Chương 1
Bỏ tí thời gian like page Tàng Thư Viện nha mọi người – Thằng Đào, dậy coi, tới giờ mở cửa rồi, tính ngủ đến chiều sao. – Anh Sĩ à, mới 5h thôi mà, con gà còn chưa có thức, cho em ngủ thêm tí nữa đi. – Đếm từ một tới ba mày không dậy là tao khỏi cho ăn sáng đó, một…hai… – Ế ế dậy liền, sao cứ đem chuyện ăn sáng ra dọa em vậy chứ. – Vì không ày ăn sáng, nghĩa là tao ghét mày, đó là đánh vào lương tâm. Mày không được ăn, tất sẽ đói, đó là đánh vào lương thực. Một mũi tên trúng hai đích, thâm thuý là ở chỗ đó. – Lợi hại vậy sao? – Đương nhiên, anh mày chỉ học tới lớp ba nhưng tất cả sách trên đời này đều đã đọc qua hết rồi. – Wow, em phục anh sát đất nha. Vậy tại sao 42 tuổi đầu mà vẫn phải dậy từ 5h sáng nấu trà, bán cafe, làm thuê cho người ta vậy. – Cái đó gọi là mai danh ẩn tích, nhẫn nhục làm thuê, tránh xa thế sự. Mày vẫn còn nhỏ, chưa có hiểu xã hội ngoài kia thế nào đâu. – Gì chứ, coi thường em sao. Nói cho anh biết nha, thằng Đào này hai mươi tư năm qua lăn lộn giang hồ vào tù ra khám, đâm thuê chém mướn có chuyện gì mà không biết. Nhìn kĩ xem ai đang đứng….á đau – Nhìn cái đầu mày, nước sôi rồi kìa mau pha trà đi. Xong thì dọn bàn ghế ra. Tao làm bữa sáng cung đình ày ăn. – Bữa sáng cung đình? Món gì mà nghe tên ha-oai vậy? – Chút nữa mày sẽ ngạc nhiên. Giờ lo dọn bàn ghế đi. Nãy giờ quên giới thiệu ha, tôi là Trần Nhân Đào, chính thức ông nội đặt tên tôi là Trần Nhân Đạo, nhưng do sơ suất mà giấy khai sinh lại đánh nhầm, cũng kể từ đó cái tên quái dị này đã theo tôi suốt những năm qua. Người râu dê bụng phệ mà ban nãy tôi nói chuyện là anh Sĩ, làm cùng tôi tại quán cafe nhỏ này. Tôi năm nay 24 tuổi, ổng 42 tuổi, ngay đến cả số tuổi cũng đối lập nhau, thế nên cứ gặp mặt là tụi tôi kình lộn hoài. Mà ở đời năm châm trái dấu hút nhau, không hiểu sao càng kình lộn tụi tôi càng thân nhau. Mà anh Sĩ ngó cái mặt đê hèn vậy chứ tốt dã man, sáng nào cũng cho tôi ăn ké, tuy có dâm dê nhưng không phải loại người đê tiện. Mà không hiểu sao hơn bốn chục tuổi đầu mà ổng vẫn độc thân, nhiều lần tôi gặng hỏi thì ổng toàn lảng sang chuyện khác, ai da, đúng là nhiều chuyện chỉ có Chúa mới giải thích nổi. Ò ó o o Con gà mắc dịch chịu gáy rồi sao, ngó bộ tới giờ mở cửa rồi. Quán cafe tôi làm có tên là Cafe Tản. Một quán nhỏ dựng lên từ nhà cấp bốn, chủ yếu là cafe cóc và nước ngọt, buổi chiều ghi số đề, tối bán trứng vịt lộn và mở dịch vụ xem bóng đá đêm. Tôi mới làm ở đây một tháng thôi, lương 3 triệu một tháng, bao ở. Ăn sáng thì có anh Sĩ lo, kể ra cũng tốt. Thứ duy nhất phiền phức là ở đây trói buộc quá nhiều thời gian. Túc trực từ 5h sáng tới 5h chiều, thứ bảy chủ nhật làm việc thâu đêm. Nản lắm đó, nhưng biết sao đây, bằng cấp tôi không có, gia đình thiếu thốn điều kiện, ngoại hình tầm thường, sức khoẻ tầm trung, nói chuyện tầm phào, tính tình tầm bậy. Một công việc nhẹ nhàng không mất sức lương ba triệu bao ở là tốt lắm rồi, ở Nha Trang mấy chỗ thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. – Chú Bảy, đen nóng ha. – Ờ, lấy tao ly trà nóng trước đi mày. – Có liền, một tuần qua không thấy chú tới, có phải là đi hưởng tuần trăng mật với bồ không? – Thằng quỷ nhỏ, được vậy tao cũng mừng, tuần trước đứt kèo Man U, thua mất tiền uống cafe một tháng, may hôm qua gỡ lại đấy. – À, ra vậy, tối nay nghe con bắt Liverpool đi, đảm bảo trúng đậm đó. – Vậy sao, chắc ăn không? – Chắc ăn mà, nghe con đi. Ế, anh Văn, anh Hưng. Tới sớm vậy. Nhìn cái mặt kìa, tối qua lại chơi hả? – Ờ. Đù má nó, tối qua đập nhầm đá đểu, đốt mấy hơi đã cháy hết, chiều tụi tao phải đập cho thằng chó ý một trận mới được. – Wow, dám lừa cả anh Văn với anh Hưng sao, thằng nào mà to gan vậy? – Thằng Xám bên Phố Nhậu. Thằng chó chơi thâm thật, báo hại bọn tao cả đêm vật thuốc. – Đúng là to gan, đánh nó đi mấy anh, được ba cái giải Bạn đọc yêu thích nhất mà cũng làm phách. Hai phê sữa chứ? – Ờ ờ, lấy cho bao Mèo với hộp quẹt luôn nha mày. – Không vấn đề, có liền. – Ê Đào. Sao thấy tao mà lơ? – Ủa chị Phượng xinh đẹp, tới lâu chưa, khách Vip tới mà không đón tiếp, em đáng bị trừ lương quá hehe. – Gặp tao mày mừng vậy sao, làm chị ly Bạc xỉu coi. – Chị ăn sáng chưa đó? – Chưa, nhạt miệng sáng giờ ăn gì đâu? – Vậy đừng uống Bạc xỉu, em làm cho chị ly sữa nóng, sáng sớm uống sữa nóng tốt lắm đó, lại đẹp da nữa. Chị Phượng xinh đẹp uống xong sẽ trở thành chị Phượng very super xinh đẹp. – Cái miệng mày dẻo thiệt. Ok. Sữa nóng thì sữa nóng. Tuy mới làm ở đây một tháng nhưng kể ra tôi cũng được khá nhiều người quý mến, dù chỉ là những người bạn ở mức xã giao nhưng cũng đủ làm tôi phấn khởi mỉm cười mỗi ngày. Cuộc sống này, haizz, xem ra vẫn còn lắm thứ khiến ta phải mỉm cười đó chứ. Ở những quán cafê sang trọng tại trung tâm thành phố, buổi sáng giờ cao điểm bắt đầu từ 8h tới 10h30. Còn ở những quán cafe cóc như thế này, giờ cao điểm thường bắt đầu vào lúc 5h30 tới 8h. Khúc này bao giờ cũng đông khách tới uống. – Ê Đào, ăn sáng đi mày, để đó tao chạy cho. – Úy trời, bữa sáng cung đình đây sao, rõ ràng là cơm rang hành mà. Anh Sĩ à, có lừa em không đó. – Mày đúng là không có khiếu ẩm thực mà. Bát cơm rang này đúng là bữa sáng của hoàng cung đó, nó là món ăn ưa thích của vua Trần Nhân Tông và các phi tân thái tử. – Có nói xạo không? Sao em chưa từng nghe qua? – Hoàng cung dạ yến lại để cho hạng như mày nghe tên sao. Đừng coi thường bát cơm rang này, nó được chế biến từ 8 loại cơm rang cung đình, sau đó tẩm ướp gia vị bí truyền, công dụng của nó là giải độc, xóa cảm giác đói và thanh lọc cơ thể. Trước đây Trần Hưng Đạo vì cho quân sĩ ăn loại cơm rang này mà làm nên đại nghiệp đó. – Thì ra là vậy, không ngờ hôm nay được thưởng thức món ăn bí truyền này, anh Sĩ anh, anh thật là tốt bụng. – Anh em tao đâu có tiếc gì mày, chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi. – Anh nói đi, nhất định em sẽ dốc hết sức giúp anh. – Giặt hộ tao đống quần áo kia đi, ba hôm nay tao quên không có giặt.