải ủ rũ như vậy cả. Sang năm em sẽ đỗ thôi, Phúc Nguyên nói thật đấy”

Tuy vậy Nhã Ca vẫn buồn. Giờ đây Phúc Nguyên đang chuẩn bị để đến trường nhập học. Nhớ lúc làm hồ sơ thi bách khoa, bạn bè cười bảo:

“Con gái ai lại đi học cái nghề như con trai ấy”

Mặc bạn bè, Nhã Ca vẫn thi BK với 1 ước muốn cháy bỏng làm chuyên viên vi tính. Bây giờ mọi mơ ước đã bay xa, Nhỏ Nhã ca điên khùng ngồi ủ rũ trong 1 chiều mưa, đi tìm 1 nơi để ru tâm hồn đau đớn của mình.

Không ngày nào Phúc Nguyên không đến. Chiều này, khi mang áo mưa đến với Nhã Ca, Phúc Nguyên sẽ nghí sao khi biết Nhã Ca đã đi tìm 1 nơi để trao gởi nỗi buồn. Có lẽ Phúc Nguyên sẽ giận hờn, sẽ trách, sẽ lo lắng cho cô bé ngông nghênh này lắm. Còn nhỏ Giáng Hương, nhỏ sẽ nhăn nhó:

“Không biết đến bao giờ Nhã Ca mới thôi cái thói này. Không biết ở ngoài đó 1 mình nhỏ có buồn đến cháy long không ? Tại sao nhỏ không nói cho Giáng hương hay ?”

Cứ như thế nhỏ sẽ la lối làm ba mẹ cũng phải bật cười và trấn an cho nhỏ.

Chiều nay trời mưa, con đường phía trước mờ mờ trong chiều mưa. Nhã Ca ngồi bó gôi. Khúc nhạc buồn phát ra từ chiếc loa đặt kế bên Nhã Ca. Lần đầu tiên trong cuộc đời Nhã Ca thấy long mình trùng xuống theo những lời ca của người ca sĩ. Không biết cô ta có buồn không mà giọng hát thấm đẫm những giọt mưa, đẫm những giọt nước mắt. Nhã Ca ngỡ ngàng vì điều mình nhận thấy. Bởi từ trước đến nay Nhã Ca trôi trong cuộc sống êm đềm cùng với ba mẹ, trong những trò phá phách ở trường.Giờ đây khi nỗi thất vọng đến trú ngụ trong tâm hồn Nhã Ca, nỗi buồn cũng tìm đến góp mặt. Để đôi môi Nhã Ca trễ xuống đớn đau, để đôi mắt đen như có 1 chút sương khói.

“Cô bé đi đâu vậy”

1 tiếng hỏi lạ vang lên, Nhã Ca hơi ngạc nhiên. Nhìn đôi mắt nâu đang nhìn mình Nhã Ca đáp:

“Tôi đi thăm dì tôi”

“À, vậy hả ? Vậy mà tôi cảm giác cô bé như đang có chuyện buồn”

Nhã Ca giật mình nhưng rồi bình tĩnh lại, Nhã Ca nhìn đôi bàn tay của mình rồi đáp gọn:

“Với trời này, người chẳng bao giờ biết buồn cũng muốn khóc kr chưa đau cũng cảm nhận mình đang đau”

Nghe Nhã Ca nói như lẩm bẩm độc thoại cho chính mình. Người lạ lại cười nhẹ:

“Sao tự nhiên cô bé lại suy tư ? Cô bé đang đổ lỗi cho trời đấy à ? Cũng được thôi, nhưng khi biết đổ lỗi khi cũng phải biết bỏ lại sau lưng những muộn phiền để mỉm cười đấy nhé”

Không dưng được nghe những lời này Nhã Ca lại đưa mắt nhìn người thanh niên. Anh ta vẫn điềm nhiên nhìn lại mà không trốn tránh.

“Tôi cảm ơn anh vì những điều anh đã nói. Nhưng tôi mới vừa 18 tuổi, nỗi buồn đối với tôi vô cùng lạ lẫm”

Người lạ mặt bật cười thoải mái, lát sau anh ta than thiện nói:

“18 tuổi mà đã biết nói dối rồi đấy. Nhưng cũng đúng thôi, ở đời đừng phơi bày những nỗi bất hạnh của mình cô bé ạ. Vì sao cô bé biết không ?”

Thật thà, Nhã Ca lắc đầu.Anh ta nói chậm:

“Bởi ‘nhân gian chưa từng độ lượng’, thế thôi. Bởi họ không độ lượng nên họ sung sướng trên nỗi đau của đời mình”

Anh ta ngừng lời. Nhã Ca như 1 người vừa tỉnh dậy, suy nghĩ về những điều người lạ mặt nói không biết có đúng không mà Nhã Ca như thấy có 1 chút chua chat trong đó.

Người thanh niên im lặng, Nhã Ca lại nhìn màn mưa buồn, long mãi nghĩ về câu nói ‘nhân gian chưa từng độ lượng’. 1 lúc Nhã Ca chợt tự lẩm bẩm 1 mình: ‘Cũg đúng thôi, nhân gian mà’

Chiếc xe vẫn chạy, những suy nghĩ của Nhã Ca xoay vòng theo vòng quay của chiếc bánh xe. Thê mà nỗi buồn bã của 1 lần thất bại vẫn không vơi bớt…

Bầu trời LH cũng nặg như chì tuy nhiên lại không mưa. Những cơn gió không làm cho không khí mát mẻ mà se lạnh. Dì Nhã Phương bảo Nhã Ca:

“Nhã Ca, con có thể đi dạo trên biển lúc hoàng hôn nhưng đừng có tắm, hãy đợi đến lúc bình minh hãy đi tắm”

Nhã Ca không tắm nhưng đứng trước biển lúc hoàng hôn càng làm cho nỗi buồn vò xé Nhã Ca.

Sáng nay, khi mọi người còn đang yên giấc, Nhã Ca trở dậy, đi lang thang trên bãi cát dài. Trời sang nay lạnh buốt, núi như thẫm lại giữa trời này. Mây mờ quện chặt lấy đỉnh núi chẳng rời đi. Biển vắng ngát, sang nay biển động, những con song hung hăng quất vào bờ cát rồi cuốn tất cả ra biển. Biển đang giận dỗi ư ? Tại sao lại thế ?Sao lại nỡ làm đau bờ ? trong cơn biển động, biển giống như 1 người tình khó chiều. Sóng cắn xé bờ phaỉ chăng là do cơn đau tình ái ? Cơn đau đời có giống thế hay không ? Bờ vẫn lặng yên, kiên nhẫn chịu đựng, bờ rên rỉ nhẹ nhàng như thầm bảo biển rằng:

‘Đừng dỗi nữa biển khơi ơi, hãy vuốt ve bờ, kể cho bờ nghe những câu chuyện nơi àm song đã đi qua. Bờ sẽ nóic ho biển cho song nghe sự đợi chờ của bờ…’

Thế mà song vẫn lớp tiếp lớp xô bờ. Nhã Ca đứng trước biển, nỗi buồn lại trỗi dậy. Thế ra mưa có thể gột rửa đựơc nó chút nào đó, nỗi hụt hẫg vẫn còn nguyên ở đó cơ mà. Nhã Ca đi dần xuống phía biển, song quất vào mặt, vào chân. Nhã Ca nghe trong tiếng thét gào của biển khơi tiếng nói:

‘Cô bé ơi hãy đến đây với ta, ta sẽ gột rửa nỗi buồn cho cô bé. Những con song vỗ về vuốt ve sẽ nói cho cô bé biết nỗi buồn của cô be chỉ là 1 chút buồn cỏn con thôi cô bé ạ. Đừng muộn phiền bởi con đường cô bé đi còn đầy rẫy chông gai, đầy rẫy những niềm đau nỗi buồn. Đôi chân son của cô bé rồi sẽ đẫm máu vì gai nhọn, vì đá đâm. Tâm hồn cô bé xứơc ra nhức buốt vì những niềm đau những nỗi buồn vương vất trong cuộc sống mà cô bé va nhầm. Thế đó cô bé ạ, cứ sống đi rồi sẽ thấy đời cũng đau lắm, cũng nhiều ngọt ngào lắm. Ta chắt lọc trong niềm đau lấy 1 chút dịu dàng, lượm lặt trong nỗi buồn để lấy 1 chút vui. Cô bé thấy đó,c on trai muốn cho ngọc cũng phỉa mang 1 cơn đau do hạt cát mag đến. Đó là lẽ ở đời cô bé ạ. Hãy tắm gội gửi lại nỗi buồn cho biển. Biển ân cần lắm, hãy lấy của biển 1 chút thanh thản cho tâm hồn đi cô bé…’

Nhã Ca vẫn lênh đênh trên chiếc phao, nghe lời song biển và nghe lời biển gọi. Cứ như thế cho đến lúc Nhã Ca rời biển đi lên bãi cát dài.

“À, thì ra ta lại vô tình gặp cô bé”

Tiếng nói quen quen vang lên. Nhã Ca ngước nhìn và bắt gặp anh chàng đã gặp trên xe. Nhã Ca thoáng cười:

“Đúng là 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi không nghĩ là sẽ gặp anh ở đây. Anh đến đây làm gì khi đang là mùa biển động”

Người con trai ngó nghiêng nhìn cô bé thoáng 1 chút buồn dễ thương rồi nhẹ nhàng:

“Tôi đi gột rửa nợ trần cô bé ạ”

Nhã Ca hơi nghiêng đầu:

“Thế nghĩa là sao ?”

“À, thì là thế này. Cô bé mới 18 tuổi, nỗi buồn tuổi 18 nhỏ như 1 hạt cát thôi. Cô bé là con trai giữ laị hạt cát, tiết ra ngọc, bao lịa hạt cát, ngày nào ngọc lớn lên, trở thành ngọc quí. Thế là 1 nỗi buồn cho ra 1 niềm vui. Còn tôi, tôi sống nhiều hơn cô bé, nỗi buồn của tôi cũng nhiều hơn. Tôi về đây, long lặng lịa, tìm nỗi buồn nào cho ra thành ngọc, nỗi buồn nào rũ bỏ gửi lại cho biển khơi, cô bé đã hiểu chưa ?”

Nhã Ca không hiểu sao lại có sự trùng hợp với những điều mà cô bé vừa cảm nhận được. Cô bé thở nhẹ nhàng:

“Tôi cảm ơn anh thật nhiều vì những điều anh nói. Anh bảo với tôi ‘nhân gian chư từng độ lượng’ thế mà tôi đag nhận thấy 1 chút độ lượng từ anh rồi đấy”

Nhã Ca đứng yên nhìn người con trai, có chút gì đó rất đôn hậu đằng sau nụ cười đó.

