Chương 1

Thiên Vy bước đi không vội vã giữa phố chiều đông vui. Nét rực rỡ văn hóa luôn hấp dẫn cô từ mấy năm qua, khi cô tạm chia tay quê hương mình lên đây trọ học. Mặc dù hoàn cảnh không cho phép mình nghĩ gì khác hơn là coi việc học như một chiến trường, mà cô là chiến sĩ phải chiến đấu giành thãng lợi chứ không được thua.

Nhưng khổ nỗi cái tâm hồn lãng mạn mềm mượt như nhung kia còn yêu thích hoa một cách lạ đời. Đồng minh với cô còn có nhỏ Thụy Đoan cũng không ít ''quái chiêú'. Có lần nó thấy cô cắm hoa bất tử trong cái ly, chính giữa có một búp hồng rất xinh, nó cười rũ rượi hỏi:

– Như thế có biết là ý nghĩa gì không?

– Nghĩa gì?

– Là tình em bất tử với anh đó.

Thiên Vy cú vào đầu nhỏ một cái rất đau, hai đứa cưởi rộ. Bây giờ nhớ lại cảm giác thấy hay hay. Người ta vô tình thôi, còn con quỷ đó ... thì quá sành sỏi.

Thiên Vy còn muốn la cà thêm chút nữa trên con đường dầy hoa như Cao nguyên Đà Lạt được bê về đây ... Chiều nào, trên đường đến lớp học thêm ngoại ngữ, cô cũng bịn rịn ... Nhưng hơi muộn rồi, chiều nay thầy đặn đến sớm một chút có thông báo gì đó ...

Cô rảo bước nhanh hơn, nhưng chưa được bao xa chợt có tiếng gợi ơi ới:

– Cô ơi cô chờ cháu với!

Thiên Vy ngó ngoái lại, nhưng không nghĩ người ta gọi mình. Đến khi nhìn thằng bé bán báo, đang ôm một bó hoa hồng rất lớn chạy tới, đưa tay ngoắc ngoắc.

– Là cô đó, cháu gọi cô mà? Đứng 1ại đi cô!

Thiên Vy ngạc nhiên ngừng lại:

– Em theo chị làm gì?

Đứa bé thở hào hển, đưa bó hoa ra:

– Đặng đưa cái này nè.

– Hoa à? Trời! Chị đâu có mua. Em có lầm người không?

Câu bé cười trước vẻ ngơ ngác của Thiên Vy- Cặu nói:

– Em biết mà! Hồi nãy đứng gần chị, em thấy chị có vẻ mê lắm, mà chỉ ngó rồi đi thôi hà.

Thiên Vy mỉm cười hơi mắc cỡ:

– Phải rồi. Tại chị.

– Chị hổng có tiền chứ gì. - Cậu bé cười khì. - Em ở gần trường đại học nên biết chị mà, sinh viên nghèo cũng như em vừa đi học vừa. bán báo vậy thôi.

Thiên Vy phì cười. Chú nhỏ thật thông minh lanh 1ợi.

Chú nhỏ nói tiếp:

– Bởi vậy mới có người mua tặng chị nè.

– Ai vậy em.

– Em đâu có biết. Người ta mướn em đó Họ bảo chạy theo chị tặng cho bằng được thôi hà.

– Người đó ra sao?

– Con trẻ. Đẹp trai. Nhìn bề ngoài xoàng lắm. Nhưng khi anh ta móc túi áo ra hả ...

– Trời ơi, một cục tiền toàn giấy 50 ngàn đồng không hà. Anh ta cho em 20 ngàn bảo ôm hoa theo tặng chị. Ảnh nói ảnh là bạn trai của chị mà. Thôi, chị cầm hoa đi cho em đi bán báo.

Thiên Vy nhận bó hoa mơ! Cô cảm động và sung sướng với quà tặng thật lãng mạn của con người bí mật nào đây, chắc độ lãng mạn còn tuột dốc hơn mình nữa. Nhưng dù cho thế nào đi nữa cũng không ai khùng đến độ thấy ánh mắt mê hoa của người con gái không quen, lại bỏ tiền ra mua một bó hoa bạc trăm ngàn như vầy để tặng. Lại còn cả gan xưng là bạn trai của mình nữa chứ!

