Chương 1

 

 

 

Ta tên là Trình Mộ Dung, nhủ danh là “Liễu Liễu”, bởi vì phụ thân nói người đã trông mong rất lâu mới có được ta, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, cho nên mới gọi ta là Liễu Liễu ( Liếu Liễu tức là toàn thành, ý chỉ là đã toàn thành tâm nguyện)

 

 

Ta là tiểu thư duy nhất của gia tộc đệ nhất Danh y trong chốn võ lâm, Trình gia, không hề thất truyền, gia gia (ông nội) của ta, phụ thân của ta đều là danh y. Y thuật gia truyền của nhà ta thập phần cao minh, được xưng tụng là thể cướp người từ tay Diêm vương, cho nên, người người đều gọi là “Diêm vương sầu”. Thêm nữa, bởi vì vô luận là bậc Đế vương hay dân thường đều trốn không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, cho nên các đồng đạo nhân sĩ đối với nhà ta rất mực tôn sùng, cho nên, từ đó lại có danh xưng khác là “Ông Vua không ngai”. Chính vì vậy, trong chốn võ lâm mọi người đều xem ta là Trình gia – tiểu công chúa.

 

 

Có người nói, danh hiệu “Công chúa” này chỉ có con gái của Hoàng đế mới có thể có. Ta lại tự xưng như vậy, không sợ Hoàng đế trị tội hay sao? Đương nhiên không sợ, bởi vì danh hiệu công chúa này của ta không phải là nói đùa, mà là chính Hoàng đế cũng ngầm đồng ý.

 

 

Nói tới đây tất nhiên phải nói sơ lược qua về phụ mẫu ta.

 

Phụ thân của ta tên là Trình Dục Chi, từng trợ giúp Yến vương đoạt lấy thiên hạ, sau lại được Vĩnh Lạc hoàng đế cũng chính là Minh Thành Tổ tín nhiệm. Sau đó, vua Nhân Tông bởi vì thân thể không tốt nên đối với y thuật của cha ta càng thêm phần nể trọng. Về phần hiện tại, Tuyên Đức hoàng đế, chỉ cần trông thấy cha ta là đều tôn kính mà kêu một tiếng Trình thúc.

 

 

Cha ta chỉ mới làm việc sơ sơ thôi mà thanh danh đã hiển hách như vậy. Mẹ của ta lại càng lợi hại hơn, trước khi nói ra danh tính của nương ta, các vị mau tìm một cái cây để dựa vào đi, không đợi tới lúc sợ quá mà ngã sấp xuống ta cũng không có chịu trách nhiệm đâu à nha. Mẹ của ta chính là Đại Minh triều không người nào không biết, không người nào là chưa từng nghe qua, thanh danh bay xa đến tận hải ngoại, võ công thiên hạ đệ nhất Thái giám Tam bảo…Trịnh Hòa.

 

Chắc chắn sẽ có người muốn nói “định lừa ai thế?”. Thái giám cho dù không phải nam, hắn khẳng định cũng không thể là nữ được, sao lại có khả năng trở thành mẹ của ngươi ?

 

 

Các thái giám khác ta không biết, nhưng mẹ của ta thiên chân vạn xác (sự thật rõ ràng như ban ngày) là mẹ ruột của ta. Nói ra cũng rất đơn giản, nàng là nữ giả nam trang, mạo danh thân thế.

 

Lại nói đến tính tình mẹ của ta, thật đúng là không được tốt cho lắm, nói cho chính xác thì là một kẻ vô lại, nhưng được cái có số mệnh cực tốt, không những vớ được cha ta – một mỹ nam tử hoàn mỹ, đối với vợ lại còn hết mực chung tình, dám vì vợ cả gan lừa gạt cả Thành Tổ, nhưng may mà Thành Tổ vẫn luôn tin tưởng mẹ ta.

