Chương 1
Chiếc taxi dừng lại trước cổng ngôi biệt thự khá đồ sộ và kiến trúc xinh đẹp. Thùy Mai nhoẻn miệng cười gõ nhẹ vào tay anh tài:– Tới rồi bác tài.– Đây hả?– Vâng!Anh tài xế dừng xe và cạnh cổng rào và nhanh nhẹn mở cửa:– Có cần tôi đưa cô vào nhà không?Đỗ Quyên mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh rồi lắc đầu:– Không cần đâu. Cảm ơn anh đưa chúng tôi về đến nơi. Bạn tôi sẽ dìu tôi vào nhà.Anh tài xế cảm thấy không yên tâm. Anh nhấn còi xe inh ỏi:– Để tôi chạy vào trong nhà luôn.Đỗ Quyên nhỏm dậy nhưng cái chân cứng ngắt, ngay chừ làm cô suýt ngã ra sau. Thùy Mai đỡ lấy bạn lo lắng:– Đừng gượng, coi chừng té nữa thì nguy.Đỗ Quyên cảm thấy hơi đau, cô lại ngồi yên cho anh tài xế đưa vào nhà.Thùy Mai dìu nhẹ Đỗ Quyên bước từng bước chậm lên bậc tam cấp vào phòng khách. Vừa đi Đỗ Quyên vừa nhăn nhó rủa nhỏ:– Tự nhiên bị treo giò thế này nghĩ mà tức.– Mi tức ai?– Tức cái tên tài xế tóc dài như con gái, lái xe ẩu như quỷ báo hại ...Đỗ Quyên thấy bạn giận, đổ quạu cô tức cười:– Mi chửi thế nào hắn cũng nhảy mũi, sao lúc đó không chịu bắt đền người ta.– Ai mà biết cứ tưởng không sao, nào ngờ bây giờ "xi cà que" đi có một chân rưỡi khó coi không thể tả.– Không sao đâu, chỉ một tháng sau mi sẽ bình phục mà.Đỗ Quyên nhăn mặt như khỉ ăn ớt:– Trời ơi, bó bột cả tháng mới phục hồi, ba mươi ngày gian khổ chao ôi, nản chưa từng thấy.Thùy Mai khẽ giọng an ủi bạn:– Nhưng dù sao mi cũng đã vượt qua rồi. Bây giờ kiên trì luyện tập ít ngày nữa sẽ bình phục hoàn toàn.Đỗ Quyên gật đầu, tuy hơi nhăn nhó nhưng nét mặt cô vui hơn ngày hôm qua nhiều. Hai cô gái ngồi xuống salon. Đỗ Quyên thấy thoải mái hơn đôi chút, cô lắc lư cái chân đau và cười khúc khích:– Dù sao cũng thoải mái hơn nhiều. Hôm nay ta mừng vì tháo băng bột ở chân ra. Cảm giác bây giờ thật khó tả. Đi đứng như hổng trên mặt đất vậy.Đỗ Quyên tự tay rót nước uống. Thấy vậy, Thùy Mai đứng dậy giúp bạn:– Mị có nhớ rõ anh chàng đụng nhầm mi không?– Nhầm đâu mà nhầm, đụng trúng mới gãy chân nè.Thùy Mai phát vào vai bạn:– Bày đặt bắt lỗi ta hả? Giỏi sao không bắt đền người đi!– Bắt đền ai? Anh ta bị Minh Tiến cự cho một trận lúc đó ta thấy tội làm sao ấy.Thùy Mai bật cười:– Ai bảo mi có lòng tốt không đúng chỗ chi vậy!Đỗ Quyên thở dài:– Ta đâu có ngờ, cứ tưởng té sơ sài, lúc đó cũng tại ta băng qua đường cẩu thả nên không dám trách.– Mi đi một mình à? Còn Minh Tiến đâu?– Anh lấy xe, ta vội băng qua đường. Trời lại mưa tầm tã, sợ ướt nên ai cũng vội vàng.– Vậy hả?– Ừ!Thùy Mai chợt nhìn quanh quất. Không thấy mẹ Đỗ Quyên đâu, cô lên tiếng:– Hôm nay mi bớt đau chưa?Đỗ Quyên gật đầu cười:– Ta cảm ơn mi nha!– Cảm ơn ta hả, chuyện gì?– Thì chuyện mi đưa ta đi tháo băng sáng nay ấy. Cứ nằm một chỗ với cái chân cứng như gốc cây đó ta muốn chết đi cho rồi.Thùy Mai bật cười:– Xì, ơn với nghĩa nghe phát mệt. Lo mà đón người ta kìa.Thùy Mai đứng lên đi lấy nước ở tủ lạnh ra. Cô biết Đỗ Quyên ưa nhất món sinh tố cà rốt:– Đón ai đâu?– Minh Tiến. Hình như anh ấy rất có cảm tình với mi.– Nhưng ta không biết, ta chưa để ý đến ai cả.Đỗ Quyên cười tủm tỉm làm Thùy Mai ngạc nhiên:– Sao? Mi và Minh Tiến chưa có gì hả? Chuyện khó tin.– Chuyện ấy với ta lại rất bình thường.– Thôi đi cô nương, hôm ấy mi và Minh Tiến cùng đi siêu thị về đúng không.Và vì mi mà suýt nữa Minh Tiến đánh anh chàng đụng mi rồi.Đỗ Quyên bỗng mơ màng:– Ừ thì ... có lẽ MinhTiến nóng ruột vì biết ta bị nứt xương, trời lại tối và mưa, anh ấy làm khó dễ anh chàng lạ mặt. Vừa đau vừa tức Minh Tiến chậm chạp ta mới qua đường ẩu, vì muốn về nhà ngay, ta dễ dãi cho anh ta đi. Người ta áy náy xin bồi thường mãi chứ bộ.Thấy Đỗ Quyên ngồi thừ ra lẩm bẩm. Thùy Mai khều nhẹ vai bạn:– Ê! Mi làm gì mà lẩm bẩm thế? Thật ra mi đang nhớ ai vậy? Nhớ Minh Tiến hay nhớ anh chàng tóc dài hả?Đỗ Quyên giật mình cười huề:– Điên quá. Ai lại nhớ kẻ gây đau đớn cho mình chứ.Thùy Mai trợn mắt bảo:– Chính kẻ gây ra vết thương cho người khác là kẻ được người khác nhớ lâu nhất đó.Đưa mắt nhìn bạn, Đỗ Quyên liếc xéo:– Hừ, khéo đoán. Lúc đầu ta muốn trêu tức Minh Tiến, nên ta cho anh ta đi, vã lại anh ta ướt sũng nước, lo sợ tái xanh cả mặt, nghĩ cũng tội. Không ngờ về nhà chân ta đau nhức dữ dội phải bó bột cả tháng. Bây giờ nhớ lại mới thấy giận anh chàng gây tai nạn cho mình một cách sâu sắc.– Vậy là mi công nhận nhớ anh ta.– Hừ, ta ghét thì có.– Nhưng sao mi lại giận cả Minh Tiến nữa. Anh ấy trồng cây si mi đó.– Ta giận cả hai. Mỗi người một thứ.– Mi không tìm hắn mà đền.– Hắn đi mất biết đâu mà đền!Thùy Mai cười to:– Vậy bắt Minh Tiến đền.– Anh ấy ... ta cũng ghét luôn.– Ối dào, ghét ... ghét là thương đấy. Một kẻ đi mất một người đeo đuổi. Coi chừng nha cưng, làm kiêu mất cả chì lẫn chài nghe chưa.