“Tôi cảm ơn cô bé đã cho tôi 1 niềm vui nho nhỏ. Bởi cô bé biết không, ít có ai nhận bài học cuộc đời với thía độ đáng trân trọng như cô bé cả. Tôi mong 1 lúc nào đó gặp lại cô bé trên bước đường dài của mình”

Anh ta đưa tay vào túi rút ra 1 tẩm card đưa cho Nhã Ca rồi quay đi. Nhã Ca ngập ngừng rồi bước đi về phía khách sạn. Về đến nơi, Nhã Ca nhét tấm card vào túi xách rồi bước vào phòng tắm.

Giờ đây, ngồi bên cửa sổ, nơi Nhã Ca có thể ngắm biển phía trước, Nhã C nhấc máy điện thoại gọi cho Phúc Nguyên. Đầu dây là tiếng nói quen thuộc:

“Alô”

“Phúc Nguyên”

“Em hả Nhã Ca”

“Dạ”

Lần đầu Nhã Ca nói 1 tiếng ‘dạ’ với Phúc Nguyên. Phúc Nguyên vồn vã:

“Sao em đi 1 mình vậy hả ?”

Nhã Ca im lặng không biết có nên nói những điều mà cô bé vừa cảm nhận hay không ? Nhã Ca chậm rãi:

“Phúc Nguyên, Phúc Nguyên có nghe tiếng song hay không ?”

Phúc Nguyên lắng nghe 1 chút rồi lên tiếng:

“Có, Phúc Nguyên có nghe thấy, em đang làm gì ở LH ?”

“Em đang ngồi trong phòng ngắm biển và phone cho Phúc Nguyên”

“Em có buồn không ?”

Giọng Phúc Nguyên trầm lại 1 chút, Nhã Ca gật đầu:

“Em buồn thật nhiều. Đi giữa mưa, mưa khóc, mưa buồn, mưa không rửa trôi được nỗi hụt hẫng trong long em. Em về với biển, biển động, song lớn vò xé bờ cát. Biển bảo em hãy trút những ưu tư cho biển thế nhưng em vẫn buồn”

“Nhã Ca, em biết không, tụi mình vừa mới 18 tuổi, đó là nỗi buồn sâu sắc đầu tiên của cuộc đời đấy. Nhưng em thấy đó, rớt đại học năm đầu đâu phỉa là chuyện quan trọng, em về đi Nhã Ca. Phúc Nguyên nhớ em lắm em biết không ? Ở đây mưa, mưa tói trời tối đất nhưng điều đó cũng không làm Phúc Nguyên bớt nhớ em chút nào. Em có nhớ Phúc Nguyên không ?”

“Có, Phúc Nguyên nhưng em lại nghĩ về cuộc sống nhiều hơn. Có 1 người nói với em rằng ‘nhân gian chưa bao giờ độ lượng’. Đừng bao giờ đem niềm vui của mình cho nhân gian hết, lại còn cuộc đời đầy dẫy những muộn phiền, em cảm thấy sợ khi ngày mai em phải bước chân vào cụôc đời đó”

Tiếng cười nhẹ nhàng của Phúc Nguyên làm Nhã Ca thấy ấm long đôi chút. Giọng Phúc Nguyên ấm áp:

“Em yêu, ta vừa mới 18 tuổi, dù cuộc đời có thế nào cũng không làm ta gục ngã được đâu. Phúc Nguyên đang tự hỏi cô bé Nhã Ca tinh quái đâu rồi. Hãy trở lại là em đi nào Nhã Ca”

Nghe Phúc Nguyên nhắc, Nhã Ca chợt thấy mình yêu đuối từ bao giờ. Nhã Ca đáp:

‘Từ lúc có Phúc Nguyên, em luôn muốn mình nhỏ lại. Bây giờ em trở lại là yêu tinh như lúc xưa nhé”

“Tuyệt, với điều kiện em đừng bỏ Phúc Nguyên là được rồi”

“Bye nghe”

Nói xong Nhã Ca tắt máy, cô bé muốn chạy ra biển,c ảm ơn biển, ôm tất cả vào long mình. Nhã Ca thấy mình nên trở về, đối diện với sự thật để tìm 1 hướng giải quyết.

----------

Đang ngủ mơ màng, Nhã Ca nghe tiếng gọi mình:

“Nhã Ca, dậy đi Nhã Ca”

Cố mở đôi mắt ngái ngủ, Nhã Ca hỏi:

“Dì Nhã Phương ạ ?”

“Ừ, dì đây, dậy đi dì nói cho nghe chuyện này”

Nhã Ca hơi nhăn trán: ‘ Chuyện gì mà phỉa kêu Nhã Ca dậy vào giờ này cơ chứ’. Dù nhủ vậy nhưng Nhã Ca vẫn ngồi dậy:

“Dì, có chuyện gì vậy ?”

Dì Nhã Phương ôm chầm lấy cô cháu gái của mình cố kìm chế để đừng khóc. Nhã Ca chột dạ, tỉnh ngủ hẳn hỏi dồn:

“Chuyện gì v ậy dì Nhã Phương”

Dì Nhã Phương nghẹn ngào:

“Dì cháu mình phải về nhà cháu gấp”

“Nhưng tại sao ?”

Có vài bóng người lô nhô ngoài cửa, có tiếng nói:

“Xe đã chuẩn bị xong rồi Nhã Phương”

Nhã Ca biết đó là những nhân viên khachs ạn nơi dì Nhã Phương làm việc.

“Đi Nhã Ca, đi về nhà”

“Nhưng tại sao lại về nhà vào giờ này ? Tại sao dì không nói ?”

Dì Nhã Phương nghẹn ngào nói:

“Ba mẹ con bị điện giật chết…”

“Trời ơi”

Nhã Ca chợt thấy mọi thứ xung quanh tối sầm, mọi thứ quay cuồng.

Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua cho đến khi Nhã Ca tỉnh lại. Cô bé thấy 2 người bac sĩ đang đứng nhìn mình, mệt mỏi, Nhã Ca nhắm mắt lại.

Đầu óc Nhã Ca vận hành lại, có tiếng khóc thút thít của ai đó. Nhã Ca chợt nhớ lại…Cô bé bật ngồi dậy, người bác sĩ bước lại:

“Cô bé hãy nằm nghỉ 1 lát”

“Cho em gặp dì Nhã Phương”

Người bác sĩ gật đầu:

“Được rồi, nhưng em cần nằm nghỉ”

“Không, em cần về nhà”

Nhã Ca nói thật chậm nhưng rành rọt từng chữ 1. Nhìn khuôn mặt của Nhã Ca bác sĩ biết là không ngăn được nên gật đầu. Lát sau dì Nhã Phương bứơc vào, Nhã Ca nhìn dì chăm chăm hỏi:

“Dì, có phaỉ ba mẹ cháu chết không ?”

Không 1 ai dám trả lời câu hỏi đó, không khí trong phòng như đông đặc lại, cố gắng lắm dì Nhã Phương mới nghẹn ngào:

“Ba chở mẹ đi làm về, gió giật cây làm đổ côt điện đúng lúc ba mẹ cháu đi qua”

Nhã Ca trân người chịu đựng, đôi môi mím lại. 2 hàng nước mắt chảy dài trên má Nhã Ca. Trong phòng có nhiều tiếng khóc. Nhã Ca lẳng lặng bước xuống giường nói:

“Cháu cần phải về nhà”

Dì Nhã Phương bước theo Nhã Ca như cái máy, chiếc xe lao vụt đi, LH đổ mưa đêm, com đường mịt mù trong mưa. Nhã Ca ngồi im, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía trước mà vẫn không thấy gì. Chiếc xe bon nhanh trong chừng mực có thể, con đường lùi lại phía sau. Không gian vắng lặng chỉ có tiếng mưa rơi buồn buồn, lâu lâu mới có 1 chiếc xe chạy ngược chiều trở lại. Nhã Ca chìm sâu vào 1 khoảng không sâu hoắm, trống rỗng và không đáy, cô bé không biết không nghe và cũng không thấy gì. Dì Nhã Phương choàng chiếc áo lạnh qua vai Nhã Ca, cô bé cũng ngồi im lặng.

Nhã Ca nhận thấy những khung cảnh quen thụôc nhưg không biết là mình đang đi đâu. Chiếc xe dừng lại rồi mà Nhã Ca vẫn ngồi yên như hoá đá. Những tiếng người xôn xao làm Nhã Ca giật mình bnừg tỉnh, cô bé mở cửa lao ra ngoài. Mưa gió cùng với sự bất ổn của tâm hồn lmà Nhã Ca ngã dúi dụi nhưng cô bé lại đứng lên chạy tiếp. Đám người trong nhà dạt ra khi thấy Nhã Ca, cô bé chạy băng vào. 2 thi thể nằm song song nhau lặng lẽ trong ngôi nhà nghi ngút khói nhang. 2 chân Nhã Ca dần dần khuỵu xuống bên thhi hài cha mẹ, khóc không thành tiếng.Những người đứng đó khóc oà lên, Nhã Ca không trông thấy ai cả, không nghe thấy ai hết. Cô bé lại ngất đi them 1 lần nữa…

Có tiếng nức nở gần thật gần bên tai Nhã Ca. Tại sao lại thế nhỉ ?

“Nhã Ca ơi, tỉnh dậy đi, Giáng Hương đây”

‘À, thì ra là Giáng Hương nhưng tại sao nhỏ khóc nhỉ ?’

Tiềm thức Nhã Ca nhắc nhở 1 điều gì đó, nhiều người khóc quá làm cho cô bé chiựt nhớ. Nhã Ca cố nhấc đầu dậy khỏi nơi nằm:

“Nhã Ca, em dậy đi, Phúc Nguyên đây”

Phúc Nguyên cầm lấy tay Nhã Ca, đôi mắt Phúc Nguyên vằn tia máu. Bên cạnh đó là Giáng Hương, đôi mắt sưng mọng, Nhã Ca cũng khóc, tiếng khóc tức tưởi xót xa.

“Đưa Nhã Ca ra nhìn ba mẹ 1 chút”

Mỗi người 1 bên cố dìu Nhã Ca, chỉ mới 1 chút thôi mà sức khoẻ Nhã Ca suy sụp cơ hồ không đứng vững. Cắn 2 môi đến bật máu, Nhã Ca đứng nhìn ba mẹ. 2 người thân yêu nhất trên đời của cô bé đã bỏ đi không 1 lời trăng trối. Nhã Ca run run tay gỡ tấm giấy đắp mặt rồi ngồi xuống, hôn lên vầng trán đã giá lạnh của ba mẹ. Không 1 ai chịu được cảnh đó, những tiếng khóc oà vỡ. Nhã Ca như không để ý đến những gì xung quanh mình. Nước mắt vẫn rơi lã chã, cô bé vuốt ve từng bàn tay, từng ngón tay. Dì Nhã Phương run rẩy nói trong tiếng nấc:

“Nhã Ca con hôn ba mẹ lần cuối đi để liệm”

Nhã Ca lẳng lặng làm theo lời dì. Nụ cười, những lời yêu thương mãi mãi tắt trên khuôn mặt ba mẹ. Không bao giờ Nhã Ca được nghe lại nữa. Đôi tay mẹ hang ngày chăn sóc Nhã Ca giờ đây giá lạnh. Nhã Ca không tưởng tượng được tậnc ùng của nỗi đau bởi nó quá lớn.