– Anh ta thuộc giới nào? Kinh doanh hay nhà văn, nhà thơ? Trừ kinh doanh thì ''nhà'' nào cũng 1oại ''nhà'' nghèo. Còn bạn nam nữ sinh viên của cô đều là những con ''chuột túí' núp dưới bụng mẹ thì 1àm sao dám mua một bó hoa sang như vậy? Còn nhà văn, nhà thơ bất quá thì ''một chiếc lá làm thuyền phiêu lưu cho cô nhái bén hoặc bọ ngựá' cũng đủ sang cho cái dòng họ ''sống trong đói khổ để làm phong phú trái tim và 1inh hồn cái đẹp'' rời. Vậy thì ai? Ai mà đủ “yêng hùng'' đột phá kiểu này? Thiên Vy rất thú vị với cái ''bí mật hoa hồng'' của cô. Cô ôm rất cẩn thận bó hoa đi như mộng du giữa mùa xuân tới lớp. Cổng trường hiện ra với một hình ảnh ... xui xẻo! Một anh chàng có cái đầu hớt hơi cao, ánh mắt lỳ lợm soi gói và nụ cười đểu đểu đáng ghét. Anh ta nhìn chăm bẵm vào đó hoa, nói trong không:

– Trời? Hoa lượm ở đâu mà đẹp quá ha!

Thiên Vy liếc xéo ''hứ'' một tiếng, lướt qua anh ta đi tuốt vào trong. Cái gã đáng ghét này không hiểu vì sao cứ thích chọc tức cô. Ngay ngày đầu gặp nhau ở cái lớp học ngoại ngữ này, hai đối thủ đã để dấu ấn độc đáo khác người.

Lớp ít con gái. Hơn nữa, cô cũng không mấy hợp với tính vặt mắc ích kỷ và hay "đâm sau lưng" của họ nên cô tìm chỗ yên thân, là chiếc bàn trống dưới chớt bên phía con trai, ngồi sát góc tường. Ai ngờ mới ngồi được một ngày, hôm sau vào lớp đã thấy ngay "một vách núi án ngữ'' ở bàn trên, thỉnh thoảng ngoái xuống đưa mắt ''chiếu tướng'' mắt ... nai già chứ không phải là mắt nai ngơ ngác đâu nghe, của cô rồi toét miệng cười đang nhai kẹo cao su khiến cô mím môi ấm ức ... ghi nợ. Được rồi, cứ kệ anh ta. Để xem còn chiêu gì nữa không rồi sẽ ... xử luôn.

Nhưng rồi cái lưng to bè và cái đầu cao nghệu của anh ta cứ làm cho Thiên Vy phải né qua nghiêng lại mới thấy được những từ khó thầy viết giảng trên bản đen. Tức quá, cô mò trong cặp lôi cây thước lớn bảng đập cái "bép'' vào bả vai gã. Bị bất ngờ, anh ta hơi giật thót người. Anh ta quay lại, gặp Thiên Vy đang mím môi trợn mắt:

Tưởng anh ta sẽ nổi khùng, ai ngờ anh ta lại cười giễu:

– Ê, sao dữ quá vậy? Muốn gì? Làm quen kiểu đó phải không?

Thiên Vy ''xí'' một tiếng, trả lời cộc lốc:

– Hổng đám quen đâu? Tại vì ...

– Tại vì gì thì cũng cho biết tên đi! Vô hồi nào vậy? Hôm qua à? Tôi là Khiết Tường, bút danh ...

– Thiên Vy mở to mắt nhìn. Anh ta hơi lúng túng:

– Xin lỗi ... nói lộn, khi không lại có bút danh gì ở đây! Cô tên gì vậy nhỏ?

''Nhỏ'' cái đầu anh ấy!

Thiên Vy bắt chước trong phim mắng anh, không ngờ anh ta lại mừng húm:

– Tên em là ''cái đầu anh''? Ôi, vậy thì không sợ thất lạc rồi.

Thiên Vy bật cười trước cái vẻ hài hước của anh ta. Anh ta được nước làm quen tới:

– Hồi nãy, em có ... nóng đầu không, sao đánh anh đau muốn chết vậy hả?

– Hỏi cái đầu anh ấy! Ánh án vậy làm người ta khỏi thấy gì trên bảng hết.