– Xí, ta không sợ, chuyện nhỏ.Đỗ Quyên chợt mơ màng. Cô như thấy hình ảnh chàng trai trắng trẻo ăn nói rất mềm mại, ngọt ngào. Chàng trai lạ biết mình có lỗi nên hết sức năn nỉ xin bồi thường. Mái tóc dài ướt sũng trong mưa rũ xuống khuôn mặt lo lắng, thất thần. Minh Tiến chỉ lo quát nạt, làm dữ chàng trai đòi đưa Đỗ Quyên vào bệnh viện, nhưng Minh Tiến không chịu cứ mắng anh vô ý, cố tình. Tự nhiên Đỗ Quyên thấy tội cho anh ta và giận Minh Tiến không thể tưởng. Cô định về một mình nhưng chân đau buốt. Cô đành để Minh Tiến đưa đến bệnh viện. Anh ấy cứ trách cô dễ dãi mãi. Nghĩ đến chuyện ấy Đỗ Quyên giận Minh Tiến một cách sâu sắc.Thùy Mai phát mạnh vào vài cô làm cô giật mình ngơ ngác:– Ăn trái cây đi, bộ giận Minh Tiến hả?Đỗ Quyên chưa kịp trả lời đã nghe tiếng còi xe ''tuyn tuyn'' trước cổng. Cả hai nhìn ra. Chiếc du lịch màu đỏ vừa đổ xịch trước cổng, Minh Tiến bước nhanh vào nhà. Đỗ Quyên hé cười, Thùy Mai nhìn bạn nửa tò mò, nửa nghi ngờ:– Vậy mà bảo giận, ai đến đó không biết.Đỗ Quyên nhấc ly nước cà rốt lên uống một hơi:– Ai bảo mi nhắc, nhắc tiền nhắc bạc được như thế thì tốt biết mấy.Minh Tiến tươi cười bước lên bật tam cấp. Trên tay anh lỉnh kỉnh nào quà nào sữa giàu can xi, lại thêm các thứ khác, anh chào Thùy Mai:– Ồ! Cô đến trước tôi rồi. Tôi cứ tưởng mình đến sớm nhất.Đỗ Quyên nói nhỏ:– Muộn thì có. Anh bao giờ biết sớm là gì?Minh Tiến đưa mắt nhìn cô thật nồng nàn:– Sao Đỗ Quyên thích bắt lỗi anh quá? Còn người khác thì em lại dễ dãi.Đỗ Quyên cúi xuống vân vê tà áo:– Anh nói ai mà em dễ dãi chứ?Vừa soạn mấy thứ quà ra Minh Tiến cười bảo:– Anh chỉ nói vậy có gì mà em quạu thế. Người nổi nóng mau già lắm đó.Đỗ Quyên thấy tức anh ách cách nói chuyện mang vẻ lên lớp của Minh Tiến:– Anh không nổi nóng sao? Nói giỏi lắm.– Thôi! Đừng cãi nữa cô bé. Em không sợ Thùy Mai cười chúng ta à?– Tôi không dám cười đâu. Chỉ mong thiên hạ thái bình, mọi người yên ổn.Câu nói đùa của Thùy Mai làm cả ba phì cười Minh Tiến khoát tay:– Cảm ơn Thùy Mai đưa Đỗ Quyên đi cắt bột. Anh bận việc quá, nhưng anh đền cho em mấy thứ này được không?Thùy Mai thấy Đỗ Quyên không ấy quan tâm đến mấy món quà mà Minh Tiến vừa mang đến. Cô nhìn hờ hững, Thùy Mai lo ngại:– Anh mua gì cho Đỗ Quyên mà xách đủ thứ, để em dẹp cho.Minh Tiến ngồi đối diện với Đỗ Quyên anh cất giọng ngọt ngào:– Thùy Mai làm ơn cất giùm tôi mấy thứ này dành cho Đỗ Quyên nha. Đây là sữa can xi, đây là mực, tôm, cua mấy thứ hải sản tăng cường cho xương. Ăn vào em mau bình phục, tạo vôi cho xương cứng chắc đó.– Anh lo cho Đỗ Quyên quá khiến em ghen tị đấy.Đỗ Quyên nhăn mặt:– Làm ơn, thôi đi mà. Ta muốn nghỉ.Thấy vẻ mặt không vui của Đỗ Quyên, Thùy Mai lo lắng:– Mi mệt hả? Ráng nói chuyện với anh Minh Tiến chút nữa đi! Bác gái sắp về rồi.– Ừ, cũng được.Minh Tiến như đọc được ý nghĩ của Đỗ Quyên, anh không nói gì chỉ im lặng rút điếu thuốc gắn lên môi. Thùy Mai phá tan sự im lặng bằng câu đùa:– Anh Minh Tiến dạo này phát tài lắm phải không?Gỡ điếu thuốc trên môi, anh cười nhếch môi:– Anh mang mấy thứ hải sản đến cho Đỗ Quyên với ý muốn Quyên mau bình phục, anh muốn Quyên dự tuyển người mẫu khu vựa Asian trong đợt này.Đỗ Quyên chỉ khẽ cười. Gương mặt cô không chút xúc động mừng rỡ. Trong khi Thùy Mai trố mắt nhìn hai người:– Vậy à? Em nghĩ một tháng nữa chân em chưa khỏi hẳn đâu?Minh Tiến cười to:– Em đừng lo anh sẽ nhờ một người bạn là bác sĩ trong bệnh viện kiểm tra cho em thường xuyên. Em sẽ tham gia tốt thôi.– Cảm ơn anh, phiền anh quá Minh Tiến. Anh còn nhiều việc phải lo. Đừng mất thì giờ vì em nữa, em sợ anh sẽ thất vọng.Minh Tiến lắc đầu bảo:– Anh tự nguyện lo cho em, anh không thất vọng đâu.Thùy Mai vỗ nhẹ vào tay bạn an ủi:– Có người lo là diễm phúc rồi mi còn đòi hỏi gì nữa. Đừng làm anh ấy buồn.– Em có cô bạn thật tuyệt vời, Đỗ Quyên ạ.– Hóa ra hai người đang tự khen nhau đúng không?Minh Tiến và Thùy Mai đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Có lẽ vì bị đau ở chân nên Đỗ Quyên rất khó chịu. Hình như họ rất thông cảm cho cô.– Không có gì đâu mình nói thật mà.Mi cố gắng dự thi người mẫu Asian biết đâu sẽ được giải.Minh Tiến gật gù:– Đỗ Quyên không chịu thi cô động viên cô ấy giùm tôi đi, tôi xin hậu tạ.Bỗng Đỗ Quyên quay lại nói giọng nghiêm túc:– Việc này ... tại em không thích nghề người mẫu nên em ...– Lạ thật bao nhiêu người thích nhờ anh lăng xê nhưng anh đâu có giúp được.Còn em đủ điều kiện, trẻ đẹp, vả lại bác gái rất thích em theo nghề này. Anh đã hứa với bác Đỗ Thụy rồi. Anh không để mình mất lời hứa đâu.