Chương 1
Tử Hữu bị đuổi khỏi nhà đến nay đã được nửa tháng. Hôm nay, trời mưa không ngớt, bầu trời thăm thẳm đầy sấm chớp. Tử Hữu di dịch thân người mệt mỏi bất kham đến trú dưới một cái thùng rác to bụi bặm bám đầy, lùi sâu một nửa người vào mấy mảnh các-tông có sẵn bên trong để để che lấp thân mình. “A a… Hai ngày nay đều mưa cả”. Tử Hữu gác đầu lên hai chân trước, tiếng bao tử càu nhàu kêu loạn trong bụng, không khỏi thở dài, “Khi nào mới dừng lại đây a. Đến ông trời cũng bỏ mặc mình…” Giọt mưa không có trả lời lại nó, tí tách rơi từng giọt long lanh xuống. Vũng nước trước mặt phản chiếu hình ảnh chính mình trong đó: bộ lông trắng điểm màu trà dính bếch trên người, chân trước chân sau đều có vết thương, vùng lông mao phía mông còn bị nhổ trụi, để lộ ra một mảng da. Tai nhỏ bên phải bị cắn, máu đã khô cứng. Tử Hữu gương đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào vũng nước, nhìn thấy hình phản chiếu hiện ra bộ dáng một con mèo đáng thương. “Này cái bọn mèo chết tiệt!” Tử Hữu có chút nộ khí, liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hất cái đuôi bao lấy thân. Bất quá chỉ là không cẩn thận đi ngang qua địa bàn đám mèo đó thôi, có cần phải đuổi cùng bắt tận như vậy không? Hơn nữa, cư nhiên một đám đả thương một đứa, hoàn toàn không khoan không dung mà ra tay! Đến cuối cùng chịu không nổi, không ngừng xin tha mới thoát nạn, mặc dù đó là chuyện bản thân không thể nào chấp nhận được, nhưng nếu không cầu không xin, chắc chắn đã bị bọn chúng giết chết. Thở dài một hơi, lại hồi tưởng đến quãng thời gian trước đây còn ở trong nhà cùng chủ nhân, sữa tươi còn có thức ăn ngon, mặc dù không phải là rất tốt, nhưng cũng còn giường nhỏ ấm áp a. Ô ô ô ô… Nó thật hoài niệm sinh hoạt trước đây. Tình cảm của con người đích thị không thể tin tưởng! Thật sự không thể tin được. Rõ ràng trước đây mỗi ngày đều cọ cọ xoa xoa, sau đó lại không thèm để ý đến mình. Cuối cùng còn nói là có vật nuôi trong nhà quá nhiều rắc rối, tiêu tốn quá nhiều chi tiêu, rốt cuộc đem nó vứt lại trên cầu. Nếu không có kiên nhẫn thì từ đầu đừng nuôi dưỡng a. Trong lòng gào thét thế kia, nhưng xuất khẩu ra cũng chỉ meo meo meo mấy tiếng. Trước khi rời khỏi chủ nhân còn xoa xoa đầu nó mà khóc: “ Mèo ngoan a, rồi sẽ có người khác đón ngươi, ngươi phải hạnh phúc a!”. Kết quả ngay sau khi quay lưng, đã nhanh chóng lấy điện thoại ra nói chuyện: “ Ah! Tôi hiện đang ở khu Đông. Làm gì a? Ném mèo chứ làm gì. Tiếc? Tiếc gì chứ, anh có tiền thì anh mới nuôi được! Ha ha ha, không đùa anh nữa, sao anh có vẻ như không muốn giữ lại chó lớn nhà anh a? Tôi nói với anh này, chó không giống mèo, anh nghĩ anh lạc mất chó nó sẽ một mạch chạy trở về, anh chỉ việc đứng một chỗ mà đợi thôi!