– Trời ơi! Có vậy mà hổng nói sớm anh đổi chỗ cho. Em chiếm mất cái chỗ lý tưởng đó của anh, thấy con gái không nỡ đòi lại, ai ngờ còn bị đánh thiệt là oan mà.

Thiên Vy trề môi:

– Chỗ này mà tất cái khỉ mốc.

Khiết Tưởng cười hì hì:

– Sao hổng tốt! Cái gớc kín vầy, nếu không thích nghe thầy giảng bài thì thun người lại, ngoẹo đầu vào tường mà đánh một giấc, hổng sướng sao!

Thiên Vy cười thành tiếng. Cái câu trả lời ''trật búá' như vậy, cô thật hết ý kiến. Còn anh ta cũng chỉ chờ có vậy để chọc tiếp:

– Thấy chưa! Cô cười như vậy rất đẹp.

Đó mới thật là cô đó. Cái mặt làm ra vẻ ...bà già như vậy thì làm sao hợp vởi thực chất là một con người ... lãng mạn vui nghịch chứ?

– Trời ạ? Sao anh ta đoán được là mình lãng mạn chứ. Cô giả bộ nghiêm nghị:

– Thôi, làm ơn ''tắt đàí' giùm đi! Bộ anh vô đây không cần học sao? Nãy giờ tui thấy thầy dòm hai ba lần rồi đó.

– Yên trí! - Anh ta vẫn cười tỉnh bơ. Thầy quá hiểu cái lớp này rồi. Nhỏ nhít gì nữa đâu mà kèm mà kẹp chứ? Đã là sinh viên hoặc đi làm hết rồi. Thôi, mau lên đây đi để tui đổi chỗ cho, kẻơ bị cô rủa đến sổ mũi bây giờ.

Thiên Vy vội ôm cặp đứng lên và anh ta cũng cuộn tròn cuốn tập của mình đi xuống chỗ Thiên Vy. Vừa mới yên vị, cô lại bị anh ta níu đuôi tóc dài giựt nhẹ:

– Ê! Cô còn nợ tui một cái tên nghe.

Thiên Vy quay lại, cau mày đáp cộc lốc:

– Lý Thiên Vy.

– Chà, nghe được quá!

Thiên Vy gắt khẽ.

– Chép bài đi! Nhiều chuyện quá!

Anh ta lại cười khì:

– Cần gì chép, có người lo sẵn cho tôi.

– Anh làm gì mà sướng quá vậy?

– Người sướng thì sướng chứ cần gì phải làm gì? Theo cô thì tôi đang làm gì?

– Không biết.

Nghe giọng cộc lốc của Thiên Vy, anh chàng lắc đầu cười:

– Dữ thấy ghê! Hồi nãy đánh tôi một thước không biết có đau lòng không?

– Vô duyên.

– Phải, tôi không có duyên nhưng có tính thù dai đó. Bảo cho cô biết, tôi sẽ trả thù lại cái thước của cô đó. Đừng khóc nhé. Tôi về trước đây.

Anh ta cuộn tập vở đút túi quần, lên xin phép thầy rồi biến nhanh. Thiên Vy nhẹ nhõm. Anh ta hù mình thôi, chứ trả thù quái gì.

Nhưng không ngờ khi tan học, cô vội đứng lên rời chỗ đi nhanh cho khỏi bị kẹt đông người ra. Nhưng khi đi đến đâu cô bị cười ầm đến đó. Thầy cũng cười bảo:

Thiên Vy ... Em ... nào nghịch quá, em coi lại sau áo của mình đi.

Thiên Vy nhạy cảm hốt vộí phía sau áo mình, chộp được vào cái đuôi cột mảnh giấy viết “Cho xin đồng bạc ăn cà lem''. Cô mắc cỡ đỏ mặt, biết thủ phạm là ai nên vò nát miếng giấy, tức giận anh chàng đến phát khóc. Cô bỏ chạy nhanh trước trận cười tống tiễn ...

Cô hận anh ta không ngủ được. Phải tìm cách trả thù. Nếu không trả đòn sòng phẳng với Cao Khiết Tường, Lý Thiên Vy này sẽ bỏ lớp đi học chỗ khác.

