Chương 1
- Phải nói bao nhiêu cô mới hiểu đây? Ân Bình, trình của cô chưa đủ tiêu chuẩn để làm thư ký cho giám đốc.Ngư*`i đại diện cho công tylập lại lần thứ ba rồi mà Ân Bình vẫn ngồi trơ trơ trên ghế. Đôi mắt mở to, cô lì lợm lập lại yêu sách của mình:- Tôi muốn gặp giám đốc.Cô muốn gặp giám đo6'c làm gì chứ?Người đại diện nhhư chạm tự ái, anh ta bực dọc:- Ở đây tôi có là người có đầu dủ thẩm quyền nhận hay không nhận cô vào làm việc.- Phải anh là người đầy đủ thẩm quyền, nhưng anh không đủ trình độ để đánh giá tôi.Bất chấp những đôi mắt tò mò nhìn mình như quái vật, Ân Bình thả buông từng tiếng:- Anh phải cho tôi gặp giám đốc và tôi sẽ cam tâm ra về, nếu ông ta củng như anh , cho rằng tôi chưa đủ tiêu chuẩn.- Cô tự tin đến vậy sao?Người đại diện bỗng nở nụ cười mai mỉa.Ân Bình gật mạnh đầu:- Đúng vậy!Vậy thì... Người đại diện đưa tay quẹt mũi:- Giám đốc Hoàng Phan An đây, cô có gì để khẳng định mình?- Là anh? Dôi mắt Ân Bình mở lớn, vẻ không tin.- Phải!Anh từ tốn móc túi lấy ra tấm danh thiếp mạ chử vàng:- Cô cứ xem đi!- Hoàng Phan An , Giám đốc phòng nhân sự.Ân Bình nhẫm đọc rồi vụt đứng dậy bỏ đi nhanh.Phan An gọi đuổi theo:- Sao lại mất lòng tin sớm vậy, Lúc nảy cô bảo muốn gặp giám đốc mà.- Được!Ân Bình quay trở lại, ngồi vào ghế.- Với tư cách một giám đốc, tôi tin lần này anh sẽ sáng suốt hơn.- Có thể lắm.Phan An mở rộng tập hồ sơrồi lấy làm lạ cho mình. Rõ ràng là anh đã không chấm cô từ lúc đầu, sao lại muốn đùa dai với cô như vậy? Ác quá chăng? Nhưng ai biểu cô ta quá tự tin, lại hợm hĩnh như vậy chứ? Cứ một hai đòi gặp giám đốc cho bằng được? Ỷ vào sắc đẹp à? Chắc cô nghĩ giám đốc nào cũng giống giám đốc nào, chọn thư ký là chọn bình hoa trang điểm phòng làm việc. Ân Bình , cô đã lầm to nếu cô nghĩ Phan An này giống như bọn họ.- Sao anh không bắt đầu đi? Ân Bình khẽ nhắc.Phan An hắng giọng giấu nụ cười:- Hãn cô đọc mẫu tìm người đăng trên báo?- Dĩ nhiên rồi, nếu không làm sao tôi biết công ty cần người làm mà nộp đơn chứ?Thái độ cô không đổi dù đã biết anh là giám đốc.- Vậy, cô biết tiêu chuẩn tuyển chọn của công ty là phải có văn bằng đại học không?Phan An quyết đưa cô vào bẫy.Ân Bình thơ ngay như chú nai con:- Biết!- Thế... - Thế tại sao tôi lại đem bằng trung cấp đi xin việc chứ gì?Ân Bình chợp tiếp lời.Phan An hơi ngớ người rồi cũng gập đầu:Phải ! Sao mà cô gan vậy?- Không phải là gan hay là liều, mà vì tôi tự tin ở bản thân tôi. Tuy không đủ văn bằng, nhưng tôi biết mình có khiếu giao dịch kinh doanh lắm. Ngưng một chút lấy hơi, cô tiếp luôn:- Thật mà, không tin, anh có thể tiếp nhận tôi vào làm thử một tháng. Tôi hứa không lãnh lương nếu không làm được việc.