“Dậy đi Nhã Ca”

Lần này thì Nhã Ca lắc đầu:

“Không, hãy để ba mẹ ở lại đây với con”

Phúc Nguyên trầm giọng:

“Nhã Ca, đừg cố tình níu kéo điều không thể, hãy để ba mẹ ra đi được thanh thản”

Giáng Hương vẫn khóc, mỗi người 1 bên dìu Nhã Ca đứng lên. Nhã Ca nói cứng cỏi:

“Đừng Giáng Hương, hãy để Nhã ở lại đây, bên những người than yêu của mình. Ba mẹ đi rồi, Nhã Ca biết ở với ai”

Cứ như thế, điều đứat ruột xảy ra. Nhã Ca đi đứng khóc nói như 1 người mơ ngủ. Nỗi đau tê tái tước của cô bé mọi cảm giác khác. 1 ngày không biết Nhã Ca đã bao nhiêu lần ngất đi rồi tỉnh lại. Những người học trò cũ đến cúi đầu trước vong linh của người thầy dạy. Những người bạn đến tiễn đưa 1 người bạn đến 1 thế giới khác.Vành khăn trắng trên mái đầu thơ trẻ của Nhã Ca làm bao người rơi lệ. Nhã Ca cứ lạy trả mọi người theo tiếng chuông báo hiệu. Giáng Hương đứng bên cạnh làm mọi điều cho bạn đỡ quỵ ngã. Thế nhưng chẳng 1 ai có thể chia bớt nỗi bất hạnh đau đớn của Nhã Ca. Tiếng chiêng trống trầm buồn như tiếg nguyện hồn ai làm lòg người còn lại xót buốt…

-------------

Mọi việc đã qua rồi thế mà Nhã Ca như 1 kê mất hồn vẫn chưa tìm được sự bình thường. Căn nhà trở nên trống trải, dì Nhã Phương ỏ lại với Nhã Ca, nằm bẹp dí trong phòng vì không chịu đựng nổi. Những người khác đã trở về với công việc của mình.

Đêm, Nhã Ca ngồi 1 mình trước bàn thờ cha mẹ, hồi tưởng lại 1 thời tuổi thơ nghịch ngợm nhưng hạnh phúc của mình. Nhớ ngày đó mẹ bảo:

‘Thôi, không sah con nữa, sợ rằng Nhã Ca sẽ không đựơc chăm sóc’

Thế là có mỗi Nhã Ca. ngày mẹ đi nước ngoài về, mang theo 1 tấm gương tuyệt hảo của bạn bè bên đó tặng, mẹ treo lên và tự hào vì có nó. 1 lần Nhã Ca leo cửa sổ qua nhà bạn chơi, lỡ chân đạp phải tấm gương vỡ tan tành. Hôm đó về, Nhã Ca bị 1 trận đòn vì cái tội nghịch ngợm của mình.

Cứ như thế những kỉ niệm thời thơ bé tuận tự diểu qua trước mắt Nhã Ca. khói hương nghi ngút trên bàn thờ, ba mẹ bên nhau muộn phiền nhìn đứa con thơ hãyc òn nhỏ dại. Ba ước được thấy Nhã Ca trưởng thành vậy mà giờ này ba đã đi xa.

Chỉ có 1 điều nhỏ nhoi thôi mà Nhã Ca bám víu vào đó là Phúc Nguyên bảo ở 1 nơi nào đó ba mẹ vẫn bên nhau.

1 tiếng lá rơi, Nhã Ca vẫn ngồi im lặng. Đưa hình hài ba mẹ xuống đất, Nhã Ca chon đi tuổi thơ cùng chuỗi ngày hạnh phúc của mình. Nhã Ca đã ngất đi cho đến khi tỉnh lại ở nhà. Hồi đó,c hỉ cần nghe 1 tiếng lá rơi là giật mình đánh thót còn bây giờ, mặc tất cả, Nhã Ca cứ ngồi thản nhiên. Chẳng còn điều gì khủng khiếp hơn điều mà Nhã Ca đang chứng kiến cả.

Cánh cửa đẩy ra nhẹ nhàng Nhã Ca cũng chẳng để ý đến. Phúc Nguyên bước vào, nhìn thấy Nhã Ca chìm trong im lặng thấy thương quá mà không biết làm gì được. Mấy hôm nay Phúc Nguyên cơ hồ gục ngã mà không hiểu sao Nhã Ca vẫn còn sức để ngồi như thế.

“Nhã Ca”

Rời mắt ra khỏi bức hình ba mẹ, Nhã Ca ngước mắt nhìn Phúc Nguyên rồi lại cúi đầu. Phúc Nguyên đến ngồi bên cạnh rồi ân cần nói:

“Nhã ca vẫn chưa đi ngủ sao ?”

Nhã Ca lắc đầu giọng nói buồn tênh

“Không ngủ được, nhớ ba mẹ quá”

Nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt Nhã Ca, Phúc Nguyên lấy khăn lau nước mắt cho Nhã Ca rồi nói:

“Đừng khóc nữa Nhã Ca”

Nhã Ca chỉ lắc đầu không nói. Mới mấy hôm thôi mà nỗi đau đổ ập xuống đầu Nhã Ca tựa hồ như không gượng dậy nổi. Không hiểu những tháng này sau này Nhã Ca sẽ ra sao hay cứ chìm trong đau khổ như vậy.

“Nhã Ca ơi, thấy em như vậy Phúc Nguyên cảm thấy xót lòng. Phúc Nguyên thay em đốt hương cho ba mẹ, em ngủ 1lát đi. Mấy hôm nay em có ngủ chút nào đâu, e không thể gục ngã kia mà”

Nghe giọng nói thủ thỉ của Phúc Nguyên, Nhã Ca thấy long mình dịu lại. Giờ đây những tình cảm yêu đương bị cơn đau của 1 đời người đè mất, chỉ còn lại sự cảm thong của tình bạn bè. Nhã Ca thấy mình mệt nhưng đôi mắt thì ráo hoảng cứng đờ. Nhã Ca tự hỏi: ‘Tái sao lại là ba mẹ ? Nếu Nhã Ca không đi LH ba mẹ có chết không ?’ Chừng đó thôi cứ cắn xé mãi trong long Nhã Ca không nguôi được.

“Đi ngủ 1 lát đi Nhã Ca”

Phúc Nguyên cứ nói mà Nhã Ca không sao nhấc mình được khỏi nơi đã ngồi xuống.

“Ba mẹ chẳng mong thấy em tự hành hạ mình như vậy đâu”

“Nhưng ba mẹ em đã bỏ em mà đi 1 mình”

Không hiểu sao giọng Phúc Nguyên thiết tha đến thế:

“Nhã Ca, ba mẹ đi đến 1 nơi không thể mang em theo được. Ba mẹ đến nơi không phiền muộn, không lo âu. Em có nghe người ta nói không, đây là 1 kiếp tạm bợ trong vòng luân hồi hang trăm ngàn kiếp khác. Ba mẹ đi làm tròn phận sự của mình, đi vào 1 kiếp khác tốt đẹp hơn. Em hãy nghĩ đến hiện tại, đến những ngày kế tiếp của em, em không thể phụ long ba mẹ được Nhã Ca à. Muốn như thế, em phỉa vượt qua được nỗi đau này. Em có gục ngã không ? Em có muốn đứng dậy không ? Em đâu còn là cô bé Nhã Ca xưa ?...”

Nhã Ca cố phân tích những điều Phúc Nguyên nói, cố hiểu những gì Phúc Nguyên truyền tải thế nhưng vẫn nguyên vẹn 1 nỗi đau nhói lên không nguôi.

Cánh cửa them 1 lần mở ra, Giáng Hương xuất hiện. Cô bé hãy còn phờ phạc lắm, tay bưng 1 tô cháo nóng vừa đi vừa nói:

“Nhã Ca, Phúc Nguyên mới qua hả ? Giáng Hương ngủ như chết, mẹ gọi dậy kêu mang cháo sag cho Nhã Ca đây. Lúc tối tới giờ Nhã Ca chưa ăn gì”

Phúc Nguyên thấy mình vô tâm lạ. Nhã Ca lắc đầu nói nhỏ:

“Tao không ăn đâu Giáng Hương”

Giáng Hương dường như chẳng nghe thấy Nhã Ca nói. Cô bé nhỏ nhẹ:

“Đừng nói vậy, cái công tao tối om còn mang cháo sang cho nhỏ không kể đến nhưng nhỏ cũng phải kể công mẹ tao kủi thủi nấu cháo cho nhỏ. Lát mẹ với anh Hai sang thấy nhỏ thế này mẹ lại lo đấy”

Giáng Hương ân cần bón từng muỗng cháo 1 cho Nhã Ca, không từ chối được nên Nhã Ca cứ nuốt. Phúc Nguyên nhìn cảnh đó tự hỏi nếu không có bạn bè làm sao ta có thể gượng dậy nổi nỗi đau.

Vừa nói chuyện vừa dỗ dành cuối cùng Nhã Ca cũng ăn hết 1 tô cháo. Giáng Hương bảo Phúc Nguyên:

“Cam ở đằng kia, Phúc Nguyên pha cho Nhã Ca 1 ly. Mấy hôm nay bọn mình cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn gần như nhau cả, bây giờ mới thấy rã rời”

Phúc Nguyên làm theo lời Giáng Hương, vụng về bổ cam rồi vắt nước không hiẻu vụng về làm sao lại bị đứt tay. Vừa nghe tiếng ‘ái da’ của Phúc Nguyên, Giág Hương đã hỏi ngay:

“Cái gì vậy”

Phúc Nguyên đưa ngón tay chảy máu ra, Giáng Hương đã hoảng hốt:

“Nhã Ca làm sao đây ?”

Phúc Nguyên đưa ngón tay chảy máu ra, Giáng Hương đã hoảng hốt:

“Nhã Ca làm sao đây ?”

Không hiểu theo quán tính hay sao đó, Nhã Ca đến bên tủ thuốc, lấy bông băng để băng tay cho Phúc Nguyên. Giáng Hương nói:

“Chuyện này Nhã Ca dạn hơn GiánGg Hương, Nhã Ca làm đi”

Nhã Ca cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng băng tay cho Phúc Nguyên. Những ngón tay Nhã Ca run run tưởng như không làm nổi. Cuối cùng cũng xong, Phúc Nguyên nói:

“Nhã Ca giỏi ghê”

Nhã Ca chỉ lắc đầu, định trở lại chỗ ngồi nhưng Giáng Hương đã kéo Nhã Ca đi.