Đỗ Quyên thở dài thườn thượt:– Thôi được, mẹ em muốn em phải chìu nhưng em nói trước em không thích thì ai ép.Minh Tiến ra vẻ chìu chuộng cô hết mức:– Được rồi, anh đâu có ép. Có điều bấy lâu những người anh lăng xê đều nổi tiếng cả. Còn em là một nhân tài, cơ hội ngàn năm có một, em phải chớp lấy chứ.Đỗ Quyên không muốn cãi lý với anh, cô ậm ừ cho qua:– Chuyện ấy tính sau. Anh xem nè chân em còn sưng cứng thế này đi đứng chưa vững làm gì có chuyện múa may biểu diễn mà thi với thố chứ. Anh muốn đưa em lên làm trò cười cho thiên hạ chắc.Thùy Mai nhoẻn miệng cười:– Mi khó tính quá. Minh Tiến lo cho mi chứ anh ấy đâu có ý gì.– Sao mi biết? Anh ấy thích làm theo ý mẹ ta. Mà ta lại không hợp ý với mẹ.Minh Tiến lắc đầu:– Đỗ Quyên em không sợ mẹ buồn sao?– Dĩ nhiên là sợ. Mẹ là thái hậu mà. Ai không chìu ý bà sẽ bị bốc khói đó.Thùy Mai bụm miệng cười. Cô biết bà Đỗ Thụy rất cưng chìu Đỗ Quyên cô ấy nói về mẹ mình hơi quá đáng nhưng biết tình của Đỗ Quyên cô chỉ biết nói theo bạn mà thôi:– Đỗ Quyên thích nghề gì? Sau này anh sẽ giúp em tròn ước nguyện.Đỗ Quyên lắc đầu:– Em mê nhiều thứ lắm, em thích làm hướng dẫn viên du lịch, thích dược sĩ, thích dạy học.Minh Tiến kêu lên:– Trời ơi! Mấy nghề bình thường ấy, đâu có hợp với em. Anh sẽ lăng xê em qua lĩnh vực ca nhạc điện ảnh. Bây giờ đóng phim thành nghệ sĩ, diễn viên là điều bao nhiêu người mơ ước. Em sẽ trở thành ngôi sao sáng rực trên bầu trời nghệ thuật. Chẳng bao lâu nữa với khả năng của em, em sẽ nổi tiếng.Đỗ Quyên cười bằng mắt:– Thôi anh đừng đưa em lên mây nữa. Tự nhiên bị tai nạn gãy chân ngồi ở nhà một tháng không khác gì ở tù. Em không đám mơ gì cả.Mặt Minh Tiến bỗng đỏ gay. Anh giận lên:– Em thật nhân từ hôm ấy cứ để anh bắt hắn phải đền cái chân em lành lành lặn lại anh mới vừa ý. Tự dưng lại cho hắn đi như thả hổ về rừng. Liệu sau này hắn gặp lại, chúng ta bị hắn cười vào mũi.– Cười gì?– Thì cười mình ngu ngốc tha cho hắn.– Không đâu, em lại nghĩ khác.Đỗ Quyên nhìn anh trân trối. Minh Tiến lại nhắc anh ta với thái độ khó chịu:– Em nghĩ người ta không cố ý, vì em qua đường ẩu, vã lại ngươị ta đã xin lỗi.Minh Tiến chợt nhìn cô ngỡ ngàng:– Hình như em có cảm tình với hắn ta hơn anh thì phải. Em sẵn sàng tha thứ cho hắn còn anh một chút xíu lỗi em làm to lên nhưng anh có lỗi gì đâu. Anh muốn lo cho em kia mà.– Thôi được anh đừng nhắc đến anh ta nữa. Em đang bực mình, đang buồn vì ngồi bó chân một chỗ anh có hiểu không?Tỏ vẻ thông cảm với sự đau đớn của Đỗ Quyên, Minh Tiến ngọt ngào hơn khi thấy cô tức giận đứng lên, nét mặt cau lại chịu đựng:– Em muốn đi đâu để anh dìu cho.– Cảm ơn anh. Anh ngồi chơi. Em chỉ đứng lên cho thoải mái.Thùy Mai đứng lên cạnh bạn:– Để mình đưa bạn đi.Đỗ Quyên lắc đầu. Cô lại ngồi xuống:– Anh thấy đó. Em còn chưa tự đi đứng một mình được thì làm gì?Minh Tiến đặt tay lên vai cô cất giọng trầm ấm ngọt ngào:– Anh sẽ lo cho em Đỗ Quyên. Anh muốn được chăm sóc em suốt đời.– Anh đừng làm cho Thùy Mai cười em bây giờ.Đỗ Quyên thấy hình như trong giọng nói của Minh Tiến có gì chưa thật. Cô không thích anh, cô không hiểu vì sao lại như vậy. Trái tim cô không xao xuyến, rạo rực khi anh có thái độ ân cần chào đón cô. Mẹ cô, bà Đỗ Thụy rất trọng Minh Tiến nghe lời hứa ngọt ngào, quà cáp liên tục của Minh Tiến bà rất thích và cho rằng Minh Tiến là chàng trai tốt bà quyết định hướng Đỗ Quyên theo con đường mà Minh Tiến dọn sẵn. Anh sẽ lăng xê cô Đỗ Quyên sẽ là người mẫu, là ngôi sao ca nhạc điện ảnh. Với bà Đỗ Thụy lời hứa và sự thật mà Minh Tiến vẽ ra rất gần nhau. Bà rất vui khi chọn anh làm rể đông sàng.Trong khi đó Đỗ Quyên lại càng ngày càng không thích tính cách của Minh Tiến Cô không hiểu vì sao như vậy? Có lẽ trái tim cô chưa chứa đựng hình bóng anh hay cô bất mãn anh Minh Tiến làm gì cho cô buồn? Không có. Tất cả do cô không thích mà thôi.Nhưng với Đỗ Quyên không thích đồng nghĩa với ghét, không yêu và chẳng có cảm tình. Có lúc cô cũng muốn thứ tình cảm của mình nhưng Minh Tiến càng gần cô, cô lại muốn xa anh hơn.Nhìn những món quà, hải sản đắt tiền cô càng bực mình hơn. Chân cô vừa mới bình phục bị Minh Tiến đeo bám, cô giận không thể tả, lúc này cô muốn hưởng một chút tự do cũng không được. Tự nhiên cô bực mình vô cùng.Thấy Minh Tiến đến nhà mà Đỗ Quyên lại chơi tình lạnh Thùy Mai cũng hơi ngại. Cô định đứng lên định tìm cách ra nhà sau:– Đỗ Quyên để mình nấu cho bạn tô súp nha. Sẵn có món hải sản Minh Tiến mua cho mi ...Đỗ Quyên lắc đầu:– Mình không đói, bạn cứ ngồi chơi tiếp chuyện với anh Minh Tiến giùm.– Anh muốn nói chuyện riêng với Đỗ Quyên. Hay là anh đưa em đi dạo nha!