- Vậy sao?Phan An thích thú nhìn gương mặt cô gái sôi nổi trong lúc nói. Đôi mắt rực lửa, sáng long lanh như muốn thuy^'t phục người đối diện. Trong một thoáng chùng lòng, anh chỉ muốn gập đầu . Nhưng không, Phan An bỗng giật mình, đừng dại lọt vào mỹ nhân kế của cô ta. Anh nghe giọng mình vang lên xa vắng.- Rất tiếc thưa cô Ân Bình, công ty chúng tôi xưa nay không quen phá lệ.- Nhưng thử một lần đi.Đôi mắt Ân Bình van vĩ.Biết đâu tôi được việc thì sao?- Không thử được . - Phan An chậm rãi lắc đầu - Trước cũng vậy, sau cũng vậy , công ty chúng tôi có kỷ cương, luật lệ . Nếu tha thiết muốn vào làm trong công ty của chúng tôi, phiền cô học cho xong chương trình đại học. - A! Thì ra... - Ân Bình chợt hiểu, cô đứng bật khỏi ghế, mắt mở tròn uất ức: - Anh lừa tôi, ngay từ đầu anhd dã có ý không nhận tôi vào làm. - Đúng vậy . - Ngã người ra sau ghế, Phan An nói với vẻ bề trên - Lần đầu tiên từ lúc vào đây tôi thấy cô thông minh. - Nhưng anh làm như vậy để làm gì chứ ? - Ân Bình giận dữ - Anh có thể từ chối ngay từ đầu mà. - Tôi chỉ muốn dạy cô một bài học thôi cô Ân Bình à . Đừng quá tự tin vào nhan sắc của mình như vậy . Cô chưa đủ đẹp để bất cứ ai nhìn thấy cũng phải hồn xiêu phách tán đâu . - Ngưng lời, châm môt. điếu thuốc, Phan An phẩy tay - Cô có thể ra về và yên lòng chờ giấy gọi . - Như thích thú anh bật cười - Còn một chân tạp dịch, nếu cô muốn, tôi có thể ưu tiên. - Đồ khốn nạn, xỏ lá, lưu manh! Không nén được, Ân Bình chụp nhanh tập hồ sơ trên bàn xé vụn, ném vào mặt Phan An rồi bỏ đi nhanh . Phía sau, tiếng cười của Phan An và đám nhân viên cứ rộ lên từng chập đuổi theo cô. - Ái ui! Trong cơn nóng giận tối tăm mặt mũi, Ân Bình chợt đụng mạnh vào một người đang đi tới . Xấp tài liệu rời khỏi tay văng tung tóe , Ân Bình thấy mình bị té nằm dài dưới đất . Một ông lão tóc bạc phơ nhưng thân thể còn tráng kiện, đang đứng cạnh bên đưa tay đỡ cô ngồi dậy: - Cháu làm gì mà gấp vậy, đụng vào người ông đau điếng. Mình đã đụng một ông già ? Ân Bình thấy khó tin . Phi lý làm sao khi cô té lăn còn ông thì đứng yên, vững như bàn thạch. - Tại ta thấy cháu xẹt ra như tên nên đã phòng bị trước . - Như hiểu được thắc mắc của cô, ông ôn tồn giải thích - Ta tránh được nhưng cháu lại bị mất đà . Sao ? Đưa ta xem có trầy trụa chút nào không ? Rõ ràng đầu gối nhói đau vì rướm máu nhưng Ân Bình vẫn lì lợm lắc đầu . Cánh cửa đã đóng lại rồi, chẳng biết gã giám đốc chết tiệt kia có thấy cô bị té lăn cù không nữa . Nếu thấy, chắc hắn được dịp cười thỏa thích . Cơn giận bùng lên, Ân Bình mắng thành lời: - Làm ăn cái kiểu gì, giám đốc mà ngu như bò vậy. - Cháu chửi ta à ? - Đang xoa bóp tay cho Ân Bình, nghe cô mắng đổng một câu, ông