“Nào, lại đây Giáng Hương đã chủân bị rồi. Nằm nghỉ ngơi 1 lát”

Không thể cưỡng lại Giáng Hương, Nhã Ca đến nằm trên chiế giường gần đó. Giáng Hương đã cho thuốc n gủ vào trog cháo nên chỉ 1 chút là Nhã Ca ngủ ngay. Đến lúc này Giáng Hương mới nói với Phúc Nguyên:

“Làm sao bây giờ Phúc Nguyên, Nhã Ca cứ thế này nhỏ sẽ chết dần chết mòn mất mà tụi mình lại sắp đi học rồi, để Nhã Ca 1 mình nơi đây đồng nghĩa với việc mang nhỏ đến với cái chết”

Phúc Nguyên chỉ thở dài không nói, chàng cũng đã nghĩ nhưng cũng không tìm ra giải pháp nào. Chỉ còn 2 tuần nữa thôi là nhập học rồi.

“Phúc Nguyên cũng suy nghĩ nhưng không tìm ra cách nào cả. Biên Hoà cách SG 30 km, mỗi ngày chug ta phaỉ về với Nhã Ca thôi, như trước kia ba mẹ Nhã Ca đi dạy ở SG vậy mà. Tụi mình chưa thể tập trung tất cả cho việc học được”

Giáng Hương cũng thấy như vậy nhưng chỉ là tạm thời không thể kéo dài mãi như thế được. Giág Hương hỏi, Phúc Nguyên lại càng suy tư, phaỉ 1 lúc thật lâu sau Phúc Nguyên chần chừ:

“Chúng ta không thể nâng Nhã Ca dậy được mà phải để Nhã Ca tự đứng dậy mà thôi. Không ai chữa cho mình vết thương long bằng chính mình, chúng ta phỉa chờ đợi mà thôi. Chờ cho đến khi Nhã Ca tỉnh ra, đứng lên vượt qua nỗi đau và bước tiếp”

Giáng Hương lắc đầu:

“Nói thì dễ nhưng làm chẳng dễ chút nào, biết cho đến bao giờ nhỏ mới thoát ra khỏi cơn mê dài ấy”

Phúc Nguyên đến nhìn vào bức ảnh của ba mẹ Nhã Ca, thầm hỏi tại sao họ lại bạc mệnh. Với 1 sự mất mát thế này khó ai mà gượng dậy nổi, Nhã Ca làm sao sống giữa cuộc đời này dù rằng vẫn phỉa sống ? Phúc Nguyên nói 1 mình:

“Không, rồi Nhã Ca sẽ hiểu ra điều cần thiết trong cuộc sống. Nhã Ca sẽ biết rằng sống không có nghĩa là tồn tại. Nhã Ca sẽ đứng lên và tìm cho mình 1 con đường sống Giáng Hương có tin như vậy không ?”

Giáng Hương gật đầu bởi cô nghĩ rằng bản năng của 1 con người rất mạnh mẽ, nó sẽ thúc đẩy Nhã Ca thôi. Cầu mong nỗi đau mỗi ngày nhạt bở để Nhã Ca sớm tìm được sự yên ổn cho tâm hồn.

Không ai bảo ai, cùng đến bên Nhã Ca. Trong giấc ngủ khuôn mặt Nhã Ca vẫn hằn lên nét ưu tư. Giáng Hương thở dài:

“Tuổi thơ đã vĩnh viễn rời bỏ Nhã Ca rồi…”

Đặt bó hoa hồng lên mộ ba mẹ, đốt 1 bó nhang Nhã Ca ngồi thẫn thờ. Nghĩa địa vào hoàng hôn vắng kì lạ. Khung cảnh hoang sơ cô đơn, chỉ 1 bóng người nhỏ nhoi ngồi bên đôi mộ mới được xây cất. Nhã Ca lại thấy nghẹ ngào.

‘Ba mẹ thương yêu, từ ngày ba mẹ rời bỏ con, con như 1 người đã chết.C on lẳng lặng sống trong nỗi buồn, trong cô đơn, con còn lại trong căn nhà thênh thang. Con chẳng muốn ai đến ở trong nhà mình ba mẹ ạ, bởi con có cảm giác ba mẹ vẫn ở đâu đó bên con. Chốc lát ba mẹ bước ra và cười với con.

Ảo tửơng ! Đến hôm nay con mới biết ba mẹ sẽ ra đi mãi mãi không về, như Phúc Nguyên nói, ba mẹ đi đến 1 cõi khác. Con nguyện cầu hang đêm để ba mẹ đi đến 1 nơi không có nguyện câu không có lo âu, nơi chỉ toàn tiếng cười, không có giận hờn trách móc. Ba mẹ, 18 tuổi đang sống hồn nhiên vô tư bỗng chốc mọi thứ thay đổi con trở nên bơ vơ, không nơi nương tựa. Con chẳng biết phỉa làm gì để sống vì con không thể chết. Ba mẹ hãy chỉ cho con 1 lối đi.’

Nhã Ca cúi đầu, gió xào xạc, nước mắt lại vương trên bờ mi. Đôi ắmt lá răm ngày nào lung liếng nghịch ngợm giờ quầng thâm, buồn bã. Nhã Ca ngồi bó gối, tay vuốt lên tấm hình mẹ rồi thở dài:

“Mẹ ơi, mẹ vẫn thường bảo con sống có nghãi là đấu tranh người nào buông xuôi cho số phận người đó đã đầu hang cuộc đời trở nên vô nghĩa. Đêm đêm con vẫn nằm suy nghĩ 1 mình. Con không muốn bỏ căn nhà trống vắng. Đi học, không thể được vì con đâu còn nhiều tiền. Đi làm ư ? Vốn kiến thức của con có là bao đâu hả mẹ. Con cứ như 1 người mù mò mẫm trong mê cung không tìm ra lối thoát cho chính mình.

Hôm nay con lại đến thăm ba mẹ. Có lẽ con sẽ phải vừa đi học vừa đi làm thôi ba mẹ ạ. Ba mẹ hãy giúp con đủ nghị lực để vượt qua những chông gai của cuộc đời.

Ba mẹ biết không, khi con rớt đại học con đã nghĩ rằng thế giới qúa bất công đối với con. Bỗng dnưg tin dữ đến với con, giờ đây con biết rằng không 1 nỗi đau nào có thể làm con quỵ ngã bởi có nỗi đau nào lớn bằng sự mất mát này đâu. Lúc con ru con trong cơn đau con hiểu rằng nỗi buồn của mình nhỏ bé quá. Đúng thật, giờ đây khi bơ vơ giữa chợ đời, nỗi buồn kia như 1 ngọn khói ngoằn nghèo trong 1chiều hoàng hôn. Đôi chân con rướm máu rồi đấy, trái tim con rách nát, đẫm máu. Đến ngày nào con có thể chưa lành để con trỏ lại là mình ?

Nhã Ca cứ ngồi yên như thế. Chiều nào cũng vậy, Nhã Ca mua 1 bó hoa hoặc mag 1 nhành phong lan của mình ra đặt lên mộ ba mẹ, ngồi hàng giờ như thế để nói cho ba mẹ nghe những điều vừa nảy ra trong đầu mình những điều mà chẳng bao giờ tâm sự được với ai. Có lúc Nhã Ca như nghe thấy tiếng ba mẹ đag gọi mình vậy.

Hôm nay là hết 49 ngày, Nhã Ca làm cơm cho ba mẹ rồi ra đây ngồi.

‘Ba mẹ, chiều nay con ra nói với ba mẹ, ngày m ai con sẽ lên SG tìm việc làm. Phỉa ổn định công việc và tự mình tìm cách để học. Con nhớ lúc xưa ba mẹ mơ ước thấy con thành người, con sẽ không phụ long ba mẹ. Ba mẹ nâng bước chân con…’

“Trời đất, cứ ngồi hoài ở đây không về sao Nhã Ca”

Giọng nói nhẹ nhàng của Giáng Hương kéo Nhã Ca về với thực tại. Giáng Hương ngồi xuống bên cạnh Nhã Ca vừa thở vừa nói:

“Biết hôm nay là 49 ngày ba mẹ mà không về sớm được. Ra khỏi giảng đường là chạy 3 chân 4 cẳng để về thắp cho ba mẹ nén nhang…”

Chính tình bạn đã nâng Nhã Ca dậy, cũng chính chút chăm sóc quan tâm đó làm cho Nhã Ca thấy cuộc đời bớt chút nào quạnh quẽ.

“Thôi, mình về đi Nhã Ca, tối rồi”

Nhã Ca dường như chưa muốn rời,c ô bé đứng cúi đầu. 1 lúc sau giáng Hương kéo nhẹ tay bạn:

“Đi, tối rồi”

Nhã Ca bước chân đi mà thấy long buồn man mác. Cô bé như gửi lại nơi cô quạnh này 1 nửa linh hồn mình. Giáng Hương nói tiếp:

“Tao chạy ào vô hang trái cây tìm cho được hồng và vải, 2 món mà ba mẹ thích. Tụi mình về nhanh lên để thắp hương cho ba mẹ”

Nhã Ca như muốn khóc vì tấm long của người bạn dành cho ba mẹ mình.

“Chắc ba mẹ sẽ vui đó Giág Hương”

Giáng Hương lắc đầu, đôi mắt nai rưng rưng:

“Không, ba mẹ chưa vui vì thấy nhỏ còn chìm trong nỗi buồn như vậy”

Nhã Ca biết nhữg gì Giáng Hương nói, đôi khi Nhã Ca biết Giáng Hương mỗi lần trở về nhà mệt nhọc, chỉ vì mình nên Giáng Hương mới chịu cực như vậy. Nhưng ý nghĩ đó thoáng qua 1 lúc rồi chìm giữa cơn buồn phiền triền mien. Hôm nay nghe Giáng Hương nói Nhã Ca thấy mình trở nên ích kỉ.

“Tao tệ quá Giáng Hương, nhỏ gầy hơn cả hồi đi học nữa. Tao biết là vì tao thế nhưng tao ích kỉ, tao nhận những hi sinh của nhỏ mà chẳng tìm cách giảm nhữg mệt nhọc của nhỏ”

Giáng Hương siết chặt lấy tay Nhã Ca đáp:

“Tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang hy sinh cho nhỏ, đơn thuần là tao thấy nhỏ cần như thế. Nhưng tao thấy nhỏ chẳg phôi pha được nỗi đau tao lại thấy xót long. Nụ cừời của nhỏ vắng bong làm tao cũng ngại nói ngại cười. Nhã Ca, cuộc sống vẫn còn ở phía trước, hãy cứng rắn lên để nhìn về tương lai. Tao và Phúc Nguyên xót xa khi thấy nhỏ mỗi ngày mỗi héo hắt đi như thế. Nhưng làm gì ? Không ai làm được gì ngoài chính nhỏ, nhỏ hãy thấy là cần như thế, hãy đứng lên vượtq ua nỗi buồn của chính mình”

Nhã Ca chạy xe song song bên Giáng Hương lắng nghe bạn nói. Từ ngày ba mẹ mất, bên Nhã Ca luôn có Giáng Hương và Phúc Nguyên. Nhưng chưa bao giờ Nhã Ca tự hỏi tại sao họ lại có mặt bên mình như thế. Hôm nay, nghe Giáng Hương nói, Nhã Ca chợt nhận ra nhiều điều hơn nữa.