Còn Khiết Tường, trên đường về nghĩ tới trận cười chắc chắn phải có ấy cũng không thể nín cười một mlnh. Chắc chắn sẽ hận lắm phải không cô nhỏ ''cao thủ lì''. Có điều trước Khiết Tường, em còn non lắm bé ơi. Nhưng mà phải thú thật, em rất là ấn tượng đó. Nhất là đôi mắt to ''nửa nai nửa báó' ấy không dễ tìm ở những cô gái mà mình đã gặp. Đôi mắt vừa lãng mạn vừa dứt khoát khi cần ấy quả là nét hấp dẫn mình ngay khi gặp cô ta. Đụng trận cười này chắc đôi mắt đẹp dã sưng lên vì khóc.

Nghĩ tới điều này, Khiết Tường chợt nao lòng tự trách. Mình cũng quá lắm, chắc cô nàng hận mình lắm. Có khi nào vì tổn thương này mà cô ta vĩnh viễn không thèm nhìn mặt mình nữa không? Tự nhiên anh ấy gợi lên một cảm giác mất mát hẫng hụt kỳ lạ. Không được, phải lập tức sửa lại. Phải làm một cái gì đó tỏ ý hối hận.

Hôm sau, phóng mình lên chiếc Dream phong trần tởi lớp học sớm chờ Thiên Vy, anh chuẩn bị không biết bao câu nới dịu dàng thành khẩn để xin lỗi cô. Hy vọng là Thiên Vy sẽ không giận dữ, không liếc xéo hay im lặng bỏ đi.

Nhưng tất cả đều không như đúng dự định, Thiên Vy không đi học. Vào giờ học chỗ ngồi trống không. Lòng anh chợt lộ ra một khoảng trống bồi hồi ...

Thiên Vy giận anh thật rồi sao? Không lý nào cô bỏ học luôn? Đâu có nghiêm trọng đến vậy. Sự trêu chọc của anh cũng chỉ là trở lại tuổi học trò một chút thôi. Ngày mai kiểm tra bài quan trọng, hy vợng Thiên Vy sẽ không vắng mặt.

Nhưng ngày hôm sau cũng không thấy Thiên. Vy đâu. Anh thấy buồn bâng khuâng với khoảng trống lạ lẫm đối tuổi khá từng trái của anh. Buổi học không còn có ý nghĩa gì. Anh hỏi thăm một vài bạn trong lớp xem cớ ai biết chỗ Thiên Vy không, nhưng không ai biết gì cả. Giữa lúc Khiết Tường đang ''nẫu ruột'' ấy bỗng có một khuôn mặt 1ạ hiện ra ở cửa lớp. Đó là người đàn bà bán nước mía ở lề đường gần cổng trường. Chị ta đứng thập thò hỏi:

– Ở đây có cậu nào tên Khiết Tường không?

– Có! Khiết Tường lên tiếng. Có chuyện gì vậy chị?

– Chị Hai cậu nhờ tôi vào đây gọi cậu giùm. Chị ta bị trúng gió đang ở ngoài đường, cậu mau ra đưa cổ đi bệnh viện.

Khiết Tường chỉ liếc nhìn thầy gật đầu tỏ ý xin phép rồi đi nhanh ra khỏi lớp, lòng vô cùng lo lắng không biết chị mình đi đâu qua đây mà bị như vậy. Đi đâu chị cũng hay đi với mẹ, và có người đưa đi dàng hoàng, tại sao hôm nay lại ...

Ra tới chỗ bán nước mía, anh ngơ ngác nhìn quanh, rồi hỏi người đàn bà vẫn rảo theo anh bén gót:

– Đâu chị tôi đâu?

– Chị đàn bà hất mặt về phía người con gái mặc bộ đầm đen đang đứng khoanh tay nhìn ra đường nói:

– Đó, cổ đứng đó! Trời ơi! Chị Hai gì mà cái mặt còn trẻ hơn cậu quá xá vậy?

Đúng 1úc cô ta từ từ quay lại, cười khẩy:

– Sao, một cú lừa được chứ? Trông người ta lo 1ắng cho chị Hai cũng cảm động quá chứ. Thì ra 1à có chị Hai thật à?