sững sờ tròn đôi mắt . Ân Bình vội lắc đầu: - Dạ không, cháu mắng cái công ty Vạn Thành cà chớn kia kìa. - Công ty ấy mất uy tín với cháu à ? - Ông hỏi với vẻ quan tâm đặc biệt . - Hay là ai đã làm mích lòng cháu đây ? - Còn ai nữa, cái tên giám đốc phòng nhân sự ấy, ngu còn hơn bò nữa . - Sẵn cơn tức trong lòng . Ân Bình nổ một tràng dài: - Nhìn người theo bằng cấp, khinh khi người khá c. Thiệt uổng công cháu tưởng Vạn Thành công ty là "Thánh địa thương trường" ráng lặn lội, mặt dạn mày dày xin vào làm cho được. - "Thánh địa thương trường" . - Ông bỗng giật mình hỏi nhanh: - Sao mà cháu biết được bốn từ này ? - Dạ cháu... - Ân Bình nhíu mày suy nghĩ rồi nhẹ lắc đầu: - Cháu... hình như có ai đó đã nói với cháu. - Ai ? Lay mạnh vai Ân Bình, ông hỏi nhanh . Ân Bình nhẹ nhún vai: - Cháu quên mất rồi . Mà sao ông lại có vẻ quan trọng bốn từ này vậy ? - Quan trọng lắm . - Ông như tự nói một mình rồi nhìn Ân Bình chăm chú: - Cháu có thể nhớ đươc. ai đã nói với cháu bốn từ ấy không ? - Để cháu thử xem . - Ân Bình cười rồi gõ nhẹ xuống trán mình: - Thường khi cháu nhớ dai lắm, sao tự nhiên lại quên. - vậy... khi nào nhớ, cháu điện cho ông nhé . - Cho tay vào túi định lấy số điện thoại, nhưng nghĩ sao ông lại nói: - Thôi, cháu cho ông số nhà chắc ăn hơn . Biết đâu cháu ham chơi, quăng mất số điện thoại rồi không điện cho ông. - Cũng được . - Ân Bình xé đại miếng giấy trong mớ tài liệu của ông, hý hoáy viết địa chỉ: - Nhưng nhà cháu khó tìm lắm . Tít trong com hẻm ngoằn ngoèo, chỉ sợ Ông không tìm được. - Tìm được mà . - Ông nói nhanh như sợ cô đổi ý: - Vì người ấy, góc biển chân trời nào ông cũng tìm ra. - Vậy tạm biệt ông nghe ! Đưa tay vẫy vẫy, Ân Bình leo lên chiếc mini đỏ phóng vụt đi, suýt tí thì đâm vào một chiếc mô tô đang ngược chiều đi tới . May mà ông ta thắng kịp . Lè lưỡi rút vai như chưa biết sợ, cô quay lại cười cùng ông rồi phóng vụt đi nhanh. Đúng là một cô bé hồ đồ, nông nổi . Hèn gì mà Phan An không tuyển . - Ông nhận xét khi nhớ lại hành động của Ân Bình . Cả xấp tài liệu của người ta vậy mà xé tỉnh bơ để ghi địa chỉ . Hổng biết cô bé có xé trúng hợp đồng... Nhưng... vì bốn chữ "Thánh địa thương trường" ấy, ông có thể xé một lúc mười cái hợp đồng quan trọng. Nhìn xuống địa chỉ của Ân Bình, đột nhiên ông giật thót người, trán lấm tấm mồ hôi. Thắng chiếc Nissan 2:6 mới tinh, bóng lộn của mình trước con hẻm nhỏ, Phan An hớn hở bước xuống xe. Chắc cô ả tên Ân Bình sẽ mừng đến phát rồ lên nếu biết được tin gì đang nằm trong túi áo anh đây . Quẹt mũi, Phan An mỉm cười hình dung đến gương mặt nở ra hơn hớn của cô. Thật tâm, lúc kiên quyết đuổi cô khỏi công ty rồi anh cũng nghe day dứt lắm . Dường như lần đầu tiên trong đời anh nặng lời với một cô gái. Thế nào cô ấy cũng cho anh là tay phách lối, ỷ mình làm giám đốc rồi muốn nói sao cũng được . Tệ hại nhất là cô ấy sẽ nghĩ anh phân chia đẳng cấp, rẻ khinh người nghèo khổ. Nên... anh đã chẳng phản đối khi nghe ông nội bảo muốn mướn cô vào làm việc cho công ty . Không phải là thư ký của anh, vì anh đã chọn được cho mình một thư ký tuyệt vời . Đẹp người, đẹp nết, văn bằng đầy đủ. Ân Bình cũng sẽ là thư ký . Thư ký cho ba . Chăc. lưỡi, anh thấy tội nghiệp cho ba quá . Rồi đây, ông sẽ phải chịu đựng một cô thư ký hồ đồ, nông nổi như lời ông nội nói. Oái! Mải suy nghĩ , Phan An không hay mình vừa lọt chân vào một ổ gà to tướng . Cho đến khi bị bùn văng tung tóe, anh mới giật mình nhảy cẫng lên trước tiếng cười rộ lên của đám con nít choi choi . Chúng theo dõi anh từ khi anh đặt chân vào đầu con hẻm . Có lẽ chúng ngạc nhiên vì thấy anh ăn mặc sang trọng quá. - Quái quỷ! - Làu bàu trong miệng, Phan An rút chiếc khăn mù soa mới toanh của mình ra lau vết sình lấy đầy trên đôi giày bóng loáng . Khỉ gió nào khiến anh hôm nay khoác vào người bộ veston trắng toát. Một cua quẹo, một cua quẹo rồi một cua quẹo . Trán Phan An lấm tấm mồ hôi . Bàn chân trong đôi giày sưng phồng đau điếng, anh bước đi khập khiễng trên con đường nhỏ lởm chởm đầy ổ gà và mương rạch bốc mùi tanh tưởi. - Mẹ kiếp . - Chậm khăn lên trán rồi anh mới nhớ ra chiếc khăn ấy lấm đầy bùn . Cáu kỉnh quăng nó sang vệ đường, anh dừng lại hào hển thở . Tự nhiên anh nghe ghét Ân Bình, như thể cô là thủ phạm đã khiến anh phải chịu bao vất vả nhọc nhằn. - Tìm ai vậy cậu ?- Một thiếu phụ sồn sồn cỡ ba mươi lăm tuổi, tay nách một đứa bé còm nhom bước ra hỏi . Phan An mừng như bắt được vàng. - Dạ tôi tìm nhà cô Ân Bình . Địa chỉ của cô ấy... - Thôi khỏi đi cậu . - Chị khoát tay ra hiệu bảo anh đừng lấy địa chỉ rồi đưa tay chỉ: - Nhà cô Ân Bình nằm cuối con hẻm, cạnh bờ hồ đó. Cảm ơn xong Phan An bước vội đi, thở phào như thoát nạn . Cuối cùng, anh cũng hoàn thành sứ mệnh được giao . Trời ơi! Phan An như suýt té ngửa ra sau khi nhìn thấy cái mà người đàn bà lúc nãy gọi là hồ . Một cái hố chứa rác thì đúng hơn . Dường như mọi thứ phế liệu của thế gian này đều được tống xuống đấy từ chai lọ đến phân, xác súc vật . Tất cả nổi lều bều, bốc lên một mùi kinh dị. Đưa tay bịt mũi, Phan An cố tránh cho đôi chân mình đừng giẫm lên các bao thức ăn dư quăng bừa bãi, mắt nhìn vào gian nhà nhỏ thầm hỏi mình có đến lộn địa chỉ không ? Anh không thể tin một cô gái mặt mày sáng sủa, ăn vận lịch sự như Ân Bình lại ở cuối con hẻm lầy lội, trong một cái hộp bốn mét vuông ọp ẹp được tạm dựng bằng lá dừa này. Bởi