“Giáng Hương, tao vừa nói chuyện với ba mẹ xong, tao sẽ đi làm để tự nuôi mình; tao đâu thể nào chết đói được. Tao sẽ học, tất nhiên là như thế nhưng bắt đầu từ đâu thì tao không biết. Tao như người sống trong mơ lâu ngày tỉnh dậy, sợ mọi điều”

Giáng Hương thấy thương Nhã Ca làm sao. Ngày nào cô bé như yêu tinh phá phách, cứng cỏi vậy mà không ngờ cô bé quỵ ngã thế này. Giờ đang c hập chững đứng dậy,c hập chững bước đi sao tránh khỏi những bỡ ngỡ ban đầu.

“Nhã Ca, ta tin rằng hôm nay ba mẹ sẽ rất vui vì cuối cùng nhỏ cũng hiểu được cái gì mất đi thì sẽ không bao giờ lấy lại được, ta phải giữ gìn những cái chưa mất chứ. Tất cả những gì ba mẹ còn lại trên cõi đời này chính là nhỏ, nhỏ hãy sống làm sao để không hổ thẹn là con của ba mẹ”

Nhã Ca im lặng rồi tự nói 1 mình:

“Ba mẹ ơi, Nhã Ca của ba mẹ yếu đuối lắm nhưng dù sao con cũng sẽ cố. Ngày mai con sẽ đi SG, hãy giúp con ba mẹ nhé”

Chiều êm ả trôi dần vào tôi. Dù vẫn chưa hết buồn nhưg đôi mắt Nhã Ca đã thấp thoáng chút gì của Nhã Ca ngày ấy…

-------------

Thời gian lại troi vùn vụt, Nhã Ca nhìn tờ lịch trên tường, tết sắp về rồi. Nhã Ca đã đi làm được 3 tháng. Không biết trong cụôc sống có ai tin vào sự sắp xếp của số phận không, riêng Nhã Ca tin là có nhưng không phỉa như vậy mà cô bé không thầm rủa số phận của mình.

Nhớ lần ra LH để chạy trỗn nỗi buồn trượt đại học của mình Nhã Ca đã gặp 1 anh chàng ngồ ngộ. Anh ta nói về cuộc sống, về nghị lực để vượt qua những cú sốc cũng vô tình anh ta đưa cho Nhã Ca tấm card. Nhã Ca đã cho vào túi và quên mất nó. Cho đến hôm quyết định đi SG, Nhã Ca mới thấy lại tấm card. Tò mò Nhã Ca xem thử rồi ngẩn người ra 1 lúc, điều làm Nhã Ca ngạc nhiên đó chính là anh ta làm đại diện cho 1 hãng vi tính của Mỹ ở VN. Chần chừ 1 lúc Nhã Ca quay số điện thoại. Chờ chuông reo mà Nhã Ca thấy mình run bắn lên.C ô bé tự nhủ mình: ‘Nào, cô bé nhu nhược, có ai làm gì mình đâu. Bình tĩnh nào’

Chuông reo, ngay lập tức có người nhấc máy:

“Alô, tôi là Đăng Khoa”

Nhã Ca cố điều chỉnh giọng nói của mình cho thật bình thường:

“Chào anh, tôi đường đột phone cho anh. Tôi không biết anh có còn nhớ đến cô gái anh gặp hôm đi LH hay không ?”

Ở đầu dây bên kia im lặng 1 thoáng rồi cười:

“Ồ, tôi nhớ chứ, cô bé còn bé mà khuôn mặt đậm những nét suy tư. Cô bé có thể cho tôi biết tại sao cô bé tìm đến tôi không ?”

Không 1 lời khách sáio, Nhã Ca trả lời:

“Tôi đag thu xếp hành lí thấy tấm card của anh mà từ đó tôi không còn đủ tỉnh táo để nhớ về nó. Tôi quyết đih phone cho anh vì nhớ anh có nói lúc nào cần thì phone cho anh”

Đăng Khoa cười thoải mái, có lẽ cười cho sự chân thật của Nhã Ca thì phỉa.

“Chà, đã đến lúc tôi phỉa thực hiện câu nói đó rồi phải không ? Cô bé cần gì, có thể nói cho tôi nghe được không”

Nhã Ca lại im lặng. Cô bé không muốn ai biết sự bất hạnh của mình càng không muốn ai thương hại mình. Nhưng suy nghĩ 1 lúc Nhã Ca nói:

“Ngày gặp anh, khi trở về khách sạn, tôi nhận được tin kinh hoàng, ba mẹ tôi đã qua đời thế là tôi chìm trong nỗi đau. Giờ đây, tôi trở thành kẻ trơ trọi, tôi muốn kiếm sống và tiếp tục học”

“Tôi không nghĩ là số phận đốc ác với cô bé như thế. Tôi nói với cô bé về những nôĩ buồn trong cuộc đời nhưng có lẽ không 1 mất mát nào sánh được với mất mát của cô bé. Cô bé cứ về SG, tôi sẽ giúp cô bé có việc làm. Còn việc học cô bé phải tự thu xếp lấy”

Nhã Ca cảm thấy nhẹ long khi nghe những lời chân tình ấy. Thế là cô bé về SG, vào làm trong văn phòng đại diện của hang IBM.

Đã 3 tháng đi làm, công việc trợ lí của Đăng Khoa rất tuyệt nhưng phaỉ làm việc cật lực ( chỉ tốt nghiệp cấp 3 mà làm trợ lí cho trưởng đại diện IBM :roll: ở đâu vậy cho e đi làm với :lol: ) . Ngoài lúc tiếp xúc với khách hang, Nhã Ca hoàn toàn gói mình trong im lặng. Ngày đêm lo luyện thi đại học, những người đồng nghiệp họ cho rằg Nhã Ca sống quá khép kín. Riêng Đăng Khoa biết cô bé đang tìm kiếm điều gì, kín đáo tìm cách giúp đỡ. Có lẽ vì thế mà Nhã Ca cảm thấy dễ chịu khi làm việc với Đăng Khoa.

Mới mấy tháng thôi, Nhã Ca biến thành con người khác. Bạn bè thủa học trò ai cũng ngạc nhiên vì sự im lặng của Nhã Ca. Chẳng bao giờ Nhã Ca nói khi thấy điều không quan trọng. Có những người xầm xì điều gì đó về Nhã Ca, Nhã Ca cũng chỉ im lặng cho qua.

Có 1 điều, dù mệt mỏi hay bận rộn, sau 1 ngày làm việc Nhã Ca cũng trở về ngôi nhà của mình.

Tết sắp đến, năm nào còn ba mẹ giờ này mẹ đã lo chuẩn bị tết. Giờ còn 1 mình, Nhã Ca cũng chẳng muốn chuẩn bị hay mua sắm gì cho mình. Cô đơn quá, nhưng cô đơn không tiêu diệt được mầm sống, mầm vươn lên trong tâm hồn của Nhã Ca.

“Ê nhỏ, sao ngồi im vậy”

Giáng Hương vừa dựng xe vừa hỏi. Nhã Ca đứng dậy đón Giáng Hương.

“Đi học về hả nhỏ”

Giáng Hương gật đầu:

“1 tuần rồi, chiều nay thứ 7 về nhà, c ó chuyện gì mới không nhỏ ?”

Nhã Ca kéo ghế cho Giáng Hương xong mới trả lời:

“Chẳng có gì quan trọng cả, tao đag nhớ tới tết mà sợ thôi”

Giáng Hương lại gợn long xót xa. Từ lúc bất hạnh ập đến với Nhã Ca cho đến bây giờ Giáng Hương vẫn thấy thương sự cô độc của bạn đến nhói long.

“Tao sẽ ăn tết ở đây mà, đi làm vui không ?”

Nhã Ca lắc đầu:

“Từ lâu rồi tao chẳng biết vui cũng chẳng biết buồn. Tao thấy cần phỉa làm tốt công việc thế là tao cố gắng nhưng sau khi xong việc tao chạy vê nhà và trốn ở đây”

Giọng Nhã Ca đều đều không sắc khí, Giáng Hương thấy lo lắng cho bạn.

“Nhỏ dạo này khác quá, nhỏ sống cách biệt với mọi người. Nhỏ sợ tiếp xúc sao ?”

Đôi môi Nhã Ca cố giấu 1 nụ cười, cô bé nói:

“Tao có sợ ai nữa đâu, trên đời này đâu còn gì đáng sợ hơn việc trơ trọi 1 mình. Có điều tao mệt mỏi, tao không muốn”

Giáng Hương gật đầu, cô bé đang muốn nói với bạn về điều đó, nhưng không biết mở lời làm sao.

“Có điều gì nhỉ cần nói hả ?”

Nhã Ca lơ đãng hỏi, Giáng Hương cười thầm: ‘Thì ra nhỏ có lơ đãng đâu’

“Có 1 điều tao thắc mắc, tại sao bỗng dnưg nhỏ đòi chia tay với Phúc Nguyên vậy ?”

Nhã Ca im lặng thật lâu. ‘Tại sao ư, chính tao cũng đau đớn khi quyết định như vậy. Nhưng rồi cũng đành, tao chán ngán mọi thứ. Tao lầm lũi đi mà không muốn phiền luỵ đến ai, tao thấy càng ngày Phúc Nguyên càng lo lắng cho tao. Tao chỉ muốn trút bỏ những dây dưa lien quan để tự mình tìm 1 hướng đi cho mình’

“Tái sao nhỏ không nói ? Có phải nhỏ đag thay đổi không ?”

Nhã Ca nhìn Giáng Hương đăm đăm. Đôi mắt lá răm đanh đá ngày nào giờ tràn đầy sự buồn bã. Nhã Ca hơi cúi đầu:

“Tao không nghĩ rằng nhỏ cũng nghĩ như vậy, nhưng tao thay đổi kể từ hôm tao trở thành mồ côi”

Giáng Hương ngạc nhiên nhìn Nhã Ca như vừa nghe 1 điều lạ lung nhất. Giáng Hương hỏi:

“Tái sao lại thay đổi ? Ba mẹ mất có ảnh hưởng gì tới chuyện đó đâu”

Nhã Ca nhăn trán bước lại bàn thờ đốt 1 nén nhang. Cứ mỗi đêm trở về, sau những lúc cắm đầu vào học hành thì Nhã Ca lại đắm mình vào trong khói nhang mog manh không dứt. Cô bé như thấy lại ba mẹ của mình. ‘Đời bạc quá. Bỗng dưng rời bỏ cõi sống, chẳng đem theo được gì. Khen chê trách cứ cũng chẳng đọng lại gì vì đôi mắt đã vĩnh viễn khép lại rồi. Thế mà Giáng Hương bảo là chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện đó cả.’