Khiết Tường nhận ra Thiên Vy, đột nhiên anh hlểu ra đó là ''đòn thù giáng trả món nợ cái đuôí' hôm qua, khiến anh bật cười lớn:

Cũng được quá chứ! Gạt được Khiết Tường muốn rớt cả trái tim đi ra khỏi lớp là cô thành công rồi. Thôi, đừng giận nữa nha.

– Cô không đi học làm tôi ... nhớ muốn chết.

Thiên Vy hơi cắn môi trừng mắt đe dọa cái anh chàng bạo miệng đáng ghét.

Anh ta nói:

– Huề nhé Thiên Vy! Vào học đi! Nói thật nghe, tuy mới biết nhau nhưng anh cảm thấy rất thân thiết với em. Dường như chúng mình là bạn từ lâu rồi vậy.

Thiên Vy trề môi:

– Hổng dám bạn đâu. Bộ anh tưởng tôi thích nhìn thấy cái mặt thù dai của anh lắm hả. Xin lỗi, ở lại học một mình đi, tôi nghỉ luôn. Chào!

Thiên Vy quay ngoắt bỏ đi. Khiết Tường chận lại cười:

– Sao em hèn vậy? Chúng ta mới bắt đầu có một keo mà thôi. Không cố em, anh buồn thật đó Thiên Vy ạ. Đừng bỏ anh học một mình.

Thiên Vy cười mỉa:

– Anh mà học à? Tui đâu có đui đâu mà không thấy anh vào đấy để giải trí thì đúng hơn. Thật ra, anh 1à ai, thuộc thành phần nào trong xã hội?

Khiết Tường nheo mắt nhìn Thiên Vy:

– Em thử đoán xem tôi thuộc thành phần nào?

Thiên Vy không ngần ngại nói mau:

– Trưởng 1ão Cái Bang.

– Vậy thì hợp với ... nữ ma đầu như cô 1ắm. Vậy thì chúng ta kết huynh muội cùng thờ lão tổ Kim Dung được rồi.

Vừa nói, anh vừa kéo tay Thiên Vy kéo đi vào.1ớp. Thiên Vy không nín được cười, giật tay ra.

– Ai thèm 1àm anh em với anh.

Anh ta năn nỉ tiếp:

– Mình nói thật nghe Thiên Vy, không hiểu sao mình lại thích chọc giận Thiên Vy vậy đó, trong khi mình rất ... nghiêm nghị với những người con gái khác. Nhất là khi thấy Thiên Vy không đi học, tôi như ngồi trên lửa vậy. Vừa hối hận vừa thấy làm sao ấy.

Thiên Vy cảm thấy mát lòng. Thật ra, cô cũng muốn thử ảnh hưởng của mình trong anh ta một chút chơi thôi. Xem thì bản lĩnh đó nhưng cũng yếu bóng vía trước mình lắm chứ!

Cô mỉm cười:

Được rồi, không giận anh nữa. Nhưng tôi không học hôm nay đâu. Tôi muốn đi lang thang.

– Vậy thì tôi đi với cô.

– Bỏ học sao?

Khiết Tường nhún vai ra điều cái học không cần thiết:

– Tôi sợ mất cô hơn 1à học dất, nên phải đi theo ... giữ.

Thiên Vy bật cười. Khiết Tường móc túi lấy hộp kẹo Chewing-gum, kéo tay Thiên Vy nhét vào:

– Đền cô đó. Cô thích thứ này không?

Thiên Vy nhìn hộp kẹơ mỉm cười. Khiết Tường vui vẻ:

– Vậy là chúng ta thêm một điểm hợp nữa rồi. Thôi, mình đi chơi đi!

Thế 1à con đường không có lá me bay mà chỉ có cái nắng xế chiều không gay gắt vì trời đã vào Thu nên hai người cứ đi thong thả nói chuyện vui. Vy chợt có chút nao lòng, tự hỏi:

Tại sao mới quen biết anh ta mà mình lại, tự nhiên như bạn thân lâu rồi vậy.

Cô không giấu băn khoăn thắc mắc của mình:

– Khiết Tường à! Thật ra anh là ai?

– Tôi có cảm giác sự nghịch đùa của anh không phải là bản chất thật của anh?

– Vậy sao! Vậy thì cô nghĩ tôi là người xấu hay tốt? Cô có sợ khi đi chơi với tôi hay không?