Đỗ Quyên ngắc ngứ nhìn anh:– Anh định mỉa mai em hả? Chân em làm sao đi dạo chứ.Minh Tiến bật cười vang:– Cho anh xin tỗi. Thật ra anh muốn đưa em đi dạo bằng xe hơi cho thoải mái đâu có ý mỉa mai em.Thùy Mai xen vào:– Mi đừng khó chịu nữa, anh Minh Tiến rất nhiệt tình.Minh Tiến chưa kip trả lời Thùy Mai bỗng điện thoại di động vang lên điệu nhạc rộn rã. Anh dừng câu chuyện lấy điện thoại ra nghe, trước mặt hai cô gái, anh nói cười tỉnh bơ:– ALô! Minh Tiến nghe!Có giọng cô gái ẽo ợt trong điện thoại vang lên rõ mồn một. Không muốn nghe Đỗ Quyên cũng phải bị tra tấn trước câu chuyện của họ:– Anh Minh Tiến, anh đang ở đâu vậy em là Thủy Tiên nè. Em đang muốn nhờ anh một việc. Đền ngay với em nhé!– Ồ! Thủy Tiên, em đang ở đâu vậy. Anh bận mà!– Anh bận việc gì. Cứ đến nhà hàng Hương Biển em chờ anh nha?– Nhưng anh không rảnh.– Sao anh lại bỏ bụng em chứ. Anh đừng nói là đang ở với vợ sắp cưới nha.Em buồn đó.– Không đâu, anh bận thật.– Em sẽ đến rước anh. Em cũng bận lắm. Chưa bao giờ anh khước từ lời mời của em. Sao hôm nay anh lạ vậy.Minh Tiến cười to trong điện thoại, anh say sưa nói hình như không nhớ nơi đây đang có mặt Đỗ Quyên và Thùy Mai. Cô hơi nhíu mày khó chịu.– Anh chỉ đùa em thôi, anh sẽ đến ngay. Chờ anh nhà cưng!– Bai.– Goolbye. Ô.K.Minh Tiến tắt nụ cười trên môi. Anh dập máy ngước nhìn Đỗ Quyên. Cô bé tránh cái nhìn của anh xem như chẳng có việc gì xảy ra. Chợt cô lên tiếng:– Hình như anh có việc bận à?Minh Tiến lắc đầu:– Không ngờ em rất hiểu ý anh. Anh định ở lại gặp bác Đỗ Thụy bàn việc của chúng ta nhưng anh có cái hẹn quan trọng phải chia tay em bây giờ. Hẹn ngày mai anh đến nha!Minh Tiến gấp gáp đứng lên. Anh chìa tay ra bắt tay Thùy Mai:– Tôi về nha Thùy Mai, cô chăm sóc cho Đỗ Quyên giùm tôi, sau này tôi hậu tạ nha!Thùy Mai nhoẻn miệng cười nói nhỏ:– Không có chi, anh cứ đi đi!– Đừng buồn anh nha Đỗ Quyên, Seo you again!Nói xong anh bước vội vã ra ngoài. Chờ anh đi khuất, Đỗ Quyên thở phào nhẹ nhõm:– Trời ơi! Thật thoải mái vô cùng.– Chuyện gì vậy Đỗ Quyên?– Ta bực mình muốn chết. Mi không thấy sao. anh ta về ta mừng còn hơn người ta được quà.– Sao lạ vậy? Mi và anh ta đã từng yêu nhau. Nói quên là quên được ư?– Ai yêu anh ta? Mi lầm rồi. Chẳng qua vì ta muốn lịch sự nên không từ chối thẳng, người thông minh nhìn thấy thái độ của ta tự nhiên khắc biết thôi, tốt hơn là nên tư rút lui.Thùy Mai lắc đầu ngao ngán:– Ôi trời! Mi có số đào hoa nên được nhiều người cưng chìu. Thế mà lúc nào mi cũng khó chịu, Mi không sợ anh ấy buồn sao?– Tự nhiên Đỗ Quyên thấy nao nao trong lòng một nỗi niềm khó tả. Cô lắc đầu bảo:– Thật ra mình mang ơn Minh Tiến vì anh ấy giúp mình có chỗ đứng, một vị trí khá vững trên con đường sự nghiệp. Tuy nhiên về tình cảm thì thật chưacó gì sâu ặng cả. Mình chưa muốn lập gia đình bây giờ đâu.– Xem ra bác Đỗ Thụy không chìu ý mi rồi.– Mi nói sau hả Thùy Mai?Đỗ Quyên giật mình nhìn bạn chăm chăm. Thùy Mai quay đi:– Không có gì cả.– Mi định giấu ta chuyện gì vậy, Thùy Mai?– Ta nghe bác Đỗ Thụy bảo chờ chân mi lành sẽ tổ chức lễ đính hôn đó. Hình như bác đang chuẩn bị nhiều thứ. Chỉ còn mươi ngày nữa.– Trời đất! Sao chuyện này ta không biết nhỉ? Có thật không Thùy Mai?– Ta không biết nhưng bảo ta rước mi về còn bác ấy lo chuyện gì đó của mi.Có lẽ đặt tiệc đính hôn hay mua sắm thứ gì chăng?– Nè ăn trái cây đi Thùy Mai. Mi còn biết chuyện gì nữa không?Thùy Mai đón lấy quả táo màu hồng nhạt từ tay Đỗ Quyên cắn ngon lành:– Mi đồng ý cho ta ăn đám cưới với, bạn bè gì mà ...Suýt chút nữa quả táo bay ra khỏi tay Thùy Mai. Cô giằng lấy rồi cười khúc khích:– Nè, chơi kỳ vậy bạn? Đừng để ta chết thèm nghen!– Ta đang rầu thúi ruột mà mi ăn ngon lành vậy. Mi có phải là bạn ta không?– Là bạn chứ là gì? Nếu không phải bạn, ta đã về nãy giờ rồi. Về lúc hai người cãi nhau hồi sớm ấy.Hai cô gái vừa tâm sự vừa ăn trái cây vui vẻ:– Nếu là bạn thì mau nghĩ cách giúp ta đi.– Chuyện gì?– Cái chuyện sắp đính hôn của ta ấy.Thùy Mai chọc bạn:– Cứ lấy chồng cho vui, để mi cứ nhởn nhơ như con bướm mãi rong chơi ai sẽ khổ vì mi?Mặt mày Đỗ Quyên bí xị như cái bánh tráng nhúng nước:– Mi đừng ác với ta nghe chưa. Đã bảo không thích, mẹ ta ép kiểu này. Có lẽ ta chết quách cho xong.Giật mình Thùy Mai nhìn bạn chăm chăm:– Nè đừng có nói đùa kiểu ấy không nên. Chuyện gì cũng có thể giải quyết cả. Mi chớ dại dột nghe chưa?Thấy bạn lo sợ, Đỗ Quyên tươi cười bảo:– Mi mau hiến kế cho ta đi. Thật ra ta đang rối như tơ vò, đầu óc ta rối tung không biết giải quyết ra sao cả.Biết Đỗ Quyên không thích Minh Tiến càng gán ép cô ấy càng khổ sở thêm, Thùy Mai thấy tội cho bạn vô cùng, bỗng cô thấy thương bạn quá:– Mình có kế này không biết có được không?Đỗ Quyên tròn mắt lắng nghe:– Nói đi, nhanh lên ta rất muốn nghe.Thùy Mai phẩy tay ướm lời:– Có phải mi không yêu anh ta chứ.– Ừ!– Chắc không?– Chắc.– Minh Tiến vừa có địa vị, vừa đẹp trai anh ta lại rất yêu thương chìu chuộng mi, suy nghĩ lại đi cưng.