 

 

Mọi người trong Chu gia nếu đem ra xem xét thì toàn là một lũ đa nghi, thích giám sát, điều tra các đại thần trong triều rất là kĩ, Thành Tổ lại là người bảo thủ, tay hắn đã nhuốm máu không biết bao nhiêu mạng người. Nhưng mọi việc dù lớn hay nhỏ, đối với mẹ ta đều rất dễ dàng tha thứ, mẹ của ta ở trước mặt hắn thì không cần hành lễ, thích thì ngồi nói chuyện không thì lại làm loạn lên, khi mất hứng còn có thể mắng hắn vài câu. Ta cùng với bốn vị ca ca của mình thường theo mẹ đi dạo trong hoàng cung, hơn nữa hình dáng của ta rất giống mẹ, cho nên, hắn chính là vẫn nhắm mắt bỏ qua, vẫn xem như mẹ của ta là thái giám.

 

 

Từng có một vị đại thần không có mắt nào đó tố cáo mẹ của ta với Thành Tổ, Thành Tổ trừng mắt: ” Nhãn lực của Trẩm không bằng ngươi sao?” Vì thế Tam bảo thái giám là nữ nhân cả triều đều biết, chỉ có điều mọi người đều ngầm hiểu, không thể nói ra điều bí mật này. Độc tài chính là bớt việc để tránh gây tổn hại đến bản thân a.

 

 

Thành Tổ từng nói với ta: “Cả đời của Hoàng gia gia ngay cả nhi tử của chính mình cũng phải đề phòng, vậy mà lại vô cùng tin tưởng cha mẹ ngươi. Đừng nhìn cha mẹ ngươi một người giống như thánh nhân, một người thì giống vô lại, kỳ thật trong tận xương tủy, bọn họ đều là những người giống nhau, đều là những kẻ ngang ngược kiêu ngạo, trên đời này hiếm có cái gì có thể lưu lại trong mắt bọn họ. Mẹ của ngươi là người hoàn hảo, tốt xấu gì cũng đều yêu tiền, cha ngươi căn bản sinh mạng, danh, lợi, quyền lực tất cả đều không thèm để ở trong mắt. Nếu trẫm không dùng tiền để giữ lấy mẹ ngươi, chỉ sợ đến Trẫm hắn cũng không thèm nhìn đến. Ai da, thiếu chút nữa Hoàng gia gia ta đã không được nhìn thấy tiểu Liễu Liễu rồi.”

 

 

Kỳ thật làm hoàng đế cũng thực đáng thương, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Như Thành Tổ, tin tưởng cha mẹ ta, nhưng cha ta không muốn tước vị, mẹ ta chỉ có hứng thú với tiền, Thành Tổ có chuyện gì chỉ có cách duy nhất là đành phải nói với ta. Nhưng mà đến lúc tuổi càng ngày càng lớn thì lại thích nói những chuyện đâu đâu, tuy rằng đa số những chuyện đó ta đều nghe không hiểu, nhưng ta rất hay xem sắc mặt hắn, nếu hắn thấy mất hứng, ta liền hôn hắn đến lúc hắn cao hứng trở lại mới thôi, sau đó thì cùng hắn cười khanh khách. Cho nên Thành Tổ rất yêu quí ta, hắn thường hay ôm ta mà phê tấu chương. Ta thích nhất là cầm ngọc tỷ của hắn, nếu hắn ngăn cản ta liền nắm lấy râu của hắn mà giật.

 

Lúc đó, hắn sẽ ngay lập tức ăn nói khép nép xin khoan dung: “Tiểu Liễu Liễu, ngoan, mau buông râu của Hoàng gia gia ra, ngọc tỷ ta cho ngươi, cho ngươi.” Sau đó, hắn sẽ đổi thành cái mặt hung ác quát tên thái giám bên cạnh hạ lệnh: ” Nhớ nhìn cho kỹ, nếu ngọc tỷ có sơ xuất gì ta sẽ hỏi tội ngươi! “

 

 

Lúc này mặt của tên thái giám đó sẽ nhăn lại thành cái trái khổ qua, mắt không dám chớp lấy dù chỉ một cái, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tay ta, cả người khẩn trương chờ đợi thời cơ mà chuẩn bị nằm bẹp xuống sàn mà bắt lấy ngọc tỷ.