…” Tử Hữu cúi đầu phẩy phẩy lỗ tai nhỏ, nghĩ nghĩ, ta cũng có thể tìm đường về a, chỉ là… Ngước mắt lên trời, thở dài, ta không cần làm chuyện đó. Bây giờ nghĩ nghĩ, Tử Hữu bỗng thấy hối tiếc, có chết cũng phải giữ chân chủ nhân a. Mặc kệ mặt mũi với không mặt mũi. Mặc kệ có phẩm giá với không có phẩm giá. Mặc kệ chủ nhân bày ra vẻ mặt ghét bỏ hay là bỏ đói ở nhà. Ít nhất thì nó sẽ không bị đồng loại đuổi chạy khắp nơi, cũng không bị đồng loại truy giết. Lại không cần bốn bề tránh né chó dữ trêu đùa. Còn có trên đường cũng sẽ không bị đám nhóc nghịch ngợm bao vây. Đám trẻ chết tiệt. Lại đi dán keo vào mông nó, sau đó còn gắn rất nhiều hoa giấy đủ màu trên đầu nó, cuối cùng lông mao chỗ mông bị giật đứt. Rất rất đau. “Ô….”. Tử Hữu lại thở dài, nhìn lên bầu trời mênh mông, cứ luôn cảm thấy khí lực đều tiêu thất hết… A… Có lẽ là vì quá đói rồi. Vùi mặt vào chân trước, Tử Hữu nghĩ muốn ngủ một giấc ngắn, thời tiết ẩm ướt thế này, không biết đi đâu để tìm thức ăn, không cẩn thận lại chạy trúng vào địa bàn của đám mèo khác thì không tốt… “…Uy…” “…Ưm?…”. Hình như có ai đang gọi thì phải. “Này”. Âm thanh vừa gần vừa xa, có chút phiêu phiêu bất định. “…Uy! Cậu không sao chứ? Uy?” Ai đó lắc lắc vai nó… Ây… ta đang ngủ say a, có thể hay không đừng làm phiền ta a… a… Sẽ không phải là một tiểu quỷ nhàm chán đi? Di… Cơ thể dường như mất kiểm soát rồi… Không muốn… Thật không muốn mở mắt ra. “Này! Tiểu quỷ!!!” Tiểu quỷ? Gọi ai? Gọi nó? Ngươi mới là tiểu quỷ, cả nhà ngươi đều là tiểu quỷ!…. Không được… Mệt mỏi quá, cả người một chút sức lực cũng không còn… “…cậu….” Hả? Nói cái gì? Người kia nói cái gì.?Không thể nghe thấy được. Tiếng mưa thật lớn, lớn đến mức cái gì cũng không thể nghe thấy… Tử Hữu mở mắt ra, một vùng ánh nắng chói sáng lòe ập vào mắt, không khỏi lấy móng vuốt che mắt lại. “Tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ, còn có một mùi hương vừa giống như mùi nắng mới, vừa giống như… sữa với cá khô? THỊCH! Tử Hữu bật vội người dậy, mới phát hiện ra mình đang ở trên một cái bếp lò. “Hả?…” Tử Hữu triệt để tỉnh táo, nhìn ngó xung quanh, đầu tiên đập vào mắt là một con hắc miêu với đôi mắt xám nhạt có phần không nhân nhượng mà lại quyết đoán, lông trên cơ thể trông rất sáng, rất trơn, khiến Tử Hửu nhịn không được bèn nghĩ đến loài hắc báo. “Tôi tên là K. Cậu tên gì?”