Đỗ Quyên đáp gọn:– Khỏi suy nghĩ nữa. Mình không chê anh ấy, chỉ vì chưa yêu. Có thể hoãn lại được không?– Nghĩa là tìm kế hoãn binh.– Ừ!– Dễ ợt.– Nói đi, ta không biết.Thùy Mai kéo tay bạn đến gần bàn bạc:– Hay là mi cứ giả bệnh tiếp đòi lên Đà Lạt nghỉ dưỡng vài tuần.Đỗ Quyên bật cười thích thú với ý kiến của Thùy Mai:– Hay, hay lắm. Mi đúng là Khổng Minh thời nay. Nhưng lên Đà Lạt làm gì, ta đâu có ai quen mả ở lâu nơi đó tốn kém lắm.– Đừng lo Thùy Mai có ông anh họ tên là Nguyên Bình rất hiền sống với bà nội ở Đà Lạt. Anh ấy sẽ giúp đỡ cho mi.Đỗ Quyên nhìn bạn chớp làn mi cong vút:– Thật hả? Nhưng ta chưa đi lại bình thường sẽ phiền cho ông anh mi đó.Thùy Mai cười hăng hắc:– Anh ấy thích có người phiền mà tìm chưa ra. Hay là mi ra Đà Lạt giúp anh ấy.– Trời! Ta mà giúp ai chứ.– Không giúp thì ít ra cũng làm cho nội và anh ấy vui. Anh Nguyên Bình dễ thương lắm.– Vậy à! Ta chỉ sợ người yêu của anh ấy ghen thì mệt.Thùy Mai nghiêng đầu kéo mái tóc dài sang bên:– Không có đâu, Nguyên Bình chưa có người yêu, anh ấy nhờ ta tìm cho một người. Ta tìm mãi chưa ra, định làm mai cho người ta thì người ta sắp lấy chồng, buồn ghê!Đỗ Quyên không hiểu Thùy Mai đang ám chỉ mình ngơ ngác hỏi:– Anh ấy chưa có người yêu hả? Ông ấy chắc ngố lắm sao?Cả hai cùng bật cười. Thùy Mai tiếp:– Ngố đâu mà ngố chỉ tại hiền quá thấy con gái đẹp là run rồi, nói không ra lời.Đỗ Quyên gật gù:– À ta hiểu rồi và cung hình dung ra ông anh của mi nữa được lắm.– Dĩ nhiên là được rồi. Anh ấy không nói nhiều như vị phu quân của mi đâu.– Ê! Đừng gọi vậy nha ta không thích. Lúc nãy mi có nghe Minh Tiến nói chuyện với mấy cô gái quen anh ta không? Ta ghét nhất là anh ấy không phân biệt ai là người yêu, ai là bạn. Hình như anh ta cố tình tốt và đáp ứng mọi yêu cầu của tất các cô gái đẹp nhờ vã anh ấy. Đây là tiêu chuẩn mà ta chấm Minh Tiến dero đấy.– Hả? Mi ghen với anh ấy cho nên ...– Không. Còn nhiều chuyện nữa khiến tim ta không hề xao động dù có lúc ta cũng có cảm tình với anh ta. Bây giờ thì nhạt phai dần cả rồi.Thùy Mai kêu lên:– Ta biết mi đang rất mong lung về chuyện tình cảm của mình. Mi nên nghỉ dưỡng sức một thời gian và suy nghĩ chính chắn rồi tính cũng chưa muộn.Đỗ Quyên rất thích Thùy Mai vì cô nàng rất tâm 1ý và hiểu cô hơn mẹ mình.Cô siết chặt tay bạn:– Ừ mình sẽ làm theo kế hoạch của bạn.Thùy Mai thích thú:– Được, ta sẽ về chuẩn bị ngay đây.– Ê! Khoan đã.– Thùy Mai con định đi đâu mà vui quá vậy.Cả hai tròn mắt nhìn lên, bà Đỗ Thụy tay xách một giỏ các thức nặng trĩu đứng ở bậc cửa cũng ngạc nhiên nhìn hai người chờ đợi. Thùy Mai nhanh miệng:– Dạ cháu định chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật nhỏ bạn, Đỗ Quyên không đi được định gửi cháu.– Có vậy thôi à? Cháu đi ngay hả?– Không ạ. Chiều lận.Bà Đỗ Thụy tươi cười:– Thế mà bác cứ tưởng đi ngay bây giờ chứ.– Hổng có.Thùy Mai thụng mặt len lén nhìn Đỗ Thụy đang tủm tỉm cười. Cô vờ như không có chuyện gì nhặt từng quả nho nhỏ xíu cho vào miệng nhai từ từ.– Thế nào chân con đỡ không?– Dạ đỡ.Thùy Mai nháy mắt với bạn, Đỗ Quyên định đổi giọng:– Nhưng vẫn còn nhức.Bà Đỗ Thụy không quan tâm đến vẻ mặt của cô bà nói:Mẹ định mười ngày nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn cho con và Minh Tiến. Hai đứa quen nhau hai năm rồi còn gì.– Mẹ ơi, chưa được đâu.– Sao vậy con?Cô nhìn mẹ lắp bắp:– Cần gì gấp, gấp quá. Cái chân ... chân còn đau lắm.Bà Đỗ Thụy thấy Đỗ Quyên lo lắng liền cười:– Không sao chuyện ấy Minh Tiến hứa giúp con mà. Xương nứt cũng mau lành thôi con sẽ đi lại bình thường vài ngày nữa.Đỗ Quyên phản ứng lại:– Nhưng con còn đau lắm. Cô dâu gì ngồi ì một chỗ người ta cười. Con không bằng lòng. Từ từ được không mẹ.Bà Đỗ Thụy nhìn con chằm chằm:– Sao Minh Tiến bảo là đã bàn bạc với con rồi. Và con cũng đã đồng ý.Chuyện này làm sao dời đổi được.– Thì mẹ cứ bảo con chưa lành bệnh mọi người sẽ đồng ý thôi.– Không được, chuyện cười hỏi dời đổi không nên mẹ định nhờ Thùy Mai làm phù dâu cho lễ đính hôn sắp tới nhé. Thùy Mai và con xứng lắm.Đỗ Quyên lắc đầu bướng bỉnh:– Gấp quá con chưa chuẩn bị tinh thần. Mẹ đừng ép con.Bà Đỗ Thụy thấy Đỗ Quyên trở chứng liền lớn tiếng la rầy:– Con thật không ra gì. Minh Tiến hết lòng hết dạ lo cho con. Nó đến đây mua cho con đủ thứ, lo như một người chồng lo tương lai sự nghiệp cho con, vậy mà con còn đòi hỏi gì nữa. Liệu mày thắp đuốc tìm cả thành phố này có người thứ hai như vậy không? Bỏ Minh Tiến con sẽ ở giá cho mà xem.Đỗ Quyên tức giận không kém, cô la lên:– Mẹ .... lúc nào mẹ cũng Minh Tiến. Anh ta tuyệt vời lắm sao? Anh ta có cả khối bạn gái, chưa hẳn con là người yêu số một của anh ta đâu. Con muốn chờ một thời gian nữa rồi tính. Con mà ế cũng không sao, con thích nữa là khác.