 

Kỳ thật ta một chút cũng không có thích ngọc tỷ, nặng như tảng đá, hoa văn khắc trên đó thực sự rất là xấu. Ta chỉ là muốn nhìn tên thái giám mặt trái khổ qua đó khom lưng lại chờ đợi, người hắn cong cong như hình con tôm, nhìn rất là thú vị a. Trò chơi này ta chơi từ năm ba tuổi đến năm năm tuổi, tất cả thái giám bên người Thành Tổ đều bị ta chơi đùa đến mức mắt mở to, đỏ kè giống như mắt con gà chọi.

 

 

Chưa hết, khi Hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ, chính là Tuyên Đức hoàng đế sau này đến để thỉnh an, ta còn được ở trong lòng ngực của Thành Tổ mà nhận một lạy của hắn. Cho nên, kỳ thật, ta chính là một nhân vật khó lường, ngay cả hoàng đế cũng quỳ trước mặt ta, ha ha ha.

 

 

Chiêm Cơ ca ca khi đó đã hơn hai mươi tuổi, ta hay gọi hắn là thúc thúc, Thành Tổ nói: “Sai rồi, sai rồi kêu Chiêm Cơ ca ca.”

 

Ta khi đó còn nhỏ, nghe thấy từ “Cơ” lại tưởng là “Kê”, lại vừa trước đó một ngày, ta ở nông trại thấy gà mái đẻ trứng, thật có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên tự nhiên có hứng thú đối với Chiêm Cơ ca ca, thế là ta học tiếng gà mái kêu: ” Cục tác, cục tác, gà, gà đẻ trứng.”, ta còn dùng hai cánh tay quạt quạt học gà mái vỗ cánh.

 

Thành Tổ cười ha ha, Chiêm Cơ ca ca cũng không dám nề hà mà nở nụ cười. Một thời gian rất dài sau đó ta đều xem Chiêm Cơ ca ca là gà mái, trông thấy hắn liền kêu ” Cục tác, cục tác. “

 

 

Chiêm Cơ ca ca mặc dù ngang hàng với ta nhưng kì thực ta cùng với nữ nhi của hắn không khác biệt là mấy, mỗi khi gặp ta hắn đều than thở rằng nữ nhi của hắn đần độn, không dễ thương như ta, vẫn thực sự là sủng ái ta. Nhưng mà những người sủng ái ta nhiều lắm, cho nên, ta chả thể nào nhớ được hắn. Cho nên mỗi khi ta ra ngoài mấy tháng trở về, liền quên béng mất hắn.

 

 

Hắn kể lại rất nhiều chuyện nhưng ta cũng không nhớ nổi hắn, cuối cùng, không còn biện pháp nào khác, hắn đành quạt quạt hai cánh tay rồi kêu “Cục tác, cục tác.” Chỉ có thế thì ta mới nhớ ra. Hắn còn uy hiếp ta, nói nếu ta lại tiếp tục quên hắn, hắn sẽ đánh ta.

 

 

Ta không sợ, ai dám đánh ta? Ngay cả mẹ ta cũng không dám. Có một lần ta làm vỡ một cái bình ngọc rất quý, nàng tát ta một cái. Người nhà ngoại ta nói người nhà nội ta không bảo hộ được ta, cho nên đem ta về bên ngoại ở mấy tháng. Thành Tổ biết liền trách mẹ ta ngược đãi ta, hại hắn mấy tháng không thấy được ta, liền phạt bay mất hai tháng bổng lộc của nàng. Còn nói ta nếu làm vỡ cái gì thì hắn sẽ bồi thường, không ai được đánh ta.

 

Có Hoàng đế gia gia là chỗ dựa lớn vững chắc, ngươi nói ta còn có thể sợ ai?