– Không sợ! - Thiên Vy lấc đầu đáp - Nhưng tôi muốn chúng ta đừng giỡn nữa.

Nên thành thật cho biết về nhau một chút nếu muốn làm bạn với nhau. Tôi thì không có gì cho anh thắc mắc. Là sinh viên ở quê lên đây trọ học. Còn anh làm gì? Ở đâu?

Miệng vẫn nhai kẹo cao su, Khiết Tường cười cười đùa tiếp:

– Hai câu nói của cô, tôi trả lời được một. Tôi ở ngay thành phớ này. Còn nghề nghiệp, cô muốn tôi làm gì thì tôi làm nghề đó vậy.

Thiên Vy tức mình dừng 1ại giậm chân nhăn mặt:

– Trời ơi! Anh cứ giỡn hoài. Nếu bây giờ tôi muốn anh là giám đốc thì anh có thành glám đốc thật không?

Khiết Tường cười ngất:

– Trời ơi! Tưởng gì ... chuyện nhỏ. Giám đốc là chuyện nhỏ. E rằng có những cái cô không thể nào ngờ nữa kìa mà vẫn có thể xảy ra đấy cô bé thật thà ạ.

Thiên Vy bĩu môi cười:

– Phải rồi, thứa giám đốc ... giấy.

Khiết Tường bỗng chăm chú nhìn Thiên Vy cười khẩy:

– Bộ cô mê giám đốc lắm hả? Có phải đối tượng cô chọn là giám đốc không?

Có đứa nào đăng ký chưa?

Thiên Vy rất ngạc nhiên về ''con khùng'' bất tử của Cao Khiết Tường. Và bỗng nhiên bị anh ta xúc phạm như thế, cô tự ái ''quát'' lại:

– Anh làm cái gì vậy? Giám đốc là cái thá gì? Tui nghèo thật. Nhưng cần chọn thì tui chợn ''một con ngườí' chứ không chọn chức vụ tiền bạc. Còn một loại người nữa, mang tâm hồn và máu thịt là trái tim nghệ sĩ nóng bỏng, anh có biết không? Chắc chắn anh chẳng bao giờ biết loại người này rồi.

– Cô nói trái tim nghệ sĩ mới hợp với cô chứ gì? Cô định nói tới loại người nào vậy? Cô muốn “ôm'' thầy tuồng, họa sĩ, nhà văn, nhà thơ để mà chết đói hay sao vậy?

– Trời ơi! Cái anh chàng ngang ngược quái gở này muốn chọc Thiên Vy tức ói máu mà chết hay sao!

Cô ''hứ'' một tiếng, gằn giọng:

– Anh biết giống gì mà nói cho mệt!

– Vậy sao? Vậy mà tôi tưởng có người mê thơ Cao Luân quá trời, nên chép bài ''Lời kinh thơm'' của người tặng cho người yêu người ta mà không biết xấu hổ chứ.

Thiên Vy giật mình ... Trời ạ! Tại sao Khiết Tường lại biết rõ bí mật này của cô. Thú thật, cô rất mê cái trữ tình và hình tượng thơ Cao Luân. Nhất là ''Lời kinh thơm'' đã làm cho cộ khóc. Không biết người yêu nào của Cao Luân được sống tlong tình yêu diễm tuyệt của nhà thơ sướng thiệt. Nhưng cô chưa có phản ứng gì thì Khiết Tường châm chọc tiếp.

– Có phải cô ''mế' ... thằng Cao Luân đó lắm không? Cũng phải! Thơ nô hay lắm. Bài ''Lời kinh thơm'' được phổ nhạc, là một trong lo tình khúc hay được khán giả yêu thích lắm. Vậy mà không giữ kỹ, để tôi lượm được dưới bàn học của cô và đã ... xé bỏ mất rồi.

Thiên Vy không hiểu sao Khiết Tường có vẻ rành về Cao Luân như vậy.

Nhưng cũng không có gì lạ. Nếu anh ta cũng yêu thích thơ nhạc như mình thì biết thôi. Nhưng điều không thể tha thứ là lượm được bài thơ. viết của mình đánh rơi mà nỡ xé. thì thật khó ưa. Không hiểu anh ta có ác cảm với mình hay với nhà thơ Cao Luân mà gọi người ta là ''thằng'' thì quả là trịch thượng không chịu nổị. Cô chợt lại mím môi liếc xéo Khiết Tường:

– Chia tay ở đây đi. Tôi không thấy hứng thú đi với anh nữa.