– Ăn nói như vậy mà nghe được hả con? Minh Tiến là mẫu người đào hoa, con được nó chấm, mẹ rất mừng. Cũng vì nó có nhiều cô gái mon men đến nên mẹ muốn đính hôn gấp. Dù sao con cũng là vợ chính thức của nó.– Có cần giành giựt như vậy không. Con chán lắm rồi mẹ ạ. Bộ con tệ lắm sao?– Không tệ nhưng không nhờ Minh Tiến con có thể len vào hàng ngũ người mẫu ngôi sao ca nhạc hay diễn viên điện ảnh ư? Mẹ không tin con làm được.Đỗ Quyên thở hắt ra:– Mẹ xem thường con quá!– Mẹ vì thương con mà phải chạy vạy năn nỉ người ta. Con tưởng tự nhiên con được như ngày nay à?– Con biết, nhưng mẹ đừng nên làm như thế. Con không thích.– Thích hay không là chuyện của con. Mẹ đã bàn bạc cả rồi. Mười ngày nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn. Thùy Mai chuẩn bị đi, cháu sẽ làm phù dâu cho Đỗ Quyên.– Dạ cháu biết ạ. Cháu sẽ giúp Đỗ Quyên. Thưa bác cháu xin phép về ạ.– Được rồi, cháu không bận thì cứ ở chơi.– Cháu bận ạ.Thấy Đỗ Quyên bị mẹ lớn tiếng la rầy Thùy Mai đứng lên xin rút lui. Cô nói với Đỗ Quyên thật tế nhị:– Đừng cãi bác Quyên ạ. Chúng ta sẽ gặp lại ngày mai nhé. Mình về đây.Thùy Mai chào hai mẹ con đỗ Quyên bước đi nặng nề. Đỗ Quyên nhìn theo Thùy Mai tự nhiên cô thấy trào dâng một nỗi niềm khó tả. Giận mẹ Đỗ Quyên gắng gượng đứng lên. Cô suýt ngã nghiêng. Bà Đỗ Thụy nói thêm:– Con đi được rồi đó. Cẩn thận nghe. Mẹ đừng lo cho con nữa mẹ ạ.Nói xong bà đi xuống bếp bỏ mặc Đỗ Quyên lần tường đi về phía phòng riêng của mình. Ôm chú gấu bông trong lòng. Đỗ Quyên vừa giận mẹ, vừa nghe buồn buồn trong lòng. Cô bỗng nhớ mông lung hình ảnh chàng trai hiền lành đứng trong mưa, mái tóc rũ xuống trước mắt nhẹ nhàng năn nỉ cô lại choáng ngộp đầu óc cô. Lạ nhỉ? Sao cô lại nghĩ đến anh ta lúc này. Đúng rồi chính anh ta đã làm cho cô phải đi đứng như thế này. Không trách anh ta thì trách ai. Não nề, thất vọng, Đỗ Quyên ngã nằm dài xuống giường. Cô nghe buồn một cách sâu sắc. Cô muốn ngủ một chút cho quên bao nỗi buồn phiền. Nhưng nào có được đâu, Đỗ Quyên trăn trở không yên. Hình như chân cô thỉnh thoảng lại đau nhói lên, cô không cảm nhận được là nó đau ở đâu. Một dòng nước mắt chảy dài trên má. Buồn quá, Đỗ Quyên chỉ biết khóc một mình.Bác sĩ Quốc Tâm đi cùng Thùy Mai đến ngôi biệt thự xinh đẹp có giàn hoa giấy trắng ngần phơi mình trước cổng, rung rinh trước gió Thùy Mai dặn dò:– Anh khám giùm bạn em. Nhớ nói là cô ấy đau đầu, suy nhược cơ thể nghe.Quốc Tâm nhìn người yêu anh cười vui vẻ:– Sao em không khám cho bạn em lại nhờ bác sĩ chi cho mệt. Em biết bệnh cả rồi.Thùy Mai nũng nịu:– Bạn em bị mẹ ép lấy chồng, nó buồn giả bệnh, nhưng mẹ cô ấy không tin.Anh giúp Đỗ Quyên cũng như giúp em vậy mà.– Bác sĩ nói dối hơi khó đấy.– Có gì đâu, đây là chuyện thường, mẹ cô ấy tin mọi bác sĩ trên đời trừ em và Đỗ Quyên.– Sao vậy hình như em và cô bạn em đã làm gì cho bác ấy nghi ngờ.– Không có, đơn giản em là bạn thân của Đỗ Quyên, nên bác ấy không tin.Em vào trước nha!– Ừ!Thùy Mai vào nhà gặp bà Đỗ Thụy đang ngồi buồn buồn trên ghế salon:– Bác thấy Đỗ Quyên có đỡ không ạ?Bà Đỗ Thụy lắc đầu:– Chính vì không thuyên giảm bác lo nên gọi điện cho cháu. Cháu không mời bác sĩ đến sao?– Có ạ, bác sĩ sẽ đến ngay.– Cháu vào với Đỗ Quyên đi. Hình như nó mong cháu lắm.– Dạ.Thùy Mai vào phòng với Đỗ Quyên. Hai cô gái nhìn nhau cười. Mặt mày Đỗ Quyên lại héo úa như cái bánh bao ế, Thùy Mai nhéo má bạn:– Giả giống lắm, mi phải "héo" hơn bộ mặt này nữa kìa.– Ai giả bao giờ, ta buồn nẫu ruột mà mi còn cười nổi. Đúng là thứ vô lương tâm.– Ê! Giúp nhau kiểu lá lành đùm lá rách còn bảo là vô lương tâm. Mi mới là kẻ ăn cháo đá bát đó.– Ờ há! Vậy ta cản ơn mi nha, bác sĩ đâu.– Sắp dến bây giờ? Mi nhớ khai hết bệnh nghe chưa?Hai người bỗng im bặt. Có tiếng nói chuyện của Quốc Tâm và bà Đỗ Thụy vọng vào:– Hay là để bác gọi Đỗ Quyên ra cho cháu khám, vào đây tiện không bác sĩ?Quốc Tâm cười nói nhỏ nhẹ:– Không sao đâu bác, bác cùng vào với cháu để xem bệnh cho cô ấy.– Ừ, vào đi bác sĩ. Có bạn của Đỗ Quyên ở trong ấy.– Vậy à?Bà Đỗ Thụy gõ nhẹ cửa:– Đỗ Quyên có bác sĩ đến khám bệnh cho con.– Dạ. Mời vào!Thùy Mai và Đỗ Quyên cùng chào Quốc Tâm. Anh cười mím, giấu nụ cười sau cái gật nhẹ đầu. Thùy Mai đứng cạnh bà Đỗ Thụy:– Cô thấy trong người thế nào?– Dạ, nhức đầu lắm.– Thường xuyên không?– Thường xuyên ạ.– Cô còn đau ở đâu nữa không?– Dạ cảm thấy khó thở, đau buốt cả đầu.Bà Đỗ Thụy chen vào:– Đỗ Quyên bị tai nạn gãy chân phải băng bột cả tháng vừa mới tháo băng, cậu xem việc ấy có ảnh hưởng gì không?– Dạ để cháu xem, bác cử yên tâm.Quốc Tâm bắt mạch, mạch cô rất tốt, anh nghe nhịp tim, tim bình thường, Thùy Mai nín thở hồi hộp. Đỗ Quyên nghe tim mình rộn ràng hơn vì lo lắng.