sa cơ chiến trường thọ tiễn, nên Võ Đông Sơ đành chai tay vĩnh viễn Bạch Thu... Hà... Đang ngẩn người suy nghĩ, Phan An bỗng giật mình vì một giọng con gái cất lên lanh lảnh . Không chủ ý mà gương mặt anh nhăn lại, bởi... anh đã nhận ra chủ nhân của giọng hát nghe đinh tai nhức óc ấy rồi. Là Ân Bình, cô ả đang nằm vắt vẻo trên chiếc võng dù giữa những đồ đạc bừa bãi vứt lung tung . Mặc áo lá ngắn tay và chiếc quần cộc đã xỉn màu, cô coi trời đất bằng vung, ngửa cổ lên trời gào lớn khúc biệt ly tình nức nở của Võ Đông Sơ tống biệt Bạch Thu Hà: Bạn tình ơi, đừng mòn mỏi đợi chờ . Hãy gọi tên em trong những chiều sương lạnh . Khi cánh nhạn bay về... Trời ơi trời... Phan An đưa tay bứt tóc khi nhìn thấy bên hiên nhà một thau chén dơ nằm chỏng trơ, khô khốc . Chắc ông mình già cả lẫn lộn đến nơi rồi . Hết chuyện rồi sao mướn một cô gái bầy nhầy, bê bối như vậy về làm thư ký ? Ông muốn công ty sạt nghiệp sao ? Lần đầu anh nghi ngờ khả năng nhận xét của ông, con cọp giữa nền trời thương nghiệp. Bị Ông mắng cũng đành thôi . - Phan An rút vai lẳng lặng quay về, anh không thể mời một cô gái như thế về công ty được . Nhưng vừa bước được mấy bước thì... Oạch! Phan An thấy mình nằm dài dưới đất, thẳng đơ như một cây thước đo đường . Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy đến cho mình, anh đã nghe giọng Ân Bình la oai oái: - Ối! Ai vậy ? Nhận ra Phan An , đôi mắt cô mở lớn tròn xoe lạ lẫm . Rồi như không nhịn nỗi cô phá lên cười lớn, đến nỗi mọi người chung quanh nghe tiếng phải chạy đến xem rồi họ cũng phá ra cười . Tiếng cười và lời kể cứ lan xa, rộng dần một khu hẻm nhỏ. Chống tay ngồi dậy, Phan An nghe hai cùi tay đau điếng . Bộ đồ trắng lấm lem, ống quần rách toạc một đường dài . Quê quá là quê, anh đâu quạu: - Cười cái gì , vô duyên quá. Tiếng cười chợt ngưng rồi lại rộ lên lớn hơn: - Trời ơi sao mà không cười được . Anh bắt ếch có vui không ? Được mấy con vậy hả ? Bây giờ Phan An mới nhận ra thủ phạm làm cho mình té là cái vỏ chuối già . Mười mươi là do cô ả ăn rồi tiện tay ném đại ra đường đây mà . Đôi mắt anh gườm gườm nhìn Ân Bình thù hận. - Cô Ân Bình à, chú đây là người quen của cô hả ? - Người đàn bà ẵm con lúc nãy đột nhiên xuất hiện không đúng lúc . Chị ta tài lanh nói: - Lúc nãy, tôi thấy cậu ta vất vả lắm mới tìm ra nhà cô đó. - Vậy hả ? - Như quên bẵng mình đang mặc chiếc quần ngắn ngủn, Ân Bình bước hẳn ra ngoài, hất hàm hỏi Phan An : - Anh tìm tôi hả ? Có chuyện gì không ? - À... hay là... - Đôi mắt cô lấp lánh: - Suy nghĩ lại rồi có phải không ? Tôi đã nói rồi mà, trước sau gì anh cũng mướn tôi thôi. Không muốn mình trở thành trung tâm chú ý của mọi người , Phan An cố