– Vì tôi thô tục quá phải không?

– Tôi cấm anh gọi nhà thơ là thằng này thằng nọ nghe!

– Tôi cứ gọi thì sao?

Thiên Vy vụt bỏ chạy, 1àm Khiết Tường hốt hoảng đuổi theo gọi thất thanh:

– Thiên Vy! Thiên Vy ...Và anh đã đuổi theo nắm được tay Thiên.

Vy Cô vội gỡ tay, gạt ra:

– Tui không muốn bị một tên khùng theo đuổi đâu. Đừng có quấy rầy tôi nữa Nhưng Khiết Tường cố giữ chặt cô lại, liền bị Thiên Vy cắn vào cánh tay một cái rồi vuột ra chạy nữa.

Khiết Tường sợ mất Thiên Vy, quên cả đau đớn chạy theo níu chặt cánh tay cô:

– Thiên Vy! Đừng giận, tôi giỡn thôi mà. Cho xin lỗi đi. Tôi dễ bốc khùng, thì cô cũng có đủ chiêu để trừnfl trị. Hai đứa mình là một cặp ngộ nghĩnh, rất thú vị, cô có thấy không?

Thiên Vy cũng thầm công nhận là mình dễ giận anh ta nhưng không ghét.

Những biểu hiện chọc tức cô và tỏ ra thô lỗ là không thật ... Anh ta xuống nước năn nỉ trông cảm động lắm. Cái vẻ cay độc 1úc nãy biến mất, anh ta trở nên 1ịch sự quyến rũ với nét đàn ông thượng lưu trí thức làm Thiên Vy không sao hiểu nổi cái đa dạng của anh ta.

– Nè, mình ngoéo tay đi! Anh ta đưa ngón tay ra - Hứa 1à không chọc giận nhau nữa nhé.

Thiên Vy mát 1òng mỉm cười hăm dọa:

– Lần cuối đó nha! Anh tái phạm thì đừng có trách.

– OK. Vậy thì mình đi ăn mừng ''ký kết hòa bình đí'. Cô đói bụng không, tôi đói lắm.

– Tôi ... tôi không đói.

– Không đói cũng phải ăn với tôi. Cô không ăn, tôi cũng nhịn đói luôn. Mà tôi nói cho cô biết nghe, má tôi có mình tôi là con trai nên bà rất sợ tôi nhịn đói.

Hồi nhỏ, tôi hay giận mẹ bỏ ăn là bà phát hoảng lên liền ...

– Thôi được rồi, đừng cớ hù nữa!

Khiết Tường cười, kéo cô vào một nhà hàng lịch sự như là rất quen thuộc với anh ta. Nhìn cách trang trí và thực khách thuộc giới sang trọng, Thiên Vy có cảm giác ''co người lạí', nói nhỏ với Khiết Tường:

– Trời ơi! Vô chi cho chỗ sang vầy mắc cỡ quá đi Tui chưa bao giờ được đi ...

Tui ngại lắm.

– Ngại gì. Cô sợ tôi không tiền trả hay sợ xấu mặt khi đi với một thằng như tôi?

– Cũng phải! Cô đẹp thế này vào đây ăn dám khỏi trả tiền lắm:

Người ta ngưỡng mộ nên tặng không ...

Thiên Vy còn rụt rè liền bị Khiết Tường nắm tay kéo vào phòng ăn có máy ạnh đàng hoàng. Cô có cảm giác lo sợ ...,. Trời ơi! Cái anh chàng bớc đồng này có tin được không đây? Lỡ ăn rời không đủ tiền trả chắc chết quá!

Thiên Vy hồi hộp bao nhiêu thì anh ta tỉnh bơ bấy nhiêu. Coi thực đơn rồi ghé bên tai Thiên Vy, nói nhỏ:

– Cô nhà quê ơi để tôi chọn cho nhé!

– Cô cứ việc thoải mái cho tôi được cái hạnh phúc chăm sóc cho cô một ngày đi nhé.