– Cô thường mệt lắm hả?– Bất chợt ạ.– Đau đầu bao lâu rồi?– Dạ mới tuần nay.Sau khi khám tổng quát Quốc Tâm nói với bà Đỗ Thụy đang lo lắng đứng kế bên:– Có sao không cậu?– Có lẽ cô ấy suy nghĩ quá nhiều mắc chứng suy nhược cơ thể và đau đầu, nên để lâu nặng thêm, khó trị.– Vậy tôi phải làm sao hả bác sĩ?Bác có thúc ép cô ấy việc gì không? Chỉ cán cô ấy sống thoải mái nghỉ ngơi vui chơi, tinh thần sảng khoái bệnh sẽ giảm dần.– Cháu có loại thuốc nào trị dứt căn bệnh cho Đỗ Quyên không? Tốn kém không thành vấn đề.Quốc Tâm lắc đầu:– Bệnh này nghỉ ngơi sẽ khỏi dần thôi, bác tốn kém không nhiều đâu. Chủ yếu là cô ấy sống vui vẻ, sẽ tự bình phục nhanh.– Không cần uống thuốc à?– Cần chử. Cháu sẽ kê toa cho cô ấy hoặc bác mua ở các nhà thuốc.– Cháu ra phòng khách uống nước bác sẽ bàn với cháu một số vấn đề được không?– Dạ được ạ.Thùy Mai và Quốc Tâm nhìn nhau. Anh nháy mắt cười với cô. Thùy Mai lo lắng:– Mình ra ngoài với bác Đỗ Thụy nha Quyên.Đỗ Quyên gặt đầu. Bà Đỗ Thụy dịu giọng với cô:– Con nằm nghỉ đi. Mẹ sẽ tính ... Đừng suy nghĩ nhiều nghe con.Quốc Tâm ngồi đối diện với bà Đỗ Thụy anh lên tiếng:– Hình như bác có điều gì lo lắng?– Cháu là bác sĩ lại giỏi đoán tâm lý, bác phục cháu tuổi trẻ tài cao. Bác đang lo nhiều chuyện.Anh chờ đợi đồng tình:– Bác cứ nới cháu có thể giúp bác mà.Bà Đỗ Thụy hắng giọng:– Bác không biết có phải là vì chuyện sắp đính hôn cho Đỗ Quyên mà nó bệnh không cháu?Nghe hỏi Quốc Tâm giật mình:– Cháu chưa hiểu ý bác nói là gì?– Chỉ còn ít hôm nữa là ngày đính hôn Đỗ Quyên nhưng không hiểu sao nó không bằng lòng đòi dời ngày lại. Liệu vài ba hôm nữa con bác sẽ khỏi bệnh không?Quốc Tâm lắc đầu vẻ căng thẳng:– Bác nên hoãn lại sẽ tốt cho cô ý. Căng thẳng là nguyên nhân làm bệnh cô ý nặng thêm đó bác.– Theo cháu bác nên làm gì? Bác chỉ còn có cách nghe lời cháu thôi.– Nên cho cô ấy nghỉ ngơi, du lịch nghỉ mát gì đó bác ạ.– Còn việc cưới hỏi?– Cháu không có ý kiến việc này. Nhưng cháu có thể góp ý với bác là nên hoãn lại, bệnh đau đầu, suy nhược cơ thể không làm cô ấy vui trong ngày lễ trọng đại của mình được.Bà Đỗ Thụy nghe có lý liền cười bảo:– Bác sẽ nghe theo ý cháu. Bác sẽ hoãn lại ngày đính hôn luôn chờ ngày Đỗ Quyên hết bệnh hẳn. Lúc đó bác mời cháu đến dự nha.– Dạ, đây là toa thuốc của cô Đỗ Quyên. Xin phép bác cháu về.Thùy Mai lắng nghe nãy giờ, cô mỉm cười đi theo Quốc Tâm ra cổng:– À Thùy Mai tiễn bác sĩ về giùm bác rồi trở vào bác có chuyện này bàn với cháu.Thùy Mai gật đầu. Cô bước theo Quốc Tâm à cảm ơn anh đã giúp đỡ Đỗ Quyên, anh đùa:– Em và cô bạn em liều lĩnh lắm đó. Nếu bác sĩ không phải là anh ai sẽ giúp em chuyện này.Thùy Mai bấm nhẹ tay anh:– Thì em nhờ người khác, anh khéo lo xa.Quốc Tâm trêu cô:– Em nhớ nha, giúp em thành công rồi đừng có phụ người ta đó.– Ai phụ anh bao giờ. Ngày mai em sẽ đưa Đỗ Quyên lên Đà Lạt. Anh có cùng đi không?Quốc Tâm lắc đầu:– Anh bận công việc, làm gì có thì giờ đi chơi. Nè em giúp Đỗ Quyên thì giúp nhưng đừng có bắt chước cô ấy xù anh nghen.– Anh này kỳ ghê! Về đi. Chúc anh thượng lộ bình an.– Cảm ơn!Quốc Tâm lên xe chào Thùy Mai rồi lại vọt đi còn căn dặn:– Lên Đà Lạt vui vẻ, nhớ mua quà cho anh nha!– Ừ, em nhớ rồi mà.Thùy Mai bứt một chiếc lá đặt vào lòng bàn tay, cô mỉm cười một mình.Quốc Tâm rất dễ thương, anh ấy hiền lành và chìu ý cô. Không phải như Minh Tiến của Đỗ Quyên cô cảm thấy tội nghiệp cho Đỗ Quyên nên ra sức giúp bạn.Không biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Cô chỉ góp phần chữa cháy mà thôi. Mặc kệ đến đâu hay đến đó.Bà Đỗ Thụy rót nước mời Thùy Mai:– Cháu uống nước đi Thùy Mai. Bác định nhờ cháu chuyện này, không biết cháu có sẵng lòng giúp bác không.Thùy Mai nhanh miệng:– Cháu rất sẵng sàng ạ.– Tốt, vậy cháu nghe đây, bác sẽ hoãn ngày đính hôn lại. Cháu đưa Đỗ Quyên đi chơi được không? Bác không rảnh mà Đỗ Quyên thì cần có người giúp đỡ.– Bác định cho Đỗ Quyên đi đâu ạ?– Tùy cháu và Đỗ Quyên.– Không hiểu Đỗ Quyên đi đâu thích hợp hở bác?– Đi Đà Lạt. Khí hậu ở đó phù hợp cho sự dưỡng bệnh. Hai đứa có thể ở đó nửa tháng.– Bác không sợ tốn kém sao?– Không, bác sẵn sàng vì bác sợ Đỗ Quyên bệnh nặng. Minh Tiến biết được nó chê con bé thì nguy.Thùy Mai hơi bất mãn về bà Đỗ Thụy. Thật ra bà muốn Đỗ Quyên hết bệnh chỉ vì Minh Tiến. Bà đã chọn anh ta làm chàng rể tương lai. Việc này khó có thế thay đổi ý định của bà chỉ trừ phi ... Đỗ Quyên đâu có thể bệnh giả đò mãi được.Thùy Mai giật mình khi nghe bà hỏi:– Cháu có khó khăn gì à?– Không ạ.– Cháu giúp Đỗ Quyên được không?– Được ạ.– Vậy ngày mai hai đứa khởi hành sớm nhé!– Dạ, để cháu báo tin này cho Đỗ Quyên hay.