. Hắc miêu nhàn nhã nhấc chân liếm liếm, hỏi. “Tử.. Tử Hữu…”.Tử Hữu thận trọng đáp lại, cẩn cẩn dực dực, vừa cầu cho mình không gặp trúng đám mèo khác, thế nào vừa cầu xong lại gặp phải? K nhìn thấy bộ dạng Tử Hữu lộ ra vẻ cảnh giác, đứng lên đi về phía cửa: “Thức ăn để ở trên cửa sổ. Muốn ăn tự đến lấy ăn. Ăn xong liền tìm tôi.” Sau đó, nhàn nhã phẩy đuôi biến mất sau cửa. Tử Hữu xác định đằng sau cửa không có cái gì phục kích, mới kín đáo ra khỏi lò sưởi. Lông mao đã khô, cơ thể gần như phục hồi, nhìn gần hơn lại thấy chân trước chân sau đều đã được bó thuốc, ngay cả vùng mông cũng đã cẩn thận băng gạc lên. Tử Hữu hiếu kì nhìn chằm chằm móng vuốt, lại đưa lên ngửi ngửi… Ưm.. Không phải là hương thơm gì… Liếm liếm khóe miệng, ánh mắt liền rơi xuống thực hạp bên trên cửa sổ, một bên đặt sữa trắng, một bên để vài con cá khô cùng một số thảo mộc. Này là để ăn cùng với cá khô sao? Tử Hữu đến gần ngửi ngửi đám thảo mộc một chút, sau đó trở lại nhìn nhìn xung quanh căn phòng một vòng. Đó là một phòng ngủ thông thường, ở giữa đặt một lò sưởi, bên trên bày một ít trái cây và điều khiển từ xa, ti vi đặt ở cuối phòng, cửa tủ tivi đóng lại, nhưng vẫn có thể ngửi thấy từ trong một mùi hương đồng dạng với dược cao bó trên người. Phiến cửa sổ bên trên thực hạp đã mở, ngoài trời mưa đã ngừng, chậu cây xanh đặt trên bậu cửa nẩy chồi, chồi xanh thoạt nhìn khiến có cảm giác thoải mái. Tử Hữu lại nhìn quanh, cẩn thận ngửi sữa và cá khô, xác định không có vấn đề gì, giây sau liền bị hấp dẫn mà há lớn miệng nuốt chửng. “Sách! Cậu có thể ăn một cách lịch sự hơn được không? Thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau, Tử Hữu một bộ dáng râu ướt đầy sữa quay lại, liền thấy một con mèo thuần chủng Ba Tư cao nhã đứng ở cửa, sau lưng xù lên một cái đuôi, hai mắt màu xanh lá nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào mình. Tử Hữu tím mặt xấu hổ. “Tôi…ách…” “Quên đi… tôi cũng không mong cậu biết cách cư xử”. Mèo Ba Tư liếc nhìn nó một cái, bỏ qua đám sữa vung vẩy khắp nhà, bỏ qua luôn một mảng lông trước ngực Tử Hữu ướt rượt. “Tôi tên là Alice”. Mèo Ba Tư giới thiệu tên của mình, “Tên cậu là gì?” “Tôi tên là Tử Hữu” Tử Hữu nhanh chóng liếm sữa quanh miệng, còn dùng móng vuốt lau lau. “Xin lỗi… cái đó… tôi đói quá!” “Không cần giải thích”. Alice vẫy vẫy đuôi. “Nếu K đã đưa cậu về nhà thì chúng tôi không có quyền ý kiến. Sau khi ăn xong thì đi xuống lầu”. “Được” Tử Hữu gật đầu nhìn theo bộ dáng lạnh lùng của Alice rời khỏi, thở dài, sau đó quay trở lại tiếp tục tấn công cá khô. Cá khô nướng giòn, mềm, hảo mĩ vị, lại không có muối, rất tươi và ngon, khiến cho Tử Hữu nghĩ, chủ nhân ngôi nhà thực sự rất là thấu hiểu mèo a. Đang mĩ mãn hưỡng thụ mỹ thực, bên ngoài cửa truyền đến lên thanh âm đầy tiếu ý: “Đó là người mới sao? Nguyên lai cũng chỉ là một loài mèo rừng bình thường” “Nauy… không nên nói chuyện như vậy… sẽ tổn thương đó…”. Đáp lại là một giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dực. Tử Hữu quay đầu, nhìn thấy trước cửa đứng hai kẻ, một mèo to, một mèo nhỏ. Tiểu miêu có cái đuôi nhỏ xíu, lông mao xám ngắn, thoạt nhìn rất ôn thuận, đôi mắt to ngập nước, cẩn thận đứng nép bên cạnh đại miêu. Mà đại miêu đích xác là một loài mèo rừng Nauy, dáng vẻ uy phong, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn trừng trừng Tử Hữu. “Uy! Cậu tên là gì” “Tử Hữu…”. Tử Hữu đã sớm thấy phiền với màn làm quen liên tục của đám mèo nhànày. “Tên không tệ!”