Nhã Ca trở lại ngồi bên cạnh Giáng Hương, cầm tay bạn thở dài:

“Giáng Hương, sao lại không ảnh hưởng ? Không 1 ai có thể bình thường sau 1 lần bị thương chí tử cả. Con tim tao nguội lạnh mất rồi, nó đã chon chặt cùng với ba mẹ rồi có còn gì nữa đâu mà cho Phúc Nguyên”

‘Không, không thể tin được. Trong cơn đau họ cần tới nhau hơn, tại sao Nhã Ca lại tìm về với cô quạnh ?’

Giáng Hương nghi ngờ hỏi:

“Hay Phúc Nguyên có làm điều gì đó phật long nhỏ ?”

Nhã Ca lắc đầu nghiêm mặt:

“Nhỏ này đa nghi như Tào Tháo. Tao đã nói rồi, tao mang ơn Phúc Nguyên nhưng đã đến lúc tao tự chữa lành vết thương cho mình”

Giáng Hương đứng dậy, bước tới bước lui trong nhà. Đôi mắt cô bé vô tình chạm vào đôi mắt Nhã Ca, đôi mắt u uẩn buồn. Giáng Hương thở dài:

“Nhã Ca, ta hoàn toàn không hiểu nhỏ dù chúng ta là bạn. Nhỏ tự chon mình trong cô đơn làm gì ? Nhỏ tự giết mình băằn những lúc ngồi im lặng không nói. Tại sao nhỏ không mở long với bạn bè. Phúc Nguyên yêu nhỏ, đùng đùng nhỏ bảo anh ta đi đi, nhỏ không cần anh ta nữa. Nhỏ coi có ai vô lí như vậy không ?”

Nhã Ca ngồi thẫn thờ, mái tóc ngày nào giờ đã dài ra, được Nhã Ca cắt ngang vai. Vậy mà Nhã Ca trông như buồn hơn trong đôi mắt đó. Cô bé cứ ngồi tư lự nghe bạn đang trách mình.

“Đừng nói như thế Giáng Hương. Tao sợ cái cảnh đem sự bất hạnh của mình choàng lên vai người khác lắm rồi, họ có tội gì đâu. Thôi, cứ ôm hết vào long mình rồi đứng lên thế là xong. Mà khi ôm nỗi đau vào long trái tim tao không còn chỗ nữa, tao không vì 1 câu nói không đâu mà chia tay với Phúc Nguyên đâu. Cũng chẳng tại người con trai khác, đơn giản là vì trái tim tao khô cằn rồi. Đến lúc nào đó Phúc Nguyên cũng sẽ hiểu thôi mà”

Giáng Hương nhìn Nhã Ca và biết rằng có nói hơn nữa cũng thế thôi. Đành vậy, hãy chờ thời gian. Giáng Hươg bảo Nhã Ca:

“Thôi được rồi, chuyện này tạm gác đấy đã. Tao có mua trái cây cúng ba mẹ, để tao thắp hương đã”

Nhã Ca gật đầu. Ba mẹ chắc sẽ ấm long vì còn có những tấm long thương nhớ về mình. Đôi mắt Nhã Ca lại rưng rưng…

-----------

Phúc Nguyên đứng dưới dàn hoa, nơi những gìo phong lan đang toả hương thơm ngát. Những cánh hoa tiểu muội mịn màng nhắc cho Phúc Nguyên nhớ đến nỗi buồn của chuyện tình dang dở.

Không biết giờ này Nhã Ca đang làm gì ? Có những đêm, Phúc Nguyên tìm đến nhà Nhã Ca, đứng từ bên ngoài nhìn vào. Có lúc thấy Nhã Ca cắm đầu bên trang sách cũng có lúc thấy Nhã Ca thẩn thờ bên bàn thờ cha mẹ, dáng cô độc đến tội nghiệp. Có lúc Phúc Nguyên đã hỏi Nhã Ca tại sao cứ mở bung cửa sổ ? Nhã Ca đã nói 1 cách nghiêm túc: để ba mẹ về nhà.

Những luc nhìn Nhã Ca chìm trong ưu tư Phúc Nguyên thấy đau như ai xé vào tim mình. Phúc Nguyên muốn được ôm bờ vai gầy phiền muộn, sẻ bớt gánh nặng tâm hồn. Thế nhưng Nhã Ca như 1 chú nhím, xù hết những chiếc gai nhọn không để ai chạm đến mình. Cô bé không muốn Phúc Nguyên chia sẻ, cô bé lạnh lung hơn bao giờ hết.

Tại sao ? Không lúc nào Phúc Nguyên không tự hỏi mình nhưng không tìm được câu trả lời. Tình yêu đầu đời của cậu học trò dành cho cô bạn phá phách nhưng rất có cá tính cùng lớp. Bây giờ, khi đã trở thành chàng sinh viên, tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn và được nhân lên bởi những bất hạnh ập xuống đầu Nhã Ca. Những ngày Nhã Ca quằn quại trong cơn đau vô hình, Phúc Nguyên luôn bên cạnh thế rồi, bây giờ nỗi đau vẫn còn đó nhưng Nhã Ca đã thay đổi. Nhã Ca co mình lại, sống cuộc sống đơn độc.

“Nhã Ca tại sao em không còn yêu anh ?”

Nhã Ca buồn rầu lắc đầu:

“Không, chẳng còn tình yêu nữa rồi Phúc Nguyên ơi, Nhã Ca đau, đau đến khờ dại ngơ ngác mất rồi”

Giọng nói vỡ oà ra đến mức Phúc Nguyên phải rên lên:

“Thế tại sao em không để anh bên cạnh em ?”

Lắc đầu, đôi môi mím lại quả quyết thế nhưng Phúc Nguyên lại thấy rằng đó như là 1 cái mếu.

“Không, Phúc Nguyên, cứ để mặc Nhã Ca ngụp lặn trong biển đau để đủ cứng rắn đứng lên hoà vào cuộc sống, tạo dựng chút gì đó để ba mẹ nơi chin suối được mỉm cười. Thế nhưng ngoài ước muốn đó ra thì chẳng còn gì, trái tim Nhã Ca chẳng còn thể nào yêu thương được. Phúc Nguyên hãy bước ra khỏi cuộc đời Nhã Ca đi”

Phúc Nguyên cầm lấy tay Nhã Ca lắc mạnh:

“Phúc Nguyên yêu em, em có nghe thấy không ? Dù cho thế nào đi ưnã Phúc Nguyên vẫn yêu em”

Thế nhưng Nhã Ca chậm rãi lắc đầu.

“Đừng Phúc Nguyên, không còn gì trong tim Nhã Ca nữa cả. Bây giờ Nhã Ca chỉ còn là 1 bức tượng mà yêu bức tượng là vì bức tượng đẹp chứ tượng không có trái tim”

Có nói, có cãi, có phân tích thế nào đi ưnã Nhã Ca vẫn lắc đầu im lặng. Sự im lặng khiến cho Phúc Nguyên cảm thấy lạnh buốt, chàng lắc đầu:

“Tuỳ em Nhã Ca, nhưng Phúc Nguyên nghĩ em không cấm phúc Nguyên đến đây thăm em chứ”

Không như Phúc Nguyên nghĩ, Nãh Ca lắc đầu:

“Không, Nhã Ca không muốn Phúc Nguyên ở bên mình nữa. Phcú Nguyên hãy trở về, đừng nghĩ đến Nhã Ca nữa”

Phúc Nguyên định nói nhưng Nhã Ca đã nói tiếp:

“Đnừg nói ưnã Phúc Nguyên. Nhã Ca sẽ nhớ mãi những gì mà chúng ta đã có với nhau nhưng đó là quá khứ, còn hiện tại…”

Không nói 1 lời nào nữa, Phúc Nguyên đứng lên ra khỏi nhà, lầm lũi bước đi. Ra đến ngõ quay đầu nhìn lại thấy dáng Nhã Ca cô độc bên khói nhang nghi ngút. Phúc Nguyên muốn quay trở lại nhưng rồi cuối cùng Phúc Nguyên cũng bước đi.

Thế đó, giờ đây đứng bên giàn phong lan, Phúc Nguyên lại thấy nhớ Nhã Ca đến cồn cào. 1 Nhã Ca ngúng nguẩy giận hờn; 1 Nhã Ca vừa chua như giấm vừa phá phách nghịch ngơm, có cái liếc mắt như muốn đứt mặt người ta. Có nụ cười giòn tan như pháo tết, có cái giọng dễ ghét ‘chuyện nhỏ, không nhớn’. Rồi lại nhớ 1 Nhã Ca oặt người trong nỗi đau, cô độc trong sự mồ côi, thế nhưng lại lẩn trốn mọi người. Nỗi nhớ như con song nhấn chìm Phúc Nguyên.

Giáng Hương nói gì nhỉ: ‘không, chẳng vì 1 thằng con trai nào, cũng chnẳg vì Phúc Nguyên, vì chính Nhã Ca thôi. Trái tim đã khô cằn không còn khả nằng để yêu thương’

Vẫn đúng những lời nói mà có lần Nhã Ca đã nói với Phcú Nguyên. Phúc Nguyên nghi ngờ vì không có 1 ai muốn 1 mih đối diện với nỗid dau như Nhã Ca cả. Ai cũng muốn có 1 người để chia sẻ nhưng hôm nay Giáng Hương cũng nói thế.

Suốt 1 tuần đi học ở SG, biết Nhã Ca làm việc ở nơi đó mà không dám đến. Cho đến bay giờ mới biết ngày nào Nhã Ca cũng trở về nhà. Cái mệt của những ngày đi làm thủa trước như thấm vào Phcú Nguyên. Phúc Nguyên biết Nhã Ca phải trả 1 cái giá không nhỏ cho dự định của mình.

Không biết bây giừo Nhã Ca ra sao. Giáng Hương nói: ‘lạnh lung, buồn tênh’. Nhã Ca vẫn giữ ý kiến ban đầu của mình sao ?

Không chịu được, Phúc Nguyên rời nhà đi đến nhà Nhã Ca trong đêm. Vẫn nhưngc con đường đầy ổ trâu, ổ voi như ngày đi học Nhã Ca vẫn hay rủa, Phúc Nguyên bước thấp bước cao 1 mình. Chàngc ầu nguyện cho trái tim của Nhã Ca mềm lalị để tình yêu của Phúc Nguyên đừng vút bay xa.