Thiên Vy quả nhiên là ''co cụm'' trước anh ta. Không biết anh ta thuộc hạng người nào mà trông bề ngoài rất xoàng xĩnh, thế mà vào đây anh ta tỏ ra sành sỏi đến không ngờ. Anh ta dám chê một món ăn của nhà hàng làm sai kỹ thuật, khi chỉ nhìn thôi chứ không cần nếm. Anh ta trở thành một người khác, ăn uống tự nhiên vừa phục vụ cô chu đáo. Cô có cảm giác người ngồi bên cô là nhân vật trong mơ chứ không phải. Khiết Tường vừa thân vừa lạ mà cô hay cãi lộn. Cô cứ tự hỏi anh ta là ai?

– Cô mộng du gì vậy? - Khiết Tường cười nói - Ăn đi! Đùi gà này tôi đã lóc nạt rồi đấy. Ăn với muối tiêu chanh mới đúng.

Thiên Vy không nói gì ... và khi tính tiền Khiết Tường lại ra vẻ “bịn rịn'' khi rút từng tờ 50 ngàn trả cho bữa ăn gần 500 ngàn.

Thiên Vy cũng cảm thấy xót xa và cảm giác như có lỗi đã làm hại anh ta tốn kém. Nếu già giặn và tinh ý một chút, Thiên Vy sẽ thấy ánh mắt và nụ cười giễu cợt của Khiết Tường lén nhìn cô, ''nóí':

Cô ngốc này ngoài phần thông minh, phản ứng nhanh theo cá tính và lãng mạn thì cái nhược lớn của cô là dễ bị gạt, tin người, thật thà và tốt bụng. Đó là nhược điểm đáng yêu mà cũng đáng lo ngại.

Sau hôm đó, trong khi Thiên Vy cứ nhớ hoài bữa ăn, cảm giác ''thương thương'' làm anh ta tốn kém, muốn làm một cái gì đó để bù đắp lại cho anh ta thì ann ta như quên mất Thiên Vy. Anh ta biến đi đâu không biết.

Mãi đến chiều nay, anh ta mới xuất hiện cổng trường, thấy Thiên Vy ôm bó hoa của người bí mật tặng đi tới, anh ta trợn mắt:

– Trời? Lạ à nghe! Định làm cô dâu hay sao vậy? Đi học mà mang hoa làm gì?

– Cho mượn coi!

Thiên Vy né qua mợt bên ôm khư khư bó hoa, nói:

– Tay phàm phu của anh mà rờ vào bó hoa này được sao?

– Của ai mà quý dữ vậy? Của người yêu à?

– Phải. Của người yêu tôi tặng đó.

Khiết Tường hơi nhíu mày:

– Tôi ra lệnh cho cô liệng nó đi. Cô có liệng không?

– Sức mấy!

– Vậy thì tôi liệng cho.

Tưởng là anh ta nói chơi, ai ngờ anh ta giật bó hoa liệng ra đường thiệt.

Thiên Vy tức xanh mặt, nhưng làm gì anh ta được chứ?

– Đồ biến thái!

Cô chửi anh ta rồi chạy thắng vào lớp ngồi thừ, cắn môi gần rướm máu.

Khiết Tường chạy theo năn nỉ:

– Cô không thấy đi học mà mang hoa theo rất kỳ lạ sao? Tôi sẽ đền cô 10 lần như vậy khi mình có dịp đi chơi.

Thiên Vy ấm ức khóc:

– Nhưng anh đâu có quyền 1àm như vậy.

Anh thô bạo quá.

– Đồng ý là tôi thô bạo. Nhưng cô biết tại sao không?

– Tại sao?

– Thứ nhất, sợ người ta cười cô ''xí xọn''. Thứ hai. là. .... là ...

Thiên Vy mớ lôn mắt chờ nghe lý do thứ hai của anh ta. Nhưng anh cứ cười cười hoài. rổi hỏi lại.

– Cô không hiểu ý do thứ hai của tôi thật sao?

Thiên Vy vẫn nhìn anh ta:

Anh ta lại khom sát người Thiên Vy, nói nhỏ:

– Là tôi ghen đó.

Anh ta phá ra cười. Thiên Vy mắc cỡ đỏ rần gò mấ, hét lên:

– Đồ quỷ sứ! Coi chừng tôi cắt lưỡi anh đó.