 

 

Lúc ta bảy tuổi, trong khi Thành Tổ đi chinh phạt Mạc Bắc đã băng hà. Lúc ấy thái tử Chu Cao Sí còn có Chiêm Cơ ca ca cùng Hán vương Chu Cao Hú đều cùng nhau tranh đoạt vương vị, cho nên không có ai rảnh để thương tâm. Những người khác thì đều xem Thành Tổ như bạo ngược hôn quân, với việc hắn chết cũng không thèm đau lòng làm gì, thậm chí có người còn cảm thấy vui mừng.

 

 

Chỉ có ta, vì tuổi còn nhỏ nên không cần biết Thành Tổ đã làm những viêc xấu gì, chỉ biết rằng hắn đối với ta rất tốt, từ nay về sau, hắn không còn có thể yêu thương ta nữa, cho nên ta thực thương tâm, khóc lóc ầm ĩ. Mẹ ta trước nay vẫn đối nghịch với ta, lần đó lại cùng ta ôm nhau khóc rất lớn. Phụ thân nói, những người khóc trong đám tang đều nhìn hai mẹ con chúng ta, chúng ta đều vì yêu thương Thành Tổ mà khóc, cho nên Thành Tổ sẽ rất cảm động.

 

 

Thái tử lên kế vị, chính là vua Nhân Tông. Nhân Tông là một kẻ đại mập mạp, chân đi cũng không tốt, nhưng tính tình lại đặc biệt tốt. Ta đi theo phía sau hắn, khập khiễng học theo bộ dạng đi đường của hắn, hắn trông thấy ta, cũng chỉ là cười ha ha. Nhưng sau đó, phụ thân nói với ta rằng lấy chỗ thiếu hụt của người khác để tìm niềm vui cho bản thân thực sự là rất thấp hèn, không cho ta tiếp tục làm như vậy nữa. Nhưng mà Nhân Tông chỉ làm hoàng đế được có mười tháng liền băng hà, thế là Chiêm Cơ ca ca lên làm hoàng đế.

 

 

Tuy đã làm hoàng đế nhưng Chiêm Cơ ca ca vẫn như trước, vẫn rất sủng ái ta, hoàng cung với ta mà nói giống như hậu viện của nhà mình, có thể tùy ý đi lại.

 

 

Trước đây ta có rất nhiều trò quậy phá, thường xuyên trốn ở phía sau giả sơn ở ngự hoa viên hoặc là trốn ở trên cây, mỗi khi có cung nữ hoặc thái giám đi ngang qua, một là đánh bọn họ vài cái, nếu không thì ngáng chân. Cho nên mỗi khi, bọn thái giám cầm cái gì quý giá đi qua, ngay từ ở phía xa xa đã hét lên rất thảm: “Tiểu thư, thứ này nếu vỡ là không được đâu a.” Thế là ta liền từ chỗ ẩn nấp đi ra, nhìn qua một chút, xong liền thả hắn đi, nếu dám gạt ta, ta liền bất ngờ đạp một phát lên đầu gối của hắn, muốn không bị ngã thì đừng có gan mà lừa ta.

 

 

Sau đó, bọn họ đã biết khôn, nếu không có việc gì, vạn bất đắc dĩ cũng không đến ngự hoa viên. Thế cho nên không có ai để cho ta chơi đùa, thế là có một lần, ta đã đem Hoàng hậu ra làm trò. Lúc ấy, sau nửa ngày ta rình nhưng không có ai đến cho nên có chút buồn tẻ, đang lúc đó thì trông thấy có người đi đến, cũng không thèm nhìn kỹ đã lấy cây ná ra, bắn một phát, một viên bi trúng ngay Hoàng hậu khiến cho nàng ngã lăn quay ra đất, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn và tức giận.