nén đau, đứng dậy, cười gượng: - Tôi có chuyện muốn bàn với cô, chúng ta vào nhà đi. - Đươc. thôi . - Gật đầu tỉnh bơ, Ân Bình đưa tay chào đám người hiếu kỳ đứng quanh mình: - Về đi, mai tôi kể cho nghe. Bước vào nhà, Phan An mới cảm nhận hết cái bầy hầy, bê bối của cô . Như một rạp hát, áo quần cô giăng đầy khắp các lối đi . Cẩn thận lắm anh mới không bị chui qua quần áo của cô. - Ngồi đi . - Dùng chân đá chiếc ghế nhụa lùn tủn, dính đầy bùn, Ân Bình nói với anh như một kẻ bề trên: - Rồi tôi lấy nước cho anh uống. - Khỏi đi . - Phan An ghê sợ khi thấy cô ta lượm cái ly dưới gầm bàn lên rót nước mời mình. - Anh muốn mời tôi à ? Ngồi xuống chiếc võng đong đưa, Ân Bình như không để ý thấy Phan An đỏ mặt quay đi . Là con trai, anh còn chưa dám mặc quần ngắn tiếp bạn . Vậy mà... cô ả cứ ngang nhiên khoe cặp đùi ra trước mắt anh. - Anh sao vậy ? - Nhét chiếc áo dơ vừa lôi ra vào kẹt vách, Ân Bình chơm chớp mắt: - Có chuyện gì không ? - Không . Không có chuyện gì đâu . Đây là giấy hẹn của công ty . Bảy giờ sáng thứ hai đến công ty nhận việc . Tôi về... Như không còn đủ can đảm chịu đựng thêm . Phan An hối hả móc túi lấy tờ giấy hẹn đặt xuống bàn rồi tất tả bước đi như chạy . Anh sẽ bị nôn mất nếu còn ở lại chốn này. - Vậy thì cảm ơn nghe! - Ân Bình không tiễn khách, cô thả người nằm vật xuống võng, cất tiếng hát vang vang: Bởi sa cơ chiến trường thọ tiễn... Giẫm ào ào qua các ổ gà, Phan An tự hỏi: - Chuyện gì xảy ra với anh đây ? Nghĩ đến ngày ngày phải đối mặt với Ân Bình ở công ty, tự nhiên anh nghe sống lưng mình ớn lạnh. Là buổi đầu tiên đến công ty, nên sáng nay Ân Bình bắt mình dậy sớm . Chọn một bộ đồ kẻng nhất, ngon lành nhất, cô hớn hở đạp xe đạp đi làm. Con đường dài hơn mười kilomet nhưng Ân Bình không thấy ngán . Cô quen phải đạp xe như vậy mấy năm rồi . Ngày trước con đường từ ký túc xá đến trường cũng xa như vậy. Ngang nhiên dẫn chiếc mini đỏ của mình dựng kế chiếc Nissan mới toanh của ngài giám đốc . Ân Bình đưa tay sửa lại mái tóc rối bồng rồi khúc khích cười, nhớ lại chuyện hôm qua . Nhưng giámd dốc à! Anh có thể yên tâm, Ân Bình không nhiều chuyện thóc mách cho đám nhân viên thuộc cấp nghe đâu. Công ty trống trơn, đưa mắt ngó đồng hồ Ân Bình mới biết mình đến sớm hơn nửa tiếng . Không sao! Khoảng thời gian đó đủ để cô chuẩn bị tinh thần . Hất chiếc bóp trên vai Ân Bình nhún nhảy đi về phòng giám đốc. Cửa phòng không khóa, ai mà làm việc vô ý vậy ? Ân Bình thấy ngạc nhiên rồi chợt hiểu . Chắc Phan An chờ cửa để cô vào, kịp có thời gian xem xét chỗ làm việc của mình. Hài lòng, Ân Bình bước về phiá chiếc bàn nhỏ kê sát góc tường . Cô biết chắc đó là bàn làm việc của cô, bởi hai chữ thư ký được kẻ rất đẹp màu trắng trên nền bảng mi ca xanh nước biển. Chà! Đứng ngây người ra ngắm, Ân Bình không khỏi khen giám đốc của mình chu đáo . Mặt bàn chẳng những được trải khăn nhung, lót kiếng mà còn có cả bình hoa nữa . Những cành cúc màu vàng nhạt tươi xinh như vừa được cắt khỏi cành trông thật dịu dàng, nhã nhặn. Ngồi vào ghế, đôi mắt Ân Bình lướt nhẹ lên xấp sơ mi mới cứng đặt sát góc bàn . Đúng là làm việc với giám đốc ngon thiệt . Xoay nhẹ người trên chiếc ghế quay, ngón tay gõ nhịp, Ân Bình khe khẽ hát . Tuyệt làm sao, công việc đầu đời của cô bé Ân Bình. - Xin lỗi, chị đây là... - Một giọng nhỏ thanh thanh, hay như tiếng chim khẽ vang, cắt ngang dòng suy tưởng của Ân Bình. Ngẩng đầu lên, cô như không tin vào mắt của mình . Trời! Người ở đâu mà đẹp như tiên thế này không biết ? - Dạ, xin cho hỏi, chị đây là... - Nàng tiên trước mặt Ân Bình chớp mắt. Chắc là khách đến ký hợp đồng! Đưa tay vuốt mặt, Ân Bình ngồi thẳng người lên, môi nở nụ cười duyên dáng: - À, tôi là thư ký riêng của giám đốc, có việc gì cô cứ... - Chị là thư ký ? - Đôi mắt cô gái mở to lạ lẫm. Ân Bình gật mạnh đầu: - Phải rồi . Mà cô sao vậy ? - Không sao cả . - Kín đáo rút khăn lau mồ hôi trán, cô gái như trấn an mình: - Tôi chỉ lấy làm ngạc nhiên thôi. - Ngạc nhiên! - Nghiêng nghiêng đầu, Ân Bình tỏ vẻ không hài lòng: - Sao lại ngạc nhiên ? Trông tướng tôi không xứng đáng là thư ký của giám đốc sao ? - Không phải! - Cô gái như muốn khóc: - Chỉ tại... chiếc ghế này... từ hôm qua đã là của tôi rồi. - Của cô ? - Ân Bình hỏi lớn rồi tự trả lời: - Không thể nào, ngày hôm qua đích thân Phan An đã đến nhà mời tôi mà. - Phan An là ai vậy ? - Cô gái ngơ ngẩn hỏi. Ân Bình bỗng nghi ngờ: - Ngay cả tên giám đốc cô cũng chưa biết, sao gọi là thư ký được ? - Em không nói láo đâu . - cô gái bỗng mở túi lấy ra tờ quyết định: - Không tin chị cứ xem đi . Đây là hợp đồng nhận việc của em. Bán tín, bán nghi, Ân Bình cầm lấy bản hợp đồng . Mắt cô nổ tung lên khi nhìn thấy chữ ký của Phan An . Quả hắn dám dễ ngươi cô mà . Đã nhận thư ký rồi còn đến nhà mời cô làm gì chứ ? - Chị tin lời tôi rồi chứ ? - Cô gái hơi rụt rè, tay nhẹ lấy lại bản hợp đồng như sợ Ân Bình sẽ xé nó đi trong cơn giận dữ. - Tin! - Ân Bình nói trong hai hàm răng rít chặt. - Vậy... - Cô gái nhoẻn nụ cười thân mật: - Chị trả chỗ cho tôi chứ ? - Thấy Ân Bình vẫn ngồi yên, cô nóng lòng: - Nhanh đi chị, giám đốc sắp đến rồi . Anh ấy sẽ la em mất. - La... la con khỉ! - Tự nhiên Ân Bình nạt lớn: - Công ty gì làm ăn như người ta ị vậy . Khốn nạn, vô liêm sỉ. - Chị... - Cô gái lùi về sau sợ hãi . Thật không hiểu ở đâu lại lòi ra một cô gái ăn nói tục tằn, dữ dằn như vậy.