. Mèo Nauy chớp mắt, “Tôi tên là Nauy, đứa nhỏ này tên là Mễ Tử. Sau này sẽ chỉ giáo nhiều” Nói rồi, không đợi Tử Hữu mở miệng, liền nhấc móng vuốt vỗ vỗ Mễ Tử “Đi, tiểu tử.” “Dạ..” Mễ Tử nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi cũng đối Tử Hữu nhìn, cẩn cẩn dực dực gật gật đầu, rốt cuộc cũng chào hỏi xong, còn lễ phép bổ sung: “Cái kia… Ăn xong thì anh xuống lầu dưới nha!”, Tử Hữu miệng cắn nửa con cá khô, trằm mặc không đáp. Hai kẻ một lớn một nhỏ vừa rời cửa không được bao lâu, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói khác. Lần này Tử Hữu trực tiếp ngồi trước cửa ăn cá khô a, đợi đối phương đi tới. Kia cái nhà này, cũng dưỡng quá nhiều mèo rồi đi. “Xin chào, tiên sinh” Đến từ phía cửa là một con mèo Xiêm màu xám, nhìn qua động tác ưu nhã, thập phần phong độ, giọng nói có chút từ tính, bất quá có phầm chậm rãi. “Xin chào”. Tử Hữu liếm môi, cuối cùng cũng ăn xong con cá, “Tôi tên là Tử Hữu” “Nguyên lai là Tử Hữu tiên sinh”. Mèo Xiêm hơi cúi đầu, tựa như một người đàn ông lịch thiệp, chỉ thiếu đưa móng vuốt ra bắt lấy lắc lắc. “Tôi tên là La Minh” “Tôi là Lam Sinh”. Âm thanh bất ngờ vang lên một bên, La Minh tựa hồ như bất mãn, quay đầu lại, nhìn thấy một con Garfield đang ngồi xổm. Garfield lông mao trắng sữa, lông đuôi xù ra thoạt nhìn rất thoải mái, Tử Hữu nghĩ đây nhất định là loài tuyệt phối, Garfield giống thuần chủng, mặc dù khuôn mặt nhìn tròn phẳng có vẻ ngu ngốc, nhưng đôi mắt sáng lớn trông rất hấp dẫn. Lam Sinh nhàn nhã ngồi bên cạnh La Minh, bỏ qua thái độ khinh khỉnh, đối Tử Hữu chào hỏi, “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. Tử Hữu gật gật đầu. Khóe miệng Lam Sinh cong lên, nhìn qua có vẻ như lúa nào cũng thường trực nét cười trên mặt, gây ra một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. “Dùng bữa xong rồi, thỉnh tiên sinh xuống dưới!” La Minh đứng lên bước ra cửa, quay đầu lại, “Vậy đi trước!”. Tử Hữu nhìn La Minh rời đi, giọng nói còn vang vọng trong hành lang. Tính ra thì Lam Sinh một điểm lễ phép cũng không có, người khác đang nói chuyện lại xen vào. Tử Hữu có chút hiếu kì, tính cách mỗi một kẻ một khác nhau, nhưng cùng chung sống như thế thì có hay không thường ngày tìm cách chống đối nhau? Sau cuối, có một chuyện Tử Hữu không thể không nghĩ đến, cuối cùng thì ai là chủ nhân ngôi nhà này a?