– Ừ, cháu đi đi. Còn bác cũng gọi cho Minh Tiến báo cho cậu ấy biết.Bà Đỗ Thụy bấm máy nói chuyện với Minh Tiến, Thùy Mai dừng chân lắng nghe:– Minh Tiến đó hả? Bác Đỗ Thụy đây.– Cháu đang bận bác ạ. Bác có chuyện gì không?– Có. Bác muốn gặp cháu bàn một số việc liên quan đến chuyện hai đứa.– Dạ trưa cháu đến ạ. Đỗ Quyên bệnh hả bác?– Ờ ờ, bệnh cảm xoàng thôi. Bác muốn hoãn đính hôn lại mươi ngày cháu bàn lại với gia đình xem sao. Đỗ Quyên cần tịnh dưỡng một thời gian, chờ nó lành hẳn rồi tính nghe cháu.Minh Tiến cười xòa. Không ngờ anh chấp nhận dễ dàng như vậy:– Được mà bác, chuyện vợ con là chuyện trăm năm dời mười ngày có sao đâu. Vả lại cháu đang dịp đi biểu diễn ở Thái Lan không có thì giờ. Quả là dịp may hiếm có, cháu cảm ơn bác trước nha.– Vậy sao? Làm bác lo muốn chết cứ sợ con buồn.– Không sao đau bác. Chiều cháu sẽ đến gặp Đỗ Quyên và bác. Bác yên tâm đi.– Ừ, cảm ơn cháu.– Không có chi ạ. Cháu phải chuẩn bị cho tốt đợt đi biểu diễn nên rất bận cháu sẽ liên lạc điện thoại cho Đỗ Quyên sau.– Thôi nhé!Thùy Mai lẩn nhanh vào phòng Đỗ Quyên. Thấy cô nằm dài buồn bã. Thùy Mai vỗ vai bạn:– Này chúc mừng mi! Thành công rồi.Đỗ Quyên bật ngồi dậy tươi rói:– Thật hả? Mi đừng gạt ta nha.– Ai thèm gạt mi làm gì. Ta nói thật ngồi yên mà nghe nè.Đỗ Quyên chăm chú lắng nghe:– Bác Đỗ Thụy bằng lòng hoãn lễ đính hôn rồi, vui không?– Vui chứ. Mi tài quá!– Còn nữa.– Chuyện gì?– Bác ấy cử ta làm hướng dẫn du lịch kiêm bảo mẫu, bác sĩ, hộ lý chăm sóc cho mi khi đi nghi mát ở Đà Lạt đó.– Hả? Ta đang nằm mơ ư? Sao mẹ ta lại hào phóng thế.– Không phải hào phóng với mi đâu bác ấy sợ Minh Tiến chán mi đó.– Ai nói thế?– Thì bác ấy vừa phôn cho chồng tương lai của mi chứ ai nói.Đỗ Quyên thở hắt ra nhưng cô bớt căng thẳng vui vẻ hơn:– Như vậy mọi chuyện đều do mẹ ta đề nghị à. Dù thế nào cũng đúng với kế hoạch ta bàn, hay quá nhỏ ơi.Đỗ Quyên ôm chầm lấy bạn hôn lên má Thùy Mai một cái thật mạnh. Nhột quá cô kêu lên:– Ôi trời, má ta người yêu chưa được hôn mi dám hôn trước, ta bắt đền đó Đỗ Quyên.– Đền hả, đưa ta xem.Đỗ Quyên vỗ nhẹ vào má bên này của cô rồi bất chợt hôn mạnh bên kia làm Thùy Mai la oai oái:– Ê! Chưa đền lại làm ẩu nữa. Mi bị bệnh gì vậy ghê quá.– Bệnh điên chớ bệnh gì? Vui quá cho ta xin lỗi nha!– Hừ, mi liều còn hơn Quốc Tâm nữa, anh ấy biết được sẽ ghen tị cho xem.– Kệ anh ta.Đỗ Quyên nghênh mặt lên cười to. Thùy Mai véo bạn thật mạnh:– Ái da! Chuyện gì vậy?– Minh Tiến hứa sẽ gọi điện cho mi bất cứ lúc nào.– Mình sẽ cúp máy nếu bị quấy rối.– Coi chừng anh ta lên Đà Lạt tìm mi.– Mình không cho địa chỉ.– Nhưng mẹ mi định định đặt khách sạn cho chúng ta ở.– Mình sẽ không ở đó mà tìm điểm khác.Đỗ Quyên cười khúc khích, Thùy Mai gật đầu?– Mi chịu đến nhà nội ta chứ.– Dĩ nhiên. Ta muốn gặp ông anh "hiền như củ từ'' của mi xem thử.Thùy Mai bỗng bật cười khanh khách:– Biết đâu hai người có duyên nợ thì sao. Nếu hợp ta gả mi cho ông ấy luôn thể.Đỗ Quyên đỏ mặt cười:– Này ta đang sợ có chồng ai lại đi tìm chồng mi chớ có nhiều chuyện nha!Chiều hôm ấy bà Đỗ Thụy trao cho hai cô hai chiếc vé du lịch và căn dặn Đỗ Quyên:– Mẹ nhờ công ty du lịch tìm khách sạn cho hai đứa họ lo từ A đến Z. Con chỉ việc đi chơi các điểm và trở về khách sạn nghỉ ngơi. Mẹ muốn sau chuyến nghỉ mát này về con sẽ khỏe hẳn ra chứ.Đỗ Quyên bỏ mấy bộ đồ vào vali:– Còn tùy mẹ ạ. Con không thể đoán trước việc gì cả.– Ừ, nhưng mẹ tin con sẽ khỏe đừng làm mẹ thất vọng nha!– Dạ, con hiểu.– Con đi với Thùy Mai mẹ rất yên tâm. Có lẽ Thùy Mai rất rành các địa danh ở Đà Lạt vì nội cô ấy ở đó mà.– Có lẽ như vậy Đỗ Quyên đáp hờ hững, cô không thích nói chuyện với mẹ lâu. Hình như hai người không hạp khẩu. Bà Đỗ Thụy lại căn dặn:– Lên tới nhớ phôn về cho mẹ Minh Tiến đi biểu diễn có thể ghé nơi ấy thăm con.Cô hơi bực mình:– Con có làm sao mà thăm nom. Mẹ đừng cho anh ấy lên con mệt thêm.– Con nhỏ này sao mỗi lần nhắc Minh Tiến con lại né tránh. Hay là con có người yêu khác giấu mẹ.Đỗ Quyên cười phì:– Mẹ nghĩ lạ thật, con ví dụ nha một người mà mẹ không thích mẹ có thương không?– Ờ ... có lẽ là không! Nhưng sao con lại hỏi mẹ chuyện ấy.– Là vì con không có cảm tình với Minh Tiến.– Sao con lại đi chơi với cậu ấy, Minh Tiến nhận thấy con cũng yêu cậu ta nên mới có ý định xây dựng gia đình với con. Mẹ không thể hiểu nổi con.Đỗ Quyên lắc lư cái đầu:– Đi chơi với nhau đâu phải là yêu nhau, đôi khi vì lịch sự con phải nhận lời.Con chỉ xem anh ấy như bạn. Mẹ hãy để con suy nghĩ lại việc này.– Ừ, con cứ đi chơi cho vui rồi trả lời mẹ sau cũng được. Mẹ mong con suy nghĩ chính chắn hơn.Đỗ Quyên gật đầu nhìn mẹ. Bà Đỗ Thụy vội vàng đi lo công việc riêng của mình. Cô ngồi nhìn ra khoảng trời im trong khung cửa sổ, tự dưng Đỗ Quyên thấy sao cuộc đời mình lại nhỏ bé vô vàn.