 

 

Hoàng hậu khóc sướt mướt đi tìm hoàng đế ca ca cáo trạng. Hoàng đế ca ca liền bắt ta quì xuống rồi đánh ta. Tuy rằng Hoàng đế ca ca đánh ta chẳng qua chỉ là làm bộ cho Hoàng hậu xem, tuyệt đối không có đau. Nhưng nhớ tới Thành Tổ đang yên giấc bên trong hoàng lăng, ta vẫn là rất thương tâm. Một bên khóc, một bên hét thảm: “Hoàng gia gia, ngươi ở đâu a? Hoàng đế ca ca, hắn đánh ta.”

 

 

Lúc này, Hoàng đế ca ca giả vờ giả vịt cũng không được nữa, nhanh chóng đuổi Hoàng hậu đi chỗ khác, bắt đầu dỗ dành ta. Ta lấy long bào của hắn mà lau nước mũi, nức nở lên án hắn: “Hoàng đế ca ca là trứng thối, đánh mông ta đau quá.”

 

Hắn xoa xoa cái mông nhỏ của ta, nhìn ta nịnh nọt: “Liễu Liễu, ngoan, đừng khóc, là Hoàng đế ca ca không tốt, ngươi nói ngươi muốn cái gì, Hoàng đế ca ca đều đáp ứng ngươi.”

 

Ta lập tức ngừng khóc, “Ngươi nói thật chứ? Không có đổi ý?”

 

“Không đổi ý!”

 

“Ta đây muốn dùng thái giám để làm thí nghiệm thuốc, ngươi không được nói cho phụ thân của ta biết.”

 

Lúc trước, ta luôn cùng với các ca ca phát minh ra rất nhiều thuốc tốt để chơi đùa, nào là phấn ngứa, phấn cười, phấn thối…. linh tinh đủ các loại. Nhưng mà phụ thân chỉ cho phép chúng ta thử nghiệm trên người xấu, nhưng mà ta không giống với các ca ca, có thể tùy ý chạy loạn đi khắp nơi để kiếm người cần bảo hộ, cho nên căn bản là không gặp được người xấu. Thế là ta liền xem Hoàng hậu là người xấu, nhưng cũng không có thể tùy tiện động đến nàng. Ta thường nghe các ca ca nói, dùng phấn ngứa có thể khiến cho người bị ngứa ở trên đường cái cởi sạch quần áo mà gãi ngứa, hoặc là ác bá mà trúng phấn cười thì sẽ lăn lộn trên đất cười đến khóc lóc như cha mẹ mất. Ta nghe xong thật sự cảm thấy rất hâm mộ.

 

 

Hoàng đế ca ca không muốn đáp ứng, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt đầy mặt ta, chỉ chờ hắn cự tuyệt sẽ tiếp tục khóc, hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng ngươi lúc nào cũng phải mang theo thuốc giải, chỉ có thể thử một lúc thôi. Còn nữa, về sau không cho phép ngươi ở ngự hoa viên gây chuyện.”

 

Ta lập tức cười, mông cũng không còn cảm thấy đau, “Được, Hoàng đế ca ca, ngươi là tốt nhất.”

 

Hắn lau nước mắt cho ta, véo cái mũi của ta: “Vừa khóc vừa cười, như con chó nhỏ vậy.”

 

 

Sau đó ta không đi ngự hoa viên dọa người nữa, Hoàng đế ca ca dành cho ta một cái bàn nhỏ bên cạnh ngự án của hắn (bàn làm việc, được đặt trong thư phòng chuyên dùng để phê duyệt tấu chương). Những lúc hắn rảnh rỗi thì lại dạy ta viết chữ, vẽ tranh. Hắn hiện đang rất bận, cho nên ta phải nhanh chóng đi tìm thái giám để thử phấn ngứa và mấy loại khác. Nhưng mà bởi vì Hoàng đế ca ca đã hạ lệnh, tất cả những người bị ta lấy ra làm thí nghiệm thuốc đều được cấp thuốc giải và phát thêm tiền thưởng, cứ tính theo số lần thí nghiệm mà tính. Cho nên, mỗi lần ta thí nghiệm xong, cũng không có hại gì đến bản thân mà còn được thưởng nên bọn thái giám rất chi là hăng hái.