Căn nhà đây rồi, Phúc Nguyên đứng tựa cây nhìn vào. Những cánh cửa vẫn mở tung, trong nhà Nhã Ca đang ngồi suy nghĩ bên chiếc bàn Phúc Nguyên biết trong những sui nghĩ đó chẳng có suy nghĩ nào dành cho mình cả.

Mái tóc ngang vai làm cho khuôn mặt dịu lại 1 chút nhưng nỗi buồn thì khó che giấu. Phúc Nguyên nghe bạn bè nói rằng Nhã Ca lạnh như 1 tảng băng, nụ cười dườnmg như là vật xa xỉ nên Nhã Ca không bao giờ dung tới. Cô bé phô ra với mọi người 1 nét buồn đặc biệt quanh mih nhưg lại không cú ý tới mọi việc.Câu nói ‘chuện nhỏ, không nhớn’ đã biến mất thay vào đó là vẻ mặt bất cần.

Đứng nhìn Nhã Ca, Phúc Nguyên lại nhớ đến cô bé hôm nào trong bộ đồ ngủ màu trắng vưói chiếc áo khoác nhẹ trên vai, mải ngắm những nhành phong lan. Cũng cô bé đó cúi đầu e lệ: ‘Rồi Nhã Ca sẽ cho Phúc Nguyên làm anh nhưng chỉ những lúc có 2 đứa thôi’

Hôm đó Phúc Nguyên đã sung sướng gọi tiếng em đầu tiên đầy yêu thương của mình. Thế nhưng niềm vui trong thoáng chốc lại vút bay, tiếng yêu đầu đòi tan vào hư không biến mất.

Đến bao giờ Nhã Ca mới trở lại là Nhã Ca của ngày tháng cũ. Đến bao giờ những đau thương mới thôi làm xơ cứng trái tim của Nhã Ca. Đến bao giờ thì Nhã Ca mới thấy rằng sống cô độc kih sợ lắm. Nhã Ca sẽ cần 1 người bạn để sẻ chia những ưu tư vui buồn trong cuộc đời mih.

Đêm nay, đứng ở gốc cây ngắm Nhã Ca, Phúc Nguyên chợt nhận ra rằng đá cứng nước chảy phải mòn huống gì tâm hồn con người. Cũng đến 1 lúc nào đó Nhã Ca sẽ thấy rằng Phúc Nguyên yêu thương Nhã Ca biết bao. Phúc Nguyên tự nhủ: ‘Ta sẽ chờ đợi bởi ta biết em sẽ trở về. 1 ngày nào đó ta sẽ có em. Ta đag mơ_Mơ khúc tương phùng’

-------------

Noel, trời giá lạnh. Nhã Ca đứng bên chiếc máy tính nghiêng ngó nhìn. Tìm 1 đĩa trong đống đĩa cho vào máy, sử dụng. Đăng Khoa bước lại bên Nhã Ca nghiêm nghị:

“Nhã Ca, tôi cho em nghỉ hôm nay là để đi chơi chứ không phải về nhà”

Nhã Ca hơi ngước mắt nhìn Đăng Khoa im lặng. Đăng Khoa thật tốt, không nói 1 lời nào kể từ ngày đó nhưng vân quan tâm chăm sóc và nâng đỡ Nhã Ca. Không hề có 1 lần tăng lương hay nói chuyện, đơn giản SSăng Khoa biết tất cả những gì Nhã Ca làm. Đăng Khoa thu xêp thời gian làm việc của Nhã Ca cho phù hợp với thời gian học hành của cô bé. Nhìn cô bé lặng lẽ, Đăng Khoa thương mà không biết làm sao.

Ngày Noel, mọi người nghỉ để đi chơi, ai cũng bồn chồn, ai cũng vội vã để được long nhong xuống phố. Riêng với Nhã Ca Noel dường như không có chút tác động nào cả. 1 lúc thật lâu, Nhã Ca lắc đầu:

“Không cần thiết đâu anh, tôi thích làm việc”

“Cô bé không có bạn sao ?”

Nhã Ca thở dài:

“Có chứ, nhưng đứa nào cũng bận bịu với việc học của mình, tôi cũng vậy”

Đó là 1 câu kết thúc, Đăng Khoa vừa bấm nhẹ lên bàn phím vừa nói:

“Đừg tự hành hạ mình như thế nữa Nhã Ca. Hãy sống bình thường như những người khác, phải tìm 1 chút thư giaã cho mình nếu không đến khi đạt được ước mơ mọi thứ đều trở thành vô nghĩa. Em đi chơi đi, hãy đến với bạn, tâm hồn sẽ được thư giãn”

Nhã Ca ngồi thẫn thờ, trong 1 thoáng Phúc Nguyên trở về, hiền hoà, ân cần. Nhã Ca lắc đầu như muốn đuổi Phúc Nguyên đi xa thật xa. ‘Em không thể Phúc Nguyên, em sẽ quên đi tất cả của quá khứ, tập trung vào học hành’

Đăng Khoa như thấu hiểu những gì Nhã Ca đang suy nghĩ, anh nói chân tình hơn:

“Ngày xưa hãy còn trẻ, hãy còn mê mải rong chơi, nỗibuồn ập đến, cơ hồ tôi gục ngã. Tôi mày mò trong mê cung của sự chàn chường. Bỗng nhiên tôi muốn thành công, muốn làm cái gì đó mà chẳng ai chỉ dẫn. Tôi tự nhủ: lối đi ngay ở dưới chân mình. Thế là tôi đi, khi tôi đạt được điều mơ ước tôi thấy cái giá tôi phải trả là quá đắt. Cho nên tôi khuyên em hãy rộng lượng với bản than mình 1 chút”

Nhã Ca mien man suy nghĩ, từ lúc bước chân vàod day làm việc, Nhã Ca đã xem Đăng Khoa như là 1 người anh. Dì Nhã Phương nghẹn ngào khi hay tin đứa cháu gái phỉa ra đời sớm. GẶp Đăng Kha 1 lần dì bảo: đó là 1 người đáng trọng và dì yên tâm hơn.. Nhã Ca đang muốn vùi đầu vào công việc nhưng những lời khuyên của Đăng Khoa thật chí tình. Nhã Ca đứng lên nói:

“Từ lâu lắm rồi tôi không rong chơi anh Đăng Khoa ạ. Hôm nay, tôi nghe lời anh 1 chuyến, lang thang phố phương xem sao”

Đúng lúc Nhã Ca đứng lên, bên ngoài có 1 chiếc xe màu trắng dừng lại. 1 người phụ nữ bước xuống, tươi cười đi thẳng vào phòng Đăg Khoa:

“Ủa, Mi Mi em đi đâu vậy ?”

Không để ý gì đến Đăng Khoa, người được gọi là Mi Mi nhìn Nhã Ca rồi hỏi:

“Đây có phải là Nhã Ca không ?”

Nhã Ca chưa gặp người phụ nữ đẹp này lần nào, cũng chưa bao giờ biết về chị ta. Nghe chị ta hỏi, Nhã Ca gật đàu:

“Vâng, tôi là Nhã Ca”

Mi Mi kéo ghế ngồi, liếc qua Đăng Khoa, Nhã Ca vẫn thản nhiên quay qua nói chuyện với Đăng Khoa:

“Chào anh, tôi đi đây. Chào chị”

“Nhã Ca, cô đứng lại 1 lát đi”

Nhã Ca dừng lại:

“Chị cần gì ở tôi”

Đây là 1 cách nói quen thuộc ở Nhã Ca, người mới nghe có thể thấy hơi chói tai. Đăng Khoa đỡ lời:

“Nhã Ca, đây là vợ tôi”

Nhã Ca gật đầu, khuôn mặ vẫn thản nhiên:

“1 chút nữa tôi trở thành người vô phép, tôi không biết chị là vợ anh Đăng Khoa. Chúc anh chị 1 Noel vui vẻ”

Thêm 1 lần gật đầu và Nhã Ca quả quyết bước ra. Nhưg giọng nói của Mi Mi vẫn kịp lọt vào tai Nhã Ca:

“Thì ra đây là trợ lí mới của anh, cô bé cũng xinh gớm nhỉ”

Đôi mắt Mi Mi hướng về phía Nhã Ca cùng lúc Nhã Ca cũng hơi quay đầu trở lại. Đôi mắt Nhã Ca ánh lên 1 tai buồn. Nhã Ca nhún vai bước đi, dáng cô đơn trong sự ồn ào của đường phố.

“Em nói gì vậy Mi Mi”

Lần này không cần sửa giọng, Mi Mi chì chiết:

“Tôi nghe người ta nói nhưg tôi vẫn không tin anh tệ đến vậy nhưng bây giờ tôi thấy tận mắt, coi bộ anh cũng chiều chuộng nó quá mà”

Không hiểu sao Đăng Khoa cảm thấy mệt nhoài, chàng ngồi xuống ghế tránh ánh mắt soi mói của vợ.

“Em nghe người ta nói sao ?”

Mi Mi lên giọng:

“Tốt lành gì mà anh hỏi tôi, tôi nghe người ta nói anh có bồ”

Đăng Khoa bật cười, chàng ưu tư nói với Mi Mi:

“Mi Mi, em đừng nghe bậy. Em thấy rồi đó, Nhã Ca là 1 cô bé bất hạnh và đáng thương. Nó sống cô đơn như đang ở 1 thế giới khác, đừng nghĩ vậy tội nghiệp nó”

“Chà, anh hiểu nhân viên sâu sắc quá nhỉ, tôi cũng nên nghi ngờ về điểm này”

Đăng Khoa bực dọc, ít khi chàng có thời gian để bàn luận về vấn đề đó. Càng ngày, cuộc sống thực dụng càng kéo Mi Mi xa Đăng Khoa. Đăng Khoa hơi ghìm giọng lại:

“Em đừng nói thế Mi Mi, hiểu về mọi ngưởi xung quanh cũng là 1 nghệ thuật của cuộc sống. Nếu em biết Nhã Ca bây giờ và Nhã Ca trước kia me sẽ không khỏi xót xa”

Mi Mi phẩy bàn tay tô son đỏ chót, màu đỏ làm Đăng KHoa thấy chói mắt:

“ÔI, lo cho chính mình xót xa cho thân mình còn thấy chết hơi đâu mà lo cho ai. Tôi đã tới đây, tôi không muốn ai làm bận tâm tôic ả. Ngày mai anh cho Nhã Ca nghỉ việc đi”

Đăng Khoa gỡ cặp kính cận ra khỏi mắt như không muốn tin vào sự chính xác của đôi kính. Khuôn mặt chữ điền của đăng Khoa đẹp 1 cách nghiệm nghị, chàng hỏi Mi Mi:

“Em không có ý định nói thật chứ ?”

Mi Mi cũng biết tính Đăng Khoa nhưng nàng nghỉằng nàngc ũngc ó quyền của chính mình nên gật đầu:

“Nghiêm túc đấy”

Lần này Đăng Khoa đeo kính trở lại mắt rồi nói nhanh:

“Em thay đổi thật nhiều Mi Mi ạ. Em về nhà đi, chiều nay khi anh về chúng ta sẽ nói tiếp về chuyện này. Nhưng em nhớ là anh không có ý định để cho em xen vào công việc của anh chỉ vì cái tính nghi ngờ quái quỷ của em”

Giọng Đăg Khoa cục cằn hơn trc, chàng đứg lên đi về bàn làm việc của mình. Mi Mi mở to đôi mắt nhìn Đăng Khoa rồi quay gót, đôi giày nện rõ to xuống nền nhà như thể hiện nỗi bực dọcc ủa chủ nhân.

Đăng Khoa thở dài như trút được gánh nặng, khuôn mặt chàng lộ vẻ muộn phiền:

‘Cái gì cũng có giá của nó cả, đâu phỉa cứ có tiền là hạnh phúc đâu’

-------------

Nhã Ca ngồi lặng im, buổi chiều ở đây yên tĩnh lắm. Vẫn căn nhà quen thuộc với giàn phong lan đủ màu đủ mùi đang toả hương. Màu trắng muốt, trắng ngà, tím nhạt những màu sắc nhẹ nhàng làm ta có cảm giác như mơ, như thực. Vẫn bàn thờ khói hương nghi ngút, như 1 kẻ lãng du Phúc Nguyên bước vào mà không nghĩ rằng mình đang bước đến.

Nhã Ca vừa quay qua đã thấy Phúc Nguyên đứng đó tự khi nào. Nhã Ca thở dài hỏi nhẹ:

“”Chiều nay Phúc Nguyên không đi học sao ?”

Đôi mắt Nhã Ca buồn nhưng song sánh, đôi mắt Phúc Nguyên mênh mông hơn. Phúc Nguyên cũng đến bên bàn thờ, rút 1 cây nhang thắp xong mới đáp:

“”Tụi Phúc Nguyên nghỉ tết rồi, có lẽ lát Giáng Hương cũng chạy sang đây”

Nhã Ca giật mình, không ngờ tết đến nhanh thế.

“Phúc Nguyên ngồi đi”

Không đợi mời đến lần thứ 2 Phúc Nguyên ngả người trên chiếc ghế dựa, ngồi thoải mái. Trong chiếc quần jean và áo pull trắng trông Phúc Nguyên lớn đến không ngờ. Nhã Ca chợt nhứo rằng: thế cũng 1 năm qua đi rồi đấy.

“Đnag nghĩ gì thế Nhã Ca”

1 nụ cười hiếm hoi nở trên môi, Nhã Ca hơi cúi đầu:

“Thời gian đi nhang quá, ngoảnh mặt lại thấy mình đã già nhưng hồn người lại đi nhanh hơn. Thủa nào ngây ngô khờ dại gìơ nhớ lại như thấy ở kiếp nào”

Phúc Nguyên lắc đầu, tóc Nhã Ca bây giờ dài hơn 1tí, lơ lửng ở bờ vai. Đôi mắt không còn liếc ngang liếc dọc mà rất trầm ngâm.

“Thời gian đi nhanh hay chậm là do lòg mình. Phúc Nguyên lại thấy thời gian đi chậm quá, mới mấy tháng không đến đây àm cứ ngỡ như là cả thế kỉ rồi”

Phúc Nguyên cười nhẹ, Nhã Ca hơi nhếch môi:

“Thế ra con người ta phức tạp quá hả Phúc Nguyên”

Phúc Nguyên gật đầu và chỉ nhẹ về phía Nhã Ca:

“Chính Nhã Ca cũng phức tạp chứ cần gì nói ai đâu xa”

Nhã Ca đột nhiên im lặng như cố nhìn lại mình. 19 tuổi, sống như 1 bà già, tối ngaỳ học, làm việc học. Chẳng nói chuyện với ai cũng chẳng quan tâm đến mọi người xug quanh.

“Bộ Phúc Nguyên thấy Nhã Ca phức tạp lắm hả ?”

“Ừ, như 1 bức tranh của trường phái trừu tượng, những màu sắc, những hình hài không rõ nét. Càng cố gắng đọc càng thấy mình bí lối nhưng Phúc Nguyên cũng chẳng trách làm gì bởi có lẽ lỗi tại mih”

Càng lúc Nhã Ca càng thấy Phúc Nguyên khác ngày xưa quá,c hững chạc và sâu sắc hơn nhiều quá. Nghe Phúc Nguyên bảo là có lỗi, Nhã Ca lắc đầu nói ngay:

‘Không, Nhã Ca có lỗi, Phúc Nguyên đâu có lỗi gì”

Nhưng Phúc Nguyên lắc đầu nói chậm:

“Có chứ, Phúc Nguyên có lỗi là đã không đủ hiểu biết để đọc được bức tranh hoặc là mình đã không cố đọc”

Nhã Ca im lặng, bây giờ thì Nhã Ca đã hiểu những điều mà Phúc Nguyên dịnh nói. Chỉ có chính mình phải tả lời câu nói của Phúc Nguyên mà thôi.

Nhưng hiện tại đã có gì để hứa hẹn đâu, thôi hãy bỏ qua để chờ 1 dịp khác tốt hơn.

“Chà, đã có 2 vị ở đây, Phúc Nguyên hôm nay sao đặc biệt vậy, có gì không ?”

Giág Hương nháy mắt, mang 1 gói đò và 1 bó hoa vào để trên bàn. Nhã Ca ngạc nhiên:

“Đi đâu về mà tay xách nách mang quá vậy”

Giáng Hương tới chiếc kiếg ở góc nhà đứng chải tóc, Nhã Ca nhìn tấm lưng của bạn nhẹ nhàng:

“Dạo này mày hết là tăm tre rồi. Bây giờ đẹp hơn hẳn ngày xưa đấy nhỏ ạ”

Giáng Hương quay ngay lại, từ lâu rồi Nhã Ca chẳng để ý gì đến ai, cũng chẳng nhận xét gì cả, hôm nay là 1 điều đặc biệt.

“Phúc Nguyên vậy chắc cả thế giới cũng biết Giág Hương đẹp rồi đấy”

Nhìn Giáng Hương tròn mắt, Phúc Nguyên cũng bật cười. Giáng Hương lại bàn ôm bó hoa đưa cho Nhã Ca rồi nói:

“Nhã Ca, đây là những đoá hoa mừng sinh nhật nhỏ, mong rằng qua tuổi mới tâm hồn nhỏi sẽ bớt hoang tàn sỏi đá”

Nhã Ca ôm bó hoa Giáng Hương đưa cho với đôi mắt rưng rưng.

“Tao quên mất hôm nay là sih nhật của mình, tao không ngờ là nhỏ còn nhớ. Nhỏ đã cho tao 1 chút hạnh phúc mà lâu nay hoàn toàn vắng bóng”

Cả Phúc Nguyên và Giáng Hương rất cảm động về những điều Nhã Ca nói. Giáng Hương chỉ qua Phúc Nguyên:

“Phải cảm ơn Phúc Nguyên này, hôm qua anh chàng hỏi tao có đến mừng sih nhật nhỏ không cho anh ta đi với”

Phúc Nguyên liền bước tới, cầm món quà nhỏ của mình.

“Nhã Ca, mừng em tuổi mới hạnh phúc sẽ đến với em”

Không có cách gì để từ chối nên Nhã Ca cầm lấy món quà, môi nở nục cười thật tươi.

“Trời ơi, chưa bao giờ Nhã Ca cười 1 cách duyên dáng như vậy. 1 kiếp rồi, nục ười đi hoang ở đâu bây giờ mới chợt trở về. Sao tao thấy đẹp lạ, đây có phải là nụ cười tặng riêng Phúc Nguyên không ?”

Nhã Ca nghẹn lời chẳng đáp lại đựơc tiếng nào, Phúc Nguyên cũng ngẩn ngơ mất 1 lúc. Đã từ lâu Phúc Nguyên mong có 1 cuộc nói chuyện với Nhã Ca nhưng không thể cho đến hôm nay.

Giág Hương moi ra 1 đống quà dễ thương nói:

“Đây là quà chung của tao và Phúc Nguyên đấy nhé. Còn bây giừo chúng ta phải làm gì để kỉ niệm ngày hôm nayc hứ nhỉ ?”

Nhã Ca cười ngượng nghịu:

“Tao không nghĩ rằng dù sao vẫn còn kẻ chăm lo đến mình, chừng này thôi đối với tao cũng đủ ấm áp rồi”

Phúc Nguyên nghiêm nghị nói:

“Nhã Ca, tại em không cố gắng hiểu bạn bè. Ai cũng mong muốn được yêu thương em, được chia sớt với em chút nỗi buồn. Thôi, đừng khách sáo nữa, ta sẽ làm chút gì để thắp hương cho ba mẹ nữa chứ”

Nhã Ca chỉ biết gật đầu, Giáng Hương chống 2 tay bên hông trợn mắt:

“Ủa, sao kì vậy Phúc Nguyên. Tui nhớ hồi đó tôi nghe lén ông nói với Nhã Ca chỉ kêu em khi có 2 đứa mà giờ có đứa thứ 3 là tui mà vẫn kêu ngọt xớt vậy”

Phúc Nguyên gật đầu cười:

“Tại Giáng Hương không chịu nhìn chứ con người ta bây giờ lớn nhiều rồi, ra đường ai cũng kêu anh muốn chết. Với Nhã Ca làm em là đúng rồi nhưng vẫn chưa dám xưng anh đâu nghe”

Cả 3 cười giòn, Nhã Ca cảm thấy nụ cười của mình saô tươi đến thế. Phúc Nguyên cũng xắn tay xuống bếp, tiếng gà bị Giáng Hương bắt kêu quang quác nghe vui tai làm sao. Nhã Ca đang cầm kéo cắt những bông hồng thì Phúc Nguyên đến bên nói nhỏ:

“Hôm nay em xinh ghê”

Nhã Ca chẳng biết nói sao. Đã lâu cô bé không nghe ai khen và cũng không để ý đến mọi người xung quanh, giờ nghe thấy chợt buồn cười.

Tiếng chuông điện thoại reo vang làm Nhã Ca giật mình. Cô bé nhấc ống nghe:

“Alô…”

“Nhã Ca hả, tôi Đăng Khoa đây. Chúc em 1 sinh nhật vui vẻ”

“Cảm ơn anh”

Nhã Ca cúp máy, Phúc Nguyên hỏi:

“Ai vậy”

“Ông chủ”

Đôi mắt Nhã Ca nhìn Phúc